Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà
Chương 34
Mặt Vương Hoàng hậu lúc đỏ lúc trắng, muốn nổi giận với Tô Mị. Nhưng Tô Mị nói không sai, ngày thường nàng ta răn dạy phi tần hậu cung cũng thường nói “Tận tâm, cố gắng hầu hạ Hoàng thượng, nối tiếp con cháu vì thiên gia”.
Phong thái của Tô Mị chính là điều duy nhất hơn người.
Vương Hoàng hậu thể hiện sự uy nghi của Hoàng hậu một nước, nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi là nữ tế hoàng tộc thì phải nhớ kỹ một câu nói, một hành động của ngươi đều đại diện cho mặt mũi của hoàng tộc. Ôn lương cung kiệm, nhã nhặn đoan trang mới là phong thái của chính thê. Ngươi không phải thiếp, không phải thông phòng, đừng học theo những kẻ thủ đoạn mê hoặc kia.”
Sắc mặt Tiêu Dịch tối sầm lại, vừa định nói lại bị tay Tô Mị kéo về.
Chỉ thấy nàng nở nụ cười tươi, không hề để ý: “Xin nghe Hoàng hậu nương nương dạy bảo, nhưng thần phụ không biết cái gì là mê hoặc với không mê hoặc, chỉ biết là Vương gia thích thần phụ như vậy. Có lời gọi là phu quân của thần nên thần phụ tất nhiên phải lấy Vương gia làm trọng.”
Vương Hoàng hậu bị nghẹn đến sững sờ, không cam tâm mình kém hơn, lập tức ra dáng quở trách phi tần lúc bình thường: “Hầu hạ Tấn Vương tất nhiên không sai, nhưng không thể tùy ý tính tình của Tấn Vương. Chính vì Tấn Vương sủng ái ngươi, ngươi càng phải có trách nhiệm khuyên nhủ chứ không phải luôn nghe lời phu quân, nịnh hót lấy lòng.”
Tô Mị có vẻ rất hoảng hốt, nàng nháy mắt rồi cười nói: “Hoàng hậu nương nương nói phải, thần phụ xin khắc ghi trong lòng. Nếu Tấn Vương phủ có thị thiếp, thần phụ nhất định sẽ nói lại đầy đủ những lời này với họ.”
Tiêu Dịch chen vào đúng lúc: “Nàng không cần nhớ, Tấn Vương phủ sẽ không có thị thiếp, lời Hoàng hậu nói không có đất dụng võ.”
Lời này thiếu chút nữa khiến Vương Hoàng hậu chết đứng, nhưng câu nói tiếp theo của Tiêu Dịch càng làm cho Vương Hoàng hậu không chịu nổi.
Hắn nói: “Hoàng thượng, vụ án Vương Duẫn mưu hại lão thái sơn đã có kết quả chưa?”
Thừa Thuận đế qua loa lấy lệ nói: “Đại Lý Tự đang điều tra, mới có mấy ngày, đệ đã gấp đến vậy à?”
Tiêu Dịch liếc nhìn Hoàng hậu: “Thần đệ không thể không gấp. Vương Duẫn là thúc phụ của Hoàng hậu, tuy nói Hoàng hậu sẽ không mang lòng trả thù riêng, nhưng không chừng những người khác của Vương gia ác ý vu khống hãm hại Vương phi của ta, ví dụ như cái người… Nhiều chuyện tên Vương Lan Nhi kia.”
“Vương Lan Nhi đâm bị thóc, chọc bị gạo khắp nơi, không hề ôn lương cung kiệm, nhã nhặn đoan trang.” Tiêu Dịch châm chọc: “Thần đệ chỉ muốn biết chân tướng rõ ràng sớm một chút, đánh tan miệng đám ác phụ này!”
Khuôn mặt của Vương Hoàng hậu trắng bệch, dùng sức nắm chặt tay vịn ghế, miễn cưỡng để không bị thất thố.
