Mùa Hè Hoang Dã - Toàn Nhị
Chương 82: Em không đồng ý! Anh cũng không được phép
Hứa Chi Hạ say rượu rồi.
Những lời cô nói khi say cũng không phải là vô nghĩa.
Tiêu Dã bèn nói: “Tôi không hiểu con bé khóc vì cái gì nữa.”
Cái gì mà trẻ con chứ!
Cái gì mà đợi cô ấy trưởng thành!
Hóa ra là chuyện này sao!
Tiêu Dã gần như nghiến chặt răng, không nhẹ nhàng gì mà ấn Hứa Chi Hạ ngồi xuống ghế, kéo khóa áo phao của cô lên, không quên trách móc: “Tôi đã nói rồi, tại sao con bé cứ suốt ngày cười hề hề với cậu! Suốt ngày chạy đến cửa hàng sửa xe! Cậu bị bỏng một vết bé tí mà con bé cũng lo lắng đến mức đó! Bình thường thì ngoan ngoãn lắm, nhưng cậu vừa kích một chút là dám uống rượu rồi! Hóa ra cậu lén làm chuyện chẳng ra gì sau lưng tôi!”
Lý Chí Minh vẫn đang mải nghĩ về việc chia trách nhiệm cho ai vì chuyện uống rượu: “Đại ca! Là chính cậu bảo cô ấy uống rượu mà!”
Tiêu Dã chẳng thèm lý lẽ: “Tôi bảo uống là cô ấy uống à?!”
Lý Chí Minh: “…”
Hứa Chi Hạ ngồi trên ghế, khóa áo phao được Tiêu Dã kéo đến tận cằm, chỉ để lộ một chút gò má.
Cô duỗi tay về phía Lý Chí Minh, đôi mắt đỏ hoe, giọng mềm mại và yếu đuối: “Anh Chí Minh…”
Tiêu Dã lập tức đập tay Hứa Chi Hạ: “Em thử gọi thêm lần nữa xem!”
Hứa Chi Hạ nhìn Tiêu Dã, ôm tay mình, mím môi đầy tủi thân nhưng thực sự không dám gọi thêm lần nào nữa.
Tiêu Dã kìm nén cảm xúc, xoay người kéo tay Hứa Chi Hạ lên vai, định cõng cô.
Hứa Chi Hạ không hợp tác, cứ đẩy ra không chịu.
Sự kiên nhẫn của Tiêu Dã cạn sạch khi cô lại gọi thêm một tiếng “Anh Chí Minh”.
Anh xoay người, một tay ôm eo cô, tay kia luồn qua chân bế ngang người cô lên và bước đi.
Lý Chí Minh lúc này như hiểu ra điều gì đó, hoảng hốt kêu lên: “Tôi oan quá mà! Làm gì có chuyện tôi cướp vị trí của cậu vậy chứ!”
Anh đuổi theo, đôi mắt tròn xoe như hai quả chuông đồng, không tin nổi: “Khoan đã! Ý cậu là Hứa Chi Hạ thích tôi sao?”
Lại dám nhắc đến chuyện này!
Cổ Tiêu Dã đỏ bừng vì tức: “Cô ấy thích cậu à? Cô ấy mù thì có!”
Lý Chí Minh nghe mà tâm trạng vừa khó chịu vừa bối rối, nghĩ ngợi: “Không phải chứ? Anh em với nhau bao nhiêu năm mà cậu nói thế thì quá tổn thương rồi!”
Tiêu Dã không nể nang: “Cút đi!”
Lý Chí Minh thấy mình cũng hơi có lỗi, nhỏ giọng phân bua: “Nhưng mà tôi đâu có kiểm soát được sức hút của mình…”
Tiêu Dã dừng bước, lườm sang.
Nếu không phải đang bế người có khi anh đã xông đến đấm Lý Chí Minh vài cái.
Lý Chí Minh hiểu chuyện, tặc lưỡi: “Thôi được, tôi đi đây…”
Anh vừa quay đi lại quay lại, liếc nhìn Hứa Chi Hạ trong vòng tay Tiêu Dã: “Đường xa thế này, cậu định bế cô ấy về thật sao? Có cần tôi gọi xe cho không…”
Tiêu Dã: “CÚT!”
Lý Chí Minh hết cách, lắc đầu cười: “Thôi được, đi đây! Nhưng cậu là anh trai, phải nói chuyện nghiêm túc với Chi Hạ đấy nhé, tôi cũng oan uổng lắm.”
Tiêu Dã không thèm để ý, bước đi thật nhanh.
Cảm giác nặng nề trên tay, anh đổi tư thế, ôm cô chặt hơn.
Đột nhiên, Hứa Chi Hạ rên lên: “Đau…”
Tiêu Dã phát hiện chiếc cúc bạc sắc cạnh trên áo anh đã vô tình cào lên má cô.
Anh bước nhanh vào bến xe buýt gần đó, đặt cô xuống ghế.
Hứa Chi Hạ hé mắt nhìn, đôi mắt mơ màng.
Tiêu Dã nghiêm giọng: “Ngồi im!”
Anh cởi áo khoác, chỉ còn lại chiếc áo thun mỏng rồi dùng áo khoác quấn quanh hông, thắt nút lại.
Lần này khi cúi xuống bế cô, ánh mắt anh dịu lại khi thấy vết đỏ nhạt trên má cô.
Ngón tay anh khẽ chạm vào, vuốt ve nhẹ nhàng.
Tim anh bỗng co thắt, một cảm giác vừa ngứa ngáy vừa đau đớn len lỏi.
