Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mùa Xuân Của Anh - Trang 2

Chương 40: Điều Này Có Nghĩa Là Cô Ấy Bắt Đầu Thích Tôi Phải Không



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

Sau khi nhận ra mình thích Chu Thời Dư, lối sinh hoạt của Thịnh Tuệ dường như thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Hai mươi bảy năm qua cô chưa từng động lòng với bất kỳ ai, kể cả giai đoạn mập mờ cũng không có, thậm chí cô từng nghĩ mình không có khả năng yêu đương, cô còn thản nhiên chấp nhận cuộc đời thiếu “tình yêu” như là một thứ không cần thiết trong cuộc sống.
Cô có tính cách sợ hãi với ý tốt, nếu biết mình không thể trả ơn thì cô sẽ cắt đứt sự giúp đỡ và tiếp cận của người khác.
 
Trùng hợp là, đây cũng chính là lý do khiến cô quyết định kết hôn với Chu Thời Dư: hai người phù hợp, bổ sung cho nhau, có thể đáp ứng nhu cầu của nhau.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên trong đời, cô nhận ra mình có thể rung động trước người khác, mà người này lại là chồng cô —— logic nghe có vẻ buồn cười, nhưng Thịnh Tuệ vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Có lẽ niềm vui này đến từ định kiến ​​trước đây của cô là cảnh giác với sự không chắc chắn trong tình yêu, nhưng ít nhất là hầu hết thời gian, cảm giác an toàn mà Chu Thời Dư mang lại cho cô cũng đủ để cô quên đi những lo lắng nhỏ nhặt của mình.
Chẳng hạn như sáng hôm sau cô tỉnh giấc, điều đầu tiên cô cảm nhận được là bàn tay của anh đặt trên eo của cô nặng trĩu.
Chu Thời Dư ôm cô không bao giờ tùy tiện đặt tay lên eo, ngay cả khi ngủ, cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của anh cũng sẽ ôm áp sát sống lưng cô, luôn mang đến cho người ta cảm giác quý giá, không nỡ buông tay.
Vì để cho anh nghỉ ngơi thật tốt, đêm hôm qua Thịnh Tuệ nói lặp đi lặp lại mấy lần rằng hôm nay không cần dậy sớm, vậy nên cô mới bắt gặp cảnh Chu Thời Dư ngủ vào lúc sáng sớm thế này.
Khi tháo kính ra, đường nét trên khuôn mặt của anh càng thêm sắc bén, ngay cả khi nhắm mắt anh vẫn toát lên vẻ uy nghiêm.
Ánh nắng ban mai ấm áp của mùa xuân nhẹ nhàng xuyên qua tấm lưới cửa sổ, chiếu xuống tóc và vai Chu Thời Dư như những đốm sáng vàng nhảy múa, ngay cả hơi thở dài đều đặn của anh như có ý dụ dỗ.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Thịnh Tuệ có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên khuôn mặt không tì vết của anh.
“…… Em đang nhìn gì đó?”
Một giọng nam khàn khàn có giọng mũi trầm trầm vang lên.
Chu Thời Dư không mở mắt, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, khi nói chuyện lồ ng ngực hơi rung rung.
Thịnh Tuệ thầm nghĩ người này nhắm mắt mà sao lại biết vậy chứ, cô bèn dời mắt đi thì cảm thấy cánh tay đặt trên eo mình siết chặt.
Anh vùi đầu vùi vào hõm cổ cô, giây tiếp theo, vành tai cô hơi nhói: “Sao em không nói gì thế?”
“…Chu Thời Dư, đừng cắn.” Thịnh Tuệ giơ tay lên nhẹ đẩy vai anh ra, thấp giọng nói: “Đau em.”
Tay cô chẳng có chút lực nào, chỉ đành để Chu Thời Dư càng ôm chặt hơn, anh nắm lấy tay Thịnh Tuệ kéo ra sau vai mình.
Dưới vết sẹo ngoằn ngoèo, đầu ngón tay Thịnh Tuệ chạm vào mấy vết xước mới dày đặc, rõ ràng là được tạo ra từ tay cô.