“Lão Thất quả có tài ăn nói!” Thừa Thuận đế không đành lòng để Hoàng hậu khó chịu, đành cho thê tử mình xuống nước, nói: “Vương Duẫn là Vương Duẫn, không thể đại diện cho toàn bộ Vương gia. Vương gia càng vất vả công lao càng lớn, chiến công vượt trội, đệ đừng một gậy đánh chết hết người trên thuyền.”
Đã nói đến nước này, hai bên đều mất hết hứng thú, không còn gì để nói.
Thừa Thuận đế nói: “Thái hậu còn đang chờ đệ, lui đi.” Chỉ có ngồi ở trên cao nhìn Tiêu Dịch cúi đầu với mình, Thừa Thuận đế mới cảm thấy sung sướng.
Tiêu Dịch không quá quan trọng lễ nghĩa bề ngoài, sảng khoái hành lễ rồi rời đi.
Từ Ngự hoa viên đến Thọ Khang cung cách một đoạn, hoạn quan dẫn kiệu lại đi chậm, mất chừng gần nửa canh giờ mới chạy tới Thọ Khang cung.
Bố trí nơi này gần giống chỗ của hắn, chỉ là lớn hơn chút, nhiều phòng hơn chút. Trong mắt Tô Mị, một cái cây trong đình viện cũng không có, trơ trụi không có sức sống.
Đến Thọ Khang cung, khuôn mặt của Tiêu Dịch có vẻ thả lỏng hơn lúc trước, Tô Mị biết quan hệ giữa hai người không hề tệ.
Thái hậu quen ở phòng sưởi vào mùa đông, Tô Mị vào cửa đã thấy Thái hậu nhắm mắt nằm nghiêng trên giường đất ấm áp, dựa vào hai cái gối tựa to, trông rất tùy ý.
Nhưng tại sao phụ nhân trẻ tuổi đấm chân cho thái hậu lại là Thạch Nhược Anh?
Thạch Nhược Anh mỉm cười thân thiết với họ, cúi người nói nhỏ mấy câu bên tai Thái hậu.
Thái hậu mở mắt ra, vừa nhìn thấy bóng người Tiêu Dịch thì lập tức mặt mày hớn hở, ngắm hắn từ trên xuống dưới: “Lão Thất này, đã lâu không có tới rồi. Mau tới đây để ai gia xem nào, tại sao lại gầy đi thế, có phải không ăn nhiều cơm không?”
Thân thiết như vậy khiến Tô Mị quả thực lấy làm kinh hãi, chỉ thấy Tiêu Dịch nghiêm túc nói: “Có ăn no, là nhi thần cao lên.”
Một câu nói đã khiến Thái hậu cười không dứt: “Tốt, tốt, ăn nhiều một chút, cao lên!”
Tiêu Dịch cười, ý bảo Tô Mị thỉnh an Thái hậu.
Tô Mị quỳ xuống, quy củ mà hành đại lễ.
“Ngồi bên cạnh ai gia nào.” Thái hậu kéo tay Tô Mị, híp mắt cẩn thận ngắm nửa ngày, cười nói: “Quả thật là xinh đẹp, đúng là có thể ở chung với lão Thất. Ai dà, đứa nhỏ đáng thương này, từ nhỏ không có mẫu thân ruột, ai gia nuôi nó mười năm cũng có khác gì con ruột đâu.”
Không đợi Tô Mị trả lời, Thái hậu quay đầu, từ ái nhìn Tiêu Dịch, xúc động nói: “Con thành hôn rồi thì tâm sự của ai gia vơi đi một nửa. Chờ sau này gặp Quý thái phi, ai gia có thể rất tự hào mà nói ta nuôi rất tốt con của người, không phụ lời dặn dò của người!”
Nói đến đây, mắt Thái hậu ươn ướt.
Nhắc tới mẹ đẻ, ánh mắt Tiêu Dịch không khỏi ảm đạm đi vài phần.
Thạch Nhược Anh nhìn trái nhìn phải, cất giọng khuyên giải an ủi rất quen thuộc: “Thấy phu thê Tấn Vương hoà thuận vui vẻ, Quý thái phi nhất định sẽ vui vẻ ở cửu tuyền. Thái hậu đừng thương cảm, người đã lớn tuổi, tâm trạng không nên thay đổi thất thường.”
