Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến - Trang 3
Chương 58
Hai người im lặng ngồi chờ Phó Duy Nhất, trong lòng mỗi người mang một tâm sự riêng.
Đào Cẩn khách sáo chào hỏi hai người. Gặp người lạ, Sầm Khuyết lại trở về trạng thái khép nép thường lệ.
Đang trong kỳ nghỉ Trung thu, tắc đường tới mức ai ai cũng cảm thấy bực bội. Phó Duy Nhất ngồi ở ghế phụ cằn nhằn mãi không thôi, bạn trai chỉ đành xoa tóc an ủi anh ta.
Phó Duy Nhất mỉm cười nói với Sầm Khuyết:
– Em thấy lo lắng.
– Anh nói xem bây giờ em chạy qua đó có mệt chết hay không?
– Sao vậy? Không thể miêu tả về con người tôi à?
– Bây giờ bọn họ đang cách chúng ta mười mấy cây, em nghĩ thế nào?
Phó Duy Nhất cắn môi nói:
Phó Duy Nhất kêu lên một tiếng, dựa vào người đối phương.
– Cậu ấy là Tiến sĩ, có một người anh trai như tôi thì mất mặt lắm…
Đang trong kỳ nghỉ Trung thu, tắc đường tới mức ai ai cũng cảm thấy bực bội. Phó Duy Nhất ngồi ở ghế phụ cằn nhằn mãi không thôi, bạn trai chỉ đành xoa tóc an ủi anh ta.
– Được rồi. – Phó Duy Nhất ngẩng đầu cười – Hai người đón Trung thu thế nào vậy.
– Hình như phía trước di chuyển rồi, qua ngã tư đường có lẽ sẽ đỡ hơn.
– Ừ, anh ở đây chăm sóc anh trai em.
Sầm Khuyết cũng kinh ngạc nhìn về phía anh ta.
Anh từng uống rượu, cũng từng nhìn thấy người khác uống rượu.
Phó Duy Nhất thất thần nhìn phía trước, khẽ nói:
Đào Cẩn cảm thấy thời cơ chín muồi liền hỏi:
– Không cần đâu, – Sầm Khuyết vội vàng từ chối – Nơi này rất tốt.
– Em thấy lo lắng.
– Tôi thích em ấy bởi vì em ấy là bạn trai tôi, còn cậu, tại sao cậu lại thích em ấy?
Diệp Miễn cười cười bất đắc dĩ, trả lời anh ta: Dù sao cũng là bạn.
Diệp Miễn xem giờ rồi bảo:
– Chẳng phải có người bạn của em ở cạnh cậu ấy sao? Không vấn đề gì đâu.
– Anh biết cả hai rồi đúng không, vậy khỏi giới thiệu.
– Tiểu Việt.
Chờ khi hai người tắc đường lái xe tới đó tìm kiếm chỗ đỗ, Phó Duy Nhất đã vò đầu mình thành ổ gà tới nơi.
– Không phải, không phải như vậy.
Câu nói này khiến Diệp Miễn dở khóc dở cười:
Xuống xe, anh ta ngoan ngoãn đứng yên đó để bạn trai chỉnh lại đầu tóc cho, còn cau mày hỏi:
– Anh nhìn Diệp Miễn mà xem, chuyện gì cũng quản nhỉ? Tại sao lại thích phiền lòng thế không biết?
– Có khi nào nhìn thấy em anh ấy còn khó chịu hơn không?
Lúc lên tầng Sầm Khuyết đi giữa Diệp Miễn và Phó Duy Nhất, anh cảm thấy rất ngạc nhiên, hóa ra quán bar là thế này.
Rượu trong ly đã chẳng còn lại bao nhiêu, Diệp Miễn đi đổi sang ly đồ uống cho anh.
Lúc này những loại rượu trước mắt anh đều chưa từng thấy bao giờ.
– Tại sao lại khó chịu?
– Bây giờ bọn họ đang cách chúng ta mười mấy cây, em nghĩ thế nào?
Phó Duy Nhất cắn môi nói:
– Em sợ anh ấy ghét em.
Lý do thực sự là anh ta áy náy.
– Hả?
Bao nhiêu năm qua, ngoài mặt thì Phó Duy Nhất rất lạnh lùng, lúc nào cũng treo câu “anh ta đừng có về” bên miệng. Thực ra anh ta rất mâu thuẫn, nhưng lại không dám nói với bố mẹ.
Anh ta kéo tay bạn trai mình đi qua đó.
Giống như lúc này đây, rõ ràng anh ta đã tìm được chứng cứ đủ để chứng minh quan hệ của mình và Sầm Khuyết, song lại sợ chuyện mình lén lút làm sẽ khiến đối phương phản cảm, chỉ có thể cẩn thận thăm dò.