Cảnh tượng tối qua hiện lên trong đầu cô, vành tai cô nóng bừng, câu hỏi trầm thấp trêu chọc của anh truyền đến tai:
“Anh cho bà Chu cào anh rồi, cắn em một cái cũng không được hay sao?”
“……”
Giọng nam khàn khàn làm gợi đến cảnh tượng đêm qua, Thịnh Tuệ nhớ lại tối hôm qua cô muốn chơi với Bình An vì đã mấy ngày không gặp nó, nhưng cô vừa ngồi xuống thảm không bao lâu thì đã bị người nọ ôm vào lòng vì lý do “mặt đất lạnh”.
Kế tiếp không biết vì sao lại nhắc đến chuyện trừng phạt khi hai người ở trong bệnh viện.
Chu Thời Dư nhàn nhã vuốt v e núi tuyết đầy đặn trắng trẻo, trầm giọng yêu cầu Thịnh Tuệ chọn một trong ba địa điểm anh nói.
Thịnh Tuệ vốn không thể cưỡng lại giọng điệu trầm thấp dụ dỗ của anh, từ sau khi nhận ra được tình cảm trong lòng, khi đối mặt với Chu Thời Dư cô càng trở nên ngoan ngoãn phục tùng.
Bệnh viện thì quá hoang đường, trên xe thì cô không thể cử động, cô mơ mơ màng màng chọn phòng ngủ ở nhà.
Sau đó cô được anh bế lên rồi đặt xuống, giống như ngày đó qua điện thoại, anh dạy cô học cách hiểu chính mình.
Chu Thời Dư đích thân tiến vào hiện trường, anh vẫn kiên nhẫn như cũ, lòng bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy tay phải Thịnh Tuệ, dịu dàng ma sát, khiến đôi môi mềm mại mỏng manh hóa thành nước.
Thịnh Tuệ chỉ nhớ được trong phòng ngủ chưa bật đèn, cô giống như ma cà rồng né tránh ánh sáng.
Về phần thợ săn Chu Thời Dư, anh xoay người cô đối diện với mình, đôi môi mỏng chạm vào đằng sau vành tai đỏ hồng của Thịnh Tuệ, răng cắn vào xương tai cô nhẹ nhàng ma sát.
“Bé Tuệ đừng khóc.” Anh nhẹ nhàng an ủi người đang khóc nức nở trong lòng mình: “Anh dạy em một lần nữa, được không?”
“……”
Vì trình độ học hỏi còn non kém, suốt đêm Thịnh Tuệ được anh dạy dỗ mấy lần.
Lúc này cô mới nhớ ra tối hôm qua mình bị lừa, vừa ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen của anh, cô bị ý cười trong đó làm cho thơ thẩn.
Lòng tà ác sinh ra từ sự hèn nhát, đầu óc vừa tỉnh ngủ của cô khó tránh khỏi ngây ngô và liều lĩnh, cô bắt chước dáng vẻ của Chu Thời Dư, nhoài người qua không nhẹ không mạnh gặm vành tai của anh.
Thịnh Tuệ hài lòng nhìn dấu vết hình lưỡi liềm nông mình mới tạo ra, cô học tính vô lại như anh, bắt đầu nói nhảm: “Vợ chồng không có thù qua đêm, vừa rồi anh lại ác ý trả thù.”
Chu Thời Dư nhướng mày, sau khi đứng dậy, anh cúi người bế Thịnh Tuệ lên: “Có thù tất báo.”
“Sai rồi.” Thịnh Tuệ mềm oặt dựa vào người anh, đầu tựa vào bờ vai rộng của chồng, sửa lại:
“Cái này gọi là ‘là người phải học cách trưởng thành’.”
“Vậy anh hy vọng em mãi là bé con.” Chu Thời Dư nghe xong cười nhẹ, nghiêng đầu hôn lên má Thịnh Tuệ, nhẹ giọng hỏi:”
“Em muốn đến phòng thay đồ hay anh mang quần áo qua cho em?”
“……”
Hôm nay trước khi ra ngoài, Chu Thời Dư lại theo thói quen hỏi cô có muốn anh đưa đi làm không, khác với trước đây, Thịnh Tuệ không còn lấy lý do bất tiện mà từ chối nữa.
