Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 207: Ngay từ đầu đừng trêu chọc ta làm gì!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi mắt sẽ lừa dối em, cảm quan sẽ lừa dối em, thậm chí trái tim em cũng không phải nơi đáng để dựa vào.
Khát vọng từ đáy lòng sinh ra vô số ảo cảnh, khiến ranh giới giữa thực tế và mơ ảo trở nên mơ hồ … những thứ kiên định ban đầu đều dao động vào giờ phút này. Nếu tâm là cơ sở của tất cả tín niệm, nó sẽ thay đổi một cách tùy hứng. Vậy thì khi đặt nó lên tòa tháp được xây dựng bằng kiên định và chấp nhất, sao có thể không lung lay nghiêng ngả.
Thời khắc này, tháp cao nơi Thẩm Thanh Huyền ngồi đã gần như sụp đổ. Mà việc Cố Kiến Thâm cần làm là phá hủy “tòa tháp” trong tim y.
Lần trước nhập thế, hành động của Thẩm Thanh Huyền nhìn như đang giúp Nine tìm lại bản thân, song người chịu ảnh hưởng thực chất là Thẩm Thanh Huyền. Cố Kiến Thâm vốn là người duy tâm cực điểm, dù mất trí nhớ cũng sẽ không lay động bản tính của hắn.
Nguyên nhân mê man khi nhập thế phần lớn đến từ ký ức của Nine nguyên bản, dù Thẩm Thanh Huyền không hành động, hắn cũng sẽ từ từ trở thành Cố Kiến Thâm chân chính, tự tìm lại được chính mình.
Nhưng hiển nhiên Thẩm Thanh Huyền sẽ không mặc kệ không lo, y dùng hết sức giúp hắn, cuối cùng khiến mình hãm sâu vào vũng lầy.
Thiên Đạo khác hoàn toàn với Duy Tâm.
Duy Tâm tôn thờ bản thân, dù tâm thiện biến thất thường, nhưng vẫn phải chinh phục tâm ma, kiểm soát chính mình.
Thiên Đạo tôn thờ đạo, họ cũng bị tâm ma cản trở, cũng bàng hoàng khốn khổ, nhưng họ chọn một con đường khác, họ không đối mặt trực tiếp với ham muốn của mình, mà là dựa vào đại đạo, dùng đạo vĩnh viễn bất biến làm cơ sở, dựng một niềm tin vững như thành lũy.
Đây là điểm khác biệt giữa hắn và Thẩm Thanh Huyền.
Tâm Cố Kiến Thâm là căn cơ, mà căn cơ của Thẩm Thanh Huyền là đạo.
Tâm vĩnh viễn luôn dao động, nhưng cách Cố Kiến Thâm tu hành giúp hắn tìm được cân bằng, tựa như một con lật đật khổng lồ mãi đu đưa nhưng không bao giờ đổ ngã.
Về đạo, ban đầu nó rất mơ hồ không thể nhận biết, nhưng cách Thẩm Thanh Huyền tu hành giống như đang xây nhà, xếp gạch rồi lại trát bùn, cuối cùng dựng một toà thành sừng sững trên đất, chọc thẳng trời cao.
Không thể nói bên nào tu hành tốt hơn, nhưng rõ ràng họ đang đi trên con đường khác biệt.
Cố Kiến Thâm không thể dựng một thành lũy kiên cố, Thẩm Thanh Huyền cũng không thể để bản thân dao động.
Lần trước nhập thế, Thẩm Thanh Huyền đã hiểu quá nhiều về lý niệm của Cố Kiến Thâm, khiến nền tảng thành lũy trong lòng y bị xê dịch.
Hãy tưởng tượng mà xem, nếu căn cơ thành lũy trở thành con lật đật, vậy thì vô số viên gạch trên đó làm sao có thể giữ vững cân bằng? Chỉ sợ lật đật vừa lắc lư, thành lũy lập tức thành phế tích.
Cho nên Cố Kiến Thâm thay đổi nhiệm vụ trên ngọc giản, lừa Thẩm Thanh Huyền đi vào thế giới của “thần”.
Đầu tiên hắn dùng thân phận Kim Dương tiếp cận y, rồi lại dùng thân phận Uyên bảo vệ y, đợi tới khi Thẩm Thanh Huyền tìm được điều mình quý trọng, hắn lại tàn nhẫn xóa bỏ.
