Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất
Chương 4
Khi Lâm Niệm Sơ đưa Trình Nghiễn về nhà thì vẫn chưa đến mười rưỡi, Lương Thần vẫn chưa về.
Lâm Niệm Sơ bước vào nhà, đặt bó hoa hồng mà khách sạn tặng lên thùng cotton ở cạnh cửa, sau đó mở tủ giày, từ trong đó lấy ra đôi dép lê cho nam được chuẩn bị sẵn cho khách, đặt trước mặt Trình Nghiễn: “Dép đã được khử khuẩn rồi, cứ yên tâm mang đi.”
Thay giày xong, cô bỏ túi xách lên trên kệ tủ giày, lại cởi áo khoác ngoài, vừa treo áo lên vừa hỏi Trình Nghiễn: “Anh có muốn ăn gì không?”
Cả hai người đều chưa ăn sáng.
Trình Nghiễn vừa thay giày vừa đáp: “Gì cũng được.”
“Vậy tôi sẽ tự do trổ tài.” Lâm Niệm Sơ đi về phía phòng bếp, vài phút sau, cô bưng một cái khay đi ra rồi đặt nó lên bàn uống trà ở phòng khách, nói với Trình Nghiễn đang ngồi trên ghế sô pha: “Trà sữa Mông Cổ, anh uống lót dạ trước đi. Nhiệt độ trong nhà tôi hơi cao, nếu anh thấy nóng thì cứ cởi áo khoác ngoài ra là được.”
Trong nhà có lò sưởi nên nhiệt độ ấm áp như cuối mùa xuân, Lâm Niệm Sơ bình thường cũng chỉ mặc một chiếc váy ngủ khi ở nhà.
“Ừ.” Trình Nghiễn quả thực cũng thấy hơi nóng, nên cởi áo khoác rồi đặt nó trên ghế sô pha.
Lâm Niệm Sơ quay lại phòng bếp, bắt đầu nấu cơm.
Trình Nghiễn ngồi một mình trong phòng khách, cảm thấy hơi buồn chán nên tự rót cho mình một cốc trà sữa.
Trà sữa Mông cổ khá mặn, anh uống không quen, uống được hai ngụm liền đặt cốc xuống, ánh mắt vô tình đập vào chiếc tivi treo tường.
Tivi treo tường của nhà Lâm Niệm Sơ được làm thành một giá trưng bày bằng chiều cao của bức tường, trên đó đặt sách báo, hoa và các tác phẩm nghệ thuật trông có vẻ khá trang nhã, chỉ có món đồ chơi cá sấu nhỏ bằng nhựa màu xanh lá cây được đặt ngay phía trên TV là không tương thích với toàn bộ bức tường.
Trình Nghiễn đang cảm thấy chán ngắt thì đột nhiên lại có hứng thú với món đồ chơi cá sấu nhỏ bé cực kỳ rẻ tiền này, muốn nhìn kỹ hơn, vì vậy từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi về phía kệ TV.
Con cá sấu nhỏ được đặt ở độ cao vừa hay ngang ngực của anh, sau khi đến gần, Trình Nghiễn nhìn thấy vài dòng chữ đầy khiêu khích in trên lưng con cá sấu nhỏ: Tuyệt đối đừng chạm vào đầu tôi.
Ai mà chẳng có tâm lý chống đối chứ.
Trình Nghiễn không tin, liền đưa tay lên sờ, lúc này Lâm Niệm Sơ vừa bước ra khỏi bếp với một đĩa trứng mới rán, nhìn thấy cảnh này liền hoảng sợ hét lên: “Đừng chạm vào!”
Tuy nhiên mọi chuyện đã quá muộn, lời của cô còn chưa dứt thì tay của Trình Nghiễn đã chạm vào đầu con cá sấu, “cạch” một cái nhẹ, con cá sấu nhỏ ngay lập tức mở miệng, trong giây tiếp theo, đôi mắt của Trình Nghiễn bị bao phủ bởi một thứ tròn tròn màu trắng nhầy nhụa.
Là kem.
Con cá sấu nhỏ bắt đầu điên cuồng phun kem vào Trình Nghiễn như thể một con khủng long phun nước vậy, hơn nữa còn là vừa lắc đầu vừa phun. Trong vòng chưa đầy ba giây, cơ thể của Trình Nghiễn đã phủ đầy lớp kem trắng nhầy nhụa.
