Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà
Chương 25
Bái sư học nghệ!
Tô Mị ngây ngẩn một chút, trong lòng lập tức nổi lên một trận sóng lớn.
Tiêu Dịch đứng dậy còn không nổi, còn có thể dạy được cái gì chứ? Tuổi của con của Thạch Nhược Anh hẳn là không lớn, tìm tiên sinh dạy vỡ lòng cũng không đến mức phải tìm thân vương.
Chắc chắn là có ý định khác!
Làn gió thu mát mẻ lướt qua hai gò má nóng bỏng của nàng, Tô Mị dần dần lấy lại bình tĩnh, rồi cười nói: “Ta tìm Vương gia có việc, không quấy rầy bọn họ chứ?”
Giọng nói mềm mại, song giọng điệu thì không có gì để nghi ngờ, Ngải ma ma nghe thấy thì ngớ ra một chút mới chớp mắt một cái rồi đáp: “Ở Lê Hoa Uyển ở Đông lộ.”
Trạch viện của Tấn Vương phủ chủ yếu chia ra ba khu: Đông, Giữa, Tây, khu Giữa là nơi đặt các chính điện, đại điện để thực hiện nghi điển, bình thường sẽ không mở cửa. Khu Tây thì đặt các tẩm điện, thiên điện, vườn hoa của Tiêu Dịch, là viện để sinh hoạt thường ngày, bình thường khi hắn ở trong phủ sẽ thích ở trạch viện khu Tây hơn.
Còn khu Đông là nơi đặt các sân luyện võ, sảnh nghị sự, thiêm phòng, là nơi xử lý công việc hoặc tiếp đãi khách lạ.
Vừa nghe thấy người đang ở khu Đông, trong lòng Tô Mị đã yên tâm được phân nửa.
Nào ngờ Ngải ma ma lại dẫn nàng đến thẳng sân luyện võ.
Tô Mị cực kỳ kinh ngạc: “Ma ma, Vương gia còn có thể luyện võ được sao?”
Ngải ma ma ra hiệu cho nàng nhìn sân tập bắn: “Tuy chân của Vương gia không thể cử động, nhưng cánh tay thì vẫn có thể cử động, giương cung lắp tên thì không thành vấn đề.”
Tô Mị nhìn theo ánh mắt của bà ấy thì thấy trên sân tập bắn có hai người lớn và một đứa trẻ, người ngồi trên xe lăn đang bắn cung là Tiêu Dịch, bên cạnh là một nữ tử có thân hình yểu điệu, chắc hẳn là Thạch Nhược Anh.
Còn cậu nhóc kia thì lớn cỡ Tô Hạo, có vẻ khoảng ba bốn tuổi, đang nhảy nhót, thỉnh thoảng lại vỗ tay hoan hô, còn nhào lên đầu gối của Tiêu Dịch ngửa mặt nói gì đó.
Hay cho một bức tranh ấm áp về một nhà ba người đang vui chơi!
Một thứ cảm xúc chua xót cay xè xông thẳng lên đầu Tô Mị, khi cảm nhận được sự chua xót trong miệng thì đầu óc cũng trở nên lộn xộn không thể nào suy nghĩ nổi.
Nàng vô thức xông về phía bên đó.
Ngải ma ma dùng sức siết cánh tay của nàng lại, thấp giọng nói: “Muốn làm gì đấy? Đó là Thạch Nhược Anh, thanh mai trúc mã của chủ tử, bọn họ đã quen biết nhau mười mấy năm rồi, đừng có hấp tấp tự đi tìm phiền phức!”
Nỗi đau đớn truyền đến từ cánh tay đã xua tan đi sự sốt ruột của Tô Mị, nàng chậm rãi thở ra một hơi, cười yếu ớt nói: “Ma ma hiểu lầm rồi, ta là Tấn Vương phi tương lai, về tình về lý gì thì cũng nên qua đó chào hỏi một tiếng chứ.”
Ngải ma ma buông tay ra, nhìn Tô Mị bằng ánh mắt mang theo sự đồng cảm không hề che giấu: “Đợi khi ngươi thấy được dáng vẻ của Thạch Nhược Anh thì ngươi sẽ rõ… Nhớ kỹ, đối xử tôn trọng với nàng ấy một chút, ngàn vạn lần không được khoác lên mình cái vẻ Vương phi đâu đấy.”
Tô Mị xoa xoa cánh tay, chậm rãi đi qua đó.
Thạch Nhược Anh đưa lưng về phía nàng, tóc búi kiểu đọa mã kế, chỉ cài cây trâm là một đóa thược dược màu đỏ tươi, mặc chiếc áo lót tay rộng màu xanh đậm, chiếc váy lụa mỏng màu xanh nhạt, không hề có chút phản cảm nào, trái lại trông chúng như càng bổ sung cho nhau hơn.
