Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mùa Xuân Của Anh - Trang 2

Chương 80: Ngoại Truyện 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

Chu Thời Dư đã tưởng tượng vô số lần dáng vẻ Thịnh Tuệ mặc váy cưới.
Vòng eo của cô thon nhỏ, chỉ cần một vòng tay là ôm gọn hết, thiết kế ren ôm sát vòng hai khiến eo cô càng thêm thon thả.
Chiếc váy cưới màu trắng tinh tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô, khăn voan đội đầu buông xõa và có phần đuôi dài xòe ra, dù mày khẽ nhíu hay miệng cười rạng rỡ thì trông thật thướt tha động lòng người.
Hoặc là lúc cô dừng chân ở nơi ngược sáng và đứng thật xa trong tầm mắt, ngay cả ánh nắng rơi xuống trên người cô cũng vô cùng dịu dàng.
Chu Thời Dư đã tưởng tượng ra hàng trăm hàng ngàn khả năng, nhưng khi Thịnh Tuệ vén váy chạy về phía anh, đầu óc anh bỗng trở nên trống rỗng cả một hồi lâu.
Trong tiếng nhạc du dương thánh thót, đáng lẽ đây là một dịp trang trọng và thiêng liêng nhưng lại giống như có một nàng yêu tinh từ trên trời giáng xuống gian trần.
Vương miện trên đầu lắc lư theo từng chuyển động, Thịnh Tuệ nắm lấy chiếc váy cưới không thích hợp để hoạt động, nhìn anh chăm chú và chạy về phía anh.
Kiểu tóc của cô đã được tạo hình cẩn thận trở nên hơi lộn xộn, với mái tóc lòa xòa xuống thái dương.
Khi cô vén váy lên, một nửa bắp chân trắng như củ sen lộ ra, trên chân cô còn đi một đôi giày vải rất lạc quẻ, thậm chí các góc giày cũng ngả màu hơi vàng ố.
Chu Thời Dư rủ mắt xuống, chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra đôi giày vải dưới chân người yêu mình —— Anh cũng đã từng nhìn thấy chúng trên con phố dài vô tận đó.
Mười mấy năm trôi qua, cảnh tượng năm đó vẫn còn hiện rõ trong đầu anh.
Anh nhìn bóng lưng Thịnh Tuệ biến mất trong đám đông, nhưng đôi chân của anh dường như bị đổ chì rất nặng, đứng yên không nhúc nhích.
Mọi thứ đã khác xưa.
Bây giờ Thịnh Tuệ đang mang đôi giày mà ngay cả Chu Thời Dư cũng suýt quên mất, cô không màng bất kỳ thứ gì, cứ thế chạy về phía anh.
Trong một khoảnh khắc, anh không dám nhìn nữa, quay người đi rồi hít sâu một hơi.
“…… Chu Thời Dư.”
Thịnh Tuệ hơi th ở dốc, giọng nói dịu nhẹ của cô kéo anh ra khỏi những suy nghĩ trì trệ.
Chu Thời Dư đối mặt với nàng người yêu tươi cười rạng rỡ, nghe cô nhẹ giọng hỏi: “Trông đẹp không anh?”
“……”
Những suy nghĩ nghẹn ứ trong cổ họng, Chu Thời Dư chợt nhận ra rằng khi con người đứng trước những thứ quá tốt đẹp, họ sẽ do dự chùn bước.
Anh giơ tay vén mấy sợi tóc rối quanh tai Thịnh Tuệ, khàn giọng nói: “Ừm, rất đẹp.”
Nghe vậy, má Thịnh Tuệ hơi đỏ lên.
Sau khi ổn định hơi thở, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô dường như nhận ra mình đã hành động thất thố nên tiết chế lại, ngay ngắn đứng bên cạnh anh, dùng chiếc váy dài để che đi đôi giày vải không phù hợp của mình.
Chu Thời Dư thu hết những động tác nhỏ này vào trong mắt.
Anh luôn thích nhìn những động tác vô ý nhỏ nhặt của Thịnh Tuệ.
