Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh
Chương 14: Tĩnh phi nương nương
Hồ sen được bao quanh bởi lan can, gió nhẹ thổi qua lay động một lọn tóc đen của Lư tài nhân. Nàng ta tựa vào lan can, phía sau là trăm hoa đua nở toát lên vẻ phong tư yểu điệu. Nàng ta mỉm cười với Đàm Viên Sơ, nhanh nhẹn bước về phía hắn:
“Hoàng Thượng thường đến đây sao?”
Đàm Viên Sơ gật đầu, xoay người bước lên lầu các.
Lư tài nhân có chút bực bội vì sự lạnh nhạt của hắn, rõ ràng là hắn bảo nàng bồi giá, vậy mà lại tỏ ra thờ ơ.
Lư tài nhân bĩu môi, trước kia ở trong phủ chưa từng chịu uất ức như vậy, vào cung chưa được bao lâu mà đã thay đổi.
Có người chạm vào nàng ta từ phía sau, nàng ta lập tức tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, vẻ mặt lấy lại bình tĩnh nhẹ nhàng bước theo lên lầu, thanh âm nũng nịu trách móc:
“Hoàng Thượng cũng không chờ tần thiếp.”
Trước khi nàng ta vào cung, mẫu thân đã dặn dò, thái độ với Hoàng Thượng phải cung kính, nhưng cũng không cần quá khép nép, dù sao nàng ta cũng không phải vào cung làm nô tài, là người bên gối, đối với Hoàng Thượng cũng phải như tình lang, ngày thường ở nhà làm nũng thế nào thì cứ dùng thái độ ôn nhu đó với Hoàng Thượng là được.
Lư tài nhân cảm thấy mẫu thân nói rất đúng, nàng ta bĩu môi, đôi mắt hàm chứa ý trách móc, nàng ta cố ý ngồi sát vào Hoàng Thượng, ngón tay kéo tay áo Đàm Viên Sơ.
Hứa Thuận Phúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không hé răng nửa lời, chỉ lén liếc nhìn Vân Tự cô nương.
Suýt chút nữa thì bật cười ra tiếng.
Xem ra, vị tổ tông này căn bản không vào trong.
Lầu các ngắm cảnh được che bởi rèm lụa, là nơi lý tưởng để "tranh thủ thời gian", nhưng lầu không lớn lắm, bên trong chỉ đặt một chiếc trường kỷ và cái bàn, không đứng được nhiều người. Cung nữ ngự tiền sau khi dâng trà xong đều đứng bên ngoài, chỉ có Hứa Thuận Phúc đi theo vào trong. Edit: FB Frenalis
Hứa Thuận Phúc biết rõ nguyên nhân.
Hôm nay Hoàng Thượng đến hậu cung, không phải để ngắm hoa mà là định đến cung Trường Xuân Cung thăm Dung chiêu nghi.
Dung chiêu nghi luôn được sủng ái, lại có một công chúa, thường thì một tháng Hoàng Thượng phải đến thăm Dung chiêu nghi vài lần. Từ khi tân phi vào cung, đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng hơn một tháng không ghé qua cung Trường Xuân.
Chỉ là trên đường bị ai đó làm chậm trễ hành trình.
Về phần người Hoàng Thượng thực sự muốn bồi giá là ai, Hứa Thuận Phúc đáy lòng ẩn ẩn có chút suy đoán, nhưng không dám chắc chắn.
Dù sao nhìn cảnh tượng này, Hoàng Thượng và Lư tài nhân đang trò chuyện, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười ngượng ngùng của Lư tài nhân, Hoàng Thượng cũng không nhìn Vân Tự cô nương lấy một cái.
Hứa Thuận Phúc thầm lắc đầu, thật khó hiểu.
Ngoài rèm lụa Vân Tự đứng cung kính, tiếng cười nói bên trong không khiến nàng lay động.
Khi lựa chọn con đường này, nàng đã nghĩ kỹ tất cả.