Chỉ một bóng lưng đã khiến người ta cảm thấy đây là một mỹ nhân hiếm gặp.
Giọng nói của nàng ta cũng rất mềm mại: “Nam Nhi ngoan ngoãn học võ với cậu nhé, cậu chính là một đại anh hùng của triều chúng ta, giữa đám loạn quân chỉ dùng một mũi tên đã bắn trúng thủ lĩnh của giặc, tàn sát lũ giặc đến hồn bay phách lạc, đến nỗi chỉ vừa nghe hai chữ “Tiêu Dịch” đã sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.”
Đứa trẻ la lên: “Con biết, con biết, cái này gọi là ‘sợ hãi khôn cùng’, cậu thật là giỏi!”
“Nam Nhi cũng rất giỏi.” Tiếng cười của Thạch Nhược Anh thanh thúy, nghe giống như một thiếu nữ mười sáu.
Răng của Tô Mị chua xót.
Sau đó thấy nàng ta ngồi xổm xuống, thay Tiêu Dịch sửa lại tấm chăn mỏng ở trên đùi.
Tô Mị thấy được sườn mặt Thạch Nhược Anh, bỗng nhiên có hơi lo sợ bất an, bèn khẽ ho hai tiếng.
Ba người phía trước nghe thấy động tĩnh đều nhìn qua đây, Tô Mị và Thạch Nhược Anh cùng ngẩn ra.
Lúc này Tô Mị mới hiểu được câu nói kia của Ngải ma ma có ý gì… nàng và Thạch Nhược Anh quả thật giống nhau đến bảy tám phần.
Nhưng khác ở chỗ là mặt của Thạch Nhược Anh mang nhiều khí khái hào hùng hơn, mà nàng thì thiên về hướng mềm mại, đáng yêu.
Thạch Nhược Anh mở miệng trước, nhưng là nói với Tiêu Dịch: “Đây là cô nương nhà ai vậy? Làm ta giật cả mình, còn tưởng rằng ta có một người muội muội thất lạc nhiều năm chứ.”
Ánh mắt của Tiêu Dịch nhìn về phía Tô Mị, khóe miệng hơi giương lên: “Vị hôn thê của ta, trưởng nữ Tô gia, khuê danh là Mị Nhi.”
Ba chữ “vị hôn thê” lọt vào tai, đám mây mù trên đỉnh đầu của Tô Mị lập tức tan thành mây khói, nở một nụ cười còn xán lạn hơn cả cảnh sắc tươi đẹp, làm bộ nói: “Vương gia, vị này chắc là Định Bắc Hầu phu nhân nhỉ…”
Nàng cố gắng nhớ lại họ của Định Bắc Hầu, Thạch Nhược Anh mỉm cười, tiếp lời: “Từ lâu đã không còn cái tước danh Định Bắc Hầu ở trên đời rồi, bây giờ ta theo nhà mẹ, ngươi có thể gọi ta là Thạch phu nhân, hoặc theo Dịch đệ đệ, à, Vương gia gọi ta là Thạch tỷ tỷ cũng được.”
Tô Mị cười nói: “Xin chào Thạch tỷ tỷ.”
Thạch Nhược Anh cũng gật đầu cười nói: “Xin chào Tô muội muội.”
Tô Mị lướt qua nàng ta đi đến cạnh Tiêu Dịch, tựa như làm nũng nhưng cũng tựa như oán trách: “Tiết trời râm mát, ngươi xem trong gió cũng mang theo hơi nước, không chừng chốc lát trời sẽ đổ mưa, chân của của ngươi không thể chịu lạnh được, chúng ta trở về được không?”
Đương nhiên là Tiêu Dịch đồng ý.
Tô Mị đẩy hắn trở về, Thạch Nam vẫn chưa chơi đủ, uốn éo cơ thể không muốn đi, Thạch Nhược Anh dỗ dành cậu bé: “Cậu không thể chịu mệt được, ngày mai sẽ dạy Nam Nhi bắn tên được không?”
Ngày mai lại đến tiếp? Xương lông mày của Tô Mị hơi giật, mỉm cười hỏi Thạch Nam: “Tiểu công tử có thể kéo được mấy đấu cung rồi?”
Thạch Nam mờ mịt nhìn mẫu thân.
Thạch Nhược Anh cười nói: “Chỉ vừa mới đụng vào cung tên thôi, vẫn chưa kéo được đâu.”
Dừng một chút lại nói: “Nhà của ta và phụ thân của thằng bé đều là võ tướng, theo lẽ thường thì một một đứa bé trai ở tuổi của thằng bé đã bắt đầu luyện võ rồi. Nhưng mà…”
Nụ cười của Thạch Nhược Anh tràn ngập sự bất đắc dĩ và bi thương: “Cả hai nhà đều đã không còn ai nữa rồi, không còn cách nào khác nên ta chỉ đành nhờ Vương gia dạy vỡ lòng. Vương gia từng theo phụ thân ta học cưỡi ngựa bắn cung, bây giờ dạy cho Nam Nhi, cũng coi như Thạch gia có người kế nghiệp.”
