Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mùa Xuân Của Anh - Trang 2

Chương 71



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

Kết hôn càng lâu, Thịnh Tuệ càng nhận ra một đạo lý.
Trái ngược với vẻ ngoài hiền lành lịch sự, bản chất của Chu Thời Dư thực chất là khá nổi loạn và coi trời bằng vung.
Chẳng hạn như anh theo đuổi cảm giác k1ch thích cấm kỵ nên sẽ không ngần ngại tìm cách dụ dỗ mê hoặc nàng người yêu non nớt ngay ở những nơi giáo dục thiêng liêng.
Hay để tận hưởng niềm vui chinh phục, anh sẽ trang trí cho người yêu bằng chiếc khăn lụa mịn màng và đắt tiền nhất.
Hoặc là, khi người yêu đang chìm đắm trong đau khổ, biểu cảm của anh lại không giấu được vẻ vui mừng, thế là anh dùng mọi thủ đoạn để mạo phạm và chiếm đoạt lấy cô.
Thịnh Tuệ tuy ngờ nghệch nhưng lại cẩn thận mà nhấm nháp mùi vị đó.
Căn thư phòng từng bị liệt vào nơi cấm địa dưới sự trang trí cẩn thận của Chu Thời Dư đã trở thành màu vàng nhạt ấm áp yêu thích của Thịnh Tuệ.
Sàn nhà cứng lạnh cũng được trải thảm Ba Tư rất dày, ở một mức độ nhất định, dù là quỳ, nằm ngửa hay nằm sấp đều không cảm thấy đau.
Trên chiếc bàn gỗ dài và tủ gỗ bày trí một hàng chân nến, phía trên những ngọn nến trắng như sữa là ngọn lửa dập dờn, trong thư phòng rộng rãi không có gió thổi qua, chúng như những ngôi sao vàng đỏ đang nhấp nháy lung linh.
Thịnh Tuệ ngồi ở mép bàn dài có bề mặt gỗ sưa bóng loáng, lòng bàn tay phải của cô không chống mặt bàn nổi nữa.
Khi mái tóc đen xõa tung xuống, cô không còn chút sức lực nào ngã về phía sau, trong lúc hoảng hốt cô có cảm giác như mình đang lơ lửng trên những tầng mây.
Giây tiếp theo, đôi bàn tay ấm áp to khỏe kéo cô trở lại nhân gian, những ngón tay có khớp xương rõ ràng xuyên qua làn tóc cô.
“…….”
Đôi mắt cô mất đi tiêu điểm, Thịnh Tuệ cố gắng lấy lại ý thức thì chạm phải đôi mắt đen vừa yêu thương vừa ngỗ ngược của Chu Thời Dư.
Người đàn ông ôm cô vào lòng, tựa vào vầng trán đẫm mồ hôi của cô.
“Tuệ Tuệ.” Chu Thời Dư dùng tông giọng trầm khàn quyến rũ gọi tên thân mật của người yêu, đồng thời giơ tay nhéo cằm Thịnh Tuệ, cẩn thận dẫn dắt cô trước khi hôn:
“Ban ngày anh đã dạy em nên kêu anh như thế nào.”
“……”
Bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Tuệ đang trong trạng thái bị vỡ nát và rồi lắp ráp lại, xuyên qua đôi mắt thâm sâu khó dò của anh, cô có thể nhìn thấy rõ vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Cô cũng thấy rõ d*c vọng khống chế nặng nề và phức tạp hiếm có trong mắt Chu Thời Dư.
Khoảng khắc đó Thịnh Tuệ cảm thấy cô giống như một bông hoa trong nhà kính do chính tay Chu Thời Dư trồng.
Anh hy vọng cô có thể tự do và tùy ý mà nở hoa thật lâu, nhưng anh lại ích kỷ hy vọng vẻ đẹp lay động tâm hồn này chỉ được mình anh thưởng thức.
Chu Thời Dư biết rất rõ là cô sẽ không trở thành tài sản của riêng ai, nhưng trong giây phút nào đó lòng tham không đáy từ trong xương thịt anh cứ rỉ ra từng chút một, ước gì d*c vọng thầm kín này có thể ăn mòn cô, nhấn chìm cô.
Hoặc là, để Thịnh Tuệ thuần phục và đắm chìm vào nó trước.
Không phải Thịnh Tuệ không hiểu được điều này.
Chỉ là cô không muốn trở thành một con búp bê vải ngoan ngoãn vâng lời như trước, mặc dù cô ham mê hưởng lạc để Chu Thời Dư tùy ý hôn lên môi mình nhưng cô vẫn cố tình mạnh miệng, muốn anh phải là người thừa nhận trước.
Tay trái lẫn tay phải đều không còn chút sức nào, Thịnh Tuệ nhanh nhẹn vòng qua cổ anh, giọng điệu mềm mại vô tình quyến rũ:
“…..
Em không hiểu anh đang nói gì.”
Vừa nói xong, Thịnh Tuệ liền cảm giác được bàn tay to lớn đang ôm cô bỗng dùng sức, thân thể cô lơ lửng trong không trung.
Chu Thời Dư dễ dàng bế cô lên, cả người Thịnh Tuệ không có chỗ dựa, cô lập tức hiểu ra thế nào là “tự chuốc khổ vào thân”.
Hình xăm trên cổ tay trái của cô âm ỉ đau nhức, cô cắn chặt răng, run rẩy giống như con bướm xanh với đôi cánh ẩm ướt trong cơn mưa bão.
“Nếu không biết thì Tuệ Tuệ có thể nghiền ngẫm cho cẩn thận.”
Đó giờ Chu Thời Dư đều rất kiên nhẫn với Thịnh Tuệ, dù biết người yêu giả vờ ngốc nghếch nhưng anh không hề giận dữ mà chỉ nâng cô lên xuống trong lòng mình.
Ánh mắt anh rủ xuống, ngắm nhìn những ngón chân trắng nõn cong cong như ngọc của cô.
Hòa lẫn với tiếng nức nở yếu ớt hoảng loạn, Chu Thời Dư chậm rãi nói: “Đừng sốt ruột.”
“Đêm dài lắm, chúng ta còn rất nhiều thời gian, cho dù mặt trời có lên ba sào thì cũng không thành vấn đề.”
“……”
Cuối cùng, Thịnh Tuệ không thể bám víu vào đâu nên đuối sức, đành nhận mình thua cuộc.
Không có anh đỡ, mu bàn chân căng buốt làm cô mấy lần có cảm giác như mình sắp bị chuột rút tới nơi.
Nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, từng giọt nhỏ tí tách xuống sàn nhà, mặt bàn, ghế gỗ và tủ gỗ, thậm chí lấm lem lên những tấm thảm lông dê đắt tiền.
“…..
Anh trai.”
Thịnh Tuệ tước vũ khí đầu hàng, lời nói đứt quãng.
Cô cúi đầu cắn vành tai phải của anh, răng nanh chạm sâu vào da thịt, cố gắng làm cho đối phương cũng có cảm giác đau như mình.
Rồi cô lại nghĩ cơ thể Chu Thời Dư dễ để lại sẹo, trong lòng cảm thấy áy náy nên nhả miệng ra, lo lắng nhìn vết thương của anh.
Khi nhìn thấy dấu răng ở vành tai, Thịnh Tuệ như một con thú nhỏ ngây thơ với đôi mắt đỏ hồng ươn ướt, cô lại cúi đầu cẩn thận li3m láp cho anh.
Chu Thời Dư thu hết mọi thứ vào mắt, thái dương anh khẽ giật giật vì cảnh tượng trước mặt nhưng thần sắc vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.
Cổ tay trái Thịnh Tuệ bị thương, đêm nay không nên cử động nhiều.
Chu Thời Dư đành tiếp tục nghe bốn chữ kia và lựa chọn đặt cô lên chiếc tủ thấp dựa vào tường.
Anh chống tay lên cạnh tủ, cúi người xuống nhìn vào đôi mắt ướt át như nai con của Thịnh Tuệ, khàn giọng nói:
“Ngoan, nên nói lời hoàn chỉnh chứ.”
Quả thật vừa rồi Thịnh Tuệ đã dùng rất nhiều sức, tai phải của Chu Thời Dư vẫn còn hơi đau nhức.
Bản thân anh cũng không quan tâm đ ến chuyện này mà chỉ cười nhìn người tự cho mình đã làm sai nên vâng lời vòng tay qua cổ anh, ngoan ngoãn ghé vào vai anh rồi nhỏ giọng nói:
“…..
Anh trai Thời Dư.”
Vì đang vùi đầu nên giọng nữ mềm mại khi nói có phần rầu rĩ, cô không biết bốn chữ này ở trong lòng Chu Thời Dư gây ra sóng to gió lớn đến nhường nào.
Sức nặng của nó thậm chí còn vượt xa khao khát chiếm hữu người yêu của Chu Thời Dư.
Anh im lặng không nói một lời, kéo tấm chăn mỏng sau lưng ghế lên cẩn thận đắp cho Thịnh Tuệ rồi bế cô đi vào phòng tắm.
Sau một hồi cố gắng bày mưu tính kế vất vả, Thịnh Tuệ mơ mơ màng màng được anh chăm sóc tắm rửa trong phòng tắm, ngay cả những việc nhỏ nhặt như thay quần áo cũng đều do Chu Thời Dư tự mình làm.
Sau khi mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton thoải mái, sấy khô tóc và quấn chăn dày như cái bánh chưng, Thịnh Tuệ mới muộn màng nhận ra sự im lặng kéo dài của Chu Thời Dư.
Sau khi ngồi ở đầu giường tiêm thuốc xong, cô nhìn người đàn ông đi vứt miếng bông tẩm cồn và kim tiêm dùng một lần, khi anh về cô chủ động ôm lấy anh.
“… Anh không sao chứ?” Thịnh Tuệ biết bệnh nhân rối loạn lưỡng cực dù ở trạng thái không phát bệnh thì thi thoảng cũng sẽ có lúc tâm trạng thay đổi thất thường, vì vậy cô kiên nhẫn ôm anh, lay anh nhè nhẹ:
“Anh có muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát không?”
“Không sao đâu em.”
Chu Thời Dư ngồi ở mép giường, quay người lại hôn lên vầng trán mịn màng của vợ, nhìn đường nét ngũ quan gần như giống hệt mười ba năm trước của cô dưới ánh đèn ngủ.
Vì thế anh giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Thịnh Tuệ, cười nói: “Chỉ là anh cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.”
Ở độ tuổi sắp chạm ba mươi, anh dành gần một nửa thời gian để học cách yêu một ai đó.
Cảm giác này thực sự rất kỳ diệu.
Dường như trong cuộc đời của Chu Thời Dư, ngoài việc yêu thương trân trọng Thịnh Tuệ ra, anh không tìm được ý nghĩa nào khác.
(*)
(*)
“…… Như vậy dường như cũng khá tốt.”
“Hạnh phúc dù sao cũng chỉ trong tích tắc, có đau khổ mới làm người ta cảm thấy kéo dài vô tận.” Thịnh Tuệ rõ ràng đã hiểu sai ý anh, cô tựa đầu vào vai Chu Thời Dư, mỉm cười an ủi:
“Chúng ta còn một tương lai dài, vậy nên không có gì phải sợ hãi cả.”
Chu Thời Dư rủ mắt xuống nhìn mi mắt cong cong của cô, cô đang mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, dưới cổ áo rộng mở có thể nhìn thấy gáy của cô cũng như sống lưng thẳng tắp và dáng người thon thả bên dưới.
Sự trầm mặc không lên tiếng lại bị người yêu coi là khoảnh khắc yếu ớt dễ bị tổn thương.
Chu Thời Dư không nói gì, anh vui vẻ nhìn Thịnh Tuệ vòng cánh tay gầy gò ôm lấy mình, dùng bàn tay phải đeo nhẫn cưới vỗ nhẹ vào cánh tay anh như dỗ dành một đứa trẻ.
Một lúc lâu sau, Chu Thời Dư nhắm mắt lại, đột nhiên thấp giọng gọi họ tên cô: “Thịnh Tuệ.”
Anh rất ít khi gọi người yêu bằng họ tên đầy đủ nên cô hơi bất ngờ: “Hả?”
Chu Thời Dư cứ như bị nghiện, anh lại đọc họ tên của người yêu: “Thịnh Tuệ.”
“Em đây, sao thế?”
Chu Thời Dư nghe vậy thì cười cười: “Đột nhiên anh cảm thấy tên của em lấy rất hay.”
Thịnh Tuệ, lúa mì trĩu hạt vàng óng.
Dù nhìn thế nào thì nó cũng chỉ là một cành lúa mì cong trĩu xuống, có thể bắt gặp ở mọi nơi trong mùa thu vàng.
Nhưng với sức sống ngoan cường và tinh thần cống hiến, nó đã nuôi dưỡng biết bao con người cực khổ đang cận kề cái chết.
Chu Thời Dư nghĩ mình thật may mắn, kiếp này anh có thể gặp được Thịnh Tuệ và kết thành cặp vợ chồng xứng đôi vừa lứa cùng cô.

Ngày đến thăm gia đình Kỳ Hạ Cảnh được ấn định vào chiều thứ Bảy.
Sau khi biết bác sĩ nữ cõng cô lên mấy tầng lầu để vào phòng cấp cứu đã kết hôn với Kỳ Hạ Cảnh rồi sau đó định cư ở Thượng Hải, Thịnh Tuệ chỉ cảm thấy không thể tin được.
Năm đó cô còn quá nhỏ, lại bị bệnh không thể tự chăm sóc bản thân nên chẳng nhận ra bất kỳ manh mối nào.
Vì có cặp song sinh nên hai vợ chồng sống trong một căn biệt thự ở khu nhà giàu, mất khoảng nửa tiếng lái xe.
Khi xe đang chạy trên đường cái bằng phẳng, Thịnh Tuệ ngồi trên ghế phụ vẫn còn vẻ mặt bàng hoàng: “…..
Vậy lúc anh đang nằm viện, anh đã biết bác sĩ Lê và bác sĩ Kỳ là người yêu rồi sao?”
“Nói chính xác thì là, lúc đó Kỳ Hạ Cảnh vẫn còn đang yêu đơn phương.”
Qua khóe mắt, Chu Thời Dư thấy biểu cảm ngây thơ của nàng người yêu, môi anh cong lên, mắt mang ý cười: “Nói ra thì hơi phức tạp, bác sĩ Lê chịu trách nhiệm chăm sóc anh.
Sau này cũng nhờ chị ấy giật dây mà Kỳ Hạ Cảnh mới đồng ý làm bác sĩ phẫu thuật cho anh.”
Hóa ra bọn họ còn có một sự liên kết như vậy.
Thịnh Tuệ cái hiểu cái không gật gật đầu nhưng trong lòng lại gợn sóng một lúc lâu.
Lần cô bị bệnh đó, nếu cô chỉ có thể cảm ơn một người thì bác sĩ Lê Đông chắc chắn là đáp án duy nhất.
Chị ấy không những thanh toán viện phí giúp cô mà thậm chí còn tự mình tìm cho cô một quỹ cứu trợ trẻ em đáng tin cậy, nhưng chị ấy chưa từng yêu cầu Thịnh Tuệ làm bất cứ điều gì cho mình.
Tiếc là phần lớn thời gian làm việc của Lê Đông đều ở bệnh viện mà Thịnh Tuệ còn phải đi học.
Chờ đến khi Thịnh Tuệ được nghỉ học và có thể đến bệnh viện để cảm ơn thì mới biết tin là Lê Đông đã rời khỏi thành phố.
Mười ba năm thắm thoắt trôi qua vậy mà cô thực sự có thể gặp lại ân nhân cứu mạng của mình, thậm chí còn có thể nhìn thấy hiện giờ chị ấy đang sống rất tốt.
Thịnh Tuệ vô cùng biết ơn, cô cảm thấy cuộc sống không thể trọn vẹn hơn nữa.

Biệt thự nơi Kỳ Hạ Cảnh sống được bao quanh bởi cánh rừng xanh, giữa mỗi tòa nhà cách nhau rất xa đem lại sự riêng tư rất tuyệt vời.
Người ra đón bọn họ là Lê Đông.
Khi nhìn dáng vẻ của người phụ nữ từ xa, Thịnh Tuệ nhất thời cảm thấy thời gian như quay trở lại mười ba năm trước —— Ngoại trừ khí chất càng trở nên điềm tĩnh và dịu dàng hơn thì năm tháng không để lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt thanh tú của chị ấy.
Sau khi nhìn thấy hai người, Lê Đông chủ động đi tới đây, dừng lại hai bước trước mặt Thịnh Tuệ đang hơi xấu hổ, giọng ấm áp nói: “Bên ngoài trời nắng lắm, chúng ta vô nhà trước rồi nói chuyện.”
Thịnh Tuệ không còn dáng vẻ bình tĩnh khi đối mặt với các câu hỏi của truyền thông vài ngày trước đó mà chỉ cảm thấy mình như trở lại thành cô bé của mười ba năm về trước.
Lúc cô vội vàng định đáp lời thì Chu Thời Dư ở bên cạnh bước tới nắm lấy bàn tay phải của cô, lễ phép gật đầu:
“Vậy làm phiền bác sĩ Lê.”
Mấy người họ đi vào nhà bằng con đường rải sỏi bên ngoài biệt thự, Kỳ Hạ Cảnh – lúc nãy nói chuyện điện thoại ở tầng hai – đã làm xong công việc rồi đi xuống, trên tay vắt một chiếc áo khoác mỏng màu be.
Người đàn ông bước đôi chân dài đi về phía phòng khách nơi có ba người đang ở, sau khi đến gần, anh đi thẳng đến khoác áo khoác lên vai vợ trước mà quên bẵng hai người đối diện: “Hai ngày nay trời nhiều gió, cứ nên mặc thêm một lớp áo nữa đi.”
Đã quen với việc chồng chăm sóc mình mà không màng đến sự có mặt của người ngoài, Lê Đông bật cười vỗ nhẹ vào mu bàn tay Kỳ Hạ Cảnh, nhẹ giọng nói: “Thịnh Tuệ và Tiểu Chu tới đây.”
Thịnh Tuệ vội vàng cúi đầu cảm ơn hai ân nhân cứu mạng: “Sau này em có tới bệnh viện để cảm ơn anh chị nhưng nghe nói anh chị đều đã từ chức.
Em vẫn không tìm được cơ hội để nói lời cảm ơn.”
Vừa nói, hốc mắt cô lại đỏ lên, trong lòng cứ lặp đi lặp lại nhắc nhở mình đừng khóc nhưng cô vẫn không kìm được, chóp mũi chua xót: “….
Năm đó, em thật sự cảm ơn anh chị ——”
Nửa câu sau chìm trong tiếng nức nở nghẹn ngào, lúc Thịnh Tuệ đang vội vàng điều chỉnh cảm xúc thì đột nhiên cảm nhận được người phụ nữ đối diện giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô, động tác vẫn dịu dàng như mười ba năm trước.
“Không sao đâu.” Trên người Lê Đông toả ra tình thương của một người mẹ mà thời thơ ấu Thịnh Tuệ không có, cô ấy luôn có thể xoa dịu mọi cảm xúc kích động một cách nhanh chóng và âm thầm.
“Chị cũng vừa mới biết em và Tiểu Chu đã nên vợ nên chồng.”
“Nhìn thấy hai em hiện giờ đều tốt đẹp, tụi chị vô cùng vui mừng.”
“Đừng cảm thấy áy náy.” Kỳ Hạ Cảnh đang ôm hờ Lê Đông cũng lên tiếng.
Giọng nói của người đàn ông hơi lãnh đạm, nét mặt sắc bén càng tăng thêm cảm giác xa cách, khi nói chuyện luôn có vẻ tùy ý bất cần.
“Năm đó A Lê có thể nhanh chóng đến Thượng Hải nhậm chức đều nhờ vào mối quan hệ của Chu Thời Dư.
Vợ chồng hai người không cần phải nói lời cảm ơn riêng biệt làm gì.”
Thịnh Tuệ nghe vậy hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn chồng mình đã im lặng hồi lâu ở bên cạnh.
“Bác sĩ Lê vốn đã xuất sắc rồi.” Chu Thời Dư nghe vậy thì nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ là giúp hỏi một câu mà thôi.”
Sau khi chào hỏi vài câu, bọn họ lần lượt ngồi xuống.
Nhân lúc Lê Đông đứng dậy đi lấy trà cùng đồ ăn nhẹ và Kỳ Hạ Cảnh tìm cớ đi theo cô ấy vào bếp, Thịnh Tuệ kéo tay áo Chu Thời Dư ở bên cạnh mình.
Cô quay đầu lại nhìn hai vợ chồng thân thiết ở trong bếp, hạ giọng hỏi: “Em cảm thấy anh rất quen thuộc với bác sĩ Lê và bác sĩ Kỳ.
Mấy năm nay các anh vẫn giữ liên lạc với nhau à?”
Chu Thời Dư rủ mắt xuống, thấy tâm trạng căng thẳng của cô cuối cùng cũng thả lỏng, anh nắm lấy bàn tay phải của Thịnh Tuệ rồi đan các ngón tay vào nhau: “Ừ, anh có làm ăn với Kỳ Hạ Cảnh.”
Dừng một chút, anh nói thêm: “Với lại, anh ấy cũng là một trong số ít người biết chúng ta đã quen nhau từ trước.
Về vấn đề của em, sau này anh ấy cũng đã khai sáng cho anh rất nhiều.”
Kể lại chuyện mười ba năm trước, Thịnh Tuệ không khỏi tự trách bản thân, cô im lặng mím môi rồi lại nghe thấy Chu Thời Dư trầm giọng nói:
“Nhưng mà bây giờ ngẫm lại, lúc đó anh đến xin kinh nghiệm từ anh ấy đúng là một quyết định sai lầm.”
Thịnh Tuệ mông lung chậm rãi chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Chu Thời Dư hiếm khi im lặng thở dài, mãi mới bổ sung:
“Vì mãi sau này anh mới biết là anh ấy bị bác sĩ Lê đá hơn mười năm lận!”.


Chương trước Chương tiếp
Loading...