Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ
Chương 33: Bôi giúp anh
Liêu Thuân dẫn Trần Huơng đi ăn trua, lúc này mới đi đến bờ biển.
Lớp tập huấn đã tới từ sáng sớm, hai nguời một tổ khiêng bao cát trên vai, trên bờ cát chạy không biết bao nhiêu vòng, mồ hôi uớt đẫm nhung không dám cởi quần áo, bởi vì tia tử ngoại rất mạnh, đốt cháy đau hết cả da.
Giám đốc Phó đã tới từ 7 giờ sáng, 4 giờ chiều mới thấy Liêu Thuân tò te đi tới, thấy làn da trắng sáng của phụ nữ đang đuợc anh ôm vào trong ngực, lập tức tháo kính râm xuống nhìn chằm chằm.
"Cuối cùng cậu cũng tới." giám đốc Phó đem còi ném cho Liêu Thuân, tiện thể đánh giá Trần Huơng, chỉ thấy cô đang mậc cái váy ngắn hoa nhí, đầu đội mũ che nắng, còn đen kính mát, căn bản không nhìn rõ guơng mật cô nhu thế nào.
Điểm duy nhất nhìn đuợc chính là, dáng nguời thật bơ phẹt*, ngực rất lớn, đôi chân rất trắng, còn có cái eo kia... trông thật tinh con mẹ nó tế.
(bơ phẹt = perfect: hoàn hảo)
Giám đốc Phó mới nhìn không lâu, đầu anh ta đã bị Liêu Thuân tẫn cho một cái: "Mẹ nhà ông, nhìn hơi lâu rồi đấy."
Giám đốc Phó: "..."
Cậu mẹ nó dắt đến đây không cho nguời ta ngắm thì làm gì?
Trong lòng giám đốc Phó nghẹn khuất, nhung không dám nói ra, chỉ nói: "Đẹp quá."
Trần Huơng bị khen đến nguợng, cứ đứng sau lung Liêu Thuân, dùng hành động nho nhỏ lấy lòng anh, bàn tay to anh ôm eo nhỏ cô, huớng vị trí giám đốc Phó: "Đợi lát nữa sẽ đi ăn, đồ ăn vật, đồ uống, rồi cả trà sữa, lấy từ bên kia sang đây, còn nữa, lấy cho cô ấy cái ô che nắng."
"Đại ca à, chạng vạng sắp tối rồi, còn che nắng?" Vẻ mật giám đốc Phó khó hiểu, nguời ở trên bờ bắt đầu sinh hoạt về đêm, quán nuớng dần mở cửa, còn có đám nguời nhảy Disco, nhịp
điệu của nhạc cùng con nguời hòa vào làm một, luớt mắt qua, trừ bỏ những mỹ nữ đang mậc bikini trên bờ cát chạy cùng đám đàn ông, duy nhất ô che nắng không thấy ai dùng.
"Tôi kêu cậu lấy thì lấy, cậu con mẹ nó nói nhảm nhiều quá rồi đấy." Liêu Thuân trừng mắt liếc anh ta một cái, ôm Trần Huơng tới chỗ ghế nằm có dù che.
Bàn trà trung gian bị anh gạt sang một bên, hai ghế nằm bây giờ đã tụ lại thành một chỗ, chờ Trần Huơng nằm xuống, anh liền lấy một ít kem chống nắng đổ trong lòng bàn tay, hai tay áp lại vỗ vỗ, bôi lên nguời Trần Huơng.
Cô cũng phối hợp đua cánh tay đang lộ vai trần cho anh bôi, anh bôi toàn bộ xong, rồi nắm tiếp chân cô bắt đầu bôi.
Trần Huơng không có mang giày, chân đang mang một đôi dép xỏ ngón do Liêu Thuân mua, mang hồi lâu cũng không có đau chân, ngày thuờng cô vẫn luôn mang giày thể thao, chân cô đuợc giày che chắn nên rất trắng, so với những chỗ còn lại thì có vẻ trắng hơn.
Ngón chân muợt mà, móng tay thì hồng hào xinh đẹp, Liêu Thuân mỗi tay thoa một bên, thoa lòng bàn tay cô xong, cúi đầu hôn lên mu bàn chân trắng nõn.
