Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà
Chương 27
Ánh nến lập lòe sáng rực, mọi thứ đều trở nên mờ ảo, trông có vẻ không chân thực cho lắm.
Tiêu Dịch dựa vào chiếc gối, mặc một nửa quần áo nằm trên giường lớn. Lô Hữu Đạt đứng khom lưng, vừa kìm chân hắn vừa lải nhải nói: “Ngài nhìn cho kỹ, cần phải dùng lực vỗ vào chỗ này, chỗ này thì nhẹ một chút. Còn nữa, nhớ kỹ huyệt vị này, phải liên tục xoa mới được, ít nhất phải một trăm cái!”
Tô Mị đứng bên cạnh không rời mắt mà nhìn chằm chằm vào động tác của Lô Hữu Đạt, ra sức ghi nhớ trong đầu mình.
Lô Hữu Đạt thị phạm đến tận hai lần, sau đó cười tủm tỉm hỏi: “Ngài nhớ kỹ chưa?”
Tô Mị nghĩ ngợi một lát rồi đỏ mặt gật đầu.
“Sức lực của nữ tử không quá mạnh, đây lại là lần đầu tiên của ngươi, xoa bóp hai khắc rồi nghỉ ngơi là được.” Lô Hữu Đạt buông tay áo, nhường vị trí lại cho Tô Mị, ý bảo Phúc ma ma ra ngoài cùng ông ta.
“Có được không?” Vẻ mặt của Phúc ma ma đầy lo lắng: “Lô thái y ngài không thể rời đi được, Tô tiểu thư không hiểu biết gì về y thuật cả. Dù sao thì ngài cũng phải chỉ điểm mấy lần, sao có thể vừa đến là đã thả tay cho nàng ấy làm được!”
“Cũng không phải châm cứu, không cần chú ý nhiều như vậy.” Lô Hữu Đạt kéo bà ấy ra ngoài cửa, thấp giọng nói: “Vương gia chưa từng nói một chữ không nào, bà lộn xộn cái gì?”
Phúc ma ma giải thích: “Ta thật sự sợ nàng ấy sẽ khiến Vương gia bị thương.”
Lô Hữu Đạt thấy buồn cười: “Một tiểu cô nương có thể mạnh cỡ nào chứ? Bà không cần lo lắng… Thật ra xoa bóp chỉ là ngụy trang thôi, Vương gia đối với nàng ấy…”
Nhìn bốn bề xung quanh vắng lặng, ông ta ghé sát tai bà ấy nói nhỏ vài câu. Trước hết Phúc ma ma ngẩn người ra, sau đó như bừng tỉnh mà “À” một tiếng. Khuôn mặt không còn căng thẳng như lúc nãy nữa, nhìn kỹ còn có thể thấy được chút vui vẻ trong đó.
Bà ấy nói: “Ông nên nói sớm cho ta biết, chỉ cần có lợi cho thân thể và xương cốt của Vương gia là được, ta cũng sẽ không thấy không vui.”
Lô Hữu Đạt cười rồi chắp tay chịu tội: “Đúng đúng, đều là do lão phu sơ suất. Ma ma, bảo người hầu chờ ở bên ngoài hành lang được không? Để tránh việc bọn họ cảm thấy ngại ngùng.”
Tất nhiên Phúc ma ma theo lời hành sự.
Tiếng bước chân khe khẽ từ từ đi xa, bên trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn âm thanh của cơn mưa mùa thu rơi trên cửa sổ, phát ra tiếng sột soạt.
Tiêu Dịch nhắm mắt lại, dường như hắn đang chờ nàng.
Tô Mị cởi dây giày ra rồi ngồi quỳ trên giường lớn, nàng hít một hơi thật sâu, bàn tay nhỏ bé xoa xoa bàn chân của hắn.
Đường cong của đùi hắn rất săn chắc, thẳng tắp thon dài. Mặc dù hắn đã bại liệt hơn nửa năm nhưng đôi chân này vẫn không hề trở nên mập mạp chút nào.
Có thể nhìn ra được rằng mọi ngày, hắn bỏ ra không ít công sức để luyện tập. Trong lòng Tô Mị thầm cảm thán, xoa bóp vài cái rồi đứng lên.
Xúc cảm lạnh như băng xuyên qua lớp quần áo mỏng rồi truyền thẳng đến lòng bàn tay của Tô Mị, cứ như một thứ gì đó đã chết không còn chút hơi ấm.
Cảm xúc chua xót như dâng trào, nàng dùng tay xoa bóp rồi nhìn về phía Tiêu Dịch, không thể miêu tả rõ ánh mắt của hắn lúc này là như thế nào.
“Vương gia, có cảm giác không?” Tô Mị sững sờ trong chốc lát, nàng chợt nhớ tới lời căn dặn của Lô Hữu Đạt, bèn vội vàng dùng lực ấn vào phía bên ngoài bắp đùi của hắn.
“Không có.” Tiêu Dịch khẽ than một tiếng rồi ngước mắt nói: “Mệt thì nghỉ một chút đi, nếu không thì ngày mai ngươi sẽ không giơ tay lên nổi mất.”
Quả thật Tô Mị đã thấm mệt nhưng đôi tay vẫn không dừng lại: “Không sao, ta vẫn kiên trì được.”
