Mùa Hoa Không Về Lại - Trang 2
Chương 49: Chương 49
17 tháng 6, Vu Chiêu Đệ đến thành phố An công tác.
Cô dùng giấy chứng minh thân phận tạm thời để mua vé tàu cao tốc.
Cùng đi công tác với cô còn có 3 người nữa.
Chưa tới lượt họ soát vé nên cả bốn người ngồi đợi trên ghế.
Tài khoản ngân hàng của Vu Chiêu Đệ đã được mở lại vào hai ngày trước, tiền trong đó không ít.
Hôm qua cô đã chuyển lại tiền cơm lần trước cho Đỗ Hạo Vũ, Đỗ Hạo Vũ còn gọi điện thoại đến nói chuyện đôi câu với cô.
“Chiêu Đệ, đến lượt chúng ta soát vé.” Đồng nghiệp Viên Nghệ Đồng đụng tay cô, ý bảo đến lúc phải đi.
Vu Chiêu Đệ đứng dậy kéo vali nhỏ.
Điện thoại báo có tin nhắn, cô cúi đầu xem liền không cẩn thận đụng vào người khác, vội vàng nói xin lỗi.
Lâm Thịnh đang đợi nhân viên của công ty mình đến đón, tâm trạng vô cùng bực bội.
Sau lưng bị người khác va phải nên anh quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc hai người đối diện nhau, ánh mắt cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
“Chiêu Đệ…” Viên Nghệ Đồng bỗng không thấy ai bên cạnh, quay lại gọi cô.
Vu Chiêu Đệ không nói gì, cũng không kịp nói gì, kéo vali lướt qua Lâm Thịnh, soát vé lên tàu.
Hiện nay Vu Chiêu Đệ đang làm ở bộ phận đại diện của một công ty có thương hiệu độc quyền sáng chế.
Lần đi công tác này chủ yếu là liên hệ với một xí nghiệp ở thành phố An để cung cấp một số kiến thức chuyên môn về sản phẩm chiến lược của họ.
Thời gian cô vào công ty tương đối ngắn, vì vậy tuy rằng hạng mục này là cô theo sát nhưng người phụ trách chính lại là tổ trưởng của cô.
Cả đoàn làm việc ở thành phố An 7 ngày mới về lại thành phố Tấn.
Ngày đầu tiên về thành phố Tấn vẫn phải đi làm giống như trước, cô còn phải tăng ca đến hơn 8h mới tan làm.
Cô về đến khu La Dương, định vào một quán mì thì lại nhìn thấy Hứa Anh Mai và Lữ Nhất Phàm đang ăn bên trong.
Cô không vào nữa mà tìm một quán khác.
Đã qua hơn nửa tháng nhưng bên phía cảnh sát vẫn chưa có tin tức gì.
Cộng thêm việc số tiền cô bị cướp không đến 2000 tệ nên có lẽ rất lâu nữa cảnh sát mới phá án.
Quan trọng nhất là dù có bắt được bọn cướp thì các loại giấy tờ của cô cũng chưa chắc tìm về được, không chừng đã sớm bị bọn chúng vứt vào thùng rác rồi.
Điều này có nghĩa là cô phải về thị trấn làm lại căn cước mới.
Vu Chiêu Đệ vừa ăn vừa suy nghĩ, trong lòng không thể bình tĩnh.
Quạt trong quán thổi vù vù vào người càng khiến tâm trạng cô phiền não bất an.
“Kính chào quý khách.” Giọng nói máy móc của người bán hàng vang lên.
Vu Chiêu Đệ ngẩng đầu, nhìn thấy Đỗ Hạo Vũ mặc áo thun đen đi về phía mình.
“Cậu nói đã đi công tác về nên tớ qua bên đây thử vận may xem có thể gặp được cậu không, vậy mà gặp được thật.” Đỗ Hạo Vũ cười lộ ra hàm răng trắng, vẻ mặt sáng sủa.
Vu Chiêu Đệ ra hiệu cậu ta ngồi xuống: “Ăn gì nào, lần này tớ thực sự có tiền mời cậu.”
“Được, tớ muốn một bát mì thịt bò lớn.”
Vu Chiêu Đệ đứng dậy đi gọi một bát mì thịt bò lớn sau đó mới về chỗ ngồi.
“Gần đây bận việc không?” Vu Chiêu Đệ bắt đầu hỏi chuyện.
“Cũng tạm, hai ngày trước thì rất bận, tớ phải chạy một chuyến đường dài, nhưng hôm nay thì không có việc gì.
À đúng rồi, công ty tớ đang cần phải báo cáo tài chính, còn thêm cả mấy vấn đề liên quan đến thuế nữa, tớ không hiểu nhiều về phương diện này lắm, bình thường dùng máy tính cũng chỉ để chơi game, cậu có hiểu biết về cái này không?”
“Tớ không học kế toán, có lẽ cậu nên thuê một người thạo nghiệp vụ này đến làm.”
