Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự
Chương 14: Mỹ nữ
Phó Văn Cảnh: [Không, anh đang ở chợ đồ cổ.]
"..."
Hạ Đinh không biết nên vui hay buồn.
Cũng chưa kịp cảm nhận bất kỳ cảm xúc nào.
Giây tiếp theo, một bức ảnh được gửi đến. Trong ảnh là một cuốn sách.
Bìa sách cũ kỹ, hình vẽ trên bìa mang đậm dấu ấn thời gian, tên sách là "Làm thế nào để níu kéo bạn gái đã thay lòng".
Đương nhiên, tên sách không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, ở góc trên bên trái bức ảnh, có một cái bóng tóc dài in trên mặt đất.
Phó Văn Cảnh vậy mà lại sơ hở!
Hạ Đinh lập tức lưu ảnh lại.
Nhưng mà, hẹn hò ở chợ đồ cổ, cũng độc đáo đấy chứ.
...
6 giờ chiều, Hàn Lộ đến đón Hạ Đinh đúng giờ.
Đường phố đông đúc, xe cộ nườm nượp, đoạn đường ngắn mà đèn hậu xe cứ sáng lấp lánh.
Đúng giờ cao điểm.
Hàn Lộ lái xe thong thả, dù tắc đường cũng không hề sốt ruột, vừa lái xe vừa trò chuyện: "Hạ Đinh này, cháu có biết Phó tổng cũng sống ở khu chung cư của cháu không?"
Quản gia Hàn vẫn rất ôn hòa, nhưng Hạ Đinh lại cảm nhận được một luồng khí "không thân thiện".
Hạ Đinh thấy chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, liền nói thẳng: "Cháu biết ạ."
Hàn Lộ cười, như vừa nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm: "Ha ha, đúng rồi, xem trí nhớ của tôi này, già rồi."
"Tối qua cháu về cùng Phó tổng mà, sao lại không biết được chứ?"
"..."
Ông ta đang nói bóng gió điều gì đó.
Hạ Đinh nhất thời không hiểu ý của quản gia, chỉ mỉm cười "Vâng" một tiếng.
Xe rẽ vào một con đường một chiều, hai bên đường là hàng cây ngô đồng cao vút, không khí yên tĩnh khác hẳn với sự ồn ào náo nhiệt của trung tâm thành phố. Cổng nhà cũ nằm khuất dưới bóng cây không xa phía trước.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ đang chuẩn bị chạy vào cổng, Hàn Lộ cũng giảm tốc độ, đi theo sau.
Hạ Đinh nhận ra đó là xe của Phó Văn Cảnh.
Trưa nay, anh ta đã dùng chiếc xe này để đón một cô gái mặc váy dài màu vàng kim.
Tay Hạ Đinh siết chặt điện thoại, cô bỗng nhớ ra mình nên tìm hiểu cách mở nhanh camera, bèn cúi xuống nhìn điện thoại.
Cô cảm nhận được quản gia Hàn liếc nhìn mình, cũng chợt hiểu ra, chắc là ông ta cùng phe với bà cụ, nên thấy cô chướng mắt.
Hạ Đinh thấy thật nực cười.
Phó Văn Cảnh có phải gấu trúc đâu mà phải canh chừng kỹ lưỡng thế? Hơn nữa, là Phó Văn Cảnh chủ động tiếp cận cô, tối qua cô còn rất cung kính, giữ khoảng cách với anh ta, sợ bà cụ không vừa ý sẽ đuổi việc cô.
Cô đến dạy kèm không phải dựa vào Phó Văn Cảnh, tiền lương cũng đã thỏa thuận từ trước, đây là những gì cô xứng đáng được nhận.
Phòng ngủ trên tầng hai, cửa sổ và cửa ra vào đều mở toang, gió lùa vào phòng, mang theo tiếng ve kêu râm ran của mùa hè.
Giảng xong một bài toán, Hạ Đinh cho Hà Tinh Nhiễm làm một bài tương tự, cô ngẩng lên nhìn đồng hồ.
Còn mười phút nữa là hết giờ, vừa đủ để giảng xong bài này.
