Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà

Chương 49



Một tia sáng chiếu vào làm hiện rõ sắc mặt trắng bệch của Ngải ma ma. Bà ấy nhắm mắt lại, nói: “Vương phi, lão nô cũng không rõ chuyện này là như thế nào. Nhưng lão nô dám lấy tính mạng ra đảm bảo, tiểu chủ tử nhà ta tuyệt đối không hề muốn hại Tô lão gia.”
Giọng điệu Tô Mị lạnh lẽo: “Chủ tử của ma ma đang ngồi ở đây một cách yên lành kia kìa!”
Sắc mặt Ngải ma ma nhất thời chuyển từ trắng thành đỏ, nhìn Tiêu Dịch nói: “Nói nhiều cũng không có tác dụng gì. Chủ tử biết tấm lòng của lão nô, giấu ngài là lão nô không đúng. Ngài phạt thế nào, lão nô cũng sẽ không oán giận một lời.”
“Nhưng Mộc Lý Đường là cữu cữu ruột của ngài, trên người ngài ấy chảy cùng dòng máu với công chúa.” Vẻ mặt của Ngải ma ma rất đau khổ, những vết mờ của nếp nhăn tựa như đột nhiên mọc đầy trên khuôn mặt tròn của bà ấy: “Ngài ấy là người thân duy nhất của ngài, ngài tuyệt đối không thể làm ra chuyện khiến người thân đau đớn, kẻ thù vui vẻ được!”
Giọt mưa dữ dội đánh vào cửa sổ, tiếng lốp bốp ồn ào đến khiến người ta buồn bực.
Giọng nói của Tiêu Dịch lạnh lùng: “Trong kinh thành còn có người Đại Thực nào khác không?”
Ngải ma ma chậm rãi lắc đầu: “Công chúa chỉ dẫn theo lão nô và muội muội vào cung, những người còn lại đều giao cho Mộc Lý Đường thiếu chủ, hơn hai mươi năm này gần như đã thiệt hại gần hết.”
Tiêu Dịch không hỏi nữa, ngơ ngẩn nhìn ra xà nhà.
Tô Mị ra lệnh kêu người đưa bà ấy xuống, nhẹ giọng nói: “Ngài tin không?”
“Chỉ dựa vào lời nói từ một phía của bà ấy, vẫn chưa đủ để khiến ta tin tưởng.” Tiêu Dịch hoàn hồn lại: “Nếu như là người bình thường thì cũng thôi đi, còn làm ra cái Thiên Thánh giáo này, bọn họ muốn làm gì đây?”
Trong lòng Tô Mị có suy đoán, do dự một lúc rồi nói: “Ngài nghĩ xem những lời Ngải ma ma nói… Công chúa nhớ cố hương, thiếu chủ là hy vọng cuối cùng của người Đại Thực, vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Ánh mắt Tiêu Dịch tối sầm lại, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Vô lý!”
Tô Mị nhìn sắc mặt của hắn, biết rõ hắn nhất định cũng đã đoán được rồi, chỉ là không muốn tin. Suy nghĩ vào sâu hơn nữa, Quý Thái phi vào cung e rằng cũng ôm theo mục đích muốn phục quốc, có điều tiên đế không đồng ý mà thôi.
Ngoài cửa, ở trong mưa có tiếng bước chân lạch bạch từ xa đến gần, Lâm Hổ cách cánh cửa bẩm báo nói: “Vương gia, đã bắt được Mộc Lý Đường.”
Tiêu Dịch cười lạnh vài tiếng: “Gọi vào đây ta xem xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Mộc Lý Đường rất nhanh đã bị đưa vào trong, hai tay trói ngược ra sau. Đạo bào bằng vải bố xanh đã bị nước mưa làm ướt, tóc tai hơi rối dán chặt lên đầu. Trên tóc cũng có nước rơi xuống, nhưng mà vẻ mặt lại vô cùng ung dung, sắc mặt không chút hoảng loạn.
Hắn ta vừa vào cửa, ánh mắt lập tức rơi trên người Tiêu Dịch, khẽ cười, không nói chuyện, cũng không quỳ xuống hành lễ.
Lâm Hổ thấp giọng quát: “Quỳ xuống!” Nói rồi, Lâm Hổ đá vào khớp gối của hắn ta.
Đầu gối Mộc Lý Đường cong lại, “rầm” một tiếng nặng nề rồi quỳ trên đất, Tô Mị nghe thôi cũng cảm thấy đau.
Tiêu Dịch ra lệnh nói: “Cởi trói cho hắn.”
