Mưa Không Tên - Na Khả Lộ Lộ
Chương 28: Nghiện
Cuộc sống muôn hình vạn trạng, vô số người và trải nghiệm độc nhất vô nhị tạo nên những tình cảm khác biệt, dẫu mặn nồng hay nhạt nhòa, chóng vánh hay bền lâu, tất cả đều là sự tồn tại huyền bí của siêu hình, không hề giống nhau, nhưng lại được gán một cái tên chung: Tình yêu.
Hề Vi cảm thấy mình sẽ không bao giờ yêu ai, nhưng ngay lúc này dường như có một cảm xúc khác thường đang dâng lên trong lòng y. Điều này làm y không thể làm ngơ trước nỗi buồn của Chung Thận, không thể không chạm vào người yêu y.
Khoảnh khắc môi chạm môi, Chung Thận coi đó là lời đáp lại từ Hề Vi, chỗ dựa trên sô pha lún xuống, hắn chật vật tựa lên vai y, vứt hết mọi phong thái và kỹ năng, chỉ biết duy trì sự kết nối giản đơn nhất giữa môi với môi, không hề giống một nụ hôn, mà chỉ vì không thể rời xa nên mới vụng về dựa dẫm vào y.
Hề Vi giữ chặt gáy Chung Thận, điều khiển nụ hôn từ phía dưới.
Đó là cái vuốt ve mang theo chút an ủi và bịn rịn. Đôi môi lạnh lẽo được y sưởi ấm, hàm hé mở, để lưỡi của y chậm rãi tiến vào, nhưng lại bị đối phương mất kiểm soát đẩy về. Sau đó, đôi tay run rẩy ấy áp lên má y, vẫn rót đầy yêu thương vô tận vào miệng y.
Người ta nói rằng loài người đã học cách hôn từ xã hội nguyên thủy chưa khai hóa, sử dụng cách ma sát khác nhau giữa môi và mũi để truyền đạt thông tin. Ban đầu, những thông tin này có thể chỉ liên quan đến việc săn bắn và cảnh báo trong môi trường nguy hiểm, nhưng sau đó đã trở nên ngày càng phức tạp, với những ý nghĩa sâu sắc đến mức khó có thể diễn đạt.
Loài người không còn chỉ tất bật vì cơm áo gạo tiền mà bắt đầu khám phá ý nghĩa của sự sống. Nghệ sĩ vì cái đẹp, triết gia vì lý luận, nhà khoa học vì sự tiến bộ, tôn giáo vì đích đến cuối cùng, tất cả đều tìm kiếm câu trả lời. Nhưng sự sống chỉ là sự sống, từ khi sinh ra đến khi chết đi, chỉ là một hành trình ngắn ngủi, là một hạt bụi trong hàng tỉ năm văn minh của trái đất, và có lẽ, bản thân "ý nghĩa" cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng giờ đây, Chung Thận muốn đi cùng Hề Vi, bất kể điều đó có ý nghĩa hay không, tình yêu là gì, hắn chỉ muốn ở bên cạnh y.
"Anh nói... có được không?"
Hề Vi bị hôn mãnh liệt, từ chủ động đến bị động, đến khi không thể phân biệt ai đang hôn ai, mũi cay cay, môi tê dại, sô pha chịu đựng trọng lượng của hai cơ thể, lắc lư như con thuyền trên mặt nước trong ánh chiều mờ ảo.
Không chỉ dừng lại ở nụ hôn, cả hai còn cởi áo choàng tắm và làm đến cùng.
Hề Vi không chịu nhượng bộ, nhưng cơ thể đã được kích hoạt, khó kiềm lòng có nghĩa là lý trí đã lùi bước, cảm xúc kỳ diệu đang dâng trào trở thành chủ nhân của sự sống, buộc y phải dùng đầu óc phi lý trí để cân nhắc xem có nên chấp nhận một người bạn đồng hành trong hành trình ngắn ngủi của mình hay không.