Quả thực lời này nghe rất thương cảm, cũng vô cùng hợp tình hợp lý.
Tô Mị cảm thấy hình như mình đã trách lầm người ta, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy có chút lấn cấn nói không nên lời.
Bọn họ cùng nhau trở lại phòng sưởi, ngồi xuống uống trà một lúc, mẹ con Thạch Nhược Anh vẫn chưa có ý rời đi.
Tô Mị vẫn luôn giữ hà bao ở trong lòng không lấy ra.
Tới lúc phải uống thuốc rồi, nhìn chén thuốc đen tuyền kia, Tiêu Dịch lặng lẽ giấu tay vào trong tay áo, Tô Mị dùng khăn vờ như che miệng nhìn về phía bên cạnh.
Mặt của bọn họ không hẹn mà cùng nhau đỏ lựng.
Trong không khí dường như đang bốc lên chút cảm tình đầy mờ ám.
Tô Mị trộm nhìn hắn, thấy hắn không có ý định tự mình uống thuốc nên đưa tay lên định cầm lấy chén thuốc.
Vậy mà lại có người nhanh hơn nàng một bước.
Thạch Nhược Anh bưng chén lên ngồi vào bên cạnh Tiêu Dịch, dùng giọng điệu thân thiết để trêu chọc hắn: “Đã là một chàng trai hai mươi tuổi đầu rồi mà vẫn còn sợ đắng như vậy, còn phải có người dỗ mới chịu uống thuốc nữa. Nam Nhi, lấy kẹo hạt thông trong hà bao ra đưa cho cậu đi, cậu uống một chén thuốc phải ăn một túi kẹo mới được!”
Tô Mị sững sờ, không phải hắn nói là không thích ăn kẹo sao?
Tiêu Dịch ho khan hai tiếng, nhận lấy chén thuốc trong tay Thạch Nhược Anh: “Để ta tự uống.”
Dứt lời thì uống một hơi cạn sạch.
Thạch Nhược Anh cười nói: “Ái chà, nhóc con cuối cùng cũng trưởng thành rồi nhỉ, nào, ăn viên kẹo để đỡ đắng này.”
Tiêu Dịch không cần: “Ta có rồi.” Hà bao của hắn có đựng kẹo hoa quế.
Khóe miệng của Tô Mị nhịn không được mà giương lên, kỳ thật nàng biết là vào lúc này nàng nên dè dặt một chút, nhưng nàng thật sự nhịn không được, cười còn xinh đẹp động lòng người hơn cả đóa thược dược nở rộ trên đầu của Thạch Nhược Anh.
Thậm chí còn kiêu ngạo liếc Thạch Nhược Anh một cái.
Về mấy lời Ngải ma ma đã nói, nàng đã quẳng ra sau đầu từ lâu rồi.
Thạch Nhược Anh cũng không phản ứng lại sự khiêu khích của nàng, vẫn cười đầy đoan trang và dịu dàng, nhìn bọn họ giống như đang nhìn đệ đệ, muội muội vậy.
Điều này khiến Tô Mị có hơi nổi giận, rồi lại nghi ngờ có phải bản thân đã nghĩ nhiều rồi không, người ta chỉ muốn tìm một người người quen để dạy dỗ cho con mình mà thôi, Tiêu Dịch vừa có thời gian lại còn quen biết với nàng ta, không tìm hắn thì tìm ai nữa!
Một cơn gió mang theo mùi mưa thổi đến, khung cửa sổ khẽ va đập sau đó nghe thấy tiếng mưa xào xạc từ xa đến gần, chỉ chốc lát sau đã ướt cả mặt đất, vả lại hình như có dấu hiệu càng ngày càng lớn hơn.
Thạch Nhược Anh nhìn màn mưa tựa như một chiếc rèm thưa, vẻ mặt có hơi khó xử.
Tô Mị vốn định cáo từ, mà thấy như vậy nên cũng không đi, đang cầm chung trà âm thầm quan sát nhất cử nhất động của nàng ta.
Thạch Nam thấy trời mưa thì trái lại vô cùng phấn khích, vậy mà lại trèo lên đầu gối của Tiêu Dịch, ôm lấy cổ của Tiêu Dịch hét lớn: “Không đi, không đi đâu!”
Bây giờ răng của Tô Mị không ngừng đau buốt, ngay cả gan cũng bắt đầu đau theo.
Thạch Nhược Anh nghiêm mặt, quát mắng: “Mau xuống ngay, chân của cậu bị thương đấy.”
Thạch Nam miễn cưỡng đi xuống, nhưng vẫn túm lấy tay áo của Tiêu Dịch không buông: “Con thích cậu, con muốn ở chung với cậu cơ.”
