Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh
Chương 113: Nó cũng đang nói thích người
Khi Vân Tự tỉnh lại đã gần giữa trưa.
Nàng khẽ nhíu đôi mày thanh tú, mí mắt run run rồi từ từ mở ra, ý thức dần trở lại trong trẻo. Ký ức về đêm qua ùa về, nỗi đau mơ hồ vẫn còn đó, khiến nàng không khỏi rùng mình.
Một lát sau, nàng bỗng ngồi bật dậy, đưa tay sờ xuống bụng, gương mặt trắng bệch đầy vẻ lo lắng và bất an. Vùng bụng vẫn bằng phẳng như trước, dường như chẳng có gì thay đổi.
Nhưng nỗi đau khắc cốt ghi tâm đêm qua khiến nàng cứng đờ tại chỗ. Nàng vùi đầu trong chăn không dám hỏi kết quả.
Bỗng nhiên rèm giường bị người vén lên, có người đến gần. Nàng chỉ khẽ run rẩy không dám ngẩng đầu. Người tới nắm lấy tay nàng, thanh âm khàn khàn vì thiếu ngủ:
“Còn đau không?”
Vân Tự mím chặt môi, đầu óc trống rỗng, nàng không khỏi nghĩ lời này có ý gì?
Vì sao giọng ngài ấy lại khàn? Ngài ấy đã thức trắng đêm?
Chẳng lẽ nàng……
Đàm Viên Sơ cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng nắm chặt chăn gấm đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch. Nàng cuộn tròn người như muốn giấu mình đi, trốn tránh hiện thực.
Cả người nàng đều run rẩy. Sắc mặt Đàm Viên Sơ khẽ biến, hắn ôm lấy nàng quan sát từ trên xuống dưới:
“Đau ở đâu?”
Không đợi nàng trả lời, Đàm Viên Sơ quay đầu ra ngoài gọi: “Hứa Thuận Phúc, mau truyền thái y!”
Vừa thấy hắn đến gần, nàng bỗng cứng đờ, bàn tay nắm chặt chăn gấm chuyển sang nắm chặt lấy tay áo hắn. Nàng run rẩy, rồi dần bật khóc nức nở: "Thần thiếp có phải hay không……”
Nàng ôm lấy bụng mình, những ngón tay trắng bệch.
Đàm Viên Sơ chợt hiểu nàng đang hỏi gì. Hắn siết chặt vòng tay quanh eo nàng, tiếng tim đập dồn dập dần dần bình ổn trở lại. Hắn cúi đầu nhẹ giọng trấn an: "Không có.”
Hắn liên tục lặp lại: “Nàng không sao, hài tử trong bụng cũng bình an.”
Lời hắn nói truyền đến tai khiến Vân Tự ngơ ngác. Nàng không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ, đôi mắt hạnh ngấn lệ liên tục hỏi:
“Thật sao?”
“Thật.”
Nước mắt nàng cứ thế tuôn rơi, xuống mu bàn tay Đàm Viên Sơ lạnh buốt. Đáy mắt hắn thoáng chốc tối sầm lại. Nàng nắm chặt tay áo hắn, nghẹn ngào hỏi:
“Người không gạt thần thiếp?”
Đàm Viên Sơ nhẹ nhàng vén những sợi tóc đen dính trên mặt nàng, nghiêm túc nói: "Không gạt.”
Hắn không để nàng nghi ngờ thêm nữa, dùng ngữ khí không cho phép nàng xen vào mà nói: “Vân Tự, ta khi nào lừa nàng?”
Nữ tử đang run rẩy trong lòng hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Một lát sau nàng oà lên khóc nức nở. Nàng khóc đến nghẹn ngào, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều. Hứa Thuận Phúc dẫn theo thái y chạy đến cửa điện, cũng nghe thấy tiếng khóc của Vân Tự.
Nàng như muốn trút hết nỗi sợ hãi cùng bất an ra ngoài.
Cả người nàng vẫn còn run rẩy.
Đàm Viên Sơ ôm chặt nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng, liên tục trấn an: “Không sao, không sao cả.”
Hắn đang an ủi nàng, nhưng dường như cũng đang tự an ủi chính mình.
Nàng khóc lóc gọi tên hắn, cuộn tròn người nép vào lòng hắn. Sắc mặt nàng trắng bệch. Đàm Viên Sơ dễ dàng nhận ra nỗi sợ hãi trong mắt nàng, hơi thở hắn có chút dồn dập, nỗi kinh hoàng và đau đớn đêm qua lại ùa về trong lòng.
