Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến - Trang 3
Chương 89
Diệp Miễn đã ăn được người ta, đắc ý không chịu nổi.
Đối diện với lời trêu chọc của Diệp Miễn, Sầm Khuyết luôn có thể giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng lỗ tai đỏ ửng đã bán đứng anh.
Hắn nắm tay Sầm Khuyết đi, để lại Phó Duy Nhất nổi giận đùng đùng bám lên người Đào Cẩn cằn nhằn.
Hắn nắm tay Sầm Khuyết đi, để lại Phó Duy Nhất nổi giận đùng đùng bám lên người Đào Cẩn cằn nhằn.
– Em cảm thấy cách hai chúng ta ở chung thế nào?
Anh ta nói:
Diệp Miễn nắm tay anh trong nước, Sầm Khuyết không từ chối, ngược lại đan tay vào tay hắn.
– Anh có thấy Diệp Miễn mặt dày không? Tại sao bây giờ anh ấy lại thành ra như vậy nhỉ? Lúc trước tại sao em không nhìn thấu anh ấy là dạng người thế kia?
– Nơi này không tệ. – Diệp Miễn tìm đề tài nói chuyện – Thật biết ơn sếp Đào, bằng không hai chúng ta sẽ phải “nấu sủi cảo” với cả đám người.
Diệp Miễn mỉm cười, nhún vai, đi theo anh ta qua đó.
Đào Cẩn che miệng anh ta:
– Em có điểm nào đáng giá để anh thích hay không là do anh quyết định. Anh nói có thì là có.
– Đừng suốt ngày nhắc tới cậu ta nữa, không liên quan gì đến em.
Phó Duy Nhất mỉm cười, nhân cơ hội liếm lòng bàn tay Đào Cẩn:
Như thể đang chứng minh thực lực của mình với Phó Duy Nhất, Diệp Miễn vừa về đã thuận tay ôm Sầm Khuyết vào lòng.
– Được, em lải nhải về anh vậy.
Diệp Miễn nằm trên đùi Sầm Khuyết cười:
Bốn người đi ngâm suối nước nóng, vào giờ này rất đông người, nhưng Đào Cẩn chính là Đào Cẩn, có đặc quyền cao cấp của SVIP.
Dưới sự dẫn đường của sếp Đào, bọn họ có được một nơi ngâm mình yên tĩnh.
Hắn ngồi trong hồ nhìn Sầm Khuyết.
– Đừng có giảo biện, thực sự có đấy. – Diệp Miễn nói – Ban đầu anh thử tiếp cận em, em thực sự là người khó gần nhất mà anh từng thấy đấy. Không thích nói chuyện, không chấp nhận ý tốt của người khác, khi ấy em suốt ngày đánh nhau với công nhân trên công trường, mỗi lần gặp em đều thấy em bị thương.
Bốn năm hồ nước nóng, Phó Duy Nhất bước vào ngâm lần lượt từng hồ. Sầm Khuyết chần chừ không dám bước xuống nước. Anh quấn khăn tắm ngồi bên bờ, chỉ ngâm hai chân vào trong hồ.
Diệp Miễn ngâm mình bên cạnh Sầm Khuyết, ngửa đầu nhìn anh cười hỏi:
– Em đang làm gì vậy? Ngâm chân à?
– Sao vậy? – Thấy anh đi ra, Diệp Miễn mỉm cười qua đón – Bên này!
Thực ra Diệp Miễn biết lý do tại sao anh không chịu xuống nước, vì thế xoay người, nằm lên chân anh, khẽ kéo khăn tắm:
– Em không nhận ra à? – Diệp Miễn ghé sát vào tai anh, thoạt nhìn hai người vô cùng thân mật, hắn khẽ nói – Ban nãy ở trong phòng, khi anh hôn em.
– Không sao, ở đây đâu có người ngoài.
Hắn nắm tay Sầm Khuyết, dỗ dành đối phương:
– Này! Làm gì đấy!
– Cho Phó Duy Nhất xem, khoe khoang một chút.
Diệp Miễn ngâm mình bên cạnh Sầm Khuyết, ngửa đầu nhìn anh cười hỏi:
– Khoe khoang gì? – Sầm Khuyết hỏi xong, vội vàng kéo chặt khăn tắm, che dấu hôn gần xương quai xanh của mình lại.