Dù y vẫn chưa thỏa hiệp, Chung Thận cũng chẳng có ý định từ bỏ. Sau khi nỗi buồn từ lời tỏ tình dần qua đi, Chung Thận như lên cơn nghiện, không còn phải che giấu hay giả vờ, trao cho Hề Vi những ham muốn sâu thẳm nhất của mình. Hắn không quan tâm thể diện, không được chấp nhận cũng không sao, hắn không nhịn được, không thể nhịn được nữa, chỉ muốn hôn đến khi Hề Vi cũng run rẩy, có thế mới có thể xoa dịu cơn đau trong lòng.
Điệu bộ này có vẻ hơi quen thuộc, hắn cũng đã từng như vậy trong một số khoảnh khắc trước đây. Chỉ có điều, lúc đó Hề Vi hoàn toàn không hay biết nên coi việc mất kiểm soát vì "cơn đau tình ái" thành một màn biểu diễn tận tâm. Sau khi kết thúc, y sẽ khen ngợi đôi câu, cho chút ngon ngọt, còn Chung Thận thì ngoan ngoãn nhận lấy, dùng vẻ mặt bình tĩnh để che đậy trái tim đầy vết thương cho đến lần gặp tiếp theo.
Hề Vi đắm chìm trong khoái cảm của cơ thể, trước mắt vô thức tua lại những chuyện đã qua, từng chút một gom nhặt những dấu vết mà y đã từng bỏ qua, dần dần cảm nhận được cảm xúc chân thật rằng mình đã luôn được yêu.
Nhưng bảy năm quá dài, hồi ức quá nhiều, từng đoạn hồi ức như mảnh vụn lao về phía Hề Vi, càng khiến y không thể bình tĩnh, thậm chí có phần... kinh hoàng khiếp sợ.
Hề Vi nhọc nhằn thở gấp, suy nghĩ hỗn loạn càng thêm rối bời vì động tác không ngừng nghỉ của Chung Thận, khi thích đến mức mất kiểm soát thì không thể bình tĩnh để buông lời yêu, Chung Thận không nói những lời để tranh thủ cơ hội cho mình, như "sau này em đối xử tốt với anh ra sao": "cả đời em sẽ không thay lòng" hay "em sẽ làm gì vì anh". Dường như hắn đã quên hết những điều đó, chỉ biết dùng hành động, nụ hôn và ánh mắt để thể hiện tình yêu.
Dù cho không thông minh thế này, Hề Vi cũng khó mà thoát khỏi tình yêu dày đặc ấy của hắn. Từ sô pha đến phòng ngủ, sau đó cuối cùng cũng kết thúc, Hề Vi nằm nghiêng, Chung Thận từ phía sau ôm lấy eo y, lặng lẽ âu yếm một lúc, cuối cùng cũng chờ được câu trả lời của y.
"Để tôi suy nghĩ vài ngày." Hề Vi nói.
"Được." Vốn dĩ cũng chẳng có chỗ để nói "không được." Người theo đuổi chỉ có thể bị động, nhưng từ trước đến nay, từ vô vọng đến có hy vọng, Hề Vi dường như không còn xa vời đến thế.
Chung Thận không biết đây có phải là ảo giác do bệnh của mình hay không, nhưng về mặt lý trí, hắn hiểu rõ, tạm không nói đến chuyện y có thích mình hay không, hiện tại Hề Vi đang bị gia đình ép cưới, thời điểm này không thích hợp để xác định quan hệ với ai đó.
Chung Thận thật sự lên cơn, đột nhiên úp mặt vào gáy Hề Vi, si mê gọi: "Hề Vi..."
"Ơi?"
"Em rất muốn bỏ trốn cùng anh."
"..."
**
Chung Thận thực sự không còn giấu giếm chút nào. Hôm sau là ngày 16 tháng 3, hắn có công việc. Theo kế hoạch, tài xế lái xe đến dưới lầu, Đường Du lên nhà đón hắn để đưa hắn đi chạy show. Lẽ ra nên tránh một chút, nhưng Chung Thận không hề có ý thức, quản lý không hay biết gì vừa vào cửa đã thấy hắn đang hôn Hề Vi ở cửa phòng ngủ.
