Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh
Chương 130: Phiên ngoại 1: Người ngủ một lát đi
Trong phòng sinh, Vân Tự đã sớm kiệt sức ngất lịm đi. Mồ hôi lạnh ướt đẫm xiêm y và chăn gấm. Mùi máu tươi trong nội điện vẫn còn nồng nặc. Nàng cau mày, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc nào, rõ ràng là đang rất khó chịu. Các ma ma nhìn Hoàng Thượng canh giữ bên người nương nương, ánh mắt đều lộ vẻ kinh hãi.
Chứng kiến cảnh tượng này, ai cũng hiểu rằng sau hôm nay, vị trí của Hi tu dung trong lòng Hoàng Thượng sẽ càng thêm vững chắc.
Cung nhân bưng nước ấm vào. Thu Viện không để ý đến sự hiện diện của Hoàng Thượng, nhẹ nhàng lau mặt và cổ cho nương nương, rồi thay chăn gấm mới. Sau đó nàng ấy mới mời Lâm thái y đang chờ ở gian ngoài vào bắt mạch.
Khi biết nương nương chỉ là ngất đi vì kiệt sức, mọi người trong phòng sinh đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng khóc thét của tiểu hoàng tử dần dần yếu ớt rồi chuyển thành tiếng khụt khịt. Các ma ma nhìn nhau, cuối cùng có người nhỏ giọng hỏi:
"Hoàng Thượng, người có muốn nhìn tiểu hoàng tử không ạ?"
Đàm Viên Sơ lúc này mới quay đầu lại nhìn đứa bé vừa ra đời. Tiểu hoàng tử được bọc trong tã, da dẻ đỏ hỏn nhăn nhúm, trông thật chẳng đẹp mắt chút nào.
Nhưng trong mắt Đàm Viên Sơ đứa bé lại vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt hắn ánh lên vẻ phức tạp. Khi định bế đứa bé lên, hắn chợt nhìn thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi bèn dừng lại. Cuối cùng, hắn chỉ chạm nhẹ vào tay tiểu hoàng tử, rồi thấp giọng phân phó:
"Truyền nhũ ma ma đến chăm sóc cẩn thận."
Dứt lời, Đàm Viên Sơ nhìn về phía Thu Viện. Thu viện lau mặt, cung kính lui xuống. Nương nương vẫn còn đang ngủ, nàng ấy phải thay nương nương chăm sóc tiểu hoàng tử.
Gió đêm se lạnh, tiểu hoàng tử được bọc kín trong tã. Vừa ra khỏi phòng sinh, Thu Viện liền gặp Hoàng hậu nương nương và Tĩnh phi nương nương. Nàng ấy chợt nhớ đến lời Hoàng Hậu nói với nương nương trước đó, giọng nàng ấy hơi khàn, hướng Hoàng Hậu phúc thân hành lễ:
"Nương nương đã sinh hạ tiểu hoàng tử bình an."
Hoàng Hậu thực ra đã nghe thấy tiếng ma ma trong phòng sinh báo tin, nhưng lúc này nàng ấy vẫn nghiêm túc lắng nghe Thu viện nói, rồi gật đầu:
"Hi tu dung không sao là tốt rồi."
Ánh mắt nàng ấy dừng lại trên tã lót. Ma ma có chút do dự, Thu Viện chỉ hơi lưỡng lự rồi gật đầu với ma ma.
Nàng ấy không phải tin Hoàng Hậu, mà là tin tưởng nương nương.
Nếu nương nương đã dám để Hoàng Hậu tọa trấn Chử Án cung, thì hà cớ gì phải ngại cho Hoàng Hậu nhìn tiểu hoàng tử?
Tã lót được đưa đến trước mặt Hoàng Hậu. Tiểu hoàng tử nhỏ xíu, chỉ bằng hai bàn tay người lớn đang nhắm mắt ngủ say. Hoàng Hậu ngây người nhìn đứa bé, thầm nghĩ nếu hài tử trước đây của nàng ấy cũng được bình an chào đời, liệu có giống như tiểu hoàng tử này không?
Một cơn gió lạnh thổi qua, Hoàng Hậu theo bản năng che chắn cho tiểu hoàng tử, rốt cuộc cũng hoàn hồn:
"Ngoài này gió lớn, mau đưa tiểu hoàng tử vào trong."