Nàng vừa nói vừa di chuyển tay vào bên trong, sờ soạng để tìm huyệt xương đùi.
Tiêu Dịch không bình tĩnh được nữa.
Đôi tay trắng nõn của nàng xoa quanh khắp nơi, vô ý lướt nhẹ qua nơi nào đó.
Nhịp tim của Tiêu Dịch bắt đầu mất kiểm soát, con ngươi màu hổ phách dần trở nên thâm trầm như nước, tựa như đang vun vén lại thành một cơn bão lớn.
Trong đầu Tô Mị chợt lóe lên tia sáng, bỗng nhiên nàng hiểu ra vì sao Lô thái y nhất định phải tự mình học thuật xoa bóp, xem ra Tấn Vương cũng chưa hẳn là một “Phế nhân” như người đời vẫn hay đồn thổi!
Động tác tay của nàng trở nên chậm lại, Tiêu Dịch tưởng rằng nàng mệt mỏi, nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, cũng không cần làm mỗi ngày, ngươi không cần để bụng chuyện thiếu một khắc hay dư một khắc.”
Tô Mị xua tay hỏi: “Vương gia khát không, có muốn uống nước không?”
Tiêu Dịch cảm thấy miệng hơi khô, bèn gật đầu.
Tô Mị bày biện bộ trà cụ trên giường lớn rồi pha một chén trà, sau đó len lén thử nhiệt độ, không phỏng tay, vừa đủ ấm.
Sau đó, nàng run tay đưa trà tới trước mặt Tiêu Dịch. Kết quả tay hắn vừa mới đụng vào chén trà thì nàng lập tức buông lỏng tay.
Toàn bộ chén trà đều tạt vào ngực Tiêu Dịch.
“Aida, đều tại ta không cầm chắc.” Tô Mị luống cuống tay chân, lấy khăn để lau đi nước trà. Nàng không nói một lời mà cởi quần áo của Tiêu Dịch ra để nhìn rồi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: “Không sao không sao, không phỏng cũng không đỏ, nếu không thì Phúc ma ma lại bảo ta động tay động chân với ngài nữa. Ta đi lấy chậu nước lạnh đến để ngài lau một chút.”
Hiếm khi Tiêu Dịch trêu ghẹo nàng như vậy: “Ngay cả chén trà mà ngươi cũng bưng không chắc, còn có sức để bưng chậu nước sao? Muốn tạt cả chậu nước lên mặt ta sao?”
Tô Mị bật cười: “Vậy ta thổi cho ngài một chút.”
Nàng vừa nói vừa tiến gần đến ngực hắn, chu cái miệng nhỏ ra để liên tục thổi thổi.
Hơi thở ấm áp lướt qua, toàn bộ lồng ngực Tiêu Dịch như tê tái cả đi. Bàn tay của hắn không tự chủ được mà xoa gò má của Tô Mị rồi liên tục vuốt ve đôi môi mềm mại của nàng.
Lòng bàn tay thô ráp lướt qua, có chút đau nhói nhưng Tô Mị không cảm thấy khó chịu.
Nàng nhẹ nhàng hôn vào bên dưới ngón tay của hắn.
Yết hầu của Tiêu Dịch khẽ động đậy.
“Ta từng muốn…” Hắn khàn giọng nói: “Sau khi nguy hiểm qua đi, ta sẽ để cho ngươi viết hưu thư.”
Trong lòng Tô Mị không nhịn được mà nghĩ rằng, ngài để cho ta viết hưu thư, vậy ngài đã định vị Vương phi này sẽ là ai?
Trong đầu nàng bỗng chốc thoáng hiện gương mặt của Nhược Anh. Tô Mị cảm thấy rất phiền muộn, nàng âm thầm cắn răng nói, coi như ta giành chỗ của ngươi đi nữa thì ta cũng không thể thoải mái nhường lại cho ngươi được. Trên người cũng được, trong lòng cũng không sao, phải để lại cho Tấn Vương thứ gì đó khó quên!
Đôi môi đỏ hé mở, nàng vươn đầu lưỡi ra rồi nhẹ nhàng liếm yết hầu của hắn.
Đầu óc của Tiêu Dịch như oang oang cả lên, trong cổ họng như phát ra tiếng than nhẹ ậm ờ, nhất thời không thốt lên lời được nửa câu sau.
Nụ hôn vụng về dần tiến lên phía trên, cuối cùng dừng lại trên đôi môi của hắn.
Lúc Tô Mị chưa kịp rời đi, Tiêu Dịch giữ chặt lấy đầu của nàng.
Hắn khẽ cắn rồi hôn thật sâu, hoành hành không chút kiêng dè trong miệng của nàng, không cho phép nàng lùi về sau dù chỉ một chút.
Tô Mị không thể thở nổi, trong nháy mắt nàng như hít thở không thông. Tiêu Dịch buông nàng ra, nhưng vừa mới hít thở được một chút thì môi của hắn lại áp sát vào.
Tiếng thở dốc nặng nề, âm thanh nuốt nhẹ vang lên, còn có tiếng sột soạt do quần áo cọ vào nhau. Bên ngoài cửa sổ vẫn đang mưa, và bên trong căn phòng cũng dần dần kéo cơn mây mưa đến.
Nhưng mà cuối cùng, cơn mưa ấy vẫn chưa được bắt đầu.
