Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự
Chương 12: Thanh niên
Dù sao cũng không phải để học lỏm bí kíp võ công của anh!
Hạ Đinh thầm nghĩ, rồi thu hồi ánh mắt, không thèm nhìn người que mà anh ta vẽ nữa.
Tiếng chuông tan học vang lên như ngòi nổ của pháo hoa, khiến cả lớp học nháy mắt trở nên ồn ào. Học sinh ai nấy đều vội vã đến căng tin.
Hứa Di Du thu dọn đồ đạc với tốc độ chóng mặt, khác hẳn với vẻ lờ đờ lúc học bài: "Căng tin số ba mới có món lẩu cay siêu ngon!”
Nghe cô nàng miêu tả sống động, Hạ Đinh nuốt nước bọt ừng ực.
Thôi kệ, Phó Văn Cảnh muốn đi đâu thì đi, cô phải đi ăn với hội chị em rồi.
Hạ Đinh sắp xếp túi vải xong, đợi lớp vắng người hơn, hai người mới đứng dậy ra ngoài.
Trong khi đó, Phó Văn Cảnh vẫn ngồi im như tượng, mặc kệ những ánh mắt tò mò của sinh viên lướt qua, anh ta lặng lẽ ngồi đó, cúi đầu nghịch điện thoại.
Cuối cùng, trong lớp chỉ còn lại ba người họ. Hạ Đinh vừa đứng dậy, Phó Văn Cảnh cũng liền đứng lên theo, đi ra khỏi lớp trước hai người, sải bước dài xuống cầu thang, ra khỏi cổng trường rồi rẽ trái, hướng về phía căng tin số 3.
Hứa Di Du vừa dìu Hạ Đinh xuống cầu thang, vừa tiếc nuối nhìn theo bóng lưng chàng trai đẹp: “Cậu nói xem, lúc nãy tớ có nên xin số điện thoại không nhỉ?”
Hạ Đinh cười: “Ra là cậu thích kiểu này à?” Vậy thì cô chắc mẩm Hứa Di Du sẽ không thích Phó Văn Cảnh.
Vì Phó Văn Cảnh trước mặt người ngoài và người quen hoàn toàn khác nhau.
Mấy ngày nay cô đã dần chấp nhận sự thật rằng, vị Phó tổng điềm đạm, lịch sự lúc mới gặp và gã trai ngố bế chó đi tắm, rồi lại vả vào mõm nó sáng hôm sau, là cùng một người.
Cùng với tiếng Hứa Di Du buôn chuyện rôm rả, hai người bước vào căng tin.
Hứa Di Du nhìn căng tin đông nghịt người, quay lại dặn dò: "Tớ đi lấy khay với đũa, cậu đứng đây đợi tớ nhé."
Hạ Đinh: “…” Cậu cứ như đi mua cam ấy nhỉ?
Đúng giờ cao điểm, trước mỗi quầy đều xếp hàng dài, đặc biệt là quầy lẩu thập cẩm cay, chứng tỏ món này rất ngon.
Hứa Di Du có vẻ rất tự hào: "Ngày nào cũng đông nghịt thế này đấy."
Hạ Đinh cũng không vội, đứng xếp hàng thôi mà cô cũng đã ngửi thấy mùi thơm cay nồng, kích thích vị giác, khiến cô thèm thuồng.
Cô kiễng chân nhìn lên phía trước: "Ngửi thôi đã thấy ngon rồi."
Một lát sau, hai người chọn xong đồ ăn, cầm số chờ đến lượt.
Căng tin đông nghẹt, bàn nào cũng kín chỗ. Hứa Di Du tìm mãi mới thấy một bàn bốn người còn trống hai chỗ.
Cô nàng đặt điện thoại lên bàn để giữ chỗ, rồi chạy đi lấy hai suất lẩu thập cẩm.
Hạ Đinh thấy bóng lưng nhanh nhẹn của cô nàng, liền nói với theo: "Cậu đi từ từ thôi!"