Hậu cung ba nghìn mỹ nữ, ai cũng mong muốn được Hoàng Thượng sủng hạnh, chỉ là có được như ý hay không mà thôi.
Bên trong lầu, ánh mắt Đàm Viên Sơ dừng trên rèm lụa, trước mắt xuất hiện một bàn tay đang cầm bánh mơ chua, thanh âm nhẹ nhàng của Lư tài nhân truyền đến:
“Hoàng Thượng thử cái này xem.”
Đàm Viên Sơ thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn thử, vị chua vừa phải, nhưng Đàm Viên Sơ lại nhớ đến hôm qua, cảnh người kia cắn bánh hoa quế rồi đút cho hắn, trong căn phòng cửa đóng kín mít, đôi chân thon dài trắng nõn quấn quanh hông hắn, nàng ngẩng chiếc cổ thon dài như đang chờ người thương xót.
Một chút ôn nhu vừa rồi biến mất không còn tăm hơi, Đàm Viên Sơ nuốt miếng điểm tâm, hắn nhìn chằm chằm vào rèm lụa, người kia vẫn đứng im ở đó, không một động tĩnh.
Đàm Viên Sơ bỗng nhiên "hừ" một tiếng, ý vị không rõ, Lư tài nhân khó hiểu ngẩng đầu lên:
“Hoàng Thượng sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Tuy hỏi như vậy, nhưng Lư tài nhân không ngờ Hoàng Thượng lại gật đầu: “Đúng là không hợp khẩu vị.”
Lư tài nhân cứng người, chỉ cảm thấy Hoàng Thượng thật là biết cách nói chuyện.
Nàng ta khẽ bĩu môi, mùa hè nàng ta rất thích bánh mơ chua, vừa khai vị lại giải khát, nhưng Hoàng Thượng không thích, nàng ta cũng chỉ đành không thích nữa.
Lư tài nhân đẩy bánh mơ chua sang một bên, với tay lấy món điểm tâm khác, vừa nói:
“Hoàng Thượng thử cái này
xem?”
Đàm Viên Sơ đẩy tay nàng ta ra: “Không cần.”
Lư tài nhân bị hất tay, điểm tâm vô tình rơi xuống đất, lăn ra ngoài, vượt qua rèm lụa rồi dừng lại bên chân người đang đứng bên ngoài. Lư tài nhân khẽ cắn môi.
Đàm Viên Sơ đứng dậy: “Trẫm còn phải đến thăm Dung chiêu nghi, nàng tự mình hồi cung đi.”
Lư tài nhân trực tiếp há hốc mồm, quên cả việc điểm tâm rơi xuống đất.
Trơ mắt nhìn Hoàng Thượng đi ra khỏi lầu, Lư tài nhân vẫn chưa hoàn hồn lại, Hoàng Thượng để mình nàng ta ở lại đây, rồi đi thăm Dung chiêu nghi?!
Vân Tự cũng nghe thấy lời Hoàng Thượng nói, không nhịn được ngẩng đầu lên, Hoàng Thượng thật là không quan tâm đến cảm nhận của giai nhân.
Đúng lúc Đàm Viên Sơ vừa ra khỏi rèm lụa, ánh mắt hai người đột nhiên chạm nhau.
Vân Tự vội vàng cụp mắt xuống.
Đàm Viên Sơ lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, lướt qua nàng như người xa lạ không hề dừng lại, chẳng ai nhìn ra hai người này hôm qua hãy còn thân mật.
Chờ người của ngự tiền rời đi hết, Vân Tự xoay người bước vào lầu, Lư tài nhân nghe thấy tiếng động, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng ta nức nở nói: "Thật quá đáng!”
Gọi nàng ta đến thì đến, đuổi nàng ta đi thì đi, nàng ta còn đang tự đắc vì được bồi giá, vậy mà đã bị vứt bỏ như chiếc giày rách, Lư tài nhân dù vô tư đến đâu cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Lư tài nhân nằm vật ra trường kỷ khóc lóc, Vân Tự quỳ xuống bên cạnh ôm lấy Lư tài nhân:
“Dưới đất lạnh, chủ tử dù khổ sở, cũng phải giữ gìn sức khỏe chứ.”