Diệp Miễn nằm trên đùi Sầm Khuyết cười:
– Hai người nói chuyện gì đấy?
– Không phải cái đó.
Lần đầu tiên anh được ngâm nước nóng, hóa ra cảm giác như thế này.
Tay hắn vòng qua phía sau khẽ vuốt ve lưng Sầm Khuyết, nói:
***
– Cái này.
Sầm Khuyết cau mày, nhìn Phó Duy Nhất đang hôn Đào Cẩn trong hồ nước nóng phía xa.
– Em đang làm gì vậy? Ngâm chân à?
Nước nóng bao quanh cơ thể, hơi nước bốc lên mặt, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra.
– Em không thể giấu cậu ấy tất cả mọi chuyện được. – Diệp Miễn nói – Không thì em xuống, anh ôm em từ phía sau, cậu ấy sẽ không nhìn thấy.
– …Ông đang châm chọc tôi.
– Theo lý mà nói. Những người mang đầy vết thương ít nhiều cũng sẽ rụt rè vì bị thương, song em thì không, em luôn trưng ra dáng vẻ đừng đến gần. Anh muốn vươn tay xoa dịu cho em, kết quả bàn tay mang ý tốt lại bị em coi như nắm đấm và từ chối, làm anh đau lòng gần chết.
Sầm Khuyết dời mắt khỏi Phó Duy Nhất, rồi lại nhìn sang Diệp Miễn.
– Là gì?
– Đừng suốt ngày nhắc tới cậu ta nữa, không liên quan gì đến em.
Dứt lời, Diệp Miễn xoay người về tìm Sầm Khuyết, nhưng lại bị Phó Duy Nhất túm lấy.
– Em rất yếu đuối. – Sầm Khuyết hỏi – Đúng không?
Bốn năm hồ nước nóng, Phó Duy Nhất bước vào ngâm lần lượt từng hồ. Sầm Khuyết chần chừ không dám bước xuống nước. Anh quấn khăn tắm ngồi bên bờ, chỉ ngâm hai chân vào trong hồ.
– Đương nhiên là không, chẳng qua em nghĩ hơi nhiều mà thôi. – Diệp Miễn đứng dậy, ngồi xuống cạnh anh, thuận tay với lấy khăn tắm, hai người cùng quấn chung một chiếc khăn.
– Anh có thể hiểu được lý do em không muốn cậu ấy nhìn thấy. Anh chỉ mong rằng em có thể bước ra một bước, đối diện với tất cả mọi người. – Diệp Miễn dựa vào vai Sầm Khuyết, cười nói – Anh biết em khó xử, nếu như như em thực sự không muốn thì anh cũng không miễn cưỡng em. Nhưng hiếm mới có một lần đến đây, xuống nước ngâm thử mà xem, thỏa mái lắm, em có thể dựa vào vách đá, cậu ấy sẽ không nhìn thấy gì hết đâu.
– Có thể hôn em một cái không.
Ngón tay Diệp Miễn chỉ vào dấu hôn trên người Sầm Khuyết:
– Đương nhiên là trừ nó ra.
Sầm Khuyết túm lấy tay Diệp Miễn, mỉm cười bất đắc dĩ:
– Cảm ơn anh.
Diệp Miễn lúng túng, chỉ đành dụi dụi mũi, ngồi xuống cạnh anh.
– …Nói cảm ơn cái gì? – Diệp Miễn nói – Nếu như em cho rằng muốn cảm ơn anh, vậy thì gọi anh một tiếng…
Diệp Miễn nghẹn họng.
Anh rất muốn xác nhận rõ quan hệ với Sầm Khuyết, nhưng xem ra hai người đã không cần phải làm rõ chuyện này nữa rồi. Với mức độ bảo thủ của cả hai, chắc chắn đã mặc nhận mối quan hệ yêu đương.
– Không cần. – Sầm Khuyết mỉm cười từ chối – Tôi ngâm mình ở đây cũng rất tốt.
Song Sầm Khuyết vẫn không tỏ thái độ, hắn không biết đối phương nghĩ thế nào.
Diệp Miễn muốn nghe Sầm Khuyết gọi hắn thân mặt hơn một chút, không cần phải dùng từ ngữ quá sến sẩm kiểu Phó Duy Nhất thỉnh thoảng lại gọi một tiếng “chồng ơi”, chỉ muốn thân mật hơn một chút thôi cũng được.