Lâm Niệm Sơ vừa muốn cười thật lớn lại vừa xấu hổ, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, chống lại cơn buồn cười, khuôn mặt gần như đỏ bừng lên.
Trình Nghiễn đưa tay quệt kem trên mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Niệm Sơ. Anh tức sôi máu nhưng không có nơi nào để trút, vì người ta đã cảnh báo “Tuyệt đối đừng chạm vào” rồi, ấy vậy mà anh vẫn còn chạm, trách ai được chứ? Chỉ có thể trách cái tay táy máy của anh!
Anh hít một hơi thật sâu, nén cơn tức lại hỏi: “Thứ này, tại sao lại xuất hiện trong phòng khách vậy?”
“Đồ chơi mà, mua về chơi thôi.” Lâm Niệm Sơ chạy vào phòng tắm, lấy khăn sạch đưa cho Trình Nghiễn.
Trình Nghiễn vừa lau kem trên mặt vừa hỏi một cách ngờ vực: “Có bao nhiêu người bị trúng chiêu này rồi?”
Lâm Niệm Sơ suy nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: “Mới mua hôm qua, anh là người may mắn đầu tiên đó.”
Hành động của Trình Nghiễn khiến anh cảm thấy mình là một kẻ ngốc nghếch.
Lâm Niệm Sơ cảm thấy bây giờ anh chắc hẳn rất xấu hổ nên ân cần an ủi: “Tôi cứ tưởng cá sấu nhỏ của tôi cả đời này sẽ không thể đợi người có duyên đến chăm sóc được, không ngờ anh lại đến như một vị thiên thần giáng thế.”
Trình Nghiễn nghiến răng, vô cảm trả lời: “Nếu cô không an ủi được người ta thì im đi.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Loại người không biết tốt xấu như anh thật sự rất khó nổi!
Trình Nghiễn không nói nữa, tiếp tục lau kem trên mặt.
Kem dính và khó lau, Lâm Niệm Sơ nhìn thấy thế liền nói: “Hay là anh đi tắm đi, cởi quần áo ra tôi sẽ giúp anh giặt, hơn nữa nhà tôi có máy sấy, sẽ khô ngay nhanh thôi.”
Trình Nghiễn cũng không muốn dùng khăn để lau nữa, càng chà càng dính, chẳng bằng trực tiếp đi tắm cho rồi: “Được.”
Lâm Niệm Sơ bước đến cửa, lấy một chiếc áo choàng tắm nam màu nâu và một chiếc quần lót nam chưa bóc nhãn từ một trong số hộp các tông ra, nói với Trình Nghiễn: “Lát nữa anh tắm xong thì để quần áo bẩn trên sàn nhà ở cửa phòng tắm là được, tắm xong thì mặc quần áo của chồng cũ tôi, quần áo lót đều là mới cả.”
“Ừ.” Trình Nghiễn cầm hai thứ này rồi đi vào phòng tắm.
Lâm Niệm Sơ lau dọn phòng khách trước, sau đó nhặt bộ quần áo bẩn mà Trình Nghiễn đã đặt ở cửa phòng tắm, đi đến một phòng tắm khác nằm bên trong phòng ngủ chính để giặt đồ cho anh.
Bởi vì buổi sáng Trình Nghiễn đã tắm ở khách sạn nên lần này anh chỉ tắm sơ qua, sau khi rửa sạch kem trên đầu và mặt, anh mặc chiếc áo choàng tắm vào rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Tuy nhiên, lúc anh vừa bước vào phòng khách thì cửa an ninh kiểm soát bằng vân tay đột nhiên phát ra tiếng “tích”, tiếp theo lại là một tiếng “cạch”, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong tầm mắt của Trình Nghiễn.
Người đàn ông này rất cao và đẹp trai. Anh ta mặc một chiếc áo khoác len màu xám nhạt dáng dài, áo len cổ lọ màu be, quần jean xám đậm và giày da đen, khí chất lịch lãm và phong độ, trông có vẻ là người có học thức và biết trau chuốt cho bản thân.
Sau khi nhìn thấy Trình Nghiễn, anh ta nhíu mày lại, lạnh lùng hỏi: “Anh là ai? Tại sao anh lại ở trong nhà tôi?”
Trình Nghiễm ngay lập tức đoán được người đàn ông này là ai: Chồng cũ của Lâm Niệm Sơ.
Tên gì ấy nhỉ? Hình như là Lương Thần?
Lúc này, trên người anh từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới đều đang mặc quần áo của Lương Thần.
Trong giây phút này, anh cảm thấy bản thân chẳng khác gì Ngải Lợi đang mặc quần áo cao cấp.
Nếu đã muốn theo đuổi sự kích thích, vậy thì cứ theo đến cùng.
Tuân theo châm ngôn “Làm người tốt thì làm đến cuối cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên”, Trình Nghiễn nhập vai ngay lập tức, hoàn toàn đáp ứng được kỳ vọng của Đạo diễn Lâm, anh lạnh nhìn Lương Thần, nheo mắt rồi thản nhiên nói: “Tôi là bạn trai của cô ấy, anh là ai?”
Lương Thần bỗng cứng đờ ra như bị sét đánh, anh ta nhìn Trình Nghiễn một cách khó tin, ngay cả giọng nói của anh ta cũng không khỏi run lên: “Anh là… gì của cô ấy?”
Trong cái giây phút dường như đã tra tấn được anh ta, Trình Nghiễn cảm thấy rất khoái chí, đút tay vào túi, bình tĩnh và thoải mái mà lặp lại từng chữ: “Bạn… trai.”
Lương Thần nín thở, nói cách khác, hơi thở của anh ta như bị nghẹn lại, như thể không khí đột ngột bị rút cạn. Sau đó anh ta để ý đến tủ giày, đôi giày da của nam giới, hoa hồng trên hộp các tông và áo khoác len màu xám đậm trên ghế sô pha.
Sắc mặt anh ta dần trở nên u ám, trong lòng đau thắt như bị dao đâm.
Dù đã ly hôn nhưng anh ta vẫn cho rằng Lâm Niệm Sơ là người của mình, cảm giác sở hữu này dần đã trở thành một thói quen đối với anh ta, dù sao thì hai người cũng đã ở bên nhau mười năm.
Từ mười lăm tuổi đến hai mươi lăm tuổi, từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường đến khi bước vào xã hội. Trên con đường trưởng thành của đời người, Lâm Niệm Sơ luôn ở bên cạnh anh ta, vì vậy anh ta không thể chấp nhận việc cô có người đàn ông khác, đến chết cũng không chấp nhận được.
Lương Thần hít một hơi thật sâu, cố hết sức kiềm chế ý định đánh người, chỉ vào cửa với vẻ mặt u ám, tức giận gầm lên: “Cút ngay cho tôi!”
Trình Nghiễn không hề nhúc nhích, khẽ nhếch miệng lên lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Từ tận sâu trong lòng, anh rất coi thường người đàn ông này.
Dù có ngoại tình thì con mẹ nó vẫn làm ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Sau khi nghe thấy tiếng thét của Lương Thần, Lâm Niệm Sơ ngay lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, Trình Nghiễn ngoảnh đầu lại, nhìn Lâm Niệm Sơ một cách thảm thương, tủi thân nói: “Cục cưng, anh ta bảo anh cút đi.”
Lâm Niệm Sơ chững bước lại.
Cục cưng?
Gọi ai vậy?
Gọi tôi á?
Diễn xuất này được đấy! Tưởng Ngải Đồng đúng có mắt nhìn, anh nhất định sẽ nổi thôi!
Là một diễn viên chuyên nghiệp, Lâm Niệm Sơ cũng nhập cuộc ngay lập tức, đầu tiên là xoa dịu Trình Nghiễn bằng một giọng nhẹ nhàng: “Đừng để ý đến anh ta.” Sau đó đứng bên cạnh anh, nhìn Lương Thần với vẻ mặt lạnh lùng: “Anh dựa vào cái gì mà bảo anh ấy cút? Đây là nhà của tôi, không phải của anh, anh không có tư cách bắt người của tôi cút. Còn nữa, đồ của anh tôi đã thu dọn xong rồi, chính là cái vali ở chỗ cửa đó, mau dọn đồ rồi đi đi!”
Giọng điệu của cô lộ rõ sự mất bình tĩnh.
Cảm xúc ấy thực ra không phải là cô đang diễn kịch, cô thật sự muốn anh ta biến mất càng sớm càng tốt, dù sao mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.
Lương Thần ngơ ngác nhìn Lâm Niệm Sơ đầy tuyệt vọng. Lâm Niệm Sơ đang mặc chiếc váy ngủ màu trắng, đây là do cô đang giặt quần áo nên thay để cho tiện, chiếc váy ngủ có đường viền cổ nhỏ, nhưng không thể che giấu vết hằn giữa cổ và xương quai xanh.
Lúc này, cuối cùng anh ta cũng cảm nhận được nỗi đau mà cô đã trải qua.
Như thể linh hồn bị xé nát.
Lương Thần cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân không nghĩ về những gì đã xảy ra với hai người họ tối hôm qua, lại hít một hơi thật sâu và nói với Lâm Niệm Sơ, giọng điệu nài nỉ: “Chúng ta có thể nói chuyện được không?”
Mắt anh ta vẫn còn đỏ hoe.
Không đợi Lâm Niệm Sơ lên tiếng, Trình Nghiễn đột nhiên đưa tay vòng qua ôm lấy bả vai cô, anh kiêu ngạo thân mật mà ôm cô vào lòng, mặt vô cảm nhìn Lương Thần, lạnh lùng nói: “Nói cái rắm chứ nói, mau cầm đồ đạc của anh rồi cút ra ngoài đi.”
Lương Thần nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Trình Nghiễn: “Chuyện này là chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên quan gì đến người ngoài như anh.”
Trình Nghiễn chế nhạo, đôi mắt đẹp như hoa đào lại lần nữa hiện lên vẻ khinh thường, giọng điệu tự đắc: “Sao có thể không liên quan đến tôi? Cô ấy hiện tại là người của tôi.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Trình Ngải Lợi: “Nếu đã muốn theo đuổi sự kích thích, vậy thì cứ theo đến cùng nho~”
Lâm Niệm Sơ: “Anh thật quyến rũ…”
[*Ngải Lợi là tên một nhân vật kẻ thứ ba trong bộ phim Hoa hồng có gai của Trung Quốc.]
Lâm Niệm Sơ bước vào nhà, đặt bó hoa hồng mà khách sạn tặng lên thùng cotton ở cạnh cửa, sau đó mở tủ giày, từ trong đó lấy ra đôi dép lê cho nam được chuẩn bị sẵn cho khách, đặt trước mặt Trình Nghiễn: “Dép đã được khử khuẩn rồi, cứ yên tâm mang đi.”
Thay giày xong, cô bỏ túi xách lên trên kệ tủ giày, lại cởi áo khoác ngoài, vừa treo áo lên vừa hỏi Trình Nghiễn: “Anh có muốn ăn gì không?”
Cả hai người đều chưa ăn sáng.
Trình Nghiễn vừa thay giày vừa đáp: “Gì cũng được.”
“Vậy tôi sẽ tự do trổ tài.” Lâm Niệm Sơ đi về phía phòng bếp, vài phút sau, cô bưng một cái khay đi ra rồi đặt nó lên bàn uống trà ở phòng khách, nói với Trình Nghiễn đang ngồi trên ghế sô pha: “Trà sữa Mông Cổ, anh uống lót dạ trước đi. Nhiệt độ trong nhà tôi hơi cao, nếu anh thấy nóng thì cứ cởi áo khoác ngoài ra là được.”
Trong nhà có lò sưởi nên nhiệt độ ấm áp như cuối mùa xuân, Lâm Niệm Sơ bình thường cũng chỉ mặc một chiếc váy ngủ khi ở nhà.
“Ừ.” Trình Nghiễn quả thực cũng thấy hơi nóng, nên cởi áo khoác rồi đặt nó trên ghế sô pha.
Lâm Niệm Sơ quay lại phòng bếp, bắt đầu nấu cơm.
Trình Nghiễn ngồi một mình trong phòng khách, cảm thấy hơi buồn chán nên tự rót cho mình một cốc trà sữa.
Trà sữa Mông cổ khá mặn, anh uống không quen, uống được hai ngụm liền đặt cốc xuống, ánh mắt vô tình đập vào chiếc tivi treo tường.
Tivi treo tường của nhà Lâm Niệm Sơ được làm thành một giá trưng bày bằng chiều cao của bức tường, trên đó đặt sách báo, hoa và các tác phẩm nghệ thuật trông có vẻ khá trang nhã, chỉ có món đồ chơi cá sấu nhỏ bằng nhựa màu xanh lá cây được đặt ngay phía trên TV là không tương thích với toàn bộ bức tường.
Trình Nghiễn đang cảm thấy chán ngắt thì đột nhiên lại có hứng thú với món đồ chơi cá sấu nhỏ bé cực kỳ rẻ tiền này, muốn nhìn kỹ hơn, vì vậy từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi về phía kệ TV.
Con cá sấu nhỏ được đặt ở độ cao vừa hay ngang ngực của anh, sau khi đến gần, Trình Nghiễn nhìn thấy vài dòng chữ đầy khiêu khích in trên lưng con cá sấu nhỏ: Tuyệt đối đừng chạm vào đầu tôi.
Ai mà chẳng có tâm lý chống đối chứ.
Trình Nghiễn không tin, liền đưa tay lên sờ, lúc này Lâm Niệm Sơ vừa bước ra khỏi bếp với một đĩa trứng mới rán, nhìn thấy cảnh này liền hoảng sợ hét lên: “Đừng chạm vào!”
Tuy nhiên mọi chuyện đã quá muộn, lời của cô còn chưa dứt thì tay của Trình Nghiễn đã chạm vào đầu con cá sấu, “cạch” một cái nhẹ, con cá sấu nhỏ ngay lập tức mở miệng, trong giây tiếp theo, đôi mắt của Trình Nghiễn bị bao phủ bởi một thứ tròn tròn màu trắng nhầy nhụa.
Là kem.
Con cá sấu nhỏ bắt đầu điên cuồng phun kem vào Trình Nghiễn như thể một con khủng long phun nước vậy, hơn nữa còn là vừa lắc đầu vừa phun. Trong vòng chưa đầy ba giây, cơ thể của Trình Nghiễn đã phủ đầy lớp kem trắng nhầy nhụa.
Lâm Niệm Sơ vừa muốn cười thật lớn lại vừa xấu hổ, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, chống lại cơn buồn cười, khuôn mặt gần như đỏ bừng lên.
Trình Nghiễn đưa tay quệt kem trên mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Niệm Sơ. Anh tức sôi máu nhưng không có nơi nào để trút, vì người ta đã cảnh báo “Tuyệt đối đừng chạm vào” rồi, ấy vậy mà anh vẫn còn chạm, trách ai được chứ? Chỉ có thể trách cái tay táy máy của anh!
Anh hít một hơi thật sâu, nén cơn tức lại hỏi: “Thứ này, tại sao lại xuất hiện trong phòng khách vậy?”
“Đồ chơi mà, mua về chơi thôi.” Lâm Niệm Sơ chạy vào phòng tắm, lấy khăn sạch đưa cho Trình Nghiễn.
Trình Nghiễn vừa lau kem trên mặt vừa hỏi một cách ngờ vực: “Có bao nhiêu người bị trúng chiêu này rồi?”
Lâm Niệm Sơ suy nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: “Mới mua hôm qua, anh là người may mắn đầu tiên đó.”
Hành động của Trình Nghiễn khiến anh cảm thấy mình là một kẻ ngốc nghếch.
Lâm Niệm Sơ cảm thấy bây giờ anh chắc hẳn rất xấu hổ nên ân cần an ủi: “Tôi cứ tưởng cá sấu nhỏ của tôi cả đời này sẽ không thể đợi người có duyên đến chăm sóc được, không ngờ anh lại đến như một vị thiên thần giáng thế.”
Trình Nghiễn nghiến răng, vô cảm trả lời: “Nếu cô không an ủi được người ta thì im đi.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Loại người không biết tốt xấu như anh thật sự rất khó nổi!
Trình Nghiễn không nói nữa, tiếp tục lau kem trên mặt.
Kem dính và khó lau, Lâm Niệm Sơ nhìn thấy thế liền nói: “Hay là anh đi tắm đi, cởi quần áo ra tôi sẽ giúp anh giặt, hơn nữa nhà tôi có máy sấy, sẽ khô ngay nhanh thôi.”
Trình Nghiễn cũng không muốn dùng khăn để lau nữa, càng chà càng dính, chẳng bằng trực tiếp đi tắm cho rồi: “Được.”
Lâm Niệm Sơ bước đến cửa, lấy một chiếc áo choàng tắm nam màu nâu và một chiếc quần lót nam chưa bóc nhãn từ một trong số hộp các tông ra, nói với Trình Nghiễn: “Lát nữa anh tắm xong thì để quần áo bẩn trên sàn nhà ở cửa phòng tắm là được, tắm xong thì mặc quần áo của chồng cũ tôi, quần áo lót đều là mới cả.”
“Ừ.” Trình Nghiễn cầm hai thứ này rồi đi vào phòng tắm.
Lâm Niệm Sơ lau dọn phòng khách trước, sau đó nhặt bộ quần áo bẩn mà Trình Nghiễn đã đặt ở cửa phòng tắm, đi đến một phòng tắm khác nằm bên trong phòng ngủ chính để giặt đồ cho anh.
Bởi vì buổi sáng Trình Nghiễn đã tắm ở khách sạn nên lần này anh chỉ tắm sơ qua, sau khi rửa sạch kem trên đầu và mặt, anh mặc chiếc áo choàng tắm vào rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Tuy nhiên, lúc anh vừa bước vào phòng khách thì cửa an ninh kiểm soát bằng vân tay đột nhiên phát ra tiếng “tích”, tiếp theo lại là một tiếng “cạch”, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong tầm mắt của Trình Nghiễn.
Người đàn ông này rất cao và đẹp trai. Anh ta mặc một chiếc áo khoác len màu xám nhạt dáng dài, áo len cổ lọ màu be, quần jean xám đậm và giày da đen, khí chất lịch lãm và phong độ, trông có vẻ là người có học thức và biết trau chuốt cho bản thân.
Sau khi nhìn thấy Trình Nghiễn, anh ta nhíu mày lại, lạnh lùng hỏi: “Anh là ai? Tại sao anh lại ở trong nhà tôi?”
Trình Nghiễm ngay lập tức đoán được người đàn ông này là ai: Chồng cũ của Lâm Niệm Sơ.
Tên gì ấy nhỉ? Hình như là Lương Thần?
Lúc này, trên người anh từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới đều đang mặc quần áo của Lương Thần.
Trong giây phút này, anh cảm thấy bản thân chẳng khác gì Ngải Lợi đang mặc quần áo cao cấp.
Nếu đã muốn theo đuổi sự kích thích, vậy thì cứ theo đến cùng.
Tuân theo châm ngôn “Làm người tốt thì làm đến cuối cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên”, Trình Nghiễn nhập vai ngay lập tức, hoàn toàn đáp ứng được kỳ vọng của Đạo diễn Lâm, anh lạnh nhìn Lương Thần, nheo mắt rồi thản nhiên nói: “Tôi là bạn trai của cô ấy, anh là ai?”
Lương Thần bỗng cứng đờ ra như bị sét đánh, anh ta nhìn Trình Nghiễn một cách khó tin, ngay cả giọng nói của anh ta cũng không khỏi run lên: “Anh là… gì của cô ấy?”
Trong cái giây phút dường như đã tra tấn được anh ta, Trình Nghiễn cảm thấy rất khoái chí, đút tay vào túi, bình tĩnh và thoải mái mà lặp lại từng chữ: “Bạn… trai.”
Lương Thần nín thở, nói cách khác, hơi thở của anh ta như bị nghẹn lại, như thể không khí đột ngột bị rút cạn. Sau đó anh ta để ý đến tủ giày, đôi giày da của nam giới, hoa hồng trên hộp các tông và áo khoác len màu xám đậm trên ghế sô pha.
Sắc mặt anh ta dần trở nên u ám, trong lòng đau thắt như bị dao đâm.
Dù đã ly hôn nhưng anh ta vẫn cho rằng Lâm Niệm Sơ là người của mình, cảm giác sở hữu này dần đã trở thành một thói quen đối với anh ta, dù sao thì hai người cũng đã ở bên nhau mười năm.
Từ mười lăm tuổi đến hai mươi lăm tuổi, từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường đến khi bước vào xã hội. Trên con đường trưởng thành của đời người, Lâm Niệm Sơ luôn ở bên cạnh anh ta, vì vậy anh ta không thể chấp nhận việc cô có người đàn ông khác, đến chết cũng không chấp nhận được.
Lương Thần hít một hơi thật sâu, cố hết sức kiềm chế ý định đánh người, chỉ vào cửa với vẻ mặt u ám, tức giận gầm lên: “Cút ngay cho tôi!”
Trình Nghiễn không hề nhúc nhích, khẽ nhếch miệng lên lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Từ tận sâu trong lòng, anh rất coi thường người đàn ông này.
Dù có ngoại tình thì con mẹ nó vẫn làm ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Sau khi nghe thấy tiếng thét của Lương Thần, Lâm Niệm Sơ ngay lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, Trình Nghiễn ngoảnh đầu lại, nhìn Lâm Niệm Sơ một cách thảm thương, tủi thân nói: “Cục cưng, anh ta bảo anh cút đi.”
Lâm Niệm Sơ chững bước lại.
Cục cưng?
Gọi ai vậy?
Gọi tôi á?
Diễn xuất này được đấy! Tưởng Ngải Đồng đúng có mắt nhìn, anh nhất định sẽ nổi thôi!
Là một diễn viên chuyên nghiệp, Lâm Niệm Sơ cũng nhập cuộc ngay lập tức, đầu tiên là xoa dịu Trình Nghiễn bằng một giọng nhẹ nhàng: “Đừng để ý đến anh ta.” Sau đó đứng bên cạnh anh, nhìn Lương Thần với vẻ mặt lạnh lùng: “Anh dựa vào cái gì mà bảo anh ấy cút? Đây là nhà của tôi, không phải của anh, anh không có tư cách bắt người của tôi cút. Còn nữa, đồ của anh tôi đã thu dọn xong rồi, chính là cái vali ở chỗ cửa đó, mau dọn đồ rồi đi đi!”
Giọng điệu của cô lộ rõ sự mất bình tĩnh.
Cảm xúc ấy thực ra không phải là cô đang diễn kịch, cô thật sự muốn anh ta biến mất càng sớm càng tốt, dù sao mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.
Lương Thần ngơ ngác nhìn Lâm Niệm Sơ đầy tuyệt vọng. Lâm Niệm Sơ đang mặc chiếc váy ngủ màu trắng, đây là do cô đang giặt quần áo nên thay để cho tiện, chiếc váy ngủ có đường viền cổ nhỏ, nhưng không thể che giấu vết hằn giữa cổ và xương quai xanh.
Lúc này, cuối cùng anh ta cũng cảm nhận được nỗi đau mà cô đã trải qua.
Như thể linh hồn bị xé nát.
Lương Thần cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân không nghĩ về những gì đã xảy ra với hai người họ tối hôm qua, lại hít một hơi thật sâu và nói với Lâm Niệm Sơ, giọng điệu nài nỉ: “Chúng ta có thể nói chuyện được không?”
Mắt anh ta vẫn còn đỏ hoe.
Không đợi Lâm Niệm Sơ lên tiếng, Trình Nghiễn đột nhiên đưa tay vòng qua ôm lấy bả vai cô, anh kiêu ngạo thân mật mà ôm cô vào lòng, mặt vô cảm nhìn Lương Thần, lạnh lùng nói: “Nói cái rắm chứ nói, mau cầm đồ đạc của anh rồi cút ra ngoài đi.”
Lương Thần nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Trình Nghiễn: “Chuyện này là chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên quan gì đến người ngoài như anh.”
Trình Nghiễn chế nhạo, đôi mắt đẹp như hoa đào lại lần nữa hiện lên vẻ khinh thường, giọng điệu tự đắc: “Sao có thể không liên quan đến tôi? Cô ấy hiện tại là người của tôi.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Trình Ngải Lợi: “Nếu đã muốn theo đuổi sự kích thích, vậy thì cứ theo đến cùng nho~”
Lâm Niệm Sơ: “Anh thật quyến rũ…”
[*Ngải Lợi là tên một nhân vật kẻ thứ ba trong bộ phim Hoa hồng có gai của Trung Quốc.]