Lâm Hổ ngẩn người, nghi hoặc mà nhìn Tiêu Dịch một cái, mặc dù không hiểu nhưng vẫn làm theo mệnh lệnh.
“Lui xuống đi.” Tiêu Dịch lại nói.
Sao có thể ở một mình với phạm nhân? Quá nguy hiểm rồi! Lâm Hổ đang muốn lên tiếng phản đối, lại thấy Tô Mị khẽ lắc đầu.
Thế là hắn ta lặng lẽ nuốt những lời đó vào trong bụng, lặng lẽ lui xuống.
Mộc Lý Đường xoa xoa đầu gối, một lúc sau mới chầm chậm đứng dậy, vừa vận động cánh tay đau nhức, vừa cười nói: “Mắt của ngươi trông rất giống với tỷ tỷ.”
Đường nét khuôn mặt rõ ràng khác với người thường, vừa nhìn vào là thấy ngay đây là tướng mạo của người Tây Vực, nhưng hắn ta lại nói tiếng phổ thông, trên người cũng là trang phục của người Hán. Nếu không để ý đến khuôn mặt đó thì lúc vung tay nhấc chân, trông hắn ta giống hệt như một người được sinh ra và lớn lên ở Kinh thành.
Tiêu Dịch không tiếp lời của hắn ta, lạnh giọng hỏi: “Có phải ngươi đã giết chết sứ thần An Nam không?”
“Coi như là phải đi.” Mộc Lý Đường trả lời: “Khiêu khích vài câu, cái tên Lục… gì đó vừa đến liền động thủ. Ý định ban đầu của ta là gây nên mâu thuẫn quan hệ ngoại giao cho Thừa Thuận đế, kết quả lại trở thành cái cớ để hắn ta trừ khử dị kỷ, còn làm liên lụy đến Tô đại nhân, điều này lại khiến ta bất ngờ.”
“Tại sao?” Tiêu Dịch hỏi.
Mộc Lý Đường lộ rõ vẻ kinh ngạc mà nhếch mày: “Ngươi không nghĩ đến? Đương nhiên là đảo loạn triều cục để ngươi đăng cơ ngôi vị hoàng đế!”
Tiêu Dịch khó hiểu nhìn hắn: “Nói thì dễ nghe, vô duyên vô cớ ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?”
Mộc Lý Đường bất lực nói: “Ta biết, chỉ dựa vào lời Ngải ma ma, rất khó để ngươi tin vào thân phận của ta, cho nên ta vẫn luôn không nhận ngươi. Vốn dĩ dự định âm thầm giúp ngươi đăng cơ rồi mới hiện thân, Vương phi của ngươi lại bắt ta ra trước rồi!”
Tô Mị nói: “Ai bảo Ngải ma ma một lòng muốn gây khó dễ cho ta? Bây giờ ta hiểu rõ rồi, bà ấy sớm đã bịa chuyện lừa ta, còn nói sau khi ta vào phủ phải nghe theo lời bà ấy căn dặn, chắc hẳn vừa bắt đầu đã không trông chờ vào việc Vương gia có thể vui vẻ nhận ngươi, dự định lợi dụng ta thủ thỉ bên tai Vương gia, có phải không? Tiếc là bà ấy thất sách rồi. Vương gia không nỡ để ta làm nô tỳ nên đã dùng kiệu tám người khiêng để đón ta về làm Vương phi!”
Mộc Lý Đường gật đầu nói: “Đây quả thật là một biến số, có điều Vương gia không nhận ta cũng không sao, tín đồ của Thiên Thánh giáo đã có hơn vạn người. Vương gia không cần lo lắng việc phát động binh biến gặp phải trục trặc… Dù sao Liêu Đông còn phải phòng bị bộ tộc Thát Đát xâm chiếm, những giáo chúng này đủ dùng trong Kinh thành rồi!”
Việc không cần điều động quân Liêu Đông hiển nhiên đã khiến Tiêu Dịch cảm động, hắn trầm tư một lúc, lạnh giọng nói: “Tam đại doanh trại đã có mười mấy vạn người, đối phó với một vạn dân chúng tay không tất sắc thì dễ như ăn bánh.”
Mộc Lý Đường cười rồi xua tay: “Cũng không phải lên chiến trường đao thật giáo thật mà chém giết, nhân số đông cũng vô dụng!”
Tiêu Dịch trầm mặc không nói, hồi lâu mới hỏi: “Ngươi muốn gì?”
“Về nhà.” Trong mắt Mộc Lý Đường lộ ra nỗi nhớ không chút giấu giếm: “Hoàn thành di nguyện của tỷ tỷ, đưa tỷ ấy về nhà!”
