Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh
Chương 27: Ngươi hỏi thay ai?
Tụng Nhung đã chết, Thu Linh được như ý nguyện vào nội điện hầu hạ. Thấy Hoàng thượng đến, nàng ta vội vàng pha loại trà quý nhất trong điện.
Lư tài nhân đang mang thai, các loại trà ngon trong điện gần như đều được cất vào kho. Thu Linh phải mất một lúc lâu mới tìm được. Nàng ta tích cực như vậy, Lư tài nhân nhìn thấy, trong lòng có chút phức tạp. Nàng ta biết chuyện này là lẽ thường tình, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cảm xúc ngột ngạt, Lư tài nhân lại nghĩ đến Vân Tự. Trong điện không thấy bóng dáng Vân Tự đâu, nàng ta cho rằng Vân Tự biết Hoàng Thượng giá lâm nên đang tránh mặt.
Lư tài nhân lại cảm thấy không được tự nhiên, cũng không muốn nhắc đến Vân Tự trước mặt Đàm Viên Sơ, chỉ lờ đi:
“Chỉ là một nô tài thôi, không đáng nhắc đến.”
Vân Tự không biết tình hình trong điện, khi trở về phòng, nàng vẫn còn sợ hãi. Nghĩ đến chỉ cách một bức tường, Lư tài nhân trong điện không hề hay biết, còn Hoàng Thượng lại nắm cằm nàng ở bên ngoài, cảnh tượng đó chắc chắn đã bị người khác nhìn thấy, Vân Tự liền cảm thấy đau đầu. Nàng tựa trán vào cửa buồn bực thở dài.
“Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Vân Tự bừng tỉnh. Nàng đứng thẳng dậy, bình tĩnh hỏi: “Ai vậy?”
“Vân Tự cô nương, là nô tài. Hoàng Thượng sai nô tài mang thuốc đến cho cô nương.”
Nghe thấy giọng của Hứa công công, Vân Tự vội vàng nhìn vào gương đồng. Vừa rồi nàng hành động không để lại dấu vết, trên trán sạch sẽ không có vết đỏ nào. Nàng mới thong thả mở cửa. Hứa Thuận Phúc đứng ngoài cửa, tay cầm một chiếc bình thuốc bằng ngọc bích.
Vân Tự hiểu ra, cúi đầu, vành tai ửng đỏ, giọng nói nhỏ nhẹ: “Đa tạ Hứa công công.” Edit: FB Frenalis
Hứa Thuận Phúc thầm cảm thán, càng thêm khẳng định Vân Tự không phải người tầm thường. Hắn suy đoán thái độ của Hoàng Thượng với Vân Tự, cảm thấy nàng không bao lâu nữa sẽ thay đổi thân phận.
Dù sao, Hoàng Thượng cũng không phải người kiên nhẫn.
Thuốc được ban thưởng từ ngự tiền đương nhiên là loại tốt nhất, hơn hẳn loại Vân Tự đang dùng. Nàng không ngốc đến mức cất thuốc đi, mà trực tiếp bôi lên. Sau khi lau sạch mặt, Vân Tự ngồi trước gương đồng thoa một lớp phấn mỏng. Trong gương, nữ tử mắt long lanh ngấn lệ, thật ra cái tát chỉ đau lúc đó, sau đó cũng không còn cảm thấy đau nữa.
Nhưng Đàm Viên Sơ đã sai người mang thuốc đến, Vân Tự cũng không ngại làm lớn chuyện.
Còn về những lời ám chỉ của Đàm Viên Sơ, Vân Tự coi như không hiểu. Nàng cố ý câu dẫn Đàm Viên Sơ, điều này, cả nàng và Đàm Viên Sơ đều rõ ràng trong lòng. Vừa lúc Đàm Viên Sơ đối với nàng có tâm tư, cũng vui vẻ cùng nàng diễn trò. Nàng dựa vào chẳng qua chỉ là sắc đẹp, Đàm Viên Sơ cố ý trêu chọc nàng, mới có cảnh Vân Tự quay đầu bỏ đi.
Cũng chính vì vậy, Vân Tự càng hiểu rõ con đường này sẽ phải bước đi cẩn thận như trên băng mỏng.
Đàm Viên Sơ vốn là người lạnh lùng, ngay cả Lư tài nhân đang mang thai cũng không được hắn coi trọng và bao dung, huống chi là nàng, người chỉ dựa vào sắc đẹp để thu hút vài phần tâm tư của hắn?
Trên đời này không thiếu mỹ nhân, đặc biệt là trong hoàng cung, những người mới được tuyển vào cung, người nào người nấy đều xinh đẹp, trẻ trung hơn nàng. Nếu nàng tự mãn vì điều này, ai biết sẽ rơi vào kết cục gì?