Thu Viện thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mang tiểu hoàng tử cùng ma ma trở về điện phụ. Điện phụ đã được chuẩn bị sẵn sàng, ấm áp dễ chịu. Nhũ ma ma cũng đã chờ sẵn. Hoàng Thượng đã chuẩn bị bốn nhũ ma ma cho tiểu hoàng tử cùng hơn mười cung nhân hầu hạ. Bên trong điện phụ, mọi việc đều diễn ra đâu vào đấy. Thu Viện không rời mắt, chăm chú quan sát từng hành động của mọi người.
Vào giờ Ngọ, khi nắng ấm ngập tràn, Vân Tự được đưa từ phòng sinh trở lại chính điện trong tình trạng hôn mê.
Cùng lúc đó, một đạo thánh chỉ đã lan truyền khắp hậu cung, khiến ai nấy không khỏi sửng sốt.
*****
Khôn Ninh cung.
Sau khi biết nội dung thánh chỉ, Bách Chi lộ ra vẻ mặt phức tạp. Nàng ấy liếc nhìn nương nương, thấy nương nương có vẻ trầm mặc từ khi trở về từ Chử Án cung, bèn nhỏ giọng nói:
"Nhảy phong phi, lại còn là Quý phi đứng đầu tứ phi. Lúc trước Đức phi sinh hạ đại hoàng tử cũng chưa từng được tấn phong vượt cấp như vậy."
Từ tu dung lên Quý phi, cách nhau hai bậc. Lúc trước khi Đức phi tiến cung cũng chỉ là trắc phi, hơn nữa lúc đó đã mang thai, nên khi vào cung được phong phi, sau này sinh hạ đại hoàng tử cũng chỉ được tấn phong tượng trưng một bậc.
Tĩnh phi nương nương được Thái Hậu nương nương chống lưng, cũng chỉ có được một vị phân phi tầm thường, thậm chí không được xếp vào tứ phi.
Hoàng Hậu nghe vậy không hề tỏ ra ngạc nhiên, thậm chí còn nhẹ giọng nói:
"Hoàng Thượng chung quy là bận tâm bổn cung."
Bách Chi không hiểu.
Hoàng Hậu chỉ lắc đầu. Hoàng Thượng ngay cả tuyển tú cũng không muốn, chẳng lẽ lại không muốn cho Vân Tự một địa vị cao hay sao?
Đặc biệt là khi Vân Tự đã sinh hạ tiểu hoàng tử, nếu Hoàng Thượng thật sự có ý định cho tiểu hoàng tử địa vị kia, thì tiểu hoàng tử không chỉ chiếm được sự sủng ái, mà còn là đích tử danh chính ngôn thuận.
Hoàng quý phi, vị trí chỉ đứng sau Hoàng Hậu, hoàng tử do Vân Tự sinh ra cũng có thể xem như đích tử.
Nhưng Hoàng Thượng không ban cho Vân Tự vị trí này, bởi vì ngài ấy lo lắng cho sức khỏe của Hoàng Hậu hiện giờ. Chỉ cần sơ suất một chút, nàng ấy sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Hoàng Hậu lặng lẽ thở dài. Ít nhất nàng ấy vẫn còn may mắn, ít nhất Hoàng Thượng là người tôn trọng chính thê. Dù nàng không có con nối dõi, nhưng Hoàng Thượng vẫn dành cho nàng ấy sự tôn trọng và thể diện.
Hoàng Hậu cảm thấy Hoàng Thượng có điều kiêng kỵ nên mới ban cho Vân Tự vị trí thấp.
Nhưng đối với những người khác, vị trí này lại quá cao. Ai có thể ngờ rằng Hi tu dung chỉ mới sinh hạ hoàng tử, đã nhảy vọt ba bậc?!
Hiện giờ không thể gọi nàng là Hi tu dung nữa, mà phải gọi là Hi quý phi.
Những kẻ có tâm cơ nhanh chóng nhận ra ẩn ý khác trong thánh chỉ này. Hoàng Hậu nương nương sức khỏe yếu, ngay cả việc thỉnh an cũng phải miễn, vậy ai sẽ quản lý cung vụ khi Hoàng Hậu lực bất tòng tâm?
Câu trả lời không cần nói cũng biết.
Chỉ có thể là Hi quý phi.
