Mưa Không Tên - Na Khả Lộ Lộ
Chương 30: Lên men
Hề Vi vừa gửi câu hỏi đi thì đồ ăn mà Chung Thận gọi cho y đã giao tới.
Ngoại trừ đầu bếp ở nhà, hiếm ai hiểu rõ khẩu vị của Hề Vi hơn Chung Thận. Đồ ăn nhà hàng tư nhân gần đó, hai món còn nóng hổi khi vừa mở hộp, mùi cơm thơm nức, trình bày đẹp mắt.
Y chụp một bức ảnh gửi cho Chung Thận, đúng lúc bên kia cũng gửi tin nhắn trả lời, một đoạn văn dài.
Chung Thận: "Ba mẹ em có thể không đồng ý trong lòng, nhưng chắc cũng sẽ không phản đối. Giờ họ không can thiệp vào việc riêng của em, sẽ không giục em kết hôn. Thật ra, em... Hề Vi, em không quan tâm có được sự chúc phúc của người khác hay không, em chỉ cần có thể ở bên anh là rất mãn nguyện rồi, người khác nghĩ gì không quan trọng, em không thích kiểu ồn ào đó. Nhưng nếu anh bận lòng, em sẽ tìm cách giải quyết, như anh từng nói, chỉ cần chịu giao tiếp thì mối quan hệ có thể cải thiện."
Đây là lý lẽ hết sức đơn giản, Hề Vi cũng hiểu rõ nhưng vẫn cứ hỏi: "Nếu ba mẹ em không giao tiếp được, vẫn phản đối, kiên quyết kiểm soát hôn nhân của em, còn không thì ép em cắt đứt quan hệ, thì em làm sao?"
Chung Thận: "..."
Câu hỏi của Hề Vi ngày càng kỳ lạ, Chung Thận chợt nhận ra: "Anh không phải đang hỏi em, mà là đang nói chính mình đúng không?"
Tin nhắn tiếp theo xuất hiện ngay sau đó: "Anh đang nhờ em giúp đỡ à, Hề Vi? Nếu em là anh, em sẽ làm thế nào?"
Không thể nói là nhờ giúp đỡ, mà giao tiếp thì thích hợp hơn. Hề Vi không trả lời, tỏ vẻ ngầm chấp nhận, mở đồ ăn ra và bắt đầu ăn.
Chung Thận hiểu Hề Vi đủ nhiều, như thể có thể đoán được biểu cảm của y lúc này dù không nhận được phản hồi, tự nói: "Em không biết nhiều về gia đình anh, ngày thường anh không kể em nghe về họ."
Ngụ ý rằng Hề Vi nên kể về chuyện này.
Hề Vi suy nghĩ rồi nói: "Gia đình tôi không có gì đáng để kể, nếu phải nói thì người tôi tiếp xúc nhiều nhất khi còn nhỏ là bảo mẫu, sau đó là cô tôi. Ông nội tôi là người bận rộn nhất, một tháng vắng nhà ít nhất hai mươi ngày; ba tôi cũng bận, bận chạy KPI, bận thể hiện, muốn được ông nội tôi khen ngợi, nhưng ông lại coi thường, chẳng bao giờ khen; mẹ tôi cũng bận, bận xã giao, cả ngày không biết ở đâu. Sau này tôi lớn lên thì cũng bắt đầu bận, cho đến bây giờ."
Chung Thận: "..."
Nếu Hề Vi kể với cái điệu buồn bã thì Chung Thận có thể thuận theo đó mà an ủi y. Nhưng Hề Vi lại thản nhiên, nói chuyện một cách qua quít bình thường, khiến người ta không biết nên trả lời thế nào.
So với những nhà quyền thế thường xuyên xuất hiện với bê bối trên tin tức, nhà họ Hề thật sự quá bình thường. Nhưng bề ngoài bình thường không có nghĩa là quan hệ gia đình lành mạnh, trong lời Hề Vi kể thiếu đi sự ấm áp, như thể người nhà y đều ai bận việc nấy, chẳng ai quan tâm ai.
