Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?
Chương 30
Mây tan mây cuộn, đợi tới khi Minh Vũ nhấc gọng kính lên, để tôi thấy làn da mắt cậu ấy trắng ơi là trắng, thì đợt tập quân sự đã kết thúc.
Học kỳ đầu tiên của năm cấp 3 đã bắt đầu như thế.
Trừ việc mỗi ngày sớm tối tốn nửa tiếng ngồi xe đưa rước, học hành căng hơn trước, thì nhịp sống về cơ bản giữ nguyên như thời ôn thi cấp 2, ngày qua ngày dường như chẳng có gì đặc biệt đổi thay.
Một tháng sau khai giảng là đợt kiểm tra sàng lọc đầu năm, Minh Vũ chẳng gây ngạc nhiên mấy khi chiếm hạng một, Trang Viễn theo sát phía sau, Tưởng Dực cũng vào top 10, hai môn Toán Lý cậu ấy còn lấy trọn điểm. Buổi chiều hôm điểm số được công bố, Tưởng đại gia được hiệu trưởng gọi tới gặp riêng, lúc quay lại thì cầm về một tờ đơn đăng ký.
"Cậu điền gì ấy?" Tôi quay qua hỏi.
"Thi học sinh giỏi Lý toàn quốc."
"Siêu thế, để tớ điền cho, chỉ mình cậu tham dự thôi à?"
"Tổng cộng sáu người, Trang Viễn với Minh Vũ cũng phải thi." Tưởng Dực tìm tai nghe từ trong hộc bàn đeo lên, để kệ tôi cầm tờ đơn viết viết vẽ vẽ trên đó.
Minh Vũ nghe nhắc tới tên mình mới ngoái lại, đầu óc quay cuồng nhấc đầu ra khỏi đống đề bài, xoay người nhìn tờ đơn đăng ký: "À cái này hả, mẹ tớ có nhắc tới rồi..."
"Vòng sơ loại là tháng sau, hai cậu kịp chuẩn bị không?"
"Từ tuần sau bắt đầu luyện, học thêm tối."
Tôi cắn bút: "Vậy làm sao hai cậu đi về? Xe đưa rước cũng không thể cứ ở lại chờ hai cậu ấy?"
Tưởng Dịch ngẩng đầu nhìn tôi một cái, lại tiếp tục viết bài, "Có thể phải bắt đầu ở lại trường qua đêm."
"Bao lâu cơ?"
"Hai tháng, nếu vào được vòng sau, thì qua nửa cuối năm tới tiếp tục."
A?
Chuyện ở lại trường để luyện đội tuyển Lý rất nhanh đã được quyết định. Sáng thứ hai, mẹ Tưởng Dực chuẩn bị hành lý dụng cụ cho cậu ấy rồi tiễn đến xe đưa rước. Tới thành phố, còn chẳng vào cổng trường thì bà đã phải quay qua bắt tàu hoả đi Bắc Kinh, từ đó lên máy bay bay đi nước ngoài.
Ba tôi thì khác, xin nghỉ hẳn một ngày giúp Tưởng Dực sửa soạn phòng trú, mua những đồ sinh hoạt cần thiết, sắp xếp xong bèn đi ngó một vòng Trung học số 9, rồi gọi chiếc xe chở luôn cả hai đi trung tâm thương mại.
Buổi trưa tôi cùng Minh Vũ chạy đi coi phòng trú của cậu ấy, siêu hâm mộ: "Tớ cũng muốn ở lại trường ấy." "Thì cậu ở đi."
"Nhưng mà tớ không muốn thi hahaha."
Minh Vũ bực bội: "Một tuần mới được về nhà tắm một lần, tớ không chịu nổi phòng tắm tập thể đâu." Bạn gái cùng phòng lúc ấy đi vào, nhìn bọn tôi một cái, hứ một tiếng lại đi ra.
Tôi giật cả mình, thấy Minh Vũ cũng cứng đờ mặt, đành thì thào an ủi cậu ấy: "Một tháng qua vèo c.ái ấy mà." Minh Vũ bưng mặt: "Ai da phiền quá."