Một lúc lâu sau, Lư tài nhân mới ngồi dậy, nàng ta cắn răng: "Chuyện hôm nay sẽ không xảy ra lần thứ hai.”
Lư tài nhân ở nhà là tiểu thư được cưng chiều từ bé, chưa từng bị coi thường, nhưng sau khi vào cung, vị phân thấp chỉ có thể nhẫn nhịn. Nàng ta tưởng có thể mượn Hoàng Thượng để chọc tức Dương tiệp dư, hôm nay mới nhận ra mình chẳng có chút quan trọng nào trong lòng Hoàng Thượng, cảm giác này, nàng ta tuyệt đối không muốn nếm trải lần thứ hai.
Chưa kịp trở về điện Hòa Nghi, tin tức Hoàng Thượng bỏ rơi Lư tài nhân để đến cung Trường Xuân đã lan truyền khắp hậu cung.
Vân Tự lần đầu tiên thấy Lư tài nhân nổi giận, ném chiếc ngọc như ý mà ngày thường nàng ta rất yêu thích xuống đất vỡ tan tành. Tụng Nhung kinh ngạc, sợ hãi không dám tiến lên khuyên can.
Lư tài nhân không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, bực bội nói:
“Tất cả ra ngoài cho ta!”
Tụng Nhung chưa từng thấy chủ tử như vậy, nhất thời hoang mang, theo bản năng quay đầu nhìn Vân Tự.
Vân Tự lắc đầu với nàng ta, nàng vươn tay ra hiệu phía sau, rất nhanh, cung nhân trong điện đều lui ra ngoài, nhường không gian lại cho Lư tài nhân.
Vừa ra ngoài, Tụng Nhung đã vội vàng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Tự tóm tắt tình hình: “Chủ tử đang buồn, lát nữa ngươi nhớ an ủi chủ tử.”
Tụng Nhung nghẹn lời, sau một lúc lâu, nàng ta mới thốt ra một câu: "Sao Hoàng Thượng lại đối xử với chủ tử như vậy?”
Không ai trả lời nàng ta, Vân Tự cũng cúi đầu im lặng. Sau đó nàng lên tiếng: “Ta đi lấy bữa trưa, ngươi ở lại trông điện.”
Tụng Nhung quay đầu đi không đáp lời, không cần Vân Tự nhắc nhở, nàng ta cũng sẽ chú ý đến tình hình trong điện.
*****
Ngự Thiện Phòng cách điện Hòa Nghi không xa, chỉ là phải đi vòng một đoạn, qua lại cũng mất khoảng hai khắc. Vân Tự nhìn mặt trời đang cao, thở dài, chọn một con đường râm mát rồi bước nhanh đi.
Nhưng Vân Tự không ngờ rằng, dù đã cẩn thận nhưng nàng vẫn gặp rắc rối.
“Người ở phía trước dừng lại.”
Vân Tự dừng bước, thanh âm phát ra từ phía sau, nàng liếc mắt nhìn, phía trước không có ai, tiếng bước chân phía sau dần đến gần, rõ ràng là đang nói với nàng.
Vân Tự lập tức dừng lại rồi xoay người, nhanh chóng nhìn thấy người đang đến ngồi trên kiệu.
Nhận ra điều này, Vân Tự vội vàng quỳ xuống, khoé mắt liếc nhìn về phía chiếc kiệu, khi nhìn rõ cung nữ bên cạnh, nàng không khỏi sững sờ.
Nàng chưa từng gặp vị cung nữ này.
Suy nghĩ một chút, nàng thường đi theo Lư tài nhân thỉnh an, gần như đã gặp qua tất cả chủ tử trong cung, những người có kiệu ít nhất cũng phải là tần trở lên, trong hậu cung nàng chỉ chưa gặp qua một vị chủ tử.