Hạ Đinh chống nạng đi, đến đâu sinh viên cũng chủ động nhường đường cho cô. Cô vừa đi vừa nói "cảm ơn", cuối cùng cũng đến bàn, ngồi xuống. Lúc này, hai bạn sinh viên ngồi đó cũng vừa đứng dậy rời đi.
Hứa Di Du ăn uống rất ngon lành, ăn miếng nào ra miếng ấy, nhìn cứ như streamer mukbang chuyên nghiệp.
Nhìn cô nàng ăn ngon miệng, Hạ Đinh cũng thấy đói bụng hơn.
Hạ Đinh ăn chậm rãi, vừa ăn vừa nghịch điện thoại.
Hứa Di Du ít nói khi ăn, trên bàn ăn im lặng một lúc.
"Bạn học, cho hỏi chỗ này có ai ngồi chưa?" Một giọng nam vang lên, phá vỡ sự im lặng.
Hứa Di Du đang nhai viên thịt, ngẩng lên nhìn, sững sờ không nói nên lời, mắt chữ A mồm chữ O.
Hạ Đinh cảm thấy giọng nói đó rất quen tai.
Cô ngẩng lên, vừa nhìn thấy Phó Văn Cảnh thì Hứa Di Du đã cười tươi, vẫy tay: "Chưa chưa, mời ngồi."
Phó Văn Cảnh nói "cảm ơn" rồi đặt khay đồ ăn lên bàn, ngồi xuống cạnh Hạ Đinh.
Hứa Di Du suýt nữa thì hét lên, đúng là duyên phận trời định! Đây chính là định mệnh!
Định mệnh của một đứa FA lâu năm như cô!
Hứa Di Du ra sức nháy mắt với Hạ Đinh, mong bạn thân giúp đỡ một chút.
Hạ Đinh nhận ra biểu cảm của cô bạn, nhưng lại không hiểu ý.
Cô nàng muốn nói gì? Trùng hợp? Kích động khi thấy trai đẹp? Hay là gì khác?
Có lẽ vì mất trí nhớ nên cô cũng mất luôn sự ăn ý với Hứa Di Du.
Tay cầm đũa của Hạ Đinh khựng lại giữa không trung, mùi thuốc bắc quen thuộc xộc vào mũi.
Đối diện cô, Hứa Di Du ăn chậm lại, vừa cắn đầu đũa vừa bắt chuyện với Phó Văn Cảnh.
“Bạn… học, lúc nãy trong giờ học tớ thấy cậu rồi!”
Phó Văn Cảnh ngẩng đầu, bóng râm từ vành mũ che bớt đi vẻ sắc lạnh trên gương mặt anh tuấn của anh.
Những đường nét trên khuôn mặt anh khi kết hợp lại tạo nên một vẻ đẹp cuốn hút, nhìn riêng lẻ cũng rất hoàn mỹ.
Lúc này, anh hơi ngẩng đầu, mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều, nụ cười có chút tinh nghịch: “Ừ, tớ cũng nhớ ra cậu.”
Hứa Di Du mừng rỡ. "Cậu nhớ ra tớ á?"
Phó Văn Cảnh nhận ra sự si mê trong mắt cô gái, liền chủ động giữ khoảng cách, khéo léo kéo Hạ Đinh vào cuộc trò chuyện: “Vừa nãy ở giảng đường, là bạn cậu cho tớ mượn vở.”
Anh hơi nghiêng người, đôi mắt đen láy nhìn Hạ Đinh: “Cảm ơn cậu.”
Diễn thì phải diễn cho trọn vẹn, Phó Văn Cảnh lấy điện thoại ra: “Để hôm nào tớ mua vở mới trả cậu, chúng ta add Wechat đi cho tiện liên lạc.”
"..."