“Già rồi, người già thích nghĩ chuyện trước kia.” Thái hậu lau khóe mắt, cười ha hả, nói: “Vợ lão Thất, ai gia không yên tâm về người của lão Thất nhất, trừ hai lão ma ma từ trong cung ở bên cạnh nó ra, không có người nào dùng được.”
Trong lòng Tô Mị lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ Thái hậu tìm người? Nàng dám để Hoàng hậu đụng phải đinh mềm, nhưng không thể dùng cách giống nhau đối phó với Thái hậu.
Vẻ mặt Tiêu Dịch không cho là đúng: “Dù sao nhi thần cũng là dòng dõi quý tộc trên thân vương thiên hoàng, còn thiếu người phục vụ sao?”
Thái hậu không để ý tới hắn, vỗ tay Tô Mị, nói: “Theo lệ cũ, trước khi thân vương thành thân, trong cung thường đưa nữ quan vào phủ phục dịch, ai gia lại quên mất, nhất thời không tìm được ai thích hợp. Đứa bé ngoan, khoảng thời gian này chỉ có thể khổ cực cho ngươi rồi.”
Thái hậu nói rất sâu xa, mới nghe thì hoàn toàn là tình yêu tha thiết của trưởng bối đối với tiểu bối, giống như là không chỉ định nữ quan. Nhưng suy nghĩ kỹ, người ta không nói sau này không chỉ định người, còn vô duyên vô cớ để Tô Mị nhận ân huệ của mình.
Đầu óc Tô Mị vòng vo một lúc, nàng khéo léo nói: “Thái hậu nói quá lời, chăm chỉ hầu hạ Vương gia vốn là bổn phận của thần phụ, thần phụ không cảm thấy khổ cực. Nói ra chê cười, Vương gia thích yên tĩnh, còn ngại nhiều người trong phủ, chuẩn bị đuổi một nhóm người ra khỏi phủ!”
“Hai đứa thương lượng là được.” Thái hậu ôn hòa nói, tựa hồ nghe không hiểu Tô Mị nói bóng gió.
Thạch Nhược Anh tìm chỗ trống, nói với Tiêu Dịch: “Nam nhi ngày ngày nhắc tới ngươi, những ngày qua đều không tốt, ngày mai sau khi lại mặt thì chắc ngươi rảnh rỗi, ta dẫn nó đi tìm ngươi có được không?”
Sự khó chịu tự nhiên nổi lên, trên mặt Tô Mị vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười không đến đáy mắt: “Thạch tỷ tỷ tới mời Vương gia dạy tiểu công tử thuật bắn cung sao?”
Thạch Nhược Anh gật đầu: “Coi như là một nguyên nhân đi. Hoạt động phù hợp mới có lợi cho Vương gia dưỡng bệnh, dạy trẻ con thuật bắn cung không mệt mỏi, lại khỏe khoắn cơ thể, có thể nói là một công đôi việc.”
Được, chặn lý do từ chối của nàng trước! Tô Mị không tránh khỏi vỗ tay khen ngợi Thạch Nhược Anh.
Tiêu Dịch lại nói: “Không được, ta muốn đến sơn trang suối nước nóng dưỡng sinh, ngày ba mươi trở lại.”
Thạch Nhược Anh hơi mở to mắt, kinh ngạc nói: “Sắp cuối năm rồi, nhà nhà đều bận rộn ăn Tết, ngươi không ở Vương phủ ở còn chạy ra ngoài?”
Tô Mị nói: “Ăn Tết quan trọng, thân thể Vương gia càng quan trọng hơn.”
Thạch Nhược Anh dừng lại, ngay sau đó lại cười: “Vương phi nói có lý, là tỷ tỷ nghĩ sai rồi. Vương gia, năm sau không được từ chối nhé, nếu ngươi không đồng ý, tỷ tỷ sẽ giận.” Nói xong, Thạch Nhược Anh như giận như cười mà liếc Tiêu Dịch.
Thái hậu cười nói: “Ai gia thay nó đồng ý với ngươi, nhớ năm đó nó phiền phụ thân ngươi không ít, nay các ngươi cô nhi quả mẫu, nó không giúp ngươi thì ai giúp ngươi? Lão Thất, con nói có đúng không?”