Mười giờ hơn, Phó Duy Nhất đưa ra yêu cầu đi uống rượu.
– Không đâu.
Bạn trai nắm tay Phó Duy Nhất:
Bạn trai nắm tay Phó Duy Nhất:
Diệp Miễn hỏi anh:
– Đi thôi, bọn họ đang ở đâu?
Từ đầu tới cuối trong mắt anh chưa từng rời khỏi Phó Duy Nhất, cảm thấy trạng thái của anh ta ngày hôm nay tốt hơn lúc trước nhiều.
Bấy giờ Đào Cẩn cũng gọi đồ xong quay về bàn, cười nói:
– Quán cà phê ở tầng một.
Ly đế cao trong suốt đựng chất lỏng màu lục lam, màu cam, màu đỏ trong suốt, bên trên còn có thêm những thứ đồ trang trí nho nhỏ dễ thương, thoạt nhìn chẳng khác nào những thức đồ ngọt với những khẩu vị khác nhau.
Bọn họ đều chưa từng nhìn thấy một Sầm Khuyết với vẻ ngại ngùng xấu hổ giống một đứa trẻ chưa trải sự đời thế này.
Hai người vào thang máy thì buông tay không nắm nữa, Phó Duy Nhất thực sự không chịu nổi ánh mắt của những người trong thang máy nhìn hai người họ.
Sầm Khuyết ngẩng đầu nhìn Diệp Miễn đang bước về phía bọn họ, lại nhìn thấy đối phương đặt đồ uống trước mặt mình. Anh mỉm cười nói với Phó Duy Nhất:
Anh ta đuổi Diệp Miễn sang phía Sầm Khuyết, kéo bạn trai mình ngồi xuống sofa đối diện.
Trong quán cà phê cũng không ít người, bọn họ vào từ cửa sau, Phó Duy Nhất dẫn theo bạn trai tìm kiếm hồi lâu mới thấy hai người ngồi bên cửa sổ.
Sầm Khuyết hoàn toàn không hiểu biết về những thứ này, anh uống thêm một ngụm nữa mà không hề cảnh giác. Diệp Miễn thực sự không nhìn nổi nữa, đặt đồ ăn người ta mang lên xuống bên tay Sầm Khuyết.
– Là em trai của cậu ư? – Đào Cẩn khẽ cười – Hai người mới quen nhau mấy ngày, cậu đã coi em ấy là em trai mình thật ấy à?
Hai tay anh nâng cốc đồ uống trước mặt, nhấp từng ngụm nhỏ.
Hai người ngồi thấp thỏm không yên, Sầm Khuyết cứ nhìn mãi dòng người không ngừng qua lại, còn Diệp Miễn thì nhìn Sầm Khuyết.
– Đợi sốt ruột lắm phải không? – Phó Duy Nhất nói với Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết nhìn Phó Duy Nhất ngồi ở đối diện, nhất thời không biết phải nói gì mới được.
Phó Duy Nhất chậm rãi bước tới, nói với bạn trai một câu:
– Diệp Miễn ăn sạch bánh Trung thu mà em mua cho anh trai rồi, phiền chết được!
– Em cứ thấy giữa hai người ấy có gì đó mập mờ.
Anh ta kéo tay bạn trai mình đi qua đó.
Sầm Khuyết không ngờ Phó Duy Nhất còn biết rõ cả chuyện này, chỉ đành gật đầu.
– Đợi sốt ruột lắm phải không? – Phó Duy Nhất nói với Sầm Khuyết.
Phó Duy Nhất thất thần nhìn phía trước, khẽ nói:
Sầm Khuyết đang thất thần, nghe có người nói thì giật nảy mình.
Phó Duy Nhất kêu lên một tiếng, dựa vào người đối phương.
Phó Duy Nhất quay sang nhìn Diệp Miễn:
– Ông ngồi sang đây, hai chúng tôi muốn ngồi cùng nhau.
Sầm Khuyết nào biết phải chọn gì? Anh chẳng hiểu về mấy thứ này.
Anh ta đuổi Diệp Miễn sang phía Sầm Khuyết, kéo bạn trai mình ngồi xuống sofa đối diện.
Nghe câu hỏi, Sầm Khuyết sững người, quay đầu sang nhìn Diệp Miễn.
Phó Duy Nhất chậm rãi bước tới, nói với bạn trai một câu:
– Đây là bạn trai tôi, Đào Cẩn.
– Em ấy sợ cậu giận, sợ hai mươi năm nay rồi.
– Không có gì? Chẳng qua có một người mà em quen biết, rõ ràng thay lòng đổi dạ mà còn không chịu thừa nhận. – Phó Duy Nhất nói – Vô vị.
