Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến - Trang 3
Chương 86
Một đời của con người sẽ cảm nhận được vô số cảm xúc và cảm giác, lần này Diệp Miễn dẫn Sầm Khuyết trải nghiệm cảm giác đau và sung sướng trước giờ chưa từng trải nghiệm.
– Em nói cho anh nghe này, phẩm chất sau khi uống say nói lên phẩm chất con người. Uống rượu xong mà xấu xa thì nhân phẩm cũng không tốt. – Phó Duy Nhất hóng hớt – Diệp Miễn say rượu có làm bậy gì với anh không?
Mọt họ làm ở sofa, suýt nữa thì ngã xuống.
Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau bước về phòng ngủ.
– Vốn dĩ em đã là một người rất đặc biệt. – Diệp Miễn nói – Anh chấp nhận tất cả mọi phương diện của em, cho nên em cũng nên chấp nhận mình, được không?
– Ban nãy em đẩy anh ra vì chuyện này đúng không?
Trong căn phòng mờ tối, Sầm Khuyết cố gắng để bản thân mình không nghĩ tới những vết sẹo xấu xí kia, để bản thân mình không nghĩ tới tất cả những chuyện khiến mình không xứng.
– Diệp Miễn. – Sầm Khuyết nói như thể khẩn cầu – Cho em thêm chút thời gian.
Em là người đẹp nhất.
Anh nói với bản thân, chỉ cần mình muốn.
Diệp Miễn cười với anh, bỗng dưng anh lại cảm thấy ngại ngùng.
Giống như Diệp Miễn đã nói, bọn họ có thời gian bốn tiếng để tự do phát huy, trong khoảng thời gian này, bọn họ gần như hòa làm một với đối phương.
– Cảm thấy thế nào?
Diệp Miễn bật cười thành tiếng:
Anh cầm áo mặc vào, ngồi bên cạnh Diệp Miễn.
Sắp tới sáu giờ, cuối cùng Diệp Miễn mới ôm Sầm Khuyết nằm im, hôn lên chóp mũi rướm mồ hôi của anh, mỉm cười hỏi.
– Thích.
Sầm Khuyết đỏ mặt, thở hồng hộc, ngước mắt lên nhìn hắn.
Sầm Khuyết nằm im không cử động, để mặc đối phương ôm mình, vùi mặt vào trên ga giường ướt đẫm.
– Hả? Thấy thế nào?
Sầm Khuyết mỉm cười, vẫn không nói gì.
Nhìn Sầm Khuyết không nói gì, Diệp Miễn không cam lòng, cố gắng truy hỏi.
Diệp Miễn nói:
Sầm Khuyết ngại không muốn trả lời, khẽ đẩy hắn khỏi người mình, trở mình quay lưng lại với hắn.
Diệp Miễn còn chưa chịu từ bỏ, sấn tới ôm anh, hôn lên vai anh.
– Nói đi chứ, – Diệp Miễn nói – Có thoải mái không?
Sầm Khuyết vô cùng xấu hổ, anh dùng sức kéo chăn muốn che mình lại nhưng bị Sầm Khuyết mỉm cười kéo ra.
– Không trả lời thì không được phép đắp chăn.
– Hả? Thấy thế nào?
Sầm Khuyết nằm im không cử động, để mặc đối phương ôm mình, vùi mặt vào trên ga giường ướt đẫm.
Diệp Miễn vươn tay kéo tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.
– Không muốn nói hả? – Diệp Miễn hôn lên tóc anh – Không thoải mái à?
– Hả?
– Chăm sóc ma men có mệt không anh? Diệp Miễn uống say thì thế nào?
Sầm Khuyết ngước mắt nhìn theo bóng lưng Phó Duy Nhất.
– Không phải. – Sầm Khuyết rầu rĩ trả lời – … Thích.
– Tất nhiên, bọn anh đều sẽ đợi em.
Cảm giác trước giờ chưa từng có, vừa hưng phấn vừa xấu hổ. Sầm Khuyết không biết phải nói cảm xúc của bản thân mình ra thế nào.
