Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự
Chương 29: Bệnh viện
Lời bình luận trên tivi thật là "đúng lúc", Hạ Đinh cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Ánh mắt cô không nhịn được nhìn bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng của Phó Văn Cảnh đang đặt trên bàn.
"..."
Trong đầu cô hiện lên vài hình ảnh "không phù hợp với trẻ em".
Con ngựa bất kham trong suy nghĩ sắp sửa vượt qua vách núi, Hạ Đinh vội vàng kéo cương, dời mắt đi, chuyển chủ đề: "À mà, lúc nãy Chu Đình An nói anh thả Thích Nhã đi, là sao vậy?"
Phó Văn Cảnh nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng của cô gái, không vạch trần, thẳng thắn thừa nhận: "Là anh giúp Thích Nhã ra nước ngoài."
"Anh với Chu Đình An quen nhau nhiều năm rồi, hai năm nay tâm lý cậu ta ngày càng cực đoan, anh coi như làm việc tốt, để cậu ta có thời gian bình tĩnh lại, rồi đi chữa bệnh."
Hạ Đinh đặt đũa xuống: "Thế sao Thích Nhã lại liên quan đến Thẩm Duật?"
"Chuyện này thì anh không biết."
Ánh mắt Hạ Đinh từ hào hứng chuyển sang thất vọng, cúi đầu, buồn bã ăn cơm.
Phó Văn Cảnh trêu chọc: "Sao thế, còn vấn vương tình cũ à?"
Hạ Đinh lắc đầu: "Em muốn biết tại sao anh ta lại ngoại tình, anh ta với Thích Nhã là sao."
Cô gái đó trông không giống loại người thích xen vào chuyện tình cảm của người khác.
Phó Văn Cảnh thành thật nói: "Thẩm Duật không nói với Thích Nhã là anh ta có bạn gái."
Hạ Đinh ngẩn người: "Thích Nhã trở thành "tiểu tam" à?"
Phó Văn Cảnh gật đầu: "Ừ. Sau đó Thích Nhã nói với anh, cô ấy có bằng chứng ngoại tình của Thẩm Duật, đổi lại là anh giúp cô ấy ra nước ngoài."
"Anh lấy bằng chứng ngoại tình của Thẩm Duật, là để cho em xem sao?"
"Thông minh lắm."
Sao cô cứ cảm thấy mạch logic này thiếu thiếu cái gì đó nhỉ?
Hạ Đinh suy tư: "Anh giúp Thích Nhã ra nước ngoài, chắc là có số liên lạc của cô ấy chứ?"
"Không có."
"Tại sao?" Hạ Đinh hỏi dồn.
Anh ta giúp Thích Nhã ra nước ngoài mà lại không biết cô ấy đi đâu sao?
"Anh chỉ mua vé máy bay giúp cô ấy, tránh sự giám sát của Chu Đình An, còn lại anh không can thiệp."
"Để tránh bị Chu Đình An tìm thấy, cô ấy sẽ không ở lại nơi đến ghi trên vé máy bay, mà sẽ bay sang nước khác."
Vẻ mặt anh ta chân thành, không giống như đang nói dối.
Hạ Đinh thở dài.
Một vị tổng tài, làm việc quả nhiên kín kẽ. Kín đến mức ngay cả bản thân anh ta cũng nằm ngoài kế hoạch.
Hạ Đinh chậm rãi ăn cháo.
Bát cháo đậu xanh đã hết, đáy bát trắng tinh phản chiếu ánh sáng.
Cô ngẩng phắt lên nhìn anh ta: "Em còn một câu hỏi nữa!"
Phó Văn Cảnh đặt bánh bao xuống, nhìn cô: "Hửm?"
"Thích Nhã liên lạc với anh bằng cách nào?"
Chính xác! Đây chính là mắt xích còn thiếu trong toàn bộ mạch logic!
Và đây chắc chắn là một câu hỏi quan trọng.
Hạ Đinh thấy Phó Văn Cảnh do dự nửa giây, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em đang để ý chuyện anh liên lạc với cô ấy à?"
Ngừng một chút, anh ta nói: "Yên tâm, anh không phải Thẩm Duật, anh rất chung thủy."
Hạ Đinh nhìn anh ta chằm chằm: "Đó không phải trọng điểm."