Hạ Đinh đành chiều theo ý vị đại thiếu gia này, lấy điện thoại ra mở mã QR. Anh chàng vừa quét, đã hiện lên giao diện “Đã là bạn bè”.
Cất điện thoại, Hạ Đinh ngẩng lên thì thấy Hứa Di Du ỉu xìu.
Cô nàng vốn năng động, hoạt bát như ánh mặt trời, giờ ăn cũng chậm lại, đôi mắt long lanh như nai con trở nên u ám, như vừa trải qua một cuộc tình tan vỡ.
"..."
Thật sự thích Phó Văn Cảnh rồi à?
Hạ Đinh thấy hơi đau đầu.
Chờ hôm nào gặp được chàng trai nào đẹp trai hơn thì giới thiệu cho Hứa Di Du vậy, tên này thôi bỏ đi, càng tránh xa càng tốt.
Nghĩ vậy, Hạ Đinh ngẩng lên, bỗng nhiên bắt gặp một chàng trai khá điển trai trong đám đông.
Cũng là gương mặt tuấn tú, chỉ là vóc dáng hơi mảnh khảnh hơn Phó Văn Cảnh một chút, cao khoảng 1m8, đeo kính gọng mỏng, toát lên khí chất của một sinh viên đại học.
Trông cũng khá chín chắn.
Hạ Đinh tự thấy mắt nhìn người của mình cũng không tệ, không đến nỗi nhìn gà hóa cuốc.
Phó Văn Cảnh lừa được cô là do anh ta hơn cô ba tuổi, có nhiều kinh nghiệm tình trường hơn.
Còn chàng trai kia thì khác, họ đứng trên cùng một vạch xuất phát.
Trực giác mách bảo cô rằng anh chàng đó không tệ, ít nhất có thể tạm thời chuyển hướng sự chú ý của Hứa Di Du.
Có lẽ vì cô nhìn chàng trai đó quá lâu nên Phó Văn Cảnh cũng để ý.
Anh ta nhìn theo ánh mắt của Hạ Đinh, thấy chàng trai đó, liền nheo mắt lại.
Là Thẩm Duật.
Cậu bạn thanh mai trúc mã, cũng là bạn trai của Hạ Đinh.
Cậu ta học ở trường Bách khoa Xuyên Nghi mà? Sao hôm nay lại đến Đại học Xuyên Nghi?
Hạ Đinh đột nhiên nhìn Thẩm Duật, là vì cô nhớ ra bạn trai mình sao?
Phó Văn Cảnh siết chặt đôi đũa, cụp mắt xuống, nhìn Hạ Đinh.
Hàng mi dài và rậm của anh ta khẽ run, ánh mắt u ám, khóe miệng mím chặt.
Hạ Đinh quay lưng về phía Phó Văn Cảnh nên không thấy được biểu cảm của anh.
Cô chỉ nghe thấy Phó Văn Cảnh đột nhiên gọi mình: “Bạn học này, tôi có một câu hỏi hơi riêng tư muốn hỏi cậu.”
Hạ Đinh lúc này mới dời mắt: “Câu hỏi gì?”
Phó Văn Cảnh nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có bạn trai chưa?”
"..."
Anh ta đang giở trò gì vậy?
Hạ Đinh còn chưa kịp trả lời thì Hứa Di Du đã nhanh nhảu nói: "Hạ Hạ nhà chúng tôi có bạn trai rồi!"
Phó Văn Cảnh mỉm cười, dù bị từ chối nhưng vẫn rất bình tĩnh. "Hóa ra là hoa đã có chủ."
Hứa Di Du là người hướng ngoại, không muốn bỏ lỡ anh chàng đẹp trai này, bèn nhân cơ hội "tiếp thị" luôn cho các chị em cùng phòng. "Hạ Hạ thì có rồi, nhưng những người khác thì chưa!"
Phó Văn Cảnh nếu không hiểu ý cô nàng thì đúng là uổng công hơn người ta mấy tuổi, liền phối hợp hỏi: "Hửm? Ai chưa có bạn trai?"