Chung Thận hỏi: "Hồi nhỏ anh thích ba hay mẹ hơn?"
"..." Câu hỏi rất khó hiểu, nhưng Hề Vi vẫn trả lời, "Như nhau cả, thích mẹ tôi hơn một chút."
Chung Thận: "Vì sao?"
Hề Vi: "Ông nội tôi giờ nửa nghỉ hưu nên rảnh rỗi hơn. Nhưng hồi đó, gia đình tôi chỉ sum họp vào dịp lễ Tết, mọi người ngồi trước bàn ăn như mở họp, có một tiết mục cố định: ba tôi bị mắng. Dù ông làm gì, ông nội cũng chê ông kém cỏi, hễ lên tiếng là chỉ trích biểu hiện gần đây của ông, tôi nghe vậy, dù lúc đó không hiểu, nhưng cũng cảm thấy hình tượng của ba tôi không đủ lớn lao. So ra thì mẹ tôi chẳng có sai lầm gì."
Hề Vi: "Cô tôi cũng bị mắng, nhưng cô sẽ lanh trí dí dởm pha trò để làm dịu bầu không khí trên bàn ăn. Tôi cảm thấy ông nội mình ngoài miệng nói khó nghe, nhưng thật ra trong lòng rất thích cô. Tôi cũng thích cô, vì cô thông minh."
Những nội dung này đã thuộc về phạm trù tâm sự. Nhưng giọng điệu của Hề Vi vẫn bình thản, không nghĩ mình đang giãi bày tâm sự. Nhưng ngoài Chung Thận, y cũng chưa từng kể điều này với ai khác.
Chung Thận hỏi: "Anh nghĩ ông nội thích anh không?"
Hề Vi do dự: "Có lẽ vậy. Hôm ấy em nghe rồi đó, ông cảm thấy ba với cô tôi không chí tiến thủ, nhưng tôi thì ngược lại, tôi có thể đáp ứng kỳ vọng trong sự nghiệp của ông ấy, ông muốn giao Hoa Vận cho tôi."
Chung Thận: "Không có chút chi tiết nào sao?"
Hề Vi: "Chi tiết gì cơ?"
Chung Thận: "Ừm... Để em nghĩ đã."
Chung Thận: "Anh ăn trước đi nhé? Chờ em chút."
Hôm nay hắn quay chương trình, không biết đang tạm nghỉ hay mới quay xong, cơ mà hình như đang có việc bận. Hề Vi ăn xong bữa trưa hắn đặt, lướt xem tin nhắn của những người khác. Đột nhiên nhớ ra còn cấp dưới đang đợi mình trả lời, y tìm tên người nọ rồi trả lời một câu "Hoãn lại giúp tôi", kéo xuống lại thấy tin nhắn mẹ gửi, một đoạn dài, toàn là mấy câu nhàm chán khuyên y đừng hục hặc với ông nội.
Hề Vi không muốn trả lời, lướt vòng bạn bè một lát, thấy không có gì đáng để ý.
Lúc này, Chung Thận đã trả lời.
"Giờ em lên xe." Chung Thận gửi tin nhắn thoại, "Đến địa điểm tiếp theo để quay một ít tư liệu, quay xong sẽ tan làm về nhà." Giọng nói trầm thấp rõ ràng, nghe là biết để điện thoại rất gần, âm thanh nền là tiếng nói chuyện của Đường Du và tài xế.
Hề Vi rep: "Ờ"
Tiếp tục chủ đề vừa rồi, Chung Thận chuyển sang nhắn tin, nhưng lại nói về chuyện gia đình mình: "Hình như em chưa kể với anh, em muốn trở thành diễn viên, có chút liên quan đến ông nội em."
Chung Thận: "Ông mất năm em lớp mười, hồi còn sống ông là người mê hí kịch, hồi bé mỗi ngày em đều nghe ông kể chuyện, ông dạy em bắt chước những nhân vật trong câu chuyện đó, như chơi nhà chòi ấy, coi đó như hình thức sơ khai của biểu diễn."