Mười phút sau, Hạ Đinh ghi lại những điểm yếu kiến thức của Hà Tinh Nhiễm để ôn tập lại trong vài ngày tới.
Hà Tinh Nhiễm trông như vừa bị đống kiến thức hành hạ, cô bé gục đầu xuống bàn, vẻ mặt mệt mỏi nhìn Hạ Đinh: "Chị Hạ, chị nghiêm túc quá, mấy cô gia sư trước của em không ai như chị cả."
Hạ Đinh không ngẩng đầu lên, nói một câu rất thực tế: "Nhận tiền thì phải làm việc, nhà em trả nhiều tiền thế, chị đương nhiên phải làm việc nhiều hơn."
Hà Tinh Nhiễm bĩu môi: "Đồ mê tiền."
Hạ Đinh: "..."
Hà Tinh Nhiễm nói xong liền ngồi thẳng dậy, vươn vai một cái thật dài. Lúc này, Hạ Đinh cũng đã thu dọn xong đồ đạc.
Hà Tinh Nhiễm ôm lấy cánh tay cô, kéo cô đứng dậy: "Đi thôi, đi thôi, xuống nhà ăn cơm."
Hạ Đinh còn muốn dò hỏi Hà Tinh Nhiễm về Phó Văn Cảnh, nên không đứng dậy ngay, ngẩng đầu lên hỏi nhỏ: "Em với anh trai em thân nhau lắm à?"
Hà Tinh Nhiễm gật đầu: "Thân chứ."
Cô bé nhớ đến số tiền một vạn tệ trong tài khoản ngân hàng, nói tiếp: "Anh trai em tốt lắm!"
Hạ Đinh nhìn ánh mắt láo liên của cô bé, rõ ràng là đang nói dối, không khỏi cảm thán, giờ trẻ con cũng biết cách bịa chuyện rồi.
Cô cười khẽ: "Ví dụ?"
Hà Tinh Nhiễm nuốt nước miếng, dứt khoát nói: "Anh ấy giàu!"
Điều này Hạ Đinh không thể phủ nhận, Phó Văn Cảnh đúng là giàu thật.
"Còn gì nữa không?"
Hà Tinh Nhiễm: "..."
Im lặng một lúc, cô bé khó khăn lắm mới nói được một câu: "Tuy anh trai em hay thích trêu chọc người khác, đôi lúc còn trẻ con hơn cả em, nhưng mà nghiêm túc lên thì cũng đáng sợ lắm, đúng là kiểu đa nhân cách..."
Hạ Đinh chớp mắt, chờ cô bé nói tiếp.
Hà Tinh Nhiễm cảm thấy câu hỏi này khó như bài toán cuối kỳ, cuối cùng cũng nói được một câu: "Nhưng mà anh ấy tốt bụng!"
"..."
Tuy anh ta bắt cá hai tay, nhưng anh ta tốt bụng, là người đàn ông tốt?
Hạ Đinh không tin, vịn ghế đứng dậy: "Thôi, đi ăn cơm."
Hà Tinh Nhiễm cảm thấy mình đã làm hỏng chuyện, vội vàng nghĩ ra một ví dụ cụ thể: "Chị biết anh trai em nuôi một con Husky không? Tên là Lại Đây."
Hạ Đinh: "?"
Cô vừa nghe thấy gì vậy?
Con chó đó tên là Lại Đây?
Chẳng trách sống với Phó Văn Cảnh gần ba ngày rồi mà cô chưa từng nghe anh ta gọi tên con chó đó, lúc nào cũng chỉ gọi "lại đây, lại đây", mà cô cũng chưa kịp hỏi.
Hạ Đinh không nhịn được cười: "Biết chứ."
Hà Tinh Nhiễm nói: "Con chó đó là anh trai em mua theo cân ở quán thịt chó đấy!"
Nụ cười trên môi Hạ Đinh tắt ngúm.
Cô cũng yêu động vật, nên rất có thiện cảm với những người đối xử tốt với động vật. Không ngờ Phó Văn Cảnh lại có mặt tốt như vậy.
