Mùa Hè Mang Tên Em - Trang 2
Chương 51
Thành tích của Thịnh Hạ lần này khiến Vương Liên Hoa và Thịnh Minh Phong vui không để đâu cho hết.
Vương Liên Hoa nói: “Nếu duy trì số điểm này, chắc đủ để vào đại học Nam Lý rồi nhỉ?”
Thịnh Hạ: “Vẫn thiếu chút nữa.” Cho dù có chính sách ưu tiên học sinh tại địa phương, thi đậu đại học Nam Lý vẫn phải cao hơn ngưỡng điểm chuẩn khoảng 40, 50 điểm.
“Giữ vững tâm lý,” Lần này Vương Liên Hoa rất tin tưởng vào cô, lại quan tâm hỏi, “Bạn cùng bàn con thế nào?”
Tân Tiểu Hòa?
“Cậu ấy vẫn đứng trong tốp mười của lớp, thành tích ổn định.”
“Bạn kia thì sao?”
Thịnh Hạ không hiểu: “Dạ?”
“Con có hai bạn cùng bàn mà, bạn còn lại thì sao?”
“Ờm…” Thịnh Hạ nghĩ một lúc, “Cậu ấy hạng mười một toàn khối.”
Vương Liên Hoa ngạc nhiên: “Giỏi vậy?”
Ặc, làm sao để nói đây đã là lần thi tệ nhất của cậu nhỉ?
Vương Liên Hoa rất hài lòng: “Bạn ngồi gần con đều học tốt thật!”
“Dạ.”
“Tết nhớ mang ít quà biếu bà chủ chỗ quán mấy đứa vẫn ăn trưa. Người ta chăm sóc con như thế, em gái cũng giúp con việc học, phải cảm ơn đàng hoàng.”
Tim Thịnh Hạ thắt lại.
Em gái…
“Dạ.”
Thịnh Minh Phong thì không hỏi nhiều như vậy. Độ này bố rất bận, ít khi ở Nam Lý, chỉ căn dặn qua điện thoại: “Cố theo học lớp ngoại ngữ.”
Sau đó hỏi tiếp: “Con nói với mẹ chuyện du học chưa?”
Thịnh Hạ khó xử: “Vẫn chưa ạ…”
Hộ khẩu của cô ở chỗ Thịnh Minh Phong, hồ sơ các thứ cũng không cần Vương Liên Hoa chuẩn bị.
Nên thực ra cô không định kể với mẹ.
Nếu cuối cùng có thể ở lại, thì giờ nói ra cũng không để làm gì, còn chỉ phá vỡ thế cân bằng hiện tại.
Hình như Thịnh Minh Phong nhận ra sự khó xử của Thịnh Hạ: “Có phải mẹ không muốn cho con đi du học?”
“Mẹ chỉ muốn giữ con ở gần hơn…”
“Sớm muộn cũng phải nói, con tranh thủ nói rõ đi, thật sự không nói được thì gọi điện cho bố.”
Thịnh Hạ không trả lời. Đầu kia có người giục xuất phát nên Thịnh Minh Phong cúp máy.
Giờ đã 12 giờ đêm, chẳng biết là định đi đâu nữa, bố cũng không sung sướng gì.
Thịnh Hạ cất điện thoại, vô thức hít một hơi thật sâu.
“Cậu nhận hai cách giáo dục trái ngược, gánh trên lưng hai niềm kì vọng riêng biệt bất đồng, rồi sống, rồi học tập…”
Lời đoán định của Trương Chú khi trước vọng về bên tai.
Đúng vậy, đến người ngoài mới tiếp xúc một lần như cậu cũng có thể nhận ra, rằng từ nhỏ cô đã lớn lên trong hoàn cảnh thế nào.
Thịnh Minh Phong và Vương Liên Hoa luôn có thể kéo cô về hai hướng ngược hẳn nhau.
Không ai là cố ý.
Giống như lần này, Vương Liên Hoa không hề biết Thịnh Minh Phong muốn đưa cô đi du học, Thịnh Minh Phong cũng không biết Vương Liên Hoa muốn cô ở lại Nam Lý.
Quyết định rất đỗi bản năng và tự nhiên của bố mẹ, bản thân nó đã đối lập nhau.
Dường như trời sinh họ ra đã nên ở phía đối lập.
Cô nghĩ mãi không hiểu nổi, tại sao Vương Liên Hoa và Thịnh Minh Phong kết hôn với nhau.
Đã không tương đồng, cũng không bù trừ cho nhau.
Từ khi Thịnh Hạ có thể nhớ, lúc nào bố mẹ cũng tranh cãi.
Khi mẹ của Thịnh Minh Phong, bà cụ mà cô không muốn gọi là bà còn sống, Thịnh Hạ từng cho rằng quan hệ của bố mẹ tệ đi là vì bà cụ trọng nam khinh nữ đó.
Nhưng khi bà qua đời, bố mẹ vẫn chỉ tranh cãi mãi không ngừng nghỉ, cuối cùng chia đường đôi ngả.
Khi li hôn, bố mẹ thể hiện sự đồng thuận chưa từng có.
Khi tuổi tác lớn dần, Thịnh Hạ dần hiểu rằng quan hệ giữa người với người thực sự cần có thiên thời địa lợi nhân hòa.
Khi xưa bố mẹ có thể tới với nhau, có lẽ là vì thiên thời địa lợi nhân hòa đủ cả, và khi một trong số đó có thay đổi, trạng thái hòa hợp bị phá vỡ, nay cho dù lượng thay đổi được hồi về như xưa thì bát nước đổ đi cũng không hốt lại được.
Nhưng họ không thể dứt hẳn quan hệ.
Vì ba cô con gái là mối ràng buộc không thể đứt đoạn.
Thịnh Minh Phong hiểu mình không có khả năng tự tay nuôi dưỡng chăm sóc ba đứa trẻ; Vương Liên Hoa cũng hiểu một mình mình không thể nuôi nổi.
