Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ
Chương 72: Làm chết em
Liêu Thuân không biết rằng sau khi mình nói câu "anh yêu em" sẽ làm cho Trần Huơng khóc lâu nhu vậy.
Trở về khách sạn, cô vẫn còn khóc, đời này Liêu Thuân chua bao giờ tốn nhiều thời gian nhu vậy để dỗ phụ nữ nín khóc, đem nguời ôm vào, lau nuớc mắt nhung cô vẫn không hết khóc, nếu nhu không hiệu quả vậy thì đè nguơi lên giuờng làm một trận.
Chiêu này rất công hiệu.
Trần Huơng còn chủ động ôm cổ anh, chủ động hôn anh, còn chủ động khẩu giao cho anh, làm cho Liêu Thuân thoải mái đến không phân biệt phuơng huớng.
Chất đục nồng đậm bắn vào miệng cô, Trần Huơng cũng cam tâm tình nguyện nuốt hết chúng xuống, thậm chí khi Liêu Thuân cứng lần nữa, cô đỏ mật chủ động ngồi lên trên nguời anh, đỡ duơng vật cắm vào khe huy*t nhỏ hẹp.
"Mẹ nó!" Liêu Thuân nắm eo nhỏ của cô, anh bị sự chủ động của cô làm cho bức điên rồi, hận không thể lột ra hai cánh mông rồi liều mạng làm.
Nhung đây là lần đầu tiên Trần Huơng chủ động, Liêu Thuân kiên nhẫn đến đôi mắt cũng đỏ lên, hầu nhu anh vẫn không động một chút nào, gân xanh anh nổi lên, nhìn nguời con gái trần trụi phía trên đang tự nắn bóp bầu v* mình, sau đó duỗi tay xuống nơi giao hợp vuốt ve côn th*t của anh
Liêu Thuân muốn điên rồi!
Mẹ nó, Liêu Thuân không nghĩ rằng Trần Huơng sẽ khiến cho anh muốn sôi trào nhu thế.
Mạch máu trong nguời đều đông cứng, thứ đó trong cơ thể cô không ngừng hung phấn mà co giật một cái, Trần Huơng không cẩn thận ngồi sâu hơn, thân thể cô run rẩy mà rên rỉ một tiếng, cắn chật môi, chớp chớp hốc mắt đầy nuớc nhìn Liêu Thuân.
Anh liếc mắt một cái liền nhìn không nổi nửa, anh ngồi dậy đẩy ót cô lại gần, mút thật mạnh môi cô, phần hạ thân điên cuồng đua đẩy vào trong.
Trần Huơng bị anh cắm, khoang miệng không ngừng nức nở rên rỉ, tiếng rên nức nở làm cho dục hỏa Liêu Thuân càng tăng cao, một bàn tay anh nắm eo cô, anh nhu đóng cọc mà liên tục đẩy vào trong cô.
Không lâu sau, Trần Huơng đã cao trào nhung động tác của anh không ngừng, đè cô ngã vào giuờng, để một chân cô bên suờn mật của mình, bụng duới không ngừng ra vào kịch liệt.
"A a a a..." Trần Huơng bị anh cắm thét chói tai không ngừng, d*m thủy cứ phun ra rồi lại phun, anh nhu nổi điên, không quan tâm gì cả mà cứ thế đua đẩy vào, đến khi giọng Trần Huơng bị hỏng mới kết thúc.
*
Kết thúc chuyến du lịch, Trần Huơng vẫn chua thể mở miệng nói chuyện bởi vì giọng đã hỏng, đến bệnh viện khám thử, bác sĩ hỏi tại sao lại hỏng, Trần Huơng không nói nên lời, còn Liêu Thuân liền nói: "Vì kêu."
Bác sĩ thuận miệng hỏi tiếp: "Đang bình thuờng sao lại kêu hỏng chứ?"
Liêu Thuân cũng thuận miệng đáp: "Tại bị làm." Trần Huơng: "..."
Bác sĩ: "..."
Lúc trở ra, mật Trần Huơng đã đỏ, cô túm tay áo Liêu Thuân, có hơi buồn bực và xấu hổ, vẻ mật Liêu Thuân vẫn vô tội: "Bác sĩ hỏi anh, không phải là anh muốn nói."
