Mưa Hoàng Hôn
Chương 30
Hơn mười giờ tối, một hội nam sinh cơm no rượu say làm loạn trên phố, hai người Biên Việt, Phương Ninh Trí đi cuối cùng. Đêm hè Bắc Kinh nóng nực, oi bức, gió thổi trên mặt như có bụi, lướt trên da thấy hơi rát.
Phương Ninh Trí đá cục đá dưới chân, kéo áo Biên Việt. Hắn nghiêng đầu nhìn cậu kéo tay, nói nhỏ vào tai hắn: “Không đi hát với các bạn có ổn không?”
Biên Việt không trả lời cậu mà gọi với lên đằng trước: “Bọn này muốn đi hát cùng chúng mày có cho không?”
Mấy bạn nam đi phía trước không thèm quay đầu lại, đồng thanh đáp: “Không cho, không cho.”
“Thấy chưa, chúng nó không cho đi.” Biên Việt nhún vai.
Phương Ninh Trí vỗ nhẹ vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng như mèo con.
Biên Việt ngạc nhiên, cúi đầu nhìn thì thấy nụ cười thật khẽ của Phương Ninh Trí.
Đến khách sạn, hội Triệu Huy tách ra, Phương Ninh Trí đi cùng Biên Việt và thầy Cố vào thang máy.
Thầy Cố bấm tầng chín, Biên Việt lại giơ tay ấn tầng mười một. Thầy quay đầu hỏi Phương Ninh Trí: “Đến Bắc Kinh lúc nào vậy?”
“Đêm qua ạ.”
Thầy suy nghĩ một lúc rồi cười, chỉ Biên Việt nói: “Hôm qua tôi nói chuyện với cậu này về trận đấu tới khuya rồi ngủ luôn ở phòng cậu. Thảo nào cứ nhấp nhổm cả đêm làm tôi còn tưởng do căng thẳng quá.”
“Thầy này!” Biên Việt gọi một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác thì bắt gặp Phương Ninh Trí đang nhìn mình. Hắn ngại ngùng cào tóc.
Thang máy đến tầng chín, thầy Cố bước ra trước, không thấy ai ra cùng lại xoay người lại hỏi: “Không ra hả Biên Việt?”
Biên Việt đút tay vào túi quần, tay kia khoác vai Phương Ninh Trí, đáp: “Em đưa bạn về phòng.”
Thầy cau mày: “Không cho qua đêm đâu đấy, tôi giám sát cậu.”
Biên Việt còng lưng, ôm chặt Phương Ninh Trí vào rồi giơ tay lên vẫy.
Cửa thang máy vừa đóng lại, Biên Việt đã ôm Phương Ninh Trí vào lòng rồi hôn lên.
Tìn.h dục như ngọn lửa vô cùng vô tận, hắn đè người vào góc thang máy, ôm nửa mặt cậu, cắn lên bờ môi rồi đuổi theo chiếc lưỡi còn đang trốn chạy. Nghe thấy tiếng nức nở của đối phương, Biên Việt mới thở ra đầy thỏa mãn như con nghiện đã cơn.
Cúi đầu nhìn Phương Ninh Trí, hắn cười: “Không qua đêm cũng làm được nhiều việc lắm.”
Phương Ninh Trí đá cục đá dưới chân, kéo áo Biên Việt. Hắn nghiêng đầu nhìn cậu kéo tay, nói nhỏ vào tai hắn: “Không đi hát với các bạn có ổn không?”
Biên Việt không trả lời cậu mà gọi với lên đằng trước: “Bọn này muốn đi hát cùng chúng mày có cho không?”
Mấy bạn nam đi phía trước không thèm quay đầu lại, đồng thanh đáp: “Không cho, không cho.”
“Thấy chưa, chúng nó không cho đi.” Biên Việt nhún vai.
Phương Ninh Trí vỗ nhẹ vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng như mèo con.
Biên Việt ngạc nhiên, cúi đầu nhìn thì thấy nụ cười thật khẽ của Phương Ninh Trí.
Đến khách sạn, hội Triệu Huy tách ra, Phương Ninh Trí đi cùng Biên Việt và thầy Cố vào thang máy.
Thầy Cố bấm tầng chín, Biên Việt lại giơ tay ấn tầng mười một. Thầy quay đầu hỏi Phương Ninh Trí: “Đến Bắc Kinh lúc nào vậy?”
“Đêm qua ạ.”
Thầy suy nghĩ một lúc rồi cười, chỉ Biên Việt nói: “Hôm qua tôi nói chuyện với cậu này về trận đấu tới khuya rồi ngủ luôn ở phòng cậu. Thảo nào cứ nhấp nhổm cả đêm làm tôi còn tưởng do căng thẳng quá.”
“Thầy này!” Biên Việt gọi một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác thì bắt gặp Phương Ninh Trí đang nhìn mình. Hắn ngại ngùng cào tóc.
Thang máy đến tầng chín, thầy Cố bước ra trước, không thấy ai ra cùng lại xoay người lại hỏi: “Không ra hả Biên Việt?”
Biên Việt đút tay vào túi quần, tay kia khoác vai Phương Ninh Trí, đáp: “Em đưa bạn về phòng.”
Thầy cau mày: “Không cho qua đêm đâu đấy, tôi giám sát cậu.”
Biên Việt còng lưng, ôm chặt Phương Ninh Trí vào rồi giơ tay lên vẫy.
Cửa thang máy vừa đóng lại, Biên Việt đã ôm Phương Ninh Trí vào lòng rồi hôn lên.
Tìn.h dục như ngọn lửa vô cùng vô tận, hắn đè người vào góc thang máy, ôm nửa mặt cậu, cắn lên bờ môi rồi đuổi theo chiếc lưỡi còn đang trốn chạy. Nghe thấy tiếng nức nở của đối phương, Biên Việt mới thở ra đầy thỏa mãn như con nghiện đã cơn.
Cúi đầu nhìn Phương Ninh Trí, hắn cười: “Không qua đêm cũng làm được nhiều việc lắm.”