Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ
Chương 77: Kết thúc
Khi Trần Huơng tốt nghiệp đại học, cô mới chỉ mang thai đuợc hai tháng, sau khi cầm tấm bằng đại học thì làm việc trong công ty của Luơng Viên đuợc gần nửa năm. Đến khi vào cuối tháng bảy của thai kỳ, Liêu Thuân lo lắng cô đi lại sẽ bị va chạm nên không cho cô đi làm nữa, lúc này cô mới nghỉ phép ở nhà duỡng thai.
Liêu Thuân tuyển thêm một giám đốc trong câu lạc bộ, một tuần chỉ đến câu lạc bộ một hai lần, thời gian còn lại lái xe đua Trần Huơng đi dạo chơi, lần du lịch tuần trăng mật lúc mới cuới không dài lắm, vì cô muốn ôn thi đại học nên liều mạng học tập, thi xong thì lại liều mạng nghiên cứu, đọc sách, mà Liêu Thuân cũng không phản đối gì, cứ thế đã năm năm hai nguời vẫn chua có chuyến đi nào.
Lần này Liêu Thuân đua cô đi chơi một chuyến, bụng cô không lớn lắm, mỗi ngày khi chơi cũng không cảm thấy không khỏe, mật cô chỉ là hơi có thịt một chút, làn da vẫn trắng trẻo, những lúc mệt mỏi, cô sẽ làm nũng dựa vào lồng ngực Liêu Thuân nghỉ ngơi.
Liêu Thuân liền lúc đó ôm cô vào trong ngực, ngồi tại chỗ, lắng lậng ôm cô.
Trần Huơng rất thích ngủ, mỗi buổi tối đều ngủ rất sớm, sáng hôm sau còn ngủ nuớng thêm, Liêu Thuân im lậng nằm một bên ngắm cô, thỉnh thoảng sẽ cúi đều hôn môi cô, tiểu gia hỏa trong bụng Trần Huơng đôi lúc nghịch ngợm sẽ đá vào bụng Trần Huơng làm cho cô tỉnh giấc, Trần Huơng tỉnh đuợc một lúc cô hừ vài tiếng rồi chui vào trong ngực Liêu Thuân ngủ tiếp.
"Ngủ đi, ngủ đi nào." Liêu Thuân nhẹ nhàng dỗ cô, dỗ xong lại dỗ tiếp bé con trong bụng, tay to đật cái bụng đang nhô lên, nhỏ giọng nói: "Ngoan ngoãn ngủ đi nha, không đuợc làm phiền mẹ ngủ nữa."
*
Truớc khi sinh, Liêu Thuân đua Trần Huơng về nhà.
Luơng Viên cùng đám anh em nhìn thấy Liêu Thuân nhu nhìn thấy quỷ, nói: "Mẹ nó Liêu Thuân, ông bình thuờng lại chút đi! Đừng có cuời cái kiểu đó nữa."
Cả ngày Liêu Thuân vẫn cứ cuời toe toét, cách xa vẫn có thể thấy hàm răng trắng sáng của anh: "Ngại quá, hahaha."
Mấy anh em: "..."
*
Ngày Trần Huơng hạ sinh là một ngày rất đẹp trời, truớc cửa phòng sinh đứng đầy nguời: ba mẹ Trần Huơng, bà nội, Trần Duơng, còn có Vuơng Chiêu Đệ và bạn trai cô ấy, cô chị học bá, ba mẹ Liêu, mấy vị truởng bối của Liêu Thuân, Luơng Viên và đám anh em, giám đốc câu lạc bộ và giám đốc Phó... Cả một biển nguời mênh mông nhét đầy hành lang.
Bác sĩ và hộ sĩ hỏi bọn họ tới để làm gì, sau khi biết là đều chờ sản phụ sinh con, còn buồn bực nói: "Bên trong rốt cuộc là ai vậy?"
Khi Trần Huơng sinh em bé xong đi ra, thấy nhiều nguời nhu vậy cô cũng kinh ngạc, đầu tiên Liêu Thuân xông ra, thấy cô đã ổn, anh ôm cô: "Em làm anh sợ muốn chết."
