Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mỹ Nhân Hệ Phật - Trang 2

Chương 35: “chị Mày Dùng Bản Lĩnh Để Trêu Đùa Tình Cảm Người Ta Sao Lại Không Được Khoe”



Người phụ nữ có thể gọi chính xác tên Lâu Tiêu, nhưng Lâu Tiêu lại không nhớ mình đã từng gặp cô ấy.
Luyện Vọng Thư cầm ly nước đi từ trong phòng bếp ra, cậu cũng như Lâu Tiêu, tưởng là đồ ăn giao đến nên nhìn thấy người phụ nữ trang điểm xinh đẹp ngoài cửa thì sửng sốt: “Chị? Sao chị lại ở đây?”
Chị gái của Luyện Vọng Thư? Chẳng phải là Luyện Thần Tinh sao?
Lâu Tiêu nghi hoặc: Luyện Thần Tinh lại biết cô?
Biểu cảm trên mặt Lâu Tiêu quá rõ ràng, Luyện Thần Tình vào nhà cởi áo khoác, vứt sang cho Luyện Vọng Thư, đưa tay xoa xoa đầu Lâu Tiêu, bảo cô: “Chị nhìn thấy em trong video của chị em.”
Bình thường, Luyện Thần Tinh không quan tâm đến mạng xã hội hay kênh Y, chỉ bởi hai cậu em không biết cố gắng chút nào, một đứa để mất người yêu, một đứa thì sống chết không chịu thừa nhận mình đã thích con gái nhà người ta, nên cô mới lên kênh Y tìm video của Mộ Đông Dương, xem xem cô gái mà em trai mình đã đánh mất trông như thế nào, nhân tiện nhận ra Lâu Tiêu trong phần hậu trường.
Chỗ ở của Luyện Vọng Thư chẳng có gì, Lâu Tiêu nhớ đến thùng sữa chua mình mang đến, hỏi Luyện Thần Tinh: “Chị ơi, chị uống sữa chua không ạ?”
Luyện Thần Tinh véo nhẹ mặt Lâu Tiêu, rất hưởng thụ cảm giác được cô gọi là chị: “Có chứ.”
Tuy là Luyện Thần Tinh và Lâu Tiêu nói chuyện với nhau, nhưng Luyện Vọng Thư rất tự giác quay vào phòng bếp cầm ra một lọ sữa chua cho chị mình.
Đây là lần đầu tiên Luyện Thần Tinh đến đây, vừa uống sữa chua vừa đi dạo khắp nhà một vòng, cửa phòng ngủ mà vừa nãy Lâu Tiêu chưa được tham quan cũng được cô mở ra.
Lâu Tiêu lại gần cửa nhìn lướt qua, thấy ngoài cái chăn bông chưa gấp thì cũng không quá bừa bộn.
Trong lúc đó, đồ ăn của Luyện Vọng Thư được giao đến, Luyện Thần Tinh bảo cậu cứ ngồi ăn đi, không cần phải quan tâm đến cô.
Luyện Vọng Thư đặt cơm niêu lần trước Lâu Tiêu giới thiệu, còn đặt thêm chân gà da hổ cùng quán.[1]
Luyện Thần Tinh tham quan hết phòng ngủ, phòng đàn, phòng bếp rồi quay lại phòng khách, liếc qua đống sách giáo khoa và bài tập chất đống trên bàn, đang định khen hai đứa chăm chỉ hiếu học, giỏi hơn mình ngày xưa thì quay đầu lại đã thấy Lâu Tiêu ngồi trên sô pha cạnh Luyện Vọng Thư, ăn ké chân gà da hổ.
Hai nhóc, một đứa ăn cơm, một đứa dùng tay cầm chân gà gặm, gặm đến mức tay dính đầy nước sốt, lấy chân mình đá đá chân Luyện Vọng Thư, Luyện Vọng Thư duỗi tay rút cho cô hai tờ khăn giấy.