 
Cô đứng ở huyền quan suy nghĩ vài giây, ngẩng đầu lên hỏi: “Có làm chậm trễ công việc của anh không?”
“Không đâu.”
Chu Thời Dư rủ mắt nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, bộ váy màu đỏ rượu khiến làn da cô càng thêm trắng sáng, anh nói: “Anh là ông chủ mà, không cần phải chấm công.”
“……”
Thịnh Tuệ nhớ lại tuần trước, vì để chấm công đúng giờ mà cô phải chạy như điên ở ga tàu điện ngầm, cô lặng lẽ rời mắt khỏi khuôn mặt tươi cười của nhà tư bản vô đạo đức, mặt không cảm xúc mà nói “ồ” một tiếng.
Chu Thời Dư thu hết những biểu cảm nhỏ của cô vào mắt, ý cười trong mắt anh càng thêm sâu.
“Đúng rồi, hôm qua chủ nhiệm Hầu bảo em hôm nay đến bệnh viện để nghe kế hoạch phẫu thuật.”
Trước khi xuống xe, Thịnh Tuệ nhớ tới chuyện quan trọng: “Có lẽ buổi tối em phải về nhà muộn.”
Từ lúc nhập viện tối qua đến giờ, Thịnh Điền gọi điện cho Thịnh Tuệ mấy lần, ông ta nói muốn rời đi, nhưng lại không giải thích lý do.
Thịnh Tuệ đã hỏi thăm thì biết được năng lực chuyên môn của chủ nhiệm Hầu thuộc hàng giỏi nhất Thượng Hải, ông ấy sẵn sàng dành thời gian để chẩn đoán và điều trị vì mối quan hệ với Chu Thời Dư, vào phút chót Thịnh Điền lại muốn đổi bệnh viện, nếu dung từ “gây rối vô cớ” thì cũng không đủ để hình dung hành động của ông ta.
Không còn đủ kiên nhẫn để nghe những lời phàn nàn của Thịnh Điền, Thịnh Tuệ ngưng trả lời điện thoại, cô dự định hôm nay sẽ đến bệnh viện để kiểm tra tình hình.
“Được, nếu cần anh đón thì gọi cho anh.”
Chu Thời Dư đỗ xe cách trường học một con đường, quay đầu sang thấy Thịnh Tuệ đang cúi đầu tháo dây an toàn, không nhanh không chậm nói:
“Có phải bà Chu quên gì rồi không?”
Thịnh Tuệ đang định bấm khóa mở dây an toàn ra, nghe vậy thì khó hiểu ngẩng đầu lên: “Hả?”
“Tuệ Tuệ không định đi xe chùa đấy chứ?”
Chu Thời Dư đặt tay trái lên vô lăng, rủ mắt nhìn đôi môi mỏng của cô, ẩn ý nói: “Nhắc nhở thân thiện, nơi này không chấp nhận giao dịch tiền bạc.”
Mục đích của anh rõ như ban ngày, hai tay Thịnh Tuệ siết chặt dây an toàn nhìn nụ cười thâm trầm đang nghiêng qua đây của anh, cô nhoài người qua hôn lên đôi môi mỏng, vừa chạm vào là tách ra ngay lập tức:
“Vậy có đủ chưa ——”
Cô còn chưa nói xong, đôi tay khô ráo ấm áp của Chu Thời Dư đã nhẹ nhàng đỡ gáy Thịnh Tuệ, kéo cô sang bên cạnh anh, gia tăng nụ hôn này.
Anh ‘làm nhiều quen tay’ khơi mở răng miệng cướp lấy hơi thở của cô, sau cùng anh lùi lại, vẫn chưa đã thèm mà hôn lên khóe miệng Thịnh Tuệ một cái.
“……”
Hơi thở của Thịnh Tuệ không ổn định, cô gọi thẳng tên anh để lên án: “Chu Thời Dư, anh tăng giá vô tội vạ!”
Chu Thời Dư dùng đầu ngón tay chỉnh lại mái tóc rối bù của cô, anh vén tóc ra sau tai cô, nở nụ cười cặn bã đội lốt thư sinh hiền lành:
“Đấy gọi là ‘trả tiền thừa’.”
