Mùa Xuân Của Anh - Trang 2
Chương 21: “chu Thời Dư Sau Này Anh Không Còn Một Mình Nữa…”
Editor: Cỏ May Mắn
–
“……..
Khi chăm hoa mõm sói cần chú ý đến việc điều chỉnh ánh sáng.
Vào cuối thu, mùa đông và đầu xuân, do nhiệt độ không quá cao nên cây cần được cung cấp đủ ánh nắng, còn vào mùa hè nhiệt độ tăng cao, cần chú ý để cây ở bóng râm……”
Buổi tối, sau khi soạn xong nội dung bài giảng ở trường, Thịnh Tuệ mang laptop ngồi xếp bằng trên sô pha phòng khách, đặt một cuốn sổ lên gối ôm trên đùi, cẩn thận đọc phương pháp gieo trồng và chăm sóc hoa mõm sói trên mạng, trong miệng lẩm nhẩm đọc theo.
“Em đang làm gì thế?”
Cô đang viết thì một giọng nam quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyền đến, Thịnh Tuệ ngẩng đầu lên, thấy Chu Thời Dư tay cầm một chiếc ly đi tới, đó là một ly sữa màu xanh lam nhạt.
“Anh pha sữa bò ấm với ít bột hoa đậu biếc và bột gừng.” Chu Thời Dư ngồi xuống bên cạnh Thịnh Tuệ, nói cô nếm thử: “Tên nó là ‘Ánh trăng xanh’, có tác dụng trấn tĩnh, giảm căng thẳng.”
Thịnh Tuệ đã quen với sự quan tâm và kề cận thường xuyên của Chu Thời Dư, cô mỉm cười cảm ơn rồi nhận lấy ly sữa, trong khoang miệng tràn đầy sự ngọt ngào dễ chịu.
“Em đang tra xem chăm sóc cây hoa mõm sói như thế nào.”
Ngòi bút trong tay Thịnh Tuệ chỉ vào màn hình máy tính, cô giải thích: “Trong tài liệu có nói hoa mõm sói thích môi trường sinh trưởng tương đối khô ráo, vậy sau này em sẽ giữ cho các lá của cây con của nó cũng khô ráo luôn.
Người ta cũng nói rằng hoa mõm sói thích khí hậu mát mẻ, nếu thời tiết trở nên nóng hơn, chúng ta phải nghĩ cách…”
Cô tự nói một mình hồi lâu, mới phát hiện người đàn ông bên cạnh vẫn im lặng nên cô ngượng ngùng gãi đầu: “Hình như em nói hơi nhiều rồi.”
Khi cô giơ tay lên, vạt áo cũng bị xốc lên theo, lộ ra vòng eo mềm mại, trắng như ngọc như tuyết, vùng da thắt lưng có hơi trùng xuống.
Đôi mắt đen của Chu Thời Dư sau mắt kính hơi tối lại, khi anh bình thản ôm lấy vòng eo thon thả của cô, che đi làn da trắng như tuyết dưới lớp quần áo, anh hỏi cô: “Em thích trồng hoa lắm hả?”
“Em chưa chăm hoa bao giờ nên không thể nói là thích được.”
Thịnh Tuệ cố gắng không để ý đến cánh tay cường tráng trên eo mình, quay đầu nhìn người nọ: “Nhưng hình như anh rất thích.”
“Em nghĩ nếu em có thể thành công, chắc là anh sẽ rất vui.”
Chu Thời Dư im lặng một lát, trong cổ họng hơi hơi ngứa ngáy: “Chuyện làm anh vui… đối với em rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên là quan trọng rồi.”
“Giống như anh dậy sớm nấu cơm chăm sóc em vậy…” Thịnh Tuệ cho rằng đôi bên làm nhau vui là chuyện đương nhiên, nhưng lại thấy câu hỏi của anh thật lạ.
Được bao bọc trong vòng tay ấm áp, Thịnh Tuệ xoay người lại, cô nghiêm túc nhìn vào mắt Chu Thời Dư: “Anh là chồng của em mà, trong cuộc hôn nhân này, em hy vọng anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc giống như em vậy.”
Đôi mắt long lanh của cô toát lên vẻ trịnh trọng, xen lẫn với sự nghiêm túc và một chút khó hiểu đối với câu hỏi hoang đường của Chu Thời Dư.