Luyện Thần Tinh nhướng đôi mày xinh xắn, dựa lưng vào bàn nhìn Lâu Tiêu thì thầm gì đó với Luyện Vọng Thư, Luyện Vọng Thư chuyển đầu đũa, dùng đầu kia của đũa gắp một miếng thịt xá xíu sốt mật ong cho Lâu Tiêu.
Lâu Tiêu ăn hết trong một miếng, vẻ hài lòng trên mặt chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng thấy được rõ rệt.
Luyện Vọng Thư thấy thế, đợi cô nuốt hết miếng thịt trong miệng rồi đút thêm cho cô một miếng nữa.
Luyện Thần Tinh không hiểu nổi, thằng em cô lấy mặt mũi đâu ra mà còn bảo mình không thích cô gái này?
Lâu Tiêu ăn ké được hai miếng thịt thì đứng dậy đi rửa tay, lúc quay lại, Luyện Thần Tinh bảo cô: “Nào, ra đây ngồi với chị.”
Đáy lòng Luyện Vọng Thư dâng lên dự cảm không lành, sau đó nghe thấy Luyện Thần Tinh hỏi Lâu Tiêu: “Em thích…” Thằng em chị à?
Luyện Vọng Thư giả vờ bị sặc cơm, dùng tiếng ho khan để cắt ngang lời Luyện Thần Tinh.
Lâu Tiêu lấy nước trên bàn đưa cho cậu, Luyện Thần Tinh khinh thường xì một tiếng, đợi Luyện Vọng Thư hết ho rồi mới nói tiếp, chỉ là phần nội dung phía sau đã được thay đổi: “Em thích trượt tuyết không? Sang năm nếu rảnh chị đưa em với Vọng Thư đi trượt tuyết, được không?”
Lâu Tiêu: “Em thế nào cũng được ạ.”
“À với lại.” Luyện Thần Tinh lấy điện thoại ra: “Bài này là em hát đúng không?”
Lâu Tiêu ngó sang, nhìn Luyện Thần Tinh mở ứng dụng Y ra, ấn mở một video trong lịch sử xem, đúng là video quay màn hình lại lúc cô hát khi chuẩn bị kết thúc live stream của Mộ Đông Dương, Lâu Tiêu gật đầu: “Vâng ạ.”
Luyện Thần Tinh: “Bài hát này hay lắm, lần nào nghe cũng có cảm giác tâm hồn tĩnh lại, nhưng mà hơi ngắn một chút, em có thể thu một bản hoàn chỉnh cho chị được không?”
Lâu Tiêu gật đầu: “Được chứ ạ.”
Luyện Thần Tinh: “Thế thì tốt quá, bao giờ em rảnh, chị đặt lịch phòng thu cho em, em có nhạc đệm chưa? Chị tìm bài này trên mạng mà không có, tự em viết hả?”
Phòng thu?
Lâu Tiêu vốn định lấy tai nghe của Luyện Vọng Thư hát rồi ghi âm lại là được, không ngờ Luyện Thần Tinh lại làm hoành tráng như thế, cô bảo: “Em viết ạ, nhưng em không có nhạc đệm.”
Ở mạt thế, Lâu Tiêu không chỉ hát bài hát của người khác, cô cũng sẽ tự viết, vì bài hát mình viết có thể phù hợp với tình cảm và phát huy hiệu quả tốt nhất, vậy nên, cố thường xuyên bị buộc phải viết bài hát.
Nhưng sáng tác là quá trình cần đến cảm hứng, Lâu Tiêu bị bóp nghẹt dòng cảm hứng dần dần sinh ra kháng cự với việc sáng tác.
Cuối cùng, cô không thể sáng tác được những bài hát có hiệu quả nữa, người cầm quyền khống chế cô mới bắt đầu đi tìm người viết bài hát thay cô.
Bài hát này là một trong số ít những bài hát cô tự sáng tác.
Luyện Thần Tinh: “Nhạc đệm thì đơn giản, để Vọng Thư thu nhạc đệm cho em.”