Ở trong phòng khoảng một khắc, Vân Tự mới chịu bước ra ngoài. Trên hành lang, bán chi liên (1) từng chùm nở rộ. Nàng chậm rãi bước đi, không hề vội vàng. Nàng đoán được tâm tư của Lư tài nhân, cũng vui vẻ được thảnh thơi. Nàng đưa tay hái một đoá bán chi liên, cảm thấy không đẹp bằng hoa hải đường trong điện Trung Tỉnh.
(1) Bán chi liên là loài thảo mộc nhỏ, có hoa màu tím hoặc xanh lơ và thường mọc thành cụm. Bán chi liên còn có thể dùng làm vị thuốc trong y học cổ truyền.
Đôi khi Vân Tự cũng cảm thấy mình tự chuốc lấy khổ cực.
Ở lại điện Trung Tỉnh không tốt sao? Lưu công công yêu quý nàng, người trên dưới trong điện Trung Tỉnh cũng kính trọng nàng. Nói khó nghe một chút, những phi tần không được sủng ái còn không bằng nàng.
Nhưng con người luôn tham lam, Vân Tự cũng vậy. Nàng muốn sống tốt hơn, leo lên vị trí cao hơn, dù con đường có gian nan, người khác có nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường, nàng cũng không quan tâm.
Một loạt tiếng bước chân cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Vân Tự bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn thấy Đàm Viên Sơ bước ra khỏi điện.
Bức rèm châu được Hứa Thuận Phúc cung kính vén lên, Vân Tự thấy rõ vẻ lạnh nhạt trong mắt hắn, nàng có chút bất an, không biết Lư tài nhân lại làm gì chọc giận hắn?
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, Đàm Viên Sơ bỗng nhiên đi về phía nàng. Vân Tự giật mình, đôi mắt hạnh mở to, theo bản năng nhìn xung quanh. Hứa Thuận Phúc lập tức buông rèm châu xuống, che khuất tầm nhìn từ trong điện.
Vân Tự cảm thấy Hứa Thuận Phúc quả xứng danh là người đứng đầu ngự tiền.
Vân Tự lảng tránh nấp sau cây cột, nhưng vẫn chưa kịp nấp kỹ, cây cột đã bị người nào đó gõ gõ: “Ra đây.”
Vân Tự ngẩn người, nàng trốn cái gì chứ?
Nàng ló đầu ra, thấy Đàm Viên Sơ hình như vừa chạm vào thứ gì đó, đang dùng khăn trắng cẩn thận lau từng ngón tay. Hắn nhìn Vân Tự thản nhiên hỏi: "Ngươi trốn cái gì?”
Ánh mắt Vân Tự dừng lại trên tay hắn, những ngón tay thon dài rõ ràng, được bao bọc bởi tấm khăn trắng, trông thật đẹp mắt.
Nàng không khỏi nhớ đến đêm hôm đó, ngón tay Đàm Viên Sơ lướt dọc cổ nàng, từ từ di chuyển xuống lưng. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng chậm rãi, khiến cả người nàng mềm nhũn, không kìm được mà nằm xuống giường.
Hắn chẳng làm gì cả, nhưng lại như đã làm tất cả.
Hứa Thuận Phúc vội vàng tiến lên nhận lấy khăn tay. Vân Tự hoàn hồn, không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại: "Hoàng Thượng làm bẩn tay sao?”
Đàm Viên Sơ vừa lau xong tay, nghe nàng hỏi vậy bèn theo bản năng cúi đầu nhìn, những ngón tay thon dài sạch sẽ, quả thật không có gì đáng ngại.
Thấy nàng chột dạ mà cúi đầu, đột nhiên ý thức được điều gì, Đàm Viên Sơ thấp giọng cười nhạo: “Trong đầu ngươi nghĩ gì vậy?”
Chẳng lẽ nàng cho rằng hắn sẽ bớt chút thời gian quý báu để lấy lòng Lư tài nhân sao?
Hắn không rảnh như vậy, Lư tài nhân cũng không có tư cách đó.
Vân Tự bỗng nhiên đứng thẳng lưng, mí mắt run rẩy có chút đỏ mặt: “Nô tỳ không nghĩ gì cả.”
Đàm Viên Sơ không buông tha nàng, nheo mắt lại. Hắn nhớ rõ nàng còn non nớt, hôm đó hắn còn chưa chạm vào nàng, nàng đã sợ đến run rẩy, đôi mắt hạnh ngấn nước nhìn hắn, không biết có phải đang cầu xin hay không, nhưng Đàm Viên Sơ hiếm khi làm người tốt, đã buông tha cho nàng.
Hắn không khách khí hỏi: “Học được những trò này ở đâu vậy?”
Cũng khó trách, những kỹ năng câu dẫn người khác của nàng thật nhiều.
Vân Tự lắp bắp biện minh: "Nô tỳ không hiểu người đang nói gì.”
Đàm Viên Sơ khẽ cười, Vân Tự nghe thấy bên tai tê dại, nàng cố gắng chuyển chủ đề: “Hoàng Thượng định đi rồi sao?”