Làm thế nào để một người hoài nghi tâm mình?
Cố Kiến Thâm rất rõ, vì thời khắc nào hắn cũng trong trạng thái lay động, đương nhiên có thể dễ dàng khiến Thẩm Thanh Huyền trải nghiệm khủng hoảng vô phương đứng vững trên đất.
Nếu không chịu nổi, thì hãy thờ phụng thần.
Bởi vì so với tâm hay thay đổi, “thần” sẽ vĩnh viễn không đổi. Mà “thần” ở đây chính là đạo của Thẩm Thanh Huyền.
Mơ hồ không thể nhận ra, nhưng thực sự tồn tại, chỉ cần chầm chậm lắng đọng thì niềm tin sẽ ngày càng vững chắc.
Từ đầu đến cuối, Cố Kiến Thâm chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ hoàn thành nhiệm trên ngọc giản, hắn chẳng qua dùng một cách khác để đánh tan “tâm” đang nhen nhóm của Thẩm Thanh Huyền, lần nữa củng cố đạo giúp y.
Hiển nhiên … hiệu quả rất tốt.
Tỉnh lại ở Vạn Tú sơn, Thẩm Thanh Huyền mất thật lâu mới bình tĩnh trở lại. Y mở to mắt nhìn bên cạnh, trống trơn, nào có nửa bóng người.
Cố khốn nạn đi đâu rồi!
Y nhìn ngọc giản, thực ra không cần nhìn cũng biết, nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. Lần này họ căn bản không nhập thế, Cố Kiến Thâm gạt y khóa ký ức, sau đó trực tiếp để y rơi vào ảo cảnh. Trong ảo cảnh hắn muốn làm gì thì làm, hết làm hoa hướng dương, hoa tuyết liên rồi lại tới thần, chơi vui không màng gì luôn!
Thẩm Thanh Huyền giận không chỗ phát tiết, đứng dậy khỏi phòng, Mộc Huân đứng bên ngoài hành lễ, dè dặt nói: “Đế tôn bảo Tâm Vực xảy ra chút việc nên về trước.”
Thẩm Thanh Huyền thở phì phì: Dám làm thì có ngon đừng chạy!
Mộc Huân thấy y nổi cáu, không dám thở mạnh tiếng nào.
Thẩm Thanh Huyền: “Ta tới Tâm Vực một chuyến.”
Mộc Huân nhanh nhảu đáp: “Vâng.”
Thẩm Thanh Huyền vừa dợm nhấc chân liền thu về, khịt mũi: “Không đi, làm như ta thèm tới!” Dứt lời liền xoay người về phòng.
Thánh nhân Khinh Nhiễm: “…”
Tiểu Kim nhảy tung tăng đi tới, hỏi Mộc Huân: “Sư huynh, Tôn chủ đại nhân ra rồi hở?”
Mộc Huân ngập ngừng, khẽ nói: “Đệ đừng vào, coi chừng bị giận chó đánh mèo.”
Tiểu Kim tròn mắt: “Tôn chủ đại nhân giận sao? Ai chọc y! Đệ phải …”
Mộc Huân sợ cái đứa ngốc nghếch này thốt ra lời không nên, vội vàng ngăn cản: “Dừng, thanh quan khó dứt việc nhà, phu phu ấy … đầu giường cãi nhau cuối giường lại hòa.”
Tiểu Kim nghe mà không hiểu chi hết, tiếp tục truy hỏi: “Bệ hạ chọc Tôn chủ giận à?”
Mộc Huân trầm ngâm: “Cũng khó nói, chắc là chút tình thú.”
Tiểu Kim: “Chút tình thú?”
Mộc Huân: “Chẳng hạn như … ngươi vô tình ngươi tàn nhẫn ngươi cố tình gây sự?”
Ngươi vô tình ngươi tàn nhẫn ngươi cố tình gây sự! =)))))))
Tiểu Kim: “Gì?”
Mộc Huân bóp họng nhái giọng: “Ngươi càng vô tình càng tàn nhẫn càng …”
Y còn dưa dứt lời, Thẩm Thanh Huyền đã nghe hết nổi, hừ lạnh một tiếng.
Mộc Huân vội vàng nghiêm túc: “Đi, sư huynh dẫn đệ xuống chân núi mua hồ lô.” Nếu còn không đi y sẽ bị ốm đòn!
Thẩm Thanh Huyền giận vô cùng rồi lại không thể không băn khoăn: Không thể giao Tiểu Kim cho Mộc Huân, đứa nhỏ ngoan sắp bị dạy hư rồi!
Gấu con mang theo bé ngoan xuống núi, “cha già” Thẩm Thanh Huyền hư không tịch mịch một mình trên núi.
Cố Kiến Thâm không liên lạc với y, y cũng không thèm liên lạc với hắn.
Hắn bận đúng không? Bận! Bận ghê gớm! Vĩnh viễn đừng tới Vạn Tú sơn y mới phục.
Chỉ tiếc mới qua nửa canh giờ, Thẩm Thanh Huyền đã sắp nhịn hết nổi …
May mà người nào đó nhịn hết nổi trước y, Cố Kiến Thâm truyền âm tới: “… Liên Hoa.”
Thẩm Thanh Huyền: “Ờ.”
Một chữ ờ làm Cố Kiến Thâm mở cờ trong bụng, hắn cứ ngỡ Thẩm Thanh Huyền sẽ không để ý tới mình nữa.
Người xưa có câu được một tấc lại muốn tiến một thước, thế là Cố Kiến Thâm vội vàng chạy tới từ Tâm Vực.
Thẩm Thanh Huyền nhận ra khí tức của hắn, lập tức dựng kết giới cho cả Vạn Tú sơn.
Cố Kiến Thâm tới chậm một bước, thành thử bị “tàn nhẫn vô tình” chặn lại ngoài núi.
Cố Kiến Thâm: “Bảo bối, mở cửa đi.”
Thẩm Thanh Huyền có để ý cũng không muốn để ý tới hắn!
Cố Kiến Thâm uất ức: “Sư thúc, dưới chân núi lạnh quá!”
Cóng chết ngươi luôn mới tốt! Thẩm Thanh Huyền ngay cả một âm tiết cũng chẳng muốn trả lời hắn.
Đế tôn đại nhân bắt đầu không biết xấu hổ: “Liên Hoa, em không cần ta nữa sao?”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Rốt cuộc vẫn không kiềm lòng nổi, kết giới Vạn Tú sơn mở ra một khe nhỏ.
Cố Kiến Thâm vội vàng tiến vào, đắc ý phải biết, mặc dù kết giới Vạn Tú sơn ngăn hắn dưới chân núi, nhưng đã khiến hắn an lòng hơn nhiều. Vì linh lực Thẩm Thanh Huyền dồi dào, không phải miễn cưỡng giả vờ như trước, mà là thuần hậu kéo dài chân chính.
— Xem ra lần trước bị phản phệ giờ đã bình phục.
Cố Kiến Thâm xáp tới, ôm chầm lấy eo y. Thẩm Thanh Huyền dùng chưởng đẩy hắn ra, không hề thu lực, làm Cố Kiến Thâm suýt chút nữa gãy xương: “Mưu sát phu quân …”
Thẩm Thanh Huyền quay đầu trừng hắn: “Phu quân? Không phải ngươi là thần à?”
Cố Kiến Thâm cười gượng: “Thôi mà, đừng giận.”
Thẩm Thanh Huyền dời mắt, không buồn nhìn hắn.
Cố Kiến Thâm dỗ dành: “Là ta không tốt, không thương lượng trước với em.”
Thẩm Thanh Huyền ha ha: “Bệ hạ càn khôn độc đoán, cần gì thương lượng với ta.”
Tiếng Bệ hạ này … đã lâu Cố Kiến Thâm không nghe y gọi hắn như thế rồi, biết rõ lần này mình gây đại họa, nên càng cẩn thận dè dặt: “… Ta sai rồi.”
Hắn nỗ lực nhún nhường làm Thẩm Thanh Huyền không biết diễn tả cảm nhận trong lòng mình ra sao, y ngoảnh đầu nhìn hắn: “Ngọc giản đâu!”
Cố Kiến Thâm ngập ngừng, Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn đau đáu, Cố Kiến Thâm hết cách, đành phải lấy Tiểu Hồng ra, với trạng thái Thẩm Thanh Huyền hiện giờ, ảo thuật trên ngọc giản đỏ tất nhiên không gạt được y, Cố Kiến Thâm trực tiếp thu lại linh lực.
Ngọc giản đỏ hiện ra nhiệm vụ thực sự: Hai mươi chín, vì tín ngưỡng của Thẩm Thanh Huyền, từ bỏ y.
Tim Thẩm Thanh Huyền như bị gai đâm, môi mỏng khẽ nhếch: “Vì tín ngưỡng của ta, ngươi muốn bỏ rơi ta ư?”
Cố Kiến Thâm ngẩn người, vội nói: “Không có khả năng, ta …”
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu, đôi ngươi trong suốt tràn đầy bất an: “Vì sinh tử của ta, ngươi sẽ từ bỏ ta sao?”
Câu hỏi ấy khiến Cố Kiến Thâm nghẹn lại.
Ẩn dưới nhiệm vụ trên ngọc giản đỏ là yêu cầu đưa ra lựa chọn: Hoặc là Cố Kiến Thâm từ bỏ Thẩm Thanh Huyền, hoặc là Thẩm Thanh Huyền từ bỏ tín ngưỡng của mình.
Nhưng rõ ràng, Cố Kiến Thâm không muốn Thẩm Thanh Huyền từ bỏ tín ngưỡng của mình, vì hắn không thể chấp nhận tính mạng y gặp nguy hiểm.
Vậy chỉ còn một lựa chọn, Cố Kiến Thâm phải từ bỏ Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn thật lâu, cánh môi mất đi huyết sắc vì căng thẳng quá mức, y hỏi Cố Kiến Thâm: “Cho nên ngươi chọn cách từ bỏ ta sao?”
Cố Kiến Thâm rũ mắt, né tránh tầm mắt của Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền cưỡng ép xoay mặt hắn qua, buộc hắn nhìn thẳng vào mình: “Cố Kiến Thâm, ngay cả chút dũng khí này mà ngươi cũng không có, thì từ đầu đừng trêu chọc ta làm gì!”
Đôi mắt sẽ lừa dối em, cảm quan sẽ lừa dối em, thậm chí trái tim em cũng không phải nơi đáng để dựa vào.
Khát vọng từ đáy lòng sinh ra vô số ảo cảnh, khiến ranh giới giữa thực tế và mơ ảo trở nên mơ hồ … những thứ kiên định ban đầu đều dao động vào giờ phút này. Nếu tâm là cơ sở của tất cả tín niệm, nó sẽ thay đổi một cách tùy hứng. Vậy thì khi đặt nó lên tòa tháp được xây dựng bằng kiên định và chấp nhất, sao có thể không lung lay nghiêng ngả.
Thời khắc này, tháp cao nơi Thẩm Thanh Huyền ngồi đã gần như sụp đổ. Mà việc Cố Kiến Thâm cần làm là phá hủy “tòa tháp” trong tim y.
Lần trước nhập thế, hành động của Thẩm Thanh Huyền nhìn như đang giúp Nine tìm lại bản thân, song người chịu ảnh hưởng thực chất là Thẩm Thanh Huyền. Cố Kiến Thâm vốn là người duy tâm cực điểm, dù mất trí nhớ cũng sẽ không lay động bản tính của hắn.
Nguyên nhân mê man khi nhập thế phần lớn đến từ ký ức của Nine nguyên bản, dù Thẩm Thanh Huyền không hành động, hắn cũng sẽ từ từ trở thành Cố Kiến Thâm chân chính, tự tìm lại được chính mình.
Nhưng hiển nhiên Thẩm Thanh Huyền sẽ không mặc kệ không lo, y dùng hết sức giúp hắn, cuối cùng khiến mình hãm sâu vào vũng lầy.
Thiên Đạo khác hoàn toàn với Duy Tâm.
Duy Tâm tôn thờ bản thân, dù tâm thiện biến thất thường, nhưng vẫn phải chinh phục tâm ma, kiểm soát chính mình.
Thiên Đạo tôn thờ đạo, họ cũng bị tâm ma cản trở, cũng bàng hoàng khốn khổ, nhưng họ chọn một con đường khác, họ không đối mặt trực tiếp với ham muốn của mình, mà là dựa vào đại đạo, dùng đạo vĩnh viễn bất biến làm cơ sở, dựng một niềm tin vững như thành lũy.
Đây là điểm khác biệt giữa hắn và Thẩm Thanh Huyền.
Tâm Cố Kiến Thâm là căn cơ, mà căn cơ của Thẩm Thanh Huyền là đạo.
Tâm vĩnh viễn luôn dao động, nhưng cách Cố Kiến Thâm tu hành giúp hắn tìm được cân bằng, tựa như một con lật đật khổng lồ mãi đu đưa nhưng không bao giờ đổ ngã.
Về đạo, ban đầu nó rất mơ hồ không thể nhận biết, nhưng cách Thẩm Thanh Huyền tu hành giống như đang xây nhà, xếp gạch rồi lại trát bùn, cuối cùng dựng một toà thành sừng sững trên đất, chọc thẳng trời cao.
Không thể nói bên nào tu hành tốt hơn, nhưng rõ ràng họ đang đi trên con đường khác biệt.
Cố Kiến Thâm không thể dựng một thành lũy kiên cố, Thẩm Thanh Huyền cũng không thể để bản thân dao động.
Lần trước nhập thế, Thẩm Thanh Huyền đã hiểu quá nhiều về lý niệm của Cố Kiến Thâm, khiến nền tảng thành lũy trong lòng y bị xê dịch.
Hãy tưởng tượng mà xem, nếu căn cơ thành lũy trở thành con lật đật, vậy thì vô số viên gạch trên đó làm sao có thể giữ vững cân bằng? Chỉ sợ lật đật vừa lắc lư, thành lũy lập tức thành phế tích.
Cho nên Cố Kiến Thâm thay đổi nhiệm vụ trên ngọc giản, lừa Thẩm Thanh Huyền đi vào thế giới của “thần”.
Đầu tiên hắn dùng thân phận Kim Dương tiếp cận y, rồi lại dùng thân phận Uyên bảo vệ y, đợi tới khi Thẩm Thanh Huyền tìm được điều mình quý trọng, hắn lại tàn nhẫn xóa bỏ.
Làm thế nào để một người hoài nghi tâm mình?
Cố Kiến Thâm rất rõ, vì thời khắc nào hắn cũng trong trạng thái lay động, đương nhiên có thể dễ dàng khiến Thẩm Thanh Huyền trải nghiệm khủng hoảng vô phương đứng vững trên đất.
Nếu không chịu nổi, thì hãy thờ phụng thần.
Bởi vì so với tâm hay thay đổi, “thần” sẽ vĩnh viễn không đổi. Mà “thần” ở đây chính là đạo của Thẩm Thanh Huyền.
Mơ hồ không thể nhận ra, nhưng thực sự tồn tại, chỉ cần chầm chậm lắng đọng thì niềm tin sẽ ngày càng vững chắc.
Từ đầu đến cuối, Cố Kiến Thâm chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ hoàn thành nhiệm trên ngọc giản, hắn chẳng qua dùng một cách khác để đánh tan “tâm” đang nhen nhóm của Thẩm Thanh Huyền, lần nữa củng cố đạo giúp y.
Hiển nhiên … hiệu quả rất tốt.
Tỉnh lại ở Vạn Tú sơn, Thẩm Thanh Huyền mất thật lâu mới bình tĩnh trở lại. Y mở to mắt nhìn bên cạnh, trống trơn, nào có nửa bóng người.
Cố khốn nạn đi đâu rồi!
Y nhìn ngọc giản, thực ra không cần nhìn cũng biết, nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. Lần này họ căn bản không nhập thế, Cố Kiến Thâm gạt y khóa ký ức, sau đó trực tiếp để y rơi vào ảo cảnh. Trong ảo cảnh hắn muốn làm gì thì làm, hết làm hoa hướng dương, hoa tuyết liên rồi lại tới thần, chơi vui không màng gì luôn!
Thẩm Thanh Huyền giận không chỗ phát tiết, đứng dậy khỏi phòng, Mộc Huân đứng bên ngoài hành lễ, dè dặt nói: “Đế tôn bảo Tâm Vực xảy ra chút việc nên về trước.”
Thẩm Thanh Huyền thở phì phì: Dám làm thì có ngon đừng chạy!
Mộc Huân thấy y nổi cáu, không dám thở mạnh tiếng nào.
Thẩm Thanh Huyền: “Ta tới Tâm Vực một chuyến.”
Mộc Huân nhanh nhảu đáp: “Vâng.”
Thẩm Thanh Huyền vừa dợm nhấc chân liền thu về, khịt mũi: “Không đi, làm như ta thèm tới!” Dứt lời liền xoay người về phòng.
Thánh nhân Khinh Nhiễm: “…”
Tiểu Kim nhảy tung tăng đi tới, hỏi Mộc Huân: “Sư huynh, Tôn chủ đại nhân ra rồi hở?”
Mộc Huân ngập ngừng, khẽ nói: “Đệ đừng vào, coi chừng bị giận chó đánh mèo.”
Tiểu Kim tròn mắt: “Tôn chủ đại nhân giận sao? Ai chọc y! Đệ phải …”
Mộc Huân sợ cái đứa ngốc nghếch này thốt ra lời không nên, vội vàng ngăn cản: “Dừng, thanh quan khó dứt việc nhà, phu phu ấy … đầu giường cãi nhau cuối giường lại hòa.”
Tiểu Kim nghe mà không hiểu chi hết, tiếp tục truy hỏi: “Bệ hạ chọc Tôn chủ giận à?”
Mộc Huân trầm ngâm: “Cũng khó nói, chắc là chút tình thú.”
Tiểu Kim: “Chút tình thú?”
Mộc Huân: “Chẳng hạn như … ngươi vô tình ngươi tàn nhẫn ngươi cố tình gây sự?”
Ngươi vô tình ngươi tàn nhẫn ngươi cố tình gây sự! =)))))))
Tiểu Kim: “Gì?”
Mộc Huân bóp họng nhái giọng: “Ngươi càng vô tình càng tàn nhẫn càng …”
Y còn dưa dứt lời, Thẩm Thanh Huyền đã nghe hết nổi, hừ lạnh một tiếng.
Mộc Huân vội vàng nghiêm túc: “Đi, sư huynh dẫn đệ xuống chân núi mua hồ lô.” Nếu còn không đi y sẽ bị ốm đòn!
Thẩm Thanh Huyền giận vô cùng rồi lại không thể không băn khoăn: Không thể giao Tiểu Kim cho Mộc Huân, đứa nhỏ ngoan sắp bị dạy hư rồi!
Gấu con mang theo bé ngoan xuống núi, “cha già” Thẩm Thanh Huyền hư không tịch mịch một mình trên núi.
Cố Kiến Thâm không liên lạc với y, y cũng không thèm liên lạc với hắn.
Hắn bận đúng không? Bận! Bận ghê gớm! Vĩnh viễn đừng tới Vạn Tú sơn y mới phục.
Chỉ tiếc mới qua nửa canh giờ, Thẩm Thanh Huyền đã sắp nhịn hết nổi …
May mà người nào đó nhịn hết nổi trước y, Cố Kiến Thâm truyền âm tới: “… Liên Hoa.”
Thẩm Thanh Huyền: “Ờ.”
Một chữ ờ làm Cố Kiến Thâm mở cờ trong bụng, hắn cứ ngỡ Thẩm Thanh Huyền sẽ không để ý tới mình nữa.
Người xưa có câu được một tấc lại muốn tiến một thước, thế là Cố Kiến Thâm vội vàng chạy tới từ Tâm Vực.
Thẩm Thanh Huyền nhận ra khí tức của hắn, lập tức dựng kết giới cho cả Vạn Tú sơn.
Cố Kiến Thâm tới chậm một bước, thành thử bị “tàn nhẫn vô tình” chặn lại ngoài núi.
Cố Kiến Thâm: “Bảo bối, mở cửa đi.”
Thẩm Thanh Huyền có để ý cũng không muốn để ý tới hắn!
Cố Kiến Thâm uất ức: “Sư thúc, dưới chân núi lạnh quá!”
Cóng chết ngươi luôn mới tốt! Thẩm Thanh Huyền ngay cả một âm tiết cũng chẳng muốn trả lời hắn.
Đế tôn đại nhân bắt đầu không biết xấu hổ: “Liên Hoa, em không cần ta nữa sao?”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Rốt cuộc vẫn không kiềm lòng nổi, kết giới Vạn Tú sơn mở ra một khe nhỏ.
Cố Kiến Thâm vội vàng tiến vào, đắc ý phải biết, mặc dù kết giới Vạn Tú sơn ngăn hắn dưới chân núi, nhưng đã khiến hắn an lòng hơn nhiều. Vì linh lực Thẩm Thanh Huyền dồi dào, không phải miễn cưỡng giả vờ như trước, mà là thuần hậu kéo dài chân chính.
— Xem ra lần trước bị phản phệ giờ đã bình phục.
Cố Kiến Thâm xáp tới, ôm chầm lấy eo y. Thẩm Thanh Huyền dùng chưởng đẩy hắn ra, không hề thu lực, làm Cố Kiến Thâm suýt chút nữa gãy xương: “Mưu sát phu quân …”
Thẩm Thanh Huyền quay đầu trừng hắn: “Phu quân? Không phải ngươi là thần à?”
Cố Kiến Thâm cười gượng: “Thôi mà, đừng giận.”
Thẩm Thanh Huyền dời mắt, không buồn nhìn hắn.
Cố Kiến Thâm dỗ dành: “Là ta không tốt, không thương lượng trước với em.”
Thẩm Thanh Huyền ha ha: “Bệ hạ càn khôn độc đoán, cần gì thương lượng với ta.”
Tiếng Bệ hạ này … đã lâu Cố Kiến Thâm không nghe y gọi hắn như thế rồi, biết rõ lần này mình gây đại họa, nên càng cẩn thận dè dặt: “… Ta sai rồi.”
Hắn nỗ lực nhún nhường làm Thẩm Thanh Huyền không biết diễn tả cảm nhận trong lòng mình ra sao, y ngoảnh đầu nhìn hắn: “Ngọc giản đâu!”
Cố Kiến Thâm ngập ngừng, Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn đau đáu, Cố Kiến Thâm hết cách, đành phải lấy Tiểu Hồng ra, với trạng thái Thẩm Thanh Huyền hiện giờ, ảo thuật trên ngọc giản đỏ tất nhiên không gạt được y, Cố Kiến Thâm trực tiếp thu lại linh lực.
Ngọc giản đỏ hiện ra nhiệm vụ thực sự: Hai mươi chín, vì tín ngưỡng của Thẩm Thanh Huyền, từ bỏ y.
Tim Thẩm Thanh Huyền như bị gai đâm, môi mỏng khẽ nhếch: “Vì tín ngưỡng của ta, ngươi muốn bỏ rơi ta ư?”
Cố Kiến Thâm ngẩn người, vội nói: “Không có khả năng, ta …”
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu, đôi ngươi trong suốt tràn đầy bất an: “Vì sinh tử của ta, ngươi sẽ từ bỏ ta sao?”
Câu hỏi ấy khiến Cố Kiến Thâm nghẹn lại.
Ẩn dưới nhiệm vụ trên ngọc giản đỏ là yêu cầu đưa ra lựa chọn: Hoặc là Cố Kiến Thâm từ bỏ Thẩm Thanh Huyền, hoặc là Thẩm Thanh Huyền từ bỏ tín ngưỡng của mình.
Nhưng rõ ràng, Cố Kiến Thâm không muốn Thẩm Thanh Huyền từ bỏ tín ngưỡng của mình, vì hắn không thể chấp nhận tính mạng y gặp nguy hiểm.
Vậy chỉ còn một lựa chọn, Cố Kiến Thâm phải từ bỏ Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn thật lâu, cánh môi mất đi huyết sắc vì căng thẳng quá mức, y hỏi Cố Kiến Thâm: “Cho nên ngươi chọn cách từ bỏ ta sao?”
Cố Kiến Thâm rũ mắt, né tránh tầm mắt của Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền cưỡng ép xoay mặt hắn qua, buộc hắn nhìn thẳng vào mình: “Cố Kiến Thâm, ngay cả chút dũng khí này mà ngươi cũng không có, thì từ đầu đừng trêu chọc ta làm gì!”