Tiêu Dịch chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thạch Nhược Anh như nhớ tới điều gì, nói với Tô Mị: “Nghe nói Vương phi thích đồ ngọt, ta làm đường chưng sữa đặc rất ngon, chờ lần sau tới cửa thì làm cho Vương phi ăn, Vương phi nhất định phải nể mặt.”
Tô Mị khẽ mỉm cười, nói: “Người tới là khách, Thạch tỷ tỷ xuống bếp, chẳng phải thành đổi khách thành chủ sao?”
Thạch Nhược Anh che miệng cười: “Vương phi nói chuyện thật thú vị. Trước kia Vương gia kiệm lời, giống như hồ lô cạy miệng. Từ lúc biết Vương phi, Vương gia nhiều lời hơn, người cũng có tinh thần hơn, có thể thấy ngươi ảnh hưởng rất lớn đến Vương gia.”
Thái hậu cũng cười, trông thấy sắp đến xế trưa thì muốn giữ hai người Tiêu Dịch lại dùng bữa.
Tiêu Dịch nói: “Vốn không nên từ chối, chẳng qua là nhi thần còn phải đến thái miếu, qua xế trưa đi thì không khỏi bất kính với tổ tông. Chờ lần sau tới, nhi thần nhất định sẽ dùng cơm với người.”
Đi miếu là chuyện lớn, Thái hậu không nói nhiều nữa, phân phó cung nhân đưa họ đi.
Chờ không có ai, Thái hậu dần dần thu lại nụ cười, thở dài: “Hài tử dính mẫu thân, đứa nhỏ này trưởng thành rồi, lòng cũng tự do, ai gia rất nhớ lão Thất nhỏ kéo vạt áo ta.”
Thạch Nhược Anh dịu dàng nói: “Vương gia không phải người vong ân phụ nghĩa, ban đầu phụ thân ta dạy Vương gia quyền cước vài năm, Vương gia coi phụ thân là sư phụ mà tôn kính, vẫn luôn nhớ đến tình cảm này, bây giờ vẫn hay đi thăm mẫu tử chúng ta.”
Thái hậu chợt lóe mắt: “Nó thường xuyên thăm ngươi?”
“Dạ, chớ nhìn Vương gia hành động bất tiện, nhưng không sợ phiền toái, đặc biệt dạy là Nam nhi bắn tên.” Thạch Nhược Anh cười nói: “Ta đặc biệt cảm kích Vương gia, có điều ở trong mắt Vương gia, đây chỉ là một cái nhấc tay, không coi là cái gì.”
Thái hậu bưng chén trà, không uống, lặng yên hồi lâu, cười nói: “Rảnh rỗi thì vào cung tán gẫu với ai gia nhiều một chút, ngươi cũng không dễ dàng, trong lòng ai gia đau lòng cho ngươi.”
“Dạ.” Thạch Nhược Anh cúi đầu nói, khóe miệng nhếch lên.
Gần lúc hoàng hôn, gió lạnh lướt qua mái hiên, kỵ binh lách cách.
Tô Mị còn đang nhớ lại cảnh vào cung hôm nay: “Hoàng thượng suy nghĩ nhiều, nhất định là phòng bị Vương gia, thái độ của Thái hậu hơi khó đoán, ta cảm thấy Thái hậu yêu ngài là thật, đề phòng ngài cũng là thật.”
Trong lòng Tiêu Dịch không bình tĩnh, hắn nói: “Tình mẫu tử mười năm, không phải từ bỏ là có thể từ bỏ, nếu không phải kiêng dè Thái hậu… Không nói chuyện này, ngày mai lại mặt, nàng đã xem danh sách quà tặng chưa?”
Nói tới chuyện lại mặt, Tô Mị rất hưng phấn: “Đã xem, Phúc ma ma sắp xếp rất tốt, ta không tìm ra chỗ nào có thể thay đổi.”