Phó Văn Cảnh cười: "Thôi được rồi. Thực ra là do trước đây anh muốn theo đuổi em, nên có để ý đến Thẩm Duật, thấy cậu ta hẹn hò với Thích Nhã ở nhà hàng, nên anh mới đến tìm cô ấy, chủ động đề nghị giúp đỡ."
Mạch logic đã thông.
Hạ Đinh hài lòng gật đầu.
Phó Văn Cảnh xoa đầu cô, nói như đang cảm thán: "Em đúng là không giấu được chuyện gì."
"Đừng có giở trò này với em, lỡ như một ngày nào đó anh thật sự lừa được em, thì em sẽ rất xấu hổ."
Phó Văn Cảnh khựng lại, cúi xuống, lấy bát cháo đã nguội của cô, nói: "Để anh múc thêm cháo cho em."
...
Ăn sáng xong, Hạ Đinh về phòng, đo lại nhiệt độ.
38 độ 5.
"... Cũng không thấy khó chịu lắm mà." Cô thở dài, đặt nhiệt kế lên tủ đầu giường, chậm rãi ngồi dậy, mở ngăn kéo lấy thuốc hạ sốt.
Lúc này, Phó Văn Cảnh gõ cửa bước vào, tay cầm một cốc nước ấm: "Em đo nhiệt độ chưa?"
Hạ Đinh vừa mở hộp thuốc, vừa gật đầu: "38 độ 5."
Phó Văn Cảnh nhíu mày, đặt cốc nước lên tủ đầu giường, đưa tay sờ trán cô.
Hạ Đinh cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi dựa vào đầu giường.
Phó Văn Cảnh lo lắng nói: "Cứ sốt mãi thế này cũng không được, vẫn nên đến bệnh viện khám xem sao."
Hạ Đinh do dự.
Cứ ốm mãi thế này cũng không phải cách, lại còn làm Phó Văn Cảnh phải lo lắng chăm sóc cô.
Cô vừa định gật đầu đồng ý.
Thì nghe thấy Phó Văn Cảnh hỏi với vẻ khó xử.
"Hay là, em cần chút động lực mới chịu đi?"
"Ví dụ như hôn anh một cái?"
Hạ Đinh: "..."
Cô lập tức dừng động tác gật đầu.
Đồng thời, cô cũng tìm ra câu trả lời cho câu hỏi chưa có lời đáp lúc sáng.
Cô ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ mặt vui mừng: "Vậy là, tối qua em không hôn được anh, đúng không?"
Phó Văn Cảnh đặt tay lên tóc cô: "Ừ, nhưng nhìn em vui vẻ như vậy, anh lại thấy hơi hối hận."
"Hối hận gì?"
Phó Văn Cảnh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói với vẻ tiếc nuối: "Tối qua anh không nên giữ mình làm gì."
"..."
Bệnh viện không xa, lái xe một lát là đến. Có lẽ vì hôm qua sốt đến 39 độ nên 38 độ 5 hôm nay không ảnh hưởng nhiều đến Hạ Đinh.
Vào đến sảnh bệnh viện, Phó Văn Cảnh đi thuê xe lăn, Hạ Đinh như trở về ngày bị tai nạn, được anh ta đẩy đi khắp hành lang bệnh viện.
Hạ Đinh nhìn anh ta tất bật lo liệu, cảm thấy thật thoải mái vì không cần phải suy nghĩ gì.
Cùng với cảm giác thoải mái đó, là một chút áy náy.
Hạ Đinh phân tích tâm lý của mình, cuối cùng quy kết sự áy náy này là do cô đã đề phòng Phó Văn Cảnh như đề phòng chó, nhưng khi ốm đau lại dựa dẫm vào anh ta, đúng là "ăn cháo đá bát".
Cô không bao giờ né tránh mặt tối trong con người mình, và vẫn có thể tự an ủi bản thân bằng một lý do khác. Chuyện chăm sóc người ốm, bạn bè cũng có thể làm được, sự cảm động của cô có lẽ hơi rẻ mạt.
Nhưng cảm xúc không bị chi phối bởi lý trí, trong lòng cô như có một đám mây đen bao phủ, u ám, khó chịu.
Giống như những bọt khí nhỏ nổi lên dưới đáy nồi trước khi nước sôi, sùng sục, chỉ chực chờ bùng nổ.
Cô bắt đầu không nhịn được nghĩ, có phải mình thật sự đã hiểu lầm Phó Văn Cảnh?