Phó Duy Nhất nói với Đào Cẩn:
Sầm Khuyết không hiểu quán bar sạch là gì, anh quay đầu tìm Diệp Miễn như đang cầu cứu.
– Anh biết cả hai rồi đúng không, vậy khỏi giới thiệu.
– Có khi nào nhìn thấy em anh ấy còn khó chịu hơn không?
Đào Cẩn khách sáo chào hỏi hai người. Gặp người lạ, Sầm Khuyết lại trở về trạng thái khép nép thường lệ.
Phó Duy Nhất giơ tay ra vẻ muốn đánh Diệp Miễn, tức giận nói:
Chờ khi Đào Cẩn đi rồi, Diệp Miễn mới ngạc nhiên hỏi Phó Duy Nhất:
Anh ta cúi đầu nhìn tay mình, cười nói:
– Chúng ta ngồi đây một lát trước nhé. – Phó Duy Nhất nói – Bây giờ bên ngoài tắc lắm, có lẽ phải đợi lát nữa mới đỡ hơn.
– Cậu muốn uống loại nào.
Trước đây khi còn làm ở công trường, nhất là vào mùa đông, làm việc xong uống chút rượu trắng thì tối đến có thể ngủ một giấc thật ngon.
– Tôi đi gọi đồ trước. – Đào Cẩn đứng dậy – Tiểu Việt, em có cầm ví tiền của anh không?
Diệp Miễn bất đắc dĩ đuổi theo, bước bên cạnh anh nói:
Phó Duy Nhất đưa ví tiền và điện thoại của bạn trai qua.
Đào Cẩn hỏi Sầm Khuyết và Diệp Miễn muốn uống gì, hai người đều lắc đầu, chỉ có Phó Duy Nhất nói muốn uống trà bưởi mật ong.
Đào Cẩn bước lên, trong tay còn cầm theo một giỏ bia nhỏ.
Chờ khi Đào Cẩn đi rồi, Diệp Miễn mới ngạc nhiên hỏi Phó Duy Nhất:
– Tôi không giận. – Sầm Khuyết nói – Tôi rất thích cậu ấy.
Phó Duy Nhất ngồi ghế trước phì cười, Đào Cẩn hỏi anh ta:
– Tiểu Việt…
– Anh ta gọi ông là gì đấy?
Phó Duy Nhất trả lời vô cùng tự nhiên:
Phó Duy Nhất dựa vào Đào Cẩn cười:
Ông chủ quán bar đi theo ngay sau anh ta, ông chủ biết bọn họ là bạn của Đào Cẩn cho nên đích thân lên pha chế rượu tặng bọn họ.
Đào Cẩn hỏi Sầm Khuyết và Diệp Miễn muốn uống gì, hai người đều lắc đầu, chỉ có Phó Duy Nhất nói muốn uống trà bưởi mật ong.
– Tiểu Việt.
– Đối xử với tôi rất tốt.
Không ai biết rốt cuộc tửu lượng của Sầm Khuyết như thế nào, Diệp Miễn nhìn ra Phó Duy Nhất đang có ý đồ chuốc say anh.
Sầm Khuyết cũng kinh ngạc nhìn về phía anh ta.
– Tôi đã nói rồi, tôi không muốn làm Phó Duy Nhất mà bố mẹ mong muốn nữa, mệt lắm. – Phó Duy Nhất cúi đầu nghịch tờ giấy trên bàn, nói – Trước đây tôi tên là Phó Tu Việt, tên rất hay, không có vẻ tự đại và cuồng vọng như Phó Duy Nhất. Tôi vẫn rất thích cái tên ấy hơn.
Diệp Miễn liếc anh ta, bĩu môi rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Yên tâm đi, quán bar sạch, không có yêu ma quỷ quái gì đâu.
– Rất được. – Sầm Khuyết nói – Không giống như trong phim hay chiếu.
Diệp Miễn bất giác nhìn sang Sầm Khuyết.
– Đúng, anh phải thích cậu ấy, cậu ấy rất đáng yêu.
Sầm Khuyết nhìn Phó Duy Nhất ngồi ở đối diện, nhất thời không biết phải nói gì mới được.
– Được rồi. – Phó Duy Nhất ngẩng đầu cười – Hai người đón Trung thu thế nào vậy.
Hết chương 61
– Không sao đâu, theo bọn họ đi.
– Ngắm trăng. – Diệp Miễn nói – Chúng tôi ăn hết bánh Trung thu mà ông mua rồi.
Sầm Khuyết chợt sững người, cụp mắt nhìn chiếc cốc, ngây người một lát mới nói:
– Ông cũng ăn á?
Sầm Khuyết cắn môi.