Tám giờ sáng, vì tối qua ngủ không ngon, Hề Vi có chút gà gật buồn ngủ, khoác bừa một chiếc áo rồi đi về phía phòng tắm, khi Chung Thận bất ngờ sáp tới, mắt y vẫn còn khép hờ, lưng dựa vào khung cửa, bị hôn suốt nửa phút mới tỉnh táo lại, nhíu mày: "Em làm gì đấy?"
"Không được sao?" Chung Thận nghe vậy thì cúi đầu, chuyển chủ đề: "Em làm bữa sáng rồi, toàn những món anh thích, ăn chút đi đã."
"..."
Hề Vi nhìn hắn vài giây, rồi tầm mắt lệch đi, lúc này mới nhận ra bên ngoài còn có Đường Du đang đứng, mắt mở to như cái chuông đồng, rõ ràng bị sốc vì việc y đột nhiên xuất hiện ở nhà Chung Thận, chào sượng trân: "Chào buổi sáng tổng... tổng giám đốc Hề."
"Chào buổi sáng." Vì có người khác nên Hề Vi không nói gì thêm, đi vào nhà vệ sinh trước ánh mắt của cả hai, rồi đóng cửa lại.
Bóng dáng y vừa biến mất, Đường Du liền nhón chân lại gần Chung Thận, hỏi nhỏ: "Vụ gì đây? Hai người không phải bạn tốt sao? Sao đột nhiên lại... quay lại với nhau?"
Nói xong, nhìn lại Chung Thận, lúc này cô mới nhận ra khí chất của hắn khác hẳn so với lần gặp trước, không thể nói rõ là thay đổi chỗ nào, nhưng dù sao cũng rất khác.
Chung Thận lại nói: "Đây là chuyện riêng của em. Chị ra xe đợi trước đi, ăn sáng với anh ấy xong em sẽ xuống."
Đường Du: "..."
Câu này chẳng có gì sai, nhưng dường như không đúng chữ nào cả.
Đường Du không nghĩ ra, đành mơ hồ quay lại xe đợi.
Chung Thận cũng đang đợi, trong lúc Hề Vi đang rửa mặt, hắn im lặng ngồi trước bàn ăn, nhìn chằm chằm vào cửa kính của phòng tắm.
Bóng người lờ mờ trong phòng, chỉ thấy mỗi đường nét, nhưng trước mắt hắn tự động phác họa ra tóc, gò má, sống mũi, đường viền hàm thanh thoát và cả thân hình dưới lớp áo ngủ của Hề Vi.
Hắn nghe thấy tiếng nước, Hề Vi đang rửa mặt. Dù không phải lần đầu hắn nhìn thấy, nhưng hôm nay cảm giác lại mới mẻ nhất, dù vẫn chưa đạt được điều mình muốn, nhưng Hề Vi dường như đã bước xuống từ án thờ cao vời vợi, cuối cùng cũng bước vào thế giới thực.
Một lát sau, cửa kính mở ra. Hề Vi không biết Chung Thận đang nghĩ gì, quay lại phòng ngủ lấy điện thoại dưới cái nhìn im lặng của hắn, sau đó ngồi vào bàn ăn.
Ánh mắt của Chung Thận vẫn không thu lại, mãi cho tới khi cắn miếng thức ăn đầu tiên, Hề Vi mới nhận ra hắn không ăn gì, chỉ lo nhìn mình chăm chăm.
"Em nhìn cái gì?" Hề Vi ra chiều nghiêm túc: "Trước khi tôi suy nghĩ xong, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường."
Bạn bè bình thường sẽ lên giường với nhau ư.
Nhưng có thể hiểu được, đã ngủ với nhau suốt bảy năm, ngủ thêm một lần nữa thì có sao?