Sống động, lém lỉnh, nghịch ngợm và mang một chút vẻ ngây thơ sinh ra bởi niềm hạnh phúc bao quanh cô.
Vị mục sư già có mái đầu bạc nhàn nhã đọc lời thề, Chu Thời Dư chỉ cúi mắt xuống lặng lẽ nhìn cô giữa ngôi thánh đường trong tiếng nhạc du dương, bốn năm chung sống chợt lóe lên trong đầu anh.
“… Hôn nhân là sự thăng hoa của tình yêu và lòng tin tưởng lẫn nhau.
Nó không chỉ đòi hỏi tình yêu trọn đời của cả hai bên mà còn cần sự tin tưởng lẫn nhau suốt đời…”
Giọng nói trịnh trọng của mục sư lại vang lên: “Hôm nay, anh Chu Thời Dư và chị Thịnh Tuệ sẽ trang trọng tuyên bố tình yêu và lòng tin tưởng của họ với nhau tại đây —— Bây giờ, mời anh chị quay mặt về phía mọi người và tuyên bố ý nguyện kết hôn của hai anh chị.”
Lời vừa dứt, toàn bộ khán phòng rơi vào yên tĩnh chờ mong, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Chu Thời Dư làm anh hơi mất tự nhiên.
Người đàn ông luôn bình tĩnh kiên định nhất lại hiếm khi bối rối.
Bộ vest đen không những phác họa bộ ng ực rắn chắc của anh mà còn để lộ hơi thở lên xuống phập phồng của người đàn ông.
Chu Thời Dư đang rất hồi hộp.
Khóe mắt anh liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của những người bạn lâu năm ở hàng ghế đầu bên dưới lễ đài.
Khi Chu Thời Dư đến nắm bàn tay phải của Thịnh Tuệ, anh nhận thấy đầu ngón tay của mình hơi run lên.
“…Thịnh Tuệ, chúng ta đã ở bên nhau được gần bốn năm rồi.”
Vừa mở miệng, anh phát hiện ngay cả thanh âm của mình cũng vô cùng khàn khàn, Chu Thời Dư chỉ đành bất đắc dĩ cười khe khẽ, sau đó ngẩng đầu thì thấy đôi mắt của người yêu đã đỏ hoe, chóp mũi chua xót:
“Trước khi gặp em, anh chẳng hề biết khái niệm thời gian nhanh hay chậm, thậm chí cuộc đời dài hay ngắn, cho đến khi chúng ta ở bên nhau, thời gian bỗng chốc trôi nhanh đến mức đáng sợ.”
“Chắc em sẽ chẳng bao giờ biết, đối với anh em có ý nghĩa như thế nào: Có lẽ ngay cả anh cũng không thể dùng những từ ngữ nghèo nàn khô khốc mà diễn tả nó được.
Tầm quan trọng của Thịnh Tuệ đối với Chu Thời Dư —— không chỉ là hai cái tên đơn giản, không chỉ là những cảm xúc giấu kín trong lòng; mà đó là tia nắng mùa xuân đầu tiên chiếu vào phòng bệnh ở độ tuổi thanh xuân, là miếng vá lại lòng tự trọng vụn vỡ trên con đường dài năm ấy, là vào những đêm khuya không thể ngủ được, niềm trông đợi còn sót lại nơi đáy lòng phát ra một tia hy vọng về ánh bình minh ngày mai.”
“Nếu phải chọn một từ để miêu tả về em, anh nghĩ mình sẽ dùng từ ‘mong đợi’.”
Giọng nói của anh hơi dừng lại, trên khuôn mặt mềm mại của người phụ nữ có những giọt nước mắt trong suốt lăn dài, Chu Thời Dư giơ tay lên dùng đầu ngón tay gạt đi nước mắt đọng lại trong mắt cô:
“Thịnh Tuệ, em mang theo tất cả niềm mong đợi của anh đối với thế giới này.”
Bản thảo đêm qua anh viết rất hay lại bị anh quên sạch không còn tí gì.
Chu Thời Dư cảm thấy giọt nước mắt lớn rơi trên mu bàn tay mình, trầm giọng nói tiếp những điều anh chưa bao giờ nói trong những năm qua:
“Suốt một thời gian dài, anh đắm chìm trong nỗi oán hận vì sao ông trời bất công đến vậy.
Cho đến khi em xuất hiện lần nữa trong cuộc đời anh, anh đã tự hỏi mình vô số lần: Nếu cái giá của sự đoàn tụ là đau khổ và bệnh tật liên miên, liệu anh có còn bằng lòng để gặp lại em lần nữa hay không.”
“…..
Vậy thì…” Thịnh Tuệ nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào khóc không thành tiếng, cô hỏi một câu mà cô đã biết rõ câu trả lời:
“Anh có bằng lòng gặp lại Thịnh Tuệ một lần hay không?”
Xuyên qua làn nước mắt loè nhoè, cô thấy Chu Thời Dư vẫn giống như ngày xưa, đôi mắt anh đầy dịu dàng và yêu thương, nhẹ nhàng vuốt v e đỉnh đầu cô.
Người đàn ông thấp giọng nói rõ ràng từng chữ: “—— Chu Thời Dư cầu còn không được.”
“Thịnh Tuệ.” Hôm nay Chu Thời Dư rất thích gọi tên cô, ngữ điệu mềm mại nhưng vào tai cô thì lại nặng trĩu: “Một mình anh đã bước đi trên cuộc đời này rất lâu rồi, mỗi ngày mở mắt ra lại là một cuộc hành trình phiêu bạt mới.”
“Nhưng bây giờ thì khác.”
“Sau này anh sẽ không còn cô độc nữa.” Bàn tay có khớp xương rõ ràng của anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp của anh bao lấy toàn bộ mu bàn tay cô.
Thịnh Tuệ thấy Chu Thời Dư khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô:
“Bây giờ anh đã có tổ ấm rồi.”
“……”
Vài giây thật dài trôi qua, thậm chí có một số người bên dưới không hiểu tiếng bắt đầu ồn ào thì Thịnh Tuệ cuối cùng cất tiếng hỏi: “Tối hôm qua 3 giờ sáng anh còn chưa ngủ, là viết cái này sao?”
“Phải, anh sợ trong lễ cưới mình sẽ căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng.” Chu Thời Dư cười thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng vừa nhìn thấy em, anh đã quên sạch những gì mình đã thuộc tối qua.”
Thịnh Tuệ phì cười, cô dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của anh: “Vậy khi về anh nói cho em biết những chuyện còn lại nhé?”
Chu Thời Dư cười gật đầu.
“Được.” Thịnh Tuệ nhận ra đã đến lượt mình nói, cô hơi dừng lại chậm rãi xác nhận: “Bây giờ đến lượt em phải không?”
Chu Thời Dư siết chặt tay cô: “Đừng căng thẳng.”
“Lời nói của anh có vẻ không thuyết phục lắm.” Thịnh Tuệ bình tĩnh lại, ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh.
“Chu Thời Dư.”
“Anh đây.”
“Anh có thể nhìn em thật kỹ không?”
Thịnh Tuệ cuối cùng cũng nhớ ra ngoại hình của cô lúc này có thể rất lộn xộn, chắc chắn không phải là hình ảnh cô dâu xinh đẹp trầm lặng trong phim kịch, cô đột nhiên hối hận vì vừa nãy chạy quên cả hình tượng.
Thôi kệ, vợ chồng già còn so đo ngoại hình làm gì chứ.
Thịnh Tuệ tự an ủi trong lòng, cô hơi đỏ mặt đặt tay vào lòng bàn tay Chu Thời Dư, kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Mùi hương gỗ lạnh quen thuộc khiến lòng an tâm bao trùm lấy cô, lặng lẽ xoa dịu mọi căng thẳng trong cô.
“… Em hy vọng anh có thể nhớ kỹ dáng vẻ hiện tại của em.”
Khán giả im lặng hồi lâu bỗng thấy hai người hôn nhau thì ồ lên reo hò, Thịnh Tuệ lùi lại nửa bước, đôi môi mỏng ẩm ướt, cong mi cười ngọt ngào với Chu Thời Dư.
“Bởi vì khoảnh khắc tiếp theo em sẽ càng yêu anh, thích anh nhiều hơn.”

Sau khi lễ cưới kết thúc, quan khách đến từ năm châu bốn bể gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến họ, chẳng bao lâu sau, trong thánh đường chỉ còn lại một ít người.
Tiêu Mính và những người khác đang ngắm cảnh khu vườn bên ngoài.
Thịnh Tuệ cởi chiếc váy đuôi dài và thay sang một bộ đồ thường ngày nhẹ nhàng, tựa đầu vào vai Chu Thời Dư.
Sau khi tháo những cành hoa trang trí, giáo đường lại trở về vẻ trang nghiêm lúc trước.
Hai người lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dài ở hàng đầu, bên tai là tiếng thở của cô con gái đang ngủ trong xe đẩy.
“… Xin chào, xin lỗi vì đã làm phiền cô.”
Ngay khi Thịnh Tuệ tưởng rằng trong thánh đường chỉ còn lại hai người họ thì một giọng nữ dịu dàng đột nhiên vang lên từ phía sau, cô ấy nói tiếng phổ thông trôi chảy.
Hiếm khi gặp người Trung trên đảo, Thịnh Tuệ ngồi thẳng dậy, cô quay lại và thấy một người phụ nữ với khuôn mặt thanh tú đang đứng sau lưng mình.
Người phụ nữ này lớn tuổi hơn cô, nước da khỏe mạnh cho thấy cô ấy thường xuyên dành thời gian ở ngoài trời, nụ cười nhân hậu và ấm áp khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là muốn làm thân.
So với bề ngoài, điều thu hút nhiều sự chú ý của Thịnh Tuệ là những trang bị rất đỉnh của cô ấy: trên cổ đeo một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp, trên vai thì đeo một hộp đàn violin.
“Có lẽ hơi đột ngột.” Đối mặt với ánh mắt bối rối của Thịnh Tuệ, người phụ nữ mỉm cười giải thích mục đích của mình: “Vừa rồi tôi may mắn được tham dự lễ cưới và có chụp một vài bức ảnh, tôi muốn tặng hai người làm quà.”
Nói xong, người phụ nữ bật máy ảnh và quay về phía Thịnh Tuệ, cho Thịnh Tuệ xem bức ảnh cô ấy vừa chụp.
Thịnh Tuệ xem xong, trong lòng vô cùng cảm thán.
Buổi lễ cưới này có ý nghĩa rất lớn với Chu Thời Dư nên đương nhiên anh đã thuê một đội ngũ chuyên nghiệp với giá cao để quay phim và ghi lại toàn bộ quá trình.
Sau lễ cưới, Thịnh Tuệ xem sơ qua một số thành quả, mặc dù cô rất hài lòng với thành phẩm nhưng cảm xúc mang lại thì kém xa so với tấm ảnh của cô gái trước mặt.
Cô ấy chỉ cho cô xem ba bức ảnh.
Tấm đầu tiên là khi cô vén váy chạy về phía Chu Thời Dư, chiếc váy trắng như tuyết dài chạm đất, làn tóc cô tung bay và nhảy múa trong những đốm nắng.
Tấm thứ hai là khi Chu Thời Dư quay đầu lại, đôi mắt hơi đỏ.
Tấm thứ ba là lúc anh đọc lời thề, sau đó Thịnh Tuệ kiễng chân chuẩn bị hôn lên khóe môi của anh, Chu Thời Dư theo bản năng vòng tay qua eo cô.
So với những tấm chụp chuẩn xác và toàn diện của đoàn nhiếp ảnh, Thịnh Tuệ có thể nhìn ra được rằng cô nhiếp ảnh gia này khi nhấn nút chụp chắc hẳn đã dồn rất nhiều cảm xúc cá nhân vào đó.
“Cảm ơn cô.” Cô hơi khom lưng bày tỏ lòng biết ơn, lịch sự hỏi: “Xin hỏi, bức ảnh trong tay cô có thể gửi cho tôi một bản được không?”
“Đương nhiên rồi.”
Người phụ nữ cong mi mỉm cười đồng ý, sau khi bật chức năng Bluetooth và gửi ảnh cho Thịnh Tuệ, cô ấy lại cụp mắt nhìn hai người đang hôn nhau trên màn hình, thấp giọng nói: “Hai người trông thực sự hạnh phúc.”
Trong lời nói của cô ấy có chút cô đơn.
Ngay lúc Thịnh Tuệ đang nghi ngờ mình nghe nhầm thì thấy cô ấy ngẩng đầu lên vẫn mỉm cười như cũ, hỏi:
“Nếu tôi đăng bức ảnh này lên tài khoản Weibo của mình, hai anh chị có thấy phiền không?”
Thịnh Tuệ xem tài khoản Weibo thì phát hiện người phụ nữ mảnh khảnh và điềm tĩnh trước mặt cô tên là Miêu Đồ.
Cô ấy là một đạo diễn phim tài liệu trẻ đầy triển vọng.
Tác phẩm đầu tay nổi tiếng của cô ấy – “Mùa hè bất tận” đã giành giải Phim tài liệu hay nhất và giải Đạo diễn xuất sắc nhất, các giải thưởng phim truyện văn học nghệ thuật khác cũng đều giành được.
Ngay cả người theo dõi trên Weibo cũng lên tới hàng chục triệu.
Cân nhắc đến thân phận đặc biệt của Chu Thời Dư, hơn nữa cô cũng không muốn gây sự chú ý, Thịnh Tuệ cương quyết từ chối: “Xin lỗi, chúng tôi không muốn lộ diện trước công chúng.”
“Không sao đâu, có thể hiểu mà.” Miêu Đồ lắc đầu tỏ ra hiểu ý, mái tóc ngắn ngang vai trông thân thiện mà không mất vẻ giỏi giang: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng chúc hai người tân hôn vui vẻ.”
Thịnh Tuệ cười chân thành đáp lại: “Cám ơn.”
Thịnh Tuệ cảm thấy thân thiết khi gặp được đồng hương tại nơi đất khách quê người, cô tạm thời quên mất đám cưới, tự nhiên hỏi Miêu Đồ rằng cô ấy đến đây để làm việc hay đi du lịch.
Trong lúc trò chuyện, cô vô thức nhìn chiếc đàn violin hơi cũ trên vai Miêu Đồ, không khỏi thắc mắc: “Cô Miêu còn biết chơi đàn violon sao? Giỏi quá.”
“…… Không có.”
“Là một… người bạn cũ của tôi.” Nụ cười của Miêu Đồ hơi cứng lại, sau đó trở về vẻ bình thường:
“Anh ấy từng nhờ tôi mang theo một phần của anh ấy đi ngắm nhìn thế giới trông như thế nào.”
Nói xong, Miêu Đồ cụp mắt xuống che đi vẻ bi thương hiện lên trong mắt.
Cô ấy đỡ hộp đàn trên vai, ngẩng đầu cong mi nói lời tạm biệt:
“Tôi đi nơi khác trước nhé.
Tôi rất vui khi được tham dự đám cưới của hai người.”
“Vâng, cảm ơn cô vì đã tới.”
“..…” Nhìn bóng dáng mảnh khảnh biến mất ngoài cửa nhà thờ của người phụ nữ, Thịnh Tuệ kéo tay áo Chu Thời Dư vốn đã im lặng hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi có phải em nói sai không?”
“Có lẽ là mỗi người đều có nỗi lòng của riêng mình.”
Bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, trầm giọng nói: “Quân tử chi giao đạm như thủy*, bèo nước gặp nhau có thể như thế này đã là rất tốt rồi.”
(*)
Nghĩa là: Giao tình của người quân tử nhạt như nước.
“Cũng phải.” Thịnh Tuệ không quá đắn đo, nhìn Chu Thời Dư đứng dậy đẩy xe rời đi: “Em muốn ra ngoài không?”
“Ừ, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.” Chu Thời Dư cúi đầu liếc nhìn cục bông đang ngủ trong xe, môi bé chúm chím, mắt anh dịu hiền: “Tiện thể để cho Lương Hủ Bách giúp trông con bé một lát.”
Chu Thời Dư thế mà lại đồng ý để người khác chăm con gái mình ư?
Ý nghĩ của cô lập tức bị anh nhìn thấu, Thịnh Tuệ chưa kịp lên tiếng thì đã cảm thấy chóp mũi mình bị một ngón tay thon dài khều nhẹ.
“Người yêu của Lương Hủ Bách gần đây đang chuẩn bị mang thai.
Nửa năm nay cậu ấy học cách chăm trẻ.” Chu Thời Dư nghiêng người nhìn vào mắt cô, ám chỉ:
“Hôm nay là đám cưới của chúng ta, cũng nên trải qua thế giới hai người chứ.”
Thịnh Tuệ nghĩ đến việc suốt hai năm qua hai người chỉ chăm chăm vào con gái mà lơ là lẫn nhau, cô cảm thấy hơi áy náy nên gật đầu đồng ý:
“Anh muốn đi đâu, em sẽ đi cùng anh.”
Bộ dạng lấy lòng của cô lộ rõ ​​đến mức Chu Thời Dư nhướng mày hỏi: “Nơi nào cũng được à?”
“Đương nhiên rồi.” Âm cuối cao lên, lòng Thịnh Tuệ hơi ngứa ngáy, cô nghiêng người về phía trước lặp lại:
“Thịnh Tuệ sẽ đồng hành cùng Chu Thời Dư thật lâu, thật lâu, sẽ đi cùng anh ấy đến bất cứ nơi nào anh ấy muốn ——”
Cô còn chưa dứt lời thì anh đột nhiên cúi xuống, luồn tay qua lưng và chân Thịnh Tuệ, bế ngang cô lên một cách thuần thục và thoải mái.
“Ây ——”
Cô không kịp chuẩn bị, hai chân cô được nhấc lên khỏi mặt đất.
Thịnh Tuệ thở nhẹ một hơi rồi vòng tay qua cổ anh, cô cảm thấy đôi môi mỏng của Chu Thời Dư dừng ở bên tai mình, da chạm da.
“Anh nghe lũ trẻ ở đây nói, nếu chú rể bế cô dâu đi qua 99 bậc thang dẫn vào nhà thờ thì sẽ yêu nhau trọn đời, mãi không chia lìa.”
Người đàn ông thì thầm từng chữ rõ ràng, rơi vào tai cô giống như dỗ dành: “Chúng ta cũng thử một lần nhé?”
Bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Tuệ bị giọng điệu nửa đứng đắn nửa vui đùa của Chu Thời Dư chọc cười, cô cố ý trêu anh:
“Vừa nãy anh nói trong lời thề nguyện là anh không tin vào vận mệnh các kiểu ——”
Nửa câu sau còn dang dở thì bờ môi bị phong ấn bởi một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng không thể từ chối.
“Anh cũng đã nói rồi, đó là trước đây.”
Người đàn ông cướp đi hô hấp của người yêu, ăn no nê bằng cách cắn đôi môi mỏng của Thịnh Tuệ, hài lòng nhìn dấu răng mình ở môi dưới của cô:
“Cho đến một ngày, anh nhận được một báu vật do trời cao ban tặng.”
Chu Thời Dư ôm chặt Thịnh Tuệ trong lòng ngực, cười thấp giọng nói: “Lúc ấy anh đã nghĩ rằng…”
“Có lẽ trên đời này thật sự có Thần Thánh phù hộ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện về lễ cưới và bé cưng đến đây là hết rồi.
Từ chương sau là các ngoại truyện về thời cấp ba dưới góc nhìn của Chu Thời Dư (là các mẩu chuyện diễn ra thật ở quá khứ chứ không phải kiểu “nếu như” đâu nhé).
 
------oOo------
 


Chương trước Chương tiếp
Loading...