– Anh nói xem bây giờ em chạy qua đó có mệt chết hay không?
– Cậu ấy cho tôi ăn mà! – Diệp Miễn chỉ chỉ Sầm Khuyết ngồi cạnh.
– Hình như phía trước di chuyển rồi, qua ngã tư đường có lẽ sẽ đỡ hơn.
Diệp Miễn và Phó Duy Nhất đều ngây ra, sau đó Phó Duy Nhất bật cười.
Hỏi xong, anh ta chợt nhớ tới buổi tối hôm nọ, vốn dĩ đã hẹn Diệp Miễn cùng uống rượu rồi nhưng Diệp Miễn lại chẳng đợi anh ta, mà ngồi uống bia trước cửa hàng tiện lợi với Sầm Khuyết.
Phó Duy Nhất giơ tay ra vẻ muốn đánh Diệp Miễn, tức giận nói:
Trên đường tới quán bar, Diệp Miễn gửi tin nhắn cho Phó Duy Nhất: Hôm nay đừng đùa với cậu ấy, cảm xúc của cậu ấy không ổn đâu.
– Tôi đâu có mua cho ông!
– Vậy chuyện là thế nào? – Đào Cẩn cố ý hỏi – Cậu không phải tình địch ẩn giấu của tôi đấy chứ?
Sầm Khuyết nhìn hai người vui đùa, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Lý do thực sự là anh ta áy náy.
Từ đầu tới cuối trong mắt anh chưa từng rời khỏi Phó Duy Nhất, cảm thấy trạng thái của anh ta ngày hôm nay tốt hơn lúc trước nhiều.
– Tốt hả? Tốt điểm nào?
– Đây là bar đứng đắn, kiểu quán bar mà anh nhắc tới cũng có, nếu như anh muốn đi, bọn em cũng có thể dẫn anh đến đó.
Bấy giờ Đào Cẩn cũng gọi đồ xong quay về bàn, cười nói:
Phó Duy Nhất đối diện với ánh mắt anh, mỉm cười nói:
– Anh cảm thấy nơi này thế nào?
– Có chuyện gì mà ồn thế?
Không ai trong bốn người nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, Phó Duy Nhất lúc thì hỏi chi tiết hai người ở bên nhau làm chuyện gì, lúc thì phàn nàn về Đào Cẩn nhưng thực ra là đang khoe người yêu, khiến tảng đá đè nặng trên trái tim Sầm Khuyết từ từ buông xuống.
Phó Duy Nhất làm nũng với anh ta:
– Vậy thì tốt, bạn của Đào Cẩn mới mở quán bar, cứ mời bọn em qua đó suốt thôi. – Một tay Phó Duy Nhất kéo Đào Cẩn, một tay kéo Sầm Khuyết – Hôm nay không say không về, đừng ai mong tỉnh táo rời khỏi đó.
– Diệp Miễn ăn sạch bánh Trung thu mà em mua cho anh trai rồi, phiền chết được!
– Vậy tại sao cậu không nói với em ấy mình là Phó Tu Kiệt?
Phó Duy Nhất nói câu “anh trai”, Diệp Miễn và Sầm Khuyết đều ngây người.
Nhưng biểu cảm của Phó Duy Nhất vô cùng tự nhiên, còn kéo Đào Cẩn cùng trách mắng Diệp Miễn.
Phó Duy Nhất làm nũng với anh ta:
Không ai trong bốn người nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, Phó Duy Nhất lúc thì hỏi chi tiết hai người ở bên nhau làm chuyện gì, lúc thì phàn nàn về Đào Cẩn nhưng thực ra là đang khoe người yêu, khiến tảng đá đè nặng trên trái tim Sầm Khuyết từ từ buông xuống.
Mười giờ hơn, Phó Duy Nhất đưa ra yêu cầu đi uống rượu.
***
– Ngày mai đều được nghỉ cả đúng không? – Phó Duy Nhất nghiêng đầu hỏi Sầm Khuyết – Em nhớ hôm ấy quản lý Từ đã nói tới chuyện điều chỉnh ca, ngày mai anh không phải đi làm đúng chứ?
Từ đầu tới cuối Sầm Khuyết ngồi bên cạnh hắn không nói câu nào, cau chặt mày, vẻ mặt u sầu.
Sầm Khuyết không ngờ Phó Duy Nhất còn biết rõ cả chuyện này, chỉ đành gật đầu.
Sầm Khuyết đang thất thần, nghe có người nói thì giật nảy mình.
– Vậy thì tốt, bạn của Đào Cẩn mới mở quán bar, cứ mời bọn em qua đó suốt thôi. – Một tay Phó Duy Nhất kéo Đào Cẩn, một tay kéo Sầm Khuyết – Hôm nay không say không về, đừng ai mong tỉnh táo rời khỏi đó.
Đào Cẩn khách sáo chào hỏi hai người. Gặp người lạ, Sầm Khuyết lại trở về trạng thái khép nép thường lệ.
Đang trong kỳ nghỉ Trung thu, tắc đường tới mức ai ai cũng cảm thấy bực bội. Phó Duy Nhất ngồi ở ghế phụ cằn nhằn mãi không thôi, bạn trai chỉ đành xoa tóc an ủi anh ta.
Phó Duy Nhất mỉm cười nói với Sầm Khuyết:
– Em thấy lo lắng.
– Anh nói xem bây giờ em chạy qua đó có mệt chết hay không?
– Sao vậy? Không thể miêu tả về con người tôi à?
– Bây giờ bọn họ đang cách chúng ta mười mấy cây, em nghĩ thế nào?
Phó Duy Nhất cắn môi nói:
Phó Duy Nhất kêu lên một tiếng, dựa vào người đối phương.
– Cậu ấy là Tiến sĩ, có một người anh trai như tôi thì mất mặt lắm…
Đang trong kỳ nghỉ Trung thu, tắc đường tới mức ai ai cũng cảm thấy bực bội. Phó Duy Nhất ngồi ở ghế phụ cằn nhằn mãi không thôi, bạn trai chỉ đành xoa tóc an ủi anh ta.
– Được rồi. – Phó Duy Nhất ngẩng đầu cười – Hai người đón Trung thu thế nào vậy.
– Hình như phía trước di chuyển rồi, qua ngã tư đường có lẽ sẽ đỡ hơn.
– Ừ, anh ở đây chăm sóc anh trai em.
Sầm Khuyết cũng kinh ngạc nhìn về phía anh ta.
Anh từng uống rượu, cũng từng nhìn thấy người khác uống rượu.
Phó Duy Nhất thất thần nhìn phía trước, khẽ nói:
Đào Cẩn cảm thấy thời cơ chín muồi liền hỏi:
– Không cần đâu, – Sầm Khuyết vội vàng từ chối – Nơi này rất tốt.
– Em thấy lo lắng.
– Tôi thích em ấy bởi vì em ấy là bạn trai tôi, còn cậu, tại sao cậu lại thích em ấy?
Diệp Miễn cười cười bất đắc dĩ, trả lời anh ta: Dù sao cũng là bạn.
Diệp Miễn xem giờ rồi bảo:
– Chẳng phải có người bạn của em ở cạnh cậu ấy sao? Không vấn đề gì đâu.
– Anh biết cả hai rồi đúng không, vậy khỏi giới thiệu.
– Tiểu Việt.
Chờ khi hai người tắc đường lái xe tới đó tìm kiếm chỗ đỗ, Phó Duy Nhất đã vò đầu mình thành ổ gà tới nơi.
– Không phải, không phải như vậy.
Câu nói này khiến Diệp Miễn dở khóc dở cười:
Xuống xe, anh ta ngoan ngoãn đứng yên đó để bạn trai chỉnh lại đầu tóc cho, còn cau mày hỏi:
– Anh nhìn Diệp Miễn mà xem, chuyện gì cũng quản nhỉ? Tại sao lại thích phiền lòng thế không biết?
– Có khi nào nhìn thấy em anh ấy còn khó chịu hơn không?
Lúc lên tầng Sầm Khuyết đi giữa Diệp Miễn và Phó Duy Nhất, anh cảm thấy rất ngạc nhiên, hóa ra quán bar là thế này.
Rượu trong ly đã chẳng còn lại bao nhiêu, Diệp Miễn đi đổi sang ly đồ uống cho anh.
Lúc này những loại rượu trước mắt anh đều chưa từng thấy bao giờ.
– Tại sao lại khó chịu?
– Bây giờ bọn họ đang cách chúng ta mười mấy cây, em nghĩ thế nào?
Phó Duy Nhất cắn môi nói:
– Em sợ anh ấy ghét em.
Lý do thực sự là anh ta áy náy.
– Hả?
Bao nhiêu năm qua, ngoài mặt thì Phó Duy Nhất rất lạnh lùng, lúc nào cũng treo câu “anh ta đừng có về” bên miệng. Thực ra anh ta rất mâu thuẫn, nhưng lại không dám nói với bố mẹ.
Anh ta kéo tay bạn trai mình đi qua đó.
Giống như lúc này đây, rõ ràng anh ta đã tìm được chứng cứ đủ để chứng minh quan hệ của mình và Sầm Khuyết, song lại sợ chuyện mình lén lút làm sẽ khiến đối phương phản cảm, chỉ có thể cẩn thận thăm dò.
Mười giờ hơn, Phó Duy Nhất đưa ra yêu cầu đi uống rượu.
– Không đâu.
Bạn trai nắm tay Phó Duy Nhất:
Bạn trai nắm tay Phó Duy Nhất:
Diệp Miễn hỏi anh:
– Đi thôi, bọn họ đang ở đâu?
Từ đầu tới cuối trong mắt anh chưa từng rời khỏi Phó Duy Nhất, cảm thấy trạng thái của anh ta ngày hôm nay tốt hơn lúc trước nhiều.
Bấy giờ Đào Cẩn cũng gọi đồ xong quay về bàn, cười nói:
– Quán cà phê ở tầng một.
Ly đế cao trong suốt đựng chất lỏng màu lục lam, màu cam, màu đỏ trong suốt, bên trên còn có thêm những thứ đồ trang trí nho nhỏ dễ thương, thoạt nhìn chẳng khác nào những thức đồ ngọt với những khẩu vị khác nhau.
Bọn họ đều chưa từng nhìn thấy một Sầm Khuyết với vẻ ngại ngùng xấu hổ giống một đứa trẻ chưa trải sự đời thế này.
Hai người vào thang máy thì buông tay không nắm nữa, Phó Duy Nhất thực sự không chịu nổi ánh mắt của những người trong thang máy nhìn hai người họ.
Sầm Khuyết ngẩng đầu nhìn Diệp Miễn đang bước về phía bọn họ, lại nhìn thấy đối phương đặt đồ uống trước mặt mình. Anh mỉm cười nói với Phó Duy Nhất:
Anh ta đuổi Diệp Miễn sang phía Sầm Khuyết, kéo bạn trai mình ngồi xuống sofa đối diện.
Trong quán cà phê cũng không ít người, bọn họ vào từ cửa sau, Phó Duy Nhất dẫn theo bạn trai tìm kiếm hồi lâu mới thấy hai người ngồi bên cửa sổ.
Sầm Khuyết hoàn toàn không hiểu biết về những thứ này, anh uống thêm một ngụm nữa mà không hề cảnh giác. Diệp Miễn thực sự không nhìn nổi nữa, đặt đồ ăn người ta mang lên xuống bên tay Sầm Khuyết.
– Là em trai của cậu ư? – Đào Cẩn khẽ cười – Hai người mới quen nhau mấy ngày, cậu đã coi em ấy là em trai mình thật ấy à?
Hai tay anh nâng cốc đồ uống trước mặt, nhấp từng ngụm nhỏ.
Hai người ngồi thấp thỏm không yên, Sầm Khuyết cứ nhìn mãi dòng người không ngừng qua lại, còn Diệp Miễn thì nhìn Sầm Khuyết.
– Đợi sốt ruột lắm phải không? – Phó Duy Nhất nói với Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết nhìn Phó Duy Nhất ngồi ở đối diện, nhất thời không biết phải nói gì mới được.
Phó Duy Nhất chậm rãi bước tới, nói với bạn trai một câu:
– Diệp Miễn ăn sạch bánh Trung thu mà em mua cho anh trai rồi, phiền chết được!
– Em cứ thấy giữa hai người ấy có gì đó mập mờ.
Anh ta kéo tay bạn trai mình đi qua đó.
Sầm Khuyết không ngờ Phó Duy Nhất còn biết rõ cả chuyện này, chỉ đành gật đầu.
– Đợi sốt ruột lắm phải không? – Phó Duy Nhất nói với Sầm Khuyết.
Phó Duy Nhất thất thần nhìn phía trước, khẽ nói:
Sầm Khuyết đang thất thần, nghe có người nói thì giật nảy mình.
Phó Duy Nhất kêu lên một tiếng, dựa vào người đối phương.
Phó Duy Nhất quay sang nhìn Diệp Miễn:
– Ông ngồi sang đây, hai chúng tôi muốn ngồi cùng nhau.
Sầm Khuyết nào biết phải chọn gì? Anh chẳng hiểu về mấy thứ này.
Anh ta đuổi Diệp Miễn sang phía Sầm Khuyết, kéo bạn trai mình ngồi xuống sofa đối diện.
Nghe câu hỏi, Sầm Khuyết sững người, quay đầu sang nhìn Diệp Miễn.
Phó Duy Nhất chậm rãi bước tới, nói với bạn trai một câu:
– Đây là bạn trai tôi, Đào Cẩn.
– Em ấy sợ cậu giận, sợ hai mươi năm nay rồi.
– Không có gì? Chẳng qua có một người mà em quen biết, rõ ràng thay lòng đổi dạ mà còn không chịu thừa nhận. – Phó Duy Nhất nói – Vô vị.
Phó Duy Nhất nói với Đào Cẩn:
Sầm Khuyết không hiểu quán bar sạch là gì, anh quay đầu tìm Diệp Miễn như đang cầu cứu.
– Anh biết cả hai rồi đúng không, vậy khỏi giới thiệu.
– Có khi nào nhìn thấy em anh ấy còn khó chịu hơn không?
Đào Cẩn khách sáo chào hỏi hai người. Gặp người lạ, Sầm Khuyết lại trở về trạng thái khép nép thường lệ.
Phó Duy Nhất giơ tay ra vẻ muốn đánh Diệp Miễn, tức giận nói:
Chờ khi Đào Cẩn đi rồi, Diệp Miễn mới ngạc nhiên hỏi Phó Duy Nhất:
Anh ta cúi đầu nhìn tay mình, cười nói:
– Chúng ta ngồi đây một lát trước nhé. – Phó Duy Nhất nói – Bây giờ bên ngoài tắc lắm, có lẽ phải đợi lát nữa mới đỡ hơn.
– Cậu muốn uống loại nào.
Trước đây khi còn làm ở công trường, nhất là vào mùa đông, làm việc xong uống chút rượu trắng thì tối đến có thể ngủ một giấc thật ngon.
– Tôi đi gọi đồ trước. – Đào Cẩn đứng dậy – Tiểu Việt, em có cầm ví tiền của anh không?
Diệp Miễn bất đắc dĩ đuổi theo, bước bên cạnh anh nói:
Phó Duy Nhất đưa ví tiền và điện thoại của bạn trai qua.
Đào Cẩn hỏi Sầm Khuyết và Diệp Miễn muốn uống gì, hai người đều lắc đầu, chỉ có Phó Duy Nhất nói muốn uống trà bưởi mật ong.
Đào Cẩn bước lên, trong tay còn cầm theo một giỏ bia nhỏ.
Chờ khi Đào Cẩn đi rồi, Diệp Miễn mới ngạc nhiên hỏi Phó Duy Nhất:
– Tôi không giận. – Sầm Khuyết nói – Tôi rất thích cậu ấy.
Phó Duy Nhất ngồi ghế trước phì cười, Đào Cẩn hỏi anh ta:
– Tiểu Việt…
– Anh ta gọi ông là gì đấy?
Phó Duy Nhất trả lời vô cùng tự nhiên:
Phó Duy Nhất dựa vào Đào Cẩn cười:
Ông chủ quán bar đi theo ngay sau anh ta, ông chủ biết bọn họ là bạn của Đào Cẩn cho nên đích thân lên pha chế rượu tặng bọn họ.
Đào Cẩn hỏi Sầm Khuyết và Diệp Miễn muốn uống gì, hai người đều lắc đầu, chỉ có Phó Duy Nhất nói muốn uống trà bưởi mật ong.
– Tiểu Việt.
– Đối xử với tôi rất tốt.
Không ai biết rốt cuộc tửu lượng của Sầm Khuyết như thế nào, Diệp Miễn nhìn ra Phó Duy Nhất đang có ý đồ chuốc say anh.
Sầm Khuyết cũng kinh ngạc nhìn về phía anh ta.
– Tôi đã nói rồi, tôi không muốn làm Phó Duy Nhất mà bố mẹ mong muốn nữa, mệt lắm. – Phó Duy Nhất cúi đầu nghịch tờ giấy trên bàn, nói – Trước đây tôi tên là Phó Tu Việt, tên rất hay, không có vẻ tự đại và cuồng vọng như Phó Duy Nhất. Tôi vẫn rất thích cái tên ấy hơn.
Diệp Miễn liếc anh ta, bĩu môi rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Yên tâm đi, quán bar sạch, không có yêu ma quỷ quái gì đâu.
– Rất được. – Sầm Khuyết nói – Không giống như trong phim hay chiếu.
Diệp Miễn bất giác nhìn sang Sầm Khuyết.
– Đúng, anh phải thích cậu ấy, cậu ấy rất đáng yêu.
Sầm Khuyết nhìn Phó Duy Nhất ngồi ở đối diện, nhất thời không biết phải nói gì mới được.
– Được rồi. – Phó Duy Nhất ngẩng đầu cười – Hai người đón Trung thu thế nào vậy.
Hết chương 61
– Không sao đâu, theo bọn họ đi.
– Ngắm trăng. – Diệp Miễn nói – Chúng tôi ăn hết bánh Trung thu mà ông mua rồi.
Sầm Khuyết chợt sững người, cụp mắt nhìn chiếc cốc, ngây người một lát mới nói:
– Ông cũng ăn á?
Sầm Khuyết cắn môi.
– Anh nói xem bây giờ em chạy qua đó có mệt chết hay không?
– Cậu ấy cho tôi ăn mà! – Diệp Miễn chỉ chỉ Sầm Khuyết ngồi cạnh.
– Hình như phía trước di chuyển rồi, qua ngã tư đường có lẽ sẽ đỡ hơn.
Diệp Miễn và Phó Duy Nhất đều ngây ra, sau đó Phó Duy Nhất bật cười.
Hỏi xong, anh ta chợt nhớ tới buổi tối hôm nọ, vốn dĩ đã hẹn Diệp Miễn cùng uống rượu rồi nhưng Diệp Miễn lại chẳng đợi anh ta, mà ngồi uống bia trước cửa hàng tiện lợi với Sầm Khuyết.
Phó Duy Nhất giơ tay ra vẻ muốn đánh Diệp Miễn, tức giận nói:
Trên đường tới quán bar, Diệp Miễn gửi tin nhắn cho Phó Duy Nhất: Hôm nay đừng đùa với cậu ấy, cảm xúc của cậu ấy không ổn đâu.
– Tôi đâu có mua cho ông!
– Vậy chuyện là thế nào? – Đào Cẩn cố ý hỏi – Cậu không phải tình địch ẩn giấu của tôi đấy chứ?
Sầm Khuyết nhìn hai người vui đùa, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Lý do thực sự là anh ta áy náy.
Từ đầu tới cuối trong mắt anh chưa từng rời khỏi Phó Duy Nhất, cảm thấy trạng thái của anh ta ngày hôm nay tốt hơn lúc trước nhiều.
– Tốt hả? Tốt điểm nào?
– Đây là bar đứng đắn, kiểu quán bar mà anh nhắc tới cũng có, nếu như anh muốn đi, bọn em cũng có thể dẫn anh đến đó.
Bấy giờ Đào Cẩn cũng gọi đồ xong quay về bàn, cười nói:
Phó Duy Nhất đối diện với ánh mắt anh, mỉm cười nói:
– Anh cảm thấy nơi này thế nào?
– Có chuyện gì mà ồn thế?
Không ai trong bốn người nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, Phó Duy Nhất lúc thì hỏi chi tiết hai người ở bên nhau làm chuyện gì, lúc thì phàn nàn về Đào Cẩn nhưng thực ra là đang khoe người yêu, khiến tảng đá đè nặng trên trái tim Sầm Khuyết từ từ buông xuống.
Phó Duy Nhất làm nũng với anh ta:
– Vậy thì tốt, bạn của Đào Cẩn mới mở quán bar, cứ mời bọn em qua đó suốt thôi. – Một tay Phó Duy Nhất kéo Đào Cẩn, một tay kéo Sầm Khuyết – Hôm nay không say không về, đừng ai mong tỉnh táo rời khỏi đó.
– Diệp Miễn ăn sạch bánh Trung thu mà em mua cho anh trai rồi, phiền chết được!
– Vậy tại sao cậu không nói với em ấy mình là Phó Tu Kiệt?
Phó Duy Nhất nói câu “anh trai”, Diệp Miễn và Sầm Khuyết đều ngây người.
Nhưng biểu cảm của Phó Duy Nhất vô cùng tự nhiên, còn kéo Đào Cẩn cùng trách mắng Diệp Miễn.
Phó Duy Nhất làm nũng với anh ta:
Không ai trong bốn người nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, Phó Duy Nhất lúc thì hỏi chi tiết hai người ở bên nhau làm chuyện gì, lúc thì phàn nàn về Đào Cẩn nhưng thực ra là đang khoe người yêu, khiến tảng đá đè nặng trên trái tim Sầm Khuyết từ từ buông xuống.
Mười giờ hơn, Phó Duy Nhất đưa ra yêu cầu đi uống rượu.
***
– Ngày mai đều được nghỉ cả đúng không? – Phó Duy Nhất nghiêng đầu hỏi Sầm Khuyết – Em nhớ hôm ấy quản lý Từ đã nói tới chuyện điều chỉnh ca, ngày mai anh không phải đi làm đúng chứ?
Từ đầu tới cuối Sầm Khuyết ngồi bên cạnh hắn không nói câu nào, cau chặt mày, vẻ mặt u sầu.
Sầm Khuyết không ngờ Phó Duy Nhất còn biết rõ cả chuyện này, chỉ đành gật đầu.
Sầm Khuyết đang thất thần, nghe có người nói thì giật nảy mình.
– Vậy thì tốt, bạn của Đào Cẩn mới mở quán bar, cứ mời bọn em qua đó suốt thôi. – Một tay Phó Duy Nhất kéo Đào Cẩn, một tay kéo Sầm Khuyết – Hôm nay không say không về, đừng ai mong tỉnh táo rời khỏi đó.