Nhận thức được điều này, sắc mặt một số người hoàn toàn thay đổi.
*****
Chung Túy cung.
Mạnh tu dung sau khi biết được đạo thánh chỉ kia, ngẩn người ra một lúc, rồi lắc đầu với vẻ mặt phức tạp:
"Hoàng Thượng vì nàng ta thật sự đã hao tâm tổn trí."
Xảo Châu mở to mắt, vẻ mặt nghi hoặc: "Nương nương có ý gì ạ?"
Mạnh tu dung bình tĩnh nói:
"Trước kia Hoàng Thượng rầm rộ tuyển tú, long trọng ban ân sủng cho Đức phi. Sau khi Đức phi bị giáng xuống thứ dân, lại đến lượt Tống thị ngã ngựa trong vụ án Hoàng Hậu bị hãm hại. Mọi người đều cho rằng Hoàng Thượng đang vì Hoàng Hậu nương nương, nhưng lại quên mất, ai mới là người được lợi nhất?"
Hoàng Thượng vừa kiềm chế thế lực của đại hoàng tử, vừa âm thầm che giấu mọi chuyện sau lưng Hoàng Hậu. Đức phi mưu hại Hoàng Hậu, họa đến cả gia tộc, không ai dám dị nghị.
"Sau khi tuyển tú kết thúc, ta từng nghĩ Hoàng Thượng sẽ ban cho nàng ta vị trí Hoàng quý phi, để tiểu hoàng tử trở thành đích tử."
Xảo Châu kinh ngạc, nàng ta không ngờ nương nương lại từng có suy nghĩ này.
Mạnh tu dung không để ý đến sự khiếp sợ của Xảo Châu, chỉ lắc đầu: "Ngay cả ta cũng nghĩ như vậy, ngươi nghĩ xem Hoàng Hậu nương nương, người luôn mềm lòng và hiểu chuyện, sẽ nghĩ thế nào?"
Hoàng Hậu chắc chắn sẽ nghĩ rằng Hoàng Thượng vì lo lắng cho nàng ấy, nên mới không ban cho Vân Tự vị trí Hoàng quý phi.
Hoàng Thượng có lẽ cũng có suy nghĩ này, nhưng chắc chắn không chỉ dừng lại ở đó.
Ngài ấy có thể từ nhiều hoàng tử mà ngồi lên được ngôi vị này, đối với lòng người ngài ấy sao có thể không hiểu rõ.
Ngài ấy không cho Hoàng Hậu cơ hội nảy sinh bất mãn với Hi quý phi.
Hoàng Hậu sức khỏe yếu, Hi quý phi lại là người có dã tâm, vì tình nghĩa này của Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ hết lòng tạo điều kiện cho Hi quý phi quản lý hậu cung.
Hoàng Hậu nương nương từng nói không sống được bao lâu, Thái y viện cũng không bác bỏ. Ai biết được sức khỏe của Hoàng Hậu nương nương có thể kéo dài bao lâu?
Thậm chí, nàng ấy sống càng lâu cũng chỉ càng tạo điều kiện cho Hi quý phi mà thôi.
Đợi đến khi Hi quý phi quản lý hậu cung đủ lâu, cả triều đình và hậu cung đều quen với sự hiện diện của nàng, thì vị trí kia cuối cùng cũng sẽ thuộc về Hi quý phi.
Ngay từ đầu, Hi quý phi vốn không cần vị trí phó hậu.
Vị trí đó chẳng qua chỉ để xoa dịu lòng người.
Ai có thể nói Hoàng Thượng không phải là người tính toán giỏi? Vì một Hi quý phi, ngài ấy đã tính toán tất cả mọi người.
Dù có người nhận ra điều này nhưng cũng sẽ không ai phản đối, bởi vì ai cũng có tâm lý may mắn. Chỉ cần Vân Tự hiện tại không phải là Hoàng quý phi, họ sẽ luôn ôm một tia hy vọng, biết đâu sau này tình thế sẽ thay đổi?
Xảo Châu bất giác rùng mình, nàng ta nhỏ giọng hỏi:
"Vậy nương nương, chúng ta phải làm sao ạ?"
Mạnh tu dung quay đầu nhìn về phía điện phụ: "Không phải Hi quý phi, cũng không đến lượt ta. Ta có tiểu công chúa là đủ rồi, những chuyện còn lại ta không muốn quản."