“……”

Nhờ vết cắn trên miệng ai đó ban tặng mà cả ngày hôm nay Thịnh Tuệ nhận được vô số ánh mắt thăm dò.
Nhất là vì cuối tuần cô vừa đăng ảnh lên vòng bạn bè, vậy nên mọi người xôn xao bàn tán, ngay cả những đồng nghiệp không quen biết cô khi nhìn thấy cô cũng chủ động hỏi thăm về cuộc sống tân hôn thế nào.
Thậm chí trong giờ học thủ công mỹ thuật buổi chiều, có học sinh chạy tới hỏi cô: “Cô ơi, sao miệng cô bị trầy thế?”
“…….”
Giáo viên thủ công mỹ thuật đang giảng bài trên bục giảng, Thịnh Tuệ nhìn ánh mắt trêu chọc của Tề Duyệt ở bên cạnh, vội vàng nhỏ giọng bảo học sinh quay lại nghe giảng.
 
Trong hai năm qua, nhà trường đã nỗ lực thực hiện phương pháp giảng dạy theo từng cấp độ, tức là cùng nội dung giảng dạy, nhưng trường sẽ sắp xếp các cấp độ giảng dạy khác nhau tùy theo khả năng và trình độ trí tuệ của học sinh.
Ví dụ, lớp học thủ công mỹ thuật hôm nay dạy học sinh nhận biết các loại trái cây, dựa trên khả năng học tập của từng em học sinh mà giáo viên sẽ đặt ra các mục tiêu học tập khác nhau cho mỗi trẻ.
Đối với cấp độ thứ nhất, tức là những học sinh có khả năng cao nhất, các em cần độc lập lắp ráp các khối gỗ nhỏ đầy màu sắc thành hình dạng trái cây hoàn chỉnh.
Đối với cấp độ thứ hai, tức là những học sinh có khả năng trung bình hơn, các em cần phải dán các thẻ có hình nguyên quả hoặc nửa quả trái cây vào khuôn tương ứng.
Đối với những trẻ có khả năng yếu hơn, tức là cấp độ thứ ba, các con số hình xúc xắc sẽ được dán trước trên đồ dùng dạy học, sau đó học sinh sẽ dán chúng vào những tấm thẻ nhỏ tương ứng.
Học sinh hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được khoai tây chiên như một phần thưởng – gọi là phần thưởng nhưng đối với một số học sinh gặp khó khăn trong giao tiếp thì đó cũng là một phần của quá trình giảng dạy.
Thịnh Tuệ cầm khoai tây chiên, đưa mắt nhìn Chu Dập đang ngồi ở hàng ghế sau.
Đúng như cô đã nhận định trước đây, vấn đề lớn nhất của Chu Dập là rào cản giao tiếp, cậu bé không có khả năng chủ động giao tiếp với người khác.
Cậu nhóc thậm chí không cần nghe giáo viên dạy trên bục giảng mà có thể tự mình giải xong câu đố, sau đó cúi đầu hồi lâu không nói lời nào.
Trước mặt cậu là một cuốn sách đang mở, trong đó có nhiều tấm thẻ nhỏ do Thịnh Tuệ chuẩn bị cho cậu, tấm ở phía trên bên phải là thẻ “Khoai tây chiên”.
Chỉ cần xé tấm thẻ ra, rồi dán lên băng gai dính (velcro) trước mặt mình, sau đó đi tới đưa cho Thịnh Tuệ để bày tỏ nhu cầu “muốn khoai tây chiên”, như này thì sẽ được xem là hoàn thành việc giao tiếp cách gián tiếp.
Tiếc là cậu bé chậm chạp, mãi vẫn chưa động đậy.
Cuối cùng, Thịnh Tuệ chủ động đi đến bàn của cậu nhóc.
Cô ngồi xổm xuống hỏi thăm, cậu nhóc đẹp trai mới chậm rãi ngẩng đầu lên đáp lại.
Cậu nhìn chằm chằm Thịnh Tuệ vài giây, sau đó xé thẻ khoai tây chiên rồi đưa ra cho cô.