Hai con người đối lập nhau, nhưng vẫn duy trì thế cân bằng kì lạ.
Còn Thịnh Hạ, từ rất lâu về trước đã biết vị thế của mình. Cô khác với các em gái.
Thu Tuyền và Ninh Ninh, chỉ cần muốn là chúng có thể làm chính mình. Vì nói đến cùng, là do Thịnh Minh Phong nuôi mà không dạy, có lỗi với các em trước, nên hai đứa có thể ruồng bỏ thậm chí căm thù bố.
Nhưng Thịnh Hạ không thể.
Cô là con cả, cũng là chị cả.
Tạm không bàn chu cấp vật chất từ Thịnh Minh Phong, chỉ riêng quan hệ máu mủ đã là khó cắt đứt. Như Ninh Ninh luôn vô cùng chờ mong cuộc gặp một hai lần một tháng với bố, gặp xong sẽ vui vẻ mấy ngày liền; hay hoặc như Tuyền rõ ràng miệng mồm khắc khẩu, nhưng sau mỗi lần họp mặt gia đình đều ngoan hẳn, mỗi một thứ Thịnh Minh Phong cho cũng được con bé bảo quản cất kĩ… Hiệu ứng mà mối gắn kết bí ẩn này mang tới là không gì có thể thay thế. Không thể cắt đứt, nên chỉ đành mặc nó vấn vương lỡ dở.
Trong gia đình này luôn phải có người làm cầu nối.
Chỉ cô là tạm đủ điều kiện gánh nhận.
Cô biết làm gì được đây?
Cô cũng chỉ biết làm như thế, tựa một cục đất sét dẻo được kéo liên tục về hai phía.
Vừa phải duy trì thế cân bằng tế nhị, vừa phải tự định hình hoàn thiện bản thân, đây là một việc khó.
Thịnh Hạ mở máy tính, định bắt tay viết bản thảo.
Dựa theo dàn ý đã sẵn, hôm nay trùng hợp viết tới bài bình thơ “Giá cô thiên – Tống Khuếch Chi thu thí”.
(*) Giá cô thiên: Một thể thơ bảy chữ. Tống Khuếch Chi thu thí (Tiễn Khuếch Chi đi thi Hương) là bài thơ của Tân Khí Tật viết cho Phạm Khai, tức Phạm Khuếch Chi vào thời Tống. Đoạn thơ “Bằng từ bắc, phượng về nam…” ở vài chương trước là nửa sau của bài thơ này.
Nhớ hôm tết tây cô đăng bài này lên QQ, Trương Chú đã bình luận – Cậu định âm thầm học tập, sau đó tỏa sáng làm mù mắt ai?
Cô còn lâu mới thế, cô chỉ đang tự cổ vũ bản thân, gửi vào đó lời chúc tốt lành thế thôi. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Khi cô thấy bình luận đã là hai ngày sau đó, vì vậy không trả lời.
Vừa nghĩ, cô lại mở QQ, trả lời: “Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Mới đặt điện thoại xuống chưa đầy một phút, điện thoại đã rung rung.
Có tin nhắn QQ.
Tống Giang: “Chưa ngủ à?”
Thịnh Hạ: “Ừ.”
Tống Giang: “Quân tử lại đang chong đèn học lén?”
Thịnh Hạ: “…”
Nghĩ một hồi, cô dùng chính lời của cậu để đáp trả: “Không được à, tỏa sáng cho cậu mù mắt.”
Tống Giang: “Ừm, quả thật sáng mù mắt tiểu nhân rồi.”
Quân tử tiểu nhân cái gì, ặc…
Tân Tiểu Hòa nói đúng, cậu quả là gì cũng chơi, không ngại thứ gì.
Thịnh Hạ dừng một lát, nghĩ lần này cậu thi không tốt lắm, mà điểm số của cô thì có tiến bộ nhờ một phần công lao rất lớn của cậu. Kể ra thì, như thế không được hay lắm?
Thế phải trả lời sao đây?
Khiêm tốn một chút? Khen cậu!
Thịnh Hạ: “Tí ánh sáng của mình có là gì, đâu sáng bằng cậu được ~”
Khung chat nhấp nháy dòng chữ “đối phương đang soạn…”. Hình như gõ xong cậu xóa đi, xóa rồi lại gõ, chừng một phút sau mới nhắn cho cô một câu.
Tống Giang: “Cố gắng hết sức sẽ k1ch thích trí tuệ. Chỉ một bước tiến với người khác không đáng là gì, nhưng với bản thân đã là một cú nhảy vọt, đã đủ coi là đáng quý.”
Thịnh Hạ đọc lướt câu nói, nhẩm một lần trong bụng, rồi khẽ giọng lặp một lần ra tiếng.
— Cố gắng hết sức sẽ k1ch thích trí tuệ.
Bình thường cậu ăn nói độc địa, câu nào câu nấy chọc ngoáy không phải dạng vừa. Nhưng cô cũng nhận ra là ở những thời khắc quan trọng, lời cậu luôn có sức xoa dịu chữa lành.
Khi trước, cũng chính cậu nói: “Cậu cố gắng như thế, thành tích không thể kém được.”
Cậu luôn cho cô sự khẳng định.
Luôn tin tưởng cô.
Thịnh Hạ: “Cảm ơn cậu.”
Tống Giang: “…”
Sao cậu ba chấm thế? Cô cảm ơn có gì không đúng ư?
Tống Giang: “Sao lại cảm ơn?”
Thịnh Hạ suy nghĩ, vô thức cắn môi. Sao lại cảm ơn?
Cô chưa nghĩ ra thì cậu đã nói trước.
Tống Giang: “Cậu cũng an ủi mình tí đi?”
Cũng?
Ý là ban nãy cậu đã an ủi cô, nên giờ cô “cũng” an ủi cậu ư?
