Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh
Chương 105: Phong hào
Tại Dưỡng Tâm điện, Đàm Viên Sơ vừa hạ triều trở về, ngồi trong điện đến tận bây giờ, dựa vào ngự án, tay cầm bút viết gì đó.
Hứa Thuận Phúc bưng trà đẩy cửa bước vào, liếc mắt nhìn đồ bố trí trên ngự án, rồi vội vàng cúi đầu không dám nhìn thêm nữa.
Hứa Thuận Phúc biết Hoàng Thượng đang bận tâm điều gì. Kỳ quý tần bị biếm, nơi ở của tiểu công chúa vẫn chưa được sắp xếp ổn thỏa. Hoàng Thượng trước giờ vẫn luôn do dự, bây giờ Vân tiệp dư có thai, xem như đã giúp Hoàng Thượng hạ quyết tâm.
So với tiểu công chúa, việc đại hoàng tử dọn vào Hoàng Tử Sở không cần phải vội vàng quyết định.
Trong góc điện đặt một chậu bạch ngọc lan tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Đàm Viên Sơ buông bút xuống, mệt mỏi day day mi tâm, tựa lưng vào ghế nhàn nhạt hỏi:
"Ngươi thấy Mạnh tiệp dư thế nào?"
Hứa Thuận Phúc toát mồ hôi hột. Mạnh tiệp dư dù không được sủng ái nhưng cũng là chủ tử, một tên nô tài như hắn sao dám nhận xét?
Hoàng Thượng lúc này nhắc đến Mạnh tiệp dư, trong lòng chắc chắn đã có ý định với nàng ta. Hứa Thuận Phúc hiểu ý bèn cười nói:
"Mạnh tiệp dư tiến cung đã nhiều năm, luôn luôn cung kính ôn hòa. Nếu sau này có tiểu công chúa làm bạn, nhất định sẽ chăm sóc tiểu công chúa chu đáo."
Khi nói những lời này, Hứa Thuận Phúc không hề cảm thấy chột dạ.
Mạnh tiệp dư tiến cung mười một năm, chưa từng có tin tức gì, nay bỗng nhiên có thể chăm sóc tiểu công chúa, quả là một chuyện đáng mừng.
Nói khó nghe một chút, các chủ tử nương nương trong cung nhìn thì vinh hoa phú quý, nhưng nỗi cô đơn chỉ có bản thân họ mới hiểu. Có một đứa con, dù không có vinh quang bề ngoài thì cũng là niềm an ủi.
Hơn nữa, Mạnh tiệp dư ngày thường luôn khiêm tốn không gây chuyện thị phi, cũng bởi vì vậy, mỗi khi Hoàng Thượng ban thưởng cho hậu cung, đều có tên Mạnh tiệp dư.
Đàm Viên Sơ trầm mặc một lúc lâu, rồi lại cầm bút lên, chấm mực, viết vài chữ lên giấy Tuyên Thành.
Viết xong, hắn lại đặt tờ giấy Tuyên Thành đó lên trên một tờ giấy Tuyên Thành khác.
Hứa Thuận Phúc liếc nhìn, thấy tờ giấy Tuyên Thành bên dưới viết không ít chữ, "Cung", "Thuận", "Nhu"... đều bị Hoàng Thượng gạch bỏ. Hứa Thuận Phúc đoán được Hoàng Thượng muốn làm gì, bèn thử hỏi:
"Hoàng Thượng muốn chọn phong hào cho Vân tiệp dư ạ?"
Đàm Viên Sơ không hề che giấu mà nhướng mày, chậm rãi gật đầu: "Nàng ấy đã có thai, nếu trẫm không tỏ vẻ gì, e rằng nàng sẽ ghi hận trẫm cả đời."
Hứa Thuận Phúc liếc nhìn đồ vật bày trí trong cung điện, thầm mắng trong lòng, cho Vân tiệp dư dọn vào chính điện, chẳng lẽ còn chưa tính là tỏ vẻ gì sao?
Hình như đoán được Hứa Thuận Phúc đang nghĩ gì, Đàm Viên Sơ khẽ cười:
"Nàng ấy vốn hay tính toán chi li. Trước đây, khi Kỳ quý tần được thăng lên tam phẩm chiêu nghi cũng được ban phong hào, nàng ấy mà không có, trẫm lo nàng ấy sẽ cảm thấy bất bình."
Hứa Thuận Phúc cười gượng, trong lòng cảm thấy khó nói nên lời.
Rốt cuộc là Vân tiệp dư cảm thấy bất bình, hay là Hoàng Thượng tự cảm thấy bất bình?
Theo hắn thấy, chỉ cần hôm nay Hoàng Thượng truyền thánh chỉ tấn phong cho Vân tiệp dư, và cho tiệp dư dọn vào chính điện Chử Án cung, tiệp dư sẽ chẳng nghĩ đến chuyện phong hào đâu.
Rốt cuộc ai mới là người tính toán chi li, tự dưng bị gán cho tội danh này, hắn thấy oan cho Vân tiệp dư quá.
Hứa Thuận Phúc nhìn Hoàng Thượng đang lựa chọn trong một đống phong hào, không khỏi hỏi:
"Hoàng Thượng vẫn chưa chọn được ạ?"
Vẻ mặt Đàm Viên Sơ nhàn nhạt, lắc đầu: "Những chữ này đều không hay."
Hứa Thuận Phúc buồn bực, "Cung kính", "Ôn nhu", "Nhàn đức"... đều là những chữ dùng để khen ngợi nữ tử, sao lại không hay?
Đàm Viên Sơ không quan tâm đến suy nghĩ của Hứa Thuận Phúc, tóm lại hắn cảm thấy những chữ này không hợp với Vân Tự. Hắn lại trải ra một tờ giấy Tuyên Thành, chấm mực, đặt bút xuống không chút do dự, hiển nhiên trong lòng đã có ý tưởng từ trước.
Hứa Thuận Phúc nhìn theo ngòi bút, trên giấy Tuyên Thành dần dần hiện ra một chữ.
....Hi!
Hi từ xưa đến nay mang ý nghĩa ánh sáng, hưng thịnh, cát tường, là một chữ mang ý tốt đẹp.
Hứa Thuận Phúc giật mình, so với "Cung kính", "Ôn nhu", "Nhàn đức", phong hào này rõ ràng khác biệt, dường như gửi gắm rất nhiều tâm ý khó nói của Hoàng Thượng.
Đàm Viên Sơ rũ mắt nhìn chữ "Hi", giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ:
"Nàng ấy nói ngày xưa đã chịu nhiều khổ cực, trẫm tuy thương tiếc nhưng cũng không thể bù đắp cho nàng ấy những gì đã qua, chỉ mong sau này con đường của nàng ấy sẽ tươi sáng, thuận lợi, mọi việc đều như ý."
Hứa Thuận Phúc kinh ngạc cúi đầu.
Mọi việc đều như ý sao?
Hắn không khỏi nghĩ, Vân tiệp dư muốn gì?
Vinh hoa phú quý.
Nhưng vinh hoa phú quý khi nào thì là đỉnh cao?
Hứa Thuận Phúc âm thầm nuốt nước bọt, nhưng rồi lập tức gạt bỏ ý nghĩ này, cảm thấy Hoàng Thượng không thể nào có ý đó.
Thực ra, Hứa Thuận Phúc không bất ngờ khi Hoàng Thượng muốn tấn phong cho Vân tiệp dư. Khi Hoàng Thượng chọn Chử An cung cho Vân tiệp dư, hắn đã đoán trước được sẽ có ngày hôm nay.
Trong điện yên tĩnh hồi lâu, Đàm Viên Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát sắc trời, rồi thản nhiên nói:
"Thỉnh an chắc cũng đã tan rồi, đi tuyên chỉ thôi, kẻo nàng ấy chờ lâu lại oán trách trẫm."
Hứa Thuận Phúc cung kính nâng thánh chỉ rồi lui ra.
Sau khi hắn rời đi, Đàm Viên Sơ cúi đầu nhìn những nét chữ trên giấy Tuyên Thành, bỗng nhiên đứng dậy. Lộ Nguyên vội vàng đuổi theo:
"Hoàng Thượng muốn đi đâu ạ?"
Đàm Viên Sơ thờ ơ buông xuống một câu: "Từ Ninh cung, trẫm đi thăm mẫu hậu."
*****
Cửa cung Từ Ninh cung thường ngày luôn đóng chặt. Thái Hậu tuyên bố thân thể không khỏe, trừ Tĩnh phi nương nương ra, gần như không gặp bất kỳ ai.
Nhưng những người không được gặp, dĩ nhiên không bao gồm Đàm Viên Sơ.
Loan giá còn chưa đến Từ Ninh cung, Thái Hậu đã nhận được tin, sai Trương ma ma ra nghênh đón. Khi Đàm Viên Sơ xuống loan giá, Trương ma ma định hành lễ, nhưng bị hắn ngăn lại:
"Cô cô đứng dậy đi."
Trương ma ma hầu hạ Thái Hậu nương nương đã lâu, Đàm Viên Sơ lúc nhỏ cũng được bà ấy chăm sóc, nên vẫn luôn gọi bà ấy là cô cô.
Trên đường đi vào trong điện, Đàm Viên Sơ nhìn khu vườn vắng vẻ. Trong Từ Ninh cung có một rừng mai, những đóa hồng mai nở sớm giờ đã sắp tàn, chỉ còn lại những nụ hoa đang chờ ngày bung nở.
Thái Hậu thích hồng mai.
Trước kia, tiên đế đã trồng một rừng hồng mai trong cung cho Thái Hậu. Sau khi tiên đế qua đời, Thái Hậu chuyển đến Từ Ninh cung, bà không muốn ra ngoài đi lại nhiều nên Đàm Viên Sơ đã cho người trồng một rừng hồng mai khác tại đây.
Đàm Viên Sơ chợt nghĩ, mẫu hậu thích hồng mai, phụ hoàng liền trồng mai cho bà.
Trước kia, Kỳ quý tần thích hoa sen, hắn cũng cho cung nhân trồng một hồ sen, về sau còn bị người ta xem là hoa sen chỉ dành riêng cho Kỳ quý tần.
Vân Tự thì chẳng có gì cả.
Trương ma ma nhìn theo ánh mắt hắn, khi thấy rừng hồng mai, không nhịn được cười nói: "Năm nay hồng mai nở sớm, ngày khác Hoàng Thượng đến có thể thưởng thức bánh hoa mai rồi ạ."
Đàm Viên Sơ khựng lại, thu hồi tầm mắt, khẽ cười:
"Tay nghề làm điểm tâm của cô cô quả là tuyệt vời, trẫm rất mong chờ đến ngày hoa nở."
Đi qua rừng hồng mai, bước lên hành lang, Đàm Viên Sơ mới hỏi: "Dạo này sức khỏe mẫu hậu thế nào?"
"Hoàng Thượng yên tâm, nương nương vẫn khỏe ạ."
Đàm Viên Sơ gật đầu, bước vào trong điện. Thái Hậu nương nương đã chờ sẵn, thấy quầng thâm dưới mắt hắn, không khỏi nhíu mày:
"Gần đây triều chính bận rộn lắm sao?"
Đàm Viên Sơ khẽ ho một tiếng. Hắn thức trắng đêm qua, khó tránh khỏi có chút mệt mỏi. Biết mẫu hậu hiểu lầm, hắn cũng không giải thích, chỉ đáp: "Vẫn ổn ạ."
Thái hậu nghi ngờ nhìn hắn, thấy tinh thần hắn có vẻ không tệ nên cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ hừ một tiếng:
"Người ta nói "Không có việc gì không đến tam bảo điện", Hoàng Thượng từ hành cung trở về, số lần đến Từ Ninh cung hình như hơi nhiều đấy."
Đàm Viên Sơ cười đáp: "Nghe mẫu hậu nói vậy, nếu để người khác nghe thấy, còn không mắng nhi thần bất hiếu sao?"
Thái Hậu trừng mắt nhìn hắn, càng ngày càng không ra dáng.
Thấy vậy, Trương ma ma sai cung nhân dâng trà lên rồi dẫn họ lui ra ngoài. Trong điện chỉ còn lại Đàm Viên Sơ và Thái Hậu.
Thái hậu nghịch ngọc như ý trong tay, liếc nhìn hoàng nhi của mình, chậm rãi nói:
"Nghe nói mấy hôm trước, ở Trích Nguyệt lâu có một nô tài bên cạnh đại hoàng tử chết?"
Đàm Viên Sơ nhíu mày, thanh âm rõ ràng lạnh nhạt đi: "Lại là ai quấy rầy thanh tịnh của mẫu hậu vậy?"
Thái Hậu không để ý đến thái độ của hắn, trừng mắt nói:
"Thôi được rồi, ai gia sẽ không đi tìm vị Vân tiệp dư kia gây phiền toái, hoàng nhi cũng không cần giả vờ trước mặt ai gia."
Đàm Viên Sơ trầm mặc một lát.
Nước trà dần nguội lạnh, Thái Hậu cũng nhận ra điều gì đó từ sự trầm mặc của hắn. Một lúc lâu sau, bà quay đầu nhìn ra rừng mai ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút xa xăm khẽ thở dài:
"Muốn làm gì thì cứ làm đi, ai gia không cản con."
Thực ra, bà còn một câu chưa nói.
Hắn và phụ hoàng của hắn có những điểm giống nhau.
Năm đó bà được tuyển tú vào cung, rất được tiên đế sủng ái. Bà không thể nói tiên đế đối xử với bà không tốt, nhưng trong lòng bà cũng từng oán hận tiên đế.
Ngài ấy luôn cân nhắc thiệt hơn, sợ thiên vị sẽ gây bất công, sợ hậu cung sẽ độc sủng một người, nên khi bà sinh hạ hoàng nhi cũng không cho bà địa vị cao, khiến ba năm đầu bà chỉ được gặp hoàng nhi vài lần.
Sau khi hoàng nhi được đưa về bên cạnh bà, bà thậm chí còn không biết yêu thương con mình như thế nào. Không ai hiểu được khoảng thời gian đó bà đã sống ra sao.
Bà tự thấy có lỗi với hoàng nhi nên rất ít khi từ chối yêu cầu của hắn. Ngay cả sau này khi hắn đăng cơ, vì sợ hắn khó xử mà bà tình nguyện ở trong Từ Ninh cung, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho hắn.
Thái hậu lắc đầu: "Nếu thật sự thương tiếc nàng ấy, thì đừng khinh thường nàng ấy."
Nỗi khổ của nữ nhân trong hậu cung chính là vinh nhục đều phụ thuộc vào một người, nhưng những lời thề non hẹn biển, yêu thương sủng ái của đế vương lại như mây khói, khó mà giữ được.
Lời Thái Hậu vừa dứt, Từ Ninh cung chìm vào tĩnh lặng. Bên trong điện hương đàn thoang thoảng lan tỏa, càng thêm tịch mịch.
Chén trà đã hoàn toàn nguội lạnh, Đàm Viên Sơ bưng lên rồi lại đặt xuống. Khi đứng dậy định rời đi, hắn bỗng quay người lại hỏi:
"Mẫu hậu thấy trong cung có ai thích hợp nuôi nấng Sơ nhi không?"
Thái hậu nhìn hắn, rồi lắc đầu: "Vấn đề này, con nên đi hỏi Hoàng Hậu."
Đàm Viên Sơ cũng không mong đợi một câu trả lời rõ ràng từ bà, chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Trương ma ma tiễn Đàm Viên Sơ, trở lại trong điện, thấy Thái hậu đang thất thần nhìn chén trà trên bàn.
Trương ma ma kinh ngạc, tiến lên hỏi: "Hoàng Thượng và nương nương nói gì vậy ạ?"
Thái Hậu hoàn hồn, ánh mắt thoáng vẻ phức tạp, chỉ nói ngắn gọn: "Hắn hỏi ai gia, trong cung ai thích hợp nuôi nấng đại hoàng tử."
Trương ma ma hít một hơi thật sâu, đè thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng đã quyết định rồi sao?"
Thái Hậu lắc đầu: "Đức phi trước kia ỷ vào đại hoàng tử mà quá mức ngạo mạn, trong cung liên tiếp có phi tần sảy thai, bây giờ Vân tiệp dư lại có thai, hắn không thể dung thứ được nữa."
Trương ma ma im lặng.
Một lúc sau, Thái Hậu bỗng nhiên gọi bà ấy. Trương ma ma ngẩng đầu nhìn, nghe Thái hậu lẩm bẩm: "Thì ra ở phương diện này hoàng nhi lại không giống ngài ấy chút nào."
Chưa để Trương ma ma lên tiếng, Thái Hậu nhắm mắt lại, khẽ cười tự giễu:
"Ta từng cho rằng bậc đế vương đều như nhau."
Trương ma ma hiểu ý tứ của Thái Hậu, không nói ra lời.
Hứa Thuận Phúc bưng trà đẩy cửa bước vào, liếc mắt nhìn đồ bố trí trên ngự án, rồi vội vàng cúi đầu không dám nhìn thêm nữa.
Hứa Thuận Phúc biết Hoàng Thượng đang bận tâm điều gì. Kỳ quý tần bị biếm, nơi ở của tiểu công chúa vẫn chưa được sắp xếp ổn thỏa. Hoàng Thượng trước giờ vẫn luôn do dự, bây giờ Vân tiệp dư có thai, xem như đã giúp Hoàng Thượng hạ quyết tâm.
So với tiểu công chúa, việc đại hoàng tử dọn vào Hoàng Tử Sở không cần phải vội vàng quyết định.
Trong góc điện đặt một chậu bạch ngọc lan tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Đàm Viên Sơ buông bút xuống, mệt mỏi day day mi tâm, tựa lưng vào ghế nhàn nhạt hỏi:
"Ngươi thấy Mạnh tiệp dư thế nào?"
Hứa Thuận Phúc toát mồ hôi hột. Mạnh tiệp dư dù không được sủng ái nhưng cũng là chủ tử, một tên nô tài như hắn sao dám nhận xét?
Hoàng Thượng lúc này nhắc đến Mạnh tiệp dư, trong lòng chắc chắn đã có ý định với nàng ta. Hứa Thuận Phúc hiểu ý bèn cười nói:
"Mạnh tiệp dư tiến cung đã nhiều năm, luôn luôn cung kính ôn hòa. Nếu sau này có tiểu công chúa làm bạn, nhất định sẽ chăm sóc tiểu công chúa chu đáo."
Khi nói những lời này, Hứa Thuận Phúc không hề cảm thấy chột dạ.
Mạnh tiệp dư tiến cung mười một năm, chưa từng có tin tức gì, nay bỗng nhiên có thể chăm sóc tiểu công chúa, quả là một chuyện đáng mừng.
Nói khó nghe một chút, các chủ tử nương nương trong cung nhìn thì vinh hoa phú quý, nhưng nỗi cô đơn chỉ có bản thân họ mới hiểu. Có một đứa con, dù không có vinh quang bề ngoài thì cũng là niềm an ủi.
Hơn nữa, Mạnh tiệp dư ngày thường luôn khiêm tốn không gây chuyện thị phi, cũng bởi vì vậy, mỗi khi Hoàng Thượng ban thưởng cho hậu cung, đều có tên Mạnh tiệp dư.
Đàm Viên Sơ trầm mặc một lúc lâu, rồi lại cầm bút lên, chấm mực, viết vài chữ lên giấy Tuyên Thành.
Viết xong, hắn lại đặt tờ giấy Tuyên Thành đó lên trên một tờ giấy Tuyên Thành khác.
Hứa Thuận Phúc liếc nhìn, thấy tờ giấy Tuyên Thành bên dưới viết không ít chữ, "Cung", "Thuận", "Nhu"... đều bị Hoàng Thượng gạch bỏ. Hứa Thuận Phúc đoán được Hoàng Thượng muốn làm gì, bèn thử hỏi:
"Hoàng Thượng muốn chọn phong hào cho Vân tiệp dư ạ?"
Đàm Viên Sơ không hề che giấu mà nhướng mày, chậm rãi gật đầu: "Nàng ấy đã có thai, nếu trẫm không tỏ vẻ gì, e rằng nàng sẽ ghi hận trẫm cả đời."
Hứa Thuận Phúc liếc nhìn đồ vật bày trí trong cung điện, thầm mắng trong lòng, cho Vân tiệp dư dọn vào chính điện, chẳng lẽ còn chưa tính là tỏ vẻ gì sao?
Hình như đoán được Hứa Thuận Phúc đang nghĩ gì, Đàm Viên Sơ khẽ cười:
"Nàng ấy vốn hay tính toán chi li. Trước đây, khi Kỳ quý tần được thăng lên tam phẩm chiêu nghi cũng được ban phong hào, nàng ấy mà không có, trẫm lo nàng ấy sẽ cảm thấy bất bình."
Hứa Thuận Phúc cười gượng, trong lòng cảm thấy khó nói nên lời.
Rốt cuộc là Vân tiệp dư cảm thấy bất bình, hay là Hoàng Thượng tự cảm thấy bất bình?
Theo hắn thấy, chỉ cần hôm nay Hoàng Thượng truyền thánh chỉ tấn phong cho Vân tiệp dư, và cho tiệp dư dọn vào chính điện Chử Án cung, tiệp dư sẽ chẳng nghĩ đến chuyện phong hào đâu.
Rốt cuộc ai mới là người tính toán chi li, tự dưng bị gán cho tội danh này, hắn thấy oan cho Vân tiệp dư quá.
Hứa Thuận Phúc nhìn Hoàng Thượng đang lựa chọn trong một đống phong hào, không khỏi hỏi:
"Hoàng Thượng vẫn chưa chọn được ạ?"
Vẻ mặt Đàm Viên Sơ nhàn nhạt, lắc đầu: "Những chữ này đều không hay."
Hứa Thuận Phúc buồn bực, "Cung kính", "Ôn nhu", "Nhàn đức"... đều là những chữ dùng để khen ngợi nữ tử, sao lại không hay?
Đàm Viên Sơ không quan tâm đến suy nghĩ của Hứa Thuận Phúc, tóm lại hắn cảm thấy những chữ này không hợp với Vân Tự. Hắn lại trải ra một tờ giấy Tuyên Thành, chấm mực, đặt bút xuống không chút do dự, hiển nhiên trong lòng đã có ý tưởng từ trước.
Hứa Thuận Phúc nhìn theo ngòi bút, trên giấy Tuyên Thành dần dần hiện ra một chữ.
....Hi!
Hi từ xưa đến nay mang ý nghĩa ánh sáng, hưng thịnh, cát tường, là một chữ mang ý tốt đẹp.
Hứa Thuận Phúc giật mình, so với "Cung kính", "Ôn nhu", "Nhàn đức", phong hào này rõ ràng khác biệt, dường như gửi gắm rất nhiều tâm ý khó nói của Hoàng Thượng.
Đàm Viên Sơ rũ mắt nhìn chữ "Hi", giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ:
"Nàng ấy nói ngày xưa đã chịu nhiều khổ cực, trẫm tuy thương tiếc nhưng cũng không thể bù đắp cho nàng ấy những gì đã qua, chỉ mong sau này con đường của nàng ấy sẽ tươi sáng, thuận lợi, mọi việc đều như ý."
Hứa Thuận Phúc kinh ngạc cúi đầu.
Mọi việc đều như ý sao?
Hắn không khỏi nghĩ, Vân tiệp dư muốn gì?
Vinh hoa phú quý.
Nhưng vinh hoa phú quý khi nào thì là đỉnh cao?
Hứa Thuận Phúc âm thầm nuốt nước bọt, nhưng rồi lập tức gạt bỏ ý nghĩ này, cảm thấy Hoàng Thượng không thể nào có ý đó.
Thực ra, Hứa Thuận Phúc không bất ngờ khi Hoàng Thượng muốn tấn phong cho Vân tiệp dư. Khi Hoàng Thượng chọn Chử An cung cho Vân tiệp dư, hắn đã đoán trước được sẽ có ngày hôm nay.
Trong điện yên tĩnh hồi lâu, Đàm Viên Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát sắc trời, rồi thản nhiên nói:
"Thỉnh an chắc cũng đã tan rồi, đi tuyên chỉ thôi, kẻo nàng ấy chờ lâu lại oán trách trẫm."
Hứa Thuận Phúc cung kính nâng thánh chỉ rồi lui ra.
Sau khi hắn rời đi, Đàm Viên Sơ cúi đầu nhìn những nét chữ trên giấy Tuyên Thành, bỗng nhiên đứng dậy. Lộ Nguyên vội vàng đuổi theo:
"Hoàng Thượng muốn đi đâu ạ?"
Đàm Viên Sơ thờ ơ buông xuống một câu: "Từ Ninh cung, trẫm đi thăm mẫu hậu."
*****
Cửa cung Từ Ninh cung thường ngày luôn đóng chặt. Thái Hậu tuyên bố thân thể không khỏe, trừ Tĩnh phi nương nương ra, gần như không gặp bất kỳ ai.
Nhưng những người không được gặp, dĩ nhiên không bao gồm Đàm Viên Sơ.
Loan giá còn chưa đến Từ Ninh cung, Thái Hậu đã nhận được tin, sai Trương ma ma ra nghênh đón. Khi Đàm Viên Sơ xuống loan giá, Trương ma ma định hành lễ, nhưng bị hắn ngăn lại:
"Cô cô đứng dậy đi."
Trương ma ma hầu hạ Thái Hậu nương nương đã lâu, Đàm Viên Sơ lúc nhỏ cũng được bà ấy chăm sóc, nên vẫn luôn gọi bà ấy là cô cô.
Trên đường đi vào trong điện, Đàm Viên Sơ nhìn khu vườn vắng vẻ. Trong Từ Ninh cung có một rừng mai, những đóa hồng mai nở sớm giờ đã sắp tàn, chỉ còn lại những nụ hoa đang chờ ngày bung nở.
Thái Hậu thích hồng mai.
Trước kia, tiên đế đã trồng một rừng hồng mai trong cung cho Thái Hậu. Sau khi tiên đế qua đời, Thái Hậu chuyển đến Từ Ninh cung, bà không muốn ra ngoài đi lại nhiều nên Đàm Viên Sơ đã cho người trồng một rừng hồng mai khác tại đây.
Đàm Viên Sơ chợt nghĩ, mẫu hậu thích hồng mai, phụ hoàng liền trồng mai cho bà.
Trước kia, Kỳ quý tần thích hoa sen, hắn cũng cho cung nhân trồng một hồ sen, về sau còn bị người ta xem là hoa sen chỉ dành riêng cho Kỳ quý tần.
Vân Tự thì chẳng có gì cả.
Trương ma ma nhìn theo ánh mắt hắn, khi thấy rừng hồng mai, không nhịn được cười nói: "Năm nay hồng mai nở sớm, ngày khác Hoàng Thượng đến có thể thưởng thức bánh hoa mai rồi ạ."
Đàm Viên Sơ khựng lại, thu hồi tầm mắt, khẽ cười:
"Tay nghề làm điểm tâm của cô cô quả là tuyệt vời, trẫm rất mong chờ đến ngày hoa nở."
Đi qua rừng hồng mai, bước lên hành lang, Đàm Viên Sơ mới hỏi: "Dạo này sức khỏe mẫu hậu thế nào?"
"Hoàng Thượng yên tâm, nương nương vẫn khỏe ạ."
Đàm Viên Sơ gật đầu, bước vào trong điện. Thái Hậu nương nương đã chờ sẵn, thấy quầng thâm dưới mắt hắn, không khỏi nhíu mày:
"Gần đây triều chính bận rộn lắm sao?"
Đàm Viên Sơ khẽ ho một tiếng. Hắn thức trắng đêm qua, khó tránh khỏi có chút mệt mỏi. Biết mẫu hậu hiểu lầm, hắn cũng không giải thích, chỉ đáp: "Vẫn ổn ạ."
Thái hậu nghi ngờ nhìn hắn, thấy tinh thần hắn có vẻ không tệ nên cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ hừ một tiếng:
"Người ta nói "Không có việc gì không đến tam bảo điện", Hoàng Thượng từ hành cung trở về, số lần đến Từ Ninh cung hình như hơi nhiều đấy."
Đàm Viên Sơ cười đáp: "Nghe mẫu hậu nói vậy, nếu để người khác nghe thấy, còn không mắng nhi thần bất hiếu sao?"
Thái Hậu trừng mắt nhìn hắn, càng ngày càng không ra dáng.
Thấy vậy, Trương ma ma sai cung nhân dâng trà lên rồi dẫn họ lui ra ngoài. Trong điện chỉ còn lại Đàm Viên Sơ và Thái Hậu.
Thái hậu nghịch ngọc như ý trong tay, liếc nhìn hoàng nhi của mình, chậm rãi nói:
"Nghe nói mấy hôm trước, ở Trích Nguyệt lâu có một nô tài bên cạnh đại hoàng tử chết?"
Đàm Viên Sơ nhíu mày, thanh âm rõ ràng lạnh nhạt đi: "Lại là ai quấy rầy thanh tịnh của mẫu hậu vậy?"
Thái Hậu không để ý đến thái độ của hắn, trừng mắt nói:
"Thôi được rồi, ai gia sẽ không đi tìm vị Vân tiệp dư kia gây phiền toái, hoàng nhi cũng không cần giả vờ trước mặt ai gia."
Đàm Viên Sơ trầm mặc một lát.
Nước trà dần nguội lạnh, Thái Hậu cũng nhận ra điều gì đó từ sự trầm mặc của hắn. Một lúc lâu sau, bà quay đầu nhìn ra rừng mai ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút xa xăm khẽ thở dài:
"Muốn làm gì thì cứ làm đi, ai gia không cản con."
Thực ra, bà còn một câu chưa nói.
Hắn và phụ hoàng của hắn có những điểm giống nhau.
Năm đó bà được tuyển tú vào cung, rất được tiên đế sủng ái. Bà không thể nói tiên đế đối xử với bà không tốt, nhưng trong lòng bà cũng từng oán hận tiên đế.
Ngài ấy luôn cân nhắc thiệt hơn, sợ thiên vị sẽ gây bất công, sợ hậu cung sẽ độc sủng một người, nên khi bà sinh hạ hoàng nhi cũng không cho bà địa vị cao, khiến ba năm đầu bà chỉ được gặp hoàng nhi vài lần.
Sau khi hoàng nhi được đưa về bên cạnh bà, bà thậm chí còn không biết yêu thương con mình như thế nào. Không ai hiểu được khoảng thời gian đó bà đã sống ra sao.
Bà tự thấy có lỗi với hoàng nhi nên rất ít khi từ chối yêu cầu của hắn. Ngay cả sau này khi hắn đăng cơ, vì sợ hắn khó xử mà bà tình nguyện ở trong Từ Ninh cung, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho hắn.
Thái hậu lắc đầu: "Nếu thật sự thương tiếc nàng ấy, thì đừng khinh thường nàng ấy."
Nỗi khổ của nữ nhân trong hậu cung chính là vinh nhục đều phụ thuộc vào một người, nhưng những lời thề non hẹn biển, yêu thương sủng ái của đế vương lại như mây khói, khó mà giữ được.
Lời Thái Hậu vừa dứt, Từ Ninh cung chìm vào tĩnh lặng. Bên trong điện hương đàn thoang thoảng lan tỏa, càng thêm tịch mịch.
Chén trà đã hoàn toàn nguội lạnh, Đàm Viên Sơ bưng lên rồi lại đặt xuống. Khi đứng dậy định rời đi, hắn bỗng quay người lại hỏi:
"Mẫu hậu thấy trong cung có ai thích hợp nuôi nấng Sơ nhi không?"
Thái hậu nhìn hắn, rồi lắc đầu: "Vấn đề này, con nên đi hỏi Hoàng Hậu."
Đàm Viên Sơ cũng không mong đợi một câu trả lời rõ ràng từ bà, chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Trương ma ma tiễn Đàm Viên Sơ, trở lại trong điện, thấy Thái hậu đang thất thần nhìn chén trà trên bàn.
Trương ma ma kinh ngạc, tiến lên hỏi: "Hoàng Thượng và nương nương nói gì vậy ạ?"
Thái Hậu hoàn hồn, ánh mắt thoáng vẻ phức tạp, chỉ nói ngắn gọn: "Hắn hỏi ai gia, trong cung ai thích hợp nuôi nấng đại hoàng tử."
Trương ma ma hít một hơi thật sâu, đè thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng đã quyết định rồi sao?"
Thái Hậu lắc đầu: "Đức phi trước kia ỷ vào đại hoàng tử mà quá mức ngạo mạn, trong cung liên tiếp có phi tần sảy thai, bây giờ Vân tiệp dư lại có thai, hắn không thể dung thứ được nữa."
Trương ma ma im lặng.
Một lúc sau, Thái Hậu bỗng nhiên gọi bà ấy. Trương ma ma ngẩng đầu nhìn, nghe Thái hậu lẩm bẩm: "Thì ra ở phương diện này hoàng nhi lại không giống ngài ấy chút nào."
Chưa để Trương ma ma lên tiếng, Thái Hậu nhắm mắt lại, khẽ cười tự giễu:
"Ta từng cho rằng bậc đế vương đều như nhau."
Trương ma ma hiểu ý tứ của Thái Hậu, không nói ra lời.