 
“… Chu Dập tiến bộ rất nhanh.
Em nhớ lần đầu gặp nó, nó trông giống như một đứa trẻ hoàn toàn khép kín bản thân vậy.”
Trong giờ giải lao, Tề Duyệt vừa nói chuyện ở phía cuối lớp với Thịnh Tuệ vừa lấy bút che khuyết điểm từ trong túi ra.
Tề Duyệt tốt bụng dẩu môi về phía cổ áo của cô: “Chị che lại đi, vẫn nhìn thấy chút dấu vết đấy.”
Thịnh Tuệ lập tức phản ứng lại, lịch sự cảm ơn vì được cho mượn bút che khuyết điểm, cô kéo khóa lưng thật chặt, nhẹ giọng nói: “…..
Cảm ơn.”
“Xem ra cuộc sống tân hôn của cô giáo Thịnh của chúng ta rất viên mãn nhỉ.” Tề Duyệt cười hì hì nói, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô ấy quay lại hỏi:
“Nhưng xem ảnh chị đăng thấy quen mắt lắm, là người nổi tiếng phải không?”
Thịnh Tuệ bật cười: “Sao lại thế được?”
“Em cũng đoán là không phải, nhưng mà nhìn đẹp trai lắm, với cả ánh mắt anh ấy nhìn chị rất dịu dàng luôn.”
Tề Duyệt hâm mộ cảm thán: “Em nhớ lúc em và chồng kết hôn, anh ấy luôn gọi em là cục cưng của anh.
Bây giờ á hả, không chỉ là tán gẫu với đồng nghiệp nữ nữa đâu.”
Thịnh Tuệ nhớ chồng Tề Duyệt không phải là giáo viên: “Có hiểu lầm gì không?”
“Có gì mà hiểu lầm chứ?”
Tề Duyệt trợn mắt: “Tự dưng khi không anh ta dùng hai cái điện thoại là em biết có điềm rồi, nửa đêm anh ta dùng vân tay mở khóa cái điện thoại mới, em bắt gặp đang nói chuyện thả thính với đồng nghiệp nữ.”
Tề Duyệt với cái lý luận “chẳng ai tự dưng đi cười với cái điện thoại” làm Thịnh Tuệ dở cười dở khóc, cô nghe các đồng nghiệp soi tìm dấu vết từ app mua sắm, app đặt cơm, app Năng Lượng Rừng Kiến (*).
(*)
App Năng Lượng Rừng Kiến: Là một app chơi trồng cây xanh bằng cách thu hoạch năng lượng từ các hoạt động như đi bộ, mua vé xem phim, mua vé xe tàu, thanh toán hóa đơn điện tử,…
Thịnh Tuệ cảm thán Tề Duyệt có năng lực điều tra sánh ngang với Sherlock Holmes, cô chợt nghĩ Chu Thời Dư cũng có hai chiếc điện thoại, một cái màu đen và một cái màu trắng.
Một chiếc dành cho công việc, một chiếc dành cho cá nhân – mặc dù cô gần như chưa bao giờ nhìn thấy Chu Thời Dư sử dụng chiếc điện thoại màu trắng trước mặt mình.
Ngay cả khi liên lạc với bạn bè riêng là Lương Hủ Bách, anh cũng sử dụng điện thoại màu đen.
Những nghi ngờ nhanh chóng bị cô vứt ra sau đầu, Thịnh Tuệ bận rộn vui vẻ kết thúc ca dạy buổi chiều, sau giờ học, cô bắt taxi đến thẳng bệnh viện nơi Thịnh Điền đang ở.
Đi hết một hành lang dài, cô đẩy cửa phòng bệnh đơn ra thì bỗng ngạc nhiên trước anh hộ lý cao to ở cửa.
“Chào cô Thịnh.” Người đàn ông tự nhận là hộ lý khẽ gật đầu chào Thịnh Tuệ, thấp giọng nói: “Sếp Chu không yên tâm để ông Thịnh ở một mình nên nhờ tôi phụ trách chăm sóc ông ấy, có chuyện gì sẽ báo bác sĩ ngay lập tức.”
“…..