Đôi mắt cô trong veo, trong đó chỉ phản chiếu một bóng người, khi bốn mắt chạm nhau, Chu Thời Dư thất thần trong chốc lát, tựa như anh trở lại mùa đông lạnh giá 13 năm trước.
Khi đó Thịnh Tuệ đang canh giữ trước giường bệnh của anh, ánh mắt của cô cũng nhìn anh như vậy, sáng ngời, sạch sẽ và trong sáng.
‘Một ánh mắt, say ngàn năm’, chỉ vậy thôi.
(*)
Câu gốc: 一眼万年 (nhất nhãn vạn năm).
Nghĩa là chỉ cần nhìn ánh mắt của người kia một lần, ta thương nhớ mãi không thể quên.”
Chu Thời Dư thở dài, vươn cánh tay dài ra ôm Thịnh Tuệ vào lòng, hôn lên vầng trán mịn màng của cô:
“Hóa ra em giỏi nói lời ngọt ngào hơn anh.”
Thịnh Tuệ nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi: “Lời ngọt ngào ạ? Câu lúc nãy cũng tính là ngọt sao?”
“Tính, chữ nào cũng phạm quy hết đó.” Chu Thời Dư thấp giọng trả lời, ôm Thịnh Tuệ càng chặt hơn, vùi đầu mình vào cổ của cô: “Anh cần thời gian để bình tĩnh lại.”
“…… Dạ.”
Thịnh Tuệ bị anh ôm đến nỗi không nhúc nhích được, trong chóp mũi tràn đầy hương thơm mùi gỗ mát lạnh và đăng đắng của anh, bất kể nghĩ thế nào, cô cũng cảm thấy lời nói của mình rất bình thường.
Hóa ra Chu Thời Dư là một người có tính cách dễ cảm động như vậy.
Thịnh Tuệ nghĩ mãi không thông nhưng vẫn giơ tay vỗ nhẹ lưng chồng để trấn an, cô nghe thấy anh lại hỏi mình: “Lời nói như vừa rồi, em có thể thường xuyên nói cho anh nghe không?”
“Nửa câu cũng được.” Chu Thời Dư nói với giọng ôn hòa và nụ cười nhẹ, trong nháy mắt nó che đậy hoàn hảo tâm trạng thất thường của anh, anh đổi cách “dụ khị” cô:
“Hoặc chỉ cần gọi ‘ông xã’ cũng được.”
Hóa ra mục đích là ở đây.
Thịnh Tuệ rút khỏi vòng tay của người đàn ông lòng dạ không tốt này, nhỏ giọng phản bác: “…Vừa rồi rõ ràng em nói ‘chồng’ mà.”
Chu Thời Dư cười, hỏi hai cái khác nhau ở đâu.
Thịnh Tuệ kinh ngạc không nói nên lời, song cô theo bản năng kháng cự xưng hô “ông xã”: “Chắc là ‘chồng’ dành cho các cặp vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, còn ‘ông xã’ thì phù hợp hơn với các cặp yêu đang yêu say đắm?”
Cuộc hôn nhân giữa cô và Chu Thời Dư là vì cả hai phù hợp với yêu cầu lẫn nhau chứ không xuất phát từ tình yêu.
Trong tiềm thức của cô, “ông xã” không chỉ là quá thân mật, mà còn có nghĩa là mối quan hệ giữa hai người sẽ vượt qua ranh giới của sự “tôn trọng và tình yêu”, từ đó rơi vào vực thẳm của cạm bẫy yêu đương cuồng nhiệt.
Cô cũng không tin tình yêu có thể kéo dài mãi mãi, mà cô cho rằng chỉ có sự tôn trọng và kính nể lẫn nhau giữa vợ và chồng thì mối quan hệ mới được bảo vệ tốt hơn, chứ không phải có thêm “tình yêu” – một yếu tố có quá nhiều sự bất an.
Vì thế cô theo bản năng mà lẩn tránh nguy hiểm.
Nếu có thể, cô muốn cùng Chu Thời Dư trải qua những tháng ngày bình đạm càng lâu càng tốt.