Vân Tự nắm chặt vạt áo hắn, nghẹn ngào nói: "Hoàng Thượng…… Thần thiếp đau quá…… Đau quá đau quá…… Thần thiếp, thần thiếp cứ ngỡ mình sắp chết……”
Nàng nói lời đứt quãng không thành câu, mũi khụt khịt:
“Thần thiếp cứ ngỡ…… thần thiếp không còn được gặp người nữa……”
“…… Thiếp gọi người…… Cứ gọi mãi…… Nhưng người không trả lời……”
Nàng chỉ nhớ hắn ở bên cạnh, nàng không ngừng gọi hắn, gọi rất lâu rất lâu nhưng không ai đáp lại. Nàng chỉ cảm thấy đau đớn đến chết đi sống lại. Nước mắt nàng lăn dài thấm ướt y phục Đàm Viên Sơ. Đôi mắt hạnh đẫm lệ, nàng khóc đến mức hàm răng cũng run lên, ngẩng đầu nhìn hắn như đang chất vấn.
Dường như có thứ gì đó theo dòng máu khắc sâu vào tim, khiến trái tim mềm yếu chợt đau nhói.
Nàng nói nàng cứ gọi hắn mãi, nhưng không nhận được hồi đáp.
Đàm Viên Sơ không thể giải thích với nàng rằng - mỗi khi nàng gọi, hắn đều đáp lại – nàng không nhớ, hắn chỉ có thể nói với nàng:
“Sẽ không.”
Hắn cúi đầu, thanh âm bình thản, nhưng không ai nghe ra được sự nghiêm túc trong đó:
“Ta sẽ không bỏ mặc nàng.”
Vân Tự nghẹn ngào, một dòng nước mắt nóng hổi lại lăn dài trên má. Nàng nép vào lòng hắn, vùi đầu thật sâu, hồi lâu sau mới bật ra tiếng nức nở khe khẽ:
“Người không biết thần thiếp sợ hãi đến nhường nào……”
Sợ mình không tỉnh lại, cũng sợ tỉnh lại.
Sợ kết quả sẽ không thể cứu vãn.
Ánh mắt Đàm Viên Sơ hơi trầm xuống, đáy lòng cảm xúc cuồn cuộn, trong cổ họng có chút nghẹn lại khó chịu.
Nàng sợ hãi trong mơ.
Ngoài giấc mơ, nàng nào có khác gì.
Nàng khóc đến toát mồ hôi, cần cổ nóng bừng, hai má ửng hồng yếu ớt, thân mình đơn bạc nép vào lòng hắn, phảng phất như sắp tan vỡ.
Đàm Viên Sơ lau mồ hôi nóng trên trán nàng, lòng bàn tay lướt qua gò má, nàng như có cảm giác, đôi mắt hạnh vẫn ướt át ngước lên nhìn hắn. Đàm Viên Sơ dùng ngón tay cái khẽ vuốt ve đuôi mắt nàng, bốn mắt nhìn nhau, không biết ai chủ động trước, môi bất chợt chạm môi.
Môi nóng, lưỡi nóng, hơi thở càng nóng phảng phất như muốn thiêu đốt người.
Vân Tự nắm chặt ống tay áo hắn, hai tay vòng qua vai Đàm Viên Sơ siết chặt cổ hắn. Nàng khóc đến mức gần như ngạt thở, hô hấp khó khăn.
Hô hấp bị chiếm lấy, cảm xúc lại dần dần bình ổn.
Hắn hôn nàng gần như điên cuồng, không ngừng cuốn lấy lưỡi nàng, mút lấy nước bọt trong miệng nàng, khiến nàng run rẩy toàn thân.
Có lẽ vì không còn nghe thấy tiếng khóc, ngoài điện vang lên tiếng gõ cửa, thanh âm dè dặt của Hứa Thuận Phúc truyền đến: "Hoàng Thượng, Lâm thái y tới, cho phép ông ấy vào ngay bây giờ ạ?"
Trong điện như có luồng nhiệt nóng bừng, hai người đều không lên tiếng.
Thời gian dường như trở nên dài đằng đẵng.
Chân nàng mềm nhũn, cả người cũng mềm nhũn ngã vào lòng hắn.
Một tay hắn ôm eo nàng, biết nàng không còn sức phản kháng, hơi thở của cả hai đều nặng nề. Hắn buông nàng ra rời khỏi môi nàng, cho nàng chút thời gian thở dốc. Hắn không ngừng hôn lên khóe môi và cổ nàng, tư thế dần dần thoải mái, hơi thở cũng dần đều đặn. Thanh âm hắn khàn khàn có chút căng thẳng:
"A Tự, thân thể nàng còn chưa khỏe."
