Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 64: Nồng tình mật ý
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền không chỉ muốn đuổi Cố Kiến Thâm, mà còn muốn đập đầu chết rồi về Vạn Tú sơn.
Bẽ mặt! Bẽ mặt chết người! Cả đời này Thẩm Thanh Huyền chưa từng bẽ mặt cỡ này!
Thẩm Thanh Huyền giận điên người, Cố Kiến Thâm lại không hề động đậy.
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Bệ hạ còn ở đây làm gì?”
Cố Kiến Thâm ngớ ra hồi lâu, rốt cục hoàn hồn: “Tự … tự mình đa tình?”
Thẩm Thanh Huyền vừa thẹn vừa giận: “Tự thần biết là được! Chẳng cần Bệ hạ lặp lại!”
Cố Kiến Thâm nhìn hai gò má ửng đỏ của y, tim đập thật nhanh, gần như khó thể tin mà hỏi: “Ngươi không giận sao?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Thần làm sao dám giận Bệ hạ?” Thẩm Thanh Huyền không giận? Cứ đùa, y sắp tức điên luôn rồi được chưa, mấy ngày nay đúng là uất ức chưa từng có, nếu không vì ngọc giản, y đã sớm phất tay mặc kệ!
Cố Kiến Thâm bất thình lình cầm tay y, sắc mặt hơi kích động: “Chuyện tối qua … ngươi, ngươi không giận ta sao?” Hắn quýnh quáng mà quên dùng cả tự xưng.
Thẩm Thanh Huyền giãy khỏi tay hắn nói: “E là Bệ hạ giận thần thì có? Thần lớn tuổi hơn người, lại còn là nam nhân, chỉ sợ khiến Bệ hạ ghê tởm!”
Y nói vậy, nhưng Cố Kiến Thâm như được nghe tiếng trời: “Ta cho rằng, cho rằng ngươi …”
Thẩm Thanh Huyền giãy cả buổi mà vẫn không thoát được, càng tức phát tợn: “Thần còn biết làm sao? Nếu khiến Bệ hạ khó chịu, thần đi là được! Đỡ nhọc Bệ hạ mỗi ngày tránh né thần!”
Nghe y nói, Cố Kiến Thâm cuống lên: “Không phải trẫm cố ý trốn tránh ngươi.”
Vậy mà trốn tránh y thật! Thẩm Thanh Huyền phẫn nộ: “Vậy sau này Bệ hạ không cần tránh nữa, thần nhất định không xuất hiện trước mặt người nữa!”
“Không phải.” Cố Kiến Thâm nắm chặt tay y, “Tại trẫm ôm tâm tư xấu xa, sợ mạo phạm ngươi, vậy nên … không dám tới gặp ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt.
Hiện giờ Cố Kiến Thâm chỉ biết vui mừng khôn xiết, nói năng lộn xộn: “Trẫm … trẫm nhìn thấy ngươi, sẽ luôn nghĩ tới những việc không hay, sợ chọc ngươi giận nên mới trốn ngươi.”
Ra là thế sao?
Khó chịu của Thẩm Thanh Huyền lập tức tan thành mây khói, y nhìn Cố Kiến Thâm: “Thế nào là chuyện không hay?”
Đế vương trẻ tuổi đỏ mặt nói: “Từ ngày ngươi cởi quần áo tắm rửa, ta luôn nhớ về bóng lưng ngươi …”
Thì ra khi đó vì nguyên do này hắn mới chạy mất?
Cố Kiến Thâm lại nói: “Về sau, trẫm luôn nghĩ quàng nghĩ xiên.”
Thẩm Thanh Huyền quan sát hắn, nhất thời hứng thú dào dạt, y dựa sát vào hắn, khẽ hỏi: “Nghĩ cái gì?”
Cố Kiến Thâm nào dám nhìn y? Hắn thấp giọng: “Nghĩ, nghĩ tới chuyện đã làm tối qua.”
Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền tức thì tốt hơn.
Thì ra là thế!
Đồ hèn nhát này, chỉ vì thế mà trốn tránh y sao?
Y còn tưởng hắn chê y lớn tuổi, còn nghĩ hắn chỉ thích nữ nhân, còn tưởng mình hết cách yêu đương với hắn.
Thì ra tiểu hoàng đế cũng nghĩ về y?
Việc này làm Thẩm Thanh Huyền vui lắm, tuy không thể nói rõ nguyên nhân, nhưng dù sao y cũng vui mừng cực kỳ!