Trong sân yên tĩnh, cung nhân của điện Hòa Nghi như không tồn tại, trong điện mơ hồ vọng ra thanh âm của Lư tài nhân. Trong hoàn cảnh này, Vân Tự thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy mình không đủ can đảm.
Nàng mặc bộ y phục màu xanh nhạt, đứng trước đám bán liên chi càng thêm xinh đẹp. Nàng có chút bất an, mí mắt run rẩy, sợ rằng ánh mắt sẽ chạm phải hắn. Nàng dựa vào cây cột, mũi giày vô thức cọ xát vào nền đất. Đàm Viên Sơ thu hết những động tác nhỏ này của nàng vào đáy mắt, bỗng nhiên lên tiếng:
“Ngươi đang hỏi thay chủ tử hay hỏi cho mình?"
Vân Tự cứng họng, ngay sau đó nàng nép sát vào tường trụ. Tuy chỉ gặp Đàm Viên Sơ vài lần ngắn ngủi, nhưng Vân Tự cũng mơ hồ nhận ra tật xấu của hắn.
Hắn luôn thích ép nàng thừa nhận có tư tâm.
Vân Tự buồn bực, nàng chuyển hướng, nửa oán trách nói: "Người biết rõ còn cố hỏi..."
Đàm Viên Sơ thản nhiên:
"Trẫm không biết, muốn nghe chính miệng ngươi nói."
Trong ống tay áo, Vân Tự nắm chặt tay. Người trước mắt khí định thần nhàn chờ đợi đáp án, không cho phép nàng có bất luận cái gì lấp liếm. Nàng bị bức đến góc tường, lui không thể lui. Không biết hắn từ lúc nào đã đến gần nàng, nàng bị bắt ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng cố ý nói:
"Thay chủ tử."
Đàm Viên Sơ rất lãnh đạm cười cười: "À."
Sau đó hắn mới trả lời vấn đề của nàng: "Đúng là phải đi."
Vân Tự cắn môi, thanh âm run rẩy: "Vậy... Nếu nô tỳ là thay mình hỏi, Hoàng Thượng chuẩn bị trả lời như thế nào?"
Bốn phía yên tĩnh, Vân Tự phảng phất có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Đàm Viên Sơ rũ mắt trầm mặc một lát rồi nâng khuôn mặt nàng lên, khẽ vuốt ve gò má bị đánh của nàng, nhàn nhạt đáp: "Cũng đến lúc phải đi."
Thanh âm hắn rất nhẹ rất chậm, cảm xúc ổn định không một chút gợn sóng.
Vân Tự sớm đoán được đáp án, không dám ở chỗ hắn mưu toan đặc thù. Chỉ là, nàng vẫn làm ra vẻ mặt buồn bã, phảng phất cảm xúc có chút chùng xuống.
Đàm Viên Sơ không dỗ nàng, nhìn thoáng qua Hứa Thuận Phúc. Hứa Thuận Phúc vội vàng chạy tới. Hắn vừa muốn xoay người, nữ tử đã ngồi xổm quỳ xuống:
"Cung tiễn Hoàng Thượng."
Tích cực đến không thể hơn.
Đàm Viên Sơ bước chân gần như không thể phát hiện mà khựng lại, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn đỉnh đầu nữ tử.
Chờ ra khỏi điện Hòa Nghi, Đàm Viên Sơ bỗng nhiên cười khẽ. Hứa Thuận Phúc không rõ nguyên do:
"Hoàng Thượng đang cười gì vậy?"
Đàm Viên Sơ cong môi: "Cười người nào đó nói một đàng làm một nẻo, diễn trò đều không biết làm cho tròn vai."
Hứa Thuận Phúc nghe được mơ mơ màng màng, liên tưởng chuyện vừa rồi, đầu óc có chút không thông mà nghĩ, Hoàng Thượng là đang nói Vân Tự cô nương sao?
Đàm Viên Sơ chậm rãi dựa vào loan giá: "Ngươi nói, nếu trẫm vẫn luôn không chịu cho nàng ấy vị phân, nàng ấy có thể sốt ruột hay không?"
Vân Tự tuy rằng cự tuyệt vị phân ngự nữ hắn ban cho, nhưng bất quá là tham lam muốn nhiều hơn thôi, điểm này Đàm Viên Sơ trong lòng biết rõ ràng.
Hứa Thuận Phúc cười nhạt một tiếng, không nói tiếp.
Nói là không chịu cho vị phân, nhưng thật ra vừa thấy Vân Tự cô nương liền nhào tới.
Đáy lòng tuy nhiều lần chửi thầm, Hứa Thuận Phúc cũng không dám biểu hiện ra ngoài một chút nào. Hắn hồi lâu không nói chuyện, Đàm Viên Sơ cũng không thúc giục hắn. Chờ đến gần Ngự Thư Phòng, Đàm Viên Sơ nhớ tới cái gì, trên mặt cảm xúc phai nhạt:
"Ra lệnh cho điện Trung Tỉnh, trong khoảng thời gian này chặt đứt huân hương cùng hương cao của điện Hòa Nghi."