"Được, em không nghĩ gì cả." Chung Thận rất nghe lời y: "Hôm nay em đi ghi hình phỏng vấn, chiều sẽ về."
Nghĩ đến việc hắn mới đi làm lại, Đường Du sắp xếp công việc vừa khá ít vừa dễ thở: "Hôm nay anh định làm gì? Có cần em giúp không?"
Hề Vi nói: "Không cần, em cứ làm việc của mình đi."
Chung Thận nhìn y, ngập ngừng muốn nói, nhưng rồi chỉ cúi đầu tiếp tục ăn. Một cảm xúc không rõ ràng từ phía hắn lướt qua bàn ăn và truyền đến trước mặt Hề Vi, hòa lẫn với mùi thức ăn, được y cảm nhận một cách rõ ràng. Thoáng chốc, không gian trở nên im ắng, không ai lên tiếng.
Thực ra, họ vẫn còn rất nhiều điều chưa nói, nhưng tối qua đã quá kịch liệt và hỗn loạn, thành thử không thể kể hết chuyện của bảy năm qua chỉ trong một đêm. Hề Vi cảm thấy nên từ từ, y không quen với trạng thái phi lý trí của mình, chỉ khi đầu óc minh mẫn trở lại, y mới có thể đưa ra quyết định tiếp theo.
Cả hai từ tốn ăn xong bữa sáng, cũng đã đến giờ Chung Thận đi làm.
Chung Thận chọn một bộ đồ từ tủ quần áo, lát nữa trước giờ lên sóng sẽ có chuyên viên trang điểm tạo hình cho hắn. Chung Thận không trang điểm cũng đủ đẹp, nhưng ngôi sao thì luôn phải hướng tới sự hoàn hảo.
Hắn thay đồ xong, đi đến lối ra nhưng không hiểu vì sao vẫn chần chừ chưa ra ngoài. Hề Vi đang nghe điện thoại của thư ký Phương, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt như đặt dấu chấm hỏi.
Chung Thận đột nhiên nói: "Hề Vi, anh lại đây được không?"
"Sao vậy?" Hề Vi vừa lại gần vừa ngắt cuộc gọi, còn chưa kịp bỏ điện thoại xuống thì Chung Thận đã bất ngờ ôm eo và hôn y.
"..."
Đây là nụ hôn thứ hai trong buổi sáng, mãnh liệt và triền miên hơn. Chung Thận thuận thế đẩy y dựa sát vào tường, cả cơ thể áp lên, từng hơi thở trầm thấp kéo dài âm cuối nghe còn gợi cảm hơn cả nụ hôn, hắn giống như một tên nghiện lên cơn, đang liều mình hút lấy chất dinh dưỡng từ giữa môi và răng y.
Còn tiếng thở xen lẫn tiếng rên nhỏ kia là cố tình để Hề Vi nghe thấy, sợ y không động lòng.
"..."
Hề Vi không chịu nổi, đẩy hắn ra. Chung Thận lại càng hôn sâu hơn, ghì chặt y không buông. Hề Vi bị hôn đến mức hai bên tóc mai rịn mồ hôi, không khí càng ẩm thì cổ họng càng khô, cuối cùng không nhịn được mà nhíu mày, bóp cổ Chung Thận như cảnh cáo.
Đôi tay y trắng trẻo, thon dài, bóp chặt yết hầu và đẩy hắn ra ngoài, chắc chắn sẽ đau. Cả người Chung Thận cứng đờ, lại không hề lùi bước mà bám sát lên vai y, cằm căng ra, tạo dáng như muốn dâng cổ cho y xâu xé, vẫn muốn hôn tiếp.
"..." Tay của Hề Vi bỗng dưng thu lại cũng không xong, mà siết chặt cũng không ổn, sầm mặt nói: "Em có sở thích đặc biệt à?"
"... Không có."
"Tốt nhất là em không có."