Tô Mị bình ổn tâm trạng trở lại rồi một hồi lâu sau mới rời đi, cũng may trong bóng đêm mờ mịt, không ai nhìn thấy khuôn mặt nóng rực như nước đang đun sôi của nàng, cũng bớt đi vài phần xấu hổ.
Lô Hữu Đạt mặt dày hỏi Tiêu Dịch: “Vương gia cảm thấy như thế nào? Ta phải điều chỉnh cách khám và chữa bệnh tùy vào bệnh trạng cũng như thời điểm, không có ý hỏi thăm chuyện riêng của ngài đâu.”
Tiêu Dịch không thèm để ý ông ta, hắn vẫn còn nhìn chằm chằm vào cái lọng che, một lúc lâu sau vẫn không cất tiếng nói. Hắn nghĩ, chi bằng theo Khâm Thiên Giám để chọn ra ngày tốt gần nhất.
Sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời trong xanh trở lại.
Thạch Nam vẫn quấn quýt bảo Tiêu Dịch tiếp tục dạy hắn ta, nhưng Tiêu Dịch từ chối: “Võ trường còn chưa khô hẳn, mặt đất vẫn còn nhiều bùn lầy, không thích hợp để luyện bắn cung.”
Thạch Nam tỏ vẻ thất vọng, trong phút chốc nước mắt trực chào, nhìn là biết hắn ta gần khóc rồi.
Thạch Nhược Anh suy nghĩ một chút rồi hòa nhã thương lượng: “Hay là tập luyện trong sân đi.”
Tô Mị cười nói: “Tiểu công tử rất hay khóc, như vậy cũng không tốt, vừa khóc náo lên đã đáp ứng ngay. Như vậy thì đứa bé kia sẽ cho rằng chỉ cần khóc rống lên thì chuyện gì cũng sẽ được người khác nhượng bộ, sau này khó mà dạy dỗ.”
Thạch Nhược Anh cười nhạt: “Người đời luôn nói không thể nuông chiều nam tử giống như nữ tử, phải cho roi cho vọt. Nhưng ta lại cảm thấy chỉ cần có nhân phẩm, hiểu được lễ nghĩa là đủ rồi, cưng chiều một chút cũng không có gì quá to tát.”
Tô Mị gật đầu đầy ẩn ý: “Không sai, không thể tin tưởng hoàn toàn lời nói của người đời. Chẳng hạn như trước cửa nhà góa phụ lắm thị phi, vậy cũng không chắc, người góa phụ hiểu được lễ nghĩa thì nhất định sẽ không có thị phi gì, thí dụ như Thạch tỷ tỷ đây.”
Tiêu Dịch đang uống trà, nghe vậy thì suýt chút nữa phun cả ra.
“Ngươi…” Thạch Nhược Anh đỏ cả mặt nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt thường ngày ngay, than thở nói: “Hay cho một cái miệng lạnh lợi, những người xuất thân võ tướng như chúng ta đây không biết vòng vo quanh cơ như vậy, là ta không sánh bằng ngươi. Ngươi vũ nhục ta, ta không tức giận, chỉ là…”
Nàng ta nhìn về phía Tiêu Dịch, ánh mắt tràn ngập sự thương tiếc: “Ngươi như vậy là vũ nhục Tiêu Dịch, ngươi không tin ta thì cũng thôi đi, lẽ nào ngay cả Tiêu Dịch mà ngươi cũng không tin? Phu vi thê cương, ngươi đã bỏ hắn ở đâu rồi?”
“Aida Thạch tỷ tỷ, ngươi đừng có hiểu lầm, ta là đang khen ngươi.” Tô Mị kinh ngạc nói: “Ta nói ngươi hiểu lễ nghi là vũ nhục ngươi sao? Cái này cũng kỳ lạ quá rồi.”
“Vương gia, ngài phân xử cho Mị nhi thử đi, Mị nhi vũ nhục ngài sao?” Tô Mị lắc lắc cánh tay của Tiêu Dịch, vừa làm nũng vừa ra vẻ tủi thân: “Ta cũng không biết nên nói với Thạch tỷ tỷ như thế nào, hình như nói cái gì thì cũng là ta sai cả.”
Tiêu Dịch không hiểu rõ mấy lời qua tiếng lại đầy sắc bén của hai người này lắm, nhưng hắn nhìn ra Tô Mị có địch ý với Thạch Nhược Anh nhiều như thế nào. Như một thói quen, hắn nói: “Ngươi nói không sai.”
Tô Mị sửng sốt, Thạch Nhược Anh cũng sửng sốt.
Nàng không sai, vậy thì dĩ nhiên là Thạch Nhược Anh sai rồi!
Tô Mị cố nén để không bật cười, rồi liếc mắt nhìn Thạch Nhược Anh: “Là do Thạch tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi.”
Thạch Nhược Anh cụp mắt xuống, lúc ngước lên thì đôi mắt ấy đã tràn đầy ý cười, cứ như nàng chưa hề đụng chạm gì đến nàng ta vậy: “Vương gia thật sự rất cưng chiều ngươi, ta quen biết hắn đã vài chục năm, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn quan tâm một người đến vậy. Từ tận đáy lòng của mình, ta thấy hài lòng thay hắn. Ngày nào đó khi tiến cung thỉnh an, nhất định ta sẽ nói với Thái hậu một câu để người vui vẻ một chút, không chọn lầm người làm Tấn Vương phi rồi!”