Tôi thấy cậu ấy như thế, mới đề nghị: "Diệc Phi đang tập dợt bên hội học sinh tiết mục cho ngày lễ trường, năm sau tháng 3 là kỉ niệm 20 năm thành lập trường, long trọng lắm ấy. Cậu ấy từ tuần sau cũng ở lại trường, hay cậu đổi phòng đi, qua ở chung với cậu ấy, còn cùng... Thôi, bỏ qua bỏ qua, cậu cứ ở một mình đi..." Tôi nhìn sắc mặt Minh Vũ, giọng càng lúc càng bé lại.
Minh Vũ vùi đầu vào gối: "Hai tháng hết cái vèo giùm!"
Đến khi tan học, Minh Vũ và Tưởng Dực đều ở luôn tại lớp không đi, tôi sang lớp bên cạnh gọi Niệm Từ cùng về, thì thấy Diệc Phi và Trang Viễn đang ngồi chung một chỗ. Trang Viễn kiên nhẫn viết phương trình vào vở của cô bạn: "Đề bài này nếu đã biết được gia tốc, thực ra vẫn còn một cách giải khác..."
Ánh chiều rải xuống, đôi nam nữ trẻ tuổi đẹp như một bức tranh.
"Đi thôi." Niệm Từ kéo tôi.
Sân vận động toàn bóng đầu xanh niên thiếu, tôi đá đá mấy viên sỏi dưới chân, hỏi Niệm Từ: "Diệc Phi vẫn được yêu thích y chang ha?" "Vẫn thế á." Niệm Từ gật đầu: "Mọi người đều thích cậu ấy, đặc biệt là con trai."
Con gái xinh đẹp lại còn đa tài có ai không thích chứ? Tôi thở dài: "Làm sao mình cũng được yêu thích nhiều như Diệc Phi ta?" Niệm Từ bật cười: "Nhiều người thích thế làm gì?"
"A?" Chuyện này tôi lại chưa từng nghĩ đến, ngơ ngơ ngố ngố tìm đáp án: "Được người ta thích là một chuyện tốt mà, đúng không?" "Ừ, cũng có thể..."
"Nhưng mà?" Tôi đã có thể nghe ra lời Niệm Từ còn chưa nói.
Niệm Từ nắm lấy tay tôi, "Nhưng mà, bị nhiều người thích quá cũng rắc rối lắm, chỉ cần người tớ thích thích tớ là được rồi."
Trên con đường tan trường, bóng nắng như hình vân chạm trổ, phía trước mặt Nhan Quân đang cầm một chồng sách đi tới, nhìn thấy Niệm Từ, học trưởng Nhan cười chào hỏi: "Chung Niệm Từ, chủ đề báo tường của lớp em mai báo anh được không?"
"Được." Niệm Từ má hồng sắc đào, gật đầu đồng ý, "Hết tiết một em sẽ mang qua lớp anh."
"Được, em cũng nói với Lam Diệc Phi cùng lớp em giúp anh, máy thu âm bạn ấy mượn câu lạc bộ để tập múa anh để trong phòng trú của Trang Viễn, em bảo bạn ấy qua bên Trang Viễn lấy."
Hai bên tách ngả, Niệm Từ tự dưng lại ngoảnh đầu lại nhìn theo Nhan Quân, học trưởng đi đã được một đoạn, bóng lưng cao cao dễ gây thương nhớ. Trong đầu tôi bỗng chớp lên một suy nghĩ.
"Niệm Từ?"
"Ừ?"
"Có phải cậu thích Nhan Quân không?"
Niệm Từ sựng lại, mặt đỏ bừng, quay đi đáp: "Ừ, bị cậu nhìn ra rồi."
Ở m.út cuối của tuổi mười lăm, có lẽ vì tâm trí tôi cũng đã có một chút chút trưởng thành, cũng có thể vì Niệm Từ chưa bao giờ che giấu cảm xúc và suy nghĩ trước mặt tôi, thế nên Hoàng Doanh Tử đã lần đầu tiên đoán trúng được tâm tư của người khác.
Niệm Từ nói: "Tớ tưởng là mình sẽ chẳng thích ai cả, nhưng mà anh Nhan Quân thật sự quá tốt." Tôi gật đầu: "Tớ hiểu, tớ thấy Trang Viễn cũng cực kì tốt."