Có lẽ Phó Văn Cảnh thật sự là một người bạn trai tốt, yêu thương cô hết lòng?
Hạ Đinh ngẩng lên nhìn người đàn ông đang nhìn thẳng về phía trước, rồi lại cúi đầu xuống, bất ngờ hỏi với giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: "Anh có thấy em phiền phức không?"
Khi hỏi câu này, cô đang ngồi trên xe lăn, được Phó Văn Cảnh đẩy ra khỏi phòng lấy máu. Ngón trỏ và ngón giữa tay phải cô ấn chặt vào khuỷu tay trái, áo khoác bị kéo xuống một nửa, vắt ngang eo.
Phó Văn Cảnh trầm ngâm một lúc, rồi thốt lên: "Hạ Đinh lại có thể hỏi ra câu hỏi tự hành hạ bản thân như vậy sao?"
"Em bị tai nạn đâm hỏng não rồi à? Có cần anh đưa em xuống khoa thần kinh khám không?"
"..."
Hạ Đinh đen mặt.
Có những người nếu không biết ăn nói thì tốt nhất nên hiến cái miệng đi!
"Não em bị đâm hỏng rồi đấy, không thì sao em mất trí nhớ được. Còn hỏi thừa!" Cô nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy hối hận vì chút áy náy vừa rồi của mình!
Phó Văn Cảnh chính là muốn như vậy, anh ta cười đắc ý. "Anh thì không sợ phiền phức nhất, huống hồ em cũng chẳng phiền phức gì."
"..."
Tâm trạng cô như nồi nước dùng đang chờ được nêm nếm gia vị, vừa cho thêm ớt cay xè, lại bị ai đó cho thêm một thìa mật ong, hương vị thật kỳ lạ.
Hạ Đinh nhận ra mình rất dễ bị những lời an ủi kiểu này thuyết phục, ít nhất hiệu quả cũng nhanh hơn so với những lời an ủi dịu dàng thông thường.
Tuy nhiên, cô vẫn tự thôi miên bản thân, coi lời nói của Phó Văn Cảnh là…
"Đánh một roi cho một quả táo", đúng là kiểu của nhà tư bản!
Kết quả kiểm tra cho thấy Hạ Đinh bị cảm cúm do virus, cô được kê một túi thuốc kháng virus.
Trên đường về.
"Hình như anh rất thích chiếc xe thể thao màu xanh lam này nhỉ." Nhưng Hạ Đinh thấy chiếc xe màu đỏ hợp với khí chất "phô trương" của anh ta hơn.
Phó Văn Cảnh nghiêm túc nói: "Thật ra anh rất chín chắn, rất thích hợp để kết hôn, sống cuộc sống gia đình."
"..."
Thích hợp cho cuộc sống gia đình?
Cô thấy anh ta hợp với đi diễn hài độc thoại hơn.
Con đường nhựa sạch sẽ, sáng bóng, vạch kẻ đường trắng nổi bật.
Cách đó không xa, một con vật nhỏ lông xù nằm bên đường, thoi thóp.
"Kia là mèo à?" Phó Văn Cảnh tháo kính râm, giảm tốc độ.
Hạ Đinh cũng nhìn chằm chằm vào cục bông đó, khi xe đến gần hơn, cô nhìn rõ, đó là một chú mèo tam thể!
Cô nhoài người về phía trước, nhìn chằm chằm vào chú mèo: "Hình như nó còn sống! Cứu nó đi anh."
"Ừ."
Phó Văn Cảnh bật xi nhan, tấp xe vào lề đường.
Vì quyết định đến bệnh viện đột xuất nên Phó Văn Cảnh vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen yêu thích của mình, hai cúc áo trên cùng được cởi ra, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, mái tóc đen hơi rối, tóc mái che khuất lông mày. Anh ta cao ráo, vai rộng, dáng người đẹp, mặc áo sơ mi rất hợp.
Lúc này, anh ta đang quỳ một gối xuống bên đường, cẩn thận bế chú mèo con lên, rồi ôm vào lòng, quay lại nhìn cô, chỉ vào chú mèo, nói bằng khẩu hình: "Không sao rồi."
Ánh nắng đúng là "buff" gian lận.
Cây ngô đồng bên đường đổ bóng xuống, Phó Văn Cảnh đứng dưới ánh nắng, mặc áo sơ mi, quần tây, rõ ràng là người ngông cuồng, ngang tàng như vậy, nhưng khi ôm chú mèo con lại dịu dàng đến lạ.