Vẻ mặt của Tiêu Dịch hơi biến sắc, hắn quan sát Thạch Nhược Anh một chút.
Thạch Nhược Anh thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của hắn, đứng dậy cười nói: “Lúc quyết định được thời gian rồi thì đừng quên gửi thiệp mời cho ta, quên ta cũng được nhưng ta sẽ không bỏ qua đâu.”
Tiêu Dịch mỉm cười, sai người tiễn mẫu tử bọn họ hồi phủ.
Một đêm không về, Tô Mị cũng phải đi rồi, Tiêu Dịch nhẹ nhàng xoa bóp tay của nàng: “Để ta bảo Lâm Hổ tiễn ngươi về.”
Lâm Hổ, chính là thị vệ to con đã ra sức đánh Nam Bình hầu kia.
Tô Mị tưởng mình cũng được hộ tống hồi phủ giống Thạch Nhược Anh nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà nhìn thái độ của Tiêu Dịch, quả nhiên hắn đối xử với Thạch Nhược Anh không tệ, nhưng liệu có người nam nhân nào sẽ bảo vệ cho nữ tử khác trước mặt người mình thầm thương không chứ?
Tô Mị bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với câu nói của Ngải ma ma lần nữa, nếu nàng nói không đúng, tại sao lại bảo muốn lừa gạt chính mình? Chẳng lẽ Ngải ma ma đã hiểu lầm rồi sao?
Nàng ôm đống suy nghĩ trở về Tô gia, Lâm Hổ cũng theo nàng vào cửa, còn thô lỗ hỏi một câu: “Tiểu thư, thuộc hạ ở đâu?”
Tô Mị ngạc nhiên: “Ngươi không trở về Vương phủ sao?”
Lâm Hổ cũng thấy ngạc nhiên: “Vương gia ra lệnh thuộc hạ phải ở bên cạnh bảo vệ tiểu thư, sau này ta sẽ là người của tiểu thư, sao Vương gia lại không nói cho người biết?”
Cơn gió mùa thu thổi qua đình viện, tiếng lá cây xào xạc vang lên, dường như nó đang cất lên một bài hát đầy vui vẻ.
Nam nhân này, e rằng đã thực sự làm nàng mong đợi rồi.
Hai gò má Tô Mị ửng đỏ tựa như đang say rượu, nàng nhịn không được mà cúi đầu cười. Trong sân tràn ngập sắc thu khiến vẻ đẹp của nàng càng đặc biệt kiều diễm hơn khiến Lâm Hổ không khỏi ngẩn ngơ.
Hắn ta âm thầm cảm thán: Chẳng trách lão Lô đã thề non hẹn biển bảo bệnh của Vương gia nhất định sẽ chuyển biến tốt hơn, có mỹ nhân như thế này ở bên cạnh, thần tiên cũng không ngồi yên nổi mà!
Bởi vì mối quan hệ với Tấn Vương, vị trí của Tô Thượng Thanh tại triều đình tạm thời khá vững vàng. Rất nhanh sau đó, Khâm Thiên Giám cũng đã chọn ra ngày tốt để thành thân, Tấn Vương chọn thời gian sớm nhất… Mùng mười tháng Chạp.
Chưa đến ba tháng nữa sẽ diễn ra lễ cưới, tuy đồ cưới của Tô Mị đã chuẩn bị xong từ sớm nhưng gả cho Vương gia không giống với gả cho Từ gia, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị lại lần nữa.
Vậy nên đại phòng lúc này bận tối mày tối mặt, Tô lão phu nhân có ý định bảo nhị phòng hỗ trợ để hòa hoãn quan hệ giữa hai người con trai.
Nhưng nhị phòng cũng bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, cũng không biết Tô Thượng Hòa đã dùng cách gì mà nhận được một vị trí tại chùa Hồng Lư, hiện tại nhị phòng đang bận rộn chuẩn bị quà cho đồng liêu và mấy người ở bên trên!
Chữ viết của Tô Thượng Hòa không được đẹp cho làm, để truyền ra ngoài thì thật sự rất mất mặt, bèn xin ca ca biết lời chúc mừng giúp.
Tô Thượng Thanh nhìn qua danh sách tóm tắt quà tặng, không đúng lắm, những thứ này quá quý trọng, ông nghi ngờ có đút lót gì đó ở đây.
Ông âm thầm nhắc nhở vài câu nhưng lại khiến Tô Thượng Hòa tức giận: “Đại ca có người con rể là Tấn Vương rồi nhưng cũng không kéo người đệ đệ là ta theo, tự ta tìm đường đi huynh cũng không vui, nói chung là do ta không bằng huynh, là huynh tài cao đúng không? Người khác xin chữ huynh đều bằng lòng nhưng sao đến lượt ta thì lại không được? Chút chuyện này cũng không được thì thôi huynh đi đi, ta không nhờ huynh nữa.”
Tô Thượng Thanh bị ông ta dây dưa quá nên cũng miễn cưỡng viết hai lời chúc mừng cho ông ta để xong việc.
Kết quả còn chưa tới vài ngày, Tô Thượng Hòa đã chạy tới cầu xin ông: “Đại ca à, chùa Hồng Lư có người chết, có người chết rồi, làm ta sợ muốn chết. Huynh nói với Tấn Vương một chút, thay đổi để ta đến nơi khác làm được không.”