Hứa Di Du hắng giọng: “Phòng chúng tôi còn ba cô nàng độc thân cơ đấy!”
Hạ Đinh không tham gia vào câu chuyện, vì đầu óc cô lúc này toàn là hình bóng của chàng trai trẻ vừa nãy.
Trong lòng cô cũng dâng lên một cảm giác khó tả.
Vừa chua vừa ngọt, như nước chanh mật ong; lại vừa ẩm ướt, như con đường rợp bóng cây sau cơn mưa, những giọt nước theo lá cây rơi xuống vũng nước, tạo thành những gợn sóng lăn tăn.
Một cảm giác thật kỳ lạ.
Tại sao cô lại có thể nhìn thấy anh ta giữa biển người ngay từ cái nhìn đầu tiên, và cứ vương vấn mãi không quên?
Cô và anh ta, trước đây thật sự không quen biết sao?
“Cạch!”
Cô đặt mạnh đôi đũa xuống khay, rồi đột ngột quay đầu nhìn lại, nhưng chàng trai đó đã biến mất.
Hạ Đinh thở dài, chậm rãi xoay người lại.
Phó Văn Cảnh nhìn cô: "Sao thế?"
Hứa Di Du cũng cắn đầu đũa hỏi: "Hạ Hạ, cậu sao vậy? Có nhớ ra gì không?"
Hạ Đinh nhìn hai người, định nói gì đó rồi lại thôi, lắc đầu: "Không có gì."
Phó Văn Cảnh nghĩ một chút, rồi tiếp tục câu chuyện dang dở.
Anh lấy điện thoại ra: “À đúng rồi, phòng các cậu mấy người độc thân nhỉ?”
Hứa Di Du vừa định trả lời thì Phó Văn Cảnh đã làm động tác "suỵt", huých nhẹ vào Hạ Đinh: "Bạn học, sao cậu không nói gì với tớ thế?"
Hạ Đinh hoàn hồn: "Nói đến đâu rồi nhỉ?"
Phó Văn Cảnh nói: “Phòng các cậu mấy người độc thân.”
“À,” Hạ Đinh nhìn Hứa Di Du, hỏi để chắc chắn: “Ba người, phải không?” Hình như cô vừa nghe loáng thoáng.
"Đúng rồi."
"Ba người..." Phó Văn Cảnh lẩm bẩm, một tay cầm điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình, mở album ảnh.
Anh nhướn mày cười: “Tôi có mấy người anh em chơi khá thân, cũng có vài người độc thân.”
"..."
Hạ Đinh cuối cùng cũng thoát khỏi suy nghĩ về chàng trai trẻ kia, chỉ muốn đạp cho Phó Văn Cảnh một cái.
“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, những người có thể chơi thân với anh ta, chắc chắn cũng chẳng phải hạng người tử tế gì!
Phó Văn Cảnh đưa điện thoại cho Hứa Di Du xem, trên màn hình là bức ảnh anh ta chụp cùng Hạ Ngạn và mấy người bạn khác trên đỉnh núi hồi đi leo núi.
Trong ảnh, những chàng trai trẻ mặc áo khoác gió đen trắng, đeo kính râm, dáng người cao ráo, ưa nhìn, hơi ngẩng cằm lên, để lộ hàm răng trắng đều, toát lên vẻ tự tin, phóng khoáng và tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Đặc biệt là Phó Văn Cảnh.
Phía sau họ là ánh bình minh đang lên.
Người đàn ông rực rỡ như ánh mặt trời trên đỉnh núi, giờ đây lại đang ngồi trong căng tin, nói năng cà lơ phất phơ như đang chào hàng cái gì đó mờ ám.
Anh nói: “Cậu xem có ai ưng ý không, chọn đi, tôi cho số liên lạc.”
"..."
Hạ Đinh cuối cùng cũng bị câu nói "mờ ám" của anh ta kéo về thực tại.