Thịnh Hạ vắt óc nghĩ, trả lời: “Lần này thi không tốt chỉ là sự cố, năng lực của cậu đã không cần dùng một kì thi cuối kì để chứng minh nữa!”
Tống Giang: “Mình không cảm thấy lần này thi không tốt. Cậu chẳng đã là thành tích của mình còn gì?”
Thịnh Hạ: … Nói chuyện với cậu, tỉ lệ số lần cô mắc nghẹn luôn rất cao.
Có lẽ cô không nên nói chuyện với cậu vào thời điểm này, vì sẽ làm cô viết không được, ngủ không vào!
Thịnh Hạ: “Vậy, vậy cậu muốn an ủi thế nào…”
Dầu ngay khi gửi tin đã biết có lẽ sẽ nhận về một câu trêu chọc, nhưng cô vẫn gửi nó đi.
Có lẽ vì sau lần được cậu tỏ tình, khả năng thừa nhận của cô đã mạnh hơn nhiều lắm.
Nhưng giờ Thịnh Hạ mới biết là mình vẫn đã đánh giá thấp đẳng cấp của Trương Chú.
Tống Giang: “Chí ít đãi ngộ không thể thua kém Tân Tiểu Hòa chứ?”
Thịnh Hạ ngơ ngác mất một lúc, sau đó nhớ lại mình đã an ủi Tân Tiểu Hòa thế nào…
Một giây sau! Hai má cô nóng rần rật!
Cậu! Đồ lưu manh!
Cậu vẫn không có tí gì là hối cải, còn gửi một meme cún con ngồi chờ.
[Bé ngoan.jpg]
Bực mình quá! Thịnh Hạ thoát QQ, tắt màn hình quẳng phứt một bên.
Chẳng rõ cớ gì, cô cúi xuống nhìn ngực mình. Lúc này cô chỉ mặc áo ngủ, không mặc áo lót, đường cong mượt mà, căng tròn đầy đặn…
A a a! Cô đang làm gì! Cô đang nghĩ gì!
Thịnh Hạ ra sức quạt vào mặt, cảm thấy không đủ, lại vớ cái điện thoại chuyển sang chế độ máy bay, chưa hết tức, còn tắt cả nguồn.
Cả đêm tiếng bàn phím không ngừng, bút viết không nghỉ, dùng con chữ xua tan cảm giác khô nóng.
Cơn giận khiến những ngón tay như bôi dầu, chưa tới hai giờ đã viết xong.
Cô nằm xuống giường, chòng chọc cái điện thoại, cuối cùng vẫn mở máy.
Tin nhắn từ Tống Giang tới dồn dập như nước lũ.
“Đi đâu rồi?”
“Ngủ rồi à?”
“Chắc chắn không phải, đang lén ngồi học?”
“Giận à?”
“Giận rồi.”
“Sao lại giận?”
“Hình như mình hiểu rồi, mình không có ý đó, có phải cậu nghĩ nhiều rồi không?”
“Không phải, không phải cậu nghĩ nhiều, là mình nói sai. Mình dốt văn, cách biểu đạt của mình có vấn đề.”
“Ngoi lên tí nào?”
“Bạn nhỏ Thịnh Hạ?”
Dừng một lúc, phải tới mười phút sau mới lại có tin nhắn.
“Mình sai rồi.”
Sau nữa là mấy meme quỳ xin tha thứ, cái nào cái nấy rất dễ thương.
Thịnh Hạ: …
Cậu tìm đâu ra mấy cái này thế? So với meme bình thường cậu dùng, phong cách phải khác như trời với vực. Ví dụ lần đầu tiên khi họ nói chuyện, cậu đã gửi một hình đầu gấu trúc xấu xí ngang ngược.
“Đừng giận mà, mai mang bánh bao kim sa cho cậu.”
Tin nhắn đến đây là hết.
Bánh bao kim sa.
Chẳng rõ vì sao, Thịnh Hạ cảm thấy mình khó thể nhìn thẳng mấy chữ này.
Cô vào bảng tin theo thói quen.
Cậu lại đăng trạng thái.
Lần này thì không phải đăng cho cô mà là một lệnh thu thập.
[Thu gom meme xin lỗi, càng ngoan càng tốt.]
Ặc…
Trông ngoan thật đấy.
Bình luận dưới bài rất đặc sắc. Cậu không cài chế độ chỉ được đọc bình luận của bạn bè, vì vậy cô có thể đọc hết các bình luận. Lượt like rất cao, bình luận cũng rất dài, cô chỉ lướt qua đã thấy xấu hổ không đọc nổi.
“Trương Chú xác chết vùng dậy? Đã có chuyện gì?!”
“Tài khoản này của cậu không phải nick chết à?”
“Ôi má cứ nói thẳng là đang yêu đi không được hả, quanh co lòng vòng nhìn mà tức á!”
“Đằng ấy ra dẻ vãi.jpg.”
…
Thịnh Hạ còn thấy có mấy bạn chung, đều là các bạn trong lớp bình luận.
“Ôi chao ôi, mình chỉ nhìn thôi chứ không nói đâu.”
“Cậu lỡ chọc ai thế, hà hà, phải như mình nghĩ không?”
Tân Tiểu Hòa: “Ây cha, anh Chú, để đàn em gửi cho anh nha ~~”
Hầu Tuấn Kỳ: “Thắp nén nhang.”
…
Trương Chú không trả lời hết, chỉ bình luận một câu như trả lời chung cho mọi người: Nhanh lên.
Thịnh Hạ: … Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Cô nhìn thời gian. Đây đã là việc từ một giờ đồng hồ trước. Nên cô không nhắn tin cho cậu nữa.
Nhớ lời cậu nói lúc trước, nhỡ cậu ngủ rồi thì nhắn tin sẽ làm cậu tỉnh giấc mất.
Thịnh Hạ ngần ngừ một hồi, soạn một bài đăng, cài chế độ: Chỉ Tống Giang nhìn thấy.