Nghe Sầm Khuyết nói thích, Diệp Miễn không quan tâm đó có phải là lời quan tâm an ủi hay không, cứ vui trước đã tính sau.
Sầm Khuyết cười nhẹ nhàng xoa lưng hắn:
Hắn đè cả người lên Sầm Khuyết, trao anh cái hôn vừa tham lam vừa thương tiếc.
Hết chương 87
– Mấy giờ rồi? – Sầm Khuyết ngóc đầu lên, che miệng đối phương không cho hôn tiếp.
Một Sầm Khuyết thế này khiến Diệp Miễn say mê điên đảo, hắn vươn hai tay ôm lấy eo đối phương, ngửa mặt hôn anh.
Phó Duy Nhất biết mình lỡ lời, vội vàng cứu vãn:
Diệp Miễn nhìn chiếc đồng hồ đặt trên bàn:
– Anh cảm thấy em rất thần bí, có chút cảm giác như cao thủ võ lâm cô độc trong tiểu thuyết võ hiệp ấy.
Hai người cứ nhìn nhau, trong mắt đượm nét cười, giống như chờ đợi cơ hội cho cái hôn tiếp theo.
– Ừ, – Diệp Miễn nói – Đợi em để bọn anh có cơ hội yêu thương em, đau lòng em.
– Vẫn còn sớm.
Diệp Miễn vươn tay lên, vuốt ve má Sầm Khuyết:
– Chúng ta sửa soạn chút đi. – Sầm Khuyết nói – Không thể ra ngoài thế này được.
– Không sao. – Diệp Miễn ôm Sầm Khuyết, vùi mặt vào cổ anh thở dài một hơi thoải mái – Dù sao lát nữa qua đó cũng phải tắm trước, cứ để thế này đi thôi.
Đây quả thực là lời yêu hay nhất.
Nói đến tắm, Sầm Khuyết lại cau mày.
Diệp Miễn nhỏ giọng nói với Sầm Khuyết:
Tình cảm mãnh liệt trút đi, bây giờ hai người nhìn nhau, cảm giác xấu hổ chiếm thế thượng phong.
– Ngâm suối nước nóng… – Sầm Khuyết hỏi hắn – Có phải cởi quần áo không?
Diệp Miễn mỉm cười:
– Em đang nghĩ gì vậy? Làm gì có ai mặc quần áo đi ngâm suối nước nóng.
Hắn biết Sầm Khuyết đang nghĩ gì, hắn ngẩng đầu lên, khẽ vỗ về gò má ửng đỏ của đối phương.
Sầm Khuyết không muốn để Diệp Miễn phải lo lắng, cũng ngại không muốn để Phó Duy Nhất nhìn ra. Vì thế anh nhịn đau, miễn cưỡng lên tinh thần, xuống dưới tầng cùng Diệp Miễn.
– Đừng nghĩ những chuyện ấy, em rất đẹp.
Sầm Khuyết mỉm cười, kéo tay Diệp Miễn ra, nhìn thẳng vào mắt hắn nói:
– Không có chuyện gì, chỉ muốn hôn một cái thôi.
– Em không có ý này.
Tiếng chuông điện thoại ồn ào cũng đánh thức Sầm Khuyết. Anh đang chuẩn bị ngồi dậy thì nghe Diệp Miễn nói như thế, quay đầu thì chợt đối diện với tầm mắt đối phương.
– Hả?
Hắn đè cả người lên Sầm Khuyết, trao anh cái hôn vừa tham lam vừa thương tiếc.
– Lúc trước em sống ở công trường toàn ngủ giường ghép, mùa hè những người đó đều không mặc quần áo.
– Càng muốn có được em.
– … Em có ý gì? – Diệp Miễn tưởng tượng tới cảnh Sầm Khuyết cởi trần nằm ngủ chung với những người kia. Mặc dù hắn biết không nên, nhưng hắn vẫn ghen.