Nàng ta vất vả lắm mới có được tiểu công chúa, không muốn bị cuốn vào những chuyện khác, hủy hoại những gì mình đang có.
*****
Khi Vân Tự tỉnh lại là trời đã tối đen. Ký ức trước khi ngất đi ùa về, nàng nhớ rõ ma ma nói nàng đã sinh hạ một tiểu hoàng tử.
Nhận ra điều này, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh trăng mờ ảo tràn ngập nội điện. Vân Tự cảm thấy toàn thân rã rời, vừa đói vừa khát. Nàng định gọi người, nhưng vừa cử động liền nhận ra bên giường hình như có người.
Vân Tự ngẩng đầu lên.
Gương mặt mệt mỏi của nam nhân đập vào mắt nàng. Hắn dựa vào thành giường ngủ thiếp đi.
Vân Tự không biết hắn đã thức bao lâu, nhưng mơ hồ đoán được trong lúc nàng hôn mê, hắn có lẽ vẫn luôn canh giữ bên cạnh.
Giống như câu hắn đã nói trước khi nàng ngủ: ta ở đây với nàng.
Ánh mắt Vân Tự ánh lên vẻ phức tạp, nàng không kìm được mà chớp mắt, nuốt xuống tiếng gọi, lặng im không gây ra tiếng động nào.
Nhưng người nọ vẫn không ngủ được lâu. Hắn bỗng nhiên cử động, nhắm mắt đưa tay sờ trán nàng.
Không biết chạm vào thứ gì, hắn đột nhiên mở mắt ra. Vân Tự chớp chớp đôi mắt chạm phải ánh mắt của hắn. Căn phòng bỗng chốc im lặng lạ thường.
Đàm Viên Sơ không dấu vết thu tay lại. Hắn không gọi người, cúi đầu nhìn nữ tử hồi lâu rồi thấp giọng hỏi:
"Tỉnh từ khi nào vậy?"
Nữ tử ngoan ngoãn đáp lời, thanh âm hơi khàn: "Cũng lâu rồi ạ."
Đáy mắt Đàm Viên Sơ tối sầm lại, trong lòng dâng lên một tia xúc động: "Sao không gọi ta dậy?"
"Muốn cho người ngủ thêm một lát, thấy người có vẻ rất mệt."
Những cảm xúc kia bỗng chốc rõ ràng, khiến hắn cảm thấy lòng mình mềm nhũn. Sao nàng luôn ngoan ngoãn như vậy vào những lúc thế này, làm người ta không kìm lòng được.
Đàm Viên Sơ cúi đầu định hôn nàng, nữ tử bĩu môi vẻ mặt không tình nguyện:
"Trên người thần thiếp có mùi, khó ngửi."
Người xưa nay ít khi nói lời ngon tiếng ngọt hôm nay lại phá lệ dịu dàng: "Không có, không khó ngửi."
Hắn vẫn cúi đầu hôn nàng, dừng lại trên trán và khóe môi nàng, lưu luyến không rời. Vân Tự không kìm được mà run rẩy hàng mi, lặng im không nói.
Người nọ đã lâu không ngủ, chỉ chợp mắt được một lát nên giọng nói hơi khàn: "Có đói bụng không?"
Vân Tự ngẩng đầu nhìn hắn, có chút uỷ khuất: "Đói lắm, cũng mệt lắm."
Giọng nói nhẹ nhàng tinh tế, nhưng hàng mi thanh tú của nàng vẫn hơi cau lại, khiến người ta nhận ra nàng vẫn còn chưa thoải mái. Nhưng nàng không nói gì, dường như sợ người khác lo lắng.
Chử Án cung lập tức sáng đèn. Thức ăn được đưa vào rất nhanh, toàn là món thanh đạm, nhìn không ngon miệng chút nào. Nhưng Vân Tự không từ chối, hôm nay nàng có vẻ ngoan ngoãn lạ thường.
Đàm Viên Sơ cũng nhận ra điều này, hắn không nhịn được mà cúi đầu nhìn nàng.
Hắn hỏi: "Hôm nay sao nàng ngoan vậy?"
Nàng không trả lời mà chỉ nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu nhìn, đôi mắt trong veo như nhìn thấu nỗi lo lắng trong lòng hắn, nhẹ giọng nói với vẻ chắc chắn: "Hoàng Thượng, thần thiếp không sao, người ngủ một lát đi."