Nữ tử run rẩy mở mắt, nàng vùi đầu không nói, chỉ còn lại những tiếng thở nhẹ.
Một lúc lâu sau, thanh âm trầm thấp của Đàm Viên Sơ mới vang lên:
"Vào đi."
Hứa Thuận Phúc đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng đợi được câu trả lời, vội vàng dẫn Lâm thái y vào. Trong điện dường như mọi thứ đều bình thường, nương nương vùi đầu vào cổ Hoàng Thượng thân mình khẽ run rẩy, có lẽ là dư âm sau khi khóc. Hoàng Thượng một tay ôm nương nương, che chở nương nương kín mít.
Hứa Thuận Phúc cố gắng cúi đầu nhưng ánh mắt lại vô tình liếc thấy điều gì, cả người bỗng cứng đờ.
Hắn không có gan ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua môi Hoàng Thượng. Vẻ mặt Hoàng Thượng lãnh đạm nhưng môi lại có chút đỏ.
Hứa Thuận Phúc chậm chạp nhận ra không khí trong điện có chút khác lạ, có chút ngột ngạt như có làn sóng ái muội không rõ ràng đang chảy xuôi.
Hứa Thuận Phúc vội vàng cúi đầu, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Nương nương đang mang thai đó!
Lâm thái y mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dường như không nhận thấy điều gì, cung kính bắt mạch cho Tu Dung nương nương. Ánh mắt không dám nhìn loạn, một lát sau ông ấy mới buông tay, cung kính nói:
"Tình hình của nương nương đã ổn định, nhưng dù sao cũng động thai khí, về sau khi tĩnh dưỡng nương nương cần nhớ kỹ không nên kích động, cũng không nên vận động mạnh, tốt nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian."
Lâm thái y như không nói gì, nhưng lại dường như đã nhắc nhở tất cả.
Vân Tự đã sớm tỉnh táo lại, nàng không ngẩng đầu nhưng vẫn không nhịn được nắm chặt ống tay áo Đàm Viên Sơ.
Đàm Viên Sơ nắm lấy tay nàng, dường như không nghe ra ý tứ trong lời nói của Lâm thái y, chỉ bình tĩnh hỏi:
"Còn cần chú ý điều gì nữa?"
Lâm thái y khẽ dừng lại một chút, mới trả lời: "Không nên đụng vào những thứ âm hàn, đồ ăn thức uống tốt nhất đều nên kiêng kỵ."
Đàm Viên Sơ ngẩng mắt, thanh âm lãnh đạm nhưng không cho phép phản bác:
"Từ nay về sau, ngươi chuyên tâm chăm sóc Hi tu dung, không tiếc bất cứ thuốc bổ nào, trẫm muốn Hi tu dung cùng thai nhi trong bụng nàng đều bình an vô sự, ngươi có hiểu không?"
Lâm thái y hiểu, đây là muốn ông ấy từ nay về sau không cần đến các cung khác thỉnh an, chuyên tâm chăm sóc Hi tu dung.
Y thuật của ông ấy cao minh, phi tần trong hậu cung đều thường xuyên mời ông ấy đến bắt mạch, nhưng đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng hạ loại mệnh lệnh này.
Nhưng Lâm thái y không dám chậm trễ, cung kính cúi đầu đáp: "Thần lĩnh mệnh!"
Ông ấy liếc nhìn Hi tu dung, trong lòng rõ ràng, ít nhất cho đến khi Tu Dung nương nương sinh hạ hoàng tự, ông ấy và Hi tu dung đã bị trói chung trên một con thuyền.
Một khi Hi tu dung xảy ra chuyện trong thời gian mang thai, ông ấy cũng không thoát khỏi liên quan.
Sau hôm nay, ông ấy nhất định phải dốc hết sức lực để bảo vệ long thai trong bụng Tu Dung nương nương.
Thu Viện biết tin nương nương tỉnh lại, vội vàng bưng thuốc dưỡng thai vào. Vân Tự liếc nhìn nàng ấy, thấy hai mắt nàng ấy đỏ hoe nhưng thần sắc lại bình tĩnh, trong lòng liền hiểu rõ.
Nàng không hỏi Đàm Viên Sơ về hung thủ.
Nhưng nàng không hỏi, không có nghĩa là không có người muốn nói.
Đàm Viên Sơ nhận lấy chén thuốc tự mình đút cho nàng uống. Đợi hồi lâu không thấy nữ tử hỏi han, hắn ngẩng mắt lên hỏi:
"Nàng không có gì muốn hỏi ta sao?"