Vân Tự đoán được thân phận người đến, bèn cung kính hành lễ:
“Nô tỳ tham kiến Tĩnh phi nương nương.”
Kiệu dừng lại trước mặt nàng, rèm kiệu được vén lên, khuôn mặt Tĩnh phi hiện ra, nàng ta rũ mắt xuống, nhìn kỹ thấy dung mạo có nét giống Hoàng Thượng, nàng ta che miệng ho nhẹ một tiếng:
“Không ngờ trong cung lại có người nhận ra ta.”
Vân Tự nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Phải nói rằng, Tĩnh phi nương nương là một sự tồn tại đặc biệt trong cung, nàng ta là cháu gái ruột của Thái Hậu nương nương, là nữ tử đầu tiên được nạp vào hậu cung sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, không phải thông qua con đường tuyển tú, khi vào cung nàng ta đã là nhị phẩm phi.
Tĩnh phi nương nương có vị phân cao nhưng không phải vì được Hoàng Thượng yêu thích, thậm chí một năm Hoàng Thượng cũng không đến cung nàng ta mấy lần.
Trong số những người phải thỉnh an hàng ngày ở cung Khôn Ninh, chỉ có Tĩnh phi nương nương được phép vắng mặt, bởi vì ai cũng biết, sức khỏe Tĩnh phi nương nương không tốt, nàng ta có thể vào cung là nhờ Thái Hậu nương nương ân điển, danh hiệu phi tần chỉ như lá cờ, nương tựa vào cung để dưỡng bệnh mà thôi. Trừ những lúc đến cung Từ Ninh nói chuyện với Thái Hậu nương nương, nàng ta gần như không bao giờ xuất hiện trong cung.
Thậm chí, cung điện của nàng ta còn nằm gần cung Từ Ninh nhất.
Tuy rằng hậu cung không ai dám đối với nàng ta bất kính, thậm chí hoàng hậu nương nương cũng có phần khoan dung với nàng ta, nhưng Tĩnh phi nương nương lại chẳng muốn cho nàng đáp lời. Nàng ta bỗng nhiên lên tiếng:
“Ngươi ngẩng đầu lên.”
Giọng nói khinh nhu, phảng phất như một trận gió thoảng cũng có thể thổi tan. Trong lòng Vân Tự căng thẳng, nhưng nào dám cãi lời, chậm rãi ngẩng đầu lên. Bốn phía dâm bụt nở rộ, mọi người đều là những mỹ nhân quen mặt trong cung, nhưng khi thấy rõ dung mạo nữ tử này, vẫn không khỏi chấn động.
Nàng mặc một thân áo váy màu xanh lơ, giống như các cung tì khác trong hậu cung, chỉ có màu xanh lơ và hồng nhạt là hai loại váy trang phục. Y phục của nàng không có gì khác người, chỉ là dung mạo quá mức xuất sắc. Mày lá liễu, mắt hạnh môi đỏ, má đào phấn mặt, cằm tiêm tế lại đầy đặn, hai má thoa một tầng phấn nhạt, khiến người ta không rõ là muốn thêm sắc hay là muốn che giấu điều gì.
Nàng có chút khẩn trương, hàng mi run nhẹ, lại khiến cho sắc hoa dâm bụt tươi sáng phía sau cũng có vẻ ảm đạm thất sắc.
Mọi người thu lại vẻ kinh diễm mà hoàn hồn. Tĩnh phi cũng thất thần trong giây lát, tuy rằng khi thấy bóng dáng, nàng ta đã đoán được người này là một mỹ nhân, nhưng vẫn không ngờ lại có nhan sắc đến nhường này.
Tĩnh phi hoàn hồn, nhìn nét mặt bất an của nữ tử, nàng ta lại hỏi:
“Ngươi hầu hạ ở cung nào?”
Vân Tự nắm chặt khăn tay: “Nô tỳ là người của điện Hòa Nghi.”