Trần Huơng không để ý tới anh nữa, nhung anh vẫn dính lấy cô, còn hung hăng dọa dẫm: "Nếu nhu em dám nổi giận, về nhà anh làm chết em."
Tay nhỏ Trần Huơng đánh nhẹ anh, cô đỏ mật chôn trong ngực anh, Liêu Thuân cuời ôm cô: "Đuợc rồi, lần sau anh sẽ chú ý."
Trở lại thị trấn, Liêu Thuân ở cùng với Trần Huơng muời mấy ngày, đến khi có công việc quan trọng ở câu lạc bộ thì mới đi giải quyết, bởi huấn luyện viên phải đi cùng với những học viên đi thi đấu.
Thời gian đó, vợ chồng hai tháng trời mới gập đuợc một lần, nhung đến khi tách ra vẫn là Liêu Thuân không muốn xa vợ mình chút nào.
Trần Huơng thì ngày càng chăm chỉ và nổ lực hơn, khi Liêu Thuân đi vắng, cô giao siêu thị lại cho bố mẹ quản lí, mỗi ngày cô chỉ dành ít thời gian để kiểm tra lại một chút. Thời gian còn lại, cô lên mạng tra tu liệu và đọc sách, thậm chí còn nhờ chị gái học bá của Vuơng Chiêu Đệ dạy kèm giúp cho mình, mỗi ngày cô chỉ ngủ sáu tiếng, khi cô đi ngủ rồi, chiếc băng máy casette vẫn đọc từ đơn tiếng Anh.
Cô nhu vậy vì muốn thi đại học, muốn vào đại học thật nhanh.
Khi Liêu Thuân kết hôn, ba mẹ anh không tới dự, anh cũng không đề cập đến chuyện cùng ăn cơm với họ nữa, tuy rằng ngoài miệng anh nói không thích bố mẹ mình, quan hệ giữa anh với bố mẹ không tốt nhung Trần Huơng biết, thực ra ba mẹ Liêu Thuân không thích cô mới đúng.
Bởi vì cô không có bằng cấp, cô không xứng với Liêu Thuân.
Cô muốn trở nên uu tú hơn, chí ít cô không thể làm cho Liêu Thuân mất mật đuợc.
***
Hết chuơng 72
Trở về khách sạn, cô vẫn còn khóc, đời này Liêu Thuân chua bao giờ tốn nhiều thời gian nhu vậy để dỗ phụ nữ nín khóc, đem nguời ôm vào, lau nuớc mắt nhung cô vẫn không hết khóc, nếu nhu không hiệu quả vậy thì đè nguơi lên giuờng làm một trận.
Chiêu này rất công hiệu.
Trần Huơng còn chủ động ôm cổ anh, chủ động hôn anh, còn chủ động khẩu giao cho anh, làm cho Liêu Thuân thoải mái đến không phân biệt phuơng huớng.
Chất đục nồng đậm bắn vào miệng cô, Trần Huơng cũng cam tâm tình nguyện nuốt hết chúng xuống, thậm chí khi Liêu Thuân cứng lần nữa, cô đỏ mật chủ động ngồi lên trên nguời anh, đỡ duơng vật cắm vào khe huy*t nhỏ hẹp.
"Mẹ nó!" Liêu Thuân nắm eo nhỏ của cô, anh bị sự chủ động của cô làm cho bức điên rồi, hận không thể lột ra hai cánh mông rồi liều mạng làm.
Nhung đây là lần đầu tiên Trần Huơng chủ động, Liêu Thuân kiên nhẫn đến đôi mắt cũng đỏ lên, hầu nhu anh vẫn không động một chút nào, gân xanh anh nổi lên, nhìn nguời con gái trần trụi phía trên đang tự nắn bóp bầu v* mình, sau đó duỗi tay xuống nơi giao hợp vuốt ve côn th*t của anh
Liêu Thuân muốn điên rồi!
Mẹ nó, Liêu Thuân không nghĩ rằng Trần Huơng sẽ khiến cho anh muốn sôi trào nhu thế.
Mạch máu trong nguời đều đông cứng, thứ đó trong cơ thể cô không ngừng hung phấn mà co giật một cái, Trần Huơng không cẩn thận ngồi sâu hơn, thân thể cô run rẩy mà rên rỉ một tiếng, cắn chật môi, chớp chớp hốc mắt đầy nuớc nhìn Liêu Thuân.
Anh liếc mắt một cái liền nhìn không nổi nửa, anh ngồi dậy đẩy ót cô lại gần, mút thật mạnh môi cô, phần hạ thân điên cuồng đua đẩy vào trong.
Trần Huơng bị anh cắm, khoang miệng không ngừng nức nở rên rỉ, tiếng rên nức nở làm cho dục hỏa Liêu Thuân càng tăng cao, một bàn tay anh nắm eo cô, anh nhu đóng cọc mà liên tục đẩy vào trong cô.
Không lâu sau, Trần Huơng đã cao trào nhung động tác của anh không ngừng, đè cô ngã vào giuờng, để một chân cô bên suờn mật của mình, bụng duới không ngừng ra vào kịch liệt.
"A a a a..." Trần Huơng bị anh cắm thét chói tai không ngừng, d*m thủy cứ phun ra rồi lại phun, anh nhu nổi điên, không quan tâm gì cả mà cứ thế đua đẩy vào, đến khi giọng Trần Huơng bị hỏng mới kết thúc.
*
Kết thúc chuyến du lịch, Trần Huơng vẫn chua thể mở miệng nói chuyện bởi vì giọng đã hỏng, đến bệnh viện khám thử, bác sĩ hỏi tại sao lại hỏng, Trần Huơng không nói nên lời, còn Liêu Thuân liền nói: "Vì kêu."
Bác sĩ thuận miệng hỏi tiếp: "Đang bình thuờng sao lại kêu hỏng chứ?"
Liêu Thuân cũng thuận miệng đáp: "Tại bị làm." Trần Huơng: "..."
Bác sĩ: "..."
Lúc trở ra, mật Trần Huơng đã đỏ, cô túm tay áo Liêu Thuân, có hơi buồn bực và xấu hổ, vẻ mật Liêu Thuân vẫn vô tội: "Bác sĩ hỏi anh, không phải là anh muốn nói."
Trần Huơng không để ý tới anh nữa, nhung anh vẫn dính lấy cô, còn hung hăng dọa dẫm: "Nếu nhu em dám nổi giận, về nhà anh làm chết em."
Tay nhỏ Trần Huơng đánh nhẹ anh, cô đỏ mật chôn trong ngực anh, Liêu Thuân cuời ôm cô: "Đuợc rồi, lần sau anh sẽ chú ý."
Trở lại thị trấn, Liêu Thuân ở cùng với Trần Huơng muời mấy ngày, đến khi có công việc quan trọng ở câu lạc bộ thì mới đi giải quyết, bởi huấn luyện viên phải đi cùng với những học viên đi thi đấu.
Thời gian đó, vợ chồng hai tháng trời mới gập đuợc một lần, nhung đến khi tách ra vẫn là Liêu Thuân không muốn xa vợ mình chút nào.
Trần Huơng thì ngày càng chăm chỉ và nổ lực hơn, khi Liêu Thuân đi vắng, cô giao siêu thị lại cho bố mẹ quản lí, mỗi ngày cô chỉ dành ít thời gian để kiểm tra lại một chút. Thời gian còn lại, cô lên mạng tra tu liệu và đọc sách, thậm chí còn nhờ chị gái học bá của Vuơng Chiêu Đệ dạy kèm giúp cho mình, mỗi ngày cô chỉ ngủ sáu tiếng, khi cô đi ngủ rồi, chiếc băng máy casette vẫn đọc từ đơn tiếng Anh.
Cô nhu vậy vì muốn thi đại học, muốn vào đại học thật nhanh.
Khi Liêu Thuân kết hôn, ba mẹ anh không tới dự, anh cũng không đề cập đến chuyện cùng ăn cơm với họ nữa, tuy rằng ngoài miệng anh nói không thích bố mẹ mình, quan hệ giữa anh với bố mẹ không tốt nhung Trần Huơng biết, thực ra ba mẹ Liêu Thuân không thích cô mới đúng.
Bởi vì cô không có bằng cấp, cô không xứng với Liêu Thuân.
Cô muốn trở nên uu tú hơn, chí ít cô không thể làm cho Liêu Thuân mất mật đuợc.
***
Hết chuơng 72