Vân Tự khựng lại, nàng khẽ cau mày khi uống thuốc, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là gương mặt vốn đã tiều tụy lại càng thêm trắng bệch, nàng thấp giọng nói:
"Nếu người thương tiếc thần thiếp, tự nhiên sẽ thay thần thiếp làm chủ."
"Nếu người không muốn thay thần thiếp làm chủ, thần thiếp có hỏi, cũng chỉ khiến người thêm phiền lòng."
Giọng nàng nhợt nhạt, không oán trách cũng không giận dữ, thật an phận.
Chiếc thìa bạc khẽ chạm vào thành chén sứ phát ra âm thanh thanh thúy. Đàm Viên Sơ múc một thìa thuốc đưa đến bên môi nàng, Vân Tự uể oải nhíu mày, miễn cưỡng nuốt xuống.
Nghe nàng nói vậy, Đàm Viên Sơ chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng.
Nói chuyện về kẻ thù của mình với giọng điệu rộng lượng như vậy, cũng không biết là đang cố ý tra tấn ai.
Đàm Viên Sơ lau đi vết thuốc còn sót lại nơi khóe môi nàng, rũ mắt nói:
"Kẻ hãm hại nàng là Đức phi."
Đôi mắt hạnh của Vân Tự khẽ run lên, kỳ thực nàng đã sớm đoán được đáp án này, dù sao đêm qua nàng cũng chỉ đến Dực Hòa cung một chuyến.
Nàng vẫn im lặng.
Đàm Viên Sơ gõ nhẹ vào chén thuốc, âm thanh thanh thúy lại vang lên trong điện. Hắn dường như không có chút cảm xúc nào, tiếp tục động tác tỉ mỉ đút cho nàng uống thêm một thìa thuốc.
Lượng thuốc trong thìa lại càng ngày càng ít, Vân Tự chỉ cảm thấy nàng còn chưa kịp nuốt, thuốc đã tan ra trong khoang miệng.
Chỉ còn lại vị đắng chát.
Cứ như vậy, nàng không biết đến bao giờ mới uống hết chén thuốc này.
Vân Tự nghẹn ngào một lát, nàng ngước mắt lên, khẽ cắn môi dưới thuận theo ý hắn hỏi:
"Vậy Hoàng Thượng có thể làm chủ cho thần thiếp không?"
Ngữ khí của Đàm Viên Sơ không hề thay đổi, phảng phất như chưa từng làm gì: "Nàng ta đã bị xóa tên khỏi ngọc điệp, từ nay về sau không còn là Đức phi nữa."
Vân Tự còn chưa kịp thầm mắng cử chỉ của Đàm Viên Sơ, nghe thấy hắn nói vậy, nàng bỗng nhiên kinh ngạc trợn tròn mắt.
Nàng không nghe lầm chứ? Hoàng Thượng thật sự xóa tên Đức phi?
Đó chính là mẫu thân thân sinh của đại hoàng tử!
Nàng liếc nhìn Thu Viện, Thu Viện khẽ gật đầu.
Xác nhận Đàm Viên Sơ không lừa nàng, Vân Tự thở phào nhẹ nhõm.
Lượng thuốc trong thìa rốt cuộc cũng trở lại bình thường, Vân Tự cũng vì vị đắng mà hoàn hồn. Nàng nhăn mặt nuốt xuống rồi ngước mắt lên nhìn hắn, ánh nắng ấm áp chiếu vào mắt nàng, đôi mắt long lanh như chỉ có hình bóng hắn. Nàng nắm lấy ngón tay hắn, động tác mờ ám mà lại rất nhỏ.
Chưa đợi Đàm Viên Sơ nhìn lại, trong điện đã vang lên thanh âm của nàng:
"Hoàng Thượng, thần thiếp rất thích người."
Giọng nàng vui vẻ, như đang nói lời thật lòng nhất.
Đàm Viên Sơ khẽ nhếch môi, cảm thấy nàng thật biết lấy lòng.
Nàng kéo tay hắn áp lên bụng mình. Đàm Viên Sơ khựng lại, đáy mắt hắn tối lại ngước lên nhìn nàng, nữ tử lại dường như không nhận ra, nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, nét mặt xinh đẹp nghiêm túc nói:
"Hài nhi cũng nói thích người."
Trái tim Đàm Viên Sơ đột nhiên rung động dữ dội, khiến đầu ngón tay hắn khẽ run lên.