Hứa Thuận Phúc lập tức vâng dạ.
*****
Trong điện Hòa Nghi, chờ thánh giá hoàn toàn biến mất, Vân Tự mới đứng dậy. Nàng nhìn đầu gối dính bụi, tùy ý phủi phủi, mím chặt môi.
Kỳ thật, lúc nàng hỏi Hoàng Thượng vấn đề kia, đáy lòng cũng ôm một chút chờ mong.
Bất luận là ai, đều hy vọng nỗ lực của mình có thể được nhìn thấy.
Nhưng nghĩ đến câu trả lời của Hoàng Thượng, Vân Tự không khỏi đau đầu, cũng có chút khó nói nên lời. Nếu nàng hỏi thay chính mình cùng hỏi thay Lư tài nhân đều là kết quả giống nhau, tại sao hắn cố ý hỏi nàng?
Căn bản là cố ý chọc ghẹo nàng.
Vân Tự thở ra một hơi thật sâu, sửa sang lại tâm tình chuẩn bị vào trong điện hầu hạ, kết quả quay người lại liền thấy Tiểu Dung Tử.
Tiểu Dung Tử cúi đầu đứng ở góc hành lang, không biết đứng bao lâu, lại nhìn bao lâu.
Vân Tự không nghĩ tới hắn sẽ ở đây, có chút không được tự nhiên, nhưng rất nhanh thần sắc khôi phục bình thường. Nàng vẫy tay cho Tiểu Dung Tử đến gần: "Sao không ở trong điện hầu hạ?"
Tiểu Dung Tử ngẩng mắt nhìn nàng: "Đệ vừa định đưa thuốc cho tỷ tỷ."
Nhưng hắn vừa đến cửa phòng tỷ tỷ, liền thấy ngự tiền Hứa công công. Hắn không lộ diện, đợi Hứa công công không chú ý bèn xoay người trở về sương phòng.
Hắn lại nói: "Đệ đã bảo Lục Tùng đi Ngự Thiện Phòng."
Vân Tự nắm chặt khăn tay, rốt cuộc biết vì sao vẫn luôn không nhìn thấy cung nhân điện Hòa Nghi. Hồi lâu, Vân Tự run mi mắt, thấp giọng nói: "Cảm tạ."
Tiểu Dung Tử cúi đầu: "Tỷ tỷ cứu mạng đệ, vĩnh viễn không cần nói lời cảm tạ với đệ."
Tiểu Dung Tử vẫn luôn muốn giúp tỷ tỷ, nhưng hôm nay thấy Hứa công công đưa thuốc cho tỷ tỷ, đáy lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một trận khủng hoảng.
Hắn sợ hãi, thân phận hắn thấp kém, ngày sau có thể giúp được tỷ tỷ hay không?
Tiểu Dung Tử đè nén những lo lắng này, hắn nhíu mày thấp giọng: "Tỷ tỷ, đệ thấy Hoàng Thượng đối với Lư tài nhân dường như lạnh nhạt rất nhiều."
Điều này không bình thường, theo lý thuyết, Lư tài nhân có thai, Hoàng Thượng hẳn là càng thêm coi trọng nàng ta mới đúng.
Vân Tự dường như nhìn ra điều gì: "Lư tài nhân chưa mang thai, chủ tử đối với Hoàng Thượng mà nói là hậu cung phi tần, là Lư tài nhân. Nhưng Lư tài nhân có thai, chủ tử liền biến thành mẫu thân của hoàng tự."
Tiểu Dung Tử không hiểu.
Vân Tự cũng không giải thích tỉ mỉ.
Hoàng Thượng bạc tình không để ý hậu phi, cho nên không quan tâm hậu phi có ương ngạnh hay không, chỉ cần trước mặt hắn ngoan ngoãn nghe lời là được.
Nhưng hắn để ý hoàng tự. Lư tài nhân ỷ vào cái thai trong bụng mà khiêu khích Dương tiệp dư, không hề khiêm tốn mà rêu rao. Lư tài nhân càng là như thế, người khác chỉ càng không muốn nàng ta sinh hạ hoàng tự. Hoàng Thượng từ nhỏ ở trong cung lớn lên, biết rõ đạo lý này, cho nên mới càng thêm lạnh nhạt với Lư tài nhân.
Vân Tự ngẩng đầu nhìn lá rụng bị gió thu cuốn đi, nghe thấy Tiểu Dung Tử hỏi: "Vậy tỷ tỷ tính toán làm sao bây giờ?"
Tình cảnh của Lư tài nhân cùng với những gì bọn họ dự đoán hoàn toàn bất đồng.