Tiêu Dịch dựa vào chiếc gối, mặc một nửa quần áo nằm trên giường lớn. Lô Hữu Đạt đứng khom lưng, vừa kìm chân hắn vừa lải nhải nói: “Ngài nhìn cho kỹ, cần phải dùng lực vỗ vào chỗ này, chỗ này thì nhẹ một chút. Còn nữa, nhớ kỹ huyệt vị này, phải liên tục xoa mới được, ít nhất phải một trăm cái!”
Tô Mị đứng bên cạnh không rời mắt mà nhìn chằm chằm vào động tác của Lô Hữu Đạt, ra sức ghi nhớ trong đầu mình.
Lô Hữu Đạt thị phạm đến tận hai lần, sau đó cười tủm tỉm hỏi: “Ngài nhớ kỹ chưa?”
Tô Mị nghĩ ngợi một lát rồi đỏ mặt gật đầu.
“Sức lực của nữ tử không quá mạnh, đây lại là lần đầu tiên của ngươi, xoa bóp hai khắc rồi nghỉ ngơi là được.” Lô Hữu Đạt buông tay áo, nhường vị trí lại cho Tô Mị, ý bảo Phúc ma ma ra ngoài cùng ông ta.
“Có được không?” Vẻ mặt của Phúc ma ma đầy lo lắng: “Lô thái y ngài không thể rời đi được, Tô tiểu thư không hiểu biết gì về y thuật cả. Dù sao thì ngài cũng phải chỉ điểm mấy lần, sao có thể vừa đến là đã thả tay cho nàng ấy làm được!”
“Cũng không phải châm cứu, không cần chú ý nhiều như vậy.” Lô Hữu Đạt kéo bà ấy ra ngoài cửa, thấp giọng nói: “Vương gia chưa từng nói một chữ không nào, bà lộn xộn cái gì?”
Phúc ma ma giải thích: “Ta thật sự sợ nàng ấy sẽ khiến Vương gia bị thương.”
Lô Hữu Đạt thấy buồn cười: “Một tiểu cô nương có thể mạnh cỡ nào chứ? Bà không cần lo lắng… Thật ra xoa bóp chỉ là ngụy trang thôi, Vương gia đối với nàng ấy…”
Nhìn bốn bề xung quanh vắng lặng, ông ta ghé sát tai bà ấy nói nhỏ vài câu. Trước hết Phúc ma ma ngẩn người ra, sau đó như bừng tỉnh mà “À” một tiếng. Khuôn mặt không còn căng thẳng như lúc nãy nữa, nhìn kỹ còn có thể thấy được chút vui vẻ trong đó.
Bà ấy nói: “Ông nên nói sớm cho ta biết, chỉ cần có lợi cho thân thể và xương cốt của Vương gia là được, ta cũng sẽ không thấy không vui.”
Lô Hữu Đạt cười rồi chắp tay chịu tội: “Đúng đúng, đều là do lão phu sơ suất. Ma ma, bảo người hầu chờ ở bên ngoài hành lang được không? Để tránh việc bọn họ cảm thấy ngại ngùng.”
Tất nhiên Phúc ma ma theo lời hành sự.
Tiếng bước chân khe khẽ từ từ đi xa, bên trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn âm thanh của cơn mưa mùa thu rơi trên cửa sổ, phát ra tiếng sột soạt.
Tiêu Dịch nhắm mắt lại, dường như hắn đang chờ nàng.
Tô Mị cởi dây giày ra rồi ngồi quỳ trên giường lớn, nàng hít một hơi thật sâu, bàn tay nhỏ bé xoa xoa bàn chân của hắn.
Đường cong của đùi hắn rất săn chắc, thẳng tắp thon dài. Mặc dù hắn đã bại liệt hơn nửa năm nhưng đôi chân này vẫn không hề trở nên mập mạp chút nào.
Có thể nhìn ra được rằng mọi ngày, hắn bỏ ra không ít công sức để luyện tập. Trong lòng Tô Mị thầm cảm thán, xoa bóp vài cái rồi đứng lên.
Xúc cảm lạnh như băng xuyên qua lớp quần áo mỏng rồi truyền thẳng đến lòng bàn tay của Tô Mị, cứ như một thứ gì đó đã chết không còn chút hơi ấm.
Cảm xúc chua xót như dâng trào, nàng dùng tay xoa bóp rồi nhìn về phía Tiêu Dịch, không thể miêu tả rõ ánh mắt của hắn lúc này là như thế nào.
“Vương gia, có cảm giác không?” Tô Mị sững sờ trong chốc lát, nàng chợt nhớ tới lời căn dặn của Lô Hữu Đạt, bèn vội vàng dùng lực ấn vào phía bên ngoài bắp đùi của hắn.
“Không có.” Tiêu Dịch khẽ than một tiếng rồi ngước mắt nói: “Mệt thì nghỉ một chút đi, nếu không thì ngày mai ngươi sẽ không giơ tay lên nổi mất.”
Quả thật Tô Mị đã thấm mệt nhưng đôi tay vẫn không dừng lại: “Không sao, ta vẫn kiên trì được.”
Nàng vừa nói vừa di chuyển tay vào bên trong, sờ soạng để tìm huyệt xương đùi.