Cho đến bây giờ, Chu Thời Dư – người mà cô cho rằng anh cũng yêu cầu một cuộc hôn nhân lâu dài và ổn định, cũng nghĩ giống như cô vậy.
Quả nhiên khi anh nghe xong lời này thì trầm ngâm trong chốc lát, nụ cười dịu dàng trên môi vẫn như cũ, anh không ép buộc mà chỉ xoa xoa tóc cô: “Được rồi.”
“Em không thích thì không cần gọi như vậy đâu.”
“……”
Trước khi đi ngủ, cô đi tắm rửa trước.
Chu Thời Dư lấy ra một chiếc đầm ngủ mới tinh từ phòng thay đồ, đưa nó cho Thịnh Tuệ ở cửa phòng tắm.
Chu Thời Dư cười giải thích: “Anh nhận lỗi chuyện hôm qua.”
Chiếc đầm ngủ này không có kiểu ám muội hở hang, vừa nhìn đã biết mẫu thiết kế này chú trọng đến việc giữ ấm.
Chất liệu vải mềm mại, tinh tế, phần cổ may kiểu sơ mi, đầm màu trắng kem đơn giản, thanh lịch dài đến đầu gối, viền ren tinh tế ở cổ tay và cổ áo.
“Mùa xuân buổi tối vẫn còn lạnh.” Chu Thời Dư nói Thịnh Tuệ dành thời gian để mặc thử xem kích cỡ có vừa với cô không: “Em đi ngủ mặc nhiều lớp một chút, cố gắng đừng để bị cảm lạnh sẽ sinh bệnh.”
Thịnh Tuệ nhận chiếc đầm: “…..
Dạ.”
Trong phòng tắm, sau khi tắm xong, Thịnh Tuệ dùng khăn tắm lau khô người, cúi đầu nhìn hai bộ quần áo trên giá — một bộ là bộ đồ ngủ cô tự chuẩn bị, bộ còn lại là chiếc đầm ngủ mà Chu Thời Dư vừa mới đưa cho.
Sau một hồi đắn đo, cô chọn mặc đồ do chồng cô tặng.
Cô nghĩ rằng, những người tỉ mỉ chuẩn bị quà để tặng cho người khác đều hy vọng tấm lòng của mình sẽ được người nhận trân trọng.
Cô không muốn phụ lòng Chu Thời Dư, cho dù có nhỏ nhặt đến mức không đáng để ghi lại.
Khi Thịnh Tuệ mặc quần áo mới đi ra ngoài, nhìn thấy anh đang dựa đầu vào giường để làm việc, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, anh thấy cô mặc đầm ngủ, ý cười trong đôi mắt đen sau cặp kính càng thêm nồng đậm.
“Có vẻ kích cỡ rất vừa vặn.” Chu Thời Dư không ngần ngại khen cô, anh đặt máy tính bảng xuống, khen ngợi cô thật nghiêm túc: “Rất đẹp.”
Thịnh Tuệ được khen cũng không đỏ mặt, cô cố gắng kìm lại khóe môi nhếch lên, đi đến bên giường vén chăn lên nằm.
Chẳng bao lâu sau, ngọn đèn ấm áp trên tủ đầu giường phía bên anh được tắt, phần giường bên cạnh hơi lún xuống, bên tai truyền đến tiếng thở đều đều.
Phòng ngủ trống rỗng yên tĩnh, Thịnh Tuệ chậm rãi chớp mắt nhìn trần nhà trên đầu, sau vài giây, cô quay sang đối mặt với chồng, nhẹ giọng hỏi:
“Anh thích xưng hô đó lắm à?”
Chu Thời Dư xoay người ôm lấy cô, nhắm mắt lại, thân mật áp sát vào trán cô, thấp giọng hỏi: “Xưng hô gì cơ?”
“…… Từ đồng nghĩa tới từ ‘chồng’ đó.” Lỗ tai của Thịnh Tuệ nóng lên, may là trong đêm tối nên không bị phát hiện, âm lượng cô yếu dần:
“Nếu anh thích cách gọi đó, sau này em có thể đổi.”
Thực sự cô không thích xưng hô của những người yêu nhau, nhưng cô hiểu rõ đây chỉ là vấn đề nhận thức của mình.
Nếu thay đổi xưng hô làm Chu Thời Dư vừa lòng, tuy cô không dễ dàng chấp nhận xưng hô đó nhưng cô sẵn sàng “sửa miệng”.