Một cung tì tiến đến gần Tĩnh phi nói nhỏ điều gì. Trong mắt Tĩnh phi hiện lên vẻ hiểu rõ, nàng ta mỉm cười, ngữ khí bình thản:
“Ngươi có nguyện ý đến cung của ta hầu hạ không?”
“Hoàng Thượng thường đến đây sao?”
Đàm Viên Sơ gật đầu, xoay người bước lên lầu các.
Lư tài nhân có chút bực bội vì sự lạnh nhạt của hắn, rõ ràng là hắn bảo nàng bồi giá, vậy mà lại tỏ ra thờ ơ.
Lư tài nhân bĩu môi, trước kia ở trong phủ chưa từng chịu uất ức như vậy, vào cung chưa được bao lâu mà đã thay đổi.
Có người chạm vào nàng ta từ phía sau, nàng ta lập tức tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, vẻ mặt lấy lại bình tĩnh nhẹ nhàng bước theo lên lầu, thanh âm nũng nịu trách móc:
“Hoàng Thượng cũng không chờ tần thiếp.”
Trước khi nàng ta vào cung, mẫu thân đã dặn dò, thái độ với Hoàng Thượng phải cung kính, nhưng cũng không cần quá khép nép, dù sao nàng ta cũng không phải vào cung làm nô tài, là người bên gối, đối với Hoàng Thượng cũng phải như tình lang, ngày thường ở nhà làm nũng thế nào thì cứ dùng thái độ ôn nhu đó với Hoàng Thượng là được.
Lư tài nhân cảm thấy mẫu thân nói rất đúng, nàng ta bĩu môi, đôi mắt hàm chứa ý trách móc, nàng ta cố ý ngồi sát vào Hoàng Thượng, ngón tay kéo tay áo Đàm Viên Sơ.
Hứa Thuận Phúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không hé răng nửa lời, chỉ lén liếc nhìn Vân Tự cô nương.
Suýt chút nữa thì bật cười ra tiếng.
Xem ra, vị tổ tông này căn bản không vào trong.
Lầu các ngắm cảnh được che bởi rèm lụa, là nơi lý tưởng để "tranh thủ thời gian", nhưng lầu không lớn lắm, bên trong chỉ đặt một chiếc trường kỷ và cái bàn, không đứng được nhiều người. Cung nữ ngự tiền sau khi dâng trà xong đều đứng bên ngoài, chỉ có Hứa Thuận Phúc đi theo vào trong. Edit: FB Frenalis
Hứa Thuận Phúc biết rõ nguyên nhân.
Hôm nay Hoàng Thượng đến hậu cung, không phải để ngắm hoa mà là định đến cung Trường Xuân Cung thăm Dung chiêu nghi.
Dung chiêu nghi luôn được sủng ái, lại có một công chúa, thường thì một tháng Hoàng Thượng phải đến thăm Dung chiêu nghi vài lần. Từ khi tân phi vào cung, đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng hơn một tháng không ghé qua cung Trường Xuân.
Chỉ là trên đường bị ai đó làm chậm trễ hành trình.
Về phần người Hoàng Thượng thực sự muốn bồi giá là ai, Hứa Thuận Phúc đáy lòng ẩn ẩn có chút suy đoán, nhưng không dám chắc chắn.
Dù sao nhìn cảnh tượng này, Hoàng Thượng và Lư tài nhân đang trò chuyện, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười ngượng ngùng của Lư tài nhân, Hoàng Thượng cũng không nhìn Vân Tự cô nương lấy một cái.
Hứa Thuận Phúc thầm lắc đầu, thật khó hiểu.
Ngoài rèm lụa Vân Tự đứng cung kính, tiếng cười nói bên trong không khiến nàng lay động.
Khi lựa chọn con đường này, nàng đã nghĩ kỹ tất cả.
Hậu cung ba nghìn mỹ nữ, ai cũng mong muốn được Hoàng Thượng sủng hạnh, chỉ là có được như ý hay không mà thôi.