Song nghĩ đi thì phải nghĩ lại, gọi thế nào mới thân mật?
– Có chuyện gì à? – Diệp Miễn nói – Có chuyện gì thì nói mau lên, lát nữa sếp Đào nhà cậu lại không vui.
Hết chương 90
Diệp Miễn cũng không biết.
Dứt lời, Diệp Miễn bỏ lại Phó Duy Nhất, hớn hở quay về.
– Cái gì? – Sầm Khuyết nghiêng đầu nhìn hắn.
Diệp Miễn nghĩ một lúc lâu cuối cùng đành từ bỏ.
– Thôi bỏ đi, gọi tên anh là được rồi.
Sầm Khuyết cau mày, nhìn Phó Duy Nhất đang hôn Đào Cẩn trong hồ nước nóng phía xa.
Sầm Khuyết tựa hồ cũng thở phào một hơi, mỉm cười với hắn.
Sầm Khuyết khẽ “ừ” một tiếng.
– Muốn xuống không? – Diệp Miễn nói – Đây là hồ thuốc, có thể thả lỏng tinh thần. Chẳng phải… chỗ đó không thoải mái sao, ngâm một lát sẽ tốt lắm.
Hắn không biết Sầm Khuyết đỏ mặt vì lời mình nói hay vì nước hồ quá nóng, nhưng nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của đối phương, hắn không nhịn được muốn ôm anh.
Diệp Miễn ghé sát vào bên tai anh cười nói:
Sầm Khuyết nói:
– Vậy anh xuống trước đi.
***
– Không phải tình dục có sức mạnh to lớn. – Diệp Miễn cười nhạo anh ta – Là tình yêu có sức mạnh vô cùng to lớn, ông thì hiểu cái quái gì!
– Không vấn đề gì! – Diệp Miễn trả khăn tắm cho anh, còn mình thì từ từ trượt xuống hồ.
Hắn ngồi trong hồ nhìn Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết do dự, cuối cùng cũng kéo khăn tắm trên người mình xuống, quay lưng lại hướng Phó Duy Nhất, từ từ ngâm toàn thân trong nước hồ.
Được hắn ôm, Sầm Khuyết cảm thấy mất tự nhiên vì thế hơi nhích sang bên cạnh.
Diệp Miễn sấn tới gần, nắm tay anh dưới nước.
– Có thoải mái không?
Bốn người đi ngâm suối nước nóng, vào giờ này rất đông người, nhưng Đào Cẩn chính là Đào Cẩn, có đặc quyền cao cấp của SVIP.
Sầm Khuyết khẽ “ừ” một tiếng.
– Khoe khoang gì? – Sầm Khuyết hỏi xong, vội vàng kéo chặt khăn tắm, che dấu hôn gần xương quai xanh của mình lại.
Rất thoải mái.
Lần đầu tiên anh được ngâm nước nóng, hóa ra cảm giác như thế này.
Nước nóng bao quanh cơ thể, hơi nước bốc lên mặt, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra.
– Đúng là tình dục có sức mạnh vô cùng to lớn.
– Cảm ơn anh.
Anh thả lỏng, dựa vào trên vách đá, chậm rãi nhắm mắt vào.
Diệp Miễn quay đầu nhìn anh, mỉm cười từ từ tới gần.
– Có thể hôn em một cái không.
Sầm Khuyết cảnh giác mở mắt ra.
– Anh, chúng ta qua đó đi! Chỗ đó nhiệt độ cao hơn, rất thoải mái!
– Nơi này chỉ có bốn người chúng ta thôi. – Diệp Miễn nói – Có thể hôn một cái không?
Sầm Khuyết lại nhìn sang Phó Duy Nhất.
Anh hơi né tránh, vươn tay lên xoa xoa tai.
Lúc này Phó Duy Nhất đang thân mật với Đào Cẩn.
– Em rất yếu đuối. – Sầm Khuyết hỏi – Đúng không?
– Đừng nhìn nữa. – Diệp Miễn nhấc chân lên, vòng qua người Sầm Khuyết, cản tầm nhìn của anh – Nhìn anh này.
Sầm Khuyết nhìn thẳng vào mắt hắn, nghe thấy hắn nói:
– Nhắm mắt lại, anh muốn hôn em.
Đối diện với lời trêu chọc của Diệp Miễn, Sầm Khuyết luôn có thể giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng lỗ tai đỏ ửng đã bán đứng anh.
Hắn nắm tay Sầm Khuyết đi, để lại Phó Duy Nhất nổi giận đùng đùng bám lên người Đào Cẩn cằn nhằn.
Hắn nắm tay Sầm Khuyết đi, để lại Phó Duy Nhất nổi giận đùng đùng bám lên người Đào Cẩn cằn nhằn.
– Em cảm thấy cách hai chúng ta ở chung thế nào?
Anh ta nói:
Diệp Miễn nắm tay anh trong nước, Sầm Khuyết không từ chối, ngược lại đan tay vào tay hắn.
– Anh có thấy Diệp Miễn mặt dày không? Tại sao bây giờ anh ấy lại thành ra như vậy nhỉ? Lúc trước tại sao em không nhìn thấu anh ấy là dạng người thế kia?
– Nơi này không tệ. – Diệp Miễn tìm đề tài nói chuyện – Thật biết ơn sếp Đào, bằng không hai chúng ta sẽ phải “nấu sủi cảo” với cả đám người.
Diệp Miễn mỉm cười, nhún vai, đi theo anh ta qua đó.
Đào Cẩn che miệng anh ta:
– Em có điểm nào đáng giá để anh thích hay không là do anh quyết định. Anh nói có thì là có.
– Đừng suốt ngày nhắc tới cậu ta nữa, không liên quan gì đến em.
Phó Duy Nhất mỉm cười, nhân cơ hội liếm lòng bàn tay Đào Cẩn:
Như thể đang chứng minh thực lực của mình với Phó Duy Nhất, Diệp Miễn vừa về đã thuận tay ôm Sầm Khuyết vào lòng.
– Được, em lải nhải về anh vậy.
Diệp Miễn nằm trên đùi Sầm Khuyết cười:
Bốn người đi ngâm suối nước nóng, vào giờ này rất đông người, nhưng Đào Cẩn chính là Đào Cẩn, có đặc quyền cao cấp của SVIP.
Dưới sự dẫn đường của sếp Đào, bọn họ có được một nơi ngâm mình yên tĩnh.
Hắn ngồi trong hồ nhìn Sầm Khuyết.
– Đừng có giảo biện, thực sự có đấy. – Diệp Miễn nói – Ban đầu anh thử tiếp cận em, em thực sự là người khó gần nhất mà anh từng thấy đấy. Không thích nói chuyện, không chấp nhận ý tốt của người khác, khi ấy em suốt ngày đánh nhau với công nhân trên công trường, mỗi lần gặp em đều thấy em bị thương.
Bốn năm hồ nước nóng, Phó Duy Nhất bước vào ngâm lần lượt từng hồ. Sầm Khuyết chần chừ không dám bước xuống nước. Anh quấn khăn tắm ngồi bên bờ, chỉ ngâm hai chân vào trong hồ.
Diệp Miễn ngâm mình bên cạnh Sầm Khuyết, ngửa đầu nhìn anh cười hỏi:
– Em đang làm gì vậy? Ngâm chân à?
– Sao vậy? – Thấy anh đi ra, Diệp Miễn mỉm cười qua đón – Bên này!
Thực ra Diệp Miễn biết lý do tại sao anh không chịu xuống nước, vì thế xoay người, nằm lên chân anh, khẽ kéo khăn tắm:
– Em không nhận ra à? – Diệp Miễn ghé sát vào tai anh, thoạt nhìn hai người vô cùng thân mật, hắn khẽ nói – Ban nãy ở trong phòng, khi anh hôn em.
– Không sao, ở đây đâu có người ngoài.
Hắn nắm tay Sầm Khuyết, dỗ dành đối phương:
– Này! Làm gì đấy!
– Cho Phó Duy Nhất xem, khoe khoang một chút.
Diệp Miễn ngâm mình bên cạnh Sầm Khuyết, ngửa đầu nhìn anh cười hỏi:
– Khoe khoang gì? – Sầm Khuyết hỏi xong, vội vàng kéo chặt khăn tắm, che dấu hôn gần xương quai xanh của mình lại.
Diệp Miễn nằm trên đùi Sầm Khuyết cười:
– Hai người nói chuyện gì đấy?
– Không phải cái đó.
Lần đầu tiên anh được ngâm nước nóng, hóa ra cảm giác như thế này.
Tay hắn vòng qua phía sau khẽ vuốt ve lưng Sầm Khuyết, nói:
***
– Cái này.
Sầm Khuyết cau mày, nhìn Phó Duy Nhất đang hôn Đào Cẩn trong hồ nước nóng phía xa.
– Em đang làm gì vậy? Ngâm chân à?
Nước nóng bao quanh cơ thể, hơi nước bốc lên mặt, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra.
– Em không thể giấu cậu ấy tất cả mọi chuyện được. – Diệp Miễn nói – Không thì em xuống, anh ôm em từ phía sau, cậu ấy sẽ không nhìn thấy.
– …Ông đang châm chọc tôi.
– Theo lý mà nói. Những người mang đầy vết thương ít nhiều cũng sẽ rụt rè vì bị thương, song em thì không, em luôn trưng ra dáng vẻ đừng đến gần. Anh muốn vươn tay xoa dịu cho em, kết quả bàn tay mang ý tốt lại bị em coi như nắm đấm và từ chối, làm anh đau lòng gần chết.
Sầm Khuyết dời mắt khỏi Phó Duy Nhất, rồi lại nhìn sang Diệp Miễn.
– Là gì?
– Đừng suốt ngày nhắc tới cậu ta nữa, không liên quan gì đến em.
Dứt lời, Diệp Miễn xoay người về tìm Sầm Khuyết, nhưng lại bị Phó Duy Nhất túm lấy.
– Em rất yếu đuối. – Sầm Khuyết hỏi – Đúng không?
Bốn năm hồ nước nóng, Phó Duy Nhất bước vào ngâm lần lượt từng hồ. Sầm Khuyết chần chừ không dám bước xuống nước. Anh quấn khăn tắm ngồi bên bờ, chỉ ngâm hai chân vào trong hồ.
– Đương nhiên là không, chẳng qua em nghĩ hơi nhiều mà thôi. – Diệp Miễn đứng dậy, ngồi xuống cạnh anh, thuận tay với lấy khăn tắm, hai người cùng quấn chung một chiếc khăn.
– Anh có thể hiểu được lý do em không muốn cậu ấy nhìn thấy. Anh chỉ mong rằng em có thể bước ra một bước, đối diện với tất cả mọi người. – Diệp Miễn dựa vào vai Sầm Khuyết, cười nói – Anh biết em khó xử, nếu như như em thực sự không muốn thì anh cũng không miễn cưỡng em. Nhưng hiếm mới có một lần đến đây, xuống nước ngâm thử mà xem, thỏa mái lắm, em có thể dựa vào vách đá, cậu ấy sẽ không nhìn thấy gì hết đâu.
– Có thể hôn em một cái không.
Ngón tay Diệp Miễn chỉ vào dấu hôn trên người Sầm Khuyết:
– Đương nhiên là trừ nó ra.
Sầm Khuyết túm lấy tay Diệp Miễn, mỉm cười bất đắc dĩ:
– Cảm ơn anh.
Diệp Miễn lúng túng, chỉ đành dụi dụi mũi, ngồi xuống cạnh anh.
– …Nói cảm ơn cái gì? – Diệp Miễn nói – Nếu như em cho rằng muốn cảm ơn anh, vậy thì gọi anh một tiếng…
Diệp Miễn nghẹn họng.
Anh rất muốn xác nhận rõ quan hệ với Sầm Khuyết, nhưng xem ra hai người đã không cần phải làm rõ chuyện này nữa rồi. Với mức độ bảo thủ của cả hai, chắc chắn đã mặc nhận mối quan hệ yêu đương.
– Không cần. – Sầm Khuyết mỉm cười từ chối – Tôi ngâm mình ở đây cũng rất tốt.
Song Sầm Khuyết vẫn không tỏ thái độ, hắn không biết đối phương nghĩ thế nào.
Diệp Miễn muốn nghe Sầm Khuyết gọi hắn thân mặt hơn một chút, không cần phải dùng từ ngữ quá sến sẩm kiểu Phó Duy Nhất thỉnh thoảng lại gọi một tiếng “chồng ơi”, chỉ muốn thân mật hơn một chút thôi cũng được.
Song nghĩ đi thì phải nghĩ lại, gọi thế nào mới thân mật?
– Có chuyện gì à? – Diệp Miễn nói – Có chuyện gì thì nói mau lên, lát nữa sếp Đào nhà cậu lại không vui.
Hết chương 90
Diệp Miễn cũng không biết.
Dứt lời, Diệp Miễn bỏ lại Phó Duy Nhất, hớn hở quay về.
– Cái gì? – Sầm Khuyết nghiêng đầu nhìn hắn.
Diệp Miễn nghĩ một lúc lâu cuối cùng đành từ bỏ.
– Thôi bỏ đi, gọi tên anh là được rồi.
Sầm Khuyết cau mày, nhìn Phó Duy Nhất đang hôn Đào Cẩn trong hồ nước nóng phía xa.
Sầm Khuyết tựa hồ cũng thở phào một hơi, mỉm cười với hắn.
Sầm Khuyết khẽ “ừ” một tiếng.
– Muốn xuống không? – Diệp Miễn nói – Đây là hồ thuốc, có thể thả lỏng tinh thần. Chẳng phải… chỗ đó không thoải mái sao, ngâm một lát sẽ tốt lắm.
Hắn không biết Sầm Khuyết đỏ mặt vì lời mình nói hay vì nước hồ quá nóng, nhưng nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của đối phương, hắn không nhịn được muốn ôm anh.
Diệp Miễn ghé sát vào bên tai anh cười nói:
Sầm Khuyết nói:
– Vậy anh xuống trước đi.
***
– Không phải tình dục có sức mạnh to lớn. – Diệp Miễn cười nhạo anh ta – Là tình yêu có sức mạnh vô cùng to lớn, ông thì hiểu cái quái gì!
– Không vấn đề gì! – Diệp Miễn trả khăn tắm cho anh, còn mình thì từ từ trượt xuống hồ.
Hắn ngồi trong hồ nhìn Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết do dự, cuối cùng cũng kéo khăn tắm trên người mình xuống, quay lưng lại hướng Phó Duy Nhất, từ từ ngâm toàn thân trong nước hồ.
Được hắn ôm, Sầm Khuyết cảm thấy mất tự nhiên vì thế hơi nhích sang bên cạnh.
Diệp Miễn sấn tới gần, nắm tay anh dưới nước.
– Có thoải mái không?
Bốn người đi ngâm suối nước nóng, vào giờ này rất đông người, nhưng Đào Cẩn chính là Đào Cẩn, có đặc quyền cao cấp của SVIP.
Sầm Khuyết khẽ “ừ” một tiếng.
– Khoe khoang gì? – Sầm Khuyết hỏi xong, vội vàng kéo chặt khăn tắm, che dấu hôn gần xương quai xanh của mình lại.
Rất thoải mái.
Lần đầu tiên anh được ngâm nước nóng, hóa ra cảm giác như thế này.
Nước nóng bao quanh cơ thể, hơi nước bốc lên mặt, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra.
– Đúng là tình dục có sức mạnh vô cùng to lớn.
– Cảm ơn anh.
Anh thả lỏng, dựa vào trên vách đá, chậm rãi nhắm mắt vào.
Diệp Miễn quay đầu nhìn anh, mỉm cười từ từ tới gần.
– Có thể hôn em một cái không.
Sầm Khuyết cảnh giác mở mắt ra.
– Anh, chúng ta qua đó đi! Chỗ đó nhiệt độ cao hơn, rất thoải mái!
– Nơi này chỉ có bốn người chúng ta thôi. – Diệp Miễn nói – Có thể hôn một cái không?
Sầm Khuyết lại nhìn sang Phó Duy Nhất.
Anh hơi né tránh, vươn tay lên xoa xoa tai.
Lúc này Phó Duy Nhất đang thân mật với Đào Cẩn.
– Em rất yếu đuối. – Sầm Khuyết hỏi – Đúng không?
– Đừng nhìn nữa. – Diệp Miễn nhấc chân lên, vòng qua người Sầm Khuyết, cản tầm nhìn của anh – Nhìn anh này.
Sầm Khuyết nhìn thẳng vào mắt hắn, nghe thấy hắn nói:
– Nhắm mắt lại, anh muốn hôn em.