Sau vài giây im lặng, trong bóng tối ngón tay của anh chạm vào tai cô, ngay sau đó vang lên một tiếng cười trầm thấp.
“Tai em nóng lên rồi này.” Chu Thời Dư dùng lực vừa đủ của đầu ngón tay xoa xoa vành tai của cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô: “Em sẽ không xấu hổ chứ?”
“Có chun chút, nhưng rồi em sẽ quen thôi.”
Nhịp tim đập ngày càng mạnh, Thịnh Tuệ thẳng thắn thú nhận mình ngây ngô, cô đặt tay lên vai Chu Thời Dư để mượn lực ghé đầu vào tai anh, đôi môi mỏng tiến đến gần, nói nhỏ:
“…… Ông xã.”
“……”
Nói xong, cô ngay lập tức cảm nhận được thân thể Chu Thời Dư căng cứng, cô tưởng anh nghe không rõ, cho rằng cô đang thổi gió vào tai anh, vì thế cô lại nhút nhát rụt rè tăng âm lượng gọi thêm lần nữa:
“Ông xã ——”
Lần này lời còn chưa nói hết, trong bóng đêm người Thịnh Tuệ đã bị anh ôm chặt vào lòng, hơi nóng bao trùm làm cô buộc phải chìm đắm trong đó, không thể thoát ra.
Không biết qua bao lâu, tay chân cô mềm nhũn nằm liệt trên giường.
Nếu người chết đuối há miệng thật to để hít thở không khí trong lành, thì những cái vỗ lưng trấn an của tên đầu sỏ đều trở nên vô ích.
Trong lúc cô còn ngẩn ngơ, giọng nam khàn khàn vang lên bên tai cô: “… Lẽ ra anh nên nói trước với em.”
Thịnh Tuệ mơ mơ màng màng hỏi: “Nói gì cơ?”
Chu Thời Dư âu yếm vuốt v e những giọt nước mắt vẫn đang tích tụ, chưa kịp chảy ra trong khóe mắt của Thịnh Tuệ, anh đứng dậy bước xuống giường.
Trước khi đi, anh không quên quấn chăn cho vợ để tránh gió lạnh làm cô bị cảm.
“Anh nên nói cho em biết, chồng em là một người đàn ông trưởng thành bình thường.”
Người đàn ông ở bên giường cúi người xuống, dịu dàng hôn lên trán Thịnh Tuệ, thanh âm khàn khàn: “Nửa đêm nếu vợ ghé vào tai gọi ‘ông xã’, có lẽ sẽ không có ai nhịn được đâu.”
“……”
Không bao lâu sau, trong phòng tắm đóng cửa truyền đến tiếng nước chảy từ vòi hoa sen, khuôn mặt đỏ bừng của Thịnh Tuệ vừa mới biến mất, nghe tiếng nước, cô chậm chạp hoàn hồn, sửng sốt một lát rồi rụt đầu lại, rúc vào chăn như một bé rùa.
Cô không bao giờ muốn ra ngoài nữa.
–
Thời gian gặp ông nội Chu được ấn định vào buổi sáng thứ bảy.
Nghe Tiêu Mính giới thiệu, trong số những người đứng đầu trong giới đầu tư mạo hiểm, cứ mười gia đình thì có tám, chín gia đình đã có nguồn tài chính hùng hậu.
Mà Thịnh Tuệ ngoài Chu Thời Dư ra thì hầu như không có kinh nghiệm giao tiếp với người giàu.
Thấy thời gian gặp mặt sắp đến gần, việc mua quà cho ông nội cũng vô cùng cấp bách.
Tối thứ sáu Chu Thời Dư có tiệc, Thịnh Tuệ kêu Tiêu Mính ra ngoài mua sắm.
Thứ nhất, khi hai người còn cùng nhau thuê nhà, cứ mỗi thứ sáu họ sẽ ra ngoài dạo phố; thứ hai, cô muốn nhờ bạn mình góp ý xem nên tặng gì cho ông cụ.
Với người nhạy bén như Chu Thời Dư, trước khi ra ngoài vào buổi sáng, lúc ở huyền quan anh đã đưa cho Thịnh Tuệ một tấm thẻ ngân hàng.