Được, cảm ơn anh.”
Thịnh Tuệ kinh ngạc lại có chút cảm động.
Tối hôm qua cô chỉ thuận miệng đề cập đến việc cô lo lắng cha mình không có người chăm sóc, nhưng không ngờ ngày hôm sau Chu Thời Dư lại cho hộ lý trực ở phòng bệnh.
Thịnh Tuệ không khỏi thở phào nhẹ nhõm vì cả ngày cô không cần phải đối mặt với Thịnh Điền nữa, cô cũng không cần phải lo lắng về tình trạng của ông ta rồi lại đâm ra áy náy.
Cô và Thịnh Điền từ lâu đã không còn gì để nói nữa rồi.
Gần đây cô thấy cha đang ngủ với đôi mắt sâu hoắm thụt vào hốc mắt, so với lần trước gặp, trông ông ta già hơn mười mấy tuổi, trong lòng Thịnh Tuệ có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Sau khi thảo luận ngắn gọn về kế hoạch điều trị với chủ nhiệm Hầu, Thịnh Tuệ nhận định những vấn đề chuyên môn nên được giao cho những người trình độ chuyên môn xử lý, vậy nên cô không có bất kỳ ý kiến nào.
Sau câu chuyện không thoải mái ngày hôm qua, chủ nhiệm Hầu vẫn cười ha hả nói chuyện phiếm với cô nhưng Thịnh Tuệ xấu hổ chỉ muốn rời đi.
Sau khi trò chuyện và xác nhận tình trạng hiện tại của Thịnh Điền đã ổn định, cô không hề quay lại phòng bệnh mà bắt taxi về nhà ngay.
Khi xe taxi lái vào khu chung cư thì đã đúng sáu giờ, trong ánh nắng chiều, nửa bầu trời như được đốt cháy thành màu đỏ vàng.
Cô mới đứng ngoài cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thoang thoảng.
Thịnh Tuệ mở cửa bước vào huyền quan, từ xa cô nhìn thấy Chu Thời Dư đang bận rộn trong bếp.
Bữa tối gồm hai món mặn, hai món rau và một món canh.
Sau khi ăn no nê thân thể cũng trở nên ù lì, rửa chén xong Thịnh Tuệ đi đến phòng khách, lười biếng tựa người vào ghế sofa, không muốn cử động.
Chu Thời Dư ngồi đối diện cô xử lý công việc, thỉnh thoảng cầm chiếc điện thoại màu đen trên bàn lên trả lời cuộc gọi, giọng nói bình tĩnh ôn hòa mà không mất đi sự uy nghiêm.
Cũng giống như hầu hết các buổi tối khác, trong cùng một không gian, cả hai đều bận rộn làm việc hoặc nhàn rỗi giải trí.
Sau khi sắp xếp đồ dùng dạy học cho buổi học ngày mai, Thịnh Tuệ bế Bình An đang dụi dụi ở chân cô lên, dùng điện thoại chụp khuôn mặt của chú mèo con vài tấm.
Sau khi thành thạo chỉnh sửa thành meme, cô cảm thấy một mình ngắm nhìn thì không đủ nên gửi cho Chu Thời Dư đang ngồi bên cạnh.
 
Tiếng chuông báo vang lên, Thịnh Tuệ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Chu Thời Dư đang họp video, anh lấy chiếc điện thoại màu trắng từ trong túi ra, click mở hình ảnh.
Một lúc sau, anh ngước mắt lên nhìn vào mắt Thịnh Tuệ, nói: “Đã lưu.”
“Chu Thời Dư! Tôi đang nói rát cả họng, còn cậu thế mà lại tình tứ với vợ à!”
Giọng nói lớn của Khâu Tư lập tức vang ra từ máy tính: “Ông đây ra lệnh cho cậu, ngay bây giờ hãy nghĩ ra phương án giải quyết để bù đắp cho tâm hồn bị tổn thương của ông!”
Trên đùi anh đang đặt laptop, Chu Thời Dư không nhanh không chậm gõ chữ trên màn hình, anh tiện tay đặt chiếc điện thoại màu trắng lên trên ghế sô pha bên cạnh.
