Mùa Hè Mang Tên Em - Trang 2
Chương 14
Trước khi đi ngủ, Trương Chú khui hết chỗ quà tặng.
Quà có đề tên họ thì để lúc nào kín đáo trả về, quà không tên không họ thì chỉ có thể nằm phủ bụi một góc. Nghĩ ra kể cũng tội tội, nhưng không oan. Tặng quà mà không dám cho người ta biết tên, chỉ viết toàn những lời tình tứ miên man, cậu có phải thần tiên đâu mà đoán được là ai tặng?
Nhưng trời run rủi, quả thật có một món quà không tên không họ cho cậu được làm thần tiên một lần – nghĩ bằng đầu ngón chân cậu cũng đoán được người tặng là ai.
“Bộ luật hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”.
Phần mục lục còn đánh dấu sao, gạch chân trọng điểm: “Tội sản xuất, in ấn, xuất bản, buôn bán, truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy để kiếm lợi”.
Bên cạnh còn dòng chữ chú thích viết tay: Kể cả khi chưa tạo ra lợi nhuận, tội danh cũng đã thành lập, đã được tính là phạm tội.
Xem quan tâm chưa kìa.
Có chữ là không phải chữ cô. Nét chữ viết tháu rất phóng khoáng, trông giống chữ phái nam.
Giấu đầu hở đuôi.
Trương Chú méo mặt không cười nổi. Cậu đã coi thường cô thật rồi, thường ngày trông gan thỏ yếu đuối thế chứ vào những lúc quan trọng thì quả thật “phi thường”.
Nếu cậu là thần tiên thì cô chính là Bồ tát, mưu đồ phổ độ chúng sinh.
Món quà này, cậu nhận, không định trả cho cô, cũng không định để nó phủ bụi một góc.
Trương Chú xé bao bì món bảo hộ đầu gối, cắt mác – đợi khi chính thức khai giảng sẽ đeo trong tiết thể dục.
Dọa cô chơi.
—
Lúc này Thịnh Hạ đã chạy xe khá cứng, thường thường đi đường tắt qua Văn Bác Uyển.
Sáu giờ sáng, gió hiu hiu man mát, tiếng ve râm ran nhỏ vụn, cả thế giới vừa tỉnh giấc nồng.
Cô không nghĩ mình sẽ đụng mặt Trương Chú. Giờ giấc này, đáng lý ông thánh chuẩn giờ như cậu phải còn đang ngủ…
Hôm nay cậu đi bộ ra từ khu chung cư, không đạp xe. Cô im lặng chạy xe lướt qua cậu.
“Thịnh Hạ!”
Thịnh Hạ bóp phanh xe, quay lại nhìn.
“Chở mình một đoạn?” Trương Chú vỗ vỗ lên yên Tiểu Bạch, giọng điệu rất tự nhiên.
“Gì cơ…” Mũ bảo hiểm Thịnh Hạ đeo có bịt tai, khiến cô ngờ rằng mình ảo thính, hỏi nhỏ.
“Xe mình để ở trường rồi, cho mình quá giang một đoạn.”
Hả? Nhưng chở cậu kiểu gì…
Tiểu Bạch là xe chở hai, nhưng dễ thấy chỉ là xe kiểu nữ nên thiết kế rất nhỏ nhắn. Tất nhiên không đến nỗi không thể chở cậu, nhưng với diện tích yên này… Hai người ngồi ắt không thể tránh đụng chạm vào nhau?
“Mình chưa chở ai bao giờ…” Cô lựa lời từ chối, “Sợ không chở được.”
Trương Chú nói: “Cậu xuống xe.”
Thịnh Hạ: “Gì cơ?”
Trương Chú: “Mình chở cậu.”
Thịnh Hạ: …
Không ai có thể cứu được người mắc hội chứng khó từ chối, nên cô chỉ biết phản kháng trong im lặng.
Thịnh Hạ đành phải xuống xe. Trương Chú vừa ngồi lên thân xe đã lún hẳn xuống. Thịnh Hạ cảm thấy Tiểu Bạch đang phải gánh sức nặng đời này chưa từng gánh nhận.