Hà Tinh Nhiễm đắc ý nói: "Đấy, anh trai em tốt bụng chưa!"
Đúng lúc này, giọng Phó Văn Cảnh vang lên ở cửa: "Nhóc con, em đang nói xấu anh đấy à?"
Hạ Đinh quay lại, thấy Phó Văn Cảnh vẫn mặc bộ đồ lúc sáng đi học cùng cô, thậm chí còn chưa tháo chuỗi vòng gỗ đàn hương trên cổ tay.
Hà Tinh Nhiễm hùng hổ bước tới chỗ anh ta: "Khen anh đấy, lì xì đi!"
Phó Văn Cảnh đưa tay định cốc đầu cô bé: "Nghe câu chuyện ngụ ngôn tham thì thâm chưa?"
Hà Tinh Nhiễm nhanh nhẹn né tránh, nói nhỏ: "Em không làm kỳ đà cản mũi nữa đâu!"
Hạ Đinh nhìn cô bé chạy vụt ra khỏi phòng, sau đó là tiếng bước chân "lộp cộp" vui vẻ.
Phó Văn Cảnh sải bước dài đến gần, đưa nạng cho cô: "Nói chuyện về anh với Tinh Nhiễm à?"
Anh ta đứng ngay trước mặt cô, cách cô nửa bước, Hạ Đinh có thể ngửi thấy mùi thuốc bắc trên người anh ta.
Thực ra không chỉ trên người anh ta, mà cả căn nhà này, từ phòng ngủ đến phòng khách, đâu đâu cũng có mùi thuốc bắc. Vì bà cụ phải ngửi mùi này mới thấy an tâm.
Nhưng mùi thuốc bắc trên người Phó Văn Cảnh lại xen lẫn chút hương thơm mát lạnh, ngửi cũng khá dễ chịu.
Hạ Đinh nhận lấy chiếc nạng: "Chỉ là nhắc đến thôi."
Phó Văn Cảnh đứng chắn trước mặt cô, ngẩng lên nhìn đồng hồ, chậm rãi nói: "Nhắc đến thôi?"
Anh ta giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi phân tích: "Hai người học xong lúc 7 giờ 30, bây giờ là 7 giờ 35."
Phó Văn Cảnh hơi cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang cụp xuống của Hạ Đinh, giọng nói rõ ràng, từng chữ từng chữ như gõ vào tim cô: "Chỉ nhắc đến thôi mà chưa đầy 5 phút đã nói đến anh rồi?"
"Lại còn là ai chủ động nhắc đến anh nữa?"
Hạ Đinh cảm thấy mặt mình nóng bừng, cô cố gắng bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
"Cốc..."
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên rồi dừng lại, Hạ Đinh hốt hoảng quay đầu nhìn.
Quản gia Hàn đang đứng sững sờ ở đó, tay vẫn giữ nguyên tư thế gõ cửa.
Hạ Đinh mỉm cười nhẹ: "Chú Hàn."
Phó Văn Cảnh nhắm mắt lại, thở dài một tiếng rồi chậm rãi quay người, nhìn quản gia trung niên với ánh mắt đầy ẩn ý, lạnh nhạt gọi: "Chú Hàn."
Hàn Lộ cười gượng: "Lão phu nhân bảo tôi lên gọi cô Hạ xuống ăn cơm."
"Vâng." Phó Văn Cảnh nhìn Hàn Lộ với ánh mắt cười như không cười.
Quản gia Hàn quay người định đi. "Vậy hai người xong việc thì xuống nhé, tôi xuống trước."
Phó Văn Cảnh gọi giật lại: "Chú Hàn."
"Sao vậy cậu?"
"Chú báo với bà là tối nay cháu không ăn cơm ở nhà."
Quản gia Hàn ngẩn người, nhìn Hạ Đinh: "Vậy cô Hạ..."
"Cô ấy đi với cháu."
Hạ Đinh ngẩng phắt lên nhìn anh ta, vừa lúc chạm phải ánh mắt Phó Văn Cảnh đang mỉm cười.
Cô nghe thấy anh ta hỏi với giọng điệu giả tạo: "Được chứ, cô Hạ".
"..."