Hề Vi: "Ông ấy rất thương em."
Chung Thận: "Đúng ạ. Ông ấy có tâm hồn trẻ thơ, như một cụ ông nghịch ngợm, lúc diễn ông sẽ bắt em cưỡi lên cổ ông, em đóng vai đại hiệp, còn ông làm ngựa. Ba mẹ em chê ồn, nhưng ông lại thấy vui. Ông thích chơi với em, lo cho em, mua cho em đủ thứ đồ thú vị, thậm chí tự tay làm đồ chơi cho em... Sau khi ông đi, em cảm thấy sẽ không còn ai đối xử tốt với em như ông nữa."
Hề Vi im lặng một lát, tâm trạng phức tạp: "Em nói những điều này khiến tôi cảm thấy trong nhà tôi, chẳng có ai đối xử tốt với tôi cả."
"Ý em không phải vậy." Chung Thận hơi xấu hổ, "Em chợt nhớ lại chuyện cũ nên lỡ nói hơi nhiều, lạc đề rồi."
Hề Vi nói: "Không sao."
Chung Thận: "Em nghĩ "tốt" trong mắt mỗi người khác nhau sẽ có tiêu chuẩn khác nhau, ông nội em cho em thứ ông thích, ông nghĩ đó là tốt cho em. Ông nội anh cũng cho anh thứ ông ấy quan tâm nhất, ông ấy cũng nghĩ điều đó tốt cho anh."
Chung Thận: "Nếu giờ anh trách ông ấy, "ông không tốt với cháu", có lẽ ông ấy sẽ rất thất vọng và đau lòng."
Hề Vi xuỳ một tiếng: "Ông cụ nhà tôi tính cứng như đá ấy, chưa thấy đau lòng bao giờ."
Chung Thận: "Người càng cứng rắn càng không muốn để người khác thấy mình đau lòng, ví dụ như..."
Hề Vi: "Ví dụ như?"
Chung Thận: "Có phải giờ anh đang đau lòng không? Hề Vi?"
Hề Vi: "..."
Kéo lên lịch sử trò chuyện, họ chưa bao giờ có một cuộc đối thoại dài đến vậy.
Hề Vi đương nhiên không cảm thấy mình đang đau lòng, nhưng nếu định nghĩa một tâm trạng phức tạp đầy phiền muộn, khao khát được trò chuyện và an ủi là "đau lòng", thì có vẻ cũng không hẳn là sai.
Nhìn từ góc độ này, cuộc trò chuyện bình thường vừa rồi của họ đột nhiên mang một sắc thái khác lạ, Hề Vi kéo lên đọc lại, phát hiện từ câu "Anh đang nhờ em giúp đỡ à", Chung Thận đã bắt đầu cố tình dẫn dắt câu chuyện để an ủi y.
Có lẽ đau lòng giống như thích một ai đó, cũng là loại cảm xúc sẽ không nhận ra nếu không lên men. Giờ nhận ra rồi lại càng khó chịu hơn, giống như lớp vỏ luôn bao bọc tâm hồn cứng cỏi của y đã nứt ra, để lộ những thứ mà ngay cả bản thân y cũng cảm thấy xa lạ bên trong.
Hề Vi hồi lâu không trả lời, Chung Thận nghĩ mình nói nhiều quá làm y giận, đột nhiên gửi một meme, là hình động chú Alaska hồi bé lăn lộn trên cỏ, chữ trên đó là: "Hề Vi ơi Hề Vi à! Anh đâu rồi?"
Hề Vi: "..."
Trợ lý chỉnh ảnh giúp à? Trợ lý của em ấy gan lớn quá nhỉ.
Hề Vi vẫn không trả lời, cảm xúc phức tạp, không biết phải nói gì.
