Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ
Chương 1: Cô gái nông thôn
Đây là lần thứ hai mà Trần Huơng tới đây, so với lần đầu tiên càng sợ hãi hơn.
Thời gian lần đầu cô tới, đại khái bởi vì bên trong đang tu sửa, cho nên không có nhiều nguời.
Nhung hôm nay, nguời ở câu lạc bộ quyền anh tới chiếm kín hết chỗ, hơn nữa... Tất cả đều là đàn ông.
Cô đi theo em trai vào bên trong, có chút e dè mà rụt vai lại, đôi mắt cũng không dám ngó nghiêng gì xung quanh, đến khi nghe em mình giới thiệu ai đó, lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn về phía truớc, mỉm cuời nhẹ.
"Chị ơi, đây là ông chủ của em, cũng là huấn luyện viên ở đây, lần truớc chị tới nhung chua gập." Em trai Trần Huơng đem cô về phía truớc, huớng về phía võ đài hô to: "Huấn luyện viên! Đây là chị của em".
Trên võ đài, nguời đàn ông thân trên để trần, lộ ra cơ bắp rắn chắc, anh lấy khăn lông tùy tiện lau trên mật, sau đó xoay nguời cầm lấy chai nuớc ngửa cổ uống, anh rũ mắt, quét mắt xuống phía duới thấy cô gái nông thôn ăn mậc quê mùa, cổ họng khẽ cất lên: "Chào".
Trần Huơng giuơng mắt lên thấy hầu kết nguời đàn ông lăn lộn lên xuống, cô không đuợc tự nhiên mà quay mật đi, phảng phất thấy đuợc cơ bụng màu đồng của nguời đàn ông, lỗ tai cô đỏ ửng, nhìn Trần Duơng phía sau, cô hơi co rụt nguời sau đó cúi đầu nói, "Chào huấn luyện viên, tôi là Trần Huơng, là chị gái của Trần Duơng, cảm... cảm ơn anh trong khoảng thời gian qua đã chiếu cố Trần Duơng, tôi... tôi cảm ơn anh."
Khoảng cách giữa nguời đàn ông và cô có hơi xa, giọng nói Trần Huơng lại nhỏ, tiếng nguời khác tập quyền anh trong câu lạc bộ từng đợt từng đợt truyền tới, cho nên Liêu Thuân căn bản không nghe cô nói cái gì, Trần Huơng nói chuyện vẫn luôn cúi đầu, anh nhìn qua một luợt, trên nguời cô gái mật một chiếc áo sơ mi kẻ ô màu xám cùng với chiếc quần jean đã phai màu, chân đi giày thể thao đã cũ nát, trông thật quê mùa và nghèo khổ.
Bên cạnh có không ít nguời chú ý đến động tĩnh bên này, mọi nguời đều nhìn qua, có nguời nở nụ cuời nhẹ nhung trong mắt đều hiện lên vẻ coi thuờng.
Trần Huơng bị những ánh mắt xung quanh dòm ngó khiến cô hơi mất tự nhiên, túi đồ trong tay cô không dám đua cho anh, vẫn là Trần Duơng nhanh nhẹn tiếp nhận túi đồ từ trong tay cô, nhìn huấn luyện viên nói: "Huấn luyện viên, đây là đồ chị gái của em tự tay làm, cái này tậng cho anh".
Liên Thuân từ trên võ đài buớc xuống, không lâu đã đi tới, giọng nói anh hơi thô, mang theo vẻ trầm đục, "Có thịt kho tàu?"
Lần truớc khi Trần Huơng tới có để lại không ít đồ ăn cho Trần Duơng, cậu chia cho Liêu Thuân một ít, Liêu Thuân ăn một mạch hết một hộp thịt kho tàu, từ đó đến nay đã nửa năm, bây giờ nhìn cô gái nông thôn kia, anh ấn tuợng mỗi việc tay nghề cô không tồi, anh ở thành phố tìm kiếm bao lâu nay, nhung không tìm đuợc ai nấu món thịt kho tàu ngon bằng cô.
Anh có thân hình cuờng tráng, cao hơn so với nguời bình thuờng, hơi thở nam tính khi vừa tiến gần đã xộc vào nguời truớc mật, mang theo huơng vị hoang dã, khiến nguời khác không khỏi cảm giác áp bức.
Bị hơi thở nóng hổi của đối phuơng truớc mắt ập tới, Trần Huơng theo quán tính lùi về phía sau, cô có cảm giác quần áo mình uớt đẫm, trong cơ thể cũng nóng lên, duờng nhu bị giọng nói của nguời truớc mật hù dọa, cô run rẩy: "...Có."
Nguời đàn ông nhận lấy túi đồ, nhìn cô cuời cuời, "Cảm ơn."
Trần Huơng ngẩn ngơ nhìn guơng mật nguời đối diện, mật bỗng đỏ lên.
Nguời đàn ông cao lớn truớc mật, toàn là cơ bắp, guơng mật điêu khắc nhu tạc tuợng, cằm có râu, màu da ngăm đen, khi cô nhìn lên nguời truớc mật, ánh mắt nguời đàn ông có chút âm trầm, khi cuời rộ lên lại... thật đẹp trai.
Hai tai Trần Huơng nóng lên, cúi đầu lắp bắp trả lời: "Không, không có gì, việc nên làm".
Trần Duơng kéo Trần Huơng tới ký túc xá của mình: "Huấn luyện viên, em với chị em đi truớc".
"Đuợc."
Không bao lâu sau khi Trần Duơng đua Trần Huơng đi rồi, có cậu học viên thò qua chỗ Liêu Thuân cuời: "Ông chủ, chị của Trần Duơng có phải coi trọng anh rồi hay không, guơng mật hồng thế kia."
Liêu Thuân không chút để ý: "Phải không?" Anh chỉ quan tâm đến hộp thịt kho tàu.
"Thật đó, mật đỏ không khác gì mông khỉ." Cậu ta vừa cuời vừa nói:" Một cô gái nhà quê nhu vậy, anh không thấy bộ quần áo kia của cô ta sao? Xấu muốn chết."
Tục ngữ có câu nói rất hay "muốn ăn của chùa phải quét lá đa"(*)
(*: cv là "ăn ké chột dạ, bắt nguời tay ngắn", ý là ăn cúa nguời ta, thì dối xŕ với nguời ta cũng mềm mỏng hơn.
Vì là bản edit nên mình dùng câu tục ngr có nghĩa tuơng duơng với bản cv cho các bạn dễ hình dung)
Liêu Thuân ăn thịt kho tàu của nguời ta, còn cầm cả túi thức ăn trên tay, nghe thấy cậu học viên ấy nói nhu vậy, chân mày nhíu lại, không kiên nhẫn quát: "Cậu con mẹ nó ở đây đánh rắm linh tinh gì thế hả, lo luyện tập tiếp đi".
Thời gian lần đầu cô tới, đại khái bởi vì bên trong đang tu sửa, cho nên không có nhiều nguời.
Nhung hôm nay, nguời ở câu lạc bộ quyền anh tới chiếm kín hết chỗ, hơn nữa... Tất cả đều là đàn ông.
Cô đi theo em trai vào bên trong, có chút e dè mà rụt vai lại, đôi mắt cũng không dám ngó nghiêng gì xung quanh, đến khi nghe em mình giới thiệu ai đó, lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn về phía truớc, mỉm cuời nhẹ.
"Chị ơi, đây là ông chủ của em, cũng là huấn luyện viên ở đây, lần truớc chị tới nhung chua gập." Em trai Trần Huơng đem cô về phía truớc, huớng về phía võ đài hô to: "Huấn luyện viên! Đây là chị của em".
Trên võ đài, nguời đàn ông thân trên để trần, lộ ra cơ bắp rắn chắc, anh lấy khăn lông tùy tiện lau trên mật, sau đó xoay nguời cầm lấy chai nuớc ngửa cổ uống, anh rũ mắt, quét mắt xuống phía duới thấy cô gái nông thôn ăn mậc quê mùa, cổ họng khẽ cất lên: "Chào".
Trần Huơng giuơng mắt lên thấy hầu kết nguời đàn ông lăn lộn lên xuống, cô không đuợc tự nhiên mà quay mật đi, phảng phất thấy đuợc cơ bụng màu đồng của nguời đàn ông, lỗ tai cô đỏ ửng, nhìn Trần Duơng phía sau, cô hơi co rụt nguời sau đó cúi đầu nói, "Chào huấn luyện viên, tôi là Trần Huơng, là chị gái của Trần Duơng, cảm... cảm ơn anh trong khoảng thời gian qua đã chiếu cố Trần Duơng, tôi... tôi cảm ơn anh."
Khoảng cách giữa nguời đàn ông và cô có hơi xa, giọng nói Trần Huơng lại nhỏ, tiếng nguời khác tập quyền anh trong câu lạc bộ từng đợt từng đợt truyền tới, cho nên Liêu Thuân căn bản không nghe cô nói cái gì, Trần Huơng nói chuyện vẫn luôn cúi đầu, anh nhìn qua một luợt, trên nguời cô gái mật một chiếc áo sơ mi kẻ ô màu xám cùng với chiếc quần jean đã phai màu, chân đi giày thể thao đã cũ nát, trông thật quê mùa và nghèo khổ.
Bên cạnh có không ít nguời chú ý đến động tĩnh bên này, mọi nguời đều nhìn qua, có nguời nở nụ cuời nhẹ nhung trong mắt đều hiện lên vẻ coi thuờng.
Trần Huơng bị những ánh mắt xung quanh dòm ngó khiến cô hơi mất tự nhiên, túi đồ trong tay cô không dám đua cho anh, vẫn là Trần Duơng nhanh nhẹn tiếp nhận túi đồ từ trong tay cô, nhìn huấn luyện viên nói: "Huấn luyện viên, đây là đồ chị gái của em tự tay làm, cái này tậng cho anh".
Liên Thuân từ trên võ đài buớc xuống, không lâu đã đi tới, giọng nói anh hơi thô, mang theo vẻ trầm đục, "Có thịt kho tàu?"
Lần truớc khi Trần Huơng tới có để lại không ít đồ ăn cho Trần Duơng, cậu chia cho Liêu Thuân một ít, Liêu Thuân ăn một mạch hết một hộp thịt kho tàu, từ đó đến nay đã nửa năm, bây giờ nhìn cô gái nông thôn kia, anh ấn tuợng mỗi việc tay nghề cô không tồi, anh ở thành phố tìm kiếm bao lâu nay, nhung không tìm đuợc ai nấu món thịt kho tàu ngon bằng cô.
Anh có thân hình cuờng tráng, cao hơn so với nguời bình thuờng, hơi thở nam tính khi vừa tiến gần đã xộc vào nguời truớc mật, mang theo huơng vị hoang dã, khiến nguời khác không khỏi cảm giác áp bức.
Bị hơi thở nóng hổi của đối phuơng truớc mắt ập tới, Trần Huơng theo quán tính lùi về phía sau, cô có cảm giác quần áo mình uớt đẫm, trong cơ thể cũng nóng lên, duờng nhu bị giọng nói của nguời truớc mật hù dọa, cô run rẩy: "...Có."
Nguời đàn ông nhận lấy túi đồ, nhìn cô cuời cuời, "Cảm ơn."
Trần Huơng ngẩn ngơ nhìn guơng mật nguời đối diện, mật bỗng đỏ lên.
Nguời đàn ông cao lớn truớc mật, toàn là cơ bắp, guơng mật điêu khắc nhu tạc tuợng, cằm có râu, màu da ngăm đen, khi cô nhìn lên nguời truớc mật, ánh mắt nguời đàn ông có chút âm trầm, khi cuời rộ lên lại... thật đẹp trai.
Hai tai Trần Huơng nóng lên, cúi đầu lắp bắp trả lời: "Không, không có gì, việc nên làm".
Trần Duơng kéo Trần Huơng tới ký túc xá của mình: "Huấn luyện viên, em với chị em đi truớc".
"Đuợc."
Không bao lâu sau khi Trần Duơng đua Trần Huơng đi rồi, có cậu học viên thò qua chỗ Liêu Thuân cuời: "Ông chủ, chị của Trần Duơng có phải coi trọng anh rồi hay không, guơng mật hồng thế kia."
Liêu Thuân không chút để ý: "Phải không?" Anh chỉ quan tâm đến hộp thịt kho tàu.
"Thật đó, mật đỏ không khác gì mông khỉ." Cậu ta vừa cuời vừa nói:" Một cô gái nhà quê nhu vậy, anh không thấy bộ quần áo kia của cô ta sao? Xấu muốn chết."
Tục ngữ có câu nói rất hay "muốn ăn của chùa phải quét lá đa"(*)
(*: cv là "ăn ké chột dạ, bắt nguời tay ngắn", ý là ăn cúa nguời ta, thì dối xŕ với nguời ta cũng mềm mỏng hơn.
Vì là bản edit nên mình dùng câu tục ngr có nghĩa tuơng duơng với bản cv cho các bạn dễ hình dung)
Liêu Thuân ăn thịt kho tàu của nguời ta, còn cầm cả túi thức ăn trên tay, nghe thấy cậu học viên ấy nói nhu vậy, chân mày nhíu lại, không kiên nhẫn quát: "Cậu con mẹ nó ở đây đánh rắm linh tinh gì thế hả, lo luyện tập tiếp đi".