Đừng lo lắng cho nàng. Nàng sẽ không biến mất.
Đàm Viên Sơ bỗng chốc cứng người.
Chứng kiến cảnh tượng này, ai cũng hiểu rằng sau hôm nay, vị trí của Hi tu dung trong lòng Hoàng Thượng sẽ càng thêm vững chắc.
Cung nhân bưng nước ấm vào. Thu Viện không để ý đến sự hiện diện của Hoàng Thượng, nhẹ nhàng lau mặt và cổ cho nương nương, rồi thay chăn gấm mới. Sau đó nàng ấy mới mời Lâm thái y đang chờ ở gian ngoài vào bắt mạch.
Khi biết nương nương chỉ là ngất đi vì kiệt sức, mọi người trong phòng sinh đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng khóc thét của tiểu hoàng tử dần dần yếu ớt rồi chuyển thành tiếng khụt khịt. Các ma ma nhìn nhau, cuối cùng có người nhỏ giọng hỏi:
"Hoàng Thượng, người có muốn nhìn tiểu hoàng tử không ạ?"
Đàm Viên Sơ lúc này mới quay đầu lại nhìn đứa bé vừa ra đời. Tiểu hoàng tử được bọc trong tã, da dẻ đỏ hỏn nhăn nhúm, trông thật chẳng đẹp mắt chút nào.
Nhưng trong mắt Đàm Viên Sơ đứa bé lại vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt hắn ánh lên vẻ phức tạp. Khi định bế đứa bé lên, hắn chợt nhìn thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi bèn dừng lại. Cuối cùng, hắn chỉ chạm nhẹ vào tay tiểu hoàng tử, rồi thấp giọng phân phó:
"Truyền nhũ ma ma đến chăm sóc cẩn thận."
Dứt lời, Đàm Viên Sơ nhìn về phía Thu Viện. Thu viện lau mặt, cung kính lui xuống. Nương nương vẫn còn đang ngủ, nàng ấy phải thay nương nương chăm sóc tiểu hoàng tử.
Gió đêm se lạnh, tiểu hoàng tử được bọc kín trong tã. Vừa ra khỏi phòng sinh, Thu Viện liền gặp Hoàng hậu nương nương và Tĩnh phi nương nương. Nàng ấy chợt nhớ đến lời Hoàng Hậu nói với nương nương trước đó, giọng nàng ấy hơi khàn, hướng Hoàng Hậu phúc thân hành lễ:
"Nương nương đã sinh hạ tiểu hoàng tử bình an."
Hoàng Hậu thực ra đã nghe thấy tiếng ma ma trong phòng sinh báo tin, nhưng lúc này nàng ấy vẫn nghiêm túc lắng nghe Thu viện nói, rồi gật đầu:
"Hi tu dung không sao là tốt rồi."
Ánh mắt nàng ấy dừng lại trên tã lót. Ma ma có chút do dự, Thu Viện chỉ hơi lưỡng lự rồi gật đầu với ma ma.
Nàng ấy không phải tin Hoàng Hậu, mà là tin tưởng nương nương.
Nếu nương nương đã dám để Hoàng Hậu tọa trấn Chử Án cung, thì hà cớ gì phải ngại cho Hoàng Hậu nhìn tiểu hoàng tử?
Tã lót được đưa đến trước mặt Hoàng Hậu. Tiểu hoàng tử nhỏ xíu, chỉ bằng hai bàn tay người lớn đang nhắm mắt ngủ say. Hoàng Hậu ngây người nhìn đứa bé, thầm nghĩ nếu hài tử trước đây của nàng ấy cũng được bình an chào đời, liệu có giống như tiểu hoàng tử này không?
Một cơn gió lạnh thổi qua, Hoàng Hậu theo bản năng che chắn cho tiểu hoàng tử, rốt cuộc cũng hoàn hồn:
"Ngoài này gió lớn, mau đưa tiểu hoàng tử vào trong."