Sau một hồi trầm mặc, Tiêu Dịch lạnh lùng cười một cái, nói: “Ta không đồng ý.”
Mộc Lý Đường ngẩn người, tiếp đó bất lực cười nói: “Cho ta vài món di vật, xây một cái mộ để chôn quần áo và di vật được chứ?”
Tiêu Dịch nghi ngờ mà nhìn chằm chằm hắn ta vài lần: “Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi.”
“… Được.”
Trận mưa lớn rơi liên tiếp hai ngày hai đêm, khắp Kinh thành đều hiện ra những vũng nước đọng có bọt màu vàng đục, mà lời đồn phế Thái tử bị hãm hại cũng như những vũng nước đọng này, tràn ra mỗi một góc ở phố lớn ngõ nhỏ.
Trong ngự thư phòng, Thừa Thuận đế nổi trận lôi đình hét: “Vô dụng! Mỗi một người các ngươi đều vô dụng hết! Lời đồn bay đầy trời, đều đã truyền tới trong cung rồi, chỉ suýt không nói rõ ra là trẫm hãm hại Tiêu Thứ Nhân, bắt người tung tin đồn lên cho trẫm. Trẫm không tin là không đè xuống được!”
Vẻ mặt Lưu Phủ doãn đau khổ nói: “Hoàng thượng bớt giận. Tất cả nhân thủ của phủ Thuận Thiên đều phái ra hết rồi, cũng không biết lão bách tính xảy ra chuyện gì, điên rồ như tin đồn đó, ngay cả lao ngục cũng không sợ.”
Hai vị chỉ huy Sứ của ngũ thành binh mã ty cũng phụ họa nói: “Chúng thần cũng bắt được không ít người, không những không đè xuống được, ngược lại còn truyền đi dữ dội hơn. Mọi người cứ như là trúng tà vậy, trong đại lao còn không ngừng rêu rao, bị đánh đến da tróc thịt bong cũng không biết đau.”
Thừa Thuận đế sầm mặt lại phẫn nộ quát: “Chém đầu hết, để đám tiện dân không biết tốt xấu đó thấy máu, để bọn họ biết được chữ “sợ”!”
Lưu Phủ doãn cả kinh, kiên trì nói: “Chỉ riêng đại lao của Thừa Thiên phủ đã nhốt chừng một trăm người, ngũ thành binh mã ti ít nhất cũng bắt được một hai trăm người, nhiều người như vậy, đều giết hết sao?”
“Giết!” Thừa Thuận đế trừng mắt, cắn răng nói: “Cái trò trẫm không nói pháp không trách mắng này, nhưng hễ dám làm loạn, trẫm tuyệt đối không dễ dàng buông tha!”
Lưu Phủ doãn thử tiếp tục khuyên: “Xin Hoàng thượng cân nhắc lại. Người cũng quá nhiều rồi, xử trí mấy tên làm loạn dữ dội để giết gà dọa khỉ là được rồi. Đột nhiên giết mấy trăm người… Quá nhiều, e là sẽ kích thích dân chúng nổi dậy.”
“Vậy ngươi nói xem làm thế nào?” Thừa Thuận đế đập bàn giận dữ hét: “Đã một tháng rồi, lời đồn không có chút dấu hiệu dừng lại. Đám hát rong trong tửu lâu cũng dám công khai viết thành cổ từ để hát rồi, đây là muốn tạo phản sao!”
Lưu Phủ doãn không dám nói nữa, cúi đầu lĩnh chỉ, trước khi gần lui xuống, âm thầm liếc mắt ra hiệu cho Từ Đồng Hòa đang đứng im ở bên cạnh.
Từ Đồng Hòa hiểu ý, vừa muốn lui xuống cùng với mọi người, lại bị Thừa Thuận đế bắt ở lại một mình: “Thật ra đoán cũng đoán được rồi. Kẻ xúi giục ở phía sau chắc chắn là người có mưu đồ soán vị, không thể đợi được nữa, đem tất cả tội danh đều đổ lên đầu hắn, cho ngươi thời gian mười ngày, nhất định phải lấy ra một chứng cứ xác thực cho trẫm.”
Từ Đồng Hòa âm thầm kêu khổ, hoàng thượng đây là muốn ông ta ngụy tạo chứng cứ giả cho Tấn Vương!
“Hoàng thượng, theo thần thấy, chi bằng lừa Tấn Vương vào cung, trực tiếp…” Từ Đồng Hòa làm động tác giơ tay chém xuống.
Ánh mắt Thừa Thuận đế nhịn không được mà sáng lên, do dự hồi lâu nói: “Đó là kế sách nhân nhượng. Trẫm vẫn muốn hắn thân bại danh liệt rồi mới hạ lệnh hình phạt cao nhất.”