Bên trong lầu, ánh mắt Đàm Viên Sơ dừng trên rèm lụa, trước mắt xuất hiện một bàn tay đang cầm bánh mơ chua, thanh âm nhẹ nhàng của Lư tài nhân truyền đến:
“Hoàng Thượng thử cái này xem.”
Đàm Viên Sơ thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn thử, vị chua vừa phải, nhưng Đàm Viên Sơ lại nhớ đến hôm qua, cảnh người kia cắn bánh hoa quế rồi đút cho hắn, trong căn phòng cửa đóng kín mít, đôi chân thon dài trắng nõn quấn quanh hông hắn, nàng ngẩng chiếc cổ thon dài như đang chờ người thương xót.
Một chút ôn nhu vừa rồi biến mất không còn tăm hơi, Đàm Viên Sơ nuốt miếng điểm tâm, hắn nhìn chằm chằm vào rèm lụa, người kia vẫn đứng im ở đó, không một động tĩnh.
Đàm Viên Sơ bỗng nhiên "hừ" một tiếng, ý vị không rõ, Lư tài nhân khó hiểu ngẩng đầu lên:
“Hoàng Thượng sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Tuy hỏi như vậy, nhưng Lư tài nhân không ngờ Hoàng Thượng lại gật đầu: “Đúng là không hợp khẩu vị.”
Lư tài nhân cứng người, chỉ cảm thấy Hoàng Thượng thật là biết cách nói chuyện.
Nàng ta khẽ bĩu môi, mùa hè nàng ta rất thích bánh mơ chua, vừa khai vị lại giải khát, nhưng Hoàng Thượng không thích, nàng ta cũng chỉ đành không thích nữa.
Lư tài nhân đẩy bánh mơ chua sang một bên, với tay lấy món điểm tâm khác, vừa nói:
“Hoàng Thượng thử cái này
xem?”
Đàm Viên Sơ đẩy tay nàng ta ra: “Không cần.”
Lư tài nhân bị hất tay, điểm tâm vô tình rơi xuống đất, lăn ra ngoài, vượt qua rèm lụa rồi dừng lại bên chân người đang đứng bên ngoài. Lư tài nhân khẽ cắn môi.
Đàm Viên Sơ đứng dậy: “Trẫm còn phải đến thăm Dung chiêu nghi, nàng tự mình hồi cung đi.”
Lư tài nhân trực tiếp há hốc mồm, quên cả việc điểm tâm rơi xuống đất.
Trơ mắt nhìn Hoàng Thượng đi ra khỏi lầu, Lư tài nhân vẫn chưa hoàn hồn lại, Hoàng Thượng để mình nàng ta ở lại đây, rồi đi thăm Dung chiêu nghi?!
Vân Tự cũng nghe thấy lời Hoàng Thượng nói, không nhịn được ngẩng đầu lên, Hoàng Thượng thật là không quan tâm đến cảm nhận của giai nhân.
Đúng lúc Đàm Viên Sơ vừa ra khỏi rèm lụa, ánh mắt hai người đột nhiên chạm nhau.
Vân Tự vội vàng cụp mắt xuống.
Đàm Viên Sơ lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, lướt qua nàng như người xa lạ không hề dừng lại, chẳng ai nhìn ra hai người này hôm qua hãy còn thân mật.
Chờ người của ngự tiền rời đi hết, Vân Tự xoay người bước vào lầu, Lư tài nhân nghe thấy tiếng động, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng ta nức nở nói: "Thật quá đáng!”
Gọi nàng ta đến thì đến, đuổi nàng ta đi thì đi, nàng ta còn đang tự đắc vì được bồi giá, vậy mà đã bị vứt bỏ như chiếc giày rách, Lư tài nhân dù vô tư đến đâu cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Lư tài nhân nằm vật ra trường kỷ khóc lóc, Vân Tự quỳ xuống bên cạnh ôm lấy Lư tài nhân:
“Dưới đất lạnh, chủ tử dù khổ sở, cũng phải giữ gìn sức khỏe chứ.”