Hắn bỗng cảm thấy không phân biệt được lời nàng nói là thật hay giả.
Nàng khẽ nhíu đôi mày thanh tú, mí mắt run run rồi từ từ mở ra, ý thức dần trở lại trong trẻo. Ký ức về đêm qua ùa về, nỗi đau mơ hồ vẫn còn đó, khiến nàng không khỏi rùng mình.
Một lát sau, nàng bỗng ngồi bật dậy, đưa tay sờ xuống bụng, gương mặt trắng bệch đầy vẻ lo lắng và bất an. Vùng bụng vẫn bằng phẳng như trước, dường như chẳng có gì thay đổi.
Nhưng nỗi đau khắc cốt ghi tâm đêm qua khiến nàng cứng đờ tại chỗ. Nàng vùi đầu trong chăn không dám hỏi kết quả.
Bỗng nhiên rèm giường bị người vén lên, có người đến gần. Nàng chỉ khẽ run rẩy không dám ngẩng đầu. Người tới nắm lấy tay nàng, thanh âm khàn khàn vì thiếu ngủ:
“Còn đau không?”
Vân Tự mím chặt môi, đầu óc trống rỗng, nàng không khỏi nghĩ lời này có ý gì?
Vì sao giọng ngài ấy lại khàn? Ngài ấy đã thức trắng đêm?
Chẳng lẽ nàng……
Đàm Viên Sơ cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng nắm chặt chăn gấm đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch. Nàng cuộn tròn người như muốn giấu mình đi, trốn tránh hiện thực.
Cả người nàng đều run rẩy. Sắc mặt Đàm Viên Sơ khẽ biến, hắn ôm lấy nàng quan sát từ trên xuống dưới:
“Đau ở đâu?”
Không đợi nàng trả lời, Đàm Viên Sơ quay đầu ra ngoài gọi: “Hứa Thuận Phúc, mau truyền thái y!”
Vừa thấy hắn đến gần, nàng bỗng cứng đờ, bàn tay nắm chặt chăn gấm chuyển sang nắm chặt lấy tay áo hắn. Nàng run rẩy, rồi dần bật khóc nức nở: "Thần thiếp có phải hay không……”
Nàng ôm lấy bụng mình, những ngón tay trắng bệch.
Đàm Viên Sơ chợt hiểu nàng đang hỏi gì. Hắn siết chặt vòng tay quanh eo nàng, tiếng tim đập dồn dập dần dần bình ổn trở lại. Hắn cúi đầu nhẹ giọng trấn an: "Không có.”
Hắn liên tục lặp lại: “Nàng không sao, hài tử trong bụng cũng bình an.”
Lời hắn nói truyền đến tai khiến Vân Tự ngơ ngác. Nàng không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ, đôi mắt hạnh ngấn lệ liên tục hỏi:
“Thật sao?”
“Thật.”
Nước mắt nàng cứ thế tuôn rơi, xuống mu bàn tay Đàm Viên Sơ lạnh buốt. Đáy mắt hắn thoáng chốc tối sầm lại. Nàng nắm chặt tay áo hắn, nghẹn ngào hỏi:
“Người không gạt thần thiếp?”
Đàm Viên Sơ nhẹ nhàng vén những sợi tóc đen dính trên mặt nàng, nghiêm túc nói: "Không gạt.”
Hắn không để nàng nghi ngờ thêm nữa, dùng ngữ khí không cho phép nàng xen vào mà nói: “Vân Tự, ta khi nào lừa nàng?”
Nữ tử đang run rẩy trong lòng hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Một lát sau nàng oà lên khóc nức nở. Nàng khóc đến nghẹn ngào, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều. Hứa Thuận Phúc dẫn theo thái y chạy đến cửa điện, cũng nghe thấy tiếng khóc của Vân Tự.
Nàng như muốn trút hết nỗi sợ hãi cùng bất an ra ngoài.
Cả người nàng vẫn còn run rẩy.
Đàm Viên Sơ ôm chặt nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng, liên tục trấn an: “Không sao, không sao cả.”
Hắn đang an ủi nàng, nhưng dường như cũng đang tự an ủi chính mình.
Nàng khóc lóc gọi tên hắn, cuộn tròn người nép vào lòng hắn. Sắc mặt nàng trắng bệch. Đàm Viên Sơ dễ dàng nhận ra nỗi sợ hãi trong mắt nàng, hơi thở hắn có chút dồn dập, nỗi kinh hoàng và đau đớn đêm qua lại ùa về trong lòng.