Đỗ Hạo Vũ hỏi theo lời cô: “Vậy cậu học đại học là học gì đó?”
“Chỉ là học được một vài kiến thức linh tinh thôi, cũng không giỏi giang gì.”
“Nhất định là cậu lại khiêm tốn rồi.
Cậu chưa bao giờ học tập qua loa cả.
Lúc công bố kết quả thi đại học tớ có về thôn, trông thấy bảng vàng thành tích của các cậu được dán trước cổng trường.
Thấy được bạn học Vu Chiêu Đệ đạt 651 điểm đỗ vào trường đại học công nghiệp Hoa Châu, cảm giác được làm bạn học với cậu thật là nở mày nở mặt.”
Đỗ Hạo Vũ còn cố ý sờ sờ mặt mình, chọc cho Vu Chiêu Đệ bật cười.
Bầu không khí rất hòa hợp, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Sau khi ăn xong, Đỗ Hạo Vũ muốn đưa cô về.
“Không cần đâu, trong đây có rất nhiều ngõ ngách nhỏ, tớ sợ cậu không nhớ được đường.”
“Không sao, tớ có khả năng nhớ đường rất tốt, hơn nữa đi vòng vòng vài lần chắc chắn sẽ ra được.”
Vu Chiêu Đệ không lay chuyển được cậu ta, đành đi theo.
Hai người đi trong ngõ, đường khá hẹp, thỉnh thoảng lại có xe đạp hoặc xe điện mini đi qua nên cả hai chỉ có thể đi một trước một sau, không thể sóng vai đi cạnh nhau.
Đỗ Hạo Vũ đi phía sau cô.
Một chiếc xe điện giao cơm đi ra từ trong ngõ với tốc độ rất nhanh.
Trông thấy xe đang lao đến, Đỗ Hạo Vũ theo bản năng muốn kéo Vu Chiêu Đệ sang một bên, mới vừa vươn tay, Vu Chiêu Đệ đã đứng trên bậc thang của một tòa nhà, nhường cho xe điện đi trước.
Đỗ Hạo Vũ đưa cô đến dưới tòa nhà mới đi khỏi.
Đúng như lời Vu Chiêu Đệ nói, cậu ta phải đi vòng vòng 2 lần mới ra được bên ngoài.
…
Một tháng sau khi bị mất túi, Vu Chiêu Đệ cuối cùng cũng quyết định trở về thị trấn để làm căn cước mới.
Xế chiều thứ Năm, cô xin tổ trưởng nghỉ một ngày, sau đó mua vé xe khách lúc 9h30 tối.
Tài xế cho xe dừng nghỉ 3 lần, sau khoảng 15 tiếng đi xe mới đến thị trấn Nguyên Kính.
Cô cũng nôn trên xe 3 lần, lúc đến thị trấn đã là một giờ sáng thứ Bảy.
Cô tìm một khách sạn nhỏ, ở tạm đó chờ đến giờ làm việc của đồn công an vào ngày mai.
Không biết là do đã ngủ trên xe quá nhiều hay vì tâm lý mà dù cả người mệt mỏi vô cùng nhưng cô lại không thể ngủ được, nằm trên giường trở mình liên tục.
Sau đó cô dứt khoát không ngủ nữa, lấy điện thoại ra xem video.
Mãi cho đến 8h rưỡi sáng cô mới ra khỏi cửa.
Cô rất ít khi tới thị trấn nên không biết đồn công an ở đâu, hỏi đường mãi mới tìm được.
Toàn bộ thủ tục không quá phức tạp, cô nộp tiền, để lại số điện thoại và địa chỉ để họ gửi bưu điện rồi đi ra khỏi đồn cảnh sát.
Khi đang đi trên đường thì bỗng có người gọi cô.
Giọng nói này cô vô cùng quen thuộc, cô không muốn đứng lại nhưng người nọ tiến lên kéo tay cô.
“Chiêu Đệ, thực sự là con.” Giang Tú Lệ vô cùng kinh ngạc.
Bà ta ngạc nhiên với sự thay đổi của Vu Chiêu Đệ, càng ngạc nhiên hơn khi Vu Chiêu Đệ lại xuất hiện ở đây.
Cô con gái này của bà ta nhìn sáng sủa hơn nhiều, giống như người tới từ thành phố lớn.
Cô mặc đồ đen bên ngoài, bên trong là áo sơ mi trắng.
Vu Chiêu Đệ cũng không ngờ sẽ gặp lại Giang Tú Lệ, phải là xác suất thấp nhất mới đúng.
Ngược lại với vẻ nhiệt tình của bà ta, sắc mặt cô lạnh lùng, giãy tay ra, hỏi lạnh nhạt: “Có chuyện gì không?”
“Sao lại nói chuyện với mẹ mình như thế.
Con quay về cũng không nói một tiếng với cả nhà, nhiều năm như vậy cũng không về nhà một lần, con không biết là bố mẹ lo lắng cho con thế nào đâu.”
Nghe bà ta nói như thế, Vu Chiêu Đệ bật cười.