“Đứa nhỏ này không có phụ thân…” Khóe mắt của Thạch Nhược Anh ửng đỏ, nhưng đã nhanh chóng nhịn xuống, cười nói: “Chỉ cần ngươi đối xử tốt với thằng bé thì nó sẽ được nước lấn tới mà quấn quýt lấy ngươi không buông, Vương gia không cần phải để ý đến nó đâu. Nhân lúc mưa vẫn chưa lớn, chúng ta nhanh đi thôi.”
Thạch Nam vịn chặt vào chiếc xe lăn của Tiêu Dịch không buông, không khóc lóc cũng không ồn ào, mặc cho Thạch Nhược Anh có quở trách thế nào, gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé vẫn căng chặt không chịu buông tay.
Thạch Nhược Anh đổ mồ hôi trán, cuối cùng nhẫn tâm đánh vài cái thật mạnh, Thạch Nam uất ức đến nỗi khóc lớn lên.
Giữa tiếng khóc của con nít thì Tô Mị lại mắc thêm một triệu chứng đau đầu nữa, nàng không nhịn được mà nhớ đến tiểu đệ ngoan ngoãn đáng yêu đầy mềm mại của nhà mình, chưa từng khiến người lớn phải lo lắng, vậy mà thằng nhóc này lại có thể ồn ào như vậy! Tiêu Dịch không thấy phiền sao?
Tiêu Dịch không hề thấy phiền phức, hắn nhìn mẹ con bọn họ, không khỏi nhớ đến mình và mẫu phi.
Thạch Nhược Anh chỉ có cái hư danh Quận chúa, kỳ thật lại không nơi nương tựa ở chốn kinh thành này.
Mà mẫu phi cũng mang cái danh Quý phi ở trên đầu, rồi lại qua đời trong sự tịch liêu ở chốn thâm cung.
Phụ thân của Thạch Nam đã chết, tuy hắn có phụ hoàng nhưng cũng giống như không có vậy, đối với hắn thì phụ hoàng chỉ là Hoàng đế, không phải phụ thân.
Cũng là cô nhi quả phụ như nhau.
Hắn thầm than một tiếng: “Trong Vương phủ có rất nhiều viện, để Phúc ma ma sắp xếp một chỗ để ở lại đi, ngày mai trời quang rồi thì hẵng trở về.”
“Chuyện này có ổn không?” Thạch Nhược Anh vẫn do dự.
Tiêu Dịch bật cười: “Ta thì không sao cả, ngươi không ngại là được rồi.”
Thạch Nhược Anh cân nhắc trong lòng một lát, cười nói: “Vậy thì ta chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”
Tô Mị lập tức cảm thấy vô vị, nàng không tìm ra lý do gì để có thể ở lại đây nữa, chỉ đành đứng dậy rồi khuỵu gối xuống: “Vương gia, cáo từ.”
“Ơ…” Thân trên của Tiêu Dịch hơi nghiêng về phía trước, cánh tay cũng đưa lên, muốn giữ nàng lại thêm một lát, nhưng mà lại sợ trời mưa lớn thì sẽ khó đi, bèn nói: “Để xe ngựa của Vương phủ đưa ngươi về đi.”
Tô Mị nghẹn một hơi ở ngay ngực, lập tức nở một nụ cười đầy ý tứ: “Đa tạ Vương gia, xe ngựa của nhà ta dùng rất tốt.”
Dứt lời cũng không quay đầu lại mà đã rời đi rồi.
Thạch Nhược Anh dường như có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng của Tô Mị, bỗng nhiên cười khúc khích ra tiếng: “Tính tình vị hôn thê của ngươi cũng nóng nảy quá nhỉ, sau này ngươi phải chịu khổ rồi.”
Tiêu Dịch không hiểu lắm.
Thạch Nhược Anh vừa nhẹ nhàng vỗ về lưng của con trai để trấn an cậu bé, vừa nhịn cười nói: “Ta cảm thấy nàng ấy đã hiểu lầm mối quan hệ của ta và ngươi rồi, nhưng mà cũng khó trách được, ngươi là một chàng trai tốt như vậy, hẳn nàng ấy cũng muốn giám sát chặt chẽ một tí.”
Dường như Tiêu Dịch cũng nghĩ đến chuyện đó, trên mặt lộ ra ý cười.
“Nhưng mà chuyện gì cũng phải có chừng mực, lại còn ghen bóng ghen gió với cả ta nữa, sau này chắc Tấn Vương phủ chỉ dùng mỗi mấy gã sai vặt và hoạn quan để sai khiến cho rồi!” Thạch Nhược Anh lắc đầu nói: “Thật ra cũng chẳng sao cả, rất nhiều cô gái cũng giống vậy, dù sao cũng là nữ nhi của văn nhân nho sĩ mà, khó tránh được sẽ hơi yếu ớt một chút.”