Hề Vi nhìn chằm chằm vào hắn: "Chung Thận, tôi muốn làm rõ lại mối quan hệ của chúng ta hiện tại: bạn bè bình thường. Khi tôi chưa cho phép, em không được hôn tôi, càng không được làm những chuyện khác, hiểu chưa?"
Hề Vi cảm thấy mình sẽ không bao giờ yêu ai, nhưng ngay lúc này dường như có một cảm xúc khác thường đang dâng lên trong lòng y. Điều này làm y không thể làm ngơ trước nỗi buồn của Chung Thận, không thể không chạm vào người yêu y.
Khoảnh khắc môi chạm môi, Chung Thận coi đó là lời đáp lại từ Hề Vi, chỗ dựa trên sô pha lún xuống, hắn chật vật tựa lên vai y, vứt hết mọi phong thái và kỹ năng, chỉ biết duy trì sự kết nối giản đơn nhất giữa môi với môi, không hề giống một nụ hôn, mà chỉ vì không thể rời xa nên mới vụng về dựa dẫm vào y.
Hề Vi giữ chặt gáy Chung Thận, điều khiển nụ hôn từ phía dưới.
Đó là cái vuốt ve mang theo chút an ủi và bịn rịn. Đôi môi lạnh lẽo được y sưởi ấm, hàm hé mở, để lưỡi của y chậm rãi tiến vào, nhưng lại bị đối phương mất kiểm soát đẩy về. Sau đó, đôi tay run rẩy ấy áp lên má y, vẫn rót đầy yêu thương vô tận vào miệng y.
Người ta nói rằng loài người đã học cách hôn từ xã hội nguyên thủy chưa khai hóa, sử dụng cách ma sát khác nhau giữa môi và mũi để truyền đạt thông tin. Ban đầu, những thông tin này có thể chỉ liên quan đến việc săn bắn và cảnh báo trong môi trường nguy hiểm, nhưng sau đó đã trở nên ngày càng phức tạp, với những ý nghĩa sâu sắc đến mức khó có thể diễn đạt.
Loài người không còn chỉ tất bật vì cơm áo gạo tiền mà bắt đầu khám phá ý nghĩa của sự sống. Nghệ sĩ vì cái đẹp, triết gia vì lý luận, nhà khoa học vì sự tiến bộ, tôn giáo vì đích đến cuối cùng, tất cả đều tìm kiếm câu trả lời. Nhưng sự sống chỉ là sự sống, từ khi sinh ra đến khi chết đi, chỉ là một hành trình ngắn ngủi, là một hạt bụi trong hàng tỉ năm văn minh của trái đất, và có lẽ, bản thân "ý nghĩa" cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng giờ đây, Chung Thận muốn đi cùng Hề Vi, bất kể điều đó có ý nghĩa hay không, tình yêu là gì, hắn chỉ muốn ở bên cạnh y.
"Anh nói... có được không?"
Hề Vi bị hôn mãnh liệt, từ chủ động đến bị động, đến khi không thể phân biệt ai đang hôn ai, mũi cay cay, môi tê dại, sô pha chịu đựng trọng lượng của hai cơ thể, lắc lư như con thuyền trên mặt nước trong ánh chiều mờ ảo.
Không chỉ dừng lại ở nụ hôn, cả hai còn cởi áo choàng tắm và làm đến cùng.
Hề Vi không chịu nhượng bộ, nhưng cơ thể đã được kích hoạt, khó kiềm lòng có nghĩa là lý trí đã lùi bước, cảm xúc kỳ diệu đang dâng trào trở thành chủ nhân của sự sống, buộc y phải dùng đầu óc phi lý trí để cân nhắc xem có nên chấp nhận một người bạn đồng hành trong hành trình ngắn ngủi của mình hay không.