Hẳn nhiên Trương Chú cũng nhận ra điều này, hỏi: “Cậu bao nhiêu cân?” Mỗi khi cô lên xuống xe, chiếc xe không hề bật lên lún xuống chút nào.
“48.” Cô đáp nhỏ.
“Cao bao nhiêu?”
Lúc này cậu đã ngồi lên xe, cô đứng bên cạnh, bỗng cao hơn cậu một khúc.
“1m66…”
Trương Chú không rành vấn đề này, 1m66 thì nên nặng bao nhiêu nhỉ?
Cậu chỉ săm soi cô một lượt: “Ăn nhiều vào.”
Thịnh Hạ: …
Cái nhìn này làm cậu nhận ra bắp tay cô hơi sưng, “Chữ trên tay đâu? Không trông nom hôm sớm à?”
Thịnh Hạ vô thức giấu cánh tay ra sau lưng.
Trời mới biết tối qua cô phải tốn bao thời gian mới xóa chữ đi được.
Xà bông thông thường hầu như không ăn thua. Cô dùng nước tẩy trang của Vương Liên Hoa chỉ tẩy được một phần, còn nét mờ mờ thì phải lấy bàn chải cọ mạnh mới ra.
Vốn da cô đã hơi trắng hơn bình thường, kì cọ mạnh tay như thế cơ hồ phải lột mất một lớp da.
Cứ nghĩ chuyện tai bay vạ gió này Thịnh Hạ lại thấy ức, giận dữ nói: “Làm gì có ai viết chữ lên người kia chứ. Thời cổ đại đó gọi là kình hình (hình phạt xăm), là một hình phạt vô cùng tàn khốc, là sỉ nhục, chỉ dành cho tội nhân. Mặc dù mình viết sai tên cậu nhưng cũng chưa đến nỗi phải tội, hơn nữa…”
Tiếng cô nhỏ dần, có vẻ giận nhưng không dám nói, “Hơn nữa cậu cũng đâu phải hoàng đế…”
Quà có đề tên họ thì để lúc nào kín đáo trả về, quà không tên không họ thì chỉ có thể nằm phủ bụi một góc. Nghĩ ra kể cũng tội tội, nhưng không oan. Tặng quà mà không dám cho người ta biết tên, chỉ viết toàn những lời tình tứ miên man, cậu có phải thần tiên đâu mà đoán được là ai tặng?
Nhưng trời run rủi, quả thật có một món quà không tên không họ cho cậu được làm thần tiên một lần – nghĩ bằng đầu ngón chân cậu cũng đoán được người tặng là ai.
“Bộ luật hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”.
Phần mục lục còn đánh dấu sao, gạch chân trọng điểm: “Tội sản xuất, in ấn, xuất bản, buôn bán, truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy để kiếm lợi”.
Bên cạnh còn dòng chữ chú thích viết tay: Kể cả khi chưa tạo ra lợi nhuận, tội danh cũng đã thành lập, đã được tính là phạm tội.
Xem quan tâm chưa kìa.
Có chữ là không phải chữ cô. Nét chữ viết tháu rất phóng khoáng, trông giống chữ phái nam.
Giấu đầu hở đuôi.
Trương Chú méo mặt không cười nổi. Cậu đã coi thường cô thật rồi, thường ngày trông gan thỏ yếu đuối thế chứ vào những lúc quan trọng thì quả thật “phi thường”.
Nếu cậu là thần tiên thì cô chính là Bồ tát, mưu đồ phổ độ chúng sinh.
Món quà này, cậu nhận, không định trả cho cô, cũng không định để nó phủ bụi một góc.
Trương Chú xé bao bì món bảo hộ đầu gối, cắt mác – đợi khi chính thức khai giảng sẽ đeo trong tiết thể dục.
Dọa cô chơi.
—
Lúc này Thịnh Hạ đã chạy xe khá cứng, thường thường đi đường tắt qua Văn Bác Uyển.