Tô Mị ngây ngẩn một chút, trong lòng lập tức nổi lên một trận sóng lớn.
Tiêu Dịch đứng dậy còn không nổi, còn có thể dạy được cái gì chứ? Tuổi của con của Thạch Nhược Anh hẳn là không lớn, tìm tiên sinh dạy vỡ lòng cũng không đến mức phải tìm thân vương.
Chắc chắn là có ý định khác!
Làn gió thu mát mẻ lướt qua hai gò má nóng bỏng của nàng, Tô Mị dần dần lấy lại bình tĩnh, rồi cười nói: “Ta tìm Vương gia có việc, không quấy rầy bọn họ chứ?”
Giọng nói mềm mại, song giọng điệu thì không có gì để nghi ngờ, Ngải ma ma nghe thấy thì ngớ ra một chút mới chớp mắt một cái rồi đáp: “Ở Lê Hoa Uyển ở Đông lộ.”
Trạch viện của Tấn Vương phủ chủ yếu chia ra ba khu: Đông, Giữa, Tây, khu Giữa là nơi đặt các chính điện, đại điện để thực hiện nghi điển, bình thường sẽ không mở cửa. Khu Tây thì đặt các tẩm điện, thiên điện, vườn hoa của Tiêu Dịch, là viện để sinh hoạt thường ngày, bình thường khi hắn ở trong phủ sẽ thích ở trạch viện khu Tây hơn.
Còn khu Đông là nơi đặt các sân luyện võ, sảnh nghị sự, thiêm phòng, là nơi xử lý công việc hoặc tiếp đãi khách lạ.
Vừa nghe thấy người đang ở khu Đông, trong lòng Tô Mị đã yên tâm được phân nửa.
Nào ngờ Ngải ma ma lại dẫn nàng đến thẳng sân luyện võ.
Tô Mị cực kỳ kinh ngạc: “Ma ma, Vương gia còn có thể luyện võ được sao?”
Ngải ma ma ra hiệu cho nàng nhìn sân tập bắn: “Tuy chân của Vương gia không thể cử động, nhưng cánh tay thì vẫn có thể cử động, giương cung lắp tên thì không thành vấn đề.”
Tô Mị nhìn theo ánh mắt của bà ấy thì thấy trên sân tập bắn có hai người lớn và một đứa trẻ, người ngồi trên xe lăn đang bắn cung là Tiêu Dịch, bên cạnh là một nữ tử có thân hình yểu điệu, chắc hẳn là Thạch Nhược Anh.
Còn cậu nhóc kia thì lớn cỡ Tô Hạo, có vẻ khoảng ba bốn tuổi, đang nhảy nhót, thỉnh thoảng lại vỗ tay hoan hô, còn nhào lên đầu gối của Tiêu Dịch ngửa mặt nói gì đó.
Hay cho một bức tranh ấm áp về một nhà ba người đang vui chơi!
Một thứ cảm xúc chua xót cay xè xông thẳng lên đầu Tô Mị, khi cảm nhận được sự chua xót trong miệng thì đầu óc cũng trở nên lộn xộn không thể nào suy nghĩ nổi.
Nàng vô thức xông về phía bên đó.
Ngải ma ma dùng sức siết cánh tay của nàng lại, thấp giọng nói: “Muốn làm gì đấy? Đó là Thạch Nhược Anh, thanh mai trúc mã của chủ tử, bọn họ đã quen biết nhau mười mấy năm rồi, đừng có hấp tấp tự đi tìm phiền phức!”
Nỗi đau đớn truyền đến từ cánh tay đã xua tan đi sự sốt ruột của Tô Mị, nàng chậm rãi thở ra một hơi, cười yếu ớt nói: “Ma ma hiểu lầm rồi, ta là Tấn Vương phi tương lai, về tình về lý gì thì cũng nên qua đó chào hỏi một tiếng chứ.”
Ngải ma ma buông tay ra, nhìn Tô Mị bằng ánh mắt mang theo sự đồng cảm không hề che giấu: “Đợi khi ngươi thấy được dáng vẻ của Thạch Nhược Anh thì ngươi sẽ rõ… Nhớ kỹ, đối xử tôn trọng với nàng ấy một chút, ngàn vạn lần không được khoác lên mình cái vẻ Vương phi đâu đấy.”
Tô Mị xoa xoa cánh tay, chậm rãi đi qua đó.
Thạch Nhược Anh đưa lưng về phía nàng, tóc búi kiểu đọa mã kế, chỉ cài cây trâm là một đóa thược dược màu đỏ tươi, mặc chiếc áo lót tay rộng màu xanh đậm, chiếc váy lụa mỏng màu xanh nhạt, không hề có chút phản cảm nào, trái lại trông chúng như càng bổ sung cho nhau hơn.
Chỉ một bóng lưng đã khiến người ta cảm thấy đây là một mỹ nhân hiếm gặp.