Cô còn lựa chọn nào khác sao?
Nhưng ra ngoài ăn với Phó Văn Cảnh, dù sao cũng thoải mái hơn là bị bà cụ và quản gia Hàn soi mói trên bàn ăn.
Hạ Đinh gật đầu: "Vậy cảm ơn Phó tổng."
"Không có gì." Phó Văn Cảnh đi ra ngoài trước.
Hạ Đinh chậm rãi đi ra cửa, nghe thấy Phó Văn Cảnh dặn dò Hàn Lộ điều gì đó, nhưng cô không nghe rõ.
Khi cô đi đến phòng khách nhỏ, Hàn Lộ đã xuống lầu, chỉ còn Phó Văn Cảnh đứng đợi cô ở chân cầu thang.
Hạ Đinh đi đến trước mặt anh ta, thở dài: "Anh đã hứa là sẽ không nói chuyện của chúng ta cho người nhà anh mà."
Phó Văn Cảnh tỏ vẻ vô tội: "Anh đâu có nói."
Hạ Đinh trừng mắt nhìn anh ta: "Thái độ vừa rồi của anh, khác gì nói thẳng ra đâu?"
Phó Văn Cảnh đưa tay nhéo má cô: "Chỉ cần đừng để họ thấy em làm nũng như vậy, họ sẽ không nghĩ chúng ta là người yêu."
Hạ Đinh giậm chân tức giận: "Em làm nũng lúc nào?"
"Rồi rồi rồi, không có làm nũng." Phó Văn Cảnh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Anh sẽ nói với họ là anh đang theo đuổi em, em chưa đồng ý."
"..."
Phó Văn Cảnh thở dài, nói với giọng điệu hơi trẻ con: "Dù sao anh cũng không chịu được cái kiểu ông ta xem thường em."
Anh ta càng nói càng hăng, thậm chí còn hơi phẫn nộ: "Cho dù có ý đồ xấu xa, thì cũng là anh có ý đồ với em. Em đòi chia tay, anh cũng không đồng ý. Ông ta dựa vào cái gì mà phán xét em như vậy?"
Hạ Đinh: "..."
Bỗng nhiên có cảm giác Phó Văn Cảnh đang cướp lời thoại của cô.
Nhưng sự khó chịu vì bị quản gia Hàn dò hỏi và soi mói trên xe cũng tan biến.
Trời đã tối, đèn đường hai bên đường sáng lên, khói bay nghi ngút từ những quán nướng ven đường, người đi bộ tản bộ sau bữa tối túm năm tụm ba trò chuyện. Bầu trời chưa tối hẳn, trăng tròn vành vạnh.
Hạ Đinh nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, xe chạy một lúc thì đến nhà hàng Trúc Hiên.
Phó Văn Cảnh đặt bàn ở tầng một. Lúc này không có nhiều người, bàn bên cạnh họ trống không, lại có bình phong ngăn cách, rất yên tĩnh và tao nhã.
Phó Văn Cảnh cầm thực đơn, gọi vài món theo sở thích của Hạ Đinh, rồi đưa thực đơn cho cô: "Em gọi thêm mấy món em thích đi."
Hạ Đinh lật giở thực đơn, gọi thêm một phần sữa chua hoa hồng hai lớp: "Thế này là đủ rồi."
Phó Văn Cảnh trả thực đơn cho nhân viên phục vụ: "Vậy lấy mấy món này trước, cảm ơn."
Trong nhà hàng vang lên tiếng đàn tranh du dương, không gian yên tĩnh khiến tâm trạng hơi bực bội của Hạ Đinh dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng chưa được bao lâu, một nhóm thanh niên ồn ào ngồi xuống bàn bên cạnh.
Ngay phía sau Hạ Đinh, vang lên giọng nói cợt nhả của một người đàn ông: "Sao không cho bọn mình xem mặt cô nàng tóc vàng, váy vàng đó nhỉ?"
"Nghe nói cô ta ghê gớm lắm, được đích thân Phó tổng của tập đoàn Bách Xuyên đưa đón."
Hạ Đinh: "..."
Cô gái mặc váy vàng?