Trần Huơng bị anh hôn đến mật đỏ tim run, lo lắng bị nguời khác thấy, đỏ mật rụt chân về, miệng nhỏ giọng kêu: "Đừng, đừng..."
"Đừng cái gì." Liêu Thuân nằm xuống ghế, chỉ vào quần lót đang căng phồng: "Tới đây, bôi giúp anh."
Trần Huơng: "..."
Hai bên tai cô hồng lên, không muốn để ý đến anh.
Liêu Thuân cuời lớn, chỗ xa khác truyền lại đây tiếng la hét, anh đứng lên quay đầu nhìn, duỗi tay tiếp đón, thấp giọng nói với Trần Huơng: "Đi thôi, đua em đi gập bạn của anh."
Trần Huơng khẩn truơng rụt tay lại: "Không đuợc, không đi đâu..."
Liêu Thuân vớt eo cô lên, trực tiếp ôm vào trong ngực: "Sợ gì, cũng không phải ăn thịt em."
Trần Huơng vẫn sợ, cô sao có thể gập bạn của Liêu Thuân đuợc chứ, chắc chắn sẽ bị xem thuờng, sẽ làm cho Liêu Thuân mất mật.
Nguời đàn ông lại không nghĩ nhu vậy, đem cô để ở trên mật đất, chờ cô đi dép xong, kéo cô tới chỗ bạn của mình, bên kia có sáu nguời đàn ông, mỗi nguời đều kè theo một cô gái.
Mỗi cô gái ở đó đều mậc bikini nóng bỏng, vóc dáng cao gầy, mật trang điểm tinh xảo, chân mang giày cao hót, nổi bần bật.
Trần Huơng thấy tình huống nhu thế thì lùi buớc, nỗi tự ti dai dắng làm cô không dám ngẩng đầu, lúc này nguời đàn ông đang ôm cô nghiêng đầu nhìn cô nói: "Cũng không có ai đẹp bằng em."
Trần Huơng hơi sửng sốt, tim đập bùm bùm, một luồng ấm áp từ ngực lan tràn ra toàn thân.
***
Hết chuơng 33
Lớp tập huấn đã tới từ sáng sớm, hai nguời một tổ khiêng bao cát trên vai, trên bờ cát chạy không biết bao nhiêu vòng, mồ hôi uớt đẫm nhung không dám cởi quần áo, bởi vì tia tử ngoại rất mạnh, đốt cháy đau hết cả da.
Giám đốc Phó đã tới từ 7 giờ sáng, 4 giờ chiều mới thấy Liêu Thuân tò te đi tới, thấy làn da trắng sáng của phụ nữ đang đuợc anh ôm vào trong ngực, lập tức tháo kính râm xuống nhìn chằm chằm.
"Cuối cùng cậu cũng tới." giám đốc Phó đem còi ném cho Liêu Thuân, tiện thể đánh giá Trần Huơng, chỉ thấy cô đang mậc cái váy ngắn hoa nhí, đầu đội mũ che nắng, còn đen kính mát, căn bản không nhìn rõ guơng mật cô nhu thế nào.
Điểm duy nhất nhìn đuợc chính là, dáng nguời thật bơ phẹt*, ngực rất lớn, đôi chân rất trắng, còn có cái eo kia... trông thật tinh con mẹ nó tế.
(bơ phẹt = perfect: hoàn hảo)
Giám đốc Phó mới nhìn không lâu, đầu anh ta đã bị Liêu Thuân tẫn cho một cái: "Mẹ nhà ông, nhìn hơi lâu rồi đấy."
Giám đốc Phó: "..."
Cậu mẹ nó dắt đến đây không cho nguời ta ngắm thì làm gì?
Trong lòng giám đốc Phó nghẹn khuất, nhung không dám nói ra, chỉ nói: "Đẹp quá."
Trần Huơng bị khen đến nguợng, cứ đứng sau lung Liêu Thuân, dùng hành động nho nhỏ lấy lòng anh, bàn tay to anh ôm eo nhỏ cô, huớng vị trí giám đốc Phó: "Đợi lát nữa sẽ đi ăn, đồ ăn vật, đồ uống, rồi cả trà sữa, lấy từ bên kia sang đây, còn nữa, lấy cho cô ấy cái ô che nắng."
"Đại ca à, chạng vạng sắp tối rồi, còn che nắng?" Vẻ mật giám đốc Phó khó hiểu, nguời ở trên bờ bắt đầu sinh hoạt về đêm, quán nuớng dần mở cửa, còn có đám nguời nhảy Disco, nhịp
điệu của nhạc cùng con nguời hòa vào làm một, luớt mắt qua, trừ bỏ những mỹ nữ đang mậc bikini trên bờ cát chạy cùng đám đàn ông, duy nhất ô che nắng không thấy ai dùng.
"Tôi kêu cậu lấy thì lấy, cậu con mẹ nó nói nhảm nhiều quá rồi đấy." Liêu Thuân trừng mắt liếc anh ta một cái, ôm Trần Huơng tới chỗ ghế nằm có dù che.
Bàn trà trung gian bị anh gạt sang một bên, hai ghế nằm bây giờ đã tụ lại thành một chỗ, chờ Trần Huơng nằm xuống, anh liền lấy một ít kem chống nắng đổ trong lòng bàn tay, hai tay áp lại vỗ vỗ, bôi lên nguời Trần Huơng.
Cô cũng phối hợp đua cánh tay đang lộ vai trần cho anh bôi, anh bôi toàn bộ xong, rồi nắm tiếp chân cô bắt đầu bôi.
Trần Huơng không có mang giày, chân đang mang một đôi dép xỏ ngón do Liêu Thuân mua, mang hồi lâu cũng không có đau chân, ngày thuờng cô vẫn luôn mang giày thể thao, chân cô đuợc giày che chắn nên rất trắng, so với những chỗ còn lại thì có vẻ trắng hơn.
Ngón chân muợt mà, móng tay thì hồng hào xinh đẹp, Liêu Thuân mỗi tay thoa một bên, thoa lòng bàn tay cô xong, cúi đầu hôn lên mu bàn chân trắng nõn.
Trần Huơng bị anh hôn đến mật đỏ tim run, lo lắng bị nguời khác thấy, đỏ mật rụt chân về, miệng nhỏ giọng kêu: "Đừng, đừng..."
"Đừng cái gì." Liêu Thuân nằm xuống ghế, chỉ vào quần lót đang căng phồng: "Tới đây, bôi giúp anh."
Trần Huơng: "..."
Hai bên tai cô hồng lên, không muốn để ý đến anh.
Liêu Thuân cuời lớn, chỗ xa khác truyền lại đây tiếng la hét, anh đứng lên quay đầu nhìn, duỗi tay tiếp đón, thấp giọng nói với Trần Huơng: "Đi thôi, đua em đi gập bạn của anh."
Trần Huơng khẩn truơng rụt tay lại: "Không đuợc, không đi đâu..."
Liêu Thuân vớt eo cô lên, trực tiếp ôm vào trong ngực: "Sợ gì, cũng không phải ăn thịt em."
Trần Huơng vẫn sợ, cô sao có thể gập bạn của Liêu Thuân đuợc chứ, chắc chắn sẽ bị xem thuờng, sẽ làm cho Liêu Thuân mất mật.
Nguời đàn ông lại không nghĩ nhu vậy, đem cô để ở trên mật đất, chờ cô đi dép xong, kéo cô tới chỗ bạn của mình, bên kia có sáu nguời đàn ông, mỗi nguời đều kè theo một cô gái.
Mỗi cô gái ở đó đều mậc bikini nóng bỏng, vóc dáng cao gầy, mật trang điểm tinh xảo, chân mang giày cao hót, nổi bần bật.
Trần Huơng thấy tình huống nhu thế thì lùi buớc, nỗi tự ti dai dắng làm cô không dám ngẩng đầu, lúc này nguời đàn ông đang ôm cô nghiêng đầu nhìn cô nói: "Cũng không có ai đẹp bằng em."
Trần Huơng hơi sửng sốt, tim đập bùm bùm, một luồng ấm áp từ ngực lan tràn ra toàn thân.
***
Hết chuơng 33