Chung Thận nói: "Em nghĩ anh và ông nội anh không phải không thể nói chuyện, sở dĩ ông ấy cứng rắn như vậy là vì anh chưa đưa cho ông ấy lý do mà ông ấy có thể hiểu. Dù em hiểu anh, nhưng nếu nghĩ theo cách của ông ấy thì vẫn không hiểu được, nên mới kiên quyết cho rằng anh đang gây rối vô cớ, vì vậy..."
Sau khi gửi xong đoạn này, trên khung chat hiển thị "đối phương đang nhập", kéo dài vài phút, Chung Thận hết xóa rồi sửa, rốt cuộc gửi đi: "Anh cho ông ấy một lý do thông thường dễ hiểu mà ông ấy có thể thông cảm, được không? Ví dụ như, anh đã có người mình thích, anh rất yêu người đó, chia tay sẽ rất đau khổ. Ông nội anh chắc sẽ không nhẫn tâm đến mức ép anh từ bỏ người anh yêu đâu."
Chung Thận: "Anh thấy sao?"
Chung Thận: "Cho em một cơ hội, để em làm lý do của anh, có được không?"
Hề Vi không nói gì, Chung Thận lại nói tiếp: "Giả vờ cũng được, cứ coi như em tốt bụng giúp đỡ anh thôi [*đáng thương*]."
Hề Vi: "..."
Em ấy nghĩ hay đấy, nếu sau này không làm diễn viên nữa, có thể chuyển nghề thành biên kịch.
Hề Vi thấy hơi buồn cười, tốt bụng nhắc nhở: "Em quên hôm đó đã nói gì rồi sao? Đã làm phật lòng ông cụ, ông ấy không xử em đã là rộng lượng, không tính toán với trẻ con rồi. Em còn muốn bước vào nhà tôi sao?"
Chung Thận: "... Giờ em đi xin lỗi còn kịp không?"
Hề Vi không trả lời, cố tình lướt qua câu hỏi trước đó của Chung Thận.
Không lâu sau, Chung Thận đã đến địa điểm và bắt đầu quay, không còn thời gian tán dóc với y nữa, cuộc đối thoại cũng tự nhiên mà dừng lại ở đây.
Hề Vi để điện thoại xuống, quay lại cửa sổ. Gió xuân tháng ba dịu êm ấm áp, tâm trạng của y tự dưng tốt lên, không biết là nhờ Chung Thận hay nhờ gió xuân.
Y nhớ đến một vài chuyện cũ, chợt hiểu "chi tiết" mà Chung Thận nói có nghĩa gì.
Năm đó Hề Vận Thành bận bay khắp thế giới nên hiếm khi về nhà. Thỉnh thoảng vừa về nhà, thấy y đang chơi trong phòng khách dưới nhà, sẽ lập tức bế y lên, cười hỏi: "Hôm nay Vi Vi đọc sách gì? Kể cho ông nghe nào."
Y không thích bị người lớn coi như con nít nên xị mặt, giọng điệu nghiêm nghị: "Sách cháu đọc sâu sắc lắm, ông không hiểu đâu."
Hề Vận Thành lại bật cười: "Ồ, còn có thứ mà ông nội cháu không hiểu cơ à?"
Bé Hề Vi làu bàu không chịu phối hợp, vùng vằng nhảy khỏi vòng tay của ông nội.
Đó là một ký ức từ rất lâu rồi, sau này Hề Vi lớn lên, còn Hề Vận Thành cũng già đi, không còn bế được y nữa, thế là cũng không cần vùng vằng nữa.
"..."
Hề Vi thấy sống mũi cay cay, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì điện thoại sau lưng đột ngột reo lên.
——Vừa nãy y không nghe điện thoại của ba mình, ông lại gọi thêm lần nữa.
Hai cha con bình thường ít giao tiếp, giọng điệu ở đầu dây bên kia có chút bất mãn, vừa mở miệng đã hỏi: "Sao vừa rồi không nghe máy? Con ở đâu? Khi nào về?"
Hề Vi hắng giọng: "Có chuyện gì không ạ?"
"Cô Chu về nước rồi, chiều nay đến, con đến sân bay đón người ta đi."