Luyện Vọng Thư cảm thấy như vậy là làm phiền Lâu Tiêu, nói: “Chị đừng có nghĩ gì làm đấy như thế nữa được không?”
Luyện Thần Tinh nghiêng nghiêng đầu: “Có hả?”
Luyện Vọng Thư: “Có.”
Luyện Thần Tinh lại nhìn về phía Lâu Tiêu.
Lâu Tiêu không hề ngại phiền, còn hỏi: “Sau khi có thành phẩm, cho em copy một bản để chị em đăng lên mạng được không ạ?”
Nếu được thì trong lúc ăn Tết, Mộ Đông Dương sẽ không cần chuẩn bị chủ đề cho video mới nữa.
Luyện Thần Tinh thấy Mộ Đông Dương có thể giúp được thì mừng vô cùng, đồng ý ngay: “Đương nhiên là được.”
Đã thuyết phục được Lâu Tiêu, Luyện Thần Tinh quay đầu lại hỏi Luyện Vọng Thư: “Em sao? Có giúp đệm nhạc không? Không chịu thì chị tìm người khác.”
Dù sao cô cũng quen đủ nhiều người, tìm một người am hiểu về âm nhạc chẳng có chút khó khăn nào.
Luyện Vọng Thư: “… Em chưa nói không chịu.”
Quyết định xong chuyện thu âm bài hát, Luyện Thần Tinh ở lại chỗ Luyện Vọng Thư một buổi chiều, dùng máy tính của Luyện Vọng Thư xem phim, nhưng đeo tai nghe để tránh làm phiền Lâu Tiêu học bài.
Lâu Tiêu làm bài tập xong, hai người vào phòng đàn, bàn chuyện nhạc đệm.
Luyện Thần Tinh nhân lúc đó lấy điện thoại ra, không hề bất ngờ khi thấy điện thoại mình sắp bị gọi đến cháy máy.
Cô mở danh sách cuộc gọi nhỡ ra, tìm số của Luyện Tịch rồi gọi lại.
Nối máy, giọng nói vẫn luôn lạnh nhạt của Luyện Tịch lộ ra chút yếu ớt: “Chị đi đâu vậy?”
Luyện Thần Tinh: “Sang chỗ Vọng Thư, người của Công nghệ Minh Hoa đi rồi à?”
Luyện Tịch: “Đi rồi.”
“Ừ.” Luyện Thần Tinh tắt bộ phim đang phát đi, nói: “Chị về ngay đây.”
Luyện Tịch: “Chị thế này là đang ra oai phủ đầu đấy à?”
Luyện Thần Tinh cười bảo: “Không thì sao.”
Luyện Tịch hết nói nổi.
Luyện Thần Tinh lại nói: “Chỗ ông toàn mấy người lộn xộn, em với chị lại bận, không về nhà nhiều được, để Vọng Thư ở chỗ gần trường một thời gian nhớ.”
Luyện Tịch đồng ý: “Vâng.”
Cúp máy xong, Luyện Thần Tinh gõ cửa phòng đàn, bảo hai đứa là mình phải về công ty, còn bảo Luyện Vọng Thư đi tiễn mình.
Luyện Vọng Thư đoán là chị mình có chuyện muốn nói nên bảo Lâu Tiêu ở trên nhà chờ cậu.
Xe Luyện Thần Tinh đỗ ở dưới gara ngầm, hai chị em ra khỏi thang máy, Luyện Thần Tinh hỏi: “Em thế này coi như là chưa theo đuổi được à?”
Luyện Vọng Thư cúi đầu xem điện thoại: “Không hiểu chị nói gì.”
Luyện Thần Tinh: “Thôi đi, vẫn chưa chọc thủng lớp giấy cửa sổ chứ gì? Tưởng chị mày mấy năm nay làm bad girl là vô dụng à?”
Luyện Vọng Thư cất điện thoại, cảm nhận được cảm giác đau đầu của Luyện Tịch khi đối mặt với Luyện Thần Tinh: “Đừng có lấy chuyện mình làm bad girl ra khoe được không?”