“Không cần đâu, em có tiền mà.” Thịnh Tuệ vội vàng xua tay: “Em chỉ sợ món quà không đủ quý thôi.”
“Em không cần quá lo lắng về ông đâu.”
Chu Thời Dư nghe vậy thì thở dài, rủ mắt nhìn dây giày của Thịnh Tuệ đã được tháo ra, anh ngồi xổm xuống cột dây giày thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp: ” Anh đưa là để em mua vài thứ cho chính mình.”
“Trải nghiệm kiếm tiền để cho vợ tiêu xài thỏa thích…” Anh đứng lên, nhìn Thịnh Tuệ cười cười, giọng vẫn ấm áp như cũ:
“Anh cũng muốn thử xem.”
Tiết xuân phân (*) đến, nhiệt độ không khí tăng trở lại, Chu Thời Dư thay chiếc áo gió dài sang một chiếc áo khoác mỏng nhẹ, nó khiến anh trông mảnh khảnh và gọn gàng hơn.
Sắc xuân tràn vào nhà qua cửa sổ lồi, dù nhìn xa hay nhìn gần, chỉ có thể dùng cụm từ “cảnh đẹp ý vui” để hình dung khung cảnh này.
(*)
Xuân phân: 1 trong 24 tiết khí, thường vào ngày 20 hoặc 21 tháng 3 dương lịch.
“…..
Cậu ngẩn người làm gì thế, không phải nói muốn mua lễ vật cho ông cụ sao, cậu ngốc ra đấy làm gì.”
Tiếng gọi của Tiêu Mính kéo những dòng suy nghĩ của cô về, Thịnh Tuệ giữ bàn tay đung đưa trước mắt cô, có hơi lo lắng: “Cậu nghĩ tớ nên mua đồ có giá bao nhiêu thì mới biểu lộ được sự chân thành nhỉ?”
“Sự chân thành không chỉ được đo bằng tiền bạc đâu.”
Tiêu Mính tùy tiện khoác vai cô bạn thân, lời nói sắc bén: “Với lại, những người thích cậu thì dù cậu đi tay không người ta cũng thích, còn người nào đã ghét cậu rồi, cho dù cậu mang vàng mang bạc cho họ thì họ vẫn ghét thôi.”
“Người còn sống không làm gì thẹn với lương tâm là được, còn ai trái với lương tâm thì đi đời nhà ma luôn đi.”
Thịnh Tuệ ngẫm nghĩ thấy cũng đúng.
Vì vậy, cô kéo Tiêu Mính đến quầy thuốc bổ sang trọng ở tầng 3 của trung tâm mua sắm rồi cùng nhau lựa trong 2 tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, Tiêu Mính thấy lo cho cái hầu bao eo hẹp của Thịnh Tuệ nên vội vàng kéo cô đi tìm nhà hàng ăn cơm.
Trong bữa ăn, Tiêu Mính bâng quơ trò chuyện: “Mới nãy cậu nói đi mua quà, tớ cứ tưởng mua quà cho ông xã cậu cơ.”
Thịnh Tuệ đang duỗi tay gắp đồ ăn tay bỗng khựng lại, ánh mắt anh tự nhiên nhìn vào chiếc vòng tay trên cổ tay mà Chu Thời Dư tặng cô vào ngày sinh nhật.
Nghĩ kỹ lại, hình như cô chưa từng tặng quà cho Chu Thời Dư.
Cô yên lặng đặt đũa xuống: “Ăn xong chúng ta đến khu đồ nam ở lầu hai đi dạo một lát nhé.”
Với sức mạnh tài chính của Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ có xu hướng mua những thứ có tính tiện dụng mà ở nhà chưa có hơn là mua những món đắt tiền.
Sau khi đi dạo một vòng trên tầng hai của trung tâm mua sắm, chỉ có thắt lưng là đủ điều kiện trên.
Thịnh Tuệ không cố ý đi tìm nó, nhưng sau vài ngày sống chung, cô thực sự không thấy thắt lưng của anh trong phòng để đồ nên cô đoán những bộ quần áo của Chu Thời Dư đều được đặt may riêng, thành thử ra đối với anh, dây thắt lưng có cũng được mà không có cũng được.