Vân Tự bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng Lư tài nhân mới vừa tiến cung, nàng khẽ cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Chờ xem sao."
- ------------------o-------------------
Lư tài nhân đang mang thai, các loại trà ngon trong điện gần như đều được cất vào kho. Thu Linh phải mất một lúc lâu mới tìm được. Nàng ta tích cực như vậy, Lư tài nhân nhìn thấy, trong lòng có chút phức tạp. Nàng ta biết chuyện này là lẽ thường tình, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cảm xúc ngột ngạt, Lư tài nhân lại nghĩ đến Vân Tự. Trong điện không thấy bóng dáng Vân Tự đâu, nàng ta cho rằng Vân Tự biết Hoàng Thượng giá lâm nên đang tránh mặt.
Lư tài nhân lại cảm thấy không được tự nhiên, cũng không muốn nhắc đến Vân Tự trước mặt Đàm Viên Sơ, chỉ lờ đi:
“Chỉ là một nô tài thôi, không đáng nhắc đến.”
Vân Tự không biết tình hình trong điện, khi trở về phòng, nàng vẫn còn sợ hãi. Nghĩ đến chỉ cách một bức tường, Lư tài nhân trong điện không hề hay biết, còn Hoàng Thượng lại nắm cằm nàng ở bên ngoài, cảnh tượng đó chắc chắn đã bị người khác nhìn thấy, Vân Tự liền cảm thấy đau đầu. Nàng tựa trán vào cửa buồn bực thở dài.
“Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Vân Tự bừng tỉnh. Nàng đứng thẳng dậy, bình tĩnh hỏi: “Ai vậy?”
“Vân Tự cô nương, là nô tài. Hoàng Thượng sai nô tài mang thuốc đến cho cô nương.”
Nghe thấy giọng của Hứa công công, Vân Tự vội vàng nhìn vào gương đồng. Vừa rồi nàng hành động không để lại dấu vết, trên trán sạch sẽ không có vết đỏ nào. Nàng mới thong thả mở cửa. Hứa Thuận Phúc đứng ngoài cửa, tay cầm một chiếc bình thuốc bằng ngọc bích.
Vân Tự hiểu ra, cúi đầu, vành tai ửng đỏ, giọng nói nhỏ nhẹ: “Đa tạ Hứa công công.” Edit: FB Frenalis
Hứa Thuận Phúc thầm cảm thán, càng thêm khẳng định Vân Tự không phải người tầm thường. Hắn suy đoán thái độ của Hoàng Thượng với Vân Tự, cảm thấy nàng không bao lâu nữa sẽ thay đổi thân phận.
Dù sao, Hoàng Thượng cũng không phải người kiên nhẫn.
Thuốc được ban thưởng từ ngự tiền đương nhiên là loại tốt nhất, hơn hẳn loại Vân Tự đang dùng. Nàng không ngốc đến mức cất thuốc đi, mà trực tiếp bôi lên. Sau khi lau sạch mặt, Vân Tự ngồi trước gương đồng thoa một lớp phấn mỏng. Trong gương, nữ tử mắt long lanh ngấn lệ, thật ra cái tát chỉ đau lúc đó, sau đó cũng không còn cảm thấy đau nữa.
Nhưng Đàm Viên Sơ đã sai người mang thuốc đến, Vân Tự cũng không ngại làm lớn chuyện.
Còn về những lời ám chỉ của Đàm Viên Sơ, Vân Tự coi như không hiểu. Nàng cố ý câu dẫn Đàm Viên Sơ, điều này, cả nàng và Đàm Viên Sơ đều rõ ràng trong lòng. Vừa lúc Đàm Viên Sơ đối với nàng có tâm tư, cũng vui vẻ cùng nàng diễn trò. Nàng dựa vào chẳng qua chỉ là sắc đẹp, Đàm Viên Sơ cố ý trêu chọc nàng, mới có cảnh Vân Tự quay đầu bỏ đi.
Cũng chính vì vậy, Vân Tự càng hiểu rõ con đường này sẽ phải bước đi cẩn thận như trên băng mỏng.
Đàm Viên Sơ vốn là người lạnh lùng, ngay cả Lư tài nhân đang mang thai cũng không được hắn coi trọng và bao dung, huống chi là nàng, người chỉ dựa vào sắc đẹp để thu hút vài phần tâm tư của hắn?
Trên đời này không thiếu mỹ nhân, đặc biệt là trong hoàng cung, những người mới được tuyển vào cung, người nào người nấy đều xinh đẹp, trẻ trung hơn nàng. Nếu nàng tự mãn vì điều này, ai biết sẽ rơi vào kết cục gì?
Ở trong phòng khoảng một khắc, Vân Tự mới chịu bước ra ngoài. Trên hành lang, bán chi liên (1) từng chùm nở rộ. Nàng chậm rãi bước đi, không hề vội vàng. Nàng đoán được tâm tư của Lư tài nhân, cũng vui vẻ được thảnh thơi. Nàng đưa tay hái một đoá bán chi liên, cảm thấy không đẹp bằng hoa hải đường trong điện Trung Tỉnh.