Khi cười, mắt anh ta sáng lên, khóe môi cong lên, hàm răng trắng đều tăm tắp, trông như một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống.
Hạ Đinh không thể phủ nhận, bức tường phòng thủ trong lòng cô đang dần sụp đổ.
Anh ta là người tốt.
Còn là một người tốt, đẹp trai, yêu động vật.
Phó Văn Cảnh mở cửa ghế lái, vì không thể đặt chú mèo xuống nên anh ta nói: "Hạ Hạ, trong hộp y tế có khăn."
Hạ Đinh bình tĩnh lại, khẽ "ừ" một tiếng, rồi cúi người lấy hộp y tế ra, lấy chiếc khăn bông bên trong, gấp đôi lại, đặt lên đùi.
Phó Văn Cảnh đặt chú mèo con lên khăn, rồi mở chai nước khoáng, đổ một ít nước vào nắp chai, từ từ đưa đến miệng chú mèo.
Chú mèo tam thể rất gầy, gầy trơ xương, bụng lép kẹp, phập phồng theo từng nhịp thở yếu ớt.
Lông cũng bẩn, như bị ai đó đổ nước bẩn lên người, lông dài bị rối, vón cục lại thành từng mảng, rối đến mức nó tự liếm cũng không được.
Đuôi nó bị cụt một khúc, chỗ cụt chưa rụng hẳn, vẫn còn dính lại một chút.
Những giọt nước mát lạnh rơi xuống bên miệng, chú mèo từ từ mở mắt, miệng mấp máy, thè lưỡi ra.
Phó Văn Cảnh dùng ngón tay vuốt ve mặt chú mèo, nói: "Hạ Hạ, mình nuôi nó nhé."
Hạ Đinh khẽ "ừ", nhìn cái đuôi cụt của chú mèo với ánh mắt xót xa, nhẹ nhàng nói: "Vâng, anh quyết định đi."
Phó Văn Cảnh ngẩng lên, mỉm cười hỏi: "Em thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của chúng ta, có giống vợ chồng bàn bạc chuyện gì đó trước khi đi ngủ không?"
Hạ Đinh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, thật sự không hiểu.
"Sao lại là trước khi đi ngủ?"
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang
Ánh mắt cô không nhịn được nhìn bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng của Phó Văn Cảnh đang đặt trên bàn.
"..."
Trong đầu cô hiện lên vài hình ảnh "không phù hợp với trẻ em".
Con ngựa bất kham trong suy nghĩ sắp sửa vượt qua vách núi, Hạ Đinh vội vàng kéo cương, dời mắt đi, chuyển chủ đề: "À mà, lúc nãy Chu Đình An nói anh thả Thích Nhã đi, là sao vậy?"
Phó Văn Cảnh nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng của cô gái, không vạch trần, thẳng thắn thừa nhận: "Là anh giúp Thích Nhã ra nước ngoài."
"Anh với Chu Đình An quen nhau nhiều năm rồi, hai năm nay tâm lý cậu ta ngày càng cực đoan, anh coi như làm việc tốt, để cậu ta có thời gian bình tĩnh lại, rồi đi chữa bệnh."
Hạ Đinh đặt đũa xuống: "Thế sao Thích Nhã lại liên quan đến Thẩm Duật?"
"Chuyện này thì anh không biết."
Ánh mắt Hạ Đinh từ hào hứng chuyển sang thất vọng, cúi đầu, buồn bã ăn cơm.
Phó Văn Cảnh trêu chọc: "Sao thế, còn vấn vương tình cũ à?"
Hạ Đinh lắc đầu: "Em muốn biết tại sao anh ta lại ngoại tình, anh ta với Thích Nhã là sao."
Cô gái đó trông không giống loại người thích xen vào chuyện tình cảm của người khác.
Phó Văn Cảnh thành thật nói: "Thẩm Duật không nói với Thích Nhã là anh ta có bạn gái."
Hạ Đinh ngẩn người: "Thích Nhã trở thành "tiểu tam" à?"
Phó Văn Cảnh gật đầu: "Ừ. Sau đó Thích Nhã nói với anh, cô ấy có bằng chứng ngoại tình của Thẩm Duật, đổi lại là anh giúp cô ấy ra nước ngoài."
"Anh lấy bằng chứng ngoại tình của Thẩm Duật, là để cho em xem sao?"