Thu Viện thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mang tiểu hoàng tử cùng ma ma trở về điện phụ. Điện phụ đã được chuẩn bị sẵn sàng, ấm áp dễ chịu. Nhũ ma ma cũng đã chờ sẵn. Hoàng Thượng đã chuẩn bị bốn nhũ ma ma cho tiểu hoàng tử cùng hơn mười cung nhân hầu hạ. Bên trong điện phụ, mọi việc đều diễn ra đâu vào đấy. Thu Viện không rời mắt, chăm chú quan sát từng hành động của mọi người.
Vào giờ Ngọ, khi nắng ấm ngập tràn, Vân Tự được đưa từ phòng sinh trở lại chính điện trong tình trạng hôn mê.
Cùng lúc đó, một đạo thánh chỉ đã lan truyền khắp hậu cung, khiến ai nấy không khỏi sửng sốt.
*****
Khôn Ninh cung.
Sau khi biết nội dung thánh chỉ, Bách Chi lộ ra vẻ mặt phức tạp. Nàng ấy liếc nhìn nương nương, thấy nương nương có vẻ trầm mặc từ khi trở về từ Chử Án cung, bèn nhỏ giọng nói:
"Nhảy phong phi, lại còn là Quý phi đứng đầu tứ phi. Lúc trước Đức phi sinh hạ đại hoàng tử cũng chưa từng được tấn phong vượt cấp như vậy."
Từ tu dung lên Quý phi, cách nhau hai bậc. Lúc trước khi Đức phi tiến cung cũng chỉ là trắc phi, hơn nữa lúc đó đã mang thai, nên khi vào cung được phong phi, sau này sinh hạ đại hoàng tử cũng chỉ được tấn phong tượng trưng một bậc.
Tĩnh phi nương nương được Thái Hậu nương nương chống lưng, cũng chỉ có được một vị phân phi tầm thường, thậm chí không được xếp vào tứ phi.
Hoàng Hậu nghe vậy không hề tỏ ra ngạc nhiên, thậm chí còn nhẹ giọng nói:
"Hoàng Thượng chung quy là bận tâm bổn cung."
Bách Chi không hiểu.
Hoàng Hậu chỉ lắc đầu. Hoàng Thượng ngay cả tuyển tú cũng không muốn, chẳng lẽ lại không muốn cho Vân Tự một địa vị cao hay sao?
Đặc biệt là khi Vân Tự đã sinh hạ tiểu hoàng tử, nếu Hoàng Thượng thật sự có ý định cho tiểu hoàng tử địa vị kia, thì tiểu hoàng tử không chỉ chiếm được sự sủng ái, mà còn là đích tử danh chính ngôn thuận.
Hoàng quý phi, vị trí chỉ đứng sau Hoàng Hậu, hoàng tử do Vân Tự sinh ra cũng có thể xem như đích tử.
Nhưng Hoàng Thượng không ban cho Vân Tự vị trí này, bởi vì ngài ấy lo lắng cho sức khỏe của Hoàng Hậu hiện giờ. Chỉ cần sơ suất một chút, nàng ấy sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Hoàng Hậu lặng lẽ thở dài. Ít nhất nàng ấy vẫn còn may mắn, ít nhất Hoàng Thượng là người tôn trọng chính thê. Dù nàng không có con nối dõi, nhưng Hoàng Thượng vẫn dành cho nàng ấy sự tôn trọng và thể diện.
Hoàng Hậu cảm thấy Hoàng Thượng có điều kiêng kỵ nên mới ban cho Vân Tự vị trí thấp.
Nhưng đối với những người khác, vị trí này lại quá cao. Ai có thể ngờ rằng Hi tu dung chỉ mới sinh hạ hoàng tử, đã nhảy vọt ba bậc?!
Hiện giờ không thể gọi nàng là Hi tu dung nữa, mà phải gọi là Hi quý phi.
Những kẻ có tâm cơ nhanh chóng nhận ra ẩn ý khác trong thánh chỉ này. Hoàng Hậu nương nương sức khỏe yếu, ngay cả việc thỉnh an cũng phải miễn, vậy ai sẽ quản lý cung vụ khi Hoàng Hậu lực bất tòng tâm?
Câu trả lời không cần nói cũng biết.
Chỉ có thể là Hi quý phi.
Nhận thức được điều này, sắc mặt một số người hoàn toàn thay đổi.
*****
Chung Túy cung.
Mạnh tu dung sau khi biết được đạo thánh chỉ kia, ngẩn người ra một lúc, rồi lắc đầu với vẻ mặt phức tạp:
"Hoàng Thượng vì nàng ta thật sự đã hao tâm tổn trí."