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang
Hạ Đinh thầm nghĩ, rồi thu hồi ánh mắt, không thèm nhìn người que mà anh ta vẽ nữa.
Tiếng chuông tan học vang lên như ngòi nổ của pháo hoa, khiến cả lớp học nháy mắt trở nên ồn ào. Học sinh ai nấy đều vội vã đến căng tin.
Hứa Di Du thu dọn đồ đạc với tốc độ chóng mặt, khác hẳn với vẻ lờ đờ lúc học bài: "Căng tin số ba mới có món lẩu cay siêu ngon!”
Nghe cô nàng miêu tả sống động, Hạ Đinh nuốt nước bọt ừng ực.
Thôi kệ, Phó Văn Cảnh muốn đi đâu thì đi, cô phải đi ăn với hội chị em rồi.
Hạ Đinh sắp xếp túi vải xong, đợi lớp vắng người hơn, hai người mới đứng dậy ra ngoài.
Trong khi đó, Phó Văn Cảnh vẫn ngồi im như tượng, mặc kệ những ánh mắt tò mò của sinh viên lướt qua, anh ta lặng lẽ ngồi đó, cúi đầu nghịch điện thoại.
Cuối cùng, trong lớp chỉ còn lại ba người họ. Hạ Đinh vừa đứng dậy, Phó Văn Cảnh cũng liền đứng lên theo, đi ra khỏi lớp trước hai người, sải bước dài xuống cầu thang, ra khỏi cổng trường rồi rẽ trái, hướng về phía căng tin số 3.
Hứa Di Du vừa dìu Hạ Đinh xuống cầu thang, vừa tiếc nuối nhìn theo bóng lưng chàng trai đẹp: “Cậu nói xem, lúc nãy tớ có nên xin số điện thoại không nhỉ?”
Hạ Đinh cười: “Ra là cậu thích kiểu này à?” Vậy thì cô chắc mẩm Hứa Di Du sẽ không thích Phó Văn Cảnh.
Vì Phó Văn Cảnh trước mặt người ngoài và người quen hoàn toàn khác nhau.
Mấy ngày nay cô đã dần chấp nhận sự thật rằng, vị Phó tổng điềm đạm, lịch sự lúc mới gặp và gã trai ngố bế chó đi tắm, rồi lại vả vào mõm nó sáng hôm sau, là cùng một người.
Cùng với tiếng Hứa Di Du buôn chuyện rôm rả, hai người bước vào căng tin.
Hứa Di Du nhìn căng tin đông nghịt người, quay lại dặn dò: "Tớ đi lấy khay với đũa, cậu đứng đây đợi tớ nhé."
Hạ Đinh: “…” Cậu cứ như đi mua cam ấy nhỉ?
Đúng giờ cao điểm, trước mỗi quầy đều xếp hàng dài, đặc biệt là quầy lẩu thập cẩm cay, chứng tỏ món này rất ngon.
Hứa Di Du có vẻ rất tự hào: "Ngày nào cũng đông nghịt thế này đấy."
Hạ Đinh cũng không vội, đứng xếp hàng thôi mà cô cũng đã ngửi thấy mùi thơm cay nồng, kích thích vị giác, khiến cô thèm thuồng.
Cô kiễng chân nhìn lên phía trước: "Ngửi thôi đã thấy ngon rồi."
Một lát sau, hai người chọn xong đồ ăn, cầm số chờ đến lượt.
Căng tin đông nghẹt, bàn nào cũng kín chỗ. Hứa Di Du tìm mãi mới thấy một bàn bốn người còn trống hai chỗ.
Cô nàng đặt điện thoại lên bàn để giữ chỗ, rồi chạy đi lấy hai suất lẩu thập cẩm.
Hạ Đinh thấy bóng lưng nhanh nhẹn của cô nàng, liền nói với theo: "Cậu đi từ từ thôi!"