Vân Tự nắm chặt vạt áo hắn, nghẹn ngào nói: "Hoàng Thượng…… Thần thiếp đau quá…… Đau quá đau quá…… Thần thiếp, thần thiếp cứ ngỡ mình sắp chết……”
Nàng nói lời đứt quãng không thành câu, mũi khụt khịt:
“Thần thiếp cứ ngỡ…… thần thiếp không còn được gặp người nữa……”
“…… Thiếp gọi người…… Cứ gọi mãi…… Nhưng người không trả lời……”
Nàng chỉ nhớ hắn ở bên cạnh, nàng không ngừng gọi hắn, gọi rất lâu rất lâu nhưng không ai đáp lại. Nàng chỉ cảm thấy đau đớn đến chết đi sống lại. Nước mắt nàng lăn dài thấm ướt y phục Đàm Viên Sơ. Đôi mắt hạnh đẫm lệ, nàng khóc đến mức hàm răng cũng run lên, ngẩng đầu nhìn hắn như đang chất vấn.
Dường như có thứ gì đó theo dòng máu khắc sâu vào tim, khiến trái tim mềm yếu chợt đau nhói.
Nàng nói nàng cứ gọi hắn mãi, nhưng không nhận được hồi đáp.
Đàm Viên Sơ không thể giải thích với nàng rằng - mỗi khi nàng gọi, hắn đều đáp lại – nàng không nhớ, hắn chỉ có thể nói với nàng:
“Sẽ không.”
Hắn cúi đầu, thanh âm bình thản, nhưng không ai nghe ra được sự nghiêm túc trong đó:
“Ta sẽ không bỏ mặc nàng.”
Vân Tự nghẹn ngào, một dòng nước mắt nóng hổi lại lăn dài trên má. Nàng nép vào lòng hắn, vùi đầu thật sâu, hồi lâu sau mới bật ra tiếng nức nở khe khẽ:
“Người không biết thần thiếp sợ hãi đến nhường nào……”
Sợ mình không tỉnh lại, cũng sợ tỉnh lại.
Sợ kết quả sẽ không thể cứu vãn.
Ánh mắt Đàm Viên Sơ hơi trầm xuống, đáy lòng cảm xúc cuồn cuộn, trong cổ họng có chút nghẹn lại khó chịu.
Nàng sợ hãi trong mơ.
Ngoài giấc mơ, nàng nào có khác gì.
Nàng khóc đến toát mồ hôi, cần cổ nóng bừng, hai má ửng hồng yếu ớt, thân mình đơn bạc nép vào lòng hắn, phảng phất như sắp tan vỡ.
Đàm Viên Sơ lau mồ hôi nóng trên trán nàng, lòng bàn tay lướt qua gò má, nàng như có cảm giác, đôi mắt hạnh vẫn ướt át ngước lên nhìn hắn. Đàm Viên Sơ dùng ngón tay cái khẽ vuốt ve đuôi mắt nàng, bốn mắt nhìn nhau, không biết ai chủ động trước, môi bất chợt chạm môi.
Môi nóng, lưỡi nóng, hơi thở càng nóng phảng phất như muốn thiêu đốt người.
Vân Tự nắm chặt ống tay áo hắn, hai tay vòng qua vai Đàm Viên Sơ siết chặt cổ hắn. Nàng khóc đến mức gần như ngạt thở, hô hấp khó khăn.
Hô hấp bị chiếm lấy, cảm xúc lại dần dần bình ổn.
Hắn hôn nàng gần như điên cuồng, không ngừng cuốn lấy lưỡi nàng, mút lấy nước bọt trong miệng nàng, khiến nàng run rẩy toàn thân.
Có lẽ vì không còn nghe thấy tiếng khóc, ngoài điện vang lên tiếng gõ cửa, thanh âm dè dặt của Hứa Thuận Phúc truyền đến: "Hoàng Thượng, Lâm thái y tới, cho phép ông ấy vào ngay bây giờ ạ?"
Trong điện như có luồng nhiệt nóng bừng, hai người đều không lên tiếng.
Thời gian dường như trở nên dài đằng đẵng.
Chân nàng mềm nhũn, cả người cũng mềm nhũn ngã vào lòng hắn.
Một tay hắn ôm eo nàng, biết nàng không còn sức phản kháng, hơi thở của cả hai đều nặng nề. Hắn buông nàng ra rời khỏi môi nàng, cho nàng chút thời gian thở dốc. Hắn không ngừng hôn lên khóe môi và cổ nàng, tư thế dần dần thoải mái, hơi thở cũng dần đều đặn. Thanh âm hắn khàn khàn có chút căng thẳng:
"A Tự, thân thể nàng còn chưa khỏe."