(1) Bán chi liên là loài thảo mộc nhỏ, có hoa màu tím hoặc xanh lơ và thường mọc thành cụm. Bán chi liên còn có thể dùng làm vị thuốc trong y học cổ truyền.
Đôi khi Vân Tự cũng cảm thấy mình tự chuốc lấy khổ cực.
Ở lại điện Trung Tỉnh không tốt sao? Lưu công công yêu quý nàng, người trên dưới trong điện Trung Tỉnh cũng kính trọng nàng. Nói khó nghe một chút, những phi tần không được sủng ái còn không bằng nàng.
Nhưng con người luôn tham lam, Vân Tự cũng vậy. Nàng muốn sống tốt hơn, leo lên vị trí cao hơn, dù con đường có gian nan, người khác có nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường, nàng cũng không quan tâm.
Một loạt tiếng bước chân cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Vân Tự bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn thấy Đàm Viên Sơ bước ra khỏi điện.
Bức rèm châu được Hứa Thuận Phúc cung kính vén lên, Vân Tự thấy rõ vẻ lạnh nhạt trong mắt hắn, nàng có chút bất an, không biết Lư tài nhân lại làm gì chọc giận hắn?
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, Đàm Viên Sơ bỗng nhiên đi về phía nàng. Vân Tự giật mình, đôi mắt hạnh mở to, theo bản năng nhìn xung quanh. Hứa Thuận Phúc lập tức buông rèm châu xuống, che khuất tầm nhìn từ trong điện.
Vân Tự cảm thấy Hứa Thuận Phúc quả xứng danh là người đứng đầu ngự tiền.
Vân Tự lảng tránh nấp sau cây cột, nhưng vẫn chưa kịp nấp kỹ, cây cột đã bị người nào đó gõ gõ: “Ra đây.”
Vân Tự ngẩn người, nàng trốn cái gì chứ?
Nàng ló đầu ra, thấy Đàm Viên Sơ hình như vừa chạm vào thứ gì đó, đang dùng khăn trắng cẩn thận lau từng ngón tay. Hắn nhìn Vân Tự thản nhiên hỏi: "Ngươi trốn cái gì?”
Ánh mắt Vân Tự dừng lại trên tay hắn, những ngón tay thon dài rõ ràng, được bao bọc bởi tấm khăn trắng, trông thật đẹp mắt.
Nàng không khỏi nhớ đến đêm hôm đó, ngón tay Đàm Viên Sơ lướt dọc cổ nàng, từ từ di chuyển xuống lưng. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng chậm rãi, khiến cả người nàng mềm nhũn, không kìm được mà nằm xuống giường.
Hắn chẳng làm gì cả, nhưng lại như đã làm tất cả.
Hứa Thuận Phúc vội vàng tiến lên nhận lấy khăn tay. Vân Tự hoàn hồn, không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại: "Hoàng Thượng làm bẩn tay sao?”
Đàm Viên Sơ vừa lau xong tay, nghe nàng hỏi vậy bèn theo bản năng cúi đầu nhìn, những ngón tay thon dài sạch sẽ, quả thật không có gì đáng ngại.
Thấy nàng chột dạ mà cúi đầu, đột nhiên ý thức được điều gì, Đàm Viên Sơ thấp giọng cười nhạo: “Trong đầu ngươi nghĩ gì vậy?”
Chẳng lẽ nàng cho rằng hắn sẽ bớt chút thời gian quý báu để lấy lòng Lư tài nhân sao?
Hắn không rảnh như vậy, Lư tài nhân cũng không có tư cách đó.
Vân Tự bỗng nhiên đứng thẳng lưng, mí mắt run rẩy có chút đỏ mặt: “Nô tỳ không nghĩ gì cả.”
Đàm Viên Sơ không buông tha nàng, nheo mắt lại. Hắn nhớ rõ nàng còn non nớt, hôm đó hắn còn chưa chạm vào nàng, nàng đã sợ đến run rẩy, đôi mắt hạnh ngấn nước nhìn hắn, không biết có phải đang cầu xin hay không, nhưng Đàm Viên Sơ hiếm khi làm người tốt, đã buông tha cho nàng.
Hắn không khách khí hỏi: “Học được những trò này ở đâu vậy?”
Cũng khó trách, những kỹ năng câu dẫn người khác của nàng thật nhiều.
Vân Tự lắp bắp biện minh: "Nô tỳ không hiểu người đang nói gì.”
Đàm Viên Sơ khẽ cười, Vân Tự nghe thấy bên tai tê dại, nàng cố gắng chuyển chủ đề: “Hoàng Thượng định đi rồi sao?”