Một lúc lâu sau, Lư tài nhân mới ngồi dậy, nàng ta cắn răng: "Chuyện hôm nay sẽ không xảy ra lần thứ hai.”
Lư tài nhân ở nhà là tiểu thư được cưng chiều từ bé, chưa từng bị coi thường, nhưng sau khi vào cung, vị phân thấp chỉ có thể nhẫn nhịn. Nàng ta tưởng có thể mượn Hoàng Thượng để chọc tức Dương tiệp dư, hôm nay mới nhận ra mình chẳng có chút quan trọng nào trong lòng Hoàng Thượng, cảm giác này, nàng ta tuyệt đối không muốn nếm trải lần thứ hai.
Chưa kịp trở về điện Hòa Nghi, tin tức Hoàng Thượng bỏ rơi Lư tài nhân để đến cung Trường Xuân đã lan truyền khắp hậu cung.
Vân Tự lần đầu tiên thấy Lư tài nhân nổi giận, ném chiếc ngọc như ý mà ngày thường nàng ta rất yêu thích xuống đất vỡ tan tành. Tụng Nhung kinh ngạc, sợ hãi không dám tiến lên khuyên can.
Lư tài nhân không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, bực bội nói:
“Tất cả ra ngoài cho ta!”
Tụng Nhung chưa từng thấy chủ tử như vậy, nhất thời hoang mang, theo bản năng quay đầu nhìn Vân Tự.
Vân Tự lắc đầu với nàng ta, nàng vươn tay ra hiệu phía sau, rất nhanh, cung nhân trong điện đều lui ra ngoài, nhường không gian lại cho Lư tài nhân.
Vừa ra ngoài, Tụng Nhung đã vội vàng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Tự tóm tắt tình hình: “Chủ tử đang buồn, lát nữa ngươi nhớ an ủi chủ tử.”
Tụng Nhung nghẹn lời, sau một lúc lâu, nàng ta mới thốt ra một câu: "Sao Hoàng Thượng lại đối xử với chủ tử như vậy?”
Không ai trả lời nàng ta, Vân Tự cũng cúi đầu im lặng. Sau đó nàng lên tiếng: “Ta đi lấy bữa trưa, ngươi ở lại trông điện.”
Tụng Nhung quay đầu đi không đáp lời, không cần Vân Tự nhắc nhở, nàng ta cũng sẽ chú ý đến tình hình trong điện.
*****
Ngự Thiện Phòng cách điện Hòa Nghi không xa, chỉ là phải đi vòng một đoạn, qua lại cũng mất khoảng hai khắc. Vân Tự nhìn mặt trời đang cao, thở dài, chọn một con đường râm mát rồi bước nhanh đi.
Nhưng Vân Tự không ngờ rằng, dù đã cẩn thận nhưng nàng vẫn gặp rắc rối.
“Người ở phía trước dừng lại.”
Vân Tự dừng bước, thanh âm phát ra từ phía sau, nàng liếc mắt nhìn, phía trước không có ai, tiếng bước chân phía sau dần đến gần, rõ ràng là đang nói với nàng.
Vân Tự lập tức dừng lại rồi xoay người, nhanh chóng nhìn thấy người đang đến ngồi trên kiệu.
Nhận ra điều này, Vân Tự vội vàng quỳ xuống, khoé mắt liếc nhìn về phía chiếc kiệu, khi nhìn rõ cung nữ bên cạnh, nàng không khỏi sững sờ.
Nàng chưa từng gặp vị cung nữ này.
Suy nghĩ một chút, nàng thường đi theo Lư tài nhân thỉnh an, gần như đã gặp qua tất cả chủ tử trong cung, những người có kiệu ít nhất cũng phải là tần trở lên, trong hậu cung nàng chỉ chưa gặp qua một vị chủ tử.
Vân Tự đoán được thân phận người đến, bèn cung kính hành lễ:
“Nô tỳ tham kiến Tĩnh phi nương nương.”