Hình như có gì đó trùng khớp rồi.
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang
"..."
Hạ Đinh không biết nên vui hay buồn.
Cũng chưa kịp cảm nhận bất kỳ cảm xúc nào.
Giây tiếp theo, một bức ảnh được gửi đến. Trong ảnh là một cuốn sách.
Bìa sách cũ kỹ, hình vẽ trên bìa mang đậm dấu ấn thời gian, tên sách là "Làm thế nào để níu kéo bạn gái đã thay lòng".
Đương nhiên, tên sách không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, ở góc trên bên trái bức ảnh, có một cái bóng tóc dài in trên mặt đất.
Phó Văn Cảnh vậy mà lại sơ hở!
Hạ Đinh lập tức lưu ảnh lại.
Nhưng mà, hẹn hò ở chợ đồ cổ, cũng độc đáo đấy chứ.
...
6 giờ chiều, Hàn Lộ đến đón Hạ Đinh đúng giờ.
Đường phố đông đúc, xe cộ nườm nượp, đoạn đường ngắn mà đèn hậu xe cứ sáng lấp lánh.
Đúng giờ cao điểm.
Hàn Lộ lái xe thong thả, dù tắc đường cũng không hề sốt ruột, vừa lái xe vừa trò chuyện: "Hạ Đinh này, cháu có biết Phó tổng cũng sống ở khu chung cư của cháu không?"
Quản gia Hàn vẫn rất ôn hòa, nhưng Hạ Đinh lại cảm nhận được một luồng khí "không thân thiện".
Hạ Đinh thấy chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, liền nói thẳng: "Cháu biết ạ."
Hàn Lộ cười, như vừa nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm: "Ha ha, đúng rồi, xem trí nhớ của tôi này, già rồi."
"Tối qua cháu về cùng Phó tổng mà, sao lại không biết được chứ?"
"..."
Ông ta đang nói bóng gió điều gì đó.
Hạ Đinh nhất thời không hiểu ý của quản gia, chỉ mỉm cười "Vâng" một tiếng.
Xe rẽ vào một con đường một chiều, hai bên đường là hàng cây ngô đồng cao vút, không khí yên tĩnh khác hẳn với sự ồn ào náo nhiệt của trung tâm thành phố. Cổng nhà cũ nằm khuất dưới bóng cây không xa phía trước.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ đang chuẩn bị chạy vào cổng, Hàn Lộ cũng giảm tốc độ, đi theo sau.
Hạ Đinh nhận ra đó là xe của Phó Văn Cảnh.
Trưa nay, anh ta đã dùng chiếc xe này để đón một cô gái mặc váy dài màu vàng kim.
Tay Hạ Đinh siết chặt điện thoại, cô bỗng nhớ ra mình nên tìm hiểu cách mở nhanh camera, bèn cúi xuống nhìn điện thoại.
Cô cảm nhận được quản gia Hàn liếc nhìn mình, cũng chợt hiểu ra, chắc là ông ta cùng phe với bà cụ, nên thấy cô chướng mắt.
Hạ Đinh thấy thật nực cười.
Phó Văn Cảnh có phải gấu trúc đâu mà phải canh chừng kỹ lưỡng thế? Hơn nữa, là Phó Văn Cảnh chủ động tiếp cận cô, tối qua cô còn rất cung kính, giữ khoảng cách với anh ta, sợ bà cụ không vừa ý sẽ đuổi việc cô.
Cô đến dạy kèm không phải dựa vào Phó Văn Cảnh, tiền lương cũng đã thỏa thuận từ trước, đây là những gì cô xứng đáng được nhận.
Phòng ngủ trên tầng hai, cửa sổ và cửa ra vào đều mở toang, gió lùa vào phòng, mang theo tiếng ve kêu râm ran của mùa hè.
Giảng xong một bài toán, Hạ Đinh cho Hà Tinh Nhiễm làm một bài tương tự, cô ngẩng lên nhìn đồng hồ.
Còn mười phút nữa là hết giờ, vừa đủ để giảng xong bài này.