Tiêu Dịch để quyển sách trên tay xuống: “Ngày mai sau khi gặp nhạc mẫu nhạc phụ, chúng ta lên đường đến sơn trang suối nước nóng ở Tây Dao, ở kinh thành này chỉ khiến cho người ta bực bội!”
Phong thái của Tô Mị chính là điều duy nhất hơn người.
Vương Hoàng hậu thể hiện sự uy nghi của Hoàng hậu một nước, nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi là nữ tế hoàng tộc thì phải nhớ kỹ một câu nói, một hành động của ngươi đều đại diện cho mặt mũi của hoàng tộc. Ôn lương cung kiệm, nhã nhặn đoan trang mới là phong thái của chính thê. Ngươi không phải thiếp, không phải thông phòng, đừng học theo những kẻ thủ đoạn mê hoặc kia.”
Sắc mặt Tiêu Dịch tối sầm lại, vừa định nói lại bị tay Tô Mị kéo về.
Chỉ thấy nàng nở nụ cười tươi, không hề để ý: “Xin nghe Hoàng hậu nương nương dạy bảo, nhưng thần phụ không biết cái gì là mê hoặc với không mê hoặc, chỉ biết là Vương gia thích thần phụ như vậy. Có lời gọi là phu quân của thần nên thần phụ tất nhiên phải lấy Vương gia làm trọng.”
Vương Hoàng hậu bị nghẹn đến sững sờ, không cam tâm mình kém hơn, lập tức ra dáng quở trách phi tần lúc bình thường: “Hầu hạ Tấn Vương tất nhiên không sai, nhưng không thể tùy ý tính tình của Tấn Vương. Chính vì Tấn Vương sủng ái ngươi, ngươi càng phải có trách nhiệm khuyên nhủ chứ không phải luôn nghe lời phu quân, nịnh hót lấy lòng.”
Tô Mị có vẻ rất hoảng hốt, nàng nháy mắt rồi cười nói: “Hoàng hậu nương nương nói phải, thần phụ xin khắc ghi trong lòng. Nếu Tấn Vương phủ có thị thiếp, thần phụ nhất định sẽ nói lại đầy đủ những lời này với họ.”
Tiêu Dịch chen vào đúng lúc: “Nàng không cần nhớ, Tấn Vương phủ sẽ không có thị thiếp, lời Hoàng hậu nói không có đất dụng võ.”
Lời này thiếu chút nữa khiến Vương Hoàng hậu chết đứng, nhưng câu nói tiếp theo của Tiêu Dịch càng làm cho Vương Hoàng hậu không chịu nổi.
Hắn nói: “Hoàng thượng, vụ án Vương Duẫn mưu hại lão thái sơn đã có kết quả chưa?”
Thừa Thuận đế qua loa lấy lệ nói: “Đại Lý Tự đang điều tra, mới có mấy ngày, đệ đã gấp đến vậy à?”
Tiêu Dịch liếc nhìn Hoàng hậu: “Thần đệ không thể không gấp. Vương Duẫn là thúc phụ của Hoàng hậu, tuy nói Hoàng hậu sẽ không mang lòng trả thù riêng, nhưng không chừng những người khác của Vương gia ác ý vu khống hãm hại Vương phi của ta, ví dụ như cái người… Nhiều chuyện tên Vương Lan Nhi kia.”
“Vương Lan Nhi đâm bị thóc, chọc bị gạo khắp nơi, không hề ôn lương cung kiệm, nhã nhặn đoan trang.” Tiêu Dịch châm chọc: “Thần đệ chỉ muốn biết chân tướng rõ ràng sớm một chút, đánh tan miệng đám ác phụ này!”
Khuôn mặt của Vương Hoàng hậu trắng bệch, dùng sức nắm chặt tay vịn ghế, miễn cưỡng để không bị thất thố.
“Lão Thất quả có tài ăn nói!” Thừa Thuận đế không đành lòng để Hoàng hậu khó chịu, đành cho thê tử mình xuống nước, nói: “Vương Duẫn là Vương Duẫn, không thể đại diện cho toàn bộ Vương gia. Vương gia càng vất vả công lao càng lớn, chiến công vượt trội, đệ đừng một gậy đánh chết hết người trên thuyền.”