Dù y vẫn chưa thỏa hiệp, Chung Thận cũng chẳng có ý định từ bỏ. Sau khi nỗi buồn từ lời tỏ tình dần qua đi, Chung Thận như lên cơn nghiện, không còn phải che giấu hay giả vờ, trao cho Hề Vi những ham muốn sâu thẳm nhất của mình. Hắn không quan tâm thể diện, không được chấp nhận cũng không sao, hắn không nhịn được, không thể nhịn được nữa, chỉ muốn hôn đến khi Hề Vi cũng run rẩy, có thế mới có thể xoa dịu cơn đau trong lòng.
Điệu bộ này có vẻ hơi quen thuộc, hắn cũng đã từng như vậy trong một số khoảnh khắc trước đây. Chỉ có điều, lúc đó Hề Vi hoàn toàn không hay biết nên coi việc mất kiểm soát vì "cơn đau tình ái" thành một màn biểu diễn tận tâm. Sau khi kết thúc, y sẽ khen ngợi đôi câu, cho chút ngon ngọt, còn Chung Thận thì ngoan ngoãn nhận lấy, dùng vẻ mặt bình tĩnh để che đậy trái tim đầy vết thương cho đến lần gặp tiếp theo.
Hề Vi đắm chìm trong khoái cảm của cơ thể, trước mắt vô thức tua lại những chuyện đã qua, từng chút một gom nhặt những dấu vết mà y đã từng bỏ qua, dần dần cảm nhận được cảm xúc chân thật rằng mình đã luôn được yêu.
Nhưng bảy năm quá dài, hồi ức quá nhiều, từng đoạn hồi ức như mảnh vụn lao về phía Hề Vi, càng khiến y không thể bình tĩnh, thậm chí có phần... kinh hoàng khiếp sợ.
Hề Vi nhọc nhằn thở gấp, suy nghĩ hỗn loạn càng thêm rối bời vì động tác không ngừng nghỉ của Chung Thận, khi thích đến mức mất kiểm soát thì không thể bình tĩnh để buông lời yêu, Chung Thận không nói những lời để tranh thủ cơ hội cho mình, như "sau này em đối xử tốt với anh ra sao": "cả đời em sẽ không thay lòng" hay "em sẽ làm gì vì anh". Dường như hắn đã quên hết những điều đó, chỉ biết dùng hành động, nụ hôn và ánh mắt để thể hiện tình yêu.
Dù cho không thông minh thế này, Hề Vi cũng khó mà thoát khỏi tình yêu dày đặc ấy của hắn. Từ sô pha đến phòng ngủ, sau đó cuối cùng cũng kết thúc, Hề Vi nằm nghiêng, Chung Thận từ phía sau ôm lấy eo y, lặng lẽ âu yếm một lúc, cuối cùng cũng chờ được câu trả lời của y.
"Để tôi suy nghĩ vài ngày." Hề Vi nói.
"Được." Vốn dĩ cũng chẳng có chỗ để nói "không được." Người theo đuổi chỉ có thể bị động, nhưng từ trước đến nay, từ vô vọng đến có hy vọng, Hề Vi dường như không còn xa vời đến thế.
Chung Thận không biết đây có phải là ảo giác do bệnh của mình hay không, nhưng về mặt lý trí, hắn hiểu rõ, tạm không nói đến chuyện y có thích mình hay không, hiện tại Hề Vi đang bị gia đình ép cưới, thời điểm này không thích hợp để xác định quan hệ với ai đó.
Chung Thận thật sự lên cơn, đột nhiên úp mặt vào gáy Hề Vi, si mê gọi: "Hề Vi..."
"Ơi?"
"Em rất muốn bỏ trốn cùng anh."
"..."
**
Chung Thận thực sự không còn giấu giếm chút nào. Hôm sau là ngày 16 tháng 3, hắn có công việc. Theo kế hoạch, tài xế lái xe đến dưới lầu, Đường Du lên nhà đón hắn để đưa hắn đi chạy show. Lẽ ra nên tránh một chút, nhưng Chung Thận không hề có ý thức, quản lý không hay biết gì vừa vào cửa đã thấy hắn đang hôn Hề Vi ở cửa phòng ngủ.