Đăng lên.
–
Hôm sau Thịnh Hạ vừa vào lớp đã có mấy bạn nhìn cô tủm tỉm cười.
Hội kí túc của Tề Tu Lỗi ùa vào như ong vỡ tổ, vừa thấy đã trêu ghẹo: “Thịnh Hạ, đừng dỗi Chú nữa.”
“Ha ha ha đúng đấy, nửa đêm đi xin meme mất mặt lắm há há há!”
“Không, cứ phải dỗi nhiều vào, cho cậu ta biết mặt!”
“Ha ha ha ha!”
Thịnh Hạ đỏ bừng mặt, không hé một lời.
Chưa tới bảy giờ, Trương Chú đã có mặt.
Cậu đặt hộp thức ăn lên bàn cô tranh công: “Thử đi, mình làm đó.”
Thịnh Hạ rất ngạc nhiên, mở hộp, vẫn là mùi sữa thơm ngậy mọi lần, mà hình dạng cũng rất đẹp.
Không phải chứ, cậu còn biết nặn bột?
“Cậu làm á?” Cô hỏi.
Trương Chú vênh mặt: “Đương nhiên.”
Thịnh Hạ: “Thế tức là phải dậy rất sớm?”
Trương Chú: “Cũng bình thường, bỏ nồi hấp tám phút là xong.”
Thịnh Hạ: …
Ờm, vậy cũng rất giỏi, quá trình lấy bánh từ tủ lạnh, bỏ vào nồi hấp quả đúng do cậu làm.
Cô nhón một cái, cắn một miếng.
Trương Chú rướn sang nhìn cô cách lối đi, đôi mắt đầy chờ đợi: “Thấy sao?”
Thịnh Hạ: … Ặc, nhãn hiệu chắc vẫn thế, thì, vẫn mùi vị quen thuộc.
“Ngon.” Cô trả lời.
Trương Chú cười hiền, “Thế cậu còn giận không?”
Bỗng cô nhớ ra, lý do giận hình như không tiện nhắc lắm.
Vì vậy lắc đầu: “Mình có giận đâu, cậu nói gì vậy? Mình chỉ đi ngủ thôi.”
“Thật?”
“Ừm.”
“Thế cậu vẫn chưa an ủi mình.” Cậu đổi giọng chính trực.
Thịnh Hạ: …
Trông cậu chẳng có vẻ gì giống cần an ủi hết.
Thịnh Hạ trả hộp thức ăn cho cậu, “Cái này, sau này không cần mang nữa. Sáng mình ăn ở nhà rồi, mà ăn trong lớp cũng không hay. Giờ mình không còn là bệnh nhân…”
Trương Chú ra chiều nghĩ ngợi rất lung.
Giờ cô đã luyện được chiêu mặt tỉnh bơ đưa ra yêu sách rồi.
Có lẽ đây là hiện tượng tốt?
Trương Chú rất muốn nắn b óp gương mặt nghiêm nghị của cô, nhưng tay chưa kịp tới gần thì cô bạn đã ngả ra ghế, đôi mắt chăm chú vào cậu với vẻ vô cùng kiên quyết: “Cậu hứa với mình rồi…”
Không được, như thế.
Tay Trương Chú cứng đờ, đoạn vòng ra sau một cách rất tự nhiên, chuyển thành gãi đầu.
Ừm, phải, cả lớp chẳng ai nhìn thấy vẻ bối rối của anh Chú hết.
Chẳng ai hết.
“Ăn hết học kì này.” Trương Chú đổi sang giọng điệu thương lượng, đôi bên mỗi người nhường một bước.
Cậu thấy cô thích ăn nên đã mua mấy gói, cô không ăn, cái thứ toàn mùi sữa đấy vứt trong tủ hỏng mất cậu cũng đâu động vào?
Thịnh Hạ ngần ngừ một thoáng, gật đầu: “Vậy cảm ơn cậu.”
Cậu thì không nghe nổi lời này nữa: “Ngày nào cũng cảm ơn, cậu cảm ơn một lần chân thành xem nào?”
Thịnh Hạ lấy vở tiếng anh ra định làm bài nghe, tai nghe đã lên tai, mới lí nhí dặn: “Hôm nay cậu chưa xem QQ à?”
Mở mắt đã tất bật đi hấp bánh, hấp xong tới trường ngay, đúng là chưa xem thật.
Thịnh Hạ không để ý cậu nữa. Trương Chú ngồi về chỗ, lấy điện thoại. Cô cũng có nhắn cho cậu tin nào đâu?
Ăn ý thế nào, cậu mở bảng tin, lướt xuống một lúc, quả nhiên thấy dòng trạng thái của cô.
Đăng lúc 2 giờ sáng.
Không có chữ viết hay hình ảnh, đơn giản tới mức không để ý sẽ bỏ qua ngay.
Chỉ có một meme, còn là meme có sẵn của ứng dụng. Là một hình người xanh giang tay vẫy lên xuống – ôm ôm.
Meme này, hay được các tài khoản trung tuổi dùng để an ủi người khác.
Trương Chú sửng sốt, quay sang nhìn cô bạn đang cắm cúi làm bài nghe, lại nhìn cái điện thoại, mãi vẫn không dám tin.
Cô đã đăng gì vậy?
Ôm ôm?
Vì tối qua cậu nói, chí ít đãi ngộ không thể kém Tân Tiểu Hòa.
Vậy nên ôm ôm?
Ha? Ha?
Bổn ý của cậu quả thật không phải thế, trời đất chứng giám. Cậu chỉ muốn vài câu “truyền cảm hứng hiệu họ Thịnh” thôi.
Sự đắc ý của Trương Chú đã sắp không giấu nổi. Không nhịn được, cậu lại quay nhìn chăm chú vào sườn mặt cô một lúc, nhìn đến khi tai cô bắt đầu ưng ửng.
Trương Chú cảm thấy nhìn mãi không đủ.
