Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 17



Vẻ mặt Tưởng Ngải Đồng mơ hồ, trừng mắt nhìn Trình Nghiễn: “Mẹ nó, anh có nhầm không vậy?!”
Trình Nghiễn cũng không biết mình uống nhầm thuốc gì, vào thời khắc mấu chốt vậy mà đã biến thành một kẻ ngốc bị thiểu năng trí tuệ.
Nhưng đã làm kẻ ngốc thì cũng phải làm một kẻ ngốc có thể diện.
Mặt anh không đổi sắc, giải thích một cách nghiêm túc: “Tôi nghĩ rằng những gì cô ấy nói rất hợp lý. Tình yêu và sự tin tưởng không thể tách rời, cô ấy không thể chỉ nghe lời của trà xanh họ Hách mà kết luận tôi ngoại tình được.” 
Tưởng Ngải Đồng: “…”
Người đẹp cạn lời!
Lâm Niệm Sơ vừa mừng vừa sợ, thậm chí còn có loại cảm giác từ chỗ chết trở về, hoàn toàn không ngờ lần trình bày vừa rồi của mình lại thành công thuyết phục được tên yêu nghiệt Trình Nghiễn này.
Bạn học Trình Mặc vốn đang chuẩn bị bầu cho Lâm Niệm Sơ, thấy thế liền lập tức đổi phiếu: “Em cũng bỏ phiếu cho quản lý.” 
Quản lý Tưởng: “???” 
** má?
Hai anh em các người?
Nhường cũng lộ liễu quá rồi đó!
Người chủ trì nhìn về phía người chơi cuối cùng: “Vui lòng đưa ra sự lựa chọn của cô.” 
Ánh sáng của sự chiến thắng đang ở ngay trước mắt, Lâm Niệm Sơ cố gắng đè khóe miệng muốn nhếch lên, vẻ mặt đau khổ nhìn người chị em tốt của mình: “Sự thật chỉ có một, hung thủ chính là cô.” 
Tưởng Ngải Đồng: “…”
Có mình tôi là tên hề thôi à?
Cô ấy tức giận nhìn ba người ngồi xung quanh mình, bỗng nhiên phát hiện hôm nay đến chơi kịch bản giết là một quyết định cực kỳ sai lầm, người ta là một nhà ba người, cô ấy gia nhập cuộc chiến, mẹ nó thua là cái chắc!
Cuối cùng, người chủ trì tiết lộ sự thật: “Tất cả người tố giác đều… thất bại, hung thủ là bà nội trợ.” 
Lâm Niệm Sơ kích động không thôi: “A a a! Tôi thắng rồi!” 
Tưởng Ngải Đồng tức giận trừng mắt nhìn hai anh em đối diện: “Nhường đi! Nhường đi! Hai người nhường đi! Đây là kết quả của việc nhường đó! Cái ác đã đánh bại công lý!” 
Bạn học Trình Mặc cúi đầu, yên lặng hút nhiều nho.
Mặt Trình Nghiễn không cảm xúc, không nói một lời nào.
Lâm Niệm Sơ cực kỳ hưng phấn, bởi vì thời khắc săn giết đã đến, tên yêu nghiệt thiếu đòn này rốt cục cũng rơi vào trong tay cô.
Hai mắt cô tỏa sáng nhìn chằm chằm Trình Nghiễn: “Gọi bố đi!”
Trình Nghiễn: “…”
Tưởng Ngải Đồng khoanh tay dựa vào lưng ghế, hừ lạnh một tiếng: “Ha, cái này gọi là nhấc đá đập chân mình!”