– Ý của em là, em chỉ quan tâm anh nghĩ thế nào. – Sầm Khuyết nói – Em có xinh đẹp hay xấu xí đều do anh quyết, người khác nhìn thế nào, nói thế nào đều không liên quan gì đến em.
Khi cái hôn của Diệp Miễn rơi trên vết rơi xuống những vết sẹo kia, Sầm Khuyết hoảng hốt né tránh nhưng bị Diệp Miễn ôm chặt lấy.
Đây quả thực là lời yêu hay nhất.
– Nói đi chứ, – Diệp Miễn nói – Có thoải mái không?
Diệp Miễn không ngờ Sầm Khuyết lại biết cách ăn nói như vậy, hắn đắc ý tới mức chỉ muốn kéo đối phương làm thêm một hiệp.
Sầm Khuyết ngồi xuống, nhưng không ngồi trên đùi Diệp Miễn.
– Vậy em còn đang do dự điều gì?
– Em đang nghĩ tới Tiểu Việt, – Sầm Khuyết ôm hắn, khẽ nói – Em không muốn để cậu ấy nhìn thấy.
Lần này thì Diệp Miễn hiểu rồi.
Có một số người rất đặc biệt với Sầm Khuyết, như hắn hay Phó Duy Nhất, còn cả bố mẹ mà Sầm Khuyết chần chừ chưa dám nhận mặt. Sầm Khuyết không muốn để bọn họ nhìn thấy vết sẹo trên người mình. Đối với Diệp Miễn, anh sợ những dấu vết xấu xí kia sẽ khiến hắn cảm thấy ghê tởm. Còn đối với Phó Duy Nhất và bố mẹ hai người, anh lại sợ tăng thêm cảm giác áy náy và buồn bã với anh.
Diệp Miễn ôm chặt anh, cố ra vẻ thoải mái:
– Cứ cho cậu ấy xem đi.
– Không muốn nói hả? – Diệp Miễn hôn lên tóc anh – Không thoải mái à?
– Gì cơ?
– Vậy thì phải xem với ai. – Đào Cẩn nói – Làm bậy với người thích mình là kích thích, với người không thích mình là tổn thương.
– Lát nữa em cứ sấn tới trước mặt cho cậu ấy xem, để cậu ấy thêm hổ thẹn, sau này mới đối xử tốt với em hơn.
Sầm Khuyết chợt buông tay Diệp Miễn, đứng thẳng người dậy.
Sầm Khuyết cười:
Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau bước về phòng ngủ.
– Đừng đùa.
Anh nói với bản thân, chỉ cần mình muốn.
– Ý của em là, em chỉ quan tâm anh nghĩ thế nào. – Sầm Khuyết nói – Em có xinh đẹp hay xấu xí đều do anh quyết, người khác nhìn thế nào, nói thế nào đều không liên quan gì đến em.
Nghe thấy anh cười, Diệp Miễn cũng cười theo.
– Anh đùa thôi.
– Em biết.
Diệp Miễn đau lòng hôn Sầm Khuyết, sau đó nói:
– Em thực sự rất đẹp.
– Nhưng mà em không thể trốn tránh nữa.
Hắn khẽ nhổm người, hai tay chống hai bên cơ thể Sầm Khuyết, nhìn anh nói:
– Phó Tu Kiệt, chúng ta đều là những người đàn ông trưởng thành, không được chạy trốn bất cứ chuyện gì.
Tự dưng bị gọi thành “Phó Tu Kiệt”, Sầm Khuyết kinh ngạc mở to mắt.
Diệp Miễn vươn tay lên, vuốt ve má Sầm Khuyết:
– Anh biết tại sao em lại bắt anh đợi. Thực ra không cần thiết, trong mắt của những người yêu thương em, bản thân em của hiện tại đã tốt lắm rồi. Chẳng qua anh không ngăn cản sự kiên trì của em, nhưng nghe anh nói một câu này, đừng phủ nhận bản thân, tất cả những người yêu em đều đang chờ đợi em.
Sầm Khuyết cúi đầu nhìn bàn tay hai người, không nói một câu.
– Đợi em?
– Ừ, – Diệp Miễn nói – Đợi em để bọn anh có cơ hội yêu thương em, đau lòng em.
– Em nói cho anh nghe này, phẩm chất sau khi uống say nói lên phẩm chất con người. Uống rượu xong mà xấu xa thì nhân phẩm cũng không tốt. – Phó Duy Nhất hóng hớt – Diệp Miễn say rượu có làm bậy gì với anh không?
Mọt họ làm ở sofa, suýt nữa thì ngã xuống.
Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau bước về phòng ngủ.
– Vốn dĩ em đã là một người rất đặc biệt. – Diệp Miễn nói – Anh chấp nhận tất cả mọi phương diện của em, cho nên em cũng nên chấp nhận mình, được không?
– Ban nãy em đẩy anh ra vì chuyện này đúng không?
Trong căn phòng mờ tối, Sầm Khuyết cố gắng để bản thân mình không nghĩ tới những vết sẹo xấu xí kia, để bản thân mình không nghĩ tới tất cả những chuyện khiến mình không xứng.
– Diệp Miễn. – Sầm Khuyết nói như thể khẩn cầu – Cho em thêm chút thời gian.
Em là người đẹp nhất.
Anh nói với bản thân, chỉ cần mình muốn.
Diệp Miễn cười với anh, bỗng dưng anh lại cảm thấy ngại ngùng.
Giống như Diệp Miễn đã nói, bọn họ có thời gian bốn tiếng để tự do phát huy, trong khoảng thời gian này, bọn họ gần như hòa làm một với đối phương.
– Cảm thấy thế nào?
Diệp Miễn bật cười thành tiếng:
Anh cầm áo mặc vào, ngồi bên cạnh Diệp Miễn.
Sắp tới sáu giờ, cuối cùng Diệp Miễn mới ôm Sầm Khuyết nằm im, hôn lên chóp mũi rướm mồ hôi của anh, mỉm cười hỏi.
– Thích.
Sầm Khuyết đỏ mặt, thở hồng hộc, ngước mắt lên nhìn hắn.
Sầm Khuyết nằm im không cử động, để mặc đối phương ôm mình, vùi mặt vào trên ga giường ướt đẫm.
– Hả? Thấy thế nào?
Sầm Khuyết mỉm cười, vẫn không nói gì.
Nhìn Sầm Khuyết không nói gì, Diệp Miễn không cam lòng, cố gắng truy hỏi.
Diệp Miễn nói:
Sầm Khuyết ngại không muốn trả lời, khẽ đẩy hắn khỏi người mình, trở mình quay lưng lại với hắn.
Diệp Miễn còn chưa chịu từ bỏ, sấn tới ôm anh, hôn lên vai anh.
– Nói đi chứ, – Diệp Miễn nói – Có thoải mái không?
Sầm Khuyết vô cùng xấu hổ, anh dùng sức kéo chăn muốn che mình lại nhưng bị Sầm Khuyết mỉm cười kéo ra.
– Không trả lời thì không được phép đắp chăn.
– Hả? Thấy thế nào?
Sầm Khuyết nằm im không cử động, để mặc đối phương ôm mình, vùi mặt vào trên ga giường ướt đẫm.
Diệp Miễn vươn tay kéo tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.
– Không muốn nói hả? – Diệp Miễn hôn lên tóc anh – Không thoải mái à?
– Hả?
– Chăm sóc ma men có mệt không anh? Diệp Miễn uống say thì thế nào?
Sầm Khuyết ngước mắt nhìn theo bóng lưng Phó Duy Nhất.
– Không phải. – Sầm Khuyết rầu rĩ trả lời – … Thích.
– Tất nhiên, bọn anh đều sẽ đợi em.
Cảm giác trước giờ chưa từng có, vừa hưng phấn vừa xấu hổ. Sầm Khuyết không biết phải nói cảm xúc của bản thân mình ra thế nào.
Nghe Sầm Khuyết nói thích, Diệp Miễn không quan tâm đó có phải là lời quan tâm an ủi hay không, cứ vui trước đã tính sau.
Sầm Khuyết cười nhẹ nhàng xoa lưng hắn:
Hắn đè cả người lên Sầm Khuyết, trao anh cái hôn vừa tham lam vừa thương tiếc.
Hết chương 87
– Mấy giờ rồi? – Sầm Khuyết ngóc đầu lên, che miệng đối phương không cho hôn tiếp.
Một Sầm Khuyết thế này khiến Diệp Miễn say mê điên đảo, hắn vươn hai tay ôm lấy eo đối phương, ngửa mặt hôn anh.
Phó Duy Nhất biết mình lỡ lời, vội vàng cứu vãn:
Diệp Miễn nhìn chiếc đồng hồ đặt trên bàn:
– Anh cảm thấy em rất thần bí, có chút cảm giác như cao thủ võ lâm cô độc trong tiểu thuyết võ hiệp ấy.
Hai người cứ nhìn nhau, trong mắt đượm nét cười, giống như chờ đợi cơ hội cho cái hôn tiếp theo.
– Ừ, – Diệp Miễn nói – Đợi em để bọn anh có cơ hội yêu thương em, đau lòng em.
– Vẫn còn sớm.
Diệp Miễn vươn tay lên, vuốt ve má Sầm Khuyết:
– Chúng ta sửa soạn chút đi. – Sầm Khuyết nói – Không thể ra ngoài thế này được.
– Không sao. – Diệp Miễn ôm Sầm Khuyết, vùi mặt vào cổ anh thở dài một hơi thoải mái – Dù sao lát nữa qua đó cũng phải tắm trước, cứ để thế này đi thôi.
Đây quả thực là lời yêu hay nhất.
Nói đến tắm, Sầm Khuyết lại cau mày.
Diệp Miễn nhỏ giọng nói với Sầm Khuyết:
Tình cảm mãnh liệt trút đi, bây giờ hai người nhìn nhau, cảm giác xấu hổ chiếm thế thượng phong.
– Ngâm suối nước nóng… – Sầm Khuyết hỏi hắn – Có phải cởi quần áo không?
Diệp Miễn mỉm cười:
– Em đang nghĩ gì vậy? Làm gì có ai mặc quần áo đi ngâm suối nước nóng.
Hắn biết Sầm Khuyết đang nghĩ gì, hắn ngẩng đầu lên, khẽ vỗ về gò má ửng đỏ của đối phương.
Sầm Khuyết không muốn để Diệp Miễn phải lo lắng, cũng ngại không muốn để Phó Duy Nhất nhìn ra. Vì thế anh nhịn đau, miễn cưỡng lên tinh thần, xuống dưới tầng cùng Diệp Miễn.
– Đừng nghĩ những chuyện ấy, em rất đẹp.
Sầm Khuyết mỉm cười, kéo tay Diệp Miễn ra, nhìn thẳng vào mắt hắn nói:
– Không có chuyện gì, chỉ muốn hôn một cái thôi.
– Em không có ý này.
Tiếng chuông điện thoại ồn ào cũng đánh thức Sầm Khuyết. Anh đang chuẩn bị ngồi dậy thì nghe Diệp Miễn nói như thế, quay đầu thì chợt đối diện với tầm mắt đối phương.
– Hả?
Hắn đè cả người lên Sầm Khuyết, trao anh cái hôn vừa tham lam vừa thương tiếc.
– Lúc trước em sống ở công trường toàn ngủ giường ghép, mùa hè những người đó đều không mặc quần áo.
– Càng muốn có được em.
– … Em có ý gì? – Diệp Miễn tưởng tượng tới cảnh Sầm Khuyết cởi trần nằm ngủ chung với những người kia. Mặc dù hắn biết không nên, nhưng hắn vẫn ghen.
– Ý của em là, em chỉ quan tâm anh nghĩ thế nào. – Sầm Khuyết nói – Em có xinh đẹp hay xấu xí đều do anh quyết, người khác nhìn thế nào, nói thế nào đều không liên quan gì đến em.
Khi cái hôn của Diệp Miễn rơi trên vết rơi xuống những vết sẹo kia, Sầm Khuyết hoảng hốt né tránh nhưng bị Diệp Miễn ôm chặt lấy.
Đây quả thực là lời yêu hay nhất.
– Nói đi chứ, – Diệp Miễn nói – Có thoải mái không?
Diệp Miễn không ngờ Sầm Khuyết lại biết cách ăn nói như vậy, hắn đắc ý tới mức chỉ muốn kéo đối phương làm thêm một hiệp.
Sầm Khuyết ngồi xuống, nhưng không ngồi trên đùi Diệp Miễn.
– Vậy em còn đang do dự điều gì?
– Em đang nghĩ tới Tiểu Việt, – Sầm Khuyết ôm hắn, khẽ nói – Em không muốn để cậu ấy nhìn thấy.
Lần này thì Diệp Miễn hiểu rồi.
Có một số người rất đặc biệt với Sầm Khuyết, như hắn hay Phó Duy Nhất, còn cả bố mẹ mà Sầm Khuyết chần chừ chưa dám nhận mặt. Sầm Khuyết không muốn để bọn họ nhìn thấy vết sẹo trên người mình. Đối với Diệp Miễn, anh sợ những dấu vết xấu xí kia sẽ khiến hắn cảm thấy ghê tởm. Còn đối với Phó Duy Nhất và bố mẹ hai người, anh lại sợ tăng thêm cảm giác áy náy và buồn bã với anh.
Diệp Miễn ôm chặt anh, cố ra vẻ thoải mái:
– Cứ cho cậu ấy xem đi.
– Không muốn nói hả? – Diệp Miễn hôn lên tóc anh – Không thoải mái à?
– Gì cơ?
– Vậy thì phải xem với ai. – Đào Cẩn nói – Làm bậy với người thích mình là kích thích, với người không thích mình là tổn thương.
– Lát nữa em cứ sấn tới trước mặt cho cậu ấy xem, để cậu ấy thêm hổ thẹn, sau này mới đối xử tốt với em hơn.
Sầm Khuyết chợt buông tay Diệp Miễn, đứng thẳng người dậy.
Sầm Khuyết cười:
Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau bước về phòng ngủ.
– Đừng đùa.
Anh nói với bản thân, chỉ cần mình muốn.
– Ý của em là, em chỉ quan tâm anh nghĩ thế nào. – Sầm Khuyết nói – Em có xinh đẹp hay xấu xí đều do anh quyết, người khác nhìn thế nào, nói thế nào đều không liên quan gì đến em.
Nghe thấy anh cười, Diệp Miễn cũng cười theo.
– Anh đùa thôi.
– Em biết.
Diệp Miễn đau lòng hôn Sầm Khuyết, sau đó nói:
– Em thực sự rất đẹp.
– Nhưng mà em không thể trốn tránh nữa.
Hắn khẽ nhổm người, hai tay chống hai bên cơ thể Sầm Khuyết, nhìn anh nói:
– Phó Tu Kiệt, chúng ta đều là những người đàn ông trưởng thành, không được chạy trốn bất cứ chuyện gì.
Tự dưng bị gọi thành “Phó Tu Kiệt”, Sầm Khuyết kinh ngạc mở to mắt.
Diệp Miễn vươn tay lên, vuốt ve má Sầm Khuyết:
– Anh biết tại sao em lại bắt anh đợi. Thực ra không cần thiết, trong mắt của những người yêu thương em, bản thân em của hiện tại đã tốt lắm rồi. Chẳng qua anh không ngăn cản sự kiên trì của em, nhưng nghe anh nói một câu này, đừng phủ nhận bản thân, tất cả những người yêu em đều đang chờ đợi em.
Sầm Khuyết cúi đầu nhìn bàn tay hai người, không nói một câu.
– Đợi em?
– Ừ, – Diệp Miễn nói – Đợi em để bọn anh có cơ hội yêu thương em, đau lòng em.