Hạ Đinh chống nạng đi, đến đâu sinh viên cũng chủ động nhường đường cho cô. Cô vừa đi vừa nói "cảm ơn", cuối cùng cũng đến bàn, ngồi xuống. Lúc này, hai bạn sinh viên ngồi đó cũng vừa đứng dậy rời đi.
Hứa Di Du ăn uống rất ngon lành, ăn miếng nào ra miếng ấy, nhìn cứ như streamer mukbang chuyên nghiệp.
Nhìn cô nàng ăn ngon miệng, Hạ Đinh cũng thấy đói bụng hơn.
Hạ Đinh ăn chậm rãi, vừa ăn vừa nghịch điện thoại.
Hứa Di Du ít nói khi ăn, trên bàn ăn im lặng một lúc.
"Bạn học, cho hỏi chỗ này có ai ngồi chưa?" Một giọng nam vang lên, phá vỡ sự im lặng.
Hứa Di Du đang nhai viên thịt, ngẩng lên nhìn, sững sờ không nói nên lời, mắt chữ A mồm chữ O.
Hạ Đinh cảm thấy giọng nói đó rất quen tai.
Cô ngẩng lên, vừa nhìn thấy Phó Văn Cảnh thì Hứa Di Du đã cười tươi, vẫy tay: "Chưa chưa, mời ngồi."
Phó Văn Cảnh nói "cảm ơn" rồi đặt khay đồ ăn lên bàn, ngồi xuống cạnh Hạ Đinh.
Hứa Di Du suýt nữa thì hét lên, đúng là duyên phận trời định! Đây chính là định mệnh!
Định mệnh của một đứa FA lâu năm như cô!
Hứa Di Du ra sức nháy mắt với Hạ Đinh, mong bạn thân giúp đỡ một chút.
Hạ Đinh nhận ra biểu cảm của cô bạn, nhưng lại không hiểu ý.
Cô nàng muốn nói gì? Trùng hợp? Kích động khi thấy trai đẹp? Hay là gì khác?
Có lẽ vì mất trí nhớ nên cô cũng mất luôn sự ăn ý với Hứa Di Du.
Tay cầm đũa của Hạ Đinh khựng lại giữa không trung, mùi thuốc bắc quen thuộc xộc vào mũi.
Đối diện cô, Hứa Di Du ăn chậm lại, vừa cắn đầu đũa vừa bắt chuyện với Phó Văn Cảnh.
“Bạn… học, lúc nãy trong giờ học tớ thấy cậu rồi!”
Phó Văn Cảnh ngẩng đầu, bóng râm từ vành mũ che bớt đi vẻ sắc lạnh trên gương mặt anh tuấn của anh.
Những đường nét trên khuôn mặt anh khi kết hợp lại tạo nên một vẻ đẹp cuốn hút, nhìn riêng lẻ cũng rất hoàn mỹ.
Lúc này, anh hơi ngẩng đầu, mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều, nụ cười có chút tinh nghịch: “Ừ, tớ cũng nhớ ra cậu.”
Hứa Di Du mừng rỡ. "Cậu nhớ ra tớ á?"
Phó Văn Cảnh nhận ra sự si mê trong mắt cô gái, liền chủ động giữ khoảng cách, khéo léo kéo Hạ Đinh vào cuộc trò chuyện: “Vừa nãy ở giảng đường, là bạn cậu cho tớ mượn vở.”
Anh hơi nghiêng người, đôi mắt đen láy nhìn Hạ Đinh: “Cảm ơn cậu.”
Diễn thì phải diễn cho trọn vẹn, Phó Văn Cảnh lấy điện thoại ra: “Để hôm nào tớ mua vở mới trả cậu, chúng ta add Wechat đi cho tiện liên lạc.”
"..."
Hạ Đinh đành chiều theo ý vị đại thiếu gia này, lấy điện thoại ra mở mã QR. Anh chàng vừa quét, đã hiện lên giao diện “Đã là bạn bè”.