Ôi, dễ thương quá đi mất.
Kì nghỉ không được gặp, chắc cậu chết mất thôi.
Vương Liên Hoa nói: “Nếu duy trì số điểm này, chắc đủ để vào đại học Nam Lý rồi nhỉ?”
Thịnh Hạ: “Vẫn thiếu chút nữa.” Cho dù có chính sách ưu tiên học sinh tại địa phương, thi đậu đại học Nam Lý vẫn phải cao hơn ngưỡng điểm chuẩn khoảng 40, 50 điểm.
“Giữ vững tâm lý,” Lần này Vương Liên Hoa rất tin tưởng vào cô, lại quan tâm hỏi, “Bạn cùng bàn con thế nào?”
Tân Tiểu Hòa?
“Cậu ấy vẫn đứng trong tốp mười của lớp, thành tích ổn định.”
“Bạn kia thì sao?”
Thịnh Hạ không hiểu: “Dạ?”
“Con có hai bạn cùng bàn mà, bạn còn lại thì sao?”
“Ờm…” Thịnh Hạ nghĩ một lúc, “Cậu ấy hạng mười một toàn khối.”
Vương Liên Hoa ngạc nhiên: “Giỏi vậy?”
Ặc, làm sao để nói đây đã là lần thi tệ nhất của cậu nhỉ?
Vương Liên Hoa rất hài lòng: “Bạn ngồi gần con đều học tốt thật!”
“Dạ.”
“Tết nhớ mang ít quà biếu bà chủ chỗ quán mấy đứa vẫn ăn trưa. Người ta chăm sóc con như thế, em gái cũng giúp con việc học, phải cảm ơn đàng hoàng.”
Tim Thịnh Hạ thắt lại.
Em gái…
“Dạ.”
Thịnh Minh Phong thì không hỏi nhiều như vậy. Độ này bố rất bận, ít khi ở Nam Lý, chỉ căn dặn qua điện thoại: “Cố theo học lớp ngoại ngữ.”
Sau đó hỏi tiếp: “Con nói với mẹ chuyện du học chưa?”
Thịnh Hạ khó xử: “Vẫn chưa ạ…”
Hộ khẩu của cô ở chỗ Thịnh Minh Phong, hồ sơ các thứ cũng không cần Vương Liên Hoa chuẩn bị.
Nên thực ra cô không định kể với mẹ.
Nếu cuối cùng có thể ở lại, thì giờ nói ra cũng không để làm gì, còn chỉ phá vỡ thế cân bằng hiện tại.
Hình như Thịnh Minh Phong nhận ra sự khó xử của Thịnh Hạ: “Có phải mẹ không muốn cho con đi du học?”
“Mẹ chỉ muốn giữ con ở gần hơn…”
“Sớm muộn cũng phải nói, con tranh thủ nói rõ đi, thật sự không nói được thì gọi điện cho bố.”
Thịnh Hạ không trả lời. Đầu kia có người giục xuất phát nên Thịnh Minh Phong cúp máy.
Giờ đã 12 giờ đêm, chẳng biết là định đi đâu nữa, bố cũng không sung sướng gì.
Thịnh Hạ cất điện thoại, vô thức hít một hơi thật sâu.
“Cậu nhận hai cách giáo dục trái ngược, gánh trên lưng hai niềm kì vọng riêng biệt bất đồng, rồi sống, rồi học tập…”
Lời đoán định của Trương Chú khi trước vọng về bên tai.
Đúng vậy, đến người ngoài mới tiếp xúc một lần như cậu cũng có thể nhận ra, rằng từ nhỏ cô đã lớn lên trong hoàn cảnh thế nào.
Thịnh Minh Phong và Vương Liên Hoa luôn có thể kéo cô về hai hướng ngược hẳn nhau.
Không ai là cố ý.
Giống như lần này, Vương Liên Hoa không hề biết Thịnh Minh Phong muốn đưa cô đi du học, Thịnh Minh Phong cũng không biết Vương Liên Hoa muốn cô ở lại Nam Lý.
Quyết định rất đỗi bản năng và tự nhiên của bố mẹ, bản thân nó đã đối lập nhau.
Dường như trời sinh họ ra đã nên ở phía đối lập.
Cô nghĩ mãi không hiểu nổi, tại sao Vương Liên Hoa và Thịnh Minh Phong kết hôn với nhau.
Đã không tương đồng, cũng không bù trừ cho nhau.
Từ khi Thịnh Hạ có thể nhớ, lúc nào bố mẹ cũng tranh cãi.
Khi mẹ của Thịnh Minh Phong, bà cụ mà cô không muốn gọi là bà còn sống, Thịnh Hạ từng cho rằng quan hệ của bố mẹ tệ đi là vì bà cụ trọng nam khinh nữ đó.
Nhưng khi bà qua đời, bố mẹ vẫn chỉ tranh cãi mãi không ngừng nghỉ, cuối cùng chia đường đôi ngả.
Khi li hôn, bố mẹ thể hiện sự đồng thuận chưa từng có.
Khi tuổi tác lớn dần, Thịnh Hạ dần hiểu rằng quan hệ giữa người với người thực sự cần có thiên thời địa lợi nhân hòa.
Khi xưa bố mẹ có thể tới với nhau, có lẽ là vì thiên thời địa lợi nhân hòa đủ cả, và khi một trong số đó có thay đổi, trạng thái hòa hợp bị phá vỡ, nay cho dù lượng thay đổi được hồi về như xưa thì bát nước đổ đi cũng không hốt lại được.
Nhưng họ không thể dứt hẳn quan hệ.
Vì ba cô con gái là mối ràng buộc không thể đứt đoạn.
Thịnh Minh Phong hiểu mình không có khả năng tự tay nuôi dưỡng chăm sóc ba đứa trẻ; Vương Liên Hoa cũng hiểu một mình mình không thể nuôi nổi.
Hai con người đối lập nhau, nhưng vẫn duy trì thế cân bằng kì lạ.