Cô nhìn trúng chiếc thắt lưng, nhặt lên rồi lại đặt xuống, Thịnh Tuệ lo lắng về tính thực tế thấp của nó, nhưng sau đó cô lại nghĩ nếu cô mua nó, đây có thể là chiếc thắt lưng đầu tiên của Chu Thời Dư.
Giống như chiếc vòng trên cổ tay của cô vào lúc này.
Rốt cuộc vẫn là Tiêu Mính thay cô ra quyết định.
Cô ấy vẫy tay với chị nhân viên, bảo chị ấy gói thắt lưng lại: “Phân vân làm gì, đâu phải cậu chỉ mua một món quà duy nhất trong đời cho ông xã cậu đâu.”
“Với lại…” Tiêu Mính nâng cằm Thịnh Tuệ lên, khều khều: “Nếu đưa thắt lưng cho đàn ông, không phải có nghĩa nhốt anh ấy lại sao.
Ngụ ý này hay quá xá.”
Thịnh Tuệ bị cô ấy chọc cười, sảng khoái tiêu tiền bằng thẻ lương của mình.
Để Chu Thời Dư được trải nghiệm cảm giác ‘vợ quẹt thẻ tín dụng’, Thịnh Tuệ không quên mua cho mình một chiếc váy mùa xuân, nhưng giá của nó đắt hơn thắt lưng những 20 lần.
Khi Thịnh Tuệ mang theo túi lớn túi nhỏ về nhà, Chu Thời Dư đang làm việc trong phòng khách, đồng thời anh còn “đa nhiệm” chải chuốt cho Bình An.
Nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông ngẩng đầu đứng lên, sải bước đôi chân dài đến cửa, cầm lấy đồ vật trong tay Thịnh Tuệ.
Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của cô, đôi mắt đen láy của Chu Thời Dư cũng nhuốm ý cười, anh đi tới phòng ăn rót một ly nước ấm đưa cho Thịnh Tuệ: “Em đi chơi vui không?”
Thịnh Tuệ cong mắt gật đầu, lần lượt giới thiệu những món quà cho ông cụ trong buổi gặp mặt cho Chu Thời Dư, thậm chí cô còn nhớ rõ từng công dụng của mỗi món.
Đôi mắt của anh dịu dàng như nước, ngay cả cô nói những điều vụn vặt, anh vẫn lắng nghe đầy vẻ kiên nhẫn.
Thịnh Tuệ không khỏi nói nhiều hơn một chút, cuối cùng cô đưa một chiếc hộp đựng thắt lưng được đóng gói tinh xảo ra.
Chu Thời Dư nhận ra đó là một thương hiệu xa xỉ, luôn tập trung vào các sản phẩm thủ công truyền thống, tùy tiện chọn một món phụ kiện thì giá của nó cũng từ bốn hoặc năm con số trở lên, ít nhất cũng tiêu tốn một tháng lương của Thịnh Tuệ.
“Em chưa chọn quà cho nam giới bao giờ cả.” Cô cầm ly nước, ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười có chút ngượng ngùng ngây thơ, vành tai hơi ửng đỏ: “Không biết anh có thích không nữa.”
Chu Thời Dư nhìn cô chăm chú đầy mong đợi, bàn tay mảnh khảnh của anh mở hộp quà ra, nhìn thoáng qua anh đã thấy rõ chiếc thắt lưng màu đen lặng lẽ nằm dưới đáy hộp, kiểu dáng trang nhã sang trọng.
“…… Cảm ơn em.”
Khi anh mở miệng, giọng nói của anh khàn khàn dị thường, Chu Thời Dư từ khóe mắt nhìn thấy nụ cười hoàn mỹ của anh được phản chiếu lên tấm kính màu đen trên bàn ăn: “Anh rất thích.”
Biểu cảm này anh đã luyện tập trước gương hàng chục nghìn lần, cơ bắp của anh đã hình thành ký ức, anh có thể cười theo bản năng mà không cần chỉ dẫn từ não bộ.
Đúng như dự đoán, Thịnh Tuệ không hay biết gì mà cong khóe môi lên, với lúm đồng điếu và đôi mắt nóng bỏng, cô nỗ lực nói: “Em cứ lo anh sẽ nghĩ nó vô dụng.