"Thông minh lắm."
Sao cô cứ cảm thấy mạch logic này thiếu thiếu cái gì đó nhỉ?
Hạ Đinh suy tư: "Anh giúp Thích Nhã ra nước ngoài, chắc là có số liên lạc của cô ấy chứ?"
"Không có."
"Tại sao?" Hạ Đinh hỏi dồn.
Anh ta giúp Thích Nhã ra nước ngoài mà lại không biết cô ấy đi đâu sao?
"Anh chỉ mua vé máy bay giúp cô ấy, tránh sự giám sát của Chu Đình An, còn lại anh không can thiệp."
"Để tránh bị Chu Đình An tìm thấy, cô ấy sẽ không ở lại nơi đến ghi trên vé máy bay, mà sẽ bay sang nước khác."
Vẻ mặt anh ta chân thành, không giống như đang nói dối.
Hạ Đinh thở dài.
Một vị tổng tài, làm việc quả nhiên kín kẽ. Kín đến mức ngay cả bản thân anh ta cũng nằm ngoài kế hoạch.
Hạ Đinh chậm rãi ăn cháo.
Bát cháo đậu xanh đã hết, đáy bát trắng tinh phản chiếu ánh sáng.
Cô ngẩng phắt lên nhìn anh ta: "Em còn một câu hỏi nữa!"
Phó Văn Cảnh đặt bánh bao xuống, nhìn cô: "Hửm?"
"Thích Nhã liên lạc với anh bằng cách nào?"
Chính xác! Đây chính là mắt xích còn thiếu trong toàn bộ mạch logic!
Và đây chắc chắn là một câu hỏi quan trọng.
Hạ Đinh thấy Phó Văn Cảnh do dự nửa giây, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em đang để ý chuyện anh liên lạc với cô ấy à?"
Ngừng một chút, anh ta nói: "Yên tâm, anh không phải Thẩm Duật, anh rất chung thủy."
Hạ Đinh nhìn anh ta chằm chằm: "Đó không phải trọng điểm."
Phó Văn Cảnh cười: "Thôi được rồi. Thực ra là do trước đây anh muốn theo đuổi em, nên có để ý đến Thẩm Duật, thấy cậu ta hẹn hò với Thích Nhã ở nhà hàng, nên anh mới đến tìm cô ấy, chủ động đề nghị giúp đỡ."
Mạch logic đã thông.
Hạ Đinh hài lòng gật đầu.
Phó Văn Cảnh xoa đầu cô, nói như đang cảm thán: "Em đúng là không giấu được chuyện gì."
"Đừng có giở trò này với em, lỡ như một ngày nào đó anh thật sự lừa được em, thì em sẽ rất xấu hổ."
Phó Văn Cảnh khựng lại, cúi xuống, lấy bát cháo đã nguội của cô, nói: "Để anh múc thêm cháo cho em."
...
Ăn sáng xong, Hạ Đinh về phòng, đo lại nhiệt độ.
38 độ 5.
"... Cũng không thấy khó chịu lắm mà." Cô thở dài, đặt nhiệt kế lên tủ đầu giường, chậm rãi ngồi dậy, mở ngăn kéo lấy thuốc hạ sốt.
Lúc này, Phó Văn Cảnh gõ cửa bước vào, tay cầm một cốc nước ấm: "Em đo nhiệt độ chưa?"
Hạ Đinh vừa mở hộp thuốc, vừa gật đầu: "38 độ 5."
Phó Văn Cảnh nhíu mày, đặt cốc nước lên tủ đầu giường, đưa tay sờ trán cô.
Hạ Đinh cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi dựa vào đầu giường.
Phó Văn Cảnh lo lắng nói: "Cứ sốt mãi thế này cũng không được, vẫn nên đến bệnh viện khám xem sao."
Hạ Đinh do dự.
Cứ ốm mãi thế này cũng không phải cách, lại còn làm Phó Văn Cảnh phải lo lắng chăm sóc cô.
Cô vừa định gật đầu đồng ý.
Thì nghe thấy Phó Văn Cảnh hỏi với vẻ khó xử.
"Hay là, em cần chút động lực mới chịu đi?"
"Ví dụ như hôn anh một cái?"
Hạ Đinh: "..."
Cô lập tức dừng động tác gật đầu.
Đồng thời, cô cũng tìm ra câu trả lời cho câu hỏi chưa có lời đáp lúc sáng.