Giọng nói của nàng ta cũng rất mềm mại: “Nam Nhi ngoan ngoãn học võ với cậu nhé, cậu chính là một đại anh hùng của triều chúng ta, giữa đám loạn quân chỉ dùng một mũi tên đã bắn trúng thủ lĩnh của giặc, tàn sát lũ giặc đến hồn bay phách lạc, đến nỗi chỉ vừa nghe hai chữ “Tiêu Dịch” đã sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.”
Đứa trẻ la lên: “Con biết, con biết, cái này gọi là ‘sợ hãi khôn cùng’, cậu thật là giỏi!”
“Nam Nhi cũng rất giỏi.” Tiếng cười của Thạch Nhược Anh thanh thúy, nghe giống như một thiếu nữ mười sáu.
Răng của Tô Mị chua xót.
Sau đó thấy nàng ta ngồi xổm xuống, thay Tiêu Dịch sửa lại tấm chăn mỏng ở trên đùi.
Tô Mị thấy được sườn mặt Thạch Nhược Anh, bỗng nhiên có hơi lo sợ bất an, bèn khẽ ho hai tiếng.
Ba người phía trước nghe thấy động tĩnh đều nhìn qua đây, Tô Mị và Thạch Nhược Anh cùng ngẩn ra.
Lúc này Tô Mị mới hiểu được câu nói kia của Ngải ma ma có ý gì… nàng và Thạch Nhược Anh quả thật giống nhau đến bảy tám phần.
Nhưng khác ở chỗ là mặt của Thạch Nhược Anh mang nhiều khí khái hào hùng hơn, mà nàng thì thiên về hướng mềm mại, đáng yêu.
Thạch Nhược Anh mở miệng trước, nhưng là nói với Tiêu Dịch: “Đây là cô nương nhà ai vậy? Làm ta giật cả mình, còn tưởng rằng ta có một người muội muội thất lạc nhiều năm chứ.”
Ánh mắt của Tiêu Dịch nhìn về phía Tô Mị, khóe miệng hơi giương lên: “Vị hôn thê của ta, trưởng nữ Tô gia, khuê danh là Mị Nhi.”
Ba chữ “vị hôn thê” lọt vào tai, đám mây mù trên đỉnh đầu của Tô Mị lập tức tan thành mây khói, nở một nụ cười còn xán lạn hơn cả cảnh sắc tươi đẹp, làm bộ nói: “Vương gia, vị này chắc là Định Bắc Hầu phu nhân nhỉ…”
Nàng cố gắng nhớ lại họ của Định Bắc Hầu, Thạch Nhược Anh mỉm cười, tiếp lời: “Từ lâu đã không còn cái tước danh Định Bắc Hầu ở trên đời rồi, bây giờ ta theo nhà mẹ, ngươi có thể gọi ta là Thạch phu nhân, hoặc theo Dịch đệ đệ, à, Vương gia gọi ta là Thạch tỷ tỷ cũng được.”
Tô Mị cười nói: “Xin chào Thạch tỷ tỷ.”
Thạch Nhược Anh cũng gật đầu cười nói: “Xin chào Tô muội muội.”
Tô Mị lướt qua nàng ta đi đến cạnh Tiêu Dịch, tựa như làm nũng nhưng cũng tựa như oán trách: “Tiết trời râm mát, ngươi xem trong gió cũng mang theo hơi nước, không chừng chốc lát trời sẽ đổ mưa, chân của của ngươi không thể chịu lạnh được, chúng ta trở về được không?”
Đương nhiên là Tiêu Dịch đồng ý.
Tô Mị đẩy hắn trở về, Thạch Nam vẫn chưa chơi đủ, uốn éo cơ thể không muốn đi, Thạch Nhược Anh dỗ dành cậu bé: “Cậu không thể chịu mệt được, ngày mai sẽ dạy Nam Nhi bắn tên được không?”
Ngày mai lại đến tiếp? Xương lông mày của Tô Mị hơi giật, mỉm cười hỏi Thạch Nam: “Tiểu công tử có thể kéo được mấy đấu cung rồi?”
Thạch Nam mờ mịt nhìn mẫu thân.
Thạch Nhược Anh cười nói: “Chỉ vừa mới đụng vào cung tên thôi, vẫn chưa kéo được đâu.”
Dừng một chút lại nói: “Nhà của ta và phụ thân của thằng bé đều là võ tướng, theo lẽ thường thì một một đứa bé trai ở tuổi của thằng bé đã bắt đầu luyện võ rồi. Nhưng mà…”
Nụ cười của Thạch Nhược Anh tràn ngập sự bất đắc dĩ và bi thương: “Cả hai nhà đều đã không còn ai nữa rồi, không còn cách nào khác nên ta chỉ đành nhờ Vương gia dạy vỡ lòng. Vương gia từng theo phụ thân ta học cưỡi ngựa bắn cung, bây giờ dạy cho Nam Nhi, cũng coi như Thạch gia có người kế nghiệp.”