Đã nói đến nước này, hai bên đều mất hết hứng thú, không còn gì để nói.
Thừa Thuận đế nói: “Thái hậu còn đang chờ đệ, lui đi.” Chỉ có ngồi ở trên cao nhìn Tiêu Dịch cúi đầu với mình, Thừa Thuận đế mới cảm thấy sung sướng.
Tiêu Dịch không quá quan trọng lễ nghĩa bề ngoài, sảng khoái hành lễ rồi rời đi.
Từ Ngự hoa viên đến Thọ Khang cung cách một đoạn, hoạn quan dẫn kiệu lại đi chậm, mất chừng gần nửa canh giờ mới chạy tới Thọ Khang cung.
Bố trí nơi này gần giống chỗ của hắn, chỉ là lớn hơn chút, nhiều phòng hơn chút. Trong mắt Tô Mị, một cái cây trong đình viện cũng không có, trơ trụi không có sức sống.
Đến Thọ Khang cung, khuôn mặt của Tiêu Dịch có vẻ thả lỏng hơn lúc trước, Tô Mị biết quan hệ giữa hai người không hề tệ.
Thái hậu quen ở phòng sưởi vào mùa đông, Tô Mị vào cửa đã thấy Thái hậu nhắm mắt nằm nghiêng trên giường đất ấm áp, dựa vào hai cái gối tựa to, trông rất tùy ý.
Nhưng tại sao phụ nhân trẻ tuổi đấm chân cho thái hậu lại là Thạch Nhược Anh?
Thạch Nhược Anh mỉm cười thân thiết với họ, cúi người nói nhỏ mấy câu bên tai Thái hậu.
Thái hậu mở mắt ra, vừa nhìn thấy bóng người Tiêu Dịch thì lập tức mặt mày hớn hở, ngắm hắn từ trên xuống dưới: “Lão Thất này, đã lâu không có tới rồi. Mau tới đây để ai gia xem nào, tại sao lại gầy đi thế, có phải không ăn nhiều cơm không?”
Thân thiết như vậy khiến Tô Mị quả thực lấy làm kinh hãi, chỉ thấy Tiêu Dịch nghiêm túc nói: “Có ăn no, là nhi thần cao lên.”
Một câu nói đã khiến Thái hậu cười không dứt: “Tốt, tốt, ăn nhiều một chút, cao lên!”
Tiêu Dịch cười, ý bảo Tô Mị thỉnh an Thái hậu.
Tô Mị quỳ xuống, quy củ mà hành đại lễ.
“Ngồi bên cạnh ai gia nào.” Thái hậu kéo tay Tô Mị, híp mắt cẩn thận ngắm nửa ngày, cười nói: “Quả thật là xinh đẹp, đúng là có thể ở chung với lão Thất. Ai dà, đứa nhỏ đáng thương này, từ nhỏ không có mẫu thân ruột, ai gia nuôi nó mười năm cũng có khác gì con ruột đâu.”
Không đợi Tô Mị trả lời, Thái hậu quay đầu, từ ái nhìn Tiêu Dịch, xúc động nói: “Con thành hôn rồi thì tâm sự của ai gia vơi đi một nửa. Chờ sau này gặp Quý thái phi, ai gia có thể rất tự hào mà nói ta nuôi rất tốt con của người, không phụ lời dặn dò của người!”
Nói đến đây, mắt Thái hậu ươn ướt.
Nhắc tới mẹ đẻ, ánh mắt Tiêu Dịch không khỏi ảm đạm đi vài phần.
Thạch Nhược Anh nhìn trái nhìn phải, cất giọng khuyên giải an ủi rất quen thuộc: “Thấy phu thê Tấn Vương hoà thuận vui vẻ, Quý thái phi nhất định sẽ vui vẻ ở cửu tuyền. Thái hậu đừng thương cảm, người đã lớn tuổi, tâm trạng không nên thay đổi thất thường.”
“Già rồi, người già thích nghĩ chuyện trước kia.” Thái hậu lau khóe mắt, cười ha hả, nói: “Vợ lão Thất, ai gia không yên tâm về người của lão Thất nhất, trừ hai lão ma ma từ trong cung ở bên cạnh nó ra, không có người nào dùng được.”