Xảo Châu mở to mắt, vẻ mặt nghi hoặc: "Nương nương có ý gì ạ?"
Mạnh tu dung bình tĩnh nói:
"Trước kia Hoàng Thượng rầm rộ tuyển tú, long trọng ban ân sủng cho Đức phi. Sau khi Đức phi bị giáng xuống thứ dân, lại đến lượt Tống thị ngã ngựa trong vụ án Hoàng Hậu bị hãm hại. Mọi người đều cho rằng Hoàng Thượng đang vì Hoàng Hậu nương nương, nhưng lại quên mất, ai mới là người được lợi nhất?"
Hoàng Thượng vừa kiềm chế thế lực của đại hoàng tử, vừa âm thầm che giấu mọi chuyện sau lưng Hoàng Hậu. Đức phi mưu hại Hoàng Hậu, họa đến cả gia tộc, không ai dám dị nghị.
"Sau khi tuyển tú kết thúc, ta từng nghĩ Hoàng Thượng sẽ ban cho nàng ta vị trí Hoàng quý phi, để tiểu hoàng tử trở thành đích tử."
Xảo Châu kinh ngạc, nàng ta không ngờ nương nương lại từng có suy nghĩ này.
Mạnh tu dung không để ý đến sự khiếp sợ của Xảo Châu, chỉ lắc đầu: "Ngay cả ta cũng nghĩ như vậy, ngươi nghĩ xem Hoàng Hậu nương nương, người luôn mềm lòng và hiểu chuyện, sẽ nghĩ thế nào?"
Hoàng Hậu chắc chắn sẽ nghĩ rằng Hoàng Thượng vì lo lắng cho nàng ấy, nên mới không ban cho Vân Tự vị trí Hoàng quý phi.
Hoàng Thượng có lẽ cũng có suy nghĩ này, nhưng chắc chắn không chỉ dừng lại ở đó.
Ngài ấy có thể từ nhiều hoàng tử mà ngồi lên được ngôi vị này, đối với lòng người ngài ấy sao có thể không hiểu rõ.
Ngài ấy không cho Hoàng Hậu cơ hội nảy sinh bất mãn với Hi quý phi.
Hoàng Hậu sức khỏe yếu, Hi quý phi lại là người có dã tâm, vì tình nghĩa này của Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ hết lòng tạo điều kiện cho Hi quý phi quản lý hậu cung.
Hoàng Hậu nương nương từng nói không sống được bao lâu, Thái y viện cũng không bác bỏ. Ai biết được sức khỏe của Hoàng Hậu nương nương có thể kéo dài bao lâu?
Thậm chí, nàng ấy sống càng lâu cũng chỉ càng tạo điều kiện cho Hi quý phi mà thôi.
Đợi đến khi Hi quý phi quản lý hậu cung đủ lâu, cả triều đình và hậu cung đều quen với sự hiện diện của nàng, thì vị trí kia cuối cùng cũng sẽ thuộc về Hi quý phi.
Ngay từ đầu, Hi quý phi vốn không cần vị trí phó hậu.
Vị trí đó chẳng qua chỉ để xoa dịu lòng người.
Ai có thể nói Hoàng Thượng không phải là người tính toán giỏi? Vì một Hi quý phi, ngài ấy đã tính toán tất cả mọi người.
Dù có người nhận ra điều này nhưng cũng sẽ không ai phản đối, bởi vì ai cũng có tâm lý may mắn. Chỉ cần Vân Tự hiện tại không phải là Hoàng quý phi, họ sẽ luôn ôm một tia hy vọng, biết đâu sau này tình thế sẽ thay đổi?
Xảo Châu bất giác rùng mình, nàng ta nhỏ giọng hỏi:
"Vậy nương nương, chúng ta phải làm sao ạ?"
Mạnh tu dung quay đầu nhìn về phía điện phụ: "Không phải Hi quý phi, cũng không đến lượt ta. Ta có tiểu công chúa là đủ rồi, những chuyện còn lại ta không muốn quản."
Nàng ta vất vả lắm mới có được tiểu công chúa, không muốn bị cuốn vào những chuyện khác, hủy hoại những gì mình đang có.