Cô ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ mặt vui mừng: "Vậy là, tối qua em không hôn được anh, đúng không?"
Phó Văn Cảnh đặt tay lên tóc cô: "Ừ, nhưng nhìn em vui vẻ như vậy, anh lại thấy hơi hối hận."
"Hối hận gì?"
Phó Văn Cảnh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói với vẻ tiếc nuối: "Tối qua anh không nên giữ mình làm gì."
"..."
Bệnh viện không xa, lái xe một lát là đến. Có lẽ vì hôm qua sốt đến 39 độ nên 38 độ 5 hôm nay không ảnh hưởng nhiều đến Hạ Đinh.
Vào đến sảnh bệnh viện, Phó Văn Cảnh đi thuê xe lăn, Hạ Đinh như trở về ngày bị tai nạn, được anh ta đẩy đi khắp hành lang bệnh viện.
Hạ Đinh nhìn anh ta tất bật lo liệu, cảm thấy thật thoải mái vì không cần phải suy nghĩ gì.
Cùng với cảm giác thoải mái đó, là một chút áy náy.
Hạ Đinh phân tích tâm lý của mình, cuối cùng quy kết sự áy náy này là do cô đã đề phòng Phó Văn Cảnh như đề phòng chó, nhưng khi ốm đau lại dựa dẫm vào anh ta, đúng là "ăn cháo đá bát".
Cô không bao giờ né tránh mặt tối trong con người mình, và vẫn có thể tự an ủi bản thân bằng một lý do khác. Chuyện chăm sóc người ốm, bạn bè cũng có thể làm được, sự cảm động của cô có lẽ hơi rẻ mạt.
Nhưng cảm xúc không bị chi phối bởi lý trí, trong lòng cô như có một đám mây đen bao phủ, u ám, khó chịu.
Giống như những bọt khí nhỏ nổi lên dưới đáy nồi trước khi nước sôi, sùng sục, chỉ chực chờ bùng nổ.
Cô bắt đầu không nhịn được nghĩ, có phải mình thật sự đã hiểu lầm Phó Văn Cảnh?
Có lẽ Phó Văn Cảnh thật sự là một người bạn trai tốt, yêu thương cô hết lòng?
Hạ Đinh ngẩng lên nhìn người đàn ông đang nhìn thẳng về phía trước, rồi lại cúi đầu xuống, bất ngờ hỏi với giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: "Anh có thấy em phiền phức không?"
Khi hỏi câu này, cô đang ngồi trên xe lăn, được Phó Văn Cảnh đẩy ra khỏi phòng lấy máu. Ngón trỏ và ngón giữa tay phải cô ấn chặt vào khuỷu tay trái, áo khoác bị kéo xuống một nửa, vắt ngang eo.
Phó Văn Cảnh trầm ngâm một lúc, rồi thốt lên: "Hạ Đinh lại có thể hỏi ra câu hỏi tự hành hạ bản thân như vậy sao?"
"Em bị tai nạn đâm hỏng não rồi à? Có cần anh đưa em xuống khoa thần kinh khám không?"
"..."
Hạ Đinh đen mặt.
Có những người nếu không biết ăn nói thì tốt nhất nên hiến cái miệng đi!
"Não em bị đâm hỏng rồi đấy, không thì sao em mất trí nhớ được. Còn hỏi thừa!" Cô nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy hối hận vì chút áy náy vừa rồi của mình!
Phó Văn Cảnh chính là muốn như vậy, anh ta cười đắc ý. "Anh thì không sợ phiền phức nhất, huống hồ em cũng chẳng phiền phức gì."
"..."
Tâm trạng cô như nồi nước dùng đang chờ được nêm nếm gia vị, vừa cho thêm ớt cay xè, lại bị ai đó cho thêm một thìa mật ong, hương vị thật kỳ lạ.
Hạ Đinh nhận ra mình rất dễ bị những lời an ủi kiểu này thuyết phục, ít nhất hiệu quả cũng nhanh hơn so với những lời an ủi dịu dàng thông thường.
Tuy nhiên, cô vẫn tự thôi miên bản thân, coi lời nói của Phó Văn Cảnh là…
"Đánh một roi cho một quả táo", đúng là kiểu của nhà tư bản!
Kết quả kiểm tra cho thấy Hạ Đinh bị cảm cúm do virus, cô được kê một túi thuốc kháng virus.
Trên đường về.