Hề Vi: "..."
"Cô Chu" chính là đối tượng liên hôn mà y từng gặp đúng một lần.
Ngoại trừ đầu bếp ở nhà, hiếm ai hiểu rõ khẩu vị của Hề Vi hơn Chung Thận. Đồ ăn nhà hàng tư nhân gần đó, hai món còn nóng hổi khi vừa mở hộp, mùi cơm thơm nức, trình bày đẹp mắt.
Y chụp một bức ảnh gửi cho Chung Thận, đúng lúc bên kia cũng gửi tin nhắn trả lời, một đoạn văn dài.
Chung Thận: "Ba mẹ em có thể không đồng ý trong lòng, nhưng chắc cũng sẽ không phản đối. Giờ họ không can thiệp vào việc riêng của em, sẽ không giục em kết hôn. Thật ra, em... Hề Vi, em không quan tâm có được sự chúc phúc của người khác hay không, em chỉ cần có thể ở bên anh là rất mãn nguyện rồi, người khác nghĩ gì không quan trọng, em không thích kiểu ồn ào đó. Nhưng nếu anh bận lòng, em sẽ tìm cách giải quyết, như anh từng nói, chỉ cần chịu giao tiếp thì mối quan hệ có thể cải thiện."
Đây là lý lẽ hết sức đơn giản, Hề Vi cũng hiểu rõ nhưng vẫn cứ hỏi: "Nếu ba mẹ em không giao tiếp được, vẫn phản đối, kiên quyết kiểm soát hôn nhân của em, còn không thì ép em cắt đứt quan hệ, thì em làm sao?"
Chung Thận: "..."
Câu hỏi của Hề Vi ngày càng kỳ lạ, Chung Thận chợt nhận ra: "Anh không phải đang hỏi em, mà là đang nói chính mình đúng không?"
Tin nhắn tiếp theo xuất hiện ngay sau đó: "Anh đang nhờ em giúp đỡ à, Hề Vi? Nếu em là anh, em sẽ làm thế nào?"
Không thể nói là nhờ giúp đỡ, mà giao tiếp thì thích hợp hơn. Hề Vi không trả lời, tỏ vẻ ngầm chấp nhận, mở đồ ăn ra và bắt đầu ăn.
Chung Thận hiểu Hề Vi đủ nhiều, như thể có thể đoán được biểu cảm của y lúc này dù không nhận được phản hồi, tự nói: "Em không biết nhiều về gia đình anh, ngày thường anh không kể em nghe về họ."
Ngụ ý rằng Hề Vi nên kể về chuyện này.
Hề Vi suy nghĩ rồi nói: "Gia đình tôi không có gì đáng để kể, nếu phải nói thì người tôi tiếp xúc nhiều nhất khi còn nhỏ là bảo mẫu, sau đó là cô tôi. Ông nội tôi là người bận rộn nhất, một tháng vắng nhà ít nhất hai mươi ngày; ba tôi cũng bận, bận chạy KPI, bận thể hiện, muốn được ông nội tôi khen ngợi, nhưng ông lại coi thường, chẳng bao giờ khen; mẹ tôi cũng bận, bận xã giao, cả ngày không biết ở đâu. Sau này tôi lớn lên thì cũng bắt đầu bận, cho đến bây giờ."
Chung Thận: "..."
Nếu Hề Vi kể với cái điệu buồn bã thì Chung Thận có thể thuận theo đó mà an ủi y. Nhưng Hề Vi lại thản nhiên, nói chuyện một cách qua quít bình thường, khiến người ta không biết nên trả lời thế nào.
So với những nhà quyền thế thường xuyên xuất hiện với bê bối trên tin tức, nhà họ Hề thật sự quá bình thường. Nhưng bề ngoài bình thường không có nghĩa là quan hệ gia đình lành mạnh, trong lời Hề Vi kể thiếu đi sự ấm áp, như thể người nhà y đều ai bận việc nấy, chẳng ai quan tâm ai.
Chung Thận hỏi: "Hồi nhỏ anh thích ba hay mẹ hơn?"