Y vốn chẳng phải người ưỡn ẹo, hiện giờ tâm trạng khuây khoả thì không thèm giấu giếm nữa.
“Bệ hạ cho rằng thần sẽ giận người?”
Cố Kiến Thâm không lên tiếng, hiển nhiên là chấp nhận.
Thẩm Thanh Huyền cố tình dựa sát vào, nhìn chòng chọc môi hắn, nhẹ giọng hỏi: “Sao thần giận người được?”
Y chỉ nhìn hắn thế thôi mà Cố Kiến Thâm đã thấy nhiệt khí như đang điên cuồng chạy loạn, nháy mắt thiêu đốt huyết dịch toàn thân.
Thẩm Thanh Huyền lại cách hắn gần hơn, hầu như sát vào tai hắn mà nói: “Ta còn tưởng mình bị ngươi ghét …”
Y còn chưa dứt lời, Cố Kiến Thâm đã hết nhịn nổi, quay đầu cắn môi y.
Trên nét mặt Thẩm Thanh Huyền ngập tràn ý cười, đừng nói chi đẩy ra, y còn chủ động quàng tay qua cổ hắn.
Không nghi ngờ gì, hành động này lập tức khiến Cố Kiến Thâm bùng nổ, làm hắn ngày càng si mê.
Có kinh nghiệm tối qua, Cố Kiến Thâm không cách nào thỏa mãn chỉ với nụ hôn gắn bó giữa răng môi.
Có hôn thế nào thì thân thể vẫn cảm thấy không đủ, chẳng những không đủ, mà còn như uống nước đường, càng uống lại càng khát.
Hắn hôn không ngừng nghỉ, hôn tới khi Thẩm Thanh Huyền không chịu nổi.
“Bệ … Bệ hạ…” Thẩm Thanh Huyền sắp thở hết nổi.
Cố Kiến Thâm bị dáng vẻ động tình này của y câu cho mất hồn vía lên mây, vừa buông ra lại hôn tới ngay.
Thẩm Thanh Huyền thở hổn hển, muốn đẩy hắn nhưng không dùng nhiều sức, cứ thế qua lại mấy bận, trái lại càng giống như đã thích mà còn ngại ngùng ỡm ờ.
Cố Kiến Thâm sao mà chịu nổi? Chỉ biết hôn y từ đầu cho tới hết toàn bộ, còn quá trớn hơn cả tối qua, khiến cho Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc thở gấp liên tục.
Tối qua bị cảm giác chếnh choáng quấy phá, hắn không nhớ rõ chuyện đã xảy ra, đêm nay hắn quyết thể nào cũng phải tỉ mỉ nhấm nháp quốc sư của hắn.
Thật đẹp …
Chỗ nào cũng đẹp …
Nơi nào cũng là dáng hình hắn ngưỡng mộ trong lòng …
Sao lại có một người như thế, ở bên cạnh hắn vào lúc hắn cô lãnh nhất, cho hắn sự xoa dịu vào thời điểm hắn cô quạnh nhất, thỏa mãn hắn vào khoảnh khắc hắn cần nhất …
Hắn không nhịn được gọi y: “Liên Hoa ca ca.”
Một tiếng ngâm nga si dại, khiến trái tim Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên đập mạnh, thân thể vốn không thể chống đỡ triệt để buông xuôi.
Thế mà, Cố Kiến Thâm vẫn chẳng buông y ra, Thẩm Thanh Huyền thở hổn hển lườm hắn: “Buông … buông ra.”
Cố Kiến Thâm không nghe, ngược lại còn trêu chọc y.
Thẩm Thanh Huyền thiết thực thể hiện thế nào là “ngoài miệng bảo không muốn, nhưng thân thể lại trung thực vô cùng.”
Lăn lộn tới sau cùng, Thẩm Thanh Huyền mệt mỏi cực kỳ: “Ta … ta mặc kệ ngươi!”
Cố Kiến Thâm thương y, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngươi đừng nhúc nhích là được.”
Thực ra hắn không hiểu tình ái giữa nam nhân ra sao, nhưng bản năng thân thể làm hắn muốn phát tiết.
Cuối cùng hắn nâng hai chân trắng nõn của Thẩm Thanh Huyền, chiếm được niềm sung sướng không gì sánh bằng.
Hai người ôm nhau ngủ, ngủ một giấc thật ngon chưa từng có.
Cố Kiến Thâm rốt cục không cần phải lo lắng sợ hãi nữa, thậm chí còn ôm chặt y, trong lòng nhồi đầy thỏa mãn.
Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng thở ra, may mà không từ bỏ, không uổng công y thương Cố Tiểu Thâm này.
Bắt đầu từ hôm sau, Thẩm Thanh Huyền trải qua cuộc sống tạm ổn còn thích ý hơn khi làm “Thẩm hoàng hậu”.
Năm đó Cố Kiến Thâm toàn dựa vào y, nhờ y giúp hắn phê tấu chương, xử lý chính sự.
Bây giờ Cố Tiểu Thâm ngoan cực kỳ, không hề để y làm gì cả, chỉ toàn tâm toàn ý mà hầu hạ y.
Hmm … Xét thấy Đế tôn đại nhân có năng khiếu hầu hạ người, Thẩm Thanh Huyền cứ vậy bình thản hưởng thụ, gì mà Bệ hạ với chả thần, gọi ngoài miệng là được, ai mới là ông lớn thì trong nhà rõ nhất.
Hai tháng ở hành cung có thể ví như tuần trăng mật.
Hai người nồng tình mật ý, ngoài những khi Cố Kiến Thâm vào phòng nghị sự, thời gian khác hai người đều dính vào nhau.
Theo lý thuyết thì mọi thứ đều rất tốt, Cố Kiến Thâm có thời gian rảnh sẽ ở cùng y, có gì tốt toàn đưa y trước, ngay cả trái cây ngoại tộc tiến cống, hắn cũng chẳng nói hai lời mà bảo người đưa tới cho y.
Với trình độ xem trọng này, đừng nói là thích, bảo hắn yêu y sâu sắc cũng chẳng thành vấn đề, đúng không?
Nhưng mà … ngọc giản không có động tĩnh gì.
Thẩm Thanh Huyền lại bắt đầu hoài nghi chất lượng ngọc giản.
Cái đồ rác rưởi này, e rằng hỏng rồi!
Ngọc giản run cầm cập … chỉ biết chớp tắt hai lần mà không dám làm gì.
Thẩm Thanh Huyền nghĩ ngợi, suy đoán …
Chẳng lẽ phải làm tình?
Tuy chuyện ngọt ngào hai người đã làm nhiều lần, nhưng vẫn luôn không làm tới bước cuối.
Bẽ mặt! Bẽ mặt chết người! Cả đời này Thẩm Thanh Huyền chưa từng bẽ mặt cỡ này!
Thẩm Thanh Huyền giận điên người, Cố Kiến Thâm lại không hề động đậy.
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Bệ hạ còn ở đây làm gì?”
Cố Kiến Thâm ngớ ra hồi lâu, rốt cục hoàn hồn: “Tự … tự mình đa tình?”
Thẩm Thanh Huyền vừa thẹn vừa giận: “Tự thần biết là được! Chẳng cần Bệ hạ lặp lại!”
Cố Kiến Thâm nhìn hai gò má ửng đỏ của y, tim đập thật nhanh, gần như khó thể tin mà hỏi: “Ngươi không giận sao?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Thần làm sao dám giận Bệ hạ?” Thẩm Thanh Huyền không giận? Cứ đùa, y sắp tức điên luôn rồi được chưa, mấy ngày nay đúng là uất ức chưa từng có, nếu không vì ngọc giản, y đã sớm phất tay mặc kệ!
Cố Kiến Thâm bất thình lình cầm tay y, sắc mặt hơi kích động: “Chuyện tối qua … ngươi, ngươi không giận ta sao?” Hắn quýnh quáng mà quên dùng cả tự xưng.
Thẩm Thanh Huyền giãy khỏi tay hắn nói: “E là Bệ hạ giận thần thì có? Thần lớn tuổi hơn người, lại còn là nam nhân, chỉ sợ khiến Bệ hạ ghê tởm!”
Y nói vậy, nhưng Cố Kiến Thâm như được nghe tiếng trời: “Ta cho rằng, cho rằng ngươi …”
Thẩm Thanh Huyền giãy cả buổi mà vẫn không thoát được, càng tức phát tợn: “Thần còn biết làm sao? Nếu khiến Bệ hạ khó chịu, thần đi là được! Đỡ nhọc Bệ hạ mỗi ngày tránh né thần!”
Nghe y nói, Cố Kiến Thâm cuống lên: “Không phải trẫm cố ý trốn tránh ngươi.”
Vậy mà trốn tránh y thật! Thẩm Thanh Huyền phẫn nộ: “Vậy sau này Bệ hạ không cần tránh nữa, thần nhất định không xuất hiện trước mặt người nữa!”
“Không phải.” Cố Kiến Thâm nắm chặt tay y, “Tại trẫm ôm tâm tư xấu xa, sợ mạo phạm ngươi, vậy nên … không dám tới gặp ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt.
Hiện giờ Cố Kiến Thâm chỉ biết vui mừng khôn xiết, nói năng lộn xộn: “Trẫm … trẫm nhìn thấy ngươi, sẽ luôn nghĩ tới những việc không hay, sợ chọc ngươi giận nên mới trốn ngươi.”
Ra là thế sao?
Khó chịu của Thẩm Thanh Huyền lập tức tan thành mây khói, y nhìn Cố Kiến Thâm: “Thế nào là chuyện không hay?”
Đế vương trẻ tuổi đỏ mặt nói: “Từ ngày ngươi cởi quần áo tắm rửa, ta luôn nhớ về bóng lưng ngươi …”
Thì ra khi đó vì nguyên do này hắn mới chạy mất?
Cố Kiến Thâm lại nói: “Về sau, trẫm luôn nghĩ quàng nghĩ xiên.”
Thẩm Thanh Huyền quan sát hắn, nhất thời hứng thú dào dạt, y dựa sát vào hắn, khẽ hỏi: “Nghĩ cái gì?”
Cố Kiến Thâm nào dám nhìn y? Hắn thấp giọng: “Nghĩ, nghĩ tới chuyện đã làm tối qua.”
Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền tức thì tốt hơn.
Thì ra là thế!
Đồ hèn nhát này, chỉ vì thế mà trốn tránh y sao?
Y còn tưởng hắn chê y lớn tuổi, còn nghĩ hắn chỉ thích nữ nhân, còn tưởng mình hết cách yêu đương với hắn.
Thì ra tiểu hoàng đế cũng nghĩ về y?
Việc này làm Thẩm Thanh Huyền vui lắm, tuy không thể nói rõ nguyên nhân, nhưng dù sao y cũng vui mừng cực kỳ!
Y vốn chẳng phải người ưỡn ẹo, hiện giờ tâm trạng khuây khoả thì không thèm giấu giếm nữa.
“Bệ hạ cho rằng thần sẽ giận người?”
Cố Kiến Thâm không lên tiếng, hiển nhiên là chấp nhận.
Thẩm Thanh Huyền cố tình dựa sát vào, nhìn chòng chọc môi hắn, nhẹ giọng hỏi: “Sao thần giận người được?”
Y chỉ nhìn hắn thế thôi mà Cố Kiến Thâm đã thấy nhiệt khí như đang điên cuồng chạy loạn, nháy mắt thiêu đốt huyết dịch toàn thân.
Thẩm Thanh Huyền lại cách hắn gần hơn, hầu như sát vào tai hắn mà nói: “Ta còn tưởng mình bị ngươi ghét …”
Y còn chưa dứt lời, Cố Kiến Thâm đã hết nhịn nổi, quay đầu cắn môi y.
Trên nét mặt Thẩm Thanh Huyền ngập tràn ý cười, đừng nói chi đẩy ra, y còn chủ động quàng tay qua cổ hắn.
Không nghi ngờ gì, hành động này lập tức khiến Cố Kiến Thâm bùng nổ, làm hắn ngày càng si mê.
Có kinh nghiệm tối qua, Cố Kiến Thâm không cách nào thỏa mãn chỉ với nụ hôn gắn bó giữa răng môi.
Có hôn thế nào thì thân thể vẫn cảm thấy không đủ, chẳng những không đủ, mà còn như uống nước đường, càng uống lại càng khát.
Hắn hôn không ngừng nghỉ, hôn tới khi Thẩm Thanh Huyền không chịu nổi.
“Bệ … Bệ hạ…” Thẩm Thanh Huyền sắp thở hết nổi.
Cố Kiến Thâm bị dáng vẻ động tình này của y câu cho mất hồn vía lên mây, vừa buông ra lại hôn tới ngay.
Thẩm Thanh Huyền thở hổn hển, muốn đẩy hắn nhưng không dùng nhiều sức, cứ thế qua lại mấy bận, trái lại càng giống như đã thích mà còn ngại ngùng ỡm ờ.
Cố Kiến Thâm sao mà chịu nổi? Chỉ biết hôn y từ đầu cho tới hết toàn bộ, còn quá trớn hơn cả tối qua, khiến cho Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc thở gấp liên tục.
Tối qua bị cảm giác chếnh choáng quấy phá, hắn không nhớ rõ chuyện đã xảy ra, đêm nay hắn quyết thể nào cũng phải tỉ mỉ nhấm nháp quốc sư của hắn.
Thật đẹp …
Chỗ nào cũng đẹp …
Nơi nào cũng là dáng hình hắn ngưỡng mộ trong lòng …
Sao lại có một người như thế, ở bên cạnh hắn vào lúc hắn cô lãnh nhất, cho hắn sự xoa dịu vào thời điểm hắn cô quạnh nhất, thỏa mãn hắn vào khoảnh khắc hắn cần nhất …
Hắn không nhịn được gọi y: “Liên Hoa ca ca.”
Một tiếng ngâm nga si dại, khiến trái tim Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên đập mạnh, thân thể vốn không thể chống đỡ triệt để buông xuôi.
Thế mà, Cố Kiến Thâm vẫn chẳng buông y ra, Thẩm Thanh Huyền thở hổn hển lườm hắn: “Buông … buông ra.”
Cố Kiến Thâm không nghe, ngược lại còn trêu chọc y.
Thẩm Thanh Huyền thiết thực thể hiện thế nào là “ngoài miệng bảo không muốn, nhưng thân thể lại trung thực vô cùng.”
Lăn lộn tới sau cùng, Thẩm Thanh Huyền mệt mỏi cực kỳ: “Ta … ta mặc kệ ngươi!”
Cố Kiến Thâm thương y, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngươi đừng nhúc nhích là được.”
Thực ra hắn không hiểu tình ái giữa nam nhân ra sao, nhưng bản năng thân thể làm hắn muốn phát tiết.
Cuối cùng hắn nâng hai chân trắng nõn của Thẩm Thanh Huyền, chiếm được niềm sung sướng không gì sánh bằng.
Hai người ôm nhau ngủ, ngủ một giấc thật ngon chưa từng có.
Cố Kiến Thâm rốt cục không cần phải lo lắng sợ hãi nữa, thậm chí còn ôm chặt y, trong lòng nhồi đầy thỏa mãn.
Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng thở ra, may mà không từ bỏ, không uổng công y thương Cố Tiểu Thâm này.
Bắt đầu từ hôm sau, Thẩm Thanh Huyền trải qua cuộc sống tạm ổn còn thích ý hơn khi làm “Thẩm hoàng hậu”.
Năm đó Cố Kiến Thâm toàn dựa vào y, nhờ y giúp hắn phê tấu chương, xử lý chính sự.
Bây giờ Cố Tiểu Thâm ngoan cực kỳ, không hề để y làm gì cả, chỉ toàn tâm toàn ý mà hầu hạ y.
Hmm … Xét thấy Đế tôn đại nhân có năng khiếu hầu hạ người, Thẩm Thanh Huyền cứ vậy bình thản hưởng thụ, gì mà Bệ hạ với chả thần, gọi ngoài miệng là được, ai mới là ông lớn thì trong nhà rõ nhất.
Hai tháng ở hành cung có thể ví như tuần trăng mật.
Hai người nồng tình mật ý, ngoài những khi Cố Kiến Thâm vào phòng nghị sự, thời gian khác hai người đều dính vào nhau.
Theo lý thuyết thì mọi thứ đều rất tốt, Cố Kiến Thâm có thời gian rảnh sẽ ở cùng y, có gì tốt toàn đưa y trước, ngay cả trái cây ngoại tộc tiến cống, hắn cũng chẳng nói hai lời mà bảo người đưa tới cho y.
Với trình độ xem trọng này, đừng nói là thích, bảo hắn yêu y sâu sắc cũng chẳng thành vấn đề, đúng không?
Nhưng mà … ngọc giản không có động tĩnh gì.
Thẩm Thanh Huyền lại bắt đầu hoài nghi chất lượng ngọc giản.
Cái đồ rác rưởi này, e rằng hỏng rồi!
Ngọc giản run cầm cập … chỉ biết chớp tắt hai lần mà không dám làm gì.
Thẩm Thanh Huyền nghĩ ngợi, suy đoán …
Chẳng lẽ phải làm tình?
Tuy chuyện ngọt ngào hai người đã làm nhiều lần, nhưng vẫn luôn không làm tới bước cuối.