Niệm Từ bật cười: "Đúng rồi, Trang Viễn cũng cực kì tốt. Nhưng mà Doanh Tử, tớ vẫn cảm thấy cậu chưa hiểu ấy." "Chưa hiểu cái gì?"
"Không có gì." Niệm Từ lắc lắc tay tôi, cười lên: "Tớ nói vu vơ ấy mà."
Ồ, ra là cậu ấy nói vu vơ. Tôi không có tâm tư nghiền ngẫm ý ở ngoài lời trong đó, chỉ mang máng cảm thấy Niệm Từ thích người ta là một chuyện lớn, nhưng không nói ra được vấn đề ở đâu.
"Hoàng Doanh Tử nhanh chân lên, chỉ còn hai cậu thôi." Quách Tĩnh đứng trước xe đưa rước thúc hối.
"Tới đây rồi!" Tôi la với cậu ấy, sau đó bỗng ngước lên, kéo tay Niệm Từ dừng lại: "Niệm Từ, cậu thích Nhan Quân, là bí mật của tụi mình ha?"
"À?"
"Là bí mật không được nói với ai đúng không?"
"Ồ?" Niệm Từ nghĩ một chút, cười nói: "Đúng rồi Doanh Tử, vậy mình không nói với ai, cậu có thể giữ được bí mật ha?" Tôi có thể, tôi dư sức!
Hỏi: Mười bảy tuổi Chung Niệm Từ thích ai?
Trả lời: Nhan Quân.
Bắt đầu từ mười lăm tuổi, mười bảy tuổi vẫn ở thì tiếp diễn.
Từ lúc mười lăm tuổi ấy, tôi đã nhất định cho đây là bí mật, là một bí mật không rõ tại sao trực giác bảo là phải giữ thật kín. Một người không biết che dấu như Hoàng Doanh Tử, để giữ bí mật này đã phải tốn bao nhiêu là tâm sức.
Thế nhưng năm mười bảy tuổi ấy, tôi mới biết, người tôi hy vọng sẽ không biết nhất sớm đã biết rõ trong lòng. Người ấy cái gì cũng hay, nhưng vẫn phối hợp diễn cùng bọn tôi, người ấy mới là người có thể giữ kín bí mật nhất.
========
Học kỳ đầu tiên của năm cấp 3 đã bắt đầu như thế.
Trừ việc mỗi ngày sớm tối tốn nửa tiếng ngồi xe đưa rước, học hành căng hơn trước, thì nhịp sống về cơ bản giữ nguyên như thời ôn thi cấp 2, ngày qua ngày dường như chẳng có gì đặc biệt đổi thay.
Một tháng sau khai giảng là đợt kiểm tra sàng lọc đầu năm, Minh Vũ chẳng gây ngạc nhiên mấy khi chiếm hạng một, Trang Viễn theo sát phía sau, Tưởng Dực cũng vào top 10, hai môn Toán Lý cậu ấy còn lấy trọn điểm. Buổi chiều hôm điểm số được công bố, Tưởng đại gia được hiệu trưởng gọi tới gặp riêng, lúc quay lại thì cầm về một tờ đơn đăng ký.
"Cậu điền gì ấy?" Tôi quay qua hỏi.
"Thi học sinh giỏi Lý toàn quốc."
"Siêu thế, để tớ điền cho, chỉ mình cậu tham dự thôi à?"
"Tổng cộng sáu người, Trang Viễn với Minh Vũ cũng phải thi." Tưởng Dực tìm tai nghe từ trong hộc bàn đeo lên, để kệ tôi cầm tờ đơn viết viết vẽ vẽ trên đó.
Minh Vũ nghe nhắc tới tên mình mới ngoái lại, đầu óc quay cuồng nhấc đầu ra khỏi đống đề bài, xoay người nhìn tờ đơn đăng ký: "À cái này hả, mẹ tớ có nhắc tới rồi..."
"Vòng sơ loại là tháng sau, hai cậu kịp chuẩn bị không?"
"Từ tuần sau bắt đầu luyện, học thêm tối."
Tôi cắn bút: "Vậy làm sao hai cậu đi về? Xe đưa rước cũng không thể cứ ở lại chờ hai cậu ấy?"
Tưởng Dịch ngẩng đầu nhìn tôi một cái, lại tiếp tục viết bài, "Có thể phải bắt đầu ở lại trường qua đêm."
"Bao lâu cơ?"
"Hai tháng, nếu vào được vòng sau, thì qua nửa cuối năm tới tiếp tục."
A?
Chuyện ở lại trường để luyện đội tuyển Lý rất nhanh đã được quyết định. Sáng thứ hai, mẹ Tưởng Dực chuẩn bị hành lý dụng cụ cho cậu ấy rồi tiễn đến xe đưa rước. Tới thành phố, còn chẳng vào cổng trường thì bà đã phải quay qua bắt tàu hoả đi Bắc Kinh, từ đó lên máy bay bay đi nước ngoài.
Ba tôi thì khác, xin nghỉ hẳn một ngày giúp Tưởng Dực sửa soạn phòng trú, mua những đồ sinh hoạt cần thiết, sắp xếp xong bèn đi ngó một vòng Trung học số 9, rồi gọi chiếc xe chở luôn cả hai đi trung tâm thương mại.
Buổi trưa tôi cùng Minh Vũ chạy đi coi phòng trú của cậu ấy, siêu hâm mộ: "Tớ cũng muốn ở lại trường ấy." "Thì cậu ở đi."
"Nhưng mà tớ không muốn thi hahaha."
Minh Vũ bực bội: "Một tuần mới được về nhà tắm một lần, tớ không chịu nổi phòng tắm tập thể đâu." Bạn gái cùng phòng lúc ấy đi vào, nhìn bọn tôi một cái, hứ một tiếng lại đi ra.
Tôi giật cả mình, thấy Minh Vũ cũng cứng đờ mặt, đành thì thào an ủi cậu ấy: "Một tháng qua vèo c.ái ấy mà." Minh Vũ bưng mặt: "Ai da phiền quá."
Tôi thấy cậu ấy như thế, mới đề nghị: "Diệc Phi đang tập dợt bên hội học sinh tiết mục cho ngày lễ trường, năm sau tháng 3 là kỉ niệm 20 năm thành lập trường, long trọng lắm ấy. Cậu ấy từ tuần sau cũng ở lại trường, hay cậu đổi phòng đi, qua ở chung với cậu ấy, còn cùng... Thôi, bỏ qua bỏ qua, cậu cứ ở một mình đi..." Tôi nhìn sắc mặt Minh Vũ, giọng càng lúc càng bé lại.
Minh Vũ vùi đầu vào gối: "Hai tháng hết cái vèo giùm!"
Đến khi tan học, Minh Vũ và Tưởng Dực đều ở luôn tại lớp không đi, tôi sang lớp bên cạnh gọi Niệm Từ cùng về, thì thấy Diệc Phi và Trang Viễn đang ngồi chung một chỗ. Trang Viễn kiên nhẫn viết phương trình vào vở của cô bạn: "Đề bài này nếu đã biết được gia tốc, thực ra vẫn còn một cách giải khác..."
Ánh chiều rải xuống, đôi nam nữ trẻ tuổi đẹp như một bức tranh.
"Đi thôi." Niệm Từ kéo tôi.
Sân vận động toàn bóng đầu xanh niên thiếu, tôi đá đá mấy viên sỏi dưới chân, hỏi Niệm Từ: "Diệc Phi vẫn được yêu thích y chang ha?" "Vẫn thế á." Niệm Từ gật đầu: "Mọi người đều thích cậu ấy, đặc biệt là con trai."
Con gái xinh đẹp lại còn đa tài có ai không thích chứ? Tôi thở dài: "Làm sao mình cũng được yêu thích nhiều như Diệc Phi ta?" Niệm Từ bật cười: "Nhiều người thích thế làm gì?"
"A?" Chuyện này tôi lại chưa từng nghĩ đến, ngơ ngơ ngố ngố tìm đáp án: "Được người ta thích là một chuyện tốt mà, đúng không?" "Ừ, cũng có thể..."
"Nhưng mà?" Tôi đã có thể nghe ra lời Niệm Từ còn chưa nói.
Niệm Từ nắm lấy tay tôi, "Nhưng mà, bị nhiều người thích quá cũng rắc rối lắm, chỉ cần người tớ thích thích tớ là được rồi."
Trên con đường tan trường, bóng nắng như hình vân chạm trổ, phía trước mặt Nhan Quân đang cầm một chồng sách đi tới, nhìn thấy Niệm Từ, học trưởng Nhan cười chào hỏi: "Chung Niệm Từ, chủ đề báo tường của lớp em mai báo anh được không?"
"Được." Niệm Từ má hồng sắc đào, gật đầu đồng ý, "Hết tiết một em sẽ mang qua lớp anh."
"Được, em cũng nói với Lam Diệc Phi cùng lớp em giúp anh, máy thu âm bạn ấy mượn câu lạc bộ để tập múa anh để trong phòng trú của Trang Viễn, em bảo bạn ấy qua bên Trang Viễn lấy."
Hai bên tách ngả, Niệm Từ tự dưng lại ngoảnh đầu lại nhìn theo Nhan Quân, học trưởng đi đã được một đoạn, bóng lưng cao cao dễ gây thương nhớ. Trong đầu tôi bỗng chớp lên một suy nghĩ.
"Niệm Từ?"
"Ừ?"
"Có phải cậu thích Nhan Quân không?"
Niệm Từ sựng lại, mặt đỏ bừng, quay đi đáp: "Ừ, bị cậu nhìn ra rồi."
Ở m.út cuối của tuổi mười lăm, có lẽ vì tâm trí tôi cũng đã có một chút chút trưởng thành, cũng có thể vì Niệm Từ chưa bao giờ che giấu cảm xúc và suy nghĩ trước mặt tôi, thế nên Hoàng Doanh Tử đã lần đầu tiên đoán trúng được tâm tư của người khác.
Niệm Từ nói: "Tớ tưởng là mình sẽ chẳng thích ai cả, nhưng mà anh Nhan Quân thật sự quá tốt." Tôi gật đầu: "Tớ hiểu, tớ thấy Trang Viễn cũng cực kì tốt."
Niệm Từ bật cười: "Đúng rồi, Trang Viễn cũng cực kì tốt. Nhưng mà Doanh Tử, tớ vẫn cảm thấy cậu chưa hiểu ấy." "Chưa hiểu cái gì?"
"Không có gì." Niệm Từ lắc lắc tay tôi, cười lên: "Tớ nói vu vơ ấy mà."
Ồ, ra là cậu ấy nói vu vơ. Tôi không có tâm tư nghiền ngẫm ý ở ngoài lời trong đó, chỉ mang máng cảm thấy Niệm Từ thích người ta là một chuyện lớn, nhưng không nói ra được vấn đề ở đâu.
"Hoàng Doanh Tử nhanh chân lên, chỉ còn hai cậu thôi." Quách Tĩnh đứng trước xe đưa rước thúc hối.
"Tới đây rồi!" Tôi la với cậu ấy, sau đó bỗng ngước lên, kéo tay Niệm Từ dừng lại: "Niệm Từ, cậu thích Nhan Quân, là bí mật của tụi mình ha?"
"À?"
"Là bí mật không được nói với ai đúng không?"
"Ồ?" Niệm Từ nghĩ một chút, cười nói: "Đúng rồi Doanh Tử, vậy mình không nói với ai, cậu có thể giữ được bí mật ha?" Tôi có thể, tôi dư sức!
Hỏi: Mười bảy tuổi Chung Niệm Từ thích ai?
Trả lời: Nhan Quân.
Bắt đầu từ mười lăm tuổi, mười bảy tuổi vẫn ở thì tiếp diễn.
Từ lúc mười lăm tuổi ấy, tôi đã nhất định cho đây là bí mật, là một bí mật không rõ tại sao trực giác bảo là phải giữ thật kín. Một người không biết che dấu như Hoàng Doanh Tử, để giữ bí mật này đã phải tốn bao nhiêu là tâm sức.
Thế nhưng năm mười bảy tuổi ấy, tôi mới biết, người tôi hy vọng sẽ không biết nhất sớm đã biết rõ trong lòng. Người ấy cái gì cũng hay, nhưng vẫn phối hợp diễn cùng bọn tôi, người ấy mới là người có thể giữ kín bí mật nhất.
========