Còn Thịnh Hạ, từ rất lâu về trước đã biết vị thế của mình. Cô khác với các em gái.
Thu Tuyền và Ninh Ninh, chỉ cần muốn là chúng có thể làm chính mình. Vì nói đến cùng, là do Thịnh Minh Phong nuôi mà không dạy, có lỗi với các em trước, nên hai đứa có thể ruồng bỏ thậm chí căm thù bố.
Nhưng Thịnh Hạ không thể.
Cô là con cả, cũng là chị cả.
Tạm không bàn chu cấp vật chất từ Thịnh Minh Phong, chỉ riêng quan hệ máu mủ đã là khó cắt đứt. Như Ninh Ninh luôn vô cùng chờ mong cuộc gặp một hai lần một tháng với bố, gặp xong sẽ vui vẻ mấy ngày liền; hay hoặc như Tuyền rõ ràng miệng mồm khắc khẩu, nhưng sau mỗi lần họp mặt gia đình đều ngoan hẳn, mỗi một thứ Thịnh Minh Phong cho cũng được con bé bảo quản cất kĩ… Hiệu ứng mà mối gắn kết bí ẩn này mang tới là không gì có thể thay thế. Không thể cắt đứt, nên chỉ đành mặc nó vấn vương lỡ dở.
Trong gia đình này luôn phải có người làm cầu nối.
Chỉ cô là tạm đủ điều kiện gánh nhận.
Cô biết làm gì được đây?
Cô cũng chỉ biết làm như thế, tựa một cục đất sét dẻo được kéo liên tục về hai phía.
Vừa phải duy trì thế cân bằng tế nhị, vừa phải tự định hình hoàn thiện bản thân, đây là một việc khó.
Thịnh Hạ mở máy tính, định bắt tay viết bản thảo.
Dựa theo dàn ý đã sẵn, hôm nay trùng hợp viết tới bài bình thơ “Giá cô thiên – Tống Khuếch Chi thu thí”.
(*) Giá cô thiên: Một thể thơ bảy chữ. Tống Khuếch Chi thu thí (Tiễn Khuếch Chi đi thi Hương) là bài thơ của Tân Khí Tật viết cho Phạm Khai, tức Phạm Khuếch Chi vào thời Tống. Đoạn thơ “Bằng từ bắc, phượng về nam…” ở vài chương trước là nửa sau của bài thơ này.
Nhớ hôm tết tây cô đăng bài này lên QQ, Trương Chú đã bình luận – Cậu định âm thầm học tập, sau đó tỏa sáng làm mù mắt ai?
Cô còn lâu mới thế, cô chỉ đang tự cổ vũ bản thân, gửi vào đó lời chúc tốt lành thế thôi. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Khi cô thấy bình luận đã là hai ngày sau đó, vì vậy không trả lời.
Vừa nghĩ, cô lại mở QQ, trả lời: “Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Mới đặt điện thoại xuống chưa đầy một phút, điện thoại đã rung rung.
Có tin nhắn QQ.
Tống Giang: “Chưa ngủ à?”
Thịnh Hạ: “Ừ.”
Tống Giang: “Quân tử lại đang chong đèn học lén?”
Thịnh Hạ: “…”
Nghĩ một hồi, cô dùng chính lời của cậu để đáp trả: “Không được à, tỏa sáng cho cậu mù mắt.”
Tống Giang: “Ừm, quả thật sáng mù mắt tiểu nhân rồi.”
Quân tử tiểu nhân cái gì, ặc…
Tân Tiểu Hòa nói đúng, cậu quả là gì cũng chơi, không ngại thứ gì.
Thịnh Hạ dừng một lát, nghĩ lần này cậu thi không tốt lắm, mà điểm số của cô thì có tiến bộ nhờ một phần công lao rất lớn của cậu. Kể ra thì, như thế không được hay lắm?
Thế phải trả lời sao đây?
Khiêm tốn một chút? Khen cậu!
Thịnh Hạ: “Tí ánh sáng của mình có là gì, đâu sáng bằng cậu được ~”
Khung chat nhấp nháy dòng chữ “đối phương đang soạn…”. Hình như gõ xong cậu xóa đi, xóa rồi lại gõ, chừng một phút sau mới nhắn cho cô một câu.
Tống Giang: “Cố gắng hết sức sẽ k1ch thích trí tuệ. Chỉ một bước tiến với người khác không đáng là gì, nhưng với bản thân đã là một cú nhảy vọt, đã đủ coi là đáng quý.”
Thịnh Hạ đọc lướt câu nói, nhẩm một lần trong bụng, rồi khẽ giọng lặp một lần ra tiếng.
— Cố gắng hết sức sẽ k1ch thích trí tuệ.
Bình thường cậu ăn nói độc địa, câu nào câu nấy chọc ngoáy không phải dạng vừa. Nhưng cô cũng nhận ra là ở những thời khắc quan trọng, lời cậu luôn có sức xoa dịu chữa lành.
Khi trước, cũng chính cậu nói: “Cậu cố gắng như thế, thành tích không thể kém được.”
Cậu luôn cho cô sự khẳng định.
Luôn tin tưởng cô.
Thịnh Hạ: “Cảm ơn cậu.”
Tống Giang: “…”
Sao cậu ba chấm thế? Cô cảm ơn có gì không đúng ư?
Tống Giang: “Sao lại cảm ơn?”
Thịnh Hạ suy nghĩ, vô thức cắn môi. Sao lại cảm ơn?
Cô chưa nghĩ ra thì cậu đã nói trước.
Tống Giang: “Cậu cũng an ủi mình tí đi?”
Cũng?
Ý là ban nãy cậu đã an ủi cô, nên giờ cô “cũng” an ủi cậu ư?
Thịnh Hạ vắt óc nghĩ, trả lời: “Lần này thi không tốt chỉ là sự cố, năng lực của cậu đã không cần dùng một kì thi cuối kì để chứng minh nữa!”