Trong lòng Tô Mị lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ Thái hậu tìm người? Nàng dám để Hoàng hậu đụng phải đinh mềm, nhưng không thể dùng cách giống nhau đối phó với Thái hậu.
Vẻ mặt Tiêu Dịch không cho là đúng: “Dù sao nhi thần cũng là dòng dõi quý tộc trên thân vương thiên hoàng, còn thiếu người phục vụ sao?”
Thái hậu không để ý tới hắn, vỗ tay Tô Mị, nói: “Theo lệ cũ, trước khi thân vương thành thân, trong cung thường đưa nữ quan vào phủ phục dịch, ai gia lại quên mất, nhất thời không tìm được ai thích hợp. Đứa bé ngoan, khoảng thời gian này chỉ có thể khổ cực cho ngươi rồi.”
Thái hậu nói rất sâu xa, mới nghe thì hoàn toàn là tình yêu tha thiết của trưởng bối đối với tiểu bối, giống như là không chỉ định nữ quan. Nhưng suy nghĩ kỹ, người ta không nói sau này không chỉ định người, còn vô duyên vô cớ để Tô Mị nhận ân huệ của mình.
Đầu óc Tô Mị vòng vo một lúc, nàng khéo léo nói: “Thái hậu nói quá lời, chăm chỉ hầu hạ Vương gia vốn là bổn phận của thần phụ, thần phụ không cảm thấy khổ cực. Nói ra chê cười, Vương gia thích yên tĩnh, còn ngại nhiều người trong phủ, chuẩn bị đuổi một nhóm người ra khỏi phủ!”
“Hai đứa thương lượng là được.” Thái hậu ôn hòa nói, tựa hồ nghe không hiểu Tô Mị nói bóng gió.
Thạch Nhược Anh tìm chỗ trống, nói với Tiêu Dịch: “Nam nhi ngày ngày nhắc tới ngươi, những ngày qua đều không tốt, ngày mai sau khi lại mặt thì chắc ngươi rảnh rỗi, ta dẫn nó đi tìm ngươi có được không?”
Sự khó chịu tự nhiên nổi lên, trên mặt Tô Mị vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười không đến đáy mắt: “Thạch tỷ tỷ tới mời Vương gia dạy tiểu công tử thuật bắn cung sao?”
Thạch Nhược Anh gật đầu: “Coi như là một nguyên nhân đi. Hoạt động phù hợp mới có lợi cho Vương gia dưỡng bệnh, dạy trẻ con thuật bắn cung không mệt mỏi, lại khỏe khoắn cơ thể, có thể nói là một công đôi việc.”
Được, chặn lý do từ chối của nàng trước! Tô Mị không tránh khỏi vỗ tay khen ngợi Thạch Nhược Anh.
Tiêu Dịch lại nói: “Không được, ta muốn đến sơn trang suối nước nóng dưỡng sinh, ngày ba mươi trở lại.”
Thạch Nhược Anh hơi mở to mắt, kinh ngạc nói: “Sắp cuối năm rồi, nhà nhà đều bận rộn ăn Tết, ngươi không ở Vương phủ ở còn chạy ra ngoài?”
Tô Mị nói: “Ăn Tết quan trọng, thân thể Vương gia càng quan trọng hơn.”
Thạch Nhược Anh dừng lại, ngay sau đó lại cười: “Vương phi nói có lý, là tỷ tỷ nghĩ sai rồi. Vương gia, năm sau không được từ chối nhé, nếu ngươi không đồng ý, tỷ tỷ sẽ giận.” Nói xong, Thạch Nhược Anh như giận như cười mà liếc Tiêu Dịch.
Thái hậu cười nói: “Ai gia thay nó đồng ý với ngươi, nhớ năm đó nó phiền phụ thân ngươi không ít, nay các ngươi cô nhi quả mẫu, nó không giúp ngươi thì ai giúp ngươi? Lão Thất, con nói có đúng không?”