Nếu anh thích nó, anh có muốn thử không—”
Nửa sau của câu nói bị cắt ngang bởi một tiếng sột soạt to rõ, Chu Thời Dư rủ mắt xuống, hóa ra một góc của vỉ nhựa trong hộp quà đã bị anh bóp méo.
Anh thản nhiên cười cười, chỉnh lại những chỗ méo mó bị anh làm móp rồi đặt cái hộp lại vào trong tay Thịnh Tuệ, cúi người nói: “Anh chưa dùng thắt lưng bao giờ, anh cũng không biết thắt.”
Đôi môi mỏng của anh ghé vào bên tai cô, giọng nói của Chu Thời Dư khàn khàn ám muội, nhưng đôi mắt đen sau ống kính lại vô cùng trấn tĩnh:
“Tuệ Tuệ có thể giúp anh không?”
“……”
Anh dứt lời, ngay lập tức tiến lên nửa bước, trong khung cảnh đặc biệt lúc này, anh đang đứng còn cô thì ngồi, vị trí của hai người có vẻ gay go.
Dường như mắt Thịnh Tuệ không thể nhìn thẳng về phía trước, trong đầu cô đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó: cô hỏi một câu ngốc nghếch rồi bị anh vây lấy, làm cô ‘nước mắt lưng tròng’.
Cô trừng mắt song không có chút đe dọa nào: “Sao anh không đứng đắn gì thế?”
“Ngày mai đến nhà ông nội anh sẽ đeo nó.” Chu Thời Dư dùng đôi môi mỏng hôn lên cổ cô khiến Thịnh Tuệ ngẩng đầu lên, anh tươi cười như cũ:
“…… Món quà đầu tiên em tặng cho anh, anh cần phải chuẩn bị tâm lý một chút.”
–
Lời hứa đáng giá nghìn vàng, hôm sau Chu Thời Dư đeo chiếc thắt lưng mà Thịnh Tuệ đưa cho anh như đã hẹn.
Không biết anh có thực sự biết sử dụng nó hay không, khi Thịnh Tuệ ngồi xuống bàn trang điểm để make up, cô thấy Chu Thời Dư đi vào phòng thay đồ.
Nửa tiếng sau, cô đã trang điểm và làm tóc xong, nhưng anh vẫn đứng bất động trước tấm gương dài, trong tay cầm chiếc thắt lưng.
“Anh có ổn không vậy?”
Thịnh Tuệ tiến lên hỏi thăm, cô không ngờ Chu Thời Dư lại không biết cách đeo thắt lưng, Thịnh Tuệ nhẹ giọng nói: “… Nếu cần, em có thể giúp.”
“Không sao đâu em.”
Anh định thần lại, mỉm cười với cô rồi cúi đầu thắt dây lưng, nhưng động tác của tay anh lại khác một trời một vực với vẻ ‘không biết gì’ như cô dự đoán.
Thịnh Tuệ nghĩ, có lẽ vừa rồi Chu Thời Dư đang nghĩ về công việc.
Sau khi ăn xong, hai người nghỉ ngơi một lát, Chu Thời Dư phụ trách lái xe đến nhà ông nội Chu, cách đó khoảng hai tiếng đi đường.
Trên đường đi, ông cụ gọi điện thoại tới, Thịnh Tuệ nghe không rõ nội dung nhưng từ giọng điệu của ông thì có thể nghe ra ông nội Chu tính tình cứng cỏi, so với ông thì Chu Thời Dư dịu dàng vô cùng.
Càng khiến cô kinh ngạc hơn chính là, từ đầu đến cuối giọng điệu của Chu Thời Dư đều bình tĩnh, song có thể nghe ra được khi anh ở cùng ông cụ thì anh chiếm ưu thế hơn.
Sau 3 phút cuộc gọi kết thúc, Chu Thời Dư cất điện thoại, áy náy nói với cô: “Hôm nay Chu Dập và mẹ nó cũng sẽ đến, xin lỗi vì đã không báo trước cho em.”
“Không sao đâu, anh cũng vừa mới biết mà.” Thịnh Tuệ phất phất tay tỏ vẻ cô không để ý, nhưng cô tò mò về một chuyện nên thận trọng hỏi:
“Em… em có thể hỏi một câu về gia đình của anh được không?”