Tiêu Dịch không bình tĩnh được nữa.
Đôi tay trắng nõn của nàng xoa quanh khắp nơi, vô ý lướt nhẹ qua nơi nào đó.
Nhịp tim của Tiêu Dịch bắt đầu mất kiểm soát, con ngươi màu hổ phách dần trở nên thâm trầm như nước, tựa như đang vun vén lại thành một cơn bão lớn.
Trong đầu Tô Mị chợt lóe lên tia sáng, bỗng nhiên nàng hiểu ra vì sao Lô thái y nhất định phải tự mình học thuật xoa bóp, xem ra Tấn Vương cũng chưa hẳn là một “Phế nhân” như người đời vẫn hay đồn thổi!
Động tác tay của nàng trở nên chậm lại, Tiêu Dịch tưởng rằng nàng mệt mỏi, nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, cũng không cần làm mỗi ngày, ngươi không cần để bụng chuyện thiếu một khắc hay dư một khắc.”
Tô Mị xua tay hỏi: “Vương gia khát không, có muốn uống nước không?”
Tiêu Dịch cảm thấy miệng hơi khô, bèn gật đầu.
Tô Mị bày biện bộ trà cụ trên giường lớn rồi pha một chén trà, sau đó len lén thử nhiệt độ, không phỏng tay, vừa đủ ấm.
Sau đó, nàng run tay đưa trà tới trước mặt Tiêu Dịch. Kết quả tay hắn vừa mới đụng vào chén trà thì nàng lập tức buông lỏng tay.
Toàn bộ chén trà đều tạt vào ngực Tiêu Dịch.
“Aida, đều tại ta không cầm chắc.” Tô Mị luống cuống tay chân, lấy khăn để lau đi nước trà. Nàng không nói một lời mà cởi quần áo của Tiêu Dịch ra để nhìn rồi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: “Không sao không sao, không phỏng cũng không đỏ, nếu không thì Phúc ma ma lại bảo ta động tay động chân với ngài nữa. Ta đi lấy chậu nước lạnh đến để ngài lau một chút.”
Hiếm khi Tiêu Dịch trêu ghẹo nàng như vậy: “Ngay cả chén trà mà ngươi cũng bưng không chắc, còn có sức để bưng chậu nước sao? Muốn tạt cả chậu nước lên mặt ta sao?”
Tô Mị bật cười: “Vậy ta thổi cho ngài một chút.”
Nàng vừa nói vừa tiến gần đến ngực hắn, chu cái miệng nhỏ ra để liên tục thổi thổi.
Hơi thở ấm áp lướt qua, toàn bộ lồng ngực Tiêu Dịch như tê tái cả đi. Bàn tay của hắn không tự chủ được mà xoa gò má của Tô Mị rồi liên tục vuốt ve đôi môi mềm mại của nàng.
Lòng bàn tay thô ráp lướt qua, có chút đau nhói nhưng Tô Mị không cảm thấy khó chịu.
Nàng nhẹ nhàng hôn vào bên dưới ngón tay của hắn.
Yết hầu của Tiêu Dịch khẽ động đậy.
“Ta từng muốn…” Hắn khàn giọng nói: “Sau khi nguy hiểm qua đi, ta sẽ để cho ngươi viết hưu thư.”
Trong lòng Tô Mị không nhịn được mà nghĩ rằng, ngài để cho ta viết hưu thư, vậy ngài đã định vị Vương phi này sẽ là ai?
Trong đầu nàng bỗng chốc thoáng hiện gương mặt của Nhược Anh. Tô Mị cảm thấy rất phiền muộn, nàng âm thầm cắn răng nói, coi như ta giành chỗ của ngươi đi nữa thì ta cũng không thể thoải mái nhường lại cho ngươi được. Trên người cũng được, trong lòng cũng không sao, phải để lại cho Tấn Vương thứ gì đó khó quên!
Đôi môi đỏ hé mở, nàng vươn đầu lưỡi ra rồi nhẹ nhàng liếm yết hầu của hắn.
Đầu óc của Tiêu Dịch như oang oang cả lên, trong cổ họng như phát ra tiếng than nhẹ ậm ờ, nhất thời không thốt lên lời được nửa câu sau.
Nụ hôn vụng về dần tiến lên phía trên, cuối cùng dừng lại trên đôi môi của hắn.
Lúc Tô Mị chưa kịp rời đi, Tiêu Dịch giữ chặt lấy đầu của nàng.
Hắn khẽ cắn rồi hôn thật sâu, hoành hành không chút kiêng dè trong miệng của nàng, không cho phép nàng lùi về sau dù chỉ một chút.
Tô Mị không thể thở nổi, trong nháy mắt nàng như hít thở không thông. Tiêu Dịch buông nàng ra, nhưng vừa mới hít thở được một chút thì môi của hắn lại áp sát vào.
Tiếng thở dốc nặng nề, âm thanh nuốt nhẹ vang lên, còn có tiếng sột soạt do quần áo cọ vào nhau. Bên ngoài cửa sổ vẫn đang mưa, và bên trong căn phòng cũng dần dần kéo cơn mây mưa đến.
Nhưng mà cuối cùng, cơn mưa ấy vẫn chưa được bắt đầu.