Nữ tử run rẩy mở mắt, nàng vùi đầu không nói, chỉ còn lại những tiếng thở nhẹ.
Một lúc lâu sau, thanh âm trầm thấp của Đàm Viên Sơ mới vang lên:
"Vào đi."
Hứa Thuận Phúc đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng đợi được câu trả lời, vội vàng dẫn Lâm thái y vào. Trong điện dường như mọi thứ đều bình thường, nương nương vùi đầu vào cổ Hoàng Thượng thân mình khẽ run rẩy, có lẽ là dư âm sau khi khóc. Hoàng Thượng một tay ôm nương nương, che chở nương nương kín mít.
Hứa Thuận Phúc cố gắng cúi đầu nhưng ánh mắt lại vô tình liếc thấy điều gì, cả người bỗng cứng đờ.
Hắn không có gan ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua môi Hoàng Thượng. Vẻ mặt Hoàng Thượng lãnh đạm nhưng môi lại có chút đỏ.
Hứa Thuận Phúc chậm chạp nhận ra không khí trong điện có chút khác lạ, có chút ngột ngạt như có làn sóng ái muội không rõ ràng đang chảy xuôi.
Hứa Thuận Phúc vội vàng cúi đầu, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Nương nương đang mang thai đó!
Lâm thái y mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dường như không nhận thấy điều gì, cung kính bắt mạch cho Tu Dung nương nương. Ánh mắt không dám nhìn loạn, một lát sau ông ấy mới buông tay, cung kính nói:
"Tình hình của nương nương đã ổn định, nhưng dù sao cũng động thai khí, về sau khi tĩnh dưỡng nương nương cần nhớ kỹ không nên kích động, cũng không nên vận động mạnh, tốt nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian."
Lâm thái y như không nói gì, nhưng lại dường như đã nhắc nhở tất cả.
Vân Tự đã sớm tỉnh táo lại, nàng không ngẩng đầu nhưng vẫn không nhịn được nắm chặt ống tay áo Đàm Viên Sơ.
Đàm Viên Sơ nắm lấy tay nàng, dường như không nghe ra ý tứ trong lời nói của Lâm thái y, chỉ bình tĩnh hỏi:
"Còn cần chú ý điều gì nữa?"
Lâm thái y khẽ dừng lại một chút, mới trả lời: "Không nên đụng vào những thứ âm hàn, đồ ăn thức uống tốt nhất đều nên kiêng kỵ."
Đàm Viên Sơ ngẩng mắt, thanh âm lãnh đạm nhưng không cho phép phản bác:
"Từ nay về sau, ngươi chuyên tâm chăm sóc Hi tu dung, không tiếc bất cứ thuốc bổ nào, trẫm muốn Hi tu dung cùng thai nhi trong bụng nàng đều bình an vô sự, ngươi có hiểu không?"
Lâm thái y hiểu, đây là muốn ông ấy từ nay về sau không cần đến các cung khác thỉnh an, chuyên tâm chăm sóc Hi tu dung.
Y thuật của ông ấy cao minh, phi tần trong hậu cung đều thường xuyên mời ông ấy đến bắt mạch, nhưng đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng hạ loại mệnh lệnh này.
Nhưng Lâm thái y không dám chậm trễ, cung kính cúi đầu đáp: "Thần lĩnh mệnh!"
Ông ấy liếc nhìn Hi tu dung, trong lòng rõ ràng, ít nhất cho đến khi Tu Dung nương nương sinh hạ hoàng tự, ông ấy và Hi tu dung đã bị trói chung trên một con thuyền.
Một khi Hi tu dung xảy ra chuyện trong thời gian mang thai, ông ấy cũng không thoát khỏi liên quan.
Sau hôm nay, ông ấy nhất định phải dốc hết sức lực để bảo vệ long thai trong bụng Tu Dung nương nương.
Thu Viện biết tin nương nương tỉnh lại, vội vàng bưng thuốc dưỡng thai vào. Vân Tự liếc nhìn nàng ấy, thấy hai mắt nàng ấy đỏ hoe nhưng thần sắc lại bình tĩnh, trong lòng liền hiểu rõ.
Nàng không hỏi Đàm Viên Sơ về hung thủ.
Nhưng nàng không hỏi, không có nghĩa là không có người muốn nói.
Đàm Viên Sơ nhận lấy chén thuốc tự mình đút cho nàng uống. Đợi hồi lâu không thấy nữ tử hỏi han, hắn ngẩng mắt lên hỏi:
"Nàng không có gì muốn hỏi ta sao?"
