Mùa Hoa Không Về Lại - Trang 2
Chương 1: Chương 1
Một căn phòng rộng chưa đến 10 mét vuông, bên trong có một cái giường sắt hai tầng và một cái bàn gỗ đã mục, xung quanh nhồi nhét đủ loại đồ đạc, nào là thùng gạo, dây điện vứt đi, cờ lê lẫn kìm.
Nói là phòng nhưng nên gọi là nhà kho thì đúng hơn.
Vu Chiêu Đệ ngồi trước bàn, tập trung học bài.
Cô ngồi thẳng lưng, cố gắng giải một đề Toán, còn hai ngày nữa là khai giảng, lên lớp Mười hai rồi nên kể cả ngày nghỉ cô không dám lơ là phút nào, tất cả thời gian rảnh rỗi đều dành cho việc học.
Mặc dù thời gian rảnh của cô cũng chẳng nhiều nhưng sách giáo khoa đã bị cô lật xem đến mức có một số trang bên trong hơi tróc ra.
Sách vở được xếp ngay ngắn trên bàn gỗ.
Cửa bị đẩy mạnh ra, Giang Tú Lệ – mẹ của Vu Chiêu Đệ không mảy may để ý đến việc cô đang học bài, lớn tiếng sai bảo: “Chiêu Đệ, mau đi mua một chai nước tương! Học thì có ích gì, rồi cũng phải lấy chồng thôi!”
Vu Chiêu Đệ ngừng bút, lập tức đứng dậy, chìa tay xin tiền Giang Tú Lệ: “Mẹ cho con tiền mua nước tương.”
Giang Tú Lệ giận dữ quát: “Chỉ biết đòi tiền, rõ là quỷ đòi mệnh! Đáng lẽ tao không nên sinh mày ra!”
Bà ta lấy một tờ mười tệ trong túi quần đưa cho Vu Chiêu Đệ, còn không quên cảnh cáo cô: “Chớ quên mang tiền thừa về cho tao, mày đừng hòng lấy thêm một đồng nào từ cái nhà này!”
Vu Chiêu Đệ vâng một tiếng, đi xuống lầu mua nước tương.
Bình thường ba bữa mỗi ngày đều do cô nấu, nhưng Giang Tú Lệ bảo tối nay nhà có khách, bà ta không yên tâm về cơm cô nấu nên hôm nay mới tự mình xuống bếp.
Nhà bọn họ ở tầng hai, nhà là do công xưởng của ba cô cấp cho.
Tòa nhà có tất cả năm tầng, hơi cũ, xi măng trắng trên vách tường đã bắt đầu bong ra.
Trong thôn có hai cửa hàng tạp hóa, một cái cách nhà cô rất gần, chỉ đi vài chục bước là đến, còn một cái do bà Lâm mở lại cách xa hơn chút, phải đi khoảng 3 phút mới tới nơi.
Cô thường đến cửa hàng nhà bà Lâm bởi vì cô rất quý bà ấy.
“Bà Lâm ơi, bán cho cháu một chai nước tương.” Vu Chiêu Đệ vừa đến cửa hàng tạp hóa đã gọi to, giọng nói có phần vui vẻ.
Cô nhìn lướt qua cửa hàng một vòng, không thấy bà Lâm đâu hết, chắc là bà ở nhà kho bên trong.
Vu Chiêu Đệ đi thẳng vào nhà kho nhỏ trong cửa hàng, còn chưa đến nơi thì phía sau vang lên một giọng nói trầm trầm.
“Cậu muốn mua gì?”
Vu Chiêu Đệ quay người lại, là một người con trai cao lớn.
Cậu mặc áo ba lỗ màu đen, tay đang bê một thùng giấy lớn.
Cái thùng có vẻ rất nặng, tay cậu nổi cả gân xanh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người này, cô biết tất cả người trong thôn, chỉ có người này là chưa từng gặp qua.
Cậu rất cao, chắc phải tầm 1m8, mặc dù gương mặt trắng trẻo nhưng cánh tay lại có cơ bắp, hơi có vẻ bất kham, trông giống như là người thành phố.
“Cậu là?” Vu Chiêu Đệ mở miệng.
“Cậu muốn mua gì?” Chàng trai hỏi lại câu vừa nãy.
“Nước tương.” Vu Chiêu Đệ đành phải trả lời.
Cô muốn hỏi bà Lâm đâu rồi, cậu ta là ai, nhưng nhìn thấy ánh mắt không kiễn nhẫn của cậu, cô đành nhịn xuống.
“Tránh đường chút, tôi mang cái này vào trong trước đã.”
Vu Chiêu Đệ vội vàng né sang bên để nhường đường cho cậu đi qua.
Lâm Thịnh bưng thùng đồ vào nhà kho rồi bước đến hỏi: “Mua nước tương đúng không, chai lớn hay nhỏ?”
“Chai nhỏ.” Vu Chiêu Đệ thấy cậu hình như không biết nước tương để ở chỗ nào, mắt cứ liếc tìm xung quanh, thế là cô chủ động bước đến kệ bên tay trái, lấy chai nước tương nhỏ trên đó: “Ở đây, để tôi lấy cũng được”.
Lâm Thịnh thấy cô quen cửa quen nẻo, chắc là bình thường hay tới đây mua đồ, cậu thản nhiên nói: “Ừ, vậy thanh toán đi.”
Hả… thanh toán? Vu Chiêu Đệ nghe thấy từ này thì cảm thấy hơi lạ lẫm.