Tô Mị bình ổn tâm trạng trở lại rồi một hồi lâu sau mới rời đi, cũng may trong bóng đêm mờ mịt, không ai nhìn thấy khuôn mặt nóng rực như nước đang đun sôi của nàng, cũng bớt đi vài phần xấu hổ.
Lô Hữu Đạt mặt dày hỏi Tiêu Dịch: “Vương gia cảm thấy như thế nào? Ta phải điều chỉnh cách khám và chữa bệnh tùy vào bệnh trạng cũng như thời điểm, không có ý hỏi thăm chuyện riêng của ngài đâu.”
Tiêu Dịch không thèm để ý ông ta, hắn vẫn còn nhìn chằm chằm vào cái lọng che, một lúc lâu sau vẫn không cất tiếng nói. Hắn nghĩ, chi bằng theo Khâm Thiên Giám để chọn ra ngày tốt gần nhất.
Sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời trong xanh trở lại.
Thạch Nam vẫn quấn quýt bảo Tiêu Dịch tiếp tục dạy hắn ta, nhưng Tiêu Dịch từ chối: “Võ trường còn chưa khô hẳn, mặt đất vẫn còn nhiều bùn lầy, không thích hợp để luyện bắn cung.”
Thạch Nam tỏ vẻ thất vọng, trong phút chốc nước mắt trực chào, nhìn là biết hắn ta gần khóc rồi.
Thạch Nhược Anh suy nghĩ một chút rồi hòa nhã thương lượng: “Hay là tập luyện trong sân đi.”
Tô Mị cười nói: “Tiểu công tử rất hay khóc, như vậy cũng không tốt, vừa khóc náo lên đã đáp ứng ngay. Như vậy thì đứa bé kia sẽ cho rằng chỉ cần khóc rống lên thì chuyện gì cũng sẽ được người khác nhượng bộ, sau này khó mà dạy dỗ.”
Thạch Nhược Anh cười nhạt: “Người đời luôn nói không thể nuông chiều nam tử giống như nữ tử, phải cho roi cho vọt. Nhưng ta lại cảm thấy chỉ cần có nhân phẩm, hiểu được lễ nghĩa là đủ rồi, cưng chiều một chút cũng không có gì quá to tát.”
Tô Mị gật đầu đầy ẩn ý: “Không sai, không thể tin tưởng hoàn toàn lời nói của người đời. Chẳng hạn như trước cửa nhà góa phụ lắm thị phi, vậy cũng không chắc, người góa phụ hiểu được lễ nghĩa thì nhất định sẽ không có thị phi gì, thí dụ như Thạch tỷ tỷ đây.”
Tiêu Dịch đang uống trà, nghe vậy thì suýt chút nữa phun cả ra.
“Ngươi…” Thạch Nhược Anh đỏ cả mặt nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt thường ngày ngay, than thở nói: “Hay cho một cái miệng lạnh lợi, những người xuất thân võ tướng như chúng ta đây không biết vòng vo quanh cơ như vậy, là ta không sánh bằng ngươi. Ngươi vũ nhục ta, ta không tức giận, chỉ là…”
Nàng ta nhìn về phía Tiêu Dịch, ánh mắt tràn ngập sự thương tiếc: “Ngươi như vậy là vũ nhục Tiêu Dịch, ngươi không tin ta thì cũng thôi đi, lẽ nào ngay cả Tiêu Dịch mà ngươi cũng không tin? Phu vi thê cương, ngươi đã bỏ hắn ở đâu rồi?”
“Aida Thạch tỷ tỷ, ngươi đừng có hiểu lầm, ta là đang khen ngươi.” Tô Mị kinh ngạc nói: “Ta nói ngươi hiểu lễ nghi là vũ nhục ngươi sao? Cái này cũng kỳ lạ quá rồi.”
“Vương gia, ngài phân xử cho Mị nhi thử đi, Mị nhi vũ nhục ngài sao?” Tô Mị lắc lắc cánh tay của Tiêu Dịch, vừa làm nũng vừa ra vẻ tủi thân: “Ta cũng không biết nên nói với Thạch tỷ tỷ như thế nào, hình như nói cái gì thì cũng là ta sai cả.”
Tiêu Dịch không hiểu rõ mấy lời qua tiếng lại đầy sắc bén của hai người này lắm, nhưng hắn nhìn ra Tô Mị có địch ý với Thạch Nhược Anh nhiều như thế nào. Như một thói quen, hắn nói: “Ngươi nói không sai.”
Tô Mị sửng sốt, Thạch Nhược Anh cũng sửng sốt.
Nàng không sai, vậy thì dĩ nhiên là Thạch Nhược Anh sai rồi!
Tô Mị cố nén để không bật cười, rồi liếc mắt nhìn Thạch Nhược Anh: “Là do Thạch tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi.”
Thạch Nhược Anh cụp mắt xuống, lúc ngước lên thì đôi mắt ấy đã tràn đầy ý cười, cứ như nàng chưa hề đụng chạm gì đến nàng ta vậy: “Vương gia thật sự rất cưng chiều ngươi, ta quen biết hắn đã vài chục năm, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn quan tâm một người đến vậy. Từ tận đáy lòng của mình, ta thấy hài lòng thay hắn. Ngày nào đó khi tiến cung thỉnh an, nhất định ta sẽ nói với Thái hậu một câu để người vui vẻ một chút, không chọn lầm người làm Tấn Vương phi rồi!”