Sáu giờ sáng, gió hiu hiu man mát, tiếng ve râm ran nhỏ vụn, cả thế giới vừa tỉnh giấc nồng.
Cô không nghĩ mình sẽ đụng mặt Trương Chú. Giờ giấc này, đáng lý ông thánh chuẩn giờ như cậu phải còn đang ngủ…
Hôm nay cậu đi bộ ra từ khu chung cư, không đạp xe. Cô im lặng chạy xe lướt qua cậu.
“Thịnh Hạ!”
Thịnh Hạ bóp phanh xe, quay lại nhìn.
“Chở mình một đoạn?” Trương Chú vỗ vỗ lên yên Tiểu Bạch, giọng điệu rất tự nhiên.
“Gì cơ…” Mũ bảo hiểm Thịnh Hạ đeo có bịt tai, khiến cô ngờ rằng mình ảo thính, hỏi nhỏ.
“Xe mình để ở trường rồi, cho mình quá giang một đoạn.”
Hả? Nhưng chở cậu kiểu gì…
Tiểu Bạch là xe chở hai, nhưng dễ thấy chỉ là xe kiểu nữ nên thiết kế rất nhỏ nhắn. Tất nhiên không đến nỗi không thể chở cậu, nhưng với diện tích yên này… Hai người ngồi ắt không thể tránh đụng chạm vào nhau?
“Mình chưa chở ai bao giờ…” Cô lựa lời từ chối, “Sợ không chở được.”
Trương Chú nói: “Cậu xuống xe.”
Thịnh Hạ: “Gì cơ?”
Trương Chú: “Mình chở cậu.”
Thịnh Hạ: …
Không ai có thể cứu được người mắc hội chứng khó từ chối, nên cô chỉ biết phản kháng trong im lặng.
Thịnh Hạ đành phải xuống xe. Trương Chú vừa ngồi lên thân xe đã lún hẳn xuống. Thịnh Hạ cảm thấy Tiểu Bạch đang phải gánh sức nặng đời này chưa từng gánh nhận.
Hẳn nhiên Trương Chú cũng nhận ra điều này, hỏi: “Cậu bao nhiêu cân?” Mỗi khi cô lên xuống xe, chiếc xe không hề bật lên lún xuống chút nào.
“48.” Cô đáp nhỏ.
“Cao bao nhiêu?”
Lúc này cậu đã ngồi lên xe, cô đứng bên cạnh, bỗng cao hơn cậu một khúc.
“1m66…”
Trương Chú không rành vấn đề này, 1m66 thì nên nặng bao nhiêu nhỉ?
Cậu chỉ săm soi cô một lượt: “Ăn nhiều vào.”
Thịnh Hạ: …
Cái nhìn này làm cậu nhận ra bắp tay cô hơi sưng, “Chữ trên tay đâu? Không trông nom hôm sớm à?”
Thịnh Hạ vô thức giấu cánh tay ra sau lưng.
Trời mới biết tối qua cô phải tốn bao thời gian mới xóa chữ đi được.
Xà bông thông thường hầu như không ăn thua. Cô dùng nước tẩy trang của Vương Liên Hoa chỉ tẩy được một phần, còn nét mờ mờ thì phải lấy bàn chải cọ mạnh mới ra.
Vốn da cô đã hơi trắng hơn bình thường, kì cọ mạnh tay như thế cơ hồ phải lột mất một lớp da.
Cứ nghĩ chuyện tai bay vạ gió này Thịnh Hạ lại thấy ức, giận dữ nói: “Làm gì có ai viết chữ lên người kia chứ. Thời cổ đại đó gọi là kình hình (hình phạt xăm), là một hình phạt vô cùng tàn khốc, là sỉ nhục, chỉ dành cho tội nhân. Mặc dù mình viết sai tên cậu nhưng cũng chưa đến nỗi phải tội, hơn nữa…”
Tiếng cô nhỏ dần, có vẻ giận nhưng không dám nói, “Hơn nữa cậu cũng đâu phải hoàng đế…”