Trong sân yên tĩnh, cung nhân của điện Hòa Nghi như không tồn tại, trong điện mơ hồ vọng ra thanh âm của Lư tài nhân. Trong hoàn cảnh này, Vân Tự thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy mình không đủ can đảm.
Nàng mặc bộ y phục màu xanh nhạt, đứng trước đám bán liên chi càng thêm xinh đẹp. Nàng có chút bất an, mí mắt run rẩy, sợ rằng ánh mắt sẽ chạm phải hắn. Nàng dựa vào cây cột, mũi giày vô thức cọ xát vào nền đất. Đàm Viên Sơ thu hết những động tác nhỏ này của nàng vào đáy mắt, bỗng nhiên lên tiếng:
“Ngươi đang hỏi thay chủ tử hay hỏi cho mình?"
Vân Tự cứng họng, ngay sau đó nàng nép sát vào tường trụ. Tuy chỉ gặp Đàm Viên Sơ vài lần ngắn ngủi, nhưng Vân Tự cũng mơ hồ nhận ra tật xấu của hắn.
Hắn luôn thích ép nàng thừa nhận có tư tâm.
Vân Tự buồn bực, nàng chuyển hướng, nửa oán trách nói: "Người biết rõ còn cố hỏi..."
Đàm Viên Sơ thản nhiên:
"Trẫm không biết, muốn nghe chính miệng ngươi nói."
Trong ống tay áo, Vân Tự nắm chặt tay. Người trước mắt khí định thần nhàn chờ đợi đáp án, không cho phép nàng có bất luận cái gì lấp liếm. Nàng bị bức đến góc tường, lui không thể lui. Không biết hắn từ lúc nào đã đến gần nàng, nàng bị bắt ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng cố ý nói:
"Thay chủ tử."
Đàm Viên Sơ rất lãnh đạm cười cười: "À."
Sau đó hắn mới trả lời vấn đề của nàng: "Đúng là phải đi."
Vân Tự cắn môi, thanh âm run rẩy: "Vậy... Nếu nô tỳ là thay mình hỏi, Hoàng Thượng chuẩn bị trả lời như thế nào?"
Bốn phía yên tĩnh, Vân Tự phảng phất có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Đàm Viên Sơ rũ mắt trầm mặc một lát rồi nâng khuôn mặt nàng lên, khẽ vuốt ve gò má bị đánh của nàng, nhàn nhạt đáp: "Cũng đến lúc phải đi."
Thanh âm hắn rất nhẹ rất chậm, cảm xúc ổn định không một chút gợn sóng.
Vân Tự sớm đoán được đáp án, không dám ở chỗ hắn mưu toan đặc thù. Chỉ là, nàng vẫn làm ra vẻ mặt buồn bã, phảng phất cảm xúc có chút chùng xuống.
Đàm Viên Sơ không dỗ nàng, nhìn thoáng qua Hứa Thuận Phúc. Hứa Thuận Phúc vội vàng chạy tới. Hắn vừa muốn xoay người, nữ tử đã ngồi xổm quỳ xuống:
"Cung tiễn Hoàng Thượng."
Tích cực đến không thể hơn.
Đàm Viên Sơ bước chân gần như không thể phát hiện mà khựng lại, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn đỉnh đầu nữ tử.
Chờ ra khỏi điện Hòa Nghi, Đàm Viên Sơ bỗng nhiên cười khẽ. Hứa Thuận Phúc không rõ nguyên do:
"Hoàng Thượng đang cười gì vậy?"
Đàm Viên Sơ cong môi: "Cười người nào đó nói một đàng làm một nẻo, diễn trò đều không biết làm cho tròn vai."
Hứa Thuận Phúc nghe được mơ mơ màng màng, liên tưởng chuyện vừa rồi, đầu óc có chút không thông mà nghĩ, Hoàng Thượng là đang nói Vân Tự cô nương sao?
Đàm Viên Sơ chậm rãi dựa vào loan giá: "Ngươi nói, nếu trẫm vẫn luôn không chịu cho nàng ấy vị phân, nàng ấy có thể sốt ruột hay không?"
Vân Tự tuy rằng cự tuyệt vị phân ngự nữ hắn ban cho, nhưng bất quá là tham lam muốn nhiều hơn thôi, điểm này Đàm Viên Sơ trong lòng biết rõ ràng.
Hứa Thuận Phúc cười nhạt một tiếng, không nói tiếp.
Nói là không chịu cho vị phân, nhưng thật ra vừa thấy Vân Tự cô nương liền nhào tới.
Đáy lòng tuy nhiều lần chửi thầm, Hứa Thuận Phúc cũng không dám biểu hiện ra ngoài một chút nào. Hắn hồi lâu không nói chuyện, Đàm Viên Sơ cũng không thúc giục hắn. Chờ đến gần Ngự Thư Phòng, Đàm Viên Sơ nhớ tới cái gì, trên mặt cảm xúc phai nhạt:
"Ra lệnh cho điện Trung Tỉnh, trong khoảng thời gian này chặt đứt huân hương cùng hương cao của điện Hòa Nghi."