"Hình như anh rất thích chiếc xe thể thao màu xanh lam này nhỉ." Nhưng Hạ Đinh thấy chiếc xe màu đỏ hợp với khí chất "phô trương" của anh ta hơn.
Phó Văn Cảnh nghiêm túc nói: "Thật ra anh rất chín chắn, rất thích hợp để kết hôn, sống cuộc sống gia đình."
"..."
Thích hợp cho cuộc sống gia đình?
Cô thấy anh ta hợp với đi diễn hài độc thoại hơn.
Con đường nhựa sạch sẽ, sáng bóng, vạch kẻ đường trắng nổi bật.
Cách đó không xa, một con vật nhỏ lông xù nằm bên đường, thoi thóp.
"Kia là mèo à?" Phó Văn Cảnh tháo kính râm, giảm tốc độ.
Hạ Đinh cũng nhìn chằm chằm vào cục bông đó, khi xe đến gần hơn, cô nhìn rõ, đó là một chú mèo tam thể!
Cô nhoài người về phía trước, nhìn chằm chằm vào chú mèo: "Hình như nó còn sống! Cứu nó đi anh."
"Ừ."
Phó Văn Cảnh bật xi nhan, tấp xe vào lề đường.
Vì quyết định đến bệnh viện đột xuất nên Phó Văn Cảnh vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen yêu thích của mình, hai cúc áo trên cùng được cởi ra, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, mái tóc đen hơi rối, tóc mái che khuất lông mày. Anh ta cao ráo, vai rộng, dáng người đẹp, mặc áo sơ mi rất hợp.
Lúc này, anh ta đang quỳ một gối xuống bên đường, cẩn thận bế chú mèo con lên, rồi ôm vào lòng, quay lại nhìn cô, chỉ vào chú mèo, nói bằng khẩu hình: "Không sao rồi."
Ánh nắng đúng là "buff" gian lận.
Cây ngô đồng bên đường đổ bóng xuống, Phó Văn Cảnh đứng dưới ánh nắng, mặc áo sơ mi, quần tây, rõ ràng là người ngông cuồng, ngang tàng như vậy, nhưng khi ôm chú mèo con lại dịu dàng đến lạ.
Khi cười, mắt anh ta sáng lên, khóe môi cong lên, hàm răng trắng đều tăm tắp, trông như một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống.
Hạ Đinh không thể phủ nhận, bức tường phòng thủ trong lòng cô đang dần sụp đổ.
Anh ta là người tốt.
Còn là một người tốt, đẹp trai, yêu động vật.
Phó Văn Cảnh mở cửa ghế lái, vì không thể đặt chú mèo xuống nên anh ta nói: "Hạ Hạ, trong hộp y tế có khăn."
Hạ Đinh bình tĩnh lại, khẽ "ừ" một tiếng, rồi cúi người lấy hộp y tế ra, lấy chiếc khăn bông bên trong, gấp đôi lại, đặt lên đùi.
Phó Văn Cảnh đặt chú mèo con lên khăn, rồi mở chai nước khoáng, đổ một ít nước vào nắp chai, từ từ đưa đến miệng chú mèo.
Chú mèo tam thể rất gầy, gầy trơ xương, bụng lép kẹp, phập phồng theo từng nhịp thở yếu ớt.
Lông cũng bẩn, như bị ai đó đổ nước bẩn lên người, lông dài bị rối, vón cục lại thành từng mảng, rối đến mức nó tự liếm cũng không được.
Đuôi nó bị cụt một khúc, chỗ cụt chưa rụng hẳn, vẫn còn dính lại một chút.
Những giọt nước mát lạnh rơi xuống bên miệng, chú mèo từ từ mở mắt, miệng mấp máy, thè lưỡi ra.
Phó Văn Cảnh dùng ngón tay vuốt ve mặt chú mèo, nói: "Hạ Hạ, mình nuôi nó nhé."
Hạ Đinh khẽ "ừ", nhìn cái đuôi cụt của chú mèo với ánh mắt xót xa, nhẹ nhàng nói: "Vâng, anh quyết định đi."
Phó Văn Cảnh ngẩng lên, mỉm cười hỏi: "Em thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của chúng ta, có giống vợ chồng bàn bạc chuyện gì đó trước khi đi ngủ không?"
Hạ Đinh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, thật sự không hiểu.
"Sao lại là trước khi đi ngủ?"
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang