Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh
Chương 109: Không giống nhau
Trên đường đến Dưỡng Tâm điện phải đi qua Ngự Hoa Viên. Cách Ngự Hoa Viên không xa là hồ sen, tiết trời thu se lạnh, hoa sen đã tàn, hồ sen chẳng còn cảnh đẹp.
Vân Tự nhìn thấy cảnh ấy,
những gợn sóng trong lòng phút chốc tan biến.
Những thứ Đàm Viên Sơ ban cho nàng, dù là địa vị, phong hào, hay việc cố ý trồng hoa sơn trà hôm nay, hắn đều từng ban cho Kỳ quý tần, sau này cũng sẽ ban cho những người khác. Nàng không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, càng không phải người đặc biệt nhất.
Vân Tự khẽ cụp mi rũ mắt.
Cũng không cần so đo nữa, nàng có phải người đặc biệt trong lòng hắn hay không thì có liên quan gì?
Dù sao thứ nàng muốn là sự quan tâm của hắn, chứ không phải tình cảm thật lòng.
Kiệu dừng lại trước Dưỡng Tâm điện, Vân Tự được Thu Viện đỡ xuống. Nàng không giả vờ đỡ bụng, thái y nói thai của nàng mới hơn một tháng, bụng vẫn còn bằng phẳng, nếu quá mức cẩn thận sẽ khiến người ta ghét bỏ.
Hứa Thuận Phúc thấy nàng, có chút kinh ngạc xen lẫn dự đoán, vội vàng nghênh đón:
“Nương nương, sao người lại tự mình đến đây? Có chuyện gì cứ sai bảo nô tài đi một chuyến là được.”
Vân Tự ngẩng lên, hỏi thẳng: “Hoàng Thượng có bận không? Có thời gian gặp ta không?”
Hứa Thuận Phúc không trả lời ngay, vào trong Dưỡng Tâm điện bẩm báo rồi nhanh chóng đi ra, trên mặt mang theo nụ cười. Hắn xoay người đẩy cửa điện, cung kính mời Vân Tự vào trong.
Đàm Viên Sơ đang ở trong điện. Vân Tự hơi bất ngờ, hắn không ngồi ở ngự án mà đang đứng trên bậc thang. Hắn miễn lễ cho nàng, chậm rãi hỏi:
“Sao nàng lại đến đây?”
Trong điện đốt hương thơm ngát, cửa sổ mở rộng, ánh nắng ấm áp chiếu vào không hề lạnh lẽo. Vân Tự cởi áo choàng, ngước đôi mắt hạnh lên nhìn Đàm Viên Sơ, cảm thấy hắn đang cố ý hỏi nàng.
Hắn làm gì, chẳng lẽ hắn không biết sao?
Vân Tự chớp mắt, hỏi thẳng:
“Hoa sơn trà trên đường từ Chử Án cung đến Khôn Ninh cung, là Hoàng Thượng trồng cho thần thiếp sao?”
Trong điện không có ai khác, yên tĩnh đến mức hai người dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau. Thanh âm nàng bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có sự vui mừng và căng thẳng. Đàm Viên Sơ cụp mắt nhìn nàng thật sâu, không nhìn thấu lớp ngụy trang của nàng.
Nhưng Đàm Viên Sơ lại có một linh cảm.
Nàng đang lừa gạt hắn.
Có lẽ nàng vui mừng, nhưng không nhiều như nàng thể hiện ra ngoài.
Nàng luôn như vậy, chỉ có hai ba phần tâm tư lại muốn thể hiện ra mười phần, thật giả lẫn lộn, khiến người ta không phân biệt được cảm xúc thật sự của nàng.
Đàm Viên Sơ cảm thấy có gì đó không đúng, hắn hỏi: "Ngoài nàng ra, trong cung này còn ai thích hoa sơn trà sao?”
Nữ tử vội vàng trợn tròn mắt, bất mãn với câu trả lời của hắn: “Thần thiếp làm sao biết được? Nhỡ đâu là trồng cho người khác thì sao? Thần thiếp tự mình đa tình, cuối cùng chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?”
Đàm Viên Sơ nhíu mày, ngước mắt lên, không để nàng lảng tránh trực tiếp trả lời:
“Là trồng cho nàng.” Giọng hắn nhàn nhạt: “Ngoài nàng ra, không còn ai khác.”
Vân Tự nghẹn lời, cảm thấy hắn thật biết nói chuyện, chẳng lẽ hồ sen kia chỉ để trưng bày thôi sao?
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Kẻ lừa đảo.”
Đàm Viên Sơ khẽ nhướng mày, ngay sau đó liền nghe thấy nàng nói: “Không có ai khác, vậy Kỳ quý tần là gì?”
Lời vừa dứt, Đàm Viên Sơ rốt cuộc hiểu vấn đề nằm ở đâu. Hắn nghĩ, người khác có mà nàng không có, nên muốn ban cho nàng.
Nhưng với nàng mà nói, lại cảm thấy thứ này là người khác từng có, sự kinh hỷ giảm đi rất nhiều.
Chưa kịp để hắn lên tiếng, nữ tử lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sau này có phải còn có hoa lan, hoa cúc, hoa hạnh, hoa quế? Mỗi loài hoa nở rộ đều đại diện cho một người? Quanh năm suốt tháng, có lẽ không chỉ Ngự Hoa Viên, mà khắp hoàng cung đều là cảnh trăm hoa đua nở.”
Đàm Viên Sơ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, cảm xúc vốn có chút khó hiểu bị câu nói này của nàng đánh tan hoàn toàn.
Câu "Hoa khai số đóa, các biểu một chi" là nên dùng trong trường hợp này sao? (1)
(1): Hoa nở thành nhiều đóa, mỗi đóa đều biểu hiện một nét riêng.
Đàm Viên Sơ đưa tay véo tai nàng, thanh âm không nóng không lạnh: "Trong lòng tu dung nương nương, trẫm chỉ là một người làm vườn thôi sao?”
Vân Tự ho khan, lại cảm thấy hắn hình dung rất chính xác, nhất thời không khỏi chột dạ, ánh mắt lảng tránh.
Giọng hắn có chút nguy hiểm, nhưng lại không giống như đang tức giận. Vân Tự liếc nhìn hắn ấp úng nói:
“…… Cũng không thể trách thần thiếp.”
Những chuyện này đều là hắn làm, trách nàng suy diễn lung tung sao?
Đàm Viên Sơ có chút bực: "Im miệng.”
Nàng không vui vẻ lắm, cũng không buồn bã, thậm chí còn có tâm trạng nói đùa với hắn.
Hắn cũng không nói rõ được mình đang bực bội điều gì. Dù vẫn luôn hiểu rõ trong lòng nàng đối với hắn nhạt nhòa, nàng không coi trọng hắn như lời nàng nói, nhưng có đôi khi vẫn cảm thấy nghẹn khuất đến chết.
Không nói nên lời nỗi niềm bị đè nén, Đàm Viên Sơ rũ mắt kéo nữ tử lại gần, một tay chuẩn xác nắm lấy gáy nàng. Lòng bàn tay dùng sức, ý tứ hắn không cần nói cũng hiểu. Vân Tự không tự chủ được ngẩng đầu lên, môi nàng như có như không chạm vào môi hắn, hơi thở giao hòa càng lúc càng nóng.
Vân Tự có chút ngơ ngẩn, cũng không biết sao lại phát triển đến bước này.
Chỉ là hơi thở ấm áp giao hòa khiến hô hấp nàng dồn dập, run rẩy hàng mi, cuối cùng thuận theo nhắm mắt lại.
Đàm Viên Sơ vẫn rũ mắt nhìn nàng.
Khi hôn môi nàng rất ngoan, trên giường cũng rất ngoan. Cảm xúc đều từ nội tâm bộc lộ ra ngoài, đau sẽ cắn hắn, vui mừng sẽ rên khẽ, bị trêu chọc đến nóng nảy cũng sẽ ôm hắn khóc. Không giống như bình thường, nàng dù cười hay giận, đều khiến người ta khó phân biệt thật giả.
Đã nhiều ngày, bọn họ chưa từng thân mật như vậy.
Sau khi hồi cung, hắn bận rộn việc triều chính, đến hậu cung rất ít. Ngày thân mật nhất với nàng, cũng chỉ có nàng được thoải mái.
Vân Tự đứng đến chân hơi mềm, ngã vào lòng hắn. Nàng cảm thấy không rõ nguyên do, hắn dường như mang theo chút cảm xúc, mút đến cánh môi nàng hơi đau, đầu lưỡi tê dại, khiến nàng nhịn không được rên khẽ.
Hắn cảm nhận được bèn buông nàng ra. Thanh âm khàn khàn vang lên sau nụ hôn: "Khó chịu?"
Hắn ôm nàng, lòng bàn tay nóng rực dán lên bụng nàng, ánh mắt sâu thẳm, trong giây lát lại không rõ nàng có thai rốt cuộc có phải là chuyện tốt hay không.
Vân Tự nhận ra điều gì, nàng trợn tròn mắt, nhịn không được nuốt nước miếng, cắn môi nói:
"... Không được."
Đàm Viên Sơ trầm mặc một lát.
Trong mắt nàng, hắn rốt cuộc là hình tượng gì?
Ngữ khí Đàm Viên Sơ nặng thêm một chút, như đang nhấn mạnh điều gì: "Trẫm không muốn làm gì cả."
Vẻ mặt Vân Tự chần chừ gật đầu.
Đàm Viên Sơ nghẹn lời, biết nàng căn bản không tin, đáy lòng không khỏi có chút nghẹn khuất.
Cho đến khi Vân Tự rời đi, Đàm Viên Sơ vẫn không nguôi ngoai được.
Hứa Thuận Phúc vào dâng trà, thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng, có chút kinh ngạc:
"Hoàng Thượng làm sao vậy?"
Hứa Thuận Phúc biết chuyện Hoàng Thượng trồng hoa sơn trà là vì tu dung nương nương. Hắn nghĩ tu dung nương nương là tới tạ ơn, vừa rồi trong điện hẳn là dịu dàng thắm thiết, cho nên Hứa Thuận Phúc cùng đám cung nhân canh giữ bên ngoài, không dám vào quấy rầy.
Dưỡng Tâm điện yên tĩnh một lát, mới vang lên giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ của Đàm Viên Sơ: "Nàng ấy nhắc tới Kỳ quý tần."
Một câu nói quạnh quẽ, dường như không có chút cảm xúc nào. Lại khiến Hứa Thuận Phúc đột nhiên im bặt.
Hắn vẫn luôn đi theo hầu hạ Hoàng Thượng, tận mắt thấy Hoàng Thượng ngày càng không kiềm chế được, tự nhiên nhìn ra tâm tư Hoàng Thượng đối với tu dung nương nương.
Cố tình lại là Kỳ quý tần.
Có nàng ta chắn ở phía trước, những việc Hoàng Thượng làm hôm nay rất dễ dàng biến khéo thành vụng.
Đầu óc Hứa Thuận Phúc có chút đau, hiến kế cho Hoàng Thượng: "Hay là nô tài sai người nhổ hết hoa sen trong hồ?"
Vừa dứt lời, Hứa Thuận Phúc liền tự mình phủ quyết đề nghị này.
Hắn thầm mắng trong lòng, có Kỳ quý tần hay không, hồ sen vẫn sẽ trồng hoa sen, chẳng lẽ lại trồng lục bình sao?
Đàm Viên Sơ liếc mắt nhìn Hứa Thuận Phúc, cảm thấy hắn và Vân Tự hẳn là có tiếng nói chung.
Vân Tự sẽ cảm thấy nhổ hoa sen trong hồ là hành động vô nghĩa sao? Nàng chỉ biết cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Rốt cuộc có thể khiến Kỳ quý tần nghẹn khuất, nàng đều vui mừng khôn xiết.
Việc hắn từng phong hào cho Kỳ quý tần là sự thật, việc hắn vì Kỳ quý tần gieo một hồ hoa sen cũng là sự thật. Chuyện cũ không thể sửa, điều duy nhất hắn có thể làm là khiến những điều này trở nên không còn đặc biệt.
Nếu Vân Tự không phải đặc biệt, thì trong cung này cũng không cần hai chữ "đặc biệt".
*****
Trên đường hồi cung Vân Tự lại thấy hồ sen kia, nhưng hiện tại, nàng đã sớm thu xếp ổn thỏa tâm tình. Nàng khẽ nheo mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Thu Viện thấy Vân Tự vén rèm châu, nhìn theo tầm mắt nàng, không khỏi ngẩn người.
Nàng ấy thật sự không biết nương nương tỉnh táo như vậy, rốt cuộc có phải là chuyện tốt hay không.
Người hồ đồ một chút có lẽ mới càng dễ dàng hạnh phúc.
Đáy lòng Thu Viện phiền muộn, bỗng nhiên nghe thấy nương nương hỏi nàng một câu:
"Ngươi nghĩ, nếu ta nói với Hoàng Thượng, thật ra ta thích hoa thủy tiên, có thể khiến Hoàng Thượng phá hủy hồ sen này đi không?"
Thu Viện bừng tỉnh, nàng ấy nhìn về phía nương nương với đôi mắt sáng long lanh, không khỏi trầm mặc, chỉ cảm thấy vừa rồi phiền muộn thật là lãng phí cảm xúc. Nàng ấy nhịn không được hỏi:
"Nếu Hoàng Thượng thật sự làm như lời người nói, người không lo lắng ngày sau chuyện này sẽ tái diễn sao?"
Vân Tự khẽ hạ mi mắt, rồi nhẹ nhàng ngước nhìn:
"Chẳng lẽ cái gì cũng không làm, thì ngày sau sẽ không tái diễn nữa sao?"
Nàng không quản được Đàm Viên Sơ ngày sau thế nào, chi bằng thừa dịp hiện tại Đàm Viên Sơ còn sủng ái nàng, để cho lòng mình thoải mái một chút.
Ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?
Nàng lười phải lo lắng không đâu.
Thu Viện thấy đáy mắt nàng thấu triệt, bèn không nói gì nữa, chỉ thành thật đáp: "Nô tỳ cảm thấy Hoàng Thượng sẽ không tin."
Tin hay không là một chuyện, nhưng nương nương có thể làm được hay không lại là chuyện khác.
Vân Tự uể oải nói: "Thôi vậy."
Nói dối là một chuyện, ngu ngốc lại là chuyện không thể làm.
Chỉ là Vân Tự cảm thấy có chút tiếc nuối, Kỳ quý tần trốn trong Trường Xuân cung, lúc thỉnh an cũng cáo bệnh, nàng nhất thời không làm gì được nàng ta.
Nếu có thể phá hủy hồ sen này, có thể tưởng tượng ra sắc mặt Kỳ quý tần sẽ thế nào.
Vân Tự chưa bao giờ nghĩ tới dễ dàng buông tha Kỳ quý tần như vậy, cho dù Kỳ quý tần sớm không còn vinh quang ngày xưa, nhưng với Vân Tự mà nói, điều này còn lâu mới đủ.
Hơn nữa, Kỳ quý tần bị biếm vị, là hậu quả do nàng ta đấu không lại Đức phi.
Liên quan gì đến nàng?
Kỳ quý tần nợ nàng, nàng còn chưa kịp báo đáp lại Kỳ quý tần đâu.
*****
Hành động của Đàm Viên Sơ không thể giấu được chúng phi tần trong hậu cung, Kỳ quý tần tự nhiên cũng nhận được tin tức, nàng ta sững sờ tại chỗ, hồi lâu không lấy lại tinh thần.
Đồng Vân không che giấu được vẻ lo lắng nhìn về phía nàng ta.
Một lúc lâu sau Kỳ quý tần nhịn không được tự giễu, thân mình run rẩy: "Hoàng Thượng nhất định phải đối xử với ta như vậy sao?"
Đồng Vân đỡ lấy nàng ta: "Chủ tử, người hà tất phải để ý những điều này, nàng ta cũng chỉ là nhất thời đắc ý thôi."
Chủ tử nhà nàng ta chưa từng có những vinh quang này sao? Đến cuối cùng, chẳng qua trơ mắt nhìn những điều đó lặp lại trên người người khác.
Ai có thể nói chủ tử hiện tại không phải là tương lai của Vân Tự chứ?
Kỳ quý tần suy sụp nhắm mắt:
"Ngươi không hiểu."
Mọi người đều không hiểu nàng ta vì sao cứ nhằm vào Vân Tự, Đồng Vân cũng không hiểu.
Chỉ có nàng ta tự mình biết, không giống nhau.
Nàng ta ái mộ Hoàng Thượng, cho nên càng nhìn thêm rõ ràng, ánh mắt Hoàng Thượng nhìn nàng ta và Vân Tự là không giống nhau.
Vân Tự nhìn thấy cảnh ấy,
những gợn sóng trong lòng phút chốc tan biến.
Những thứ Đàm Viên Sơ ban cho nàng, dù là địa vị, phong hào, hay việc cố ý trồng hoa sơn trà hôm nay, hắn đều từng ban cho Kỳ quý tần, sau này cũng sẽ ban cho những người khác. Nàng không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, càng không phải người đặc biệt nhất.
Vân Tự khẽ cụp mi rũ mắt.
Cũng không cần so đo nữa, nàng có phải người đặc biệt trong lòng hắn hay không thì có liên quan gì?
Dù sao thứ nàng muốn là sự quan tâm của hắn, chứ không phải tình cảm thật lòng.
Kiệu dừng lại trước Dưỡng Tâm điện, Vân Tự được Thu Viện đỡ xuống. Nàng không giả vờ đỡ bụng, thái y nói thai của nàng mới hơn một tháng, bụng vẫn còn bằng phẳng, nếu quá mức cẩn thận sẽ khiến người ta ghét bỏ.
Hứa Thuận Phúc thấy nàng, có chút kinh ngạc xen lẫn dự đoán, vội vàng nghênh đón:
“Nương nương, sao người lại tự mình đến đây? Có chuyện gì cứ sai bảo nô tài đi một chuyến là được.”
Vân Tự ngẩng lên, hỏi thẳng: “Hoàng Thượng có bận không? Có thời gian gặp ta không?”
Hứa Thuận Phúc không trả lời ngay, vào trong Dưỡng Tâm điện bẩm báo rồi nhanh chóng đi ra, trên mặt mang theo nụ cười. Hắn xoay người đẩy cửa điện, cung kính mời Vân Tự vào trong.
Đàm Viên Sơ đang ở trong điện. Vân Tự hơi bất ngờ, hắn không ngồi ở ngự án mà đang đứng trên bậc thang. Hắn miễn lễ cho nàng, chậm rãi hỏi:
“Sao nàng lại đến đây?”
Trong điện đốt hương thơm ngát, cửa sổ mở rộng, ánh nắng ấm áp chiếu vào không hề lạnh lẽo. Vân Tự cởi áo choàng, ngước đôi mắt hạnh lên nhìn Đàm Viên Sơ, cảm thấy hắn đang cố ý hỏi nàng.
Hắn làm gì, chẳng lẽ hắn không biết sao?
Vân Tự chớp mắt, hỏi thẳng:
“Hoa sơn trà trên đường từ Chử Án cung đến Khôn Ninh cung, là Hoàng Thượng trồng cho thần thiếp sao?”
Trong điện không có ai khác, yên tĩnh đến mức hai người dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau. Thanh âm nàng bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có sự vui mừng và căng thẳng. Đàm Viên Sơ cụp mắt nhìn nàng thật sâu, không nhìn thấu lớp ngụy trang của nàng.
Nhưng Đàm Viên Sơ lại có một linh cảm.
Nàng đang lừa gạt hắn.
Có lẽ nàng vui mừng, nhưng không nhiều như nàng thể hiện ra ngoài.
Nàng luôn như vậy, chỉ có hai ba phần tâm tư lại muốn thể hiện ra mười phần, thật giả lẫn lộn, khiến người ta không phân biệt được cảm xúc thật sự của nàng.
Đàm Viên Sơ cảm thấy có gì đó không đúng, hắn hỏi: "Ngoài nàng ra, trong cung này còn ai thích hoa sơn trà sao?”
Nữ tử vội vàng trợn tròn mắt, bất mãn với câu trả lời của hắn: “Thần thiếp làm sao biết được? Nhỡ đâu là trồng cho người khác thì sao? Thần thiếp tự mình đa tình, cuối cùng chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?”
Đàm Viên Sơ nhíu mày, ngước mắt lên, không để nàng lảng tránh trực tiếp trả lời:
“Là trồng cho nàng.” Giọng hắn nhàn nhạt: “Ngoài nàng ra, không còn ai khác.”
Vân Tự nghẹn lời, cảm thấy hắn thật biết nói chuyện, chẳng lẽ hồ sen kia chỉ để trưng bày thôi sao?
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Kẻ lừa đảo.”
Đàm Viên Sơ khẽ nhướng mày, ngay sau đó liền nghe thấy nàng nói: “Không có ai khác, vậy Kỳ quý tần là gì?”
Lời vừa dứt, Đàm Viên Sơ rốt cuộc hiểu vấn đề nằm ở đâu. Hắn nghĩ, người khác có mà nàng không có, nên muốn ban cho nàng.
Nhưng với nàng mà nói, lại cảm thấy thứ này là người khác từng có, sự kinh hỷ giảm đi rất nhiều.
Chưa kịp để hắn lên tiếng, nữ tử lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sau này có phải còn có hoa lan, hoa cúc, hoa hạnh, hoa quế? Mỗi loài hoa nở rộ đều đại diện cho một người? Quanh năm suốt tháng, có lẽ không chỉ Ngự Hoa Viên, mà khắp hoàng cung đều là cảnh trăm hoa đua nở.”
Đàm Viên Sơ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, cảm xúc vốn có chút khó hiểu bị câu nói này của nàng đánh tan hoàn toàn.
Câu "Hoa khai số đóa, các biểu một chi" là nên dùng trong trường hợp này sao? (1)
(1): Hoa nở thành nhiều đóa, mỗi đóa đều biểu hiện một nét riêng.
Đàm Viên Sơ đưa tay véo tai nàng, thanh âm không nóng không lạnh: "Trong lòng tu dung nương nương, trẫm chỉ là một người làm vườn thôi sao?”
Vân Tự ho khan, lại cảm thấy hắn hình dung rất chính xác, nhất thời không khỏi chột dạ, ánh mắt lảng tránh.
Giọng hắn có chút nguy hiểm, nhưng lại không giống như đang tức giận. Vân Tự liếc nhìn hắn ấp úng nói:
“…… Cũng không thể trách thần thiếp.”
Những chuyện này đều là hắn làm, trách nàng suy diễn lung tung sao?
Đàm Viên Sơ có chút bực: "Im miệng.”
Nàng không vui vẻ lắm, cũng không buồn bã, thậm chí còn có tâm trạng nói đùa với hắn.
Hắn cũng không nói rõ được mình đang bực bội điều gì. Dù vẫn luôn hiểu rõ trong lòng nàng đối với hắn nhạt nhòa, nàng không coi trọng hắn như lời nàng nói, nhưng có đôi khi vẫn cảm thấy nghẹn khuất đến chết.
Không nói nên lời nỗi niềm bị đè nén, Đàm Viên Sơ rũ mắt kéo nữ tử lại gần, một tay chuẩn xác nắm lấy gáy nàng. Lòng bàn tay dùng sức, ý tứ hắn không cần nói cũng hiểu. Vân Tự không tự chủ được ngẩng đầu lên, môi nàng như có như không chạm vào môi hắn, hơi thở giao hòa càng lúc càng nóng.
Vân Tự có chút ngơ ngẩn, cũng không biết sao lại phát triển đến bước này.
Chỉ là hơi thở ấm áp giao hòa khiến hô hấp nàng dồn dập, run rẩy hàng mi, cuối cùng thuận theo nhắm mắt lại.
Đàm Viên Sơ vẫn rũ mắt nhìn nàng.
Khi hôn môi nàng rất ngoan, trên giường cũng rất ngoan. Cảm xúc đều từ nội tâm bộc lộ ra ngoài, đau sẽ cắn hắn, vui mừng sẽ rên khẽ, bị trêu chọc đến nóng nảy cũng sẽ ôm hắn khóc. Không giống như bình thường, nàng dù cười hay giận, đều khiến người ta khó phân biệt thật giả.
Đã nhiều ngày, bọn họ chưa từng thân mật như vậy.
Sau khi hồi cung, hắn bận rộn việc triều chính, đến hậu cung rất ít. Ngày thân mật nhất với nàng, cũng chỉ có nàng được thoải mái.
Vân Tự đứng đến chân hơi mềm, ngã vào lòng hắn. Nàng cảm thấy không rõ nguyên do, hắn dường như mang theo chút cảm xúc, mút đến cánh môi nàng hơi đau, đầu lưỡi tê dại, khiến nàng nhịn không được rên khẽ.
Hắn cảm nhận được bèn buông nàng ra. Thanh âm khàn khàn vang lên sau nụ hôn: "Khó chịu?"
Hắn ôm nàng, lòng bàn tay nóng rực dán lên bụng nàng, ánh mắt sâu thẳm, trong giây lát lại không rõ nàng có thai rốt cuộc có phải là chuyện tốt hay không.
Vân Tự nhận ra điều gì, nàng trợn tròn mắt, nhịn không được nuốt nước miếng, cắn môi nói:
"... Không được."
Đàm Viên Sơ trầm mặc một lát.
Trong mắt nàng, hắn rốt cuộc là hình tượng gì?
Ngữ khí Đàm Viên Sơ nặng thêm một chút, như đang nhấn mạnh điều gì: "Trẫm không muốn làm gì cả."
Vẻ mặt Vân Tự chần chừ gật đầu.
Đàm Viên Sơ nghẹn lời, biết nàng căn bản không tin, đáy lòng không khỏi có chút nghẹn khuất.
Cho đến khi Vân Tự rời đi, Đàm Viên Sơ vẫn không nguôi ngoai được.
Hứa Thuận Phúc vào dâng trà, thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng, có chút kinh ngạc:
"Hoàng Thượng làm sao vậy?"
Hứa Thuận Phúc biết chuyện Hoàng Thượng trồng hoa sơn trà là vì tu dung nương nương. Hắn nghĩ tu dung nương nương là tới tạ ơn, vừa rồi trong điện hẳn là dịu dàng thắm thiết, cho nên Hứa Thuận Phúc cùng đám cung nhân canh giữ bên ngoài, không dám vào quấy rầy.
Dưỡng Tâm điện yên tĩnh một lát, mới vang lên giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ của Đàm Viên Sơ: "Nàng ấy nhắc tới Kỳ quý tần."
Một câu nói quạnh quẽ, dường như không có chút cảm xúc nào. Lại khiến Hứa Thuận Phúc đột nhiên im bặt.
Hắn vẫn luôn đi theo hầu hạ Hoàng Thượng, tận mắt thấy Hoàng Thượng ngày càng không kiềm chế được, tự nhiên nhìn ra tâm tư Hoàng Thượng đối với tu dung nương nương.
Cố tình lại là Kỳ quý tần.
Có nàng ta chắn ở phía trước, những việc Hoàng Thượng làm hôm nay rất dễ dàng biến khéo thành vụng.
Đầu óc Hứa Thuận Phúc có chút đau, hiến kế cho Hoàng Thượng: "Hay là nô tài sai người nhổ hết hoa sen trong hồ?"
Vừa dứt lời, Hứa Thuận Phúc liền tự mình phủ quyết đề nghị này.
Hắn thầm mắng trong lòng, có Kỳ quý tần hay không, hồ sen vẫn sẽ trồng hoa sen, chẳng lẽ lại trồng lục bình sao?
Đàm Viên Sơ liếc mắt nhìn Hứa Thuận Phúc, cảm thấy hắn và Vân Tự hẳn là có tiếng nói chung.
Vân Tự sẽ cảm thấy nhổ hoa sen trong hồ là hành động vô nghĩa sao? Nàng chỉ biết cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Rốt cuộc có thể khiến Kỳ quý tần nghẹn khuất, nàng đều vui mừng khôn xiết.
Việc hắn từng phong hào cho Kỳ quý tần là sự thật, việc hắn vì Kỳ quý tần gieo một hồ hoa sen cũng là sự thật. Chuyện cũ không thể sửa, điều duy nhất hắn có thể làm là khiến những điều này trở nên không còn đặc biệt.
Nếu Vân Tự không phải đặc biệt, thì trong cung này cũng không cần hai chữ "đặc biệt".
*****
Trên đường hồi cung Vân Tự lại thấy hồ sen kia, nhưng hiện tại, nàng đã sớm thu xếp ổn thỏa tâm tình. Nàng khẽ nheo mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Thu Viện thấy Vân Tự vén rèm châu, nhìn theo tầm mắt nàng, không khỏi ngẩn người.
Nàng ấy thật sự không biết nương nương tỉnh táo như vậy, rốt cuộc có phải là chuyện tốt hay không.
Người hồ đồ một chút có lẽ mới càng dễ dàng hạnh phúc.
Đáy lòng Thu Viện phiền muộn, bỗng nhiên nghe thấy nương nương hỏi nàng một câu:
"Ngươi nghĩ, nếu ta nói với Hoàng Thượng, thật ra ta thích hoa thủy tiên, có thể khiến Hoàng Thượng phá hủy hồ sen này đi không?"
Thu Viện bừng tỉnh, nàng ấy nhìn về phía nương nương với đôi mắt sáng long lanh, không khỏi trầm mặc, chỉ cảm thấy vừa rồi phiền muộn thật là lãng phí cảm xúc. Nàng ấy nhịn không được hỏi:
"Nếu Hoàng Thượng thật sự làm như lời người nói, người không lo lắng ngày sau chuyện này sẽ tái diễn sao?"
Vân Tự khẽ hạ mi mắt, rồi nhẹ nhàng ngước nhìn:
"Chẳng lẽ cái gì cũng không làm, thì ngày sau sẽ không tái diễn nữa sao?"
Nàng không quản được Đàm Viên Sơ ngày sau thế nào, chi bằng thừa dịp hiện tại Đàm Viên Sơ còn sủng ái nàng, để cho lòng mình thoải mái một chút.
Ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?
Nàng lười phải lo lắng không đâu.
Thu Viện thấy đáy mắt nàng thấu triệt, bèn không nói gì nữa, chỉ thành thật đáp: "Nô tỳ cảm thấy Hoàng Thượng sẽ không tin."
Tin hay không là một chuyện, nhưng nương nương có thể làm được hay không lại là chuyện khác.
Vân Tự uể oải nói: "Thôi vậy."
Nói dối là một chuyện, ngu ngốc lại là chuyện không thể làm.
Chỉ là Vân Tự cảm thấy có chút tiếc nuối, Kỳ quý tần trốn trong Trường Xuân cung, lúc thỉnh an cũng cáo bệnh, nàng nhất thời không làm gì được nàng ta.
Nếu có thể phá hủy hồ sen này, có thể tưởng tượng ra sắc mặt Kỳ quý tần sẽ thế nào.
Vân Tự chưa bao giờ nghĩ tới dễ dàng buông tha Kỳ quý tần như vậy, cho dù Kỳ quý tần sớm không còn vinh quang ngày xưa, nhưng với Vân Tự mà nói, điều này còn lâu mới đủ.
Hơn nữa, Kỳ quý tần bị biếm vị, là hậu quả do nàng ta đấu không lại Đức phi.
Liên quan gì đến nàng?
Kỳ quý tần nợ nàng, nàng còn chưa kịp báo đáp lại Kỳ quý tần đâu.
*****
Hành động của Đàm Viên Sơ không thể giấu được chúng phi tần trong hậu cung, Kỳ quý tần tự nhiên cũng nhận được tin tức, nàng ta sững sờ tại chỗ, hồi lâu không lấy lại tinh thần.
Đồng Vân không che giấu được vẻ lo lắng nhìn về phía nàng ta.
Một lúc lâu sau Kỳ quý tần nhịn không được tự giễu, thân mình run rẩy: "Hoàng Thượng nhất định phải đối xử với ta như vậy sao?"
Đồng Vân đỡ lấy nàng ta: "Chủ tử, người hà tất phải để ý những điều này, nàng ta cũng chỉ là nhất thời đắc ý thôi."
Chủ tử nhà nàng ta chưa từng có những vinh quang này sao? Đến cuối cùng, chẳng qua trơ mắt nhìn những điều đó lặp lại trên người người khác.
Ai có thể nói chủ tử hiện tại không phải là tương lai của Vân Tự chứ?
Kỳ quý tần suy sụp nhắm mắt:
"Ngươi không hiểu."
Mọi người đều không hiểu nàng ta vì sao cứ nhằm vào Vân Tự, Đồng Vân cũng không hiểu.
Chỉ có nàng ta tự mình biết, không giống nhau.
Nàng ta ái mộ Hoàng Thượng, cho nên càng nhìn thêm rõ ràng, ánh mắt Hoàng Thượng nhìn nàng ta và Vân Tự là không giống nhau.