Mười phút sau, Hạ Đinh ghi lại những điểm yếu kiến thức của Hà Tinh Nhiễm để ôn tập lại trong vài ngày tới.
Hà Tinh Nhiễm trông như vừa bị đống kiến thức hành hạ, cô bé gục đầu xuống bàn, vẻ mặt mệt mỏi nhìn Hạ Đinh: "Chị Hạ, chị nghiêm túc quá, mấy cô gia sư trước của em không ai như chị cả."
Hạ Đinh không ngẩng đầu lên, nói một câu rất thực tế: "Nhận tiền thì phải làm việc, nhà em trả nhiều tiền thế, chị đương nhiên phải làm việc nhiều hơn."
Hà Tinh Nhiễm bĩu môi: "Đồ mê tiền."
Hạ Đinh: "..."
Hà Tinh Nhiễm nói xong liền ngồi thẳng dậy, vươn vai một cái thật dài. Lúc này, Hạ Đinh cũng đã thu dọn xong đồ đạc.
Hà Tinh Nhiễm ôm lấy cánh tay cô, kéo cô đứng dậy: "Đi thôi, đi thôi, xuống nhà ăn cơm."
Hạ Đinh còn muốn dò hỏi Hà Tinh Nhiễm về Phó Văn Cảnh, nên không đứng dậy ngay, ngẩng đầu lên hỏi nhỏ: "Em với anh trai em thân nhau lắm à?"
Hà Tinh Nhiễm gật đầu: "Thân chứ."
Cô bé nhớ đến số tiền một vạn tệ trong tài khoản ngân hàng, nói tiếp: "Anh trai em tốt lắm!"
Hạ Đinh nhìn ánh mắt láo liên của cô bé, rõ ràng là đang nói dối, không khỏi cảm thán, giờ trẻ con cũng biết cách bịa chuyện rồi.
Cô cười khẽ: "Ví dụ?"
Hà Tinh Nhiễm nuốt nước miếng, dứt khoát nói: "Anh ấy giàu!"
Điều này Hạ Đinh không thể phủ nhận, Phó Văn Cảnh đúng là giàu thật.
"Còn gì nữa không?"
Hà Tinh Nhiễm: "..."
Im lặng một lúc, cô bé khó khăn lắm mới nói được một câu: "Tuy anh trai em hay thích trêu chọc người khác, đôi lúc còn trẻ con hơn cả em, nhưng mà nghiêm túc lên thì cũng đáng sợ lắm, đúng là kiểu đa nhân cách..."
Hạ Đinh chớp mắt, chờ cô bé nói tiếp.
Hà Tinh Nhiễm cảm thấy câu hỏi này khó như bài toán cuối kỳ, cuối cùng cũng nói được một câu: "Nhưng mà anh ấy tốt bụng!"
"..."
Tuy anh ta bắt cá hai tay, nhưng anh ta tốt bụng, là người đàn ông tốt?
Hạ Đinh không tin, vịn ghế đứng dậy: "Thôi, đi ăn cơm."
Hà Tinh Nhiễm cảm thấy mình đã làm hỏng chuyện, vội vàng nghĩ ra một ví dụ cụ thể: "Chị biết anh trai em nuôi một con Husky không? Tên là Lại Đây."
Hạ Đinh: "?"
Cô vừa nghe thấy gì vậy?
Con chó đó tên là Lại Đây?
Chẳng trách sống với Phó Văn Cảnh gần ba ngày rồi mà cô chưa từng nghe anh ta gọi tên con chó đó, lúc nào cũng chỉ gọi "lại đây, lại đây", mà cô cũng chưa kịp hỏi.
Hạ Đinh không nhịn được cười: "Biết chứ."
Hà Tinh Nhiễm nói: "Con chó đó là anh trai em mua theo cân ở quán thịt chó đấy!"
Nụ cười trên môi Hạ Đinh tắt ngúm.
Cô cũng yêu động vật, nên rất có thiện cảm với những người đối xử tốt với động vật. Không ngờ Phó Văn Cảnh lại có mặt tốt như vậy.
Hà Tinh Nhiễm đắc ý nói: "Đấy, anh trai em tốt bụng chưa!"