Luyện Thần Tinh: “Chị mày dùng bản lĩnh để trêu đùa tình cảm người ta, sao lại không được khoe?”
“Đằng nào thì chị cũng không nói sai đâu.” Luyện Thần Tinh nói: “Chuyện khác chị để kệ mấy đứa, nhưng mấy đứa còn nhỏ, kể cả có yêu nhau thật thì nắm tay, hôn mấy cái cũng được, nhưng đừng đi xa hơn.”
Dù có khác người thế nào, Luyện Thần Tinh cũng không hy vọng em trai mình chưa 18 đã lên giường với một cô bé vị thành niên.
Luyện Vọng Thư cau mày: “Chị nghĩ xa quá rồi đấy.”
Hai người họ, đến yêu nhau, hôn môi còn không thể, sao có thể có hành động thân mật hơn cả hôn môi.
Luyện Thần Tinh rất khinh thường: “Lời của con nít quỷ như mấy đứa nói chẳng khác gì rắm, thế nên chỉ cần nhớ kỹ lời chị là được.
Trai gái không giống nhau, nhỡ chẳng may có thai, em muốn con gái nhà người ta phải từ bỏ việc học, từ bỏ tương lai sinh con cho em, hay là nằm trên bàn giải phẫu, để người ta kẹp xác thai nhi ra khỏi bụng?”
Lời nói của Luyện Thần Tinh quá sức chân thực, máu me, Luyện Vọng Thư nghe mà da đầu tê dại, sắc mặt cũng xấu đi.
Luyện Thần Tinh thấy cậu nghe lọt, lại bảo: “Thích là phải đối xử tốt với em ấy, bảo vệ em ấy, thương yêu em ấy, vì em ấy mà học được cách kiềm chế, suy nghĩ cho em ấy.
Đừng ngốc như ông anh em, cứng nhắc đánh mất người ta, bây giờ ngày nào cũng hối hận, hối hận cái cục cức.”
Nói đến đây, Luyện Thần Tinh quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép[2], định bụng sẽ tranh thủ lúc nào đó đi gặp bọn ngốc khinh thường Mộ Đông Dương một lần, làm mẫu cho hai cậu em biết thế nào là cách bảo vệ bà xã đúng chuẩn.
Tiễn Luyện Thần Tinh đi, Luyện Vọng Thư lên nhà, còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng đàn piano truyền ra từ bên trong.
Những giai điệu xa lạ nhẹ nhàng, sôi nổi, rõ ràng là đang giữa mùa đông lạnh giá nhưng lại khiến người nghe bừng lên sức sống tươi sáng của mùa xuân, mùa hạ.
Luyện Vọng Thư biết chắc là Lâu Tiêu không biết chơi piano, vì vừa nãy cậu còn dạy cô, nhưng vừa học đã có thể tiện tay đánh ra được giai điệu như thế, Luyện Vọng Thư thực sự rất ngạc nhiên.
Cậu mở cửa vào, đi đến cửa phòng đàn, thấy một bóng lưng nhỏ xinh đang ngồi trên ghế piano, trên mặt như chan chứa niềm vui của trẻ con chạm vào món đồ chơi mới, từ phím đàn thoải mái đánh lên giai điệu bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình.
Luyện Vọng Thư thấy được thiên phú của Lâu Tiêu, sau khi Lâu Tiêu dừng lại, cậu đi vào phòng, nói: “Cậu có muốn thử đi học lớp âm nhạc không?”
Mẹ của Ngô Gia Khải cũng từng hỏi Lâu Tiêu như thế.
Câu trả lời của Lâu Tiêu vẫn là từ chối, cô nói: “Tớ không muốn.”
Giống như chấp niệm to lớn của cô về việc ăn uống, cô cũng có bóng ma tâm lý vô cùng sâu sắc về chuyện sống bằng âm nhạc.
Cho dù trong những năm cuối cùng tồn tại nơi mạt thế, cô đã thành công giết chết người cầm quyền khống chế mình nhưng cô vẫn không sao quên được những tháng ngày chỉ có hát và hát.
Khoảng thời gian ấy, cô không được đối xử như một con người, ý nghĩa tồn tại của cô là hát, ngoài ra không có bất cứ ai quan tâm đến cảm nhận của cô.
Đã từng có khoảng thời gian cô thà chết cũng không muốn tiếp tục ca hát, thế nên người cầm quyền đã cho cô hai dị năng giả, một dị năng giả thuộc hệ chữa lành để đảm bảo cô có thể tồn tại, cái còn lại là dị năng giả thuộc hệ tinh thần, lợi dụng tấn công tinh thần để tra tấn cô, dạy dỗ cô, muốn làm mòn nhân cách của cô, để cô trở thành một cỗ máy chỉ biết hát.
Cô may mắn, không những không bị tra tấn thành máy quay đĩa, mà còn dần quen với nỗi đau này.
Cũng bởi vậy, điện giật tinh thần của hệ thống đối với cô chẳng hề đáng kể, để cô có cơ hội khống chế ngược lại hệ thống.
Luyện Vọng Thư vẫn còn nhớ lời chị mình vừa nói, không thuyết phục mà chỉ nói với Lâu Tiêu: “Ừm, vậy không đi.”
Lâu Tiêu nở nụ cười, đưa tay đánh lên phím đàn vài cái, như đang thể hiện cảm xúc của mình ngay lúc này.
Luyện Vọng Thư ngồi xuống bên cạnh Lâu Tiêu hỏi: “Ngày mai có sang đây làm bài nữa không?”
Lâu Tiêu: “Có chứ, chưa phổ nhạc đệm xong mà.”
Luyện Vọng Thư: “Vậy chuẩn bị xong rồi báo cho chị tôi, phòng thu chị ấy sẽ thu xếp.”
Lâu Tiêu nói: “Cậu không về nhà ở, không sao thật à?”
Luyện Vọng Thư: “Có sao cái gì, sắp đến giao thừa rồi, tôi về thẳng nhà ông nội là được.”
“Vậy à, sắp tới chị tớ sẽ dẫn tớ đi mua đồ Tết, cậu có muốn đi cùng không?”
“Có.”
“Nhưng chị ấy quay vlog, cậu không muốn lên hình thì nhớ mang khẩu trang đi nhé.”
“Ừm.”
“Với lại với lại, lúc đó tớ sẽ mặc… Thôi, bí mật, đằng nào lúc đó cậu cũng sẽ biết.”
“… Đừng nói là cậu mặc đồ thú bông đấy nhé?”
“Đương nhiên là không!”
……
Nắng chiều phủ xuống sàn nhà, soi rõ đám bụi bay lơ lửng trong không trung, Lâu Tiêu và Luyện Vọng Thư ngồi trước piano, vừa phổ nhạc vừa tán gẫu, bàn xem mua đồ Tết là phải mua những gì, khúc này có cần phải thay đổi một chút hay không, nghiên cứu xem thức đêm nhưng dậy muộn, vẫn ngủ đủ tám tiếng rốt cuộc là có ảnh hưởng đến sức khỏe hay không.
Cuộc sống, năm tháng yên bình, không lo âu, không có thiếu thốn lương thực, tài nguyên, không có sự cưỡng bách lấn át cả nhân quyền, những gốc đại thụ ngoài cửa sổ lẳng lặng đứng sừng sững, chờ đợi gió xuân năm sau thổi đến khơi dậy sức sống mới.
[1] 虎皮凤爪 – Chân gà da hổ: Đặc sản tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc, làm từ chân gà om nước tương, rượu nấu ăn, ớt, muối,… Vì được nấu theo phương pháp đặc biệt nên phần da trở nên rất mềm, vẻ ngoài hấp dẫn, vị cay, thơm và dai.
Chương trước Chương tiếp
Loading...