Tống Giang: “Mình không cảm thấy lần này thi không tốt. Cậu chẳng đã là thành tích của mình còn gì?”
Thịnh Hạ: … Nói chuyện với cậu, tỉ lệ số lần cô mắc nghẹn luôn rất cao.
Có lẽ cô không nên nói chuyện với cậu vào thời điểm này, vì sẽ làm cô viết không được, ngủ không vào!
Thịnh Hạ: “Vậy, vậy cậu muốn an ủi thế nào…”
Dầu ngay khi gửi tin đã biết có lẽ sẽ nhận về một câu trêu chọc, nhưng cô vẫn gửi nó đi.
Có lẽ vì sau lần được cậu tỏ tình, khả năng thừa nhận của cô đã mạnh hơn nhiều lắm.
Nhưng giờ Thịnh Hạ mới biết là mình vẫn đã đánh giá thấp đẳng cấp của Trương Chú.
Tống Giang: “Chí ít đãi ngộ không thể thua kém Tân Tiểu Hòa chứ?”
Thịnh Hạ ngơ ngác mất một lúc, sau đó nhớ lại mình đã an ủi Tân Tiểu Hòa thế nào…
Một giây sau! Hai má cô nóng rần rật!
Cậu! Đồ lưu manh!
Cậu vẫn không có tí gì là hối cải, còn gửi một meme cún con ngồi chờ.
[Bé ngoan.jpg]
Bực mình quá! Thịnh Hạ thoát QQ, tắt màn hình quẳng phứt một bên.
Chẳng rõ cớ gì, cô cúi xuống nhìn ngực mình. Lúc này cô chỉ mặc áo ngủ, không mặc áo lót, đường cong mượt mà, căng tròn đầy đặn…
A a a! Cô đang làm gì! Cô đang nghĩ gì!
Thịnh Hạ ra sức quạt vào mặt, cảm thấy không đủ, lại vớ cái điện thoại chuyển sang chế độ máy bay, chưa hết tức, còn tắt cả nguồn.
Cả đêm tiếng bàn phím không ngừng, bút viết không nghỉ, dùng con chữ xua tan cảm giác khô nóng.
Cơn giận khiến những ngón tay như bôi dầu, chưa tới hai giờ đã viết xong.
Cô nằm xuống giường, chòng chọc cái điện thoại, cuối cùng vẫn mở máy.
Tin nhắn từ Tống Giang tới dồn dập như nước lũ.
“Đi đâu rồi?”
“Ngủ rồi à?”
“Chắc chắn không phải, đang lén ngồi học?”
“Giận à?”
“Giận rồi.”
“Sao lại giận?”
“Hình như mình hiểu rồi, mình không có ý đó, có phải cậu nghĩ nhiều rồi không?”
“Không phải, không phải cậu nghĩ nhiều, là mình nói sai. Mình dốt văn, cách biểu đạt của mình có vấn đề.”
“Ngoi lên tí nào?”
“Bạn nhỏ Thịnh Hạ?”
Dừng một lúc, phải tới mười phút sau mới lại có tin nhắn.
“Mình sai rồi.”
Sau nữa là mấy meme quỳ xin tha thứ, cái nào cái nấy rất dễ thương.
Thịnh Hạ: …
Cậu tìm đâu ra mấy cái này thế? So với meme bình thường cậu dùng, phong cách phải khác như trời với vực. Ví dụ lần đầu tiên khi họ nói chuyện, cậu đã gửi một hình đầu gấu trúc xấu xí ngang ngược.
“Đừng giận mà, mai mang bánh bao kim sa cho cậu.”
Tin nhắn đến đây là hết.
Bánh bao kim sa.
Chẳng rõ vì sao, Thịnh Hạ cảm thấy mình khó thể nhìn thẳng mấy chữ này.
Cô vào bảng tin theo thói quen.
Cậu lại đăng trạng thái.
Lần này thì không phải đăng cho cô mà là một lệnh thu thập.
[Thu gom meme xin lỗi, càng ngoan càng tốt.]
Ặc…
Trông ngoan thật đấy.
Bình luận dưới bài rất đặc sắc. Cậu không cài chế độ chỉ được đọc bình luận của bạn bè, vì vậy cô có thể đọc hết các bình luận. Lượt like rất cao, bình luận cũng rất dài, cô chỉ lướt qua đã thấy xấu hổ không đọc nổi.
“Trương Chú xác chết vùng dậy? Đã có chuyện gì?!”
“Tài khoản này của cậu không phải nick chết à?”
“Ôi má cứ nói thẳng là đang yêu đi không được hả, quanh co lòng vòng nhìn mà tức á!”
“Đằng ấy ra dẻ vãi.jpg.”
…
Thịnh Hạ còn thấy có mấy bạn chung, đều là các bạn trong lớp bình luận.
“Ôi chao ôi, mình chỉ nhìn thôi chứ không nói đâu.”
“Cậu lỡ chọc ai thế, hà hà, phải như mình nghĩ không?”
Tân Tiểu Hòa: “Ây cha, anh Chú, để đàn em gửi cho anh nha ~~”
Hầu Tuấn Kỳ: “Thắp nén nhang.”
…
Trương Chú không trả lời hết, chỉ bình luận một câu như trả lời chung cho mọi người: Nhanh lên.
Thịnh Hạ: … Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Cô nhìn thời gian. Đây đã là việc từ một giờ đồng hồ trước. Nên cô không nhắn tin cho cậu nữa.
Nhớ lời cậu nói lúc trước, nhỡ cậu ngủ rồi thì nhắn tin sẽ làm cậu tỉnh giấc mất.
Thịnh Hạ ngần ngừ một hồi, soạn một bài đăng, cài chế độ: Chỉ Tống Giang nhìn thấy.
Đăng lên.
–
Hôm sau Thịnh Hạ vừa vào lớp đã có mấy bạn nhìn cô tủm tỉm cười.