Đúng lúc này, giọng Phó Văn Cảnh vang lên ở cửa: "Nhóc con, em đang nói xấu anh đấy à?"
Hạ Đinh quay lại, thấy Phó Văn Cảnh vẫn mặc bộ đồ lúc sáng đi học cùng cô, thậm chí còn chưa tháo chuỗi vòng gỗ đàn hương trên cổ tay.
Hà Tinh Nhiễm hùng hổ bước tới chỗ anh ta: "Khen anh đấy, lì xì đi!"
Phó Văn Cảnh đưa tay định cốc đầu cô bé: "Nghe câu chuyện ngụ ngôn tham thì thâm chưa?"
Hà Tinh Nhiễm nhanh nhẹn né tránh, nói nhỏ: "Em không làm kỳ đà cản mũi nữa đâu!"
Hạ Đinh nhìn cô bé chạy vụt ra khỏi phòng, sau đó là tiếng bước chân "lộp cộp" vui vẻ.
Phó Văn Cảnh sải bước dài đến gần, đưa nạng cho cô: "Nói chuyện về anh với Tinh Nhiễm à?"
Anh ta đứng ngay trước mặt cô, cách cô nửa bước, Hạ Đinh có thể ngửi thấy mùi thuốc bắc trên người anh ta.
Thực ra không chỉ trên người anh ta, mà cả căn nhà này, từ phòng ngủ đến phòng khách, đâu đâu cũng có mùi thuốc bắc. Vì bà cụ phải ngửi mùi này mới thấy an tâm.
Nhưng mùi thuốc bắc trên người Phó Văn Cảnh lại xen lẫn chút hương thơm mát lạnh, ngửi cũng khá dễ chịu.
Hạ Đinh nhận lấy chiếc nạng: "Chỉ là nhắc đến thôi."
Phó Văn Cảnh đứng chắn trước mặt cô, ngẩng lên nhìn đồng hồ, chậm rãi nói: "Nhắc đến thôi?"
Anh ta giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi phân tích: "Hai người học xong lúc 7 giờ 30, bây giờ là 7 giờ 35."
Phó Văn Cảnh hơi cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang cụp xuống của Hạ Đinh, giọng nói rõ ràng, từng chữ từng chữ như gõ vào tim cô: "Chỉ nhắc đến thôi mà chưa đầy 5 phút đã nói đến anh rồi?"
"Lại còn là ai chủ động nhắc đến anh nữa?"
Hạ Đinh cảm thấy mặt mình nóng bừng, cô cố gắng bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
"Cốc..."
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên rồi dừng lại, Hạ Đinh hốt hoảng quay đầu nhìn.
Quản gia Hàn đang đứng sững sờ ở đó, tay vẫn giữ nguyên tư thế gõ cửa.
Hạ Đinh mỉm cười nhẹ: "Chú Hàn."
Phó Văn Cảnh nhắm mắt lại, thở dài một tiếng rồi chậm rãi quay người, nhìn quản gia trung niên với ánh mắt đầy ẩn ý, lạnh nhạt gọi: "Chú Hàn."
Hàn Lộ cười gượng: "Lão phu nhân bảo tôi lên gọi cô Hạ xuống ăn cơm."
"Vâng." Phó Văn Cảnh nhìn Hàn Lộ với ánh mắt cười như không cười.
Quản gia Hàn quay người định đi. "Vậy hai người xong việc thì xuống nhé, tôi xuống trước."
Phó Văn Cảnh gọi giật lại: "Chú Hàn."
"Sao vậy cậu?"
"Chú báo với bà là tối nay cháu không ăn cơm ở nhà."
Quản gia Hàn ngẩn người, nhìn Hạ Đinh: "Vậy cô Hạ..."
"Cô ấy đi với cháu."
Hạ Đinh ngẩng phắt lên nhìn anh ta, vừa lúc chạm phải ánh mắt Phó Văn Cảnh đang mỉm cười.
Cô nghe thấy anh ta hỏi với giọng điệu giả tạo: "Được chứ, cô Hạ".
"..."
Cô còn lựa chọn nào khác sao?