Vân Tự khựng lại, nàng khẽ cau mày khi uống thuốc, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là gương mặt vốn đã tiều tụy lại càng thêm trắng bệch, nàng thấp giọng nói:
"Nếu người thương tiếc thần thiếp, tự nhiên sẽ thay thần thiếp làm chủ."
"Nếu người không muốn thay thần thiếp làm chủ, thần thiếp có hỏi, cũng chỉ khiến người thêm phiền lòng."
Giọng nàng nhợt nhạt, không oán trách cũng không giận dữ, thật an phận.
Chiếc thìa bạc khẽ chạm vào thành chén sứ phát ra âm thanh thanh thúy. Đàm Viên Sơ múc một thìa thuốc đưa đến bên môi nàng, Vân Tự uể oải nhíu mày, miễn cưỡng nuốt xuống.
Nghe nàng nói vậy, Đàm Viên Sơ chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng.
Nói chuyện về kẻ thù của mình với giọng điệu rộng lượng như vậy, cũng không biết là đang cố ý tra tấn ai.
Đàm Viên Sơ lau đi vết thuốc còn sót lại nơi khóe môi nàng, rũ mắt nói:
"Kẻ hãm hại nàng là Đức phi."
Đôi mắt hạnh của Vân Tự khẽ run lên, kỳ thực nàng đã sớm đoán được đáp án này, dù sao đêm qua nàng cũng chỉ đến Dực Hòa cung một chuyến.
Nàng vẫn im lặng.
Đàm Viên Sơ gõ nhẹ vào chén thuốc, âm thanh thanh thúy lại vang lên trong điện. Hắn dường như không có chút cảm xúc nào, tiếp tục động tác tỉ mỉ đút cho nàng uống thêm một thìa thuốc.
Lượng thuốc trong thìa lại càng ngày càng ít, Vân Tự chỉ cảm thấy nàng còn chưa kịp nuốt, thuốc đã tan ra trong khoang miệng.
Chỉ còn lại vị đắng chát.
Cứ như vậy, nàng không biết đến bao giờ mới uống hết chén thuốc này.
Vân Tự nghẹn ngào một lát, nàng ngước mắt lên, khẽ cắn môi dưới thuận theo ý hắn hỏi:
"Vậy Hoàng Thượng có thể làm chủ cho thần thiếp không?"
Ngữ khí của Đàm Viên Sơ không hề thay đổi, phảng phất như chưa từng làm gì: "Nàng ta đã bị xóa tên khỏi ngọc điệp, từ nay về sau không còn là Đức phi nữa."
Vân Tự còn chưa kịp thầm mắng cử chỉ của Đàm Viên Sơ, nghe thấy hắn nói vậy, nàng bỗng nhiên kinh ngạc trợn tròn mắt.
Nàng không nghe lầm chứ? Hoàng Thượng thật sự xóa tên Đức phi?
Đó chính là mẫu thân thân sinh của đại hoàng tử!
Nàng liếc nhìn Thu Viện, Thu Viện khẽ gật đầu.
Xác nhận Đàm Viên Sơ không lừa nàng, Vân Tự thở phào nhẹ nhõm.
Lượng thuốc trong thìa rốt cuộc cũng trở lại bình thường, Vân Tự cũng vì vị đắng mà hoàn hồn. Nàng nhăn mặt nuốt xuống rồi ngước mắt lên nhìn hắn, ánh nắng ấm áp chiếu vào mắt nàng, đôi mắt long lanh như chỉ có hình bóng hắn. Nàng nắm lấy ngón tay hắn, động tác mờ ám mà lại rất nhỏ.
Chưa đợi Đàm Viên Sơ nhìn lại, trong điện đã vang lên thanh âm của nàng:
"Hoàng Thượng, thần thiếp rất thích người."
Giọng nàng vui vẻ, như đang nói lời thật lòng nhất.
Đàm Viên Sơ khẽ nhếch môi, cảm thấy nàng thật biết lấy lòng.
Nàng kéo tay hắn áp lên bụng mình. Đàm Viên Sơ khựng lại, đáy mắt hắn tối lại ngước lên nhìn nàng, nữ tử lại dường như không nhận ra, nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, nét mặt xinh đẹp nghiêm túc nói:
"Hài nhi cũng nói thích người."
Trái tim Đàm Viên Sơ đột nhiên rung động dữ dội, khiến đầu ngón tay hắn khẽ run lên.
Hắn bỗng cảm thấy không phân biệt được lời nàng nói là thật hay giả.