Cất điện thoại, Hạ Đinh ngẩng lên thì thấy Hứa Di Du ỉu xìu.
Cô nàng vốn năng động, hoạt bát như ánh mặt trời, giờ ăn cũng chậm lại, đôi mắt long lanh như nai con trở nên u ám, như vừa trải qua một cuộc tình tan vỡ.
"..."
Thật sự thích Phó Văn Cảnh rồi à?
Hạ Đinh thấy hơi đau đầu.
Chờ hôm nào gặp được chàng trai nào đẹp trai hơn thì giới thiệu cho Hứa Di Du vậy, tên này thôi bỏ đi, càng tránh xa càng tốt.
Nghĩ vậy, Hạ Đinh ngẩng lên, bỗng nhiên bắt gặp một chàng trai khá điển trai trong đám đông.
Cũng là gương mặt tuấn tú, chỉ là vóc dáng hơi mảnh khảnh hơn Phó Văn Cảnh một chút, cao khoảng 1m8, đeo kính gọng mỏng, toát lên khí chất của một sinh viên đại học.
Trông cũng khá chín chắn.
Hạ Đinh tự thấy mắt nhìn người của mình cũng không tệ, không đến nỗi nhìn gà hóa cuốc.
Phó Văn Cảnh lừa được cô là do anh ta hơn cô ba tuổi, có nhiều kinh nghiệm tình trường hơn.
Còn chàng trai kia thì khác, họ đứng trên cùng một vạch xuất phát.
Trực giác mách bảo cô rằng anh chàng đó không tệ, ít nhất có thể tạm thời chuyển hướng sự chú ý của Hứa Di Du.
Có lẽ vì cô nhìn chàng trai đó quá lâu nên Phó Văn Cảnh cũng để ý.
Anh ta nhìn theo ánh mắt của Hạ Đinh, thấy chàng trai đó, liền nheo mắt lại.
Là Thẩm Duật.
Cậu bạn thanh mai trúc mã, cũng là bạn trai của Hạ Đinh.
Cậu ta học ở trường Bách khoa Xuyên Nghi mà? Sao hôm nay lại đến Đại học Xuyên Nghi?
Hạ Đinh đột nhiên nhìn Thẩm Duật, là vì cô nhớ ra bạn trai mình sao?
Phó Văn Cảnh siết chặt đôi đũa, cụp mắt xuống, nhìn Hạ Đinh.
Hàng mi dài và rậm của anh ta khẽ run, ánh mắt u ám, khóe miệng mím chặt.
Hạ Đinh quay lưng về phía Phó Văn Cảnh nên không thấy được biểu cảm của anh.
Cô chỉ nghe thấy Phó Văn Cảnh đột nhiên gọi mình: “Bạn học này, tôi có một câu hỏi hơi riêng tư muốn hỏi cậu.”
Hạ Đinh lúc này mới dời mắt: “Câu hỏi gì?”
Phó Văn Cảnh nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có bạn trai chưa?”
"..."
Anh ta đang giở trò gì vậy?
Hạ Đinh còn chưa kịp trả lời thì Hứa Di Du đã nhanh nhảu nói: "Hạ Hạ nhà chúng tôi có bạn trai rồi!"
Phó Văn Cảnh mỉm cười, dù bị từ chối nhưng vẫn rất bình tĩnh. "Hóa ra là hoa đã có chủ."
Hứa Di Du là người hướng ngoại, không muốn bỏ lỡ anh chàng đẹp trai này, bèn nhân cơ hội "tiếp thị" luôn cho các chị em cùng phòng. "Hạ Hạ thì có rồi, nhưng những người khác thì chưa!"
Phó Văn Cảnh nếu không hiểu ý cô nàng thì đúng là uổng công hơn người ta mấy tuổi, liền phối hợp hỏi: "Hửm? Ai chưa có bạn trai?"