*****
Khi Vân Tự tỉnh lại là trời đã tối đen. Ký ức trước khi ngất đi ùa về, nàng nhớ rõ ma ma nói nàng đã sinh hạ một tiểu hoàng tử.
Nhận ra điều này, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh trăng mờ ảo tràn ngập nội điện. Vân Tự cảm thấy toàn thân rã rời, vừa đói vừa khát. Nàng định gọi người, nhưng vừa cử động liền nhận ra bên giường hình như có người.
Vân Tự ngẩng đầu lên.
Gương mặt mệt mỏi của nam nhân đập vào mắt nàng. Hắn dựa vào thành giường ngủ thiếp đi.
Vân Tự không biết hắn đã thức bao lâu, nhưng mơ hồ đoán được trong lúc nàng hôn mê, hắn có lẽ vẫn luôn canh giữ bên cạnh.
Giống như câu hắn đã nói trước khi nàng ngủ: ta ở đây với nàng.
Ánh mắt Vân Tự ánh lên vẻ phức tạp, nàng không kìm được mà chớp mắt, nuốt xuống tiếng gọi, lặng im không gây ra tiếng động nào.
Nhưng người nọ vẫn không ngủ được lâu. Hắn bỗng nhiên cử động, nhắm mắt đưa tay sờ trán nàng.
Không biết chạm vào thứ gì, hắn đột nhiên mở mắt ra. Vân Tự chớp chớp đôi mắt chạm phải ánh mắt của hắn. Căn phòng bỗng chốc im lặng lạ thường.
Đàm Viên Sơ không dấu vết thu tay lại. Hắn không gọi người, cúi đầu nhìn nữ tử hồi lâu rồi thấp giọng hỏi:
"Tỉnh từ khi nào vậy?"
Nữ tử ngoan ngoãn đáp lời, thanh âm hơi khàn: "Cũng lâu rồi ạ."
Đáy mắt Đàm Viên Sơ tối sầm lại, trong lòng dâng lên một tia xúc động: "Sao không gọi ta dậy?"
"Muốn cho người ngủ thêm một lát, thấy người có vẻ rất mệt."
Những cảm xúc kia bỗng chốc rõ ràng, khiến hắn cảm thấy lòng mình mềm nhũn. Sao nàng luôn ngoan ngoãn như vậy vào những lúc thế này, làm người ta không kìm lòng được.
Đàm Viên Sơ cúi đầu định hôn nàng, nữ tử bĩu môi vẻ mặt không tình nguyện:
"Trên người thần thiếp có mùi, khó ngửi."
Người xưa nay ít khi nói lời ngon tiếng ngọt hôm nay lại phá lệ dịu dàng: "Không có, không khó ngửi."
Hắn vẫn cúi đầu hôn nàng, dừng lại trên trán và khóe môi nàng, lưu luyến không rời. Vân Tự không kìm được mà run rẩy hàng mi, lặng im không nói.
Người nọ đã lâu không ngủ, chỉ chợp mắt được một lát nên giọng nói hơi khàn: "Có đói bụng không?"
Vân Tự ngẩng đầu nhìn hắn, có chút uỷ khuất: "Đói lắm, cũng mệt lắm."
Giọng nói nhẹ nhàng tinh tế, nhưng hàng mi thanh tú của nàng vẫn hơi cau lại, khiến người ta nhận ra nàng vẫn còn chưa thoải mái. Nhưng nàng không nói gì, dường như sợ người khác lo lắng.
Chử Án cung lập tức sáng đèn. Thức ăn được đưa vào rất nhanh, toàn là món thanh đạm, nhìn không ngon miệng chút nào. Nhưng Vân Tự không từ chối, hôm nay nàng có vẻ ngoan ngoãn lạ thường.
Đàm Viên Sơ cũng nhận ra điều này, hắn không nhịn được mà cúi đầu nhìn nàng.
Hắn hỏi: "Hôm nay sao nàng ngoan vậy?"
Nàng không trả lời mà chỉ nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu nhìn, đôi mắt trong veo như nhìn thấu nỗi lo lắng trong lòng hắn, nhẹ giọng nói với vẻ chắc chắn: "Hoàng Thượng, thần thiếp không sao, người ngủ một lát đi."
Đừng lo lắng cho nàng. Nàng sẽ không biến mất.
Đàm Viên Sơ bỗng chốc cứng người.