"..." Câu hỏi rất khó hiểu, nhưng Hề Vi vẫn trả lời, "Như nhau cả, thích mẹ tôi hơn một chút."
Chung Thận: "Vì sao?"
Hề Vi: "Ông nội tôi giờ nửa nghỉ hưu nên rảnh rỗi hơn. Nhưng hồi đó, gia đình tôi chỉ sum họp vào dịp lễ Tết, mọi người ngồi trước bàn ăn như mở họp, có một tiết mục cố định: ba tôi bị mắng. Dù ông làm gì, ông nội cũng chê ông kém cỏi, hễ lên tiếng là chỉ trích biểu hiện gần đây của ông, tôi nghe vậy, dù lúc đó không hiểu, nhưng cũng cảm thấy hình tượng của ba tôi không đủ lớn lao. So ra thì mẹ tôi chẳng có sai lầm gì."
Hề Vi: "Cô tôi cũng bị mắng, nhưng cô sẽ lanh trí dí dởm pha trò để làm dịu bầu không khí trên bàn ăn. Tôi cảm thấy ông nội mình ngoài miệng nói khó nghe, nhưng thật ra trong lòng rất thích cô. Tôi cũng thích cô, vì cô thông minh."
Những nội dung này đã thuộc về phạm trù tâm sự. Nhưng giọng điệu của Hề Vi vẫn bình thản, không nghĩ mình đang giãi bày tâm sự. Nhưng ngoài Chung Thận, y cũng chưa từng kể điều này với ai khác.
Chung Thận hỏi: "Anh nghĩ ông nội thích anh không?"
Hề Vi do dự: "Có lẽ vậy. Hôm ấy em nghe rồi đó, ông cảm thấy ba với cô tôi không chí tiến thủ, nhưng tôi thì ngược lại, tôi có thể đáp ứng kỳ vọng trong sự nghiệp của ông ấy, ông muốn giao Hoa Vận cho tôi."
Chung Thận: "Không có chút chi tiết nào sao?"
Hề Vi: "Chi tiết gì cơ?"
Chung Thận: "Ừm... Để em nghĩ đã."
Chung Thận: "Anh ăn trước đi nhé? Chờ em chút."
Hôm nay hắn quay chương trình, không biết đang tạm nghỉ hay mới quay xong, cơ mà hình như đang có việc bận. Hề Vi ăn xong bữa trưa hắn đặt, lướt xem tin nhắn của những người khác. Đột nhiên nhớ ra còn cấp dưới đang đợi mình trả lời, y tìm tên người nọ rồi trả lời một câu "Hoãn lại giúp tôi", kéo xuống lại thấy tin nhắn mẹ gửi, một đoạn dài, toàn là mấy câu nhàm chán khuyên y đừng hục hặc với ông nội.
Hề Vi không muốn trả lời, lướt vòng bạn bè một lát, thấy không có gì đáng để ý.
Lúc này, Chung Thận đã trả lời.
"Giờ em lên xe." Chung Thận gửi tin nhắn thoại, "Đến địa điểm tiếp theo để quay một ít tư liệu, quay xong sẽ tan làm về nhà." Giọng nói trầm thấp rõ ràng, nghe là biết để điện thoại rất gần, âm thanh nền là tiếng nói chuyện của Đường Du và tài xế.
Hề Vi rep: "Ờ"
Tiếp tục chủ đề vừa rồi, Chung Thận chuyển sang nhắn tin, nhưng lại nói về chuyện gia đình mình: "Hình như em chưa kể với anh, em muốn trở thành diễn viên, có chút liên quan đến ông nội em."
Chung Thận: "Ông mất năm em lớp mười, hồi còn sống ông là người mê hí kịch, hồi bé mỗi ngày em đều nghe ông kể chuyện, ông dạy em bắt chước những nhân vật trong câu chuyện đó, như chơi nhà chòi ấy, coi đó như hình thức sơ khai của biểu diễn."
Hề Vi: "Ông ấy rất thương em."