Người trong trấn rất ít khi dùng từ thanh toán, họ đều nói thẳng là trả tiền.
Hơn nữa cậu ta là ai, vì sao cậu ta có thể lấy tiền thay bà Lâm? Có phải đây là nhân viên tạm thời mà bà Lâm mới tuyển hay không?
Vu Chiêu Đệ vẫn đưa tờ mười tệ cho anh.
Lâm Thịnh cất mười tệ vào ngăn kéo, nhìn Vu Chiêu Đệ hỏi: “Nước tương bao nhiêu tiền một chai? Tôi phải trả lại cậu bao nhiêu?”
“Chiêu Đệ tới đó à? Mẹ cháu lại sai cháu đi mua đồ hả?” Bà Lâm từ ngoài về, nở nụ cười hiền lành.
Vu Chiêu Đệ nhìn thấy bà Lâm thì lập tức cười toe toét: “Bà Lâm ạ.”
“Đây là cháu trai của bà, tên nó là Lâm Thịnh.
Hôm nay là ngày đầu tiên nó đến đây, còn chưa biết giá cả thế nào, cháu đừng thấy lạ.
Thịnh à, đây là Chiêu Đệ, con mau trả lại Chiêu Đệ bảy tệ, một chai nước tương nhỏ có giá ba tệ, nhớ đấy!”
Chiêu Đệ? Nào có ai lại đi đặt cái tên này, nghĩa là mang em trai đến à? Không biết ba mẹ cô ấy nghĩ gì nữa.
Lâm Thịnh thầm chế nhạo trong lòng, nghe lời bà nội trả lại Vu Chiêu Đệ bảy tệ.
Vu Chiêu Đệ nhận lấy bảy tệ rồi cầm chai nước tương, chào tạm biệt bà Lâm.
Về đến nhà, lúc đưa nước tương và tiền cho Giang Tú Lệ, bà ta lại mắng cô: “Sao đi lâu thế? Mày không thể nhanh hơn được à? Mày không biết tao đang chờ nước tương về để xào rau hả? Mau đi trông em trai đi!”
“Vâng.” Vu Chiêu Đệ gật đầu, đi đến phòng của em trai.
Em trai cô – Vu Thành Tài ở một mình một phòng, căn phòng to gấp đôi phòng cô.
Trong phòng có một cái máy tính bàn kiểu cũ, Vu Thành Tài đang ngồi trước máy tính chơi game.
Hình như Vu Thành Tài chơi game thua, nó tức giận ném chuột đi, quay đầu lại trông thấy Vu Chiêu Đệ đứng trước cửa thì giận dữ quát: “Mày đứng ở cửa phòng tao làm gì, hại tao thua.
Mày không biết là trên người mày mang nấm mốc hả? Cút ra ngoài nhanh lên!”
Vu Thành Tài đã mười hai tuổi, nó nhỏ hơn cô năm tuổi, cả ngày ngoại trừ chơi game thì cũng chỉ là chơi game.
Nó học dở tệ, không ngờ nó còn biết dùng hai chữ “nấm mốc” như thế nào cơ đấy.
Vu Chiêu Đệ thầm trợn mắt trong lòng.
“Mẹ bảo chị đến trông em.” Vu Chiêu Đệ bình tĩnh nói.
Nó tưởng cô muốn đứng ở đây chắc, cô còn đang muốn về học bài đây này.
Nhưng cô biết rõ nếu như mình không trông Vu Thành Tài, đến lúc nó khát hay đói bụng thì chắc chắn Giang Tú Lệ sẽ đổ tội lên đầu cô.
“Tao không cần mày trông, cút nhanh lên, tao còn muốn chơi game.” Vu Thành Tài trừng cô.
Vu Chiêu Đệ vẫn rất bình tĩnh, nghiêng người sang: “Em cứ chơi tiếp đi, chị chỉ đứng ở cửa, không nhìn em đâu.”
Vu Thành Tài lại hung hăng trừng mắt với cô, tiếp tục chơi game.
Vu Chiêu Đệ lẩm nhẩm từ vựng tiếng Anh trong đầu.
Lúc sáu giờ, ngoài trời đã tối, Vu Quốc Tường dẫn khách về nhà.
Giang Tú Lệ lập tức trưng ra nụ cười nịnh nọt, hỏi han vị khách kia ân cần, Vu Quốc Tường cũng hết mực cung kính với vị khách ấy.
Cô biết người khách này họ Chu, đám Vu Quốc Tường hay gọi ông ta là lãnh đạo Chu, chắc là cấp trên của Vu Quốc Tường.
Ông ta hơi hói, nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, trẻ hơn Vu Quốc Tường, làm lãnh đạo đều có bụng bia, lãnh đạo Chu này cũng không ngoại lệ.
Tường nhà không có cách âm, thỉnh thoảng ban đêm Vu Quốc Tường và Giang Tú Lệ sẽ nói chuyện ở nhà xưởng, nghe nói gần đây nhà xưởng chuẩn bị bổ nhiệm một quản đốc mới.
Vu Quốc Tường đã làm tổ trưởng nhiều năm, vẫn luôn ngóng trông cái chức quản đốc này, ông ta không thể bỏ qua cơ hội này, vì thế mới có bữa cơm ngày hôm nay.
Thức ăn trên bàn rất phong phú, có cá có thịt.
Giang Tú Lệ còn lấy chai rượu cất kỹ trong nhà lâu nay ra.
Hết chương 1.
------oOo------