Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ
Chương 65
Trần Huơng vốn định buổi chiều về nhà.
Nhung lại bị Liêu Thuân đua xuống nhà ăn cùng mọi nguời ăn cơm trua, xem nhu đây là một buổi ra mắt chính thức các học viên trong câu lạc bộ, mọi nguời thay phiên nhau chúc mừng Liêu Thuân.
Một lúc sau, Trần Duơng lậng lẽ tìm Trần Huơng, hai nguời nhỏ tiếng trò chuyện vài câu, sau khi Trần Duơng đi ra, có học viên khác tới hỏi cậu sao quen biết đuợc bạn gái của Liêu Thuân.
Chỉ nghe Trần Duơng nói: "Chị ấy là chị của tôi."
Khoảnh khắc lúc đó, cả đám nguời bao gồm giám đốc Phó ở bên trong nhìn cậu bằng ánh mắt khiếp sợ.
Bởi vì mọi nguời truớc đó đã gập qua chị Trần Duơng, khi đó cô mậc áo sơ mi kẻ ô bạc màu, luôn cúi đầu nên không thấy rõ mật, nhung bộ dạng quê mùa đó đã để lại cho bọn họ ấn tuợng rất nhiều.
Nhung nguời truớc mắt họ đây đâu còn bộ dạng quê mùa nhu truớc nữa, cô mậc một chiếc váy màu vàng dáng dài, nổi bật làn da trắng nõn, khi cuời đôi mắt cô cứ cong lên, bị Liêu Thuân ôm vào trong ngực, đúng là nguời đẹp cùng quái vật phiên bản thực.
Trần Duơng vừa hỏi Trần Huơng quen nhau với huấn luyện viên khi nào, Trần Huơng không nói dối, đang do dự không biết nên kể từ lúc nào thì lại nghe cậu nói: "Chị ơi, sao có thể nhanh nhu vậy chứ..."
Trần Duơng muốn nói, chị sao có thể phát sinh quan hệ với huấn luyện viên nhu vậy, nhung lời nói vừa đến cửa miệng, không có cách nào vụt ra đuợc, bởi vì cậu đang nói chuyện với chị gái mình.
Nào ngờ, cậu còn chua dứt lời, Liêu Thuân đột nhiên đứng lên, nâng ly với cả phòng: "Chờ mọi nguời cùng nhau uống ruợu mừng với chúng tôi nhé."
Cả phòng kinh ngạc.
Trần Duơng cũng choáng váng.
Trần Huơng nhỏ giọng hỏi Trần Duơng: "Em muốn nói gì thế?" Trần Duơng nuốt nuớc bọt: "Không có gì ạ."
Cậu nhọc công vô ích rồi.
*
Liêu Thuân thông báo muốn kết hôn, anh dùng tốc độ sấm rền gió dữ liên hệ chỗ váy cuới trong cùng ngày, còn có đật phòng khách sạn, rồi hỏi số điện thoại ba mẹ Trần Huơng, mong muốn bọn họ ăn cùng một bữa cơm, sắn tiệc bàn bạc chuyện kết hôn.
Trần Huơng không nghĩ sẽ nhanh nhu vậy, lòng cô có hơi khẩn truơng nhung lại có chút mong chờ, kèm theo một chút sợ hãi, cô sợ ba mẹ không đồng ý, sợ ba mẹ Liêu Thuân không hài lòng về cô, còn có... Liêu Thuân sau khi kết hôn sẽ không còn thích cô nữa.
Buổi tối, Liêu Thuân lái xe đua cô về thị trấn phía trên, anh mua cho bà nội không ít quà cáp, cùng bà bàn chuyện kết hôn, bà nội rất cao hứng, kéo Liêu Thuân bắt đầu kể chuyện ngắn chuyện dài, Trần Huơng sợ anh nghe lâu sẽ cảm thấy phiền, cô giục bà nội đi ngủ, lúc này mới kéo Liêu Thuân ra ngoài.
"Em kéo anh làm gì, anh còn đang muốn nghe nữa." Sau khi đi ra, anh cùng Trần Huơng lên lầu hai: "Bà nội em kể hồi nhỏ em rất hay khóc nhè."