Dám đánh cược thì dám nhận thua, Trình Nghiễn không thể không thực hiện lời hứa. Đầu tiên anh hít sâu một hơi, sau đó mới mở miệng, gần như là từ kẽ răng vắt ra chữ: “Bố…”
Quả thực giống như câu nói “nghe một bản nhạc hay khiến tâm tình thư thái”, trong lòng Lâm Niệm Sơ cực kỳ sảng khoái, nhưng cô cũng hiểu đạo lý nên biết dừng tay đúng lúc, không bảo cho anh gọi tiếp tiếng thứ hai. Lúc trước anh nói thắng thua của Mặc Mặc tính cho anh, cho nên phải thay Mặc Mặc gọi một tiếng. Cô cũng không bảo Tưởng Ngải Đồng gọi, vô cùng hài lòng từ trên ghế đứng lên, đồng thời nói với Tưởng Ngải Đồng: “Cậu đi vệ sinh không?” 
Tưởng Ngải Đồng biết Lâm Niệm Sơ muốn bỏ qua cho mình, lập tức từ trên ghế đứng dậy, ôm lấy bả vai cô: “Cậu đúng là chị em tốt của tớ! Mẹ yêu con!” 
Lâm Niệm Sơ: “…”
Mẹ cậu chứ?
Cô vừa tức giận vừa cười: “Ăn nói với bố thế đó hả?” 
Tưởng Ngải Đồng cười buông cô ra, sau đó hai người cởi trang phục đạo cụ trên người ra, rồi mặc áo khoác của mình vào.
Trình Nghiễn cũng không phải là người chơi thua rồi không dám nhận, anh cũng đồng thời đứng dậy, nói với Lâm Niệm Sơ một câu: “Tôi nợ cô một ân tình.” Sau khi nói xong câu đó, anh lại nghĩ: Trả ân tình nhất định phải thêm phương thức liên lạc.
Lâm Niệm Sơ sửng sốt, không ngờ một tiếng “Bố” còn có thể đổi lấy một cái “ân tình”.
Tên yêu nghiệt này cũng hào phóng ghê ấy chứ?
Ngay khi Trình Nghiễn chuẩn bị nói với cô “Hay là thêm Wechat đi”, thì người chủ trì nữ kia bỗng nhiên không vui la lên: “Sao em lại làm bẩn ghế thế?”
Ba người lớn cùng nhau quay đầu, đầu tiên nhìn người chủ trì một cách kỳ lạ, chỉ thấy cô ta nhíu chặt mày, vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm Trình Mặc.
Ba người lại theo ánh mắt của người chủ trì nhìn sang, lúc này mới nhìn thấy chiếc ghế sơn gỗ màu vàng nhạt mà Trình Mặc vừa ngồi bị dính một vết máu màu đỏ.
Hô hấp Lâm Niệm Sơ ngưng lại, giống như bỗng nhiên trở lại năm mình mười bốn tuổi, lần đầu tiên đến kỳ kinh nguyệt, tự nhiên sinh ra cảm giác bí bách và hít thở không thông.
Khuôn mặt Trình Mặc đỏ bừng, đứng ở một bên không biết làm sao, nhìn vô cùng lúng túng.
Vào cuối tháng ba nhiệt độ cao, cô bé chỉ mặc một chiếc quần thể thao một lớp màu xám nhạt, đũng quần cũng nhuộm một mảng máu.
Cô bé xấu hổ không thôi, thậm chí còn sắp khóc, nhưng người chủ trì nữ vẫn lải nhải: “Em làm như vậy thì người khác sao ngồi được nữa?”
Trình Nghiễn liền cảm thấy tức giận, ngay lúc anh sắp phát tác, Lâm Niệm Sơ bỗng nhiên mở miệng, khách khí lại hơi áy náy nói với người chủ trì: “Thật ngại quá, đứa nhỏ nhà chúng tôi không phải cố ý, nhất định sẽ lau sạch cho cô, nếu thật sự không được nữa thì chúng tôi sẽ đền cho cô chiếc ghế khác.”
Động tác của cô cũng rất nhanh, vừa nói chuyện vừa cởi áo khoác denim ra, sau đó nhanh chóng đi về phía Trình Mặc, động tác nhanh nhẹn buộc áo khoác của mình vào eo Trình Mặc.
Áo khoác của cô là kiểu thoải mái, tương đối rộng, Trình Mặc lại là một cô bé nhỏ còn chưa tới mười bốn tuổi, eo gầy mảnh khảnh, cho nên áo khoác denim của cô vừa vặn có thể che đi toàn bộ phía trước và phía sau cô bé, khiến cô bé giống như mặc một chiếc váy denim vậy.
Tưởng Ngải Đồng cũng lấy khăn giấy ra khỏi túi xách, nhanh chóng lau sạch vết máu trên ghế.
Lâm Niệm Sơ lo người chủ trì vẫn còn để ý, vì thế lại lập tức lấy một mảnh khăn ướt khử trùng từ trong túi ra, đang chuẩn bị lau lại một lần nữa thì Trình Nghiễn đã đi tới bên cạnh cô: “Tôi làm cho.”
Lâm Niệm Sơ ngước mắt nhìn anh, sau đó đưa khăn ướt cho anh.
Trình Nghiễn cẩn thận lau mặt ghế một lần, sau đó mặt không chút biểu cảm nhìn vị người chủ trì nữ kia, lạnh lùng nói: “Đã lau sạch rồi, cô có cần kiểm tra luôn không? Hay là đi bảo ông chủ của cô đến nói chuyện với bọn tôi để mua lại chiếc ghế này?”
Lúc này người xấu hổ biến thành người chủ trì nữ kia, cô ta thẹn đến mức mặt đỏ bừng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng.
Trình Mặc vẫn vô cùng bí bách, hai má đỏ đến mức dường như có thể nhỏ ra máu.
Trình Nghiễn vốn định an ủi em gái mình, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào, vì thế dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lâm Niệm Sơ.
Lâm Niệm Sơ lập tức dịu giọng trấn an Trình Mặc: “Không sao đâu, chuyện này rất bình thường, một nửa người trên thế giới đều thường chảy máu định kỳ mà.”
Tưởng Ngải Đồng phụ họa nói: “Đúng vậy, hơn nữa ai cũng từng phải xấu hổ vì bà dì đến bị dính ra quần thôi.” Cô ấy còn thoải mái chia sẻ về kinh nghiệm xấu hổ của mình: “Năm tớ học lớp 12, đang học lớp thể dục học được một nửa đột nhiên đến kỳ kinh nguyệt, lúc ấy tớ còn mặc quần short thể thao, còn là màu hồng nhạt nữa chứ. Cậu nhớ lại cảnh tượng đó đi, máu chảy thành sông, còn bị mọi người vây xung quanh xem nữa!”
Lâm Niệm Sơ bị chọc cười, sau đó cũng chia sẻ một về kinh nghiệm xấu hổ của mình: “Lần đầu tiên tớ đến kỳ kinh nguyệt cũng không khác gì cậu, lúc ấy đang ở nhà bố tớ. Sô pha trong nhà màu trắng, tớ đang ngồi trên sô pha chơi trò chơi với em trai thì thằng bé bỗng nhiên hét to một tiếng “Lâm Niệm Sơ, chị chảy máu kìa”, cả nhà đều nghe thấy tiếng em ấy hét, tớ hết hồn gần chết.”
Giọng điệu của cô vô cùng thoải mái, giống như đang chia sẻ một chuyện rất vui vẻ vậy.
Nhưng sự thật không phải như vậy.
Nguyên nhân làm cô sợ hãi lúc đó không phải do mình bỗng nhiên chảy máu, là vì lúc đó cô đã biết “kỳ kinh nguyệt” là gì từ đám bạn học cùng lớp.
Điều cô sợ chính là mẹ kế sẽ nổi giận, mà khi đó trong nhà lại còn có họ hàng, cô cũng không muốn để họ hàng biết chuyện bà dì của mình đến. Nội tâm bé gái mười ba tuổi yếu đuối, đồng thời trẻ người non dại, lại thêm không có ai chỉ dẫn nên cô luôn cảm thấy đến kỳ kinh nguyệt là một chuyện rất xấu hổ, không thể để cho người khác biết.
Nhưng mà sợ điều gì sẽ gặp điều đó, mẹ kế nổi giận đùng đùng ngay trước mặt tất cả họ hàng, mắng cô một trận, làm cho mọi người đều biết, tôn nghiêm nhỏ bé của cô bị chà đạp nghiêm trọng, xấu hổ không chịu nổi.
Sau khi họ hàng đi hết, lửa giận của mẹ kế vẫn không giảm, liên tục chửi cô là đứa không nên nết, vướng víu tay chân, còn chửi cô là đồ nuôi tốn cơm tốn gạo, có mẹ sinh không có mẹ nuôi.
Cô căn bản không dám phản kháng lại, nếu không thì sau này không ai cho cô tiền học phí cả, cô sẽ đói bụng, cho nên chỉ có thể yên lặng chịu đựng, vừa nghe mẹ kế mắng hửi hùng hổ trong phòng khách, vừa khóc lóc ngồi xổm ở phòng vệ sinh trên mặt đất rửa ghế sô pha.
Cũng may cô kiên cường trưởng thành, những việc này cũng đã trở thành quá khứ, cô cũng không cần tiếp tục chịu đựng sự ghét bỏ và khinh thường của bọn họ nữa.
Bình thường cô rất ít khi nghĩ đến chuyện hồi còn bé, nhất là chuyện lần đầu bà dì tới, bởi vì không dám nghĩ, tưởng tượng thôi cũng đã thấy xấu hổ. Linh hồn của con người giống như có chức năng xuyên không, nhất là những trải nghiệm khó xử, xấu hổ lại thẹn thùng, chỉ cần tưởng tượng là linh hồn liền xuyên qua trở về quá khứ, một lần nữa trải nghiệm cảm giác chật vật không chịu nổi lúc ấy.
Cô cũng chưa từng nói với ai về chuyện này, bởi vì khó mà mở miệng nói được, hôm nay sở dĩ dám thản nhiên đối mặt, dám chậm rãi nói ra là bởi vì Trình Mặc. Nhìn phản ứng của cô bé thì chắc đây hẳn là lần đầu tiên tới kì, cô không muốn cô bé giống như mình, tương lai hồi tưởng lại lần đầu tiên bà dì đến năm đó, trong lòng chỉ có xấu hổ và khó xử.
Từ bé gái trở thành thiếu nữ thì nên là một kinh nghiệm trưởng thành vui vẻ.
Giúp cô bé cũng giống với giúp chính mình năm đó.
Nghe xong trải nghiệm của hai người chị, cảm xúc bí bách của Trình Mặc đã dịu đi rất nhiều, hô hấp cũng không vội vã nữa.
Lâm Niệm Sơ lại nói: “Trong túi xách chị vừa hay có băng vệ sinh. Đi, chúng ta tới nhà vệ sinh.”
Trình Mặc nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Niệm Sơ thở phào một hơi, đang lúc định xoay người thì phát hiện Trình Mặc vẫn một mực nắm chặt ống tay áo của cô.
Cô bỗng nhiên có hơi đau lòng cho đứa nhỏ này.
Bố mẹ ly dị, mẹ không ở bên cạnh, không có người lớn nào là nữ quan tâm, cho dù là bố và anh đối xử với cô bé tốt thế nào đi chăng nữa nhưng bọn họ cũng đều là đàn ông, căn bản không thể hoàn toàn thấu hiểu nội tâm của bé gái được.
Thế là cô cầm tay Trình Mặc, nhẹ nhàng xoa hai cái để trấn an, sau đó nắm tay của cô bé đi ra căn phòng bên ngoài.
Khoảnh khắc cô xoay người đã đối mặt với ánh mắt của Trình Nghiễn.
Từ khoảnh khắc khi cô kể chuyện mình từng trải qua, ánh mắt Trình Nghiễn vẫn luôn nhìn cô, giống như là trên người cô có ma lực gì đó không ngừng hấp dẫn sự chú ý của anh vậy.
Đối với chuyện như thế này, anh không hề có chút kinh nghiệm gì, mặc dù biết con gái sẽ có kỳ kinh nguyệt, nhưng lại hoàn toàn không biết nên ứng phó với sự kiện bất ngờ này thế sao. Anh thậm chí không biết em gái mình đã có kỳ kinh nguyệt, đã trở thành thiếu nữ rồi, cho nên anh cũng có chút không biết phải làm sao.
May mà có Lâm Niệm Sơ ở đây.
Nếu như không có cô ở đây, anh hẳn là sẽ ngây ra như phỗng trước, sau đó tức giận bảo người chủ trì câm miệng cút đi, cuối cùng là kéo em gái rời đi, đưa con bé về nhà thay quần áo. Đây hoàn toàn là một cách cực kỳ trực tiếp, chỉ làm cho Mặc Mặc thêm khó chịu, mà Lâm Niệm Sơ lại thay Mặc Mặc hóa giải xấu hổ, cũng bảo vệ tôn nghiêm của cô bé.
Trong một số chuyện, đàn ông thực sự vô dụng, giống như phế vật.
Anh vừa rồi đã hoàn toàn trở thành một tên phế vật vô dụng.
“Cám ơn cô.” Trình Nghiễn thật lòng nói: “Nếu không có cô, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ.”
Lâm Niệm Sơ cười trả lời: “Tiện tay mà thôi.”
Sau khi đến nhà vệ sinh công cộng, Lâm Niệm Sơ lấy từ trong túi ra một miếng băng vệ sinh đưa cho Trình Mặc, đồng thời dịu giọng dò hỏi: “Em biết dùng không?”
Trình Mặc nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Ở trường học em đã thấy bạn học dùng rồi.”
Tưởng Ngải Đồng lúc này mới hỏi thăm: “Đây là lần đầu của em hả?”
Trình Mặc lại gật đầu một cái:  “Dạ.”
Tưởng Ngải Đồng: “Ô hô, vậy đây là chuyện lớn đó nha!”
Lâm Niệm Sơ gật đầu phụ họa: “Đúng, cần phải chúc mừng một bữa mới được.”
Mặt Trình Mặc lại đỏ lên, rất ngượng ngùng: “Không cần đâu…”
Giọng điệu Lâm Niệm Sơ kiên quyết: “Sao không cần? Thời gian trưởng thành nhất định phải kỉ niệm đàng hoàng mới được.” Sau đó lại nhẹ nhàng xoay Trình Mặc lại: “Em vào phòng vệ sinh trước đi, lát nữa chúng ta sẽ bàn bạc xem đi đâu. À này, em có cần khăn giấy không?”
Trình Mặc lắc đầu: “Trong túi em có.” 
Nhà vệ sinh này chỉ có hai phòng, chờ em ấy đóng cửa lại, Lâm Niệm Sơ vừa lấy khăn giấy từ trong túi vừa hỏi Tưởng Ngải Đồng: “Cậu gấp không? Không gấp thì tớ đi trước, tớ nhịn hết nổi rồi.” 
“Cậu đi đi, tớ không gấp.” Tưởng Ngải Đồng nhận lấy túi xách của cô, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Bà dì của cậu tới chưa?”
Lâm Niệm Sơ ngẩn ra, vốn đã quên chuyện này, bỗng nhiên lại được nhắc nhở.
Cảm giác sợ hãi lại ập tới, nhưng rất nhanh cô lại bắt đầu tự an ủi mình: Chắc không đâu, lần nào bọn họ cũng dùng biện pháp an toàn, ngày nguy hiểm nhất cô còn bảo anh đeo hai lớp nữa, xác suất mang thai quá thấp, cô xui xẻo đến mức nào mới có thể trúng thưởng đây chứ?
Lâm Niệm Sơ trong lòng thấp thỏm không yên, lại ra vẻ bình tĩnh: “Chắc là tới rồi.” Sau đó lại lấy một miếng băng vệ sinh từ trong túi ra, vội vàng đi vào phòng vệ sinh.
Khi cởi quần ra, cô liên tục cầu nguyện trong lòng: Đến đi! Nhất định phải đến!
Nhưng mà sự việc không như mong muốn, tấm băng vệ sinh lúc trước dán vẫn sạch sẽ, không có gì cả.
Chương trước Chương tiếp
Loading...