Quả thực lời này nghe rất thương cảm, cũng vô cùng hợp tình hợp lý.
Tô Mị cảm thấy hình như mình đã trách lầm người ta, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy có chút lấn cấn nói không nên lời.
Bọn họ cùng nhau trở lại phòng sưởi, ngồi xuống uống trà một lúc, mẹ con Thạch Nhược Anh vẫn chưa có ý rời đi.
Tô Mị vẫn luôn giữ hà bao ở trong lòng không lấy ra.
Tới lúc phải uống thuốc rồi, nhìn chén thuốc đen tuyền kia, Tiêu Dịch lặng lẽ giấu tay vào trong tay áo, Tô Mị dùng khăn vờ như che miệng nhìn về phía bên cạnh.
Mặt của bọn họ không hẹn mà cùng nhau đỏ lựng.
Trong không khí dường như đang bốc lên chút cảm tình đầy mờ ám.
Tô Mị trộm nhìn hắn, thấy hắn không có ý định tự mình uống thuốc nên đưa tay lên định cầm lấy chén thuốc.
Vậy mà lại có người nhanh hơn nàng một bước.
Thạch Nhược Anh bưng chén lên ngồi vào bên cạnh Tiêu Dịch, dùng giọng điệu thân thiết để trêu chọc hắn: “Đã là một chàng trai hai mươi tuổi đầu rồi mà vẫn còn sợ đắng như vậy, còn phải có người dỗ mới chịu uống thuốc nữa. Nam Nhi, lấy kẹo hạt thông trong hà bao ra đưa cho cậu đi, cậu uống một chén thuốc phải ăn một túi kẹo mới được!”
Tô Mị sững sờ, không phải hắn nói là không thích ăn kẹo sao?
Tiêu Dịch ho khan hai tiếng, nhận lấy chén thuốc trong tay Thạch Nhược Anh: “Để ta tự uống.”
Dứt lời thì uống một hơi cạn sạch.
Thạch Nhược Anh cười nói: “Ái chà, nhóc con cuối cùng cũng trưởng thành rồi nhỉ, nào, ăn viên kẹo để đỡ đắng này.”
Tiêu Dịch không cần: “Ta có rồi.” Hà bao của hắn có đựng kẹo hoa quế.
Khóe miệng của Tô Mị nhịn không được mà giương lên, kỳ thật nàng biết là vào lúc này nàng nên dè dặt một chút, nhưng nàng thật sự nhịn không được, cười còn xinh đẹp động lòng người hơn cả đóa thược dược nở rộ trên đầu của Thạch Nhược Anh.
Thậm chí còn kiêu ngạo liếc Thạch Nhược Anh một cái.
Về mấy lời Ngải ma ma đã nói, nàng đã quẳng ra sau đầu từ lâu rồi.
Thạch Nhược Anh cũng không phản ứng lại sự khiêu khích của nàng, vẫn cười đầy đoan trang và dịu dàng, nhìn bọn họ giống như đang nhìn đệ đệ, muội muội vậy.
Điều này khiến Tô Mị có hơi nổi giận, rồi lại nghi ngờ có phải bản thân đã nghĩ nhiều rồi không, người ta chỉ muốn tìm một người người quen để dạy dỗ cho con mình mà thôi, Tiêu Dịch vừa có thời gian lại còn quen biết với nàng ta, không tìm hắn thì tìm ai nữa!
Một cơn gió mang theo mùi mưa thổi đến, khung cửa sổ khẽ va đập sau đó nghe thấy tiếng mưa xào xạc từ xa đến gần, chỉ chốc lát sau đã ướt cả mặt đất, vả lại hình như có dấu hiệu càng ngày càng lớn hơn.
Thạch Nhược Anh nhìn màn mưa tựa như một chiếc rèm thưa, vẻ mặt có hơi khó xử.
Tô Mị vốn định cáo từ, mà thấy như vậy nên cũng không đi, đang cầm chung trà âm thầm quan sát nhất cử nhất động của nàng ta.
Thạch Nam thấy trời mưa thì trái lại vô cùng phấn khích, vậy mà lại trèo lên đầu gối của Tiêu Dịch, ôm lấy cổ của Tiêu Dịch hét lớn: “Không đi, không đi đâu!”
Bây giờ răng của Tô Mị không ngừng đau buốt, ngay cả gan cũng bắt đầu đau theo.
Thạch Nhược Anh nghiêm mặt, quát mắng: “Mau xuống ngay, chân của cậu bị thương đấy.”
Thạch Nam miễn cưỡng đi xuống, nhưng vẫn túm lấy tay áo của Tiêu Dịch không buông: “Con thích cậu, con muốn ở chung với cậu cơ.”