Chu Thời Dư tay trái cầm vô lăng, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là được.”
Thịnh Tuệ luôn tò mò về mối quan hệ giữa Chu Thời Dư và Chu Dập, nhưng cô ngại hỏi vì đây là vấn đề riêng tư.
Trong bữa tối của buổi xem mắt, Chu Thời Dư nói ba mẹ anh mất sớm, nhưng Chu Dập hiện tại mới bảy tuổi, dòng thông tin liên lạc đầu tiên của người giám hộ cậu bé không phải là Chu Thời Dư——
“Anh và Chu Dập là anh em cùng cha khác mẹ.”
Khi Chu Thời Dư trả lời, đôi mắt anh luôn nhìn về phía trước, tông giọng của anh bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng: “Năm anh 17 tuổi, anh phát hiện mẹ anh đã tự tử trong phòng tắm vì không thể chịu đựng được bạo lực gia đình.”
“Còn người đàn ông kia, ông ta chết trong một vụ tai nạn xe hơi lúc anh 23 tuổi.”
Thịnh Tuệ khiếp sợ đến mức không thể nói nên lời.
Đèn giao thông ở ngã tư phía trước sáng lên, xe chậm rãi dừng lại, Chu Thời Dư quay đầu nhìn cô cười, giơ tay nhẹ nhàng vén tóc mái của cô: “Không sao đâu, việc xảy ra đã lâu nên cũng phai nhạt rồi, em không cần thấy mình làm tổn thương anh đâu.”
Giọng anh rất nhẹ, cười khe khẽ gọi nhũ danh của cô: “Tuệ Tuệ, thật ra anh và em giống nhau.”
“Anh cũng chưa từng có tổ ấm.”
“……”
Không biết vì sao, nhìn thấy người trước mặt mỉm cười nhẹ nhàng nói về ba mẹ đã khuất và tuổi thơ kinh hoàng của anh, Thịnh Tuệ cảm thấy như có một tảng đá lớn đè lên ngực khiến cô khó thở.
Gia đình của cô không tính là hạnh phúc, nỗi đau mà gia đình cô đem lại quá rõ ràng.
Đến nay cô đã gần ba mươi mà vẫn chưa thoát khỏi bóng ma thời thơ ấu.
Làm sao có thể giống như Chu Thời Dư nói, muốn phai nhạt thì sẽ nhạt phai được?
Có những nỗi đau, cho dù thời gian có trôi qua bao lâu cũng không bao giờ có thể chữa lành được.
Cô vốn tưởng rằng, Chu Thời Dư là người có cảm xúc ổn định, nho nhã, bao dung như vậy, cô nghĩ anh chắc chắn sẽ lớn lên trong bầu không khí yêu thương, mọi việc suôn sẻ.
Ai ngờ sự thật không như cô nghĩ.
Cô quá ngốc nghếch nên không thể hiểu được, làm thế nào Chu Thời Dư có thể vừa cười vừa kể những chuyện trong quá khứ, mô tả chúng một cách bình tĩnh, giống như là ——
Giống như là anh đã quen từ lâu rồi, anh tự buộc mình phải vui vẻ để đối mặt với những nỗi đau khổ đó.
“…… Không đâu.”
Lồ ng ngực cô phát ra nỗi xúc động khó kiềm chế, Thịnh Tuệ nghiêng người ôm Chu Thời Dư thật chặt, cánh tay mảnh khảnh vừa gian nan vừa cố gắng muốn ôm trọn người anh vào lòng.
Tay vịn ngăn giữa hai ghế làm eo cô phát đau, nhưng cơn đau không bằng cảm giác đau nhói trong lòng giống như tim cô bị ai đó bóp chặt.
Chu Thời Dư tựa đầu vào bờ vai gầy của cô, hiếm khi nào anh không lên tiếng an ủi cô mà chỉ im lặng và kiên nhẫn chờ câu tiếp theo của cô.
“Anh không phải không có tổ ấm.” Thịnh Tuệ biết rõ sắc mặt của cô đang tái nhợt và hỗn loạn, giọng cô cũng đang run rẩy, nhưng cô lặp lại một lần nữa:
“Chu Thời Dư, sau này anh không còn một mình nữa…”
“Anh còn có em.”
------oOo------