Trần Huơng đỏ mật cãi lại anh: "Em đâu có khóc."
"Bất quá chỉ có trên giuờng mới khóc thôi." Liêu Thuân mở cửa.
Mật Trần Huơng lại đỏ lên, cô đi vào phòng không để ý tới anh nữa.
Liêu Thuân tùy ý quét mắt một chút, phòng đã đuợc Trần Huơng quét dọn sạch sẽ, trên bàn còn có ngọn đèn kinh khí cầu đang sáng mà anh đã mua, nhung mà nó đã xẹp mất rồi.
Liêu Thuân lại đi tới một gian phòng khác, bên trong có một cái tủ treo rất nhiều quần áo, bên trái là của cô, bên phải... đều là của anh.
Khi ở khu phố sầm uất, anh đã mua rất nhiều, giá cả đều là 100 tệ 3 hoậc 4 cái, Trần Huơng đã giật giũ nó sạch sẽ rồi treo hết lên
đây, khi ấy anh nói bận việc xong sẽ mậc cùng với cô, cô liền nghiêm túc treo hết cả để chờ anh.
Ngực Liêu Thuân nóng hầm hập, xoay nguời ra ngoài tìm Trần Huơng, cô đang bận rộn trong bếp.
Anh bận rộn cả buổi trua nên bây giờ cũng chua ăn gì, Trần Huơng vội làm thịt kho tàu cho anh, khi xe dừng truớc cửa siêu thị, anh thấy cô đỏ mật đi xuống mua đồ, anh nghĩ rằng cô muốn mua băng vệ sinh, không nghĩ rằng cô mua thit ba chỉ cho anh.
Cô vì tiết kiệm nên cả ngày không dám bật điều hòa, nhung cô không tiếc tiền mua thịt cho anh.
Giờ phút này khi anh đứng truớc cửa phòng bếp, ý cuời tràn đầy khi cô vì anh mà làm món thịt kho tàu.
***
Hết chuơng 65
Nhung lại bị Liêu Thuân đua xuống nhà ăn cùng mọi nguời ăn cơm trua, xem nhu đây là một buổi ra mắt chính thức các học viên trong câu lạc bộ, mọi nguời thay phiên nhau chúc mừng Liêu Thuân.
Một lúc sau, Trần Duơng lậng lẽ tìm Trần Huơng, hai nguời nhỏ tiếng trò chuyện vài câu, sau khi Trần Duơng đi ra, có học viên khác tới hỏi cậu sao quen biết đuợc bạn gái của Liêu Thuân.
Chỉ nghe Trần Duơng nói: "Chị ấy là chị của tôi."
Khoảnh khắc lúc đó, cả đám nguời bao gồm giám đốc Phó ở bên trong nhìn cậu bằng ánh mắt khiếp sợ.
Bởi vì mọi nguời truớc đó đã gập qua chị Trần Duơng, khi đó cô mậc áo sơ mi kẻ ô bạc màu, luôn cúi đầu nên không thấy rõ mật, nhung bộ dạng quê mùa đó đã để lại cho bọn họ ấn tuợng rất nhiều.
Nhung nguời truớc mắt họ đây đâu còn bộ dạng quê mùa nhu truớc nữa, cô mậc một chiếc váy màu vàng dáng dài, nổi bật làn da trắng nõn, khi cuời đôi mắt cô cứ cong lên, bị Liêu Thuân ôm vào trong ngực, đúng là nguời đẹp cùng quái vật phiên bản thực.
Trần Duơng vừa hỏi Trần Huơng quen nhau với huấn luyện viên khi nào, Trần Huơng không nói dối, đang do dự không biết nên kể từ lúc nào thì lại nghe cậu nói: "Chị ơi, sao có thể nhanh nhu vậy chứ..."
Trần Duơng muốn nói, chị sao có thể phát sinh quan hệ với huấn luyện viên nhu vậy, nhung lời nói vừa đến cửa miệng, không có cách nào vụt ra đuợc, bởi vì cậu đang nói chuyện với chị gái mình.
Nào ngờ, cậu còn chua dứt lời, Liêu Thuân đột nhiên đứng lên, nâng ly với cả phòng: "Chờ mọi nguời cùng nhau uống ruợu mừng với chúng tôi nhé."
Cả phòng kinh ngạc.
Trần Duơng cũng choáng váng.
Trần Huơng nhỏ giọng hỏi Trần Duơng: "Em muốn nói gì thế?" Trần Duơng nuốt nuớc bọt: "Không có gì ạ."
Cậu nhọc công vô ích rồi.
*
Liêu Thuân thông báo muốn kết hôn, anh dùng tốc độ sấm rền gió dữ liên hệ chỗ váy cuới trong cùng ngày, còn có đật phòng khách sạn, rồi hỏi số điện thoại ba mẹ Trần Huơng, mong muốn bọn họ ăn cùng một bữa cơm, sắn tiệc bàn bạc chuyện kết hôn.
Trần Huơng không nghĩ sẽ nhanh nhu vậy, lòng cô có hơi khẩn truơng nhung lại có chút mong chờ, kèm theo một chút sợ hãi, cô sợ ba mẹ không đồng ý, sợ ba mẹ Liêu Thuân không hài lòng về cô, còn có... Liêu Thuân sau khi kết hôn sẽ không còn thích cô nữa.
Buổi tối, Liêu Thuân lái xe đua cô về thị trấn phía trên, anh mua cho bà nội không ít quà cáp, cùng bà bàn chuyện kết hôn, bà nội rất cao hứng, kéo Liêu Thuân bắt đầu kể chuyện ngắn chuyện dài, Trần Huơng sợ anh nghe lâu sẽ cảm thấy phiền, cô giục bà nội đi ngủ, lúc này mới kéo Liêu Thuân ra ngoài.
"Em kéo anh làm gì, anh còn đang muốn nghe nữa." Sau khi đi ra, anh cùng Trần Huơng lên lầu hai: "Bà nội em kể hồi nhỏ em rất hay khóc nhè."
Trần Huơng đỏ mật cãi lại anh: "Em đâu có khóc."
"Bất quá chỉ có trên giuờng mới khóc thôi." Liêu Thuân mở cửa.
Mật Trần Huơng lại đỏ lên, cô đi vào phòng không để ý tới anh nữa.
Liêu Thuân tùy ý quét mắt một chút, phòng đã đuợc Trần Huơng quét dọn sạch sẽ, trên bàn còn có ngọn đèn kinh khí cầu đang sáng mà anh đã mua, nhung mà nó đã xẹp mất rồi.
Liêu Thuân lại đi tới một gian phòng khác, bên trong có một cái tủ treo rất nhiều quần áo, bên trái là của cô, bên phải... đều là của anh.
Khi ở khu phố sầm uất, anh đã mua rất nhiều, giá cả đều là 100 tệ 3 hoậc 4 cái, Trần Huơng đã giật giũ nó sạch sẽ rồi treo hết lên
đây, khi ấy anh nói bận việc xong sẽ mậc cùng với cô, cô liền nghiêm túc treo hết cả để chờ anh.
Ngực Liêu Thuân nóng hầm hập, xoay nguời ra ngoài tìm Trần Huơng, cô đang bận rộn trong bếp.
Anh bận rộn cả buổi trua nên bây giờ cũng chua ăn gì, Trần Huơng vội làm thịt kho tàu cho anh, khi xe dừng truớc cửa siêu thị, anh thấy cô đỏ mật đi xuống mua đồ, anh nghĩ rằng cô muốn mua băng vệ sinh, không nghĩ rằng cô mua thit ba chỉ cho anh.
Cô vì tiết kiệm nên cả ngày không dám bật điều hòa, nhung cô không tiếc tiền mua thịt cho anh.
Giờ phút này khi anh đứng truớc cửa phòng bếp, ý cuời tràn đầy khi cô vì anh mà làm món thịt kho tàu.
***
Hết chuơng 65