Nhưng ra ngoài ăn với Phó Văn Cảnh, dù sao cũng thoải mái hơn là bị bà cụ và quản gia Hàn soi mói trên bàn ăn.
Hạ Đinh gật đầu: "Vậy cảm ơn Phó tổng."
"Không có gì." Phó Văn Cảnh đi ra ngoài trước.
Hạ Đinh chậm rãi đi ra cửa, nghe thấy Phó Văn Cảnh dặn dò Hàn Lộ điều gì đó, nhưng cô không nghe rõ.
Khi cô đi đến phòng khách nhỏ, Hàn Lộ đã xuống lầu, chỉ còn Phó Văn Cảnh đứng đợi cô ở chân cầu thang.
Hạ Đinh đi đến trước mặt anh ta, thở dài: "Anh đã hứa là sẽ không nói chuyện của chúng ta cho người nhà anh mà."
Phó Văn Cảnh tỏ vẻ vô tội: "Anh đâu có nói."
Hạ Đinh trừng mắt nhìn anh ta: "Thái độ vừa rồi của anh, khác gì nói thẳng ra đâu?"
Phó Văn Cảnh đưa tay nhéo má cô: "Chỉ cần đừng để họ thấy em làm nũng như vậy, họ sẽ không nghĩ chúng ta là người yêu."
Hạ Đinh giậm chân tức giận: "Em làm nũng lúc nào?"
"Rồi rồi rồi, không có làm nũng." Phó Văn Cảnh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Anh sẽ nói với họ là anh đang theo đuổi em, em chưa đồng ý."
"..."
Phó Văn Cảnh thở dài, nói với giọng điệu hơi trẻ con: "Dù sao anh cũng không chịu được cái kiểu ông ta xem thường em."
Anh ta càng nói càng hăng, thậm chí còn hơi phẫn nộ: "Cho dù có ý đồ xấu xa, thì cũng là anh có ý đồ với em. Em đòi chia tay, anh cũng không đồng ý. Ông ta dựa vào cái gì mà phán xét em như vậy?"
Hạ Đinh: "..."
Bỗng nhiên có cảm giác Phó Văn Cảnh đang cướp lời thoại của cô.
Nhưng sự khó chịu vì bị quản gia Hàn dò hỏi và soi mói trên xe cũng tan biến.
Trời đã tối, đèn đường hai bên đường sáng lên, khói bay nghi ngút từ những quán nướng ven đường, người đi bộ tản bộ sau bữa tối túm năm tụm ba trò chuyện. Bầu trời chưa tối hẳn, trăng tròn vành vạnh.
Hạ Đinh nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, xe chạy một lúc thì đến nhà hàng Trúc Hiên.
Phó Văn Cảnh đặt bàn ở tầng một. Lúc này không có nhiều người, bàn bên cạnh họ trống không, lại có bình phong ngăn cách, rất yên tĩnh và tao nhã.
Phó Văn Cảnh cầm thực đơn, gọi vài món theo sở thích của Hạ Đinh, rồi đưa thực đơn cho cô: "Em gọi thêm mấy món em thích đi."
Hạ Đinh lật giở thực đơn, gọi thêm một phần sữa chua hoa hồng hai lớp: "Thế này là đủ rồi."
Phó Văn Cảnh trả thực đơn cho nhân viên phục vụ: "Vậy lấy mấy món này trước, cảm ơn."
Trong nhà hàng vang lên tiếng đàn tranh du dương, không gian yên tĩnh khiến tâm trạng hơi bực bội của Hạ Đinh dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng chưa được bao lâu, một nhóm thanh niên ồn ào ngồi xuống bàn bên cạnh.
Ngay phía sau Hạ Đinh, vang lên giọng nói cợt nhả của một người đàn ông: "Sao không cho bọn mình xem mặt cô nàng tóc vàng, váy vàng đó nhỉ?"
"Nghe nói cô ta ghê gớm lắm, được đích thân Phó tổng của tập đoàn Bách Xuyên đưa đón."
Hạ Đinh: "..."
Cô gái mặc váy vàng?
Hình như có gì đó trùng khớp rồi.
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang