Mùa Xuân Của Anh - Trang 2
Chương 56: “em Rất Quan Tâm Anh Nhưng Em Không Muốn Tiếp Tục Như Thế Này Nữa Anh Có Hiểu Ý Em Không”
Editor: Cỏ May Mắn
–
Vì “ăn” bữa khuya quá muộn vào đêm hôm trước nên ngày hôm sau cặp vợ chồng mới cưới dậy trễ hai tiếng đồng hồ.
Dưới sự thúc giục liên tục của Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư vốn luôn thong thả ung dung cuối cùng cũng từ bỏ bữa sáng phức tạp.
Hai người đẩy nhanh tốc độ nhưng vẫn trễ một tiếng mới ra ngoài.
Kết quả là Tiêu Mính xin đi nhờ xe đến chỗ cắm trại cũng bị buộc phải đến muộn theo.
Trước khi lên xe, cô ấy không khỏi than thở thói hư tật xấu của thế hệ trẻ.
Thịnh Tuệ xuống ghế phụ đón cô ấy, ngượng ngùng cười: “Thôi để tớ ngồi ghế sau với cậu nha.”
Chu Thời Dư ngồi ở ghế lái nghe vậy thì nhướng mày, tay trái chống thái dương, tay phải gõ nhẹ vào vô lăng, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô ấy qua gương chiếu hậu.
Tiêu Mính vội vàng xua tay từ chối, khóe mắt liếc nhìn ai đó trong gương, nhún vai cong môi nói: “Đừng mà, tớ sợ bị ám sát lắm.”
Vừa nói, cô nàng vừa nhìn chiếc áo len màu xanh đậm của Thịnh Tuệ, vết đỏ trên xương quai xanh thoáng hiện dưới cổ áo rộng thùng thình.
Cô ấy lắc đầu, chân thành nói:
“Với lại, cưng của tớ, cậu có muốn cân nhắc dùng kem che khuyết điểm hoặc là kéo cổ áo lên không?”
“……”
Sau đó Thịnh Tuệ vội vàng chỉnh lại cổ áo và tìm kem che khuyết điểm trong túi xách, chiếc xe bắt đầu khởi động và lao vào con đường nhựa thẳng tắp.
Khung cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại, đêm qua Thịnh Tuệ chỉ ngủ được bốn năm tiếng, bây giờ cô được ánh nắng mùa xuân phía trên đầu sưởi ấm, mí mắt chớp chớp díu vào nhau mấy lần.
Lúc này, cô nghe thấy Chu Thời Dư ở bên cạnh lên tiếng: “Bộ phận nhân sự đưa ra điều kiện làm việc mới nhưng hình như cô Tiêu không đồng ý.
Cô cảm thấy điều kiện không tốt sao?”
Thịnh Tuệ tỉnh táo lên vài phần, nhận ra những lời đó là dành cho Tiêu Mính ở hàng sau.
“Tốt chứ, tiền lương gấp năm lần còn muốn tốt cỡ nào nữa? Thắp đèn lên tìm cũng không tìm thấy nơi thứ hai đâu.”
Từ gương chiếu hậu vừa hay có thể thấy Tiêu Mính đang nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu cô ấy chẳng hề để ý: “Nhưng tôi thực sự không nghĩ sẽ đến đó.”
Chu Thời Dư nghe vậy cũng không ngạc nhiên, nhìn thấy ánh nắng chiếu thẳng vào bên người Thịnh Tuệ, anh giơ tay mở tấm chắn nắng cho cô, nhàn nhạt nói:
“Tôi có thể hỏi lý do không?”
“Còn có thể là lý do gì chứ? Tôi biết mình không xứng với mức lương cao như vậy nên chắc chắn không dám nhận lời.”
“Lỡ như mục đích của anh không trong sáng, muốn tôi giúp anh làm chuyện xấu mà không nói cho Thịnh Tuệ biết thì sao?”
Tính tình của Tiêu Mính thẳng thắn, đó giờ luôn nghĩ gì nói nấy, hơn nữa bây giờ hợp đồng đã được ký kết nên lời nói của cô ấy càng coi trời bằng vung: “Tôi lại là kiểu người thấy tiền thì sáng mắt, lỡ đồng ý với anh thật thì sao bây giờ.”
Thịnh Tuệ nghe xong không khỏi phì cười, quay đầu nhìn cô nàng: “Vậy cậu có thể lén nói cho tớ biết, sau đó lại tống tiền anh ấy thêm vài lần nữa.”
“Con nhỏ ngốc này.” Tiêu Mính chồm tới xoa đầu cô một cách trìu mến: “Cậu thực sự nghĩ là hai chúng ta hợp tác bày trò xảo quyệt có thể đấu lại anh ấy thật đó hả?”
“……”
Thịnh Tuệ nhất thời không nghĩ ra được câu nào để phản bác.
Đừng nói là cô và Tiêu Mính, cho dù có gấp mười cặp như hai người bọn họ cộng lại thì cũng không thể bày mưu hại Chu Thời Dư.
Với vẻ mặt “Cảm ơn đã khen ngợi” của ai đó, Thịnh Tuệ quay đầu lại ngồi xuống và nhận được tin nhắn từ Tiêu Mính.
[Tiêu Mính: Tò mò chút nha, bình thường ông xã của cậu cũng đối với cậu tốt như thế này à?]
Thịnh Tuệ khó hiểu: “Thế nào?”
[Tiêu Mính: Khó nói lắm, có lẽ là cảm giác bố thí của cấp trên chăng? Dựa trên hành vi thì mọi chuyện có vẻ tốt khiến cậu cảm thấy nên biết ơn, nhưng thực tế là cậu luôn bị dắt mũi, trái lại có vẻ rất thiếu đòn.]
“……”
Bạn tốt dùng từ “bố thí” khó tránh khỏi làm Thịnh Tuệ cảm thấy không thoải mái, nhưng cô không thể phản bác mạnh mẽ vào lúc này: [Không phải bố thí đâu nhỉ.]
Tiêu Mính nhạy bén nắm được trọng điểm: [Cục cưng, cậu đừng phủ nhận giọng điệu ngập ngừng ở nửa sau câu của cậu, làm chị đây lo lắng quá đi.]
[Tiêu Mính: Xưa giờ cậu hiền lành tốt bụng mà, đừng nói với tớ là trong cuộc hôn nhân này cậu không giữ chút quyền chủ đạo nào đấy nhé.]
Cuộc sống hôn nhân viên mãn đến mức khi Thịnh Tuệ vừa thấy từ “quyền chủ đạo”, cô bỗng ngẩn người.
Sau khi nhíu mày do dự một lúc, cô chậm rãi gõ phím: “Tình cảm không phải là trao cho đôi bên sao? Tại sao lại cần phải khống chế đối phương?”
Tuy lời nói mang tính phản bác nhưng lòng cô cũng mơ hồ đồng ý với ý kiến của Tiêu Mính.
Từ lần đầu tiên hai người tình cờ gặp nhau đến lời mời cầu hôn dịu dàng nhưng mạnh mẽ của anh, từ việc mấy lần anh giấu bí mật không thú nhận sự thật đến sự cân bằng mong manh mà cả hai đang duy trì khi chân tướng được tiết lộ, dù nhìn ở góc độ nào đi nữa, Chu Thời Dư là người nắm toàn quyền chủ đạo trong mối quan hệ này.
Nói ngắn gọn là, trong mối quan hệ này Thịnh Tuệ luôn yêu cầu phải có sự chân thành và thẳng thắn, nhưng khi cô muốn biết về Chu Thời Dư thì lại phụ thuộc vào việc anh muốn cho cô biết nhiều bao nhiêu.
Ngay cả bệnh rối loạn lưỡng cực, từ việc phát hiện ra vết sẹo ở cổ tay cho đến bức tranh và sổ nhật ký, đều được hoàn thành với sự đồng ý ngầm và thậm chí là hướng dẫn của Chu Thời Dư.
Chu Thời Dư yêu cô, tôn trọng cô, quý mến cô, anh là người luôn được ngàn người ngắm nhìn lại sẵn sàng hạ thấp mình vì cô, đây là sự thật không thể chối cãi.
Nhưng đồng thời, sự phát triển và phương hướng của mối quan hệ này cũng như vị trí cao thấp bất bình đẳng của hai người hoàn toàn do một mình Chu Thời Dư quyết định, chưa bao giờ anh hỏi liệu cô có bằng lòng hay không.
Khi suy nghĩ của cô trôi xa, lòng bàn tay cô lại rung lên, Thịnh Tuệ cúi đầu đọc tin nhắn.
[Tiêu Mính: Ai nói cậu khống chế đâu.]
[Tiêu Mính: Ý tớ là, dù cậu thích đối phương đến mức nào thì cũng đừng chịu ấm ức trong mối quan hệ này.
Đừng bởi vì thích một người mà bỏ qua cảm xúc của bản thân.
Nói một cách đơn giản, khi cậu thấy không vui dù nhỏ đến đâu thì cũng phải nói ra, nghe không?]
Thịnh Tuệ vừa định trả lời thì nghe thấy Chu Thời Dư thấp giọng nhàn nhạt nói: “Đang nói chuyện gì thế?”
“Chuyện con gái, anh thì biết gì.” Biết Thịnh Tuệ sẽ không nói dối, Tiêu Mính nhanh miệng giành trả lời rồi chuyển chủ đề:
“Đúng rồi, ngày hôm qua bé Tuệ nói những người khác trong công ty của anh cũng đến, nhưng cậu ấy chưa nói tên ai.
Bọn họ là ai vậy?”
“……”
Chẳng mấy chốc Tiêu Mính đã có được đáp án.
Giữa núi rừng trùng điệp, tiếng chim hót véo von xen lẫn mùi hoa cỏ ngập tràn, người của Thành Hoà đã thuê toàn bộ khu cắm trại ngay bên bờ suối.
Khi nhóm Thịnh Tuệ đến nơi, hai người nam đang cùng nhau dựng lều còn cô gái duy nhất kế bên thì đang xếp bàn để chuẩn bị nguyên liệu.
Ngoại trừ cô gái là gương mặt xa lạ thì hai chàng trai còn lại Thịnh Tuệ đều biết: Khâu Tư và Hứa Trác – người mà cô đã đến mừng tân gia lần trước.
Khi đến gần thì thấy Hứa Trác đi về phía cô gái và nói chuyện, sau đó cô gái cười ngọt ngào ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên khóe miệng của anh ấy.
Chu Thời Dư bước đôi chân dài đi tới chào hỏi, còn Thịnh Tuệ thì bị Tiêu Mính siết lấy cánh tay, cô nhìn vẻ mặt kinh hãi của bạn thân.
“Hóa ra ông xã của cậu và Khâu Tư không phải là kẻ thù không đội trời chung à?”
Mặt Thịnh Tuệ lộ vẻ khó hiểu.
“Khâu Tư là người tổng phụ trách việc hợp tác của công ty chúng tớ với Thành Hòa.
Anh ta suốt ngày buôn chuyện về Chu Thời Dư.” Tiêu Mính nhớ lại chuyện đó, cảm thán liên tục:
“Anh ta suốt ngày bêu riếu là ông xã cậu khoe khoang tình cảm.
Tụi tớ đều tưởng mối quan hệ của hai người này không tốt chứ.”
Thịnh Tuệ nhớ tới yêu cầu của Khâu Tư trong điện thoại, cười nói: “Có lẽ anh ấy chỉ đơn thuần muốn yêu đương thôi.”
Tiêu Mính đứng từ xa nhìn Khâu Tư vây quanh Chu Thời Dư, chán ghét chế nhạo: “Lúc ở công ty đã cảm thấy anh ta không quá thông minh, không ngờ ở nơi riêng tư anh ta lại càng thêm ngốc nghếch.”
“……”
“Bà xã cậu cũng mang bạn theo thật à.”
Cùng lúc đó, Khâu Tư ở bên lều trại cũng chú ý đến sự có mặt của Tiêu Mính, anh ấy trừng mắt nhìn Chu Thời Dư, ngoài cười nhưng trong không cười: “Còn nữa, cái thằng này, cậu cũng đã biết từ lâu rồi phải không?”
Chu Thời Dư đã nghe qua một chút về sự bất đồng giữa Tiêu Mính và Khâu Tư ở nơi làm việc, nghe anh ấy nói vậy cũng chỉ ung dung nhướn mày tỏ vẻ cam chịu.
Ngoại trừ bạn gái Tô Oánh Oánh của Hứa Trác, tất cả những người có mặt đều là người quen, sau khi chào hỏi ngắn gọn, họ chia thành từng nhóm để chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho chuyến cắm trại.
Hứa Trác vừa mới yêu, chỉ muốn ở cùng bạn gái nên đề nghị: “Tôi và Oánh Oánh đi kiếm củi và than để nhóm lửa.
Mọi người lo dựng lều và nguyên liệu nấu ăn nhé.”
Hành lý của Chu Thời Dư và Thịnh Tuệ rất nhiều nên đương nhiên chịu trách nhiệm dựng lều, còn nhiệm vụ ăn uống đương nhiên giao cho Tiêu Mính và Khâu Tư.
Tiêu Mính cạn lời nhìn đôi tình nhân trẻ bước đi xa, lạnh lùng “a” một tiếng: “Có ai hiểu không, tôi thực sự rất ghét việc gán ghép bất chấp luôn đấy.”
(*)
Bản gốc dùng 配平文學 là một từ lóng chỉ việc gán ghép các nhân vật phụ trong phim, truyện,… thành đôi một cách bất chấp.
Khâu Tư gật đầu đồng tình: “Không ngờ cũng có một ngày hai chúng ta lại có cùng quan điểm.”
“?”
Tiêu Mính không muốn để ý đến anh ấy, cô nàng nhịn không được mà trợn trắng mắt, cố gắng đặt chiếc hộp nặng lên trên cao:
“Có lẽ người tôi ghét nhất trong việc gán ghép chính là bản thân anh đấy.”
“Tôi cũng thế.”
Khâu Tư thấy cô tay chân gầy gò, anh dễ dàng nhấc chiếc hộp lên bằng một tay, nhìn thấy Tiêu Mính lại cúi xuống muốn dọn vỉ nướng BBQ, anh không khỏi chặc lưỡi: “Cái cơ thể nhỏ bé của cô cứ phải dọn này dọn nọ thế à?”
“Cô đi xiên thịt đi.” Anh cầm lấy vỉ nướng từ tay Tiêu Mính, khi nghe đối phương thở dài xả giận, anh nhếch miệng cười vui vẻ: “Làm không được mà sao cứ phải cậy mạnh, đến khi bị dập vào chân như lúc trước thì lại khóc như vỡ đê.”
“……”
Bị nhắc đến nỗi đau trong quá khứ, Tiêu Mính bực bội giơ con dao bếp trong tay lên: “Nếu anh còn nói lảm nhảm thì có tin tôi sẽ băm nhỏ anh ra không, đúng lúc bữa tối nay xiên thịt nướng than.”
“Cô trong ngoài thống nhất thật đấy.” Khâu Tư nhìn cô gầy mỏng như tờ giấy lại còn buông lời gay gắt, anh chẳng những không tức giận mà chỉ thấy buồn cười.
“Dù ở nơi làm việc hay ở bên ngoài thì cô mắng tôi càng lúc càng thuận miệng.”
“Nhảm nhí, tôi còn dám đối đầu với Chu Thời Dư.” Tiêu Minh bị anh cười, cảm thấy khó hiểu: “Với lại đã tan sở rồi, vì sao tôi phải cung phụng anh chứ? Anh là cha của tôi à?”
Đúng là Khâu Tư nghĩ tới cảnh đối phương gọi mình là “cha” thật, anh nhướng mày ngừng tranh cãi.
–
Kế hoạch ngắm hoa đào dự kiến sẽ vào ngày mai.
Khi mặt trời lặn về Tây, màn đêm buông xuống, mọi người bắt đầu nhóm lửa đốt than, giữa những tia lửa nổ lách tách, mùi thơm của rau thịt rất nhanh bay đến.
Sáu người ngồi quanh bờ suối trò chuyện, miệng chóp chép ăn không ngừng, bên tai tràn ngập tiếng côn trùng và tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng lại cãi nhau vài câu rồi ngay lập tức bị tiếng cười to xí xóa.
Trong rừng đêm xuân lạnh hơn, Thịnh Tuệ quấn chăn ngồi trên ghế xếp, trong tay cầm cốc trà nóng Chu Thời Dư đặc biệt pha cho cô.
Cô đang chăm chú lắng nghe Tô Oánh Oánh kể câu chuyện lần đầu gặp nhau của cô ấy và Hứa Trác, bỗng nhiên bên tai cô nghe thấy tiếng xào xạc giống như tiếng chân giẫm lên lá khô.
Là Chu Thời Dư ở bên cạnh đứng dậy rời đi, bóng dáng cao gầy dường như hòa vào màn đêm vô tận.
Thịnh Tuệ nhìn thấy anh bước vào căn lều dành cho hai người mà không hề quay đầu lại, không hiểu sao vài giây sau cô cũng đứng dậy đi theo anh.
Người bên ngoài tạo tiếng động quá lớn, vừa ca hát vừa cười đùa, hoàn toàn che đi tiếng bước chân của Thịnh Tuệ.
Cô nhẹ nhàng đến gần, từ xa nhìn thấy Chu Thời Dư đang ngẩng đầu uống nước qua khe hở của lều trại.
Có một chiếc hộp vuông đặt trên chiếc bàn vuông nhỏ trước mặt anh, từ góc nhìn của Thịnh Tuệ, cô có thể thấy chiếc hộp được chia thành nhiều ô vuông nhỏ, trong mỗi ô vuông có năm, sáu viên thuốc với hình dạng khác nhau.
Có cái nửa viên, có cái là một viên dài hoặc một viên tròn.
Thịnh Tuệ nhớ lần trước khi cô đi đến Kinh Bắc, nửa đêm và sáng sớm cô tình cờ bắt gặp Chu Thời Dư đang uống thuốc, anh còn lừa cô nói rằng đó là thực phẩm chức năng.
Trong sách nói rằng những người mắc chứng rối loạn lưỡng cực nên uống thuốc đều đặn hàng ngày.
Bây giờ chỉ mới bảy giờ tối, bình thường lúc này Chu Thời Dư đang ở nhà nấu cơm, Thịnh Tuệ cũng chưa từng thấy anh uống thuốc.
Vậy rốt cuộc là anh có uống thuốc không? Nếu có uống thì uống vào lúc nào?
Thịnh Tuệ quả thực bị vấn đề này làm cho ruột gan cồn cào, bỗng thấy người trong lều đã phát hiện ra cô, cô ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt đang tập trung dừng trên người mình.
Chu Thời Dư phát hiện cô đang đi vào lều nhưng anh không hề luống cuống, anh không nhanh không chậm cất hộp thuốc đi, làm như không có chuyện gì mà đi về phía trước, giọng điệu ấm áp hỏi:
“Sao đột nhiên em lại đến đây? Thấy lạnh hả em?”
Nói xong, anh giơ tay cẩn thận chỉnh lại tấm chăn bị tuột nửa chừng cho Thịnh Tuệ.
Nếu là mấy ngày trước, Thịnh Tuệ sẽ nương theo mà né tránh chủ đề này, nhưng có lẽ bị tin nhắn của Tiêu Mính ảnh hưởng nên hôm nay cô muốn dò hỏi tới cùng.
“Tàm tạm.” Cô lắc đầu nhìn về phía chiếc bàn không còn hộp thuốc nữa.
“Vừa rồi anh uống thuốc sao?”
Chu Thời Dư đang giúp cô chỉnh lại chăn bỗng khựng lại, nhàn nhạt nói: “Ừm, em có muốn đổi cho em một cái chăn dày hơn không?”
“Không cần đổi.”
Kéo dài cuộc trò chuyện vô cùng khó khăn khiến Thịnh Tuệ cảm thấy rất khó chịu.
Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt dưới ống tay áo dài, nhìn chằm chằm vào hai mắt anh, quyết không nhượng bộ:
“Chu Thời Dư, hằng ngày anh uống thuốc lúc mấy giờ vậy? Vì sao trước nay em không thấy anh uống bao giờ thế?”
“……”
Nhận ra mình không thể tránh được nữa, Chu Thời Dư im lặng thở dài, ý cười trong đôi mắt đen sau tròng kính phai nhạt đi đôi chút.
Anh giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Thịnh Tuệ, có vẻ bất đắc dĩ: “Hiếm khi có cơ hội ra ngoài một lần, nhất định phải nói chuyện này bây giờ sao?”
Thịnh Tuệ nhìn vào mắt anh, kiên quyết nói: “Em không hiểu, đối với anh đây là một câu hỏi rất khó để anh trả lời cho em biết sao?”
Cô cũng là một bệnh nhân.
Thời gian cô được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường gần giống như căn bệnh rối loạn lưỡng cực của Chu Thời Dư, mỗi ngày trước ba bữa cơm và trước khi đi ngủ cô cần tiêm thuốc để duy trì đường huyết, tần suất cũng cao hơn số lần anh uống thuốc mỗi ngày.
Mặc dù không chủ động nói ra nhưng Thịnh Tuệ chưa bao giờ giữ kín những chuyện này.
“…..
Tuệ Tuệ, thật ra vào thời điểm bệnh lưỡng cực không phát tác, anh có thể làm được, nhìn qua không khác gì một người bình thường cả.”
Ước chừng mười giây trôi qua, Chu Thời Dư lại lên tiếng, anh nói chậm hơn bình thường rất nhiều, hiển nhiên là đã cân nhắc kỹ càng: “Em không cần quá lo lắng, cũng không cần lãng phí thời gian vốn là giây phút rảnh rỗi của em để tìm hiểu về bệnh tình của anh.”
“—— Điều đó sẽ chỉ khiến anh cảm thấy lúc nào mình cũng là một kẻ điên.”
Anh cúi xuống hôn lên trán cô, trầm giọng nói: “Xem như anh cầu xin em giúp anh, thương xót anh, chúng ta sẽ không nói về chuyện này nữa, được không em?”
“……”
“Nhưng em không thích như vậy.”
Chóp mũi cô tràn ngập mùi gỗ lạnh đắng chát, đầu lưỡi Thịnh Tuệ có thể cảm nhận được chút vị đắng nhè nhẹ.
“Chu Thời Dư, em là một người rất ngốc nghếch.”
“Em không muốn mỗi ngày tỉnh dậy, điều đầu tiên em làm là tự hỏi xem liệu anh có còn giấu em chuyện gì nữa không.”
Cô rút ra khỏi vòng tay Chu Thời Dư, siết chặt lòng bàn tay đến phát đau.
Đây là lần đầu tiên cô mâu thuẫn trực diện với chồng sau khi kết hôn, khó khăn đến mức cô gần như chỉ có thể lặp lại những gì mình đã nói:
“Em rất quan tâm anh, nhưng em không muốn tiếp tục như thế này nữa.
Anh có hiểu ý em không?”
------oOo------