Hứa Thuận Phúc lập tức vâng dạ.
*****
Trong điện Hòa Nghi, chờ thánh giá hoàn toàn biến mất, Vân Tự mới đứng dậy. Nàng nhìn đầu gối dính bụi, tùy ý phủi phủi, mím chặt môi.
Kỳ thật, lúc nàng hỏi Hoàng Thượng vấn đề kia, đáy lòng cũng ôm một chút chờ mong.
Bất luận là ai, đều hy vọng nỗ lực của mình có thể được nhìn thấy.
Nhưng nghĩ đến câu trả lời của Hoàng Thượng, Vân Tự không khỏi đau đầu, cũng có chút khó nói nên lời. Nếu nàng hỏi thay chính mình cùng hỏi thay Lư tài nhân đều là kết quả giống nhau, tại sao hắn cố ý hỏi nàng?
Căn bản là cố ý chọc ghẹo nàng.
Vân Tự thở ra một hơi thật sâu, sửa sang lại tâm tình chuẩn bị vào trong điện hầu hạ, kết quả quay người lại liền thấy Tiểu Dung Tử.
Tiểu Dung Tử cúi đầu đứng ở góc hành lang, không biết đứng bao lâu, lại nhìn bao lâu.
Vân Tự không nghĩ tới hắn sẽ ở đây, có chút không được tự nhiên, nhưng rất nhanh thần sắc khôi phục bình thường. Nàng vẫy tay cho Tiểu Dung Tử đến gần: "Sao không ở trong điện hầu hạ?"
Tiểu Dung Tử ngẩng mắt nhìn nàng: "Đệ vừa định đưa thuốc cho tỷ tỷ."
Nhưng hắn vừa đến cửa phòng tỷ tỷ, liền thấy ngự tiền Hứa công công. Hắn không lộ diện, đợi Hứa công công không chú ý bèn xoay người trở về sương phòng.
Hắn lại nói: "Đệ đã bảo Lục Tùng đi Ngự Thiện Phòng."
Vân Tự nắm chặt khăn tay, rốt cuộc biết vì sao vẫn luôn không nhìn thấy cung nhân điện Hòa Nghi. Hồi lâu, Vân Tự run mi mắt, thấp giọng nói: "Cảm tạ."
Tiểu Dung Tử cúi đầu: "Tỷ tỷ cứu mạng đệ, vĩnh viễn không cần nói lời cảm tạ với đệ."
Tiểu Dung Tử vẫn luôn muốn giúp tỷ tỷ, nhưng hôm nay thấy Hứa công công đưa thuốc cho tỷ tỷ, đáy lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một trận khủng hoảng.
Hắn sợ hãi, thân phận hắn thấp kém, ngày sau có thể giúp được tỷ tỷ hay không?
Tiểu Dung Tử đè nén những lo lắng này, hắn nhíu mày thấp giọng: "Tỷ tỷ, đệ thấy Hoàng Thượng đối với Lư tài nhân dường như lạnh nhạt rất nhiều."
Điều này không bình thường, theo lý thuyết, Lư tài nhân có thai, Hoàng Thượng hẳn là càng thêm coi trọng nàng ta mới đúng.
Vân Tự dường như nhìn ra điều gì: "Lư tài nhân chưa mang thai, chủ tử đối với Hoàng Thượng mà nói là hậu cung phi tần, là Lư tài nhân. Nhưng Lư tài nhân có thai, chủ tử liền biến thành mẫu thân của hoàng tự."
Tiểu Dung Tử không hiểu.
Vân Tự cũng không giải thích tỉ mỉ.
Hoàng Thượng bạc tình không để ý hậu phi, cho nên không quan tâm hậu phi có ương ngạnh hay không, chỉ cần trước mặt hắn ngoan ngoãn nghe lời là được.
Nhưng hắn để ý hoàng tự. Lư tài nhân ỷ vào cái thai trong bụng mà khiêu khích Dương tiệp dư, không hề khiêm tốn mà rêu rao. Lư tài nhân càng là như thế, người khác chỉ càng không muốn nàng ta sinh hạ hoàng tự. Hoàng Thượng từ nhỏ ở trong cung lớn lên, biết rõ đạo lý này, cho nên mới càng thêm lạnh nhạt với Lư tài nhân.
Vân Tự ngẩng đầu nhìn lá rụng bị gió thu cuốn đi, nghe thấy Tiểu Dung Tử hỏi: "Vậy tỷ tỷ tính toán làm sao bây giờ?"
Tình cảnh của Lư tài nhân cùng với những gì bọn họ dự đoán hoàn toàn bất đồng.
Vân Tự bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng Lư tài nhân mới vừa tiến cung, nàng khẽ cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Chờ xem sao."
- ------------------o-------------------