Vẻ mặt của Tiêu Dịch hơi biến sắc, hắn quan sát Thạch Nhược Anh một chút.
Thạch Nhược Anh thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của hắn, đứng dậy cười nói: “Lúc quyết định được thời gian rồi thì đừng quên gửi thiệp mời cho ta, quên ta cũng được nhưng ta sẽ không bỏ qua đâu.”
Tiêu Dịch mỉm cười, sai người tiễn mẫu tử bọn họ hồi phủ.
Một đêm không về, Tô Mị cũng phải đi rồi, Tiêu Dịch nhẹ nhàng xoa bóp tay của nàng: “Để ta bảo Lâm Hổ tiễn ngươi về.”
Lâm Hổ, chính là thị vệ to con đã ra sức đánh Nam Bình hầu kia.
Tô Mị tưởng mình cũng được hộ tống hồi phủ giống Thạch Nhược Anh nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà nhìn thái độ của Tiêu Dịch, quả nhiên hắn đối xử với Thạch Nhược Anh không tệ, nhưng liệu có người nam nhân nào sẽ bảo vệ cho nữ tử khác trước mặt người mình thầm thương không chứ?
Tô Mị bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với câu nói của Ngải ma ma lần nữa, nếu nàng nói không đúng, tại sao lại bảo muốn lừa gạt chính mình? Chẳng lẽ Ngải ma ma đã hiểu lầm rồi sao?
Nàng ôm đống suy nghĩ trở về Tô gia, Lâm Hổ cũng theo nàng vào cửa, còn thô lỗ hỏi một câu: “Tiểu thư, thuộc hạ ở đâu?”
Tô Mị ngạc nhiên: “Ngươi không trở về Vương phủ sao?”
Lâm Hổ cũng thấy ngạc nhiên: “Vương gia ra lệnh thuộc hạ phải ở bên cạnh bảo vệ tiểu thư, sau này ta sẽ là người của tiểu thư, sao Vương gia lại không nói cho người biết?”
Cơn gió mùa thu thổi qua đình viện, tiếng lá cây xào xạc vang lên, dường như nó đang cất lên một bài hát đầy vui vẻ.
Nam nhân này, e rằng đã thực sự làm nàng mong đợi rồi.
Hai gò má Tô Mị ửng đỏ tựa như đang say rượu, nàng nhịn không được mà cúi đầu cười. Trong sân tràn ngập sắc thu khiến vẻ đẹp của nàng càng đặc biệt kiều diễm hơn khiến Lâm Hổ không khỏi ngẩn ngơ.
Hắn ta âm thầm cảm thán: Chẳng trách lão Lô đã thề non hẹn biển bảo bệnh của Vương gia nhất định sẽ chuyển biến tốt hơn, có mỹ nhân như thế này ở bên cạnh, thần tiên cũng không ngồi yên nổi mà!
Bởi vì mối quan hệ với Tấn Vương, vị trí của Tô Thượng Thanh tại triều đình tạm thời khá vững vàng. Rất nhanh sau đó, Khâm Thiên Giám cũng đã chọn ra ngày tốt để thành thân, Tấn Vương chọn thời gian sớm nhất… Mùng mười tháng Chạp.
Chưa đến ba tháng nữa sẽ diễn ra lễ cưới, tuy đồ cưới của Tô Mị đã chuẩn bị xong từ sớm nhưng gả cho Vương gia không giống với gả cho Từ gia, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị lại lần nữa.
Vậy nên đại phòng lúc này bận tối mày tối mặt, Tô lão phu nhân có ý định bảo nhị phòng hỗ trợ để hòa hoãn quan hệ giữa hai người con trai.
Nhưng nhị phòng cũng bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, cũng không biết Tô Thượng Hòa đã dùng cách gì mà nhận được một vị trí tại chùa Hồng Lư, hiện tại nhị phòng đang bận rộn chuẩn bị quà cho đồng liêu và mấy người ở bên trên!
Chữ viết của Tô Thượng Hòa không được đẹp cho làm, để truyền ra ngoài thì thật sự rất mất mặt, bèn xin ca ca biết lời chúc mừng giúp.
Tô Thượng Thanh nhìn qua danh sách tóm tắt quà tặng, không đúng lắm, những thứ này quá quý trọng, ông nghi ngờ có đút lót gì đó ở đây.
Ông âm thầm nhắc nhở vài câu nhưng lại khiến Tô Thượng Hòa tức giận: “Đại ca có người con rể là Tấn Vương rồi nhưng cũng không kéo người đệ đệ là ta theo, tự ta tìm đường đi huynh cũng không vui, nói chung là do ta không bằng huynh, là huynh tài cao đúng không? Người khác xin chữ huynh đều bằng lòng nhưng sao đến lượt ta thì lại không được? Chút chuyện này cũng không được thì thôi huynh đi đi, ta không nhờ huynh nữa.”
Tô Thượng Thanh bị ông ta dây dưa quá nên cũng miễn cưỡng viết hai lời chúc mừng cho ông ta để xong việc.
Kết quả còn chưa tới vài ngày, Tô Thượng Hòa đã chạy tới cầu xin ông: “Đại ca à, chùa Hồng Lư có người chết, có người chết rồi, làm ta sợ muốn chết. Huynh nói với Tấn Vương một chút, thay đổi để ta đến nơi khác làm được không.”