“Đơn giản hóa sự phức tạp, chỉ cần xem xét ba yếu tố ảnh hưởng lớn nhất rồi thử điều chỉnh lại thuật toán.” Bàn tay có khớp xương rõ ràng của anh gõ lên bàn phím, ung dung nói:
“Nếu lúc cậu làm việc cũng nhanh nhạy tinh tế như khi nghe lén thì đã không bị đống thuật toán cũ rích này làm cho vò đầu bứt tai như thế.”
“……”
Thịnh Tuệ nghe xong thì tim đập bình bịch, quả nhiên giây tiếp theo, tiếng rống tức giận muốn hộc máu của “chó độc thân” Khâu Tư lại vang lên.
Chu Thời Dư nghe vậy chỉ hơi nhướng mày, ôm máy tính đứng dậy, nhìn Thịnh Tuệ: “Ở đây ồn quá, anh vào thư phòng nhé.”
Thịnh Tuệ cảm thấy có gì đó không đúng, cẩn thận dùng khẩu hình hỏi: “Bây giờ anh có đang tắt tiếng không?”
“Vì sao lại phải tắt tiếng?” Chu Thời Dư hơi mỉm cười, hỏi lại:
“Anh đang nói chuyện với vợ anh mà.”
“……”
Kết quả là, giữa sự khinh bỉ và lên án của ba người còn lại, Chu Thời Dư bước đôi chân dài đi về phía phòng ngủ, bóng dáng trông rất bình tĩnh, như thể anh thực sự không có ý định làm mọi người phẫn nộ.
—— Nếu Thịnh Tuệ nhìn thấy anh xoay người lại, cô sẽ bắt gặp khóe môi anh đang nhếch lên vô cùng đáng nghi.
Khi thấy anh – một người luôn chín chắn trưởng thành lại thể hiện tính tình ấu trĩ phù hợp với lứa tuổi, không hiểu sao cô lại cảm thấy vui mừng đôi chút.
Thịnh Tuệ nhìn theo bóng anh rời đi một lúc rồi dời mắt, cô nhìn thấy Bình An nghịch ngợm đang nằm nghiêng sát rìa ghế sô pha đối diện.
Con mèo đang nằm phơi ễnh bụng, một bàn chân “măng cụt ú nu” trắng tinh thò ra khều khều chiếc điện thoại màu trắng của Chu Thời Dư mà anh tiện tay đặt ở mép ghế sô pha, khiến tình hình trở nên cấp bách.
Thấy chú mèo con định đẩy điện thoại xuống đất, Thịnh Tuệ lập tức đứng dậy ngăn cản: “Bình An!”
Cô nhanh tay lẹ mắt chộp lấy điện thoại rồi thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống đặt điện thoại lên vị trí an toàn trên bàn trà.
Khóe mắt cô bỗng phát hiện màn hình điện thoại của Chu Thời Dư không hề khóa.
Có lẽ là do thời gian tự động mở khóa quá ngắn nên màn hình trắng lạnh đang hiện app ghi chú, trong đó hiện meme cô vừa gửi cho Chu Thời Dư.
Vào giây phút đó, Thịnh Tuệ không thể không thừa nhận rằng sự tò mò càng lúc càng tăng cao của cô vượt xa chuẩn mực tôn trọng quyền riêng tư của người khác.
Cô không kìm được mà cúi đầu nhìn dòng tiêu đề màu đen đậm phía trên mấy tấm ảnh meme.
Đó chỉ là một câu ngắn gọn nhưng Thịnh Tuệ đọc đi đọc lại mấy lần.
Bên tai vô thức vang lên cuộc trò chuyện vào ngày leo núi khi cô gặp Lương Hủ Bách, anh ấy hỏi cô có biết lý do của cuộc hôn nhân chóng vánh khác thường của Chu Thời Dư là gì hay không.
Dòng chữ này viết là:
【Kết hôn ngày thứ 35: Cô ấy bắt đầu chia sẻ những chuyện thú vị hàng ngày với tôi, điều này có nghĩa là cô ấy bắt đầu thích tôi phải không?】
 
------oOo------
 


Chương trước Chương tiếp
Loading...