Hứa Di Du hắng giọng: “Phòng chúng tôi còn ba cô nàng độc thân cơ đấy!”
Hạ Đinh không tham gia vào câu chuyện, vì đầu óc cô lúc này toàn là hình bóng của chàng trai trẻ vừa nãy.
Trong lòng cô cũng dâng lên một cảm giác khó tả.
Vừa chua vừa ngọt, như nước chanh mật ong; lại vừa ẩm ướt, như con đường rợp bóng cây sau cơn mưa, những giọt nước theo lá cây rơi xuống vũng nước, tạo thành những gợn sóng lăn tăn.
Một cảm giác thật kỳ lạ.
Tại sao cô lại có thể nhìn thấy anh ta giữa biển người ngay từ cái nhìn đầu tiên, và cứ vương vấn mãi không quên?
Cô và anh ta, trước đây thật sự không quen biết sao?
“Cạch!”
Cô đặt mạnh đôi đũa xuống khay, rồi đột ngột quay đầu nhìn lại, nhưng chàng trai đó đã biến mất.
Hạ Đinh thở dài, chậm rãi xoay người lại.
Phó Văn Cảnh nhìn cô: "Sao thế?"
Hứa Di Du cũng cắn đầu đũa hỏi: "Hạ Hạ, cậu sao vậy? Có nhớ ra gì không?"
Hạ Đinh nhìn hai người, định nói gì đó rồi lại thôi, lắc đầu: "Không có gì."
Phó Văn Cảnh nghĩ một chút, rồi tiếp tục câu chuyện dang dở.
Anh lấy điện thoại ra: “À đúng rồi, phòng các cậu mấy người độc thân nhỉ?”
Hứa Di Du vừa định trả lời thì Phó Văn Cảnh đã làm động tác "suỵt", huých nhẹ vào Hạ Đinh: "Bạn học, sao cậu không nói gì với tớ thế?"
Hạ Đinh hoàn hồn: "Nói đến đâu rồi nhỉ?"
Phó Văn Cảnh nói: “Phòng các cậu mấy người độc thân.”
“À,” Hạ Đinh nhìn Hứa Di Du, hỏi để chắc chắn: “Ba người, phải không?” Hình như cô vừa nghe loáng thoáng.
"Đúng rồi."
"Ba người..." Phó Văn Cảnh lẩm bẩm, một tay cầm điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình, mở album ảnh.
Anh nhướn mày cười: “Tôi có mấy người anh em chơi khá thân, cũng có vài người độc thân.”
"..."
Hạ Đinh cuối cùng cũng thoát khỏi suy nghĩ về chàng trai trẻ kia, chỉ muốn đạp cho Phó Văn Cảnh một cái.
“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, những người có thể chơi thân với anh ta, chắc chắn cũng chẳng phải hạng người tử tế gì!
Phó Văn Cảnh đưa điện thoại cho Hứa Di Du xem, trên màn hình là bức ảnh anh ta chụp cùng Hạ Ngạn và mấy người bạn khác trên đỉnh núi hồi đi leo núi.
Trong ảnh, những chàng trai trẻ mặc áo khoác gió đen trắng, đeo kính râm, dáng người cao ráo, ưa nhìn, hơi ngẩng cằm lên, để lộ hàm răng trắng đều, toát lên vẻ tự tin, phóng khoáng và tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Đặc biệt là Phó Văn Cảnh.
Phía sau họ là ánh bình minh đang lên.
Người đàn ông rực rỡ như ánh mặt trời trên đỉnh núi, giờ đây lại đang ngồi trong căng tin, nói năng cà lơ phất phơ như đang chào hàng cái gì đó mờ ám.
Anh nói: “Cậu xem có ai ưng ý không, chọn đi, tôi cho số liên lạc.”
"..."
Hạ Đinh cuối cùng cũng bị câu nói "mờ ám" của anh ta kéo về thực tại.
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang