Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến - Trang 3
Chương 97
Mấy tiếng cuối cùng trong thế giới của riêng hai người, Diệp Miễn và Sầm Khuyết nằm ôm nhau, chìm vào giấc ngủ say.
Ăn cơm xong, Phó Duy Nhất kéo Sầm Khuyết đi mua quà sinh nhật cho bố với mình, hai người đi dạo hết chỗ này rồi lại sang chỗ khác, nhưng không có ý tưởng gì.
Anh ta vừa nói vừa kéo Sầm Khuyết đi vào trong:
Chuông báo thức vang lên, Sầm Khuyết cau mày cử động trong lòng Diệp Miễn. Diệp Miễn vô thức ôm người ta chặt hơn, áp môi cọ cọ trên trán anh.
Anh đã bị mọi người bỏ lại phía sau quá nhiều, nếu không nhanh chóng đuổi theo, anh sẽ chẳng thể đối mặt với bọn họ, cũng chẳng thể đối mặt với bản thân mình.
Sầm Khuyết thức giấc, cảm thấy hơi nóng, nhưng không cử động, cứ để mặc Diệp Miễn ôm như vậy.
Chiếc cà vạt này không rẻ, Sầm Khuyết không để ý tới giá tiền.
Chuông báo thức vang lên lần hai, Diệp Miễn khó chịu mở mắt ra.
Rời khỏi sơn trang, Diệp Miễn thử dụ Sầm Khuyết đến nhà mình, dù sao Sầm Khuyết cũng sắp phải đi bồi dưỡng rồi, lần này đi sẽ rất lâu. Tình cảm hai người đang trong giai đoạn tăng nhiệt, hắn không nỡ rời xa.
Sầm Khuyết cười hỏi hắn:
Sầm Khuyết cười hỏi hắn:
– Em rất quan tâm anh.
– Còn chưa tỉnh ngủ à?
Diệp Miễn ôm chầm lấy anh chẳng cố kỵ gì, dịu dàng nói:
Diệp Miễn cũng nhìn anh cười, lên tinh thần nói:
Anh ấn nhận cuộc gọi video, khi thấy gương mặt Diệp Miễn, anh không nhịn nổi cười.
Phó Duy Nhất âm thầm tính toàn trong lòng, đáng tiếc Sầm Khuyết lại chẳng hay biết.
– Thoải mái quá.
Chuông báo thức vang lên, Sầm Khuyết cau mày cử động trong lòng Diệp Miễn. Diệp Miễn vô thức ôm người ta chặt hơn, áp môi cọ cọ trên trán anh.
“Được.”
Hai người đối diện với nhau, nhìn người trước mặt không nỡ chớp mắt.
Phó Duy Nhất ngây ra mất mấy giây, thầm hít sâu một hơi, sau đó đi tới khoác vai Sầm Khuyết, lười biếng nói:
Đây là món quà mua tặng bố, anh ta hi vọng hai người sẽ cùng tặng, anh trai chọn, hai anh em cùng trả tiền.
Diệp Miễn ngồi trên xe, ghen ngang ngược:
Sầm Khuyết chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác này, anh sẽ cảm thấy xấu hổ trước mặt đối phương, nhưng lại lưu luyến chẳng muốn rời đi.
Bởi vì có tâm sự cho nên chưa ăn được mấy miếng Sầm Khuyết đã buông đũa xuống.
“Được, vậy em ra đường đợi anh.” Phó Duy Nhất xem phim cả một ngày, cuối cùng cũng chờ được người về, “Lát nữa anh cất đồ rồi chúng mình ra ngoài ăn cơm nhé. Ăn xong thì đi dạo loanh quanh, ngày mai là sinh nhật bố, dù sao em cũng phải về nhà.”
Anh nghĩ tới chuyện trước đây, lỡ như anh thực sự bỏ lại một lá thư sau đó rời khỏi, từ đó mất liên lạc với Diệp Miễn, thì sau này sẽ thế nào?
Lúc xe tới, Phó Duy Nhất đã đứng đó đợi được một lúc rồi. Thấy anh bước xuống, Phó Duy Nhất lập tức chạy qua cầm hành lý giúp anh.
Sầm Khuyết nghe anh ta nói câu này, trái tim đập tăng tốc thình thịch, nhân lúc Phó Duy Nhất không chú ý, anh cắn môi mình thật mạnh.
Bình thường Sầm Khuyết mà tính toán rõ ràng như vậy, chắc chắn Phó Duy Nhất sẽ không vui.
Trí tưởng tượng của anh vô cùng cằn cỗi, không nghĩ nổi cái “nếu như ấy”. Chẳng qua hiện tại anh biết rất rõ, anh thực sự lưu luyến người này.
Chỉ cần Sầm Khuyết quay đầu lại nhìn sẽ phát hiện phía sau anh toàn là âu lo.
– Anh về đi, có phải sau này sẽ không còn gặp nữa đâu.
Nhưng Sầm Khuyết cau mày cúi đầu, không biết đang nghĩ điều gì, tóm lại không chịu nói thêm câu nào.
Giống như việc anh gặp em trai, biết rõ mình sẽ phá vỡ cuộc sống bình thường của người ta, nhưng lại không muốn rút lui. Anh luôn nghĩ, cho dù đứng nhìn từ xa thôi cũng tốt rồi.
– Còn chưa tỉnh ngủ à?
Sầm Khuyết loay hoay, vốn dĩ trong xe đã tối sẵn, anh nghĩ một hồi bèn quay mặt ra ngoài cửa xe mượn chút ánh sáng.
Cứ nhìn như thế, rồi bước vào cuộc sống của nhau lúc nào không hay.
– Diệp Miễn, trong thời gian em không có ở đây, em sẽ nhớ anh.
– Nhớ anh thì phải làm sao?
– Cuối cùng thì anh vẫn chẳng bằng em trai em.
Phải chăng rồi sẽ có một ngày bọn họ hối hận?
Chuông báo thức vang lên lần hai, Diệp Miễn khó chịu mở mắt ra.
Sầm Khuyết nhìn vào mắt Diệp Miễn, thầm nghĩ: Liệu sẽ có một ngày nào đó Diệp Miễn đột ngột phát hiện ra mình vô cùng tầm thường và hối hận vì đã ở bên mình không? Liệu sẽ có một ngày nào đó Tiểu Việt chợt nhận ra rằng mình đã phá hủy cuộc sống vốn dĩ hạnh phúc của cậu ấy và hối hận vì đã nhận mình không? Liệu sẽ có một ngày nào đó bố mẹ chợt nhận ra rằng mình không phải là đứa con lý tưởng trong lòng bọn họ và hối hận đã tìm mình về không?
Phó Duy Nhất cầm qua, nháy mắt tinh nghịch với anh:
Anh nghĩ tới chuyện trước đây, lỡ như anh thực sự bỏ lại một lá thư sau đó rời khỏi, từ đó mất liên lạc với Diệp Miễn, thì sau này sẽ thế nào?
Có quá nhiều câu hỏi, có quá nhiều nghi vấn.
Sầm Khuyết cười hắn:
Chỉ cần Sầm Khuyết quay đầu lại nhìn sẽ phát hiện phía sau anh toàn là âu lo.
Phó Duy Nhất cầm phiếu thanh toán mà nhân viên bán hàng đưa cho để trả tiền, đi được một nửa bỗng quay lại, gọi Sầm Khuyết theo cùng.
Giống như anh đã nói, anh chỉ quan tâm tới cái nhìn của những người quan trọng với mình, mà trên thế giới này, ngoại trừ bố mẹ, em trai và Diệp Miễn, những người khác có nhìn anh thế nào, anh cũng không quan tâm.
Nhưng nhìn về phía trước lại chỉ thấy những người anh yêu thương.
Có quá nhiều câu hỏi, có quá nhiều nghi vấn.
– Anh biết rồi, sau này anh sẽ không đùa như vậy nữa.
Diệp Miễn tựa như Chúa cứu thế của anh, anh không dám dễ dàng nói những lời ấy ra miệng, anh thực sự vừa yêu, vừa cung kính, vừa biết ơn Diệp Miễn. Chuyện này vô cùng chân thực.
Câu nói này thực sự quá mức thân thiết.
– Dậy chưa? – Diệp Miễn hỏi.
Sầm Khuyết nói:
Một chiếc cà vạt thôi nhưng Sầm Khuyết đã chọn rất lâu, cuối cùng cũng chọn được một chiếc cà vạt kẻ sẫm màu nhờ vào ký ức mơ hồ. Anh nhớ láng máng rằng hình như bố mình có một chiếc cà vạt tương tự.
– Ừ. – Sầm Khuyết khẽ trả lời.
Nhưng nhìn về phía trước lại chỉ thấy những người anh yêu thương.
Nhưng sau đó vẫn không ai cửa động, vẫn ôm chặt lấy nhau.
– Cũng được. – Sầm Khuyết nói – Hai người đi rồi chúng tôi cũng không chơi gì nhiều.
***
Bọn họ không thể hiên ngang nắm tay nhau, hôn nhau dưới ánh mặt trời, không thể tâm sự trước mặt những người khác.
Rời khỏi sơn trang, Diệp Miễn thử dụ Sầm Khuyết đến nhà mình, dù sao Sầm Khuyết cũng sắp phải đi bồi dưỡng rồi, lần này đi sẽ rất lâu. Tình cảm hai người đang trong giai đoạn tăng nhiệt, hắn không nỡ rời xa.
Lúc nói câu này anh có chút hốt hoảng, Phó Duy Nhất nghe thấy câu này cũng hoảng hốt.
– Anh đã nói mua cà vạt thì anh phải chọn cho em!
Phải chăng rồi sẽ có một ngày bọn họ hối hận?
Vậy mà Sầm Khuyết không chịu, nằng nặc đòi về chỗ Phó Duy Nhất.
Trí tưởng tượng của anh vô cùng cằn cỗi, không nghĩ nổi cái “nếu như ấy”. Chẳng qua hiện tại anh biết rất rõ, anh thực sự lưu luyến người này.
Diệp Miễn ngồi trên xe, ghen ngang ngược:
– Anh đừng nói với em như vậy, em sẽ rất buồn.
***
– Cuối cùng thì anh vẫn chẳng bằng em trai em.
Tuyến đường bọn họ quay về thành phố vừa hay đi qua nhà Diệp Miễn, sau đó mới tới nhà Phó Duy Nhất.
Sầm Khuyết nhìn anh, căng thẳng nói:
– Tiểu Việt, mua cà vạt cho bố đi.
Anh móc túi, lấy ra một trăm tệ đưa cho Phó Duy Nhất.
– Không phải, hai người khác nhau.
– Khác quá còn gì, trong lòng em cậu ấy vẫn quan trọng hơn. – Diệp Miễn cố ý nói giọng chua loét chỉ vì muốn thử xem có thể làm Sầm Khuyết dao động không.
Anh ta cố ý.
Nhưng Sầm Khuyết cau mày cúi đầu, không biết đang nghĩ điều gì, tóm lại không chịu nói thêm câu nào.
“Sắp tới rồi.”
Thấy anh như vậy, Diệp Miễn bắt đầu áy náy, vội vàng dỗ dành:
Hai người nhìn nhau cười, thực sự cũng không có gì để nói nhiều, bọn họ chỉ nhìn nhau không rời mắt mà thôi.
Không hay biết cũng không ảnh hưởng tới việc anh rơi vào bẫy của em trai mình, tâm trạng của Phó Duy Nhất rất tốt, anh ta nói:
– Anh chỉ nói đùa thôi, em không vui à?
Quá khứ hai mươi năm kia anh chỉ sống trong thôn làng khép kín, ra khỏi nơi đó anh vẫn là một kẻ vừa quê mùa vừa ngu dốt, chỉ có thể dựa vào sức lực để kiếm ăn. Một người như vậy từ đầu tới cuối chỉ có thể bị đẩy ra ngoài thành phố.
Sầm Khuyết chợt nắm chặt tay Diệp Miễn, dùng sức rất mạnh, mấy giây sau anh nói với Diệp Miễn:
– Em cầm điện thoại cẩn thận đi, anh không nhìn thấy mặt em.
– Em rất quan tâm anh.
Tài xế nhìn hai người qua gương xe, bị Diệp Miễn nhìn lại.
Phó Duy Nhất bĩu môi:
Sầm Khuyết nói:
***
– Anh đừng nói với em như vậy, em sẽ rất buồn.
Cứ nhìn như thế, rồi bước vào cuộc sống của nhau lúc nào không hay.
Sầm Khuyết thức giấc, cảm thấy hơi nóng, nhưng không cử động, cứ để mặc Diệp Miễn ôm như vậy.
Nghe anh nói buồn, Diệp Miễn lập tức cảm thấy bứt rứt thay.
Sầm Khuyết vô cùng thiếu tự tin về gu thẩm mỹ của mình, anh xem hết cái này đến cái khác, chọn tới chọn lui cũng không chọn được cái nào.
Bao nhiêu năm qua, Sầm Khuyết đã chịu đủ khổ cực, không ai được làm anh buồn thêm nữa, cho dù là bản thân hắn cũng không được.
Diệp Miễn ôm chầm lấy anh chẳng cố kỵ gì, dịu dàng nói:
Diệp Miễn nhìn anh cười:
Anh tin Diệp Miễn nói thật, nhưng anh không thể yêu cầu bản thân như vậy.
– Anh biết rồi, sau này anh sẽ không đùa như vậy nữa.
Điện thoại đột ngột vang lên, anh hoảng hốt lấy nó ra khỏi ba lô, phát hiện Diệp Miễn gọi video đến cho mình.
Cuối cùng đi ngang qua một cửa hàng cà vạt, Sầm Khuyết dừng bước chân.
Cuối cùng Sầm Khuyết cũng thở phào, gác cằm lên vai Diệp Miễn, nói với hắn:
– Chờ em về rồi, em sẽ không để mọi người thất vọng đâu.
Sầm Khuyết quay đầu nhìn hắn.
– Không sao, – Diệp Miễn cố ra vẻ thoải mái an ủi anh – Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình. Cho dù em làm không tốt, bọn anh cũng sẽ không thất vọng về em.
Diệp Miễn cũng trả lời lại anh: “Được, ăn nhiều vào nhé. Nghỉ ngơi sớm đi, nếu nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh.”
Sầm Khuyết cười cười, không nói gì.
– Không có gì. – Phó Duy Nhất nằng nặc đòi cầm hành lý cho Sầm Khuyết, nhưng cuối cùng vẫn bị anh giành lấy.
Hết chương 99
Anh tin Diệp Miễn nói thật, nhưng anh không thể yêu cầu bản thân như vậy.
Sầm Khuyết vô thức kéo cổ áo, biết rõ đối phương không nhìn thấy dấu hôn bên dưới xương quai xanh nhưng anh vẫn cảm thấy chột dạ.
Diệp Miễn cũng nhìn anh cười, lên tinh thần nói:
Anh đã bị mọi người bỏ lại phía sau quá nhiều, nếu không nhanh chóng đuổi theo, anh sẽ chẳng thể đối mặt với bọn họ, cũng chẳng thể đối mặt với bản thân mình.
Sầm Khuyết biết dù thế nào anh với bọn họ vẫn khác nhau.
Anh phải có được nền tảng để đôi chân đứng trên mảnh đất này, như vậy mới có tư cách thẳng lưng trước mặt những người anh yêu thương.
– Ồ…
Quá khứ hai mươi năm kia anh chỉ sống trong thôn làng khép kín, ra khỏi nơi đó anh vẫn là một kẻ vừa quê mùa vừa ngu dốt, chỉ có thể dựa vào sức lực để kiếm ăn. Một người như vậy từ đầu tới cuối chỉ có thể bị đẩy ra ngoài thành phố.
Quả nhiên khoảng cách sinh ra mỹ cảm sao?
Muốn đứng vững chân ở nơi này, anh không thể dựa vào bạn trai, hay người nhà còn chưa nhận mặt, mà chỉ có bản thân anh.
Sầm Khuyết nói:
Anh phải có được nền tảng để đôi chân đứng trên mảnh đất này, như vậy mới có tư cách thẳng lưng trước mặt những người anh yêu thương.
Phó Duy Nhất nói:
Sầm Khuyết cười:
Sầm Khuyết nói:
– Diệp Miễn, trong thời gian em không có ở đây, em sẽ nhớ anh.
– Ăn được rồi là không biết quý trọng.
Diệp Miễn nhìn anh cười:
Bố.
– Nhớ anh thì phải làm sao?
Lời anh nói khiến Diệp Miễn dở khóc dở cười, thực sự lý trí đến mức đáng sợ.
– Không cần anh nói chuyện cùng đâu.
Sầm Khuyết quay đầu nhìn hắn.
Diệp Miễn ghé lại gần bên tai anh, khẽ nói:
– Nhớ anh thì phải nói với anh, anh sẽ nhớ cùng em.
Ăn cơm xong, Phó Duy Nhất kéo Sầm Khuyết đi mua quà sinh nhật cho bố với mình, hai người đi dạo hết chỗ này rồi lại sang chỗ khác, nhưng không có ý tưởng gì.
Anh ta vừa nói vừa kéo Sầm Khuyết đi vào trong:
Chuông báo thức vang lên, Sầm Khuyết cau mày cử động trong lòng Diệp Miễn. Diệp Miễn vô thức ôm người ta chặt hơn, áp môi cọ cọ trên trán anh.
Anh đã bị mọi người bỏ lại phía sau quá nhiều, nếu không nhanh chóng đuổi theo, anh sẽ chẳng thể đối mặt với bọn họ, cũng chẳng thể đối mặt với bản thân mình.
Sầm Khuyết thức giấc, cảm thấy hơi nóng, nhưng không cử động, cứ để mặc Diệp Miễn ôm như vậy.
Chiếc cà vạt này không rẻ, Sầm Khuyết không để ý tới giá tiền.
Chuông báo thức vang lên lần hai, Diệp Miễn khó chịu mở mắt ra.
Rời khỏi sơn trang, Diệp Miễn thử dụ Sầm Khuyết đến nhà mình, dù sao Sầm Khuyết cũng sắp phải đi bồi dưỡng rồi, lần này đi sẽ rất lâu. Tình cảm hai người đang trong giai đoạn tăng nhiệt, hắn không nỡ rời xa.
Sầm Khuyết cười hỏi hắn:
Sầm Khuyết cười hỏi hắn:
– Em rất quan tâm anh.
– Còn chưa tỉnh ngủ à?
Diệp Miễn ôm chầm lấy anh chẳng cố kỵ gì, dịu dàng nói:
Diệp Miễn cũng nhìn anh cười, lên tinh thần nói:
Anh ấn nhận cuộc gọi video, khi thấy gương mặt Diệp Miễn, anh không nhịn nổi cười.
Phó Duy Nhất âm thầm tính toàn trong lòng, đáng tiếc Sầm Khuyết lại chẳng hay biết.
– Thoải mái quá.
Chuông báo thức vang lên, Sầm Khuyết cau mày cử động trong lòng Diệp Miễn. Diệp Miễn vô thức ôm người ta chặt hơn, áp môi cọ cọ trên trán anh.
“Được.”
Hai người đối diện với nhau, nhìn người trước mặt không nỡ chớp mắt.
Phó Duy Nhất ngây ra mất mấy giây, thầm hít sâu một hơi, sau đó đi tới khoác vai Sầm Khuyết, lười biếng nói:
Đây là món quà mua tặng bố, anh ta hi vọng hai người sẽ cùng tặng, anh trai chọn, hai anh em cùng trả tiền.
Diệp Miễn ngồi trên xe, ghen ngang ngược:
Sầm Khuyết chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác này, anh sẽ cảm thấy xấu hổ trước mặt đối phương, nhưng lại lưu luyến chẳng muốn rời đi.
Bởi vì có tâm sự cho nên chưa ăn được mấy miếng Sầm Khuyết đã buông đũa xuống.
“Được, vậy em ra đường đợi anh.” Phó Duy Nhất xem phim cả một ngày, cuối cùng cũng chờ được người về, “Lát nữa anh cất đồ rồi chúng mình ra ngoài ăn cơm nhé. Ăn xong thì đi dạo loanh quanh, ngày mai là sinh nhật bố, dù sao em cũng phải về nhà.”
Anh nghĩ tới chuyện trước đây, lỡ như anh thực sự bỏ lại một lá thư sau đó rời khỏi, từ đó mất liên lạc với Diệp Miễn, thì sau này sẽ thế nào?
Lúc xe tới, Phó Duy Nhất đã đứng đó đợi được một lúc rồi. Thấy anh bước xuống, Phó Duy Nhất lập tức chạy qua cầm hành lý giúp anh.
Sầm Khuyết nghe anh ta nói câu này, trái tim đập tăng tốc thình thịch, nhân lúc Phó Duy Nhất không chú ý, anh cắn môi mình thật mạnh.
Bình thường Sầm Khuyết mà tính toán rõ ràng như vậy, chắc chắn Phó Duy Nhất sẽ không vui.
Trí tưởng tượng của anh vô cùng cằn cỗi, không nghĩ nổi cái “nếu như ấy”. Chẳng qua hiện tại anh biết rất rõ, anh thực sự lưu luyến người này.
Chỉ cần Sầm Khuyết quay đầu lại nhìn sẽ phát hiện phía sau anh toàn là âu lo.
– Anh về đi, có phải sau này sẽ không còn gặp nữa đâu.
Nhưng Sầm Khuyết cau mày cúi đầu, không biết đang nghĩ điều gì, tóm lại không chịu nói thêm câu nào.
Giống như việc anh gặp em trai, biết rõ mình sẽ phá vỡ cuộc sống bình thường của người ta, nhưng lại không muốn rút lui. Anh luôn nghĩ, cho dù đứng nhìn từ xa thôi cũng tốt rồi.
– Còn chưa tỉnh ngủ à?
Sầm Khuyết loay hoay, vốn dĩ trong xe đã tối sẵn, anh nghĩ một hồi bèn quay mặt ra ngoài cửa xe mượn chút ánh sáng.
Cứ nhìn như thế, rồi bước vào cuộc sống của nhau lúc nào không hay.
– Diệp Miễn, trong thời gian em không có ở đây, em sẽ nhớ anh.
– Nhớ anh thì phải làm sao?
– Cuối cùng thì anh vẫn chẳng bằng em trai em.
Phải chăng rồi sẽ có một ngày bọn họ hối hận?
Chuông báo thức vang lên lần hai, Diệp Miễn khó chịu mở mắt ra.
Sầm Khuyết nhìn vào mắt Diệp Miễn, thầm nghĩ: Liệu sẽ có một ngày nào đó Diệp Miễn đột ngột phát hiện ra mình vô cùng tầm thường và hối hận vì đã ở bên mình không? Liệu sẽ có một ngày nào đó Tiểu Việt chợt nhận ra rằng mình đã phá hủy cuộc sống vốn dĩ hạnh phúc của cậu ấy và hối hận vì đã nhận mình không? Liệu sẽ có một ngày nào đó bố mẹ chợt nhận ra rằng mình không phải là đứa con lý tưởng trong lòng bọn họ và hối hận đã tìm mình về không?
Phó Duy Nhất cầm qua, nháy mắt tinh nghịch với anh:
Anh nghĩ tới chuyện trước đây, lỡ như anh thực sự bỏ lại một lá thư sau đó rời khỏi, từ đó mất liên lạc với Diệp Miễn, thì sau này sẽ thế nào?
Có quá nhiều câu hỏi, có quá nhiều nghi vấn.
Sầm Khuyết cười hắn:
Chỉ cần Sầm Khuyết quay đầu lại nhìn sẽ phát hiện phía sau anh toàn là âu lo.
Phó Duy Nhất cầm phiếu thanh toán mà nhân viên bán hàng đưa cho để trả tiền, đi được một nửa bỗng quay lại, gọi Sầm Khuyết theo cùng.
Giống như anh đã nói, anh chỉ quan tâm tới cái nhìn của những người quan trọng với mình, mà trên thế giới này, ngoại trừ bố mẹ, em trai và Diệp Miễn, những người khác có nhìn anh thế nào, anh cũng không quan tâm.
Nhưng nhìn về phía trước lại chỉ thấy những người anh yêu thương.
Có quá nhiều câu hỏi, có quá nhiều nghi vấn.
– Anh biết rồi, sau này anh sẽ không đùa như vậy nữa.
Diệp Miễn tựa như Chúa cứu thế của anh, anh không dám dễ dàng nói những lời ấy ra miệng, anh thực sự vừa yêu, vừa cung kính, vừa biết ơn Diệp Miễn. Chuyện này vô cùng chân thực.
Câu nói này thực sự quá mức thân thiết.
– Dậy chưa? – Diệp Miễn hỏi.
Sầm Khuyết nói:
Một chiếc cà vạt thôi nhưng Sầm Khuyết đã chọn rất lâu, cuối cùng cũng chọn được một chiếc cà vạt kẻ sẫm màu nhờ vào ký ức mơ hồ. Anh nhớ láng máng rằng hình như bố mình có một chiếc cà vạt tương tự.
– Ừ. – Sầm Khuyết khẽ trả lời.
Nhưng nhìn về phía trước lại chỉ thấy những người anh yêu thương.
Nhưng sau đó vẫn không ai cửa động, vẫn ôm chặt lấy nhau.
– Cũng được. – Sầm Khuyết nói – Hai người đi rồi chúng tôi cũng không chơi gì nhiều.
***
Bọn họ không thể hiên ngang nắm tay nhau, hôn nhau dưới ánh mặt trời, không thể tâm sự trước mặt những người khác.
Rời khỏi sơn trang, Diệp Miễn thử dụ Sầm Khuyết đến nhà mình, dù sao Sầm Khuyết cũng sắp phải đi bồi dưỡng rồi, lần này đi sẽ rất lâu. Tình cảm hai người đang trong giai đoạn tăng nhiệt, hắn không nỡ rời xa.
Lúc nói câu này anh có chút hốt hoảng, Phó Duy Nhất nghe thấy câu này cũng hoảng hốt.
– Anh đã nói mua cà vạt thì anh phải chọn cho em!
Phải chăng rồi sẽ có một ngày bọn họ hối hận?
Vậy mà Sầm Khuyết không chịu, nằng nặc đòi về chỗ Phó Duy Nhất.
Trí tưởng tượng của anh vô cùng cằn cỗi, không nghĩ nổi cái “nếu như ấy”. Chẳng qua hiện tại anh biết rất rõ, anh thực sự lưu luyến người này.
Diệp Miễn ngồi trên xe, ghen ngang ngược:
– Anh đừng nói với em như vậy, em sẽ rất buồn.
***
– Cuối cùng thì anh vẫn chẳng bằng em trai em.
Tuyến đường bọn họ quay về thành phố vừa hay đi qua nhà Diệp Miễn, sau đó mới tới nhà Phó Duy Nhất.
Sầm Khuyết nhìn anh, căng thẳng nói:
– Tiểu Việt, mua cà vạt cho bố đi.
Anh móc túi, lấy ra một trăm tệ đưa cho Phó Duy Nhất.
– Không phải, hai người khác nhau.
– Khác quá còn gì, trong lòng em cậu ấy vẫn quan trọng hơn. – Diệp Miễn cố ý nói giọng chua loét chỉ vì muốn thử xem có thể làm Sầm Khuyết dao động không.
Anh ta cố ý.
Nhưng Sầm Khuyết cau mày cúi đầu, không biết đang nghĩ điều gì, tóm lại không chịu nói thêm câu nào.
“Sắp tới rồi.”
Thấy anh như vậy, Diệp Miễn bắt đầu áy náy, vội vàng dỗ dành:
Hai người nhìn nhau cười, thực sự cũng không có gì để nói nhiều, bọn họ chỉ nhìn nhau không rời mắt mà thôi.
Không hay biết cũng không ảnh hưởng tới việc anh rơi vào bẫy của em trai mình, tâm trạng của Phó Duy Nhất rất tốt, anh ta nói:
– Anh chỉ nói đùa thôi, em không vui à?
Quá khứ hai mươi năm kia anh chỉ sống trong thôn làng khép kín, ra khỏi nơi đó anh vẫn là một kẻ vừa quê mùa vừa ngu dốt, chỉ có thể dựa vào sức lực để kiếm ăn. Một người như vậy từ đầu tới cuối chỉ có thể bị đẩy ra ngoài thành phố.
Sầm Khuyết chợt nắm chặt tay Diệp Miễn, dùng sức rất mạnh, mấy giây sau anh nói với Diệp Miễn:
– Em cầm điện thoại cẩn thận đi, anh không nhìn thấy mặt em.
– Em rất quan tâm anh.
Tài xế nhìn hai người qua gương xe, bị Diệp Miễn nhìn lại.
Phó Duy Nhất bĩu môi:
Sầm Khuyết nói:
***
– Anh đừng nói với em như vậy, em sẽ rất buồn.
Cứ nhìn như thế, rồi bước vào cuộc sống của nhau lúc nào không hay.
Sầm Khuyết thức giấc, cảm thấy hơi nóng, nhưng không cử động, cứ để mặc Diệp Miễn ôm như vậy.
Nghe anh nói buồn, Diệp Miễn lập tức cảm thấy bứt rứt thay.
Sầm Khuyết vô cùng thiếu tự tin về gu thẩm mỹ của mình, anh xem hết cái này đến cái khác, chọn tới chọn lui cũng không chọn được cái nào.
Bao nhiêu năm qua, Sầm Khuyết đã chịu đủ khổ cực, không ai được làm anh buồn thêm nữa, cho dù là bản thân hắn cũng không được.
Diệp Miễn ôm chầm lấy anh chẳng cố kỵ gì, dịu dàng nói:
Diệp Miễn nhìn anh cười:
Anh tin Diệp Miễn nói thật, nhưng anh không thể yêu cầu bản thân như vậy.
– Anh biết rồi, sau này anh sẽ không đùa như vậy nữa.
Điện thoại đột ngột vang lên, anh hoảng hốt lấy nó ra khỏi ba lô, phát hiện Diệp Miễn gọi video đến cho mình.
Cuối cùng đi ngang qua một cửa hàng cà vạt, Sầm Khuyết dừng bước chân.
Cuối cùng Sầm Khuyết cũng thở phào, gác cằm lên vai Diệp Miễn, nói với hắn:
– Chờ em về rồi, em sẽ không để mọi người thất vọng đâu.
Sầm Khuyết quay đầu nhìn hắn.
– Không sao, – Diệp Miễn cố ra vẻ thoải mái an ủi anh – Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình. Cho dù em làm không tốt, bọn anh cũng sẽ không thất vọng về em.
Diệp Miễn cũng trả lời lại anh: “Được, ăn nhiều vào nhé. Nghỉ ngơi sớm đi, nếu nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh.”
Sầm Khuyết cười cười, không nói gì.
– Không có gì. – Phó Duy Nhất nằng nặc đòi cầm hành lý cho Sầm Khuyết, nhưng cuối cùng vẫn bị anh giành lấy.
Hết chương 99
Anh tin Diệp Miễn nói thật, nhưng anh không thể yêu cầu bản thân như vậy.
Sầm Khuyết vô thức kéo cổ áo, biết rõ đối phương không nhìn thấy dấu hôn bên dưới xương quai xanh nhưng anh vẫn cảm thấy chột dạ.
Diệp Miễn cũng nhìn anh cười, lên tinh thần nói:
Anh đã bị mọi người bỏ lại phía sau quá nhiều, nếu không nhanh chóng đuổi theo, anh sẽ chẳng thể đối mặt với bọn họ, cũng chẳng thể đối mặt với bản thân mình.
Sầm Khuyết biết dù thế nào anh với bọn họ vẫn khác nhau.
Anh phải có được nền tảng để đôi chân đứng trên mảnh đất này, như vậy mới có tư cách thẳng lưng trước mặt những người anh yêu thương.
– Ồ…
Quá khứ hai mươi năm kia anh chỉ sống trong thôn làng khép kín, ra khỏi nơi đó anh vẫn là một kẻ vừa quê mùa vừa ngu dốt, chỉ có thể dựa vào sức lực để kiếm ăn. Một người như vậy từ đầu tới cuối chỉ có thể bị đẩy ra ngoài thành phố.
Quả nhiên khoảng cách sinh ra mỹ cảm sao?
Muốn đứng vững chân ở nơi này, anh không thể dựa vào bạn trai, hay người nhà còn chưa nhận mặt, mà chỉ có bản thân anh.
Sầm Khuyết nói:
Anh phải có được nền tảng để đôi chân đứng trên mảnh đất này, như vậy mới có tư cách thẳng lưng trước mặt những người anh yêu thương.
Phó Duy Nhất nói:
Sầm Khuyết cười:
Sầm Khuyết nói:
– Diệp Miễn, trong thời gian em không có ở đây, em sẽ nhớ anh.
– Ăn được rồi là không biết quý trọng.
Diệp Miễn nhìn anh cười:
Bố.
– Nhớ anh thì phải làm sao?
Lời anh nói khiến Diệp Miễn dở khóc dở cười, thực sự lý trí đến mức đáng sợ.
– Không cần anh nói chuyện cùng đâu.
Sầm Khuyết quay đầu nhìn hắn.
Diệp Miễn ghé lại gần bên tai anh, khẽ nói:
– Nhớ anh thì phải nói với anh, anh sẽ nhớ cùng em.