Đây là không muốn gánh vác tội danh sát hại huynh đệ, cũng đúng, nếu như giết đệ đệ, vậy thì mọi người đương nhiên sẽ cho rằng hoàng thượng cũng hại luôn Phế thái tử.
Hoàng thượng không chỉ muốn bên trong mà còn muốn cả bề ngoài, nhưng đây là đế vị, từ xưa đến nay giết huynh, giết phụ thân còn ít sao? Thật ra không cần sợ, chỉ cần trừ khử hết tất cả sự uy hiếp, đế vị của hoàng thượng đã vững chắc thì ai dám nói thêm cái gì?
Từ Đồng Hòa chửi trong lòng gần nửa ngày nhưng lại không có cách gì, đành phải đáp lại, tâm tư một bụng mà đi ra khỏi cung môn, vẫn chưa lên kiệu liền bị Lưu Phủ doãn ngăn lại: “Từ đại nhân, mau đưa ra chủ ý cho ta. Nếu giết thật, có lẽ ta vẫn chưa đi ra khỏi pháp trường thì đã bị nước bọt của lão bách tính mắng cho chết đuối rồi!”
“Ông cũng hồ đồ, đó là tội chết, nên tấu lên tam pháp ty hội rồi đưa lên cho hoàng thượng xét duyệt, ông trực tiếp đem hồ sơ vụ án truyền lên, đợi nghe tin tức không phải được rồi sao? Tranh luận với hoàng thượng làm gì!”
Lưu Phủ doãn dường như hiểu ra, trên dưới khắp người nhất thời trở nên thoải mái.
Chuyện của ông ta thì dễ giải quyết, nhưng chuyện của mình thì vô cùng hóc búa. Từ Đồng Hòa về đến nhà với tâm sự nặng nề, ngồi bất động trong thư phòng cả buổi chiều cũng không nắm được biện pháp rằng nên làm thế nào.
Cửa mở ra, Từ Bang Ngạn sải bước đi vào: “Phụ thân, con có một đồng môn bị bắt nhầm rồi. Người có thể chào hỏi với người trong phủ Thừa Thiên, thả hắn ta ra không?”
“Khoan hãy nói, hoàng thượng nổi trận lôi đình, đang hận không thể bắt người làm bè đây!” Từ Đồng Hòa vẫy tay kêu hắn ta ngồi xuống, đem lời của Thừa Thuận đế nói rõ hết ra một lượt, than thở: “Bây giờ, con đã chính thức làm quan, sớm muộn gì cũng phải tham dự vào những chuyện này của triều đường, nói đi, phụ thân muốn nghe ý kiến của con.”
“Tuyệt đối không được!” Từ Bang Ngạn không chút nghĩ ngợi nói: “Nghĩ lại kết cục của Vương Doãn xem, hoàng thượng trời sinh đã máu lạnh. Phụ thân, chuyện này một khi thất bại thì người chính là Vương Doãn thứ hai.”
Từ Đồng Hòa thở dài một tiếng: “Nhưng ta không còn đường lui nữa, trước đây tàn nhẫn đắc tội với Tấn Vương, con đường với Tô gia cũng đứt rồi. Nếu Tấn Vương lên nắm quyền, Từ gia vẫn sẽ phải gặp xui xẻo.”
Từ Bang Ngạn hỏi: “Vụ án hãm hại Tô bá bá, người có nhúng tay vào không?”
“Ta và ông ấy dù sao cũng có giao tình nhiều năm, vẫn chưa đến mức phải hại ông ấy.” Từ Đồng Hòa cười khổ nói: “Có điều là vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn, chưa từng nhắc nhở ông ấy nửa câu, không phải đồng lõa, nhưng cũng không khá hơn chút nào.”
Từ Bang Ngạn nói: “Vậy thì cứ kéo dài, dù sao hoàng thượng cùng lắm là tức giận, cũng sẽ không giết người. Người ở nhà giả bệnh, chuyện còn lại cứ giao cho con.”
Từ Đồng Hòa ngạc nhiên nói: “Con định làm thế nào?”
“Xem tình hình mà quyết định.” Từ Bang Ngạn cười nói: “Mấy ngày trước con đến Tấn Vương phủ, Vương phi nói với con một câu, con người khi thay đổi hoàn cảnh thì cảnh ngộ cũng sẽ trở nên tốt hơn.”
Trong mắt của Từ Đồng Hòa phút chốc lóe lên, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Gần đây cảm thấy cơ thể ta không được khỏe lắm, là nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...