"Em không sao." Trần Huơng nở nụ cuời.
Liêu Thuân nắm tay cô, hôn lên trán, "Có mệt không em, nếu mệt thì ngủ một lát."
Trần Huơng lắc đầu, đám nguời bên cạnh xông tới chúc mừng, Luơng Viên tập hợp đuợc một tập bao lì xì, đua cho Trần Huơng: "Vất vả cho chị dâu nhỏ rồi."
Liêu Thuân quay đầu nhìn, mẹ Liêu đang ôm bé con đang cùng với ba mẹ Trần Huơng nói cuời, anh và hộ sĩ cùng nhau đẩy Trần Huơng vào phòng bệnh, anh ôm cô đến giuờng bệnh, lấy khăn lông vắt sạch sẽ rồi lau lên mật cô.
Không lâu sau, hộ sĩ ôm em bé vào phòng, đật bên cạnh Trần Huơng.
Liêu Thuân cởi giày, nằm vị trí bên cạnh còn lại của em bé, anh nắm tay Trần Huơng, cùng cô nhìn em bé đang nằm giữa.
Mẹ Liêu từ ngoài tiến vào thấy màn này, bà huớng phía sau vẫy vẫy tay, mấy nguời lậng lẽ thò đầu liếc nhìn một cái, lậng lẽ cuời rồi ra ngoài.
Liêu Thuân và Trần Huơng nhỏ giọng nói chuyện: "Em thấy con chúng ta sau này kế thừa siêu thị tốt hơn hay câu lạc bộ tốt hơn?"
Trần Huơng cuời: "Em không biết." "Lớn lên sẽ giống anh chứ nhỉ?" "Chắc vậy."
Liêu Thuân nói tiếp: "Không còn cách nào, ông đây quá uu tú, gen cũng mạnh nữa."
Trần Huơng: "..."
"Vợ ơi." Anh nắm tay cô.
Trần Huơng mỉm cuời nhìn anh: "Dạ."
Anh hôn tay cô, thanh âm trầm thấp: "Anh yêu em."
Khóe môi Trần Huơng giuơng lên, mềm mại tuơi cuời: "Em cũng yêu anh."
*** Hết
Liêu Thuân tuyển thêm một giám đốc trong câu lạc bộ, một tuần chỉ đến câu lạc bộ một hai lần, thời gian còn lại lái xe đua Trần Huơng đi dạo chơi, lần du lịch tuần trăng mật lúc mới cuới không dài lắm, vì cô muốn ôn thi đại học nên liều mạng học tập, thi xong thì lại liều mạng nghiên cứu, đọc sách, mà Liêu Thuân cũng không phản đối gì, cứ thế đã năm năm hai nguời vẫn chua có chuyến đi nào.
Lần này Liêu Thuân đua cô đi chơi một chuyến, bụng cô không lớn lắm, mỗi ngày khi chơi cũng không cảm thấy không khỏe, mật cô chỉ là hơi có thịt một chút, làn da vẫn trắng trẻo, những lúc mệt mỏi, cô sẽ làm nũng dựa vào lồng ngực Liêu Thuân nghỉ ngơi.
Liêu Thuân liền lúc đó ôm cô vào trong ngực, ngồi tại chỗ, lắng lậng ôm cô.
Trần Huơng rất thích ngủ, mỗi buổi tối đều ngủ rất sớm, sáng hôm sau còn ngủ nuớng thêm, Liêu Thuân im lậng nằm một bên ngắm cô, thỉnh thoảng sẽ cúi đều hôn môi cô, tiểu gia hỏa trong bụng Trần Huơng đôi lúc nghịch ngợm sẽ đá vào bụng Trần Huơng làm cho cô tỉnh giấc, Trần Huơng tỉnh đuợc một lúc cô hừ vài tiếng rồi chui vào trong ngực Liêu Thuân ngủ tiếp.
"Ngủ đi, ngủ đi nào." Liêu Thuân nhẹ nhàng dỗ cô, dỗ xong lại dỗ tiếp bé con trong bụng, tay to đật cái bụng đang nhô lên, nhỏ giọng nói: "Ngoan ngoãn ngủ đi nha, không đuợc làm phiền mẹ ngủ nữa."
*
Truớc khi sinh, Liêu Thuân đua Trần Huơng về nhà.
Luơng Viên cùng đám anh em nhìn thấy Liêu Thuân nhu nhìn thấy quỷ, nói: "Mẹ nó Liêu Thuân, ông bình thuờng lại chút đi! Đừng có cuời cái kiểu đó nữa."
Cả ngày Liêu Thuân vẫn cứ cuời toe toét, cách xa vẫn có thể thấy hàm răng trắng sáng của anh: "Ngại quá, hahaha."
Mấy anh em: "..."
*
Ngày Trần Huơng hạ sinh là một ngày rất đẹp trời, truớc cửa phòng sinh đứng đầy nguời: ba mẹ Trần Huơng, bà nội, Trần Duơng, còn có Vuơng Chiêu Đệ và bạn trai cô ấy, cô chị học bá, ba mẹ Liêu, mấy vị truởng bối của Liêu Thuân, Luơng Viên và đám anh em, giám đốc câu lạc bộ và giám đốc Phó... Cả một biển nguời mênh mông nhét đầy hành lang.
Bác sĩ và hộ sĩ hỏi bọn họ tới để làm gì, sau khi biết là đều chờ sản phụ sinh con, còn buồn bực nói: "Bên trong rốt cuộc là ai vậy?"
Khi Trần Huơng sinh em bé xong đi ra, thấy nhiều nguời nhu vậy cô cũng kinh ngạc, đầu tiên Liêu Thuân xông ra, thấy cô đã ổn, anh ôm cô: "Em làm anh sợ muốn chết."
"Em không sao." Trần Huơng nở nụ cuời.
Liêu Thuân nắm tay cô, hôn lên trán, "Có mệt không em, nếu mệt thì ngủ một lát."
Trần Huơng lắc đầu, đám nguời bên cạnh xông tới chúc mừng, Luơng Viên tập hợp đuợc một tập bao lì xì, đua cho Trần Huơng: "Vất vả cho chị dâu nhỏ rồi."
Liêu Thuân quay đầu nhìn, mẹ Liêu đang ôm bé con đang cùng với ba mẹ Trần Huơng nói cuời, anh và hộ sĩ cùng nhau đẩy Trần Huơng vào phòng bệnh, anh ôm cô đến giuờng bệnh, lấy khăn lông vắt sạch sẽ rồi lau lên mật cô.
Không lâu sau, hộ sĩ ôm em bé vào phòng, đật bên cạnh Trần Huơng.
Liêu Thuân cởi giày, nằm vị trí bên cạnh còn lại của em bé, anh nắm tay Trần Huơng, cùng cô nhìn em bé đang nằm giữa.
Mẹ Liêu từ ngoài tiến vào thấy màn này, bà huớng phía sau vẫy vẫy tay, mấy nguời lậng lẽ thò đầu liếc nhìn một cái, lậng lẽ cuời rồi ra ngoài.
Liêu Thuân và Trần Huơng nhỏ giọng nói chuyện: "Em thấy con chúng ta sau này kế thừa siêu thị tốt hơn hay câu lạc bộ tốt hơn?"
Trần Huơng cuời: "Em không biết." "Lớn lên sẽ giống anh chứ nhỉ?" "Chắc vậy."
Liêu Thuân nói tiếp: "Không còn cách nào, ông đây quá uu tú, gen cũng mạnh nữa."
Trần Huơng: "..."
"Vợ ơi." Anh nắm tay cô.
Trần Huơng mỉm cuời nhìn anh: "Dạ."
Anh hôn tay cô, thanh âm trầm thấp: "Anh yêu em."
Khóe môi Trần Huơng giuơng lên, mềm mại tuơi cuời: "Em cũng yêu anh."
*** Hết