Lo lắng cho cô? Có lẽ đây là chuyện hài hước nhất mà cô đã từng nghe qua.
Cô thờ ơ lạnh nhạt trước vẻ làm bộ làm tịch của Giang Tú Lệ, không nói một lời.
Giang Tú Lệ thấy Vu Chiêu Đệ không đáp, bà ta hơi lúng túng nhưng không hề buông tha.
Nhìn cách Vu Chiêu Đệ ăn mặc bây giờ, có lẽ cô sống khá tốt: “Nếu con đã quay lại thì về nhà với mẹ nhé, cùng cả nhà ăn một bữa cơm.
Em trai con cũng rất nhớ con.”
Nhắc tới Vu Thành Tài, đáy mắt Vu Chiêu Đệ xẹt qua tia u tối.
Cô cười nói: “Các người mua nhà ở thị trấn rồi?”
Nếu như bọn họ không mua nhà ở thị trấn thì Giang Tú Lệ cũng không mặc quần áo ở nhà xuất hiện ở đây, trông khá giống vừa đi ra ngoài mua thức ăn.
Xem ra bọn họ sống khá tốt, Vu Quốc Tường có lẽ đã được thăng chức ở trong nhà xưởng như mong muốn.
Giang Tú Lệ có vẻ do dự, không biết nên trả lời là có hay không.
“Nhà ở trong thôn cũng cũ quá rồi, mua một căn phòng ở thị trấn rồi chờ nó tăng giá cũng rất tốt.”
Giang Tú Lệ nghe thấy lời này, buông lỏng cảnh giác: “Đúng vậy, mẹ với bố con cũng nghĩ như thế.
Chiêu Đệ à, xem ra con bây giờ sống khá tốt, liệu có tiền gửi về nhà không?”
Vu Chiêu Đệ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Giang Tú Lệ.
Đây đúng là người mẹ tốt của cô.
Cô chưa kịp mở miệng, Vu Quốc Tường và lãnh đạo Chu đã xuất hiện trước mắt cô.
Hai người không biết đang nói cái gì, cũng không chú ý tới bên này.
Mãi đến khi Giang Tú Lệ gọi Vu Quốc Tường thì hai người mới ngẩng đầu.
Vẻ mặt Vu Chiêu Đệ không thay đổi.
Ngược lại Vu Quốc Tường và lãnh đạo Chu nhìn thấy cô, sắc mặt thay đổi lớn.
“Quốc Tường, ông xem, Chiêu Đệ đã trở về.”
“Mày quay về làm gì?” Sắc mặt Vu Quốc Tường hiển nhiên không tốt như Giang Tú Lệ.
Ông ta lạnh giọng hỏi, giọng nói vô cùng đề phòng, giống như không cẩn thận thì cô sẽ xông vào lão ta.
Vu Chiêu Đệ không nói gì, cũng không muốn đứng đây nữa.
Cô xoay người, định bắt xe bus trở về khách sạn thu dọn đồ đạc.
“Chiêu Đệ, con đừng đi.
Đã về rồi thì vào nhà ngồi một lát, không thì con để lại số điện thoại cũng được.”
Giang Tú Lệ cố gắng kéo tay Vu Chiêu Đệ lại bị cô né tránh.
Vu Quốc Tường quát lên: “Bà quản nó làm gì, cho nó đi.
Cứ coi như nó chết rồi.”
Vu Chiêu Đệ rời đi, dần biến mất trước mắt ông ta.
Năm phút sau, Vu Chiêu Đệ từ một góc đi ra, nhìn thấy bọn họ vào khu nhà bên cạnh.
Cô xòe tay ra, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
Cô quay về khách sạn dọn đồ sau đó đến bến xe, lại ngồi một chuyến xe đường dài về thành phố Tấn.
Cả đường đi đều say xe khiến Vu Chiêu Đệ cảm thấy mình như mất đi nửa cái mạng, sắc mặt tái nhợt.
Lúc trở về phòng thì đã hơn 4h sáng, Hứa Anh Mai vẫn còn đang ngủ.
Cô vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi mới về phòng ngủ.
Ngủ được hai tiếng lại đột nhiên tỉnh lại, cứ lặp đi lặp lại như thế, đến 2h chiều Chủ Nhật cô mới thật sự rời giường.
Cô vừa mở cửa phòng thì Hứa Anh Mai và Lữ Hưng Phàm cùng nhìn qua.
Hứa Anh Mai hỏi: “Em về từ tối hôm qua à? Làm xong thẻ căn cước chưa? Bọn chị có nấu cả cơm cho em, lại đây ăn đi.”
“Làm xong rồi, bao giờ có họ sẽ gửi qua đây.
Để em đi đánh răng trước đã.”
5 phút sau, Vu Chiêu Đệ ngồi xuống bên cạnh Hứa Anh Mai ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Vu Chiêu Đệ đến bệnh viện, lúc trở về trong túi có thêm 3 lọ thuốc.
Hết chương 49.
------oOo------