Tám giờ sáng, vì tối qua ngủ không ngon, Hề Vi có chút gà gật buồn ngủ, khoác bừa một chiếc áo rồi đi về phía phòng tắm, khi Chung Thận bất ngờ sáp tới, mắt y vẫn còn khép hờ, lưng dựa vào khung cửa, bị hôn suốt nửa phút mới tỉnh táo lại, nhíu mày: "Em làm gì đấy?"
"Không được sao?" Chung Thận nghe vậy thì cúi đầu, chuyển chủ đề: "Em làm bữa sáng rồi, toàn những món anh thích, ăn chút đi đã."
"..."
Hề Vi nhìn hắn vài giây, rồi tầm mắt lệch đi, lúc này mới nhận ra bên ngoài còn có Đường Du đang đứng, mắt mở to như cái chuông đồng, rõ ràng bị sốc vì việc y đột nhiên xuất hiện ở nhà Chung Thận, chào sượng trân: "Chào buổi sáng tổng... tổng giám đốc Hề."
"Chào buổi sáng." Vì có người khác nên Hề Vi không nói gì thêm, đi vào nhà vệ sinh trước ánh mắt của cả hai, rồi đóng cửa lại.
Bóng dáng y vừa biến mất, Đường Du liền nhón chân lại gần Chung Thận, hỏi nhỏ: "Vụ gì đây? Hai người không phải bạn tốt sao? Sao đột nhiên lại... quay lại với nhau?"
Nói xong, nhìn lại Chung Thận, lúc này cô mới nhận ra khí chất của hắn khác hẳn so với lần gặp trước, không thể nói rõ là thay đổi chỗ nào, nhưng dù sao cũng rất khác.
Chung Thận lại nói: "Đây là chuyện riêng của em. Chị ra xe đợi trước đi, ăn sáng với anh ấy xong em sẽ xuống."
Đường Du: "..."
Câu này chẳng có gì sai, nhưng dường như không đúng chữ nào cả.
Đường Du không nghĩ ra, đành mơ hồ quay lại xe đợi.
Chung Thận cũng đang đợi, trong lúc Hề Vi đang rửa mặt, hắn im lặng ngồi trước bàn ăn, nhìn chằm chằm vào cửa kính của phòng tắm.
Bóng người lờ mờ trong phòng, chỉ thấy mỗi đường nét, nhưng trước mắt hắn tự động phác họa ra tóc, gò má, sống mũi, đường viền hàm thanh thoát và cả thân hình dưới lớp áo ngủ của Hề Vi.
Hắn nghe thấy tiếng nước, Hề Vi đang rửa mặt. Dù không phải lần đầu hắn nhìn thấy, nhưng hôm nay cảm giác lại mới mẻ nhất, dù vẫn chưa đạt được điều mình muốn, nhưng Hề Vi dường như đã bước xuống từ án thờ cao vời vợi, cuối cùng cũng bước vào thế giới thực.
Một lát sau, cửa kính mở ra. Hề Vi không biết Chung Thận đang nghĩ gì, quay lại phòng ngủ lấy điện thoại dưới cái nhìn im lặng của hắn, sau đó ngồi vào bàn ăn.
Ánh mắt của Chung Thận vẫn không thu lại, mãi cho tới khi cắn miếng thức ăn đầu tiên, Hề Vi mới nhận ra hắn không ăn gì, chỉ lo nhìn mình chăm chăm.
"Em nhìn cái gì?" Hề Vi ra chiều nghiêm túc: "Trước khi tôi suy nghĩ xong, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường."
Bạn bè bình thường sẽ lên giường với nhau ư.
Nhưng có thể hiểu được, đã ngủ với nhau suốt bảy năm, ngủ thêm một lần nữa thì có sao?
"Được, em không nghĩ gì cả." Chung Thận rất nghe lời y: "Hôm nay em đi ghi hình phỏng vấn, chiều sẽ về."