“Đứa nhỏ này không có phụ thân…” Khóe mắt của Thạch Nhược Anh ửng đỏ, nhưng đã nhanh chóng nhịn xuống, cười nói: “Chỉ cần ngươi đối xử tốt với thằng bé thì nó sẽ được nước lấn tới mà quấn quýt lấy ngươi không buông, Vương gia không cần phải để ý đến nó đâu. Nhân lúc mưa vẫn chưa lớn, chúng ta nhanh đi thôi.”
Thạch Nam vịn chặt vào chiếc xe lăn của Tiêu Dịch không buông, không khóc lóc cũng không ồn ào, mặc cho Thạch Nhược Anh có quở trách thế nào, gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé vẫn căng chặt không chịu buông tay.
Thạch Nhược Anh đổ mồ hôi trán, cuối cùng nhẫn tâm đánh vài cái thật mạnh, Thạch Nam uất ức đến nỗi khóc lớn lên.
Giữa tiếng khóc của con nít thì Tô Mị lại mắc thêm một triệu chứng đau đầu nữa, nàng không nhịn được mà nhớ đến tiểu đệ ngoan ngoãn đáng yêu đầy mềm mại của nhà mình, chưa từng khiến người lớn phải lo lắng, vậy mà thằng nhóc này lại có thể ồn ào như vậy! Tiêu Dịch không thấy phiền sao?
Tiêu Dịch không hề thấy phiền phức, hắn nhìn mẹ con bọn họ, không khỏi nhớ đến mình và mẫu phi.
Thạch Nhược Anh chỉ có cái hư danh Quận chúa, kỳ thật lại không nơi nương tựa ở chốn kinh thành này.
Mà mẫu phi cũng mang cái danh Quý phi ở trên đầu, rồi lại qua đời trong sự tịch liêu ở chốn thâm cung.
Phụ thân của Thạch Nam đã chết, tuy hắn có phụ hoàng nhưng cũng giống như không có vậy, đối với hắn thì phụ hoàng chỉ là Hoàng đế, không phải phụ thân.
Cũng là cô nhi quả phụ như nhau.
Hắn thầm than một tiếng: “Trong Vương phủ có rất nhiều viện, để Phúc ma ma sắp xếp một chỗ để ở lại đi, ngày mai trời quang rồi thì hẵng trở về.”
“Chuyện này có ổn không?” Thạch Nhược Anh vẫn do dự.
Tiêu Dịch bật cười: “Ta thì không sao cả, ngươi không ngại là được rồi.”
Thạch Nhược Anh cân nhắc trong lòng một lát, cười nói: “Vậy thì ta chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”
Tô Mị lập tức cảm thấy vô vị, nàng không tìm ra lý do gì để có thể ở lại đây nữa, chỉ đành đứng dậy rồi khuỵu gối xuống: “Vương gia, cáo từ.”
“Ơ…” Thân trên của Tiêu Dịch hơi nghiêng về phía trước, cánh tay cũng đưa lên, muốn giữ nàng lại thêm một lát, nhưng mà lại sợ trời mưa lớn thì sẽ khó đi, bèn nói: “Để xe ngựa của Vương phủ đưa ngươi về đi.”
Tô Mị nghẹn một hơi ở ngay ngực, lập tức nở một nụ cười đầy ý tứ: “Đa tạ Vương gia, xe ngựa của nhà ta dùng rất tốt.”
Dứt lời cũng không quay đầu lại mà đã rời đi rồi.
Thạch Nhược Anh dường như có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng của Tô Mị, bỗng nhiên cười khúc khích ra tiếng: “Tính tình vị hôn thê của ngươi cũng nóng nảy quá nhỉ, sau này ngươi phải chịu khổ rồi.”
Tiêu Dịch không hiểu lắm.
Thạch Nhược Anh vừa nhẹ nhàng vỗ về lưng của con trai để trấn an cậu bé, vừa nhịn cười nói: “Ta cảm thấy nàng ấy đã hiểu lầm mối quan hệ của ta và ngươi rồi, nhưng mà cũng khó trách được, ngươi là một chàng trai tốt như vậy, hẳn nàng ấy cũng muốn giám sát chặt chẽ một tí.”
Dường như Tiêu Dịch cũng nghĩ đến chuyện đó, trên mặt lộ ra ý cười.
“Nhưng mà chuyện gì cũng phải có chừng mực, lại còn ghen bóng ghen gió với cả ta nữa, sau này chắc Tấn Vương phủ chỉ dùng mỗi mấy gã sai vặt và hoạn quan để sai khiến cho rồi!” Thạch Nhược Anh lắc đầu nói: “Thật ra cũng chẳng sao cả, rất nhiều cô gái cũng giống vậy, dù sao cũng là nữ nhi của văn nhân nho sĩ mà, khó tránh được sẽ hơi yếu ớt một chút.”