Hội kí túc của Tề Tu Lỗi ùa vào như ong vỡ tổ, vừa thấy đã trêu ghẹo: “Thịnh Hạ, đừng dỗi Chú nữa.”
“Ha ha ha đúng đấy, nửa đêm đi xin meme mất mặt lắm há há há!”
“Không, cứ phải dỗi nhiều vào, cho cậu ta biết mặt!”
“Ha ha ha ha!”
Thịnh Hạ đỏ bừng mặt, không hé một lời.
Chưa tới bảy giờ, Trương Chú đã có mặt.
Cậu đặt hộp thức ăn lên bàn cô tranh công: “Thử đi, mình làm đó.”
Thịnh Hạ rất ngạc nhiên, mở hộp, vẫn là mùi sữa thơm ngậy mọi lần, mà hình dạng cũng rất đẹp.
Không phải chứ, cậu còn biết nặn bột?
“Cậu làm á?” Cô hỏi.
Trương Chú vênh mặt: “Đương nhiên.”
Thịnh Hạ: “Thế tức là phải dậy rất sớm?”
Trương Chú: “Cũng bình thường, bỏ nồi hấp tám phút là xong.”
Thịnh Hạ: …
Ờm, vậy cũng rất giỏi, quá trình lấy bánh từ tủ lạnh, bỏ vào nồi hấp quả đúng do cậu làm.
Cô nhón một cái, cắn một miếng.
Trương Chú rướn sang nhìn cô cách lối đi, đôi mắt đầy chờ đợi: “Thấy sao?”
Thịnh Hạ: … Ặc, nhãn hiệu chắc vẫn thế, thì, vẫn mùi vị quen thuộc.
“Ngon.” Cô trả lời.
Trương Chú cười hiền, “Thế cậu còn giận không?”
Bỗng cô nhớ ra, lý do giận hình như không tiện nhắc lắm.
Vì vậy lắc đầu: “Mình có giận đâu, cậu nói gì vậy? Mình chỉ đi ngủ thôi.”
“Thật?”
“Ừm.”
“Thế cậu vẫn chưa an ủi mình.” Cậu đổi giọng chính trực.
Thịnh Hạ: …
Trông cậu chẳng có vẻ gì giống cần an ủi hết.
Thịnh Hạ trả hộp thức ăn cho cậu, “Cái này, sau này không cần mang nữa. Sáng mình ăn ở nhà rồi, mà ăn trong lớp cũng không hay. Giờ mình không còn là bệnh nhân…”
Trương Chú ra chiều nghĩ ngợi rất lung.
Giờ cô đã luyện được chiêu mặt tỉnh bơ đưa ra yêu sách rồi.
Có lẽ đây là hiện tượng tốt?
Trương Chú rất muốn nắn b óp gương mặt nghiêm nghị của cô, nhưng tay chưa kịp tới gần thì cô bạn đã ngả ra ghế, đôi mắt chăm chú vào cậu với vẻ vô cùng kiên quyết: “Cậu hứa với mình rồi…”
Không được, như thế.
Tay Trương Chú cứng đờ, đoạn vòng ra sau một cách rất tự nhiên, chuyển thành gãi đầu.
Ừm, phải, cả lớp chẳng ai nhìn thấy vẻ bối rối của anh Chú hết.
Chẳng ai hết.
“Ăn hết học kì này.” Trương Chú đổi sang giọng điệu thương lượng, đôi bên mỗi người nhường một bước.
Cậu thấy cô thích ăn nên đã mua mấy gói, cô không ăn, cái thứ toàn mùi sữa đấy vứt trong tủ hỏng mất cậu cũng đâu động vào?
Thịnh Hạ ngần ngừ một thoáng, gật đầu: “Vậy cảm ơn cậu.”
Cậu thì không nghe nổi lời này nữa: “Ngày nào cũng cảm ơn, cậu cảm ơn một lần chân thành xem nào?”
Thịnh Hạ lấy vở tiếng anh ra định làm bài nghe, tai nghe đã lên tai, mới lí nhí dặn: “Hôm nay cậu chưa xem QQ à?”
Mở mắt đã tất bật đi hấp bánh, hấp xong tới trường ngay, đúng là chưa xem thật.
Thịnh Hạ không để ý cậu nữa. Trương Chú ngồi về chỗ, lấy điện thoại. Cô cũng có nhắn cho cậu tin nào đâu?
Ăn ý thế nào, cậu mở bảng tin, lướt xuống một lúc, quả nhiên thấy dòng trạng thái của cô.
Đăng lúc 2 giờ sáng.
Không có chữ viết hay hình ảnh, đơn giản tới mức không để ý sẽ bỏ qua ngay.
Chỉ có một meme, còn là meme có sẵn của ứng dụng. Là một hình người xanh giang tay vẫy lên xuống – ôm ôm.
Meme này, hay được các tài khoản trung tuổi dùng để an ủi người khác.
Trương Chú sửng sốt, quay sang nhìn cô bạn đang cắm cúi làm bài nghe, lại nhìn cái điện thoại, mãi vẫn không dám tin.
Cô đã đăng gì vậy?
Ôm ôm?
Vì tối qua cậu nói, chí ít đãi ngộ không thể kém Tân Tiểu Hòa.
Vậy nên ôm ôm?
Ha? Ha?
Bổn ý của cậu quả thật không phải thế, trời đất chứng giám. Cậu chỉ muốn vài câu “truyền cảm hứng hiệu họ Thịnh” thôi.
Sự đắc ý của Trương Chú đã sắp không giấu nổi. Không nhịn được, cậu lại quay nhìn chăm chú vào sườn mặt cô một lúc, nhìn đến khi tai cô bắt đầu ưng ửng.
Trương Chú cảm thấy nhìn mãi không đủ.
Ôi, dễ thương quá đi mất.
Kì nghỉ không được gặp, chắc cậu chết mất thôi.