Nghĩ đến việc hắn mới đi làm lại, Đường Du sắp xếp công việc vừa khá ít vừa dễ thở: "Hôm nay anh định làm gì? Có cần em giúp không?"
Hề Vi nói: "Không cần, em cứ làm việc của mình đi."
Chung Thận nhìn y, ngập ngừng muốn nói, nhưng rồi chỉ cúi đầu tiếp tục ăn. Một cảm xúc không rõ ràng từ phía hắn lướt qua bàn ăn và truyền đến trước mặt Hề Vi, hòa lẫn với mùi thức ăn, được y cảm nhận một cách rõ ràng. Thoáng chốc, không gian trở nên im ắng, không ai lên tiếng.
Thực ra, họ vẫn còn rất nhiều điều chưa nói, nhưng tối qua đã quá kịch liệt và hỗn loạn, thành thử không thể kể hết chuyện của bảy năm qua chỉ trong một đêm. Hề Vi cảm thấy nên từ từ, y không quen với trạng thái phi lý trí của mình, chỉ khi đầu óc minh mẫn trở lại, y mới có thể đưa ra quyết định tiếp theo.
Cả hai từ tốn ăn xong bữa sáng, cũng đã đến giờ Chung Thận đi làm.
Chung Thận chọn một bộ đồ từ tủ quần áo, lát nữa trước giờ lên sóng sẽ có chuyên viên trang điểm tạo hình cho hắn. Chung Thận không trang điểm cũng đủ đẹp, nhưng ngôi sao thì luôn phải hướng tới sự hoàn hảo.
Hắn thay đồ xong, đi đến lối ra nhưng không hiểu vì sao vẫn chần chừ chưa ra ngoài. Hề Vi đang nghe điện thoại của thư ký Phương, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt như đặt dấu chấm hỏi.
Chung Thận đột nhiên nói: "Hề Vi, anh lại đây được không?"
"Sao vậy?" Hề Vi vừa lại gần vừa ngắt cuộc gọi, còn chưa kịp bỏ điện thoại xuống thì Chung Thận đã bất ngờ ôm eo và hôn y.
"..."
Đây là nụ hôn thứ hai trong buổi sáng, mãnh liệt và triền miên hơn. Chung Thận thuận thế đẩy y dựa sát vào tường, cả cơ thể áp lên, từng hơi thở trầm thấp kéo dài âm cuối nghe còn gợi cảm hơn cả nụ hôn, hắn giống như một tên nghiện lên cơn, đang liều mình hút lấy chất dinh dưỡng từ giữa môi và răng y.
Còn tiếng thở xen lẫn tiếng rên nhỏ kia là cố tình để Hề Vi nghe thấy, sợ y không động lòng.
"..."
Hề Vi không chịu nổi, đẩy hắn ra. Chung Thận lại càng hôn sâu hơn, ghì chặt y không buông. Hề Vi bị hôn đến mức hai bên tóc mai rịn mồ hôi, không khí càng ẩm thì cổ họng càng khô, cuối cùng không nhịn được mà nhíu mày, bóp cổ Chung Thận như cảnh cáo.
Đôi tay y trắng trẻo, thon dài, bóp chặt yết hầu và đẩy hắn ra ngoài, chắc chắn sẽ đau. Cả người Chung Thận cứng đờ, lại không hề lùi bước mà bám sát lên vai y, cằm căng ra, tạo dáng như muốn dâng cổ cho y xâu xé, vẫn muốn hôn tiếp.
"..." Tay của Hề Vi bỗng dưng thu lại cũng không xong, mà siết chặt cũng không ổn, sầm mặt nói: "Em có sở thích đặc biệt à?"
"... Không có."
"Tốt nhất là em không có."
Hề Vi nhìn chằm chằm vào hắn: "Chung Thận, tôi muốn làm rõ lại mối quan hệ của chúng ta hiện tại: bạn bè bình thường. Khi tôi chưa cho phép, em không được hôn tôi, càng không được làm những chuyện khác, hiểu chưa?"