Chung Thận: "Đúng ạ. Ông ấy có tâm hồn trẻ thơ, như một cụ ông nghịch ngợm, lúc diễn ông sẽ bắt em cưỡi lên cổ ông, em đóng vai đại hiệp, còn ông làm ngựa. Ba mẹ em chê ồn, nhưng ông lại thấy vui. Ông thích chơi với em, lo cho em, mua cho em đủ thứ đồ thú vị, thậm chí tự tay làm đồ chơi cho em... Sau khi ông đi, em cảm thấy sẽ không còn ai đối xử tốt với em như ông nữa."
Hề Vi im lặng một lát, tâm trạng phức tạp: "Em nói những điều này khiến tôi cảm thấy trong nhà tôi, chẳng có ai đối xử tốt với tôi cả."
"Ý em không phải vậy." Chung Thận hơi xấu hổ, "Em chợt nhớ lại chuyện cũ nên lỡ nói hơi nhiều, lạc đề rồi."
Hề Vi nói: "Không sao."
Chung Thận: "Em nghĩ "tốt" trong mắt mỗi người khác nhau sẽ có tiêu chuẩn khác nhau, ông nội em cho em thứ ông thích, ông nghĩ đó là tốt cho em. Ông nội anh cũng cho anh thứ ông ấy quan tâm nhất, ông ấy cũng nghĩ điều đó tốt cho anh."
Chung Thận: "Nếu giờ anh trách ông ấy, "ông không tốt với cháu", có lẽ ông ấy sẽ rất thất vọng và đau lòng."
Hề Vi xuỳ một tiếng: "Ông cụ nhà tôi tính cứng như đá ấy, chưa thấy đau lòng bao giờ."
Chung Thận: "Người càng cứng rắn càng không muốn để người khác thấy mình đau lòng, ví dụ như..."
Hề Vi: "Ví dụ như?"
Chung Thận: "Có phải giờ anh đang đau lòng không? Hề Vi?"
Hề Vi: "..."
Kéo lên lịch sử trò chuyện, họ chưa bao giờ có một cuộc đối thoại dài đến vậy.
Hề Vi đương nhiên không cảm thấy mình đang đau lòng, nhưng nếu định nghĩa một tâm trạng phức tạp đầy phiền muộn, khao khát được trò chuyện và an ủi là "đau lòng", thì có vẻ cũng không hẳn là sai.
Nhìn từ góc độ này, cuộc trò chuyện bình thường vừa rồi của họ đột nhiên mang một sắc thái khác lạ, Hề Vi kéo lên đọc lại, phát hiện từ câu "Anh đang nhờ em giúp đỡ à", Chung Thận đã bắt đầu cố tình dẫn dắt câu chuyện để an ủi y.
Có lẽ đau lòng giống như thích một ai đó, cũng là loại cảm xúc sẽ không nhận ra nếu không lên men. Giờ nhận ra rồi lại càng khó chịu hơn, giống như lớp vỏ luôn bao bọc tâm hồn cứng cỏi của y đã nứt ra, để lộ những thứ mà ngay cả bản thân y cũng cảm thấy xa lạ bên trong.
Hề Vi hồi lâu không trả lời, Chung Thận nghĩ mình nói nhiều quá làm y giận, đột nhiên gửi một meme, là hình động chú Alaska hồi bé lăn lộn trên cỏ, chữ trên đó là: "Hề Vi ơi Hề Vi à! Anh đâu rồi?"
Hề Vi: "..."
Trợ lý chỉnh ảnh giúp à? Trợ lý của em ấy gan lớn quá nhỉ.
Hề Vi vẫn không trả lời, cảm xúc phức tạp, không biết phải nói gì.
Chung Thận nói: "Em nghĩ anh và ông nội anh không phải không thể nói chuyện, sở dĩ ông ấy cứng rắn như vậy là vì anh chưa đưa cho ông ấy lý do mà ông ấy có thể hiểu. Dù em hiểu anh, nhưng nếu nghĩ theo cách của ông ấy thì vẫn không hiểu được, nên mới kiên quyết cho rằng anh đang gây rối vô cớ, vì vậy..."