Kiệu dừng lại trước mặt nàng, rèm kiệu được vén lên, khuôn mặt Tĩnh phi hiện ra, nàng ta rũ mắt xuống, nhìn kỹ thấy dung mạo có nét giống Hoàng Thượng, nàng ta che miệng ho nhẹ một tiếng:
“Không ngờ trong cung lại có người nhận ra ta.”
Vân Tự nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Phải nói rằng, Tĩnh phi nương nương là một sự tồn tại đặc biệt trong cung, nàng ta là cháu gái ruột của Thái Hậu nương nương, là nữ tử đầu tiên được nạp vào hậu cung sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, không phải thông qua con đường tuyển tú, khi vào cung nàng ta đã là nhị phẩm phi.
Tĩnh phi nương nương có vị phân cao nhưng không phải vì được Hoàng Thượng yêu thích, thậm chí một năm Hoàng Thượng cũng không đến cung nàng ta mấy lần.
Trong số những người phải thỉnh an hàng ngày ở cung Khôn Ninh, chỉ có Tĩnh phi nương nương được phép vắng mặt, bởi vì ai cũng biết, sức khỏe Tĩnh phi nương nương không tốt, nàng ta có thể vào cung là nhờ Thái Hậu nương nương ân điển, danh hiệu phi tần chỉ như lá cờ, nương tựa vào cung để dưỡng bệnh mà thôi. Trừ những lúc đến cung Từ Ninh nói chuyện với Thái Hậu nương nương, nàng ta gần như không bao giờ xuất hiện trong cung.
Thậm chí, cung điện của nàng ta còn nằm gần cung Từ Ninh nhất.
Tuy rằng hậu cung không ai dám đối với nàng ta bất kính, thậm chí hoàng hậu nương nương cũng có phần khoan dung với nàng ta, nhưng Tĩnh phi nương nương lại chẳng muốn cho nàng đáp lời. Nàng ta bỗng nhiên lên tiếng:
“Ngươi ngẩng đầu lên.”
Giọng nói khinh nhu, phảng phất như một trận gió thoảng cũng có thể thổi tan. Trong lòng Vân Tự căng thẳng, nhưng nào dám cãi lời, chậm rãi ngẩng đầu lên. Bốn phía dâm bụt nở rộ, mọi người đều là những mỹ nhân quen mặt trong cung, nhưng khi thấy rõ dung mạo nữ tử này, vẫn không khỏi chấn động.
Nàng mặc một thân áo váy màu xanh lơ, giống như các cung tì khác trong hậu cung, chỉ có màu xanh lơ và hồng nhạt là hai loại váy trang phục. Y phục của nàng không có gì khác người, chỉ là dung mạo quá mức xuất sắc. Mày lá liễu, mắt hạnh môi đỏ, má đào phấn mặt, cằm tiêm tế lại đầy đặn, hai má thoa một tầng phấn nhạt, khiến người ta không rõ là muốn thêm sắc hay là muốn che giấu điều gì.
Nàng có chút khẩn trương, hàng mi run nhẹ, lại khiến cho sắc hoa dâm bụt tươi sáng phía sau cũng có vẻ ảm đạm thất sắc.
Mọi người thu lại vẻ kinh diễm mà hoàn hồn. Tĩnh phi cũng thất thần trong giây lát, tuy rằng khi thấy bóng dáng, nàng ta đã đoán được người này là một mỹ nhân, nhưng vẫn không ngờ lại có nhan sắc đến nhường này.
Tĩnh phi hoàn hồn, nhìn nét mặt bất an của nữ tử, nàng ta lại hỏi:
“Ngươi hầu hạ ở cung nào?”
Vân Tự nắm chặt khăn tay: “Nô tỳ là người của điện Hòa Nghi.”
Một cung tì tiến đến gần Tĩnh phi nói nhỏ điều gì. Trong mắt Tĩnh phi hiện lên vẻ hiểu rõ, nàng ta mỉm cười, ngữ khí bình thản:
“Ngươi có nguyện ý đến cung của ta hầu hạ không?”