Tiêu Dịch chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thạch Nhược Anh như nhớ tới điều gì, nói với Tô Mị: “Nghe nói Vương phi thích đồ ngọt, ta làm đường chưng sữa đặc rất ngon, chờ lần sau tới cửa thì làm cho Vương phi ăn, Vương phi nhất định phải nể mặt.”
Tô Mị khẽ mỉm cười, nói: “Người tới là khách, Thạch tỷ tỷ xuống bếp, chẳng phải thành đổi khách thành chủ sao?”
Thạch Nhược Anh che miệng cười: “Vương phi nói chuyện thật thú vị. Trước kia Vương gia kiệm lời, giống như hồ lô cạy miệng. Từ lúc biết Vương phi, Vương gia nhiều lời hơn, người cũng có tinh thần hơn, có thể thấy ngươi ảnh hưởng rất lớn đến Vương gia.”
Thái hậu cũng cười, trông thấy sắp đến xế trưa thì muốn giữ hai người Tiêu Dịch lại dùng bữa.
Tiêu Dịch nói: “Vốn không nên từ chối, chẳng qua là nhi thần còn phải đến thái miếu, qua xế trưa đi thì không khỏi bất kính với tổ tông. Chờ lần sau tới, nhi thần nhất định sẽ dùng cơm với người.”
Đi miếu là chuyện lớn, Thái hậu không nói nhiều nữa, phân phó cung nhân đưa họ đi.
Chờ không có ai, Thái hậu dần dần thu lại nụ cười, thở dài: “Hài tử dính mẫu thân, đứa nhỏ này trưởng thành rồi, lòng cũng tự do, ai gia rất nhớ lão Thất nhỏ kéo vạt áo ta.”
Thạch Nhược Anh dịu dàng nói: “Vương gia không phải người vong ân phụ nghĩa, ban đầu phụ thân ta dạy Vương gia quyền cước vài năm, Vương gia coi phụ thân là sư phụ mà tôn kính, vẫn luôn nhớ đến tình cảm này, bây giờ vẫn hay đi thăm mẫu tử chúng ta.”
Thái hậu chợt lóe mắt: “Nó thường xuyên thăm ngươi?”
“Dạ, chớ nhìn Vương gia hành động bất tiện, nhưng không sợ phiền toái, đặc biệt dạy là Nam nhi bắn tên.” Thạch Nhược Anh cười nói: “Ta đặc biệt cảm kích Vương gia, có điều ở trong mắt Vương gia, đây chỉ là một cái nhấc tay, không coi là cái gì.”
Thái hậu bưng chén trà, không uống, lặng yên hồi lâu, cười nói: “Rảnh rỗi thì vào cung tán gẫu với ai gia nhiều một chút, ngươi cũng không dễ dàng, trong lòng ai gia đau lòng cho ngươi.”
“Dạ.” Thạch Nhược Anh cúi đầu nói, khóe miệng nhếch lên.
Gần lúc hoàng hôn, gió lạnh lướt qua mái hiên, kỵ binh lách cách.
Tô Mị còn đang nhớ lại cảnh vào cung hôm nay: “Hoàng thượng suy nghĩ nhiều, nhất định là phòng bị Vương gia, thái độ của Thái hậu hơi khó đoán, ta cảm thấy Thái hậu yêu ngài là thật, đề phòng ngài cũng là thật.”
Trong lòng Tiêu Dịch không bình tĩnh, hắn nói: “Tình mẫu tử mười năm, không phải từ bỏ là có thể từ bỏ, nếu không phải kiêng dè Thái hậu… Không nói chuyện này, ngày mai lại mặt, nàng đã xem danh sách quà tặng chưa?”
Nói tới chuyện lại mặt, Tô Mị rất hưng phấn: “Đã xem, Phúc ma ma sắp xếp rất tốt, ta không tìm ra chỗ nào có thể thay đổi.”
Tiêu Dịch để quyển sách trên tay xuống: “Ngày mai sau khi gặp nhạc mẫu nhạc phụ, chúng ta lên đường đến sơn trang suối nước nóng ở Tây Dao, ở kinh thành này chỉ khiến cho người ta bực bội!”