Sau khi gửi xong đoạn này, trên khung chat hiển thị "đối phương đang nhập", kéo dài vài phút, Chung Thận hết xóa rồi sửa, rốt cuộc gửi đi: "Anh cho ông ấy một lý do thông thường dễ hiểu mà ông ấy có thể thông cảm, được không? Ví dụ như, anh đã có người mình thích, anh rất yêu người đó, chia tay sẽ rất đau khổ. Ông nội anh chắc sẽ không nhẫn tâm đến mức ép anh từ bỏ người anh yêu đâu."
Chung Thận: "Anh thấy sao?"
Chung Thận: "Cho em một cơ hội, để em làm lý do của anh, có được không?"
Hề Vi không nói gì, Chung Thận lại nói tiếp: "Giả vờ cũng được, cứ coi như em tốt bụng giúp đỡ anh thôi [*đáng thương*]."
Hề Vi: "..."
Em ấy nghĩ hay đấy, nếu sau này không làm diễn viên nữa, có thể chuyển nghề thành biên kịch.
Hề Vi thấy hơi buồn cười, tốt bụng nhắc nhở: "Em quên hôm đó đã nói gì rồi sao? Đã làm phật lòng ông cụ, ông ấy không xử em đã là rộng lượng, không tính toán với trẻ con rồi. Em còn muốn bước vào nhà tôi sao?"
Chung Thận: "... Giờ em đi xin lỗi còn kịp không?"
Hề Vi không trả lời, cố tình lướt qua câu hỏi trước đó của Chung Thận.
Không lâu sau, Chung Thận đã đến địa điểm và bắt đầu quay, không còn thời gian tán dóc với y nữa, cuộc đối thoại cũng tự nhiên mà dừng lại ở đây.
Hề Vi để điện thoại xuống, quay lại cửa sổ. Gió xuân tháng ba dịu êm ấm áp, tâm trạng của y tự dưng tốt lên, không biết là nhờ Chung Thận hay nhờ gió xuân.
Y nhớ đến một vài chuyện cũ, chợt hiểu "chi tiết" mà Chung Thận nói có nghĩa gì.
Năm đó Hề Vận Thành bận bay khắp thế giới nên hiếm khi về nhà. Thỉnh thoảng vừa về nhà, thấy y đang chơi trong phòng khách dưới nhà, sẽ lập tức bế y lên, cười hỏi: "Hôm nay Vi Vi đọc sách gì? Kể cho ông nghe nào."
Y không thích bị người lớn coi như con nít nên xị mặt, giọng điệu nghiêm nghị: "Sách cháu đọc sâu sắc lắm, ông không hiểu đâu."
Hề Vận Thành lại bật cười: "Ồ, còn có thứ mà ông nội cháu không hiểu cơ à?"
Bé Hề Vi làu bàu không chịu phối hợp, vùng vằng nhảy khỏi vòng tay của ông nội.
Đó là một ký ức từ rất lâu rồi, sau này Hề Vi lớn lên, còn Hề Vận Thành cũng già đi, không còn bế được y nữa, thế là cũng không cần vùng vằng nữa.
"..."
Hề Vi thấy sống mũi cay cay, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì điện thoại sau lưng đột ngột reo lên.
——Vừa nãy y không nghe điện thoại của ba mình, ông lại gọi thêm lần nữa.
Hai cha con bình thường ít giao tiếp, giọng điệu ở đầu dây bên kia có chút bất mãn, vừa mở miệng đã hỏi: "Sao vừa rồi không nghe máy? Con ở đâu? Khi nào về?"
Hề Vi hắng giọng: "Có chuyện gì không ạ?"
"Cô Chu về nước rồi, chiều nay đến, con đến sân bay đón người ta đi."
Hề Vi: "..."
"Cô Chu" chính là đối tượng liên hôn mà y từng gặp đúng một lần.