Hứa Chi Hạ mở to đôi mắt mờ sương, dần dần lấy nét gương mặt anh.
Môi cô mấp máy khẽ run rẩy: “Anh… Anh Chí Minh đâu rồi?”
Lời muốn hỏi “Em có đau không” nghẹn lại trong cổ họng anh.
Tiêu Dã xoay tay, bẻ nhẹ khuôn mặt cô sang hướng khác.
Hứa Chi Hạ lảo đảo suýt ngã, may mà anh đỡ kịp.
Cơn tức của anh sôi lên, bế cô lên và sải bước về nhà.
Về đến nơi, anh đặt cô lên giường, cởi áo khoác của cô ra, đắp mền lên người cô.
Anh cầm khăn mặt nhúng nước ấm lau sạch gương mặt cô.
Thấy vết đỏ trên má đã mờ đi, anh thở phào, đứng nhìn cô một lát rồi mới rời đi.
Sáng hôm sau, Hứa Chi Hạ tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, toàn thân mệt mỏi.
Cô chầm chậm mở mắt, cảm giác như vừa bị một trận đòn.
Cô nhớ lại và nhận ra: Mình đã say rượu, còn mất trí nhớ ngắn hạn.
Ký ức cuối cùng của cô là ở quán cá nướng.
Hứa Chi Hạ chỉ có thể đoán mình đã được Tiêu Dã đưa về nhà.
Cô không hoảng hốt, chỉ cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ bao trùm.
Những điều đó đã chiếm trọn trái tim cô.
Tiêu Dã đã đi xem mắt.
Anh lén cô đi xem mắt.
Khi cô dẫn đội tập huấn, mang trong lòng hy vọng về tương lai, thì anh lại đi xem mắt…
Hứa Chi Hạ ngẩng lên, nhìn chuỗi hạt đeo trên cổ tay trái.
Nhìn rất lâu, đến mức mắt lại nhòe đi.
Cô hít một hơi, tháo chuỗi hạt ra, cất vào trong ngăn kéo.
Hứa Chi Hạ cầm điện thoại lên, nhìn thời gian, đã gần 10 giờ.
Giờ này, chắc chắn Tiêu Dã đã đến tiệm sửa xe rồi.
Cô đứng dậy, mở cửa phòng bước ra ngoài.
Trong nhà im phăng phắc, chỉ nghe tiếng bước chân của cô.
Phía sau…
“Thức rồi à?”
Lưng Hứa Chi Hạ cứng đờ, giật mình quay lại.
Tiêu Dã đang tựa vào ban công, môi ngậm một điếu thuốc.
Anh híp mắt, ngón tay kẹp điếu thuốc, giọng nghiêm khắc: “Đi rửa mặt, ăn sáng!”
Đầu óc Hứa Chi Hạ vẫn nặng trĩu, chưa kịp tỉnh táo, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, mơ màng đáp: “Dạ.”
Hứa Chi Hạ rửa mặt xong, chỉnh đốn lại cảm xúc rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Tiêu Dã đã ngồi ở bàn ăn, trên bàn là hai chén cháo.
Hứa Chi Hạ tiến đến ngồi xuống.
Cô khuấy chén cháo bí đỏ, nhìn sắc mặt anh: “Anh, sao anh không đi làm?”
Tiêu Dã cúi đầu ăn cháo, không trả lời mà hỏi lại: “Em biết tối qua mình về nhà thế nào không?”
Cô uống say, chắc chắn anh đang giận.
Hứa Chi Hạ nghĩ vậy.
Cô vội xin lỗi: “Xin lỗi anh, em uống quá chén.”
Tiêu Dã liếc nhìn Hứa Chi Hạ hai giây: “Cháo không nóng.”
Hứa Chi Hạ khẽ đáp “Ừm” một tiếng, cúi đầu ăn cháo.
Cháo mềm mịn, mang hương vị ngọt ngào của bí đỏ, ăn vào thấy dễ chịu.
Thấy cô đã ăn được hơn nửa chén, Tiêu Dã đặt thìa xuống, tựa lưng vào ghế vào thẳng vấn đề: “Hứa Chi Hạ, hôm em về em nói nghe hay lắm.”
“Hả?” Hứa Chi Hạ mơ màng.
Tiêu Dã trách: “Nói gì mà sẽ chăm chỉ học hành, không để tâm đến chuyện khác!”
Anh thực sự giận đến mất ngủ cả đêm, nghĩ mãi không thông.
Anh cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với cô, tự nhủ vấn đề chắc chắn không nằm ở cô vì cô ngoan ngoãn và đơn thuần. Chắc chắn là do Lý Chí Minh.
Nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, giọng điệu không khỏi nặng nề hơn: “Hóa ra, em không muốn đến Bắc Đô mà định ở lại Ngọc Hòa đúng không?”
Hứa Chi Hạ không hiểu: “Ý anh là gì?”
Tiêu Dã nhắm mắt lại, ngón tay gõ lên bàn, nói thẳng: “Anh nói cho em biết! Em với Lý Chí Minh, không bao giờ có cửa!”
“…?”
“Anh hỏi em, em thích Lý Chí Minh từ bao giờ?”
“!” Hả?
“Và, có phải hai người đang lén lút liên lạc với nhau không?”
“!?” Gì cơ?
Tiêu Dã nghiêm nghị: “Hứa Chi Hạ, từ hôm nay hãy dẹp ngay ý nghĩ đó đi!”
Hứa Chi Hạ không chịu nổi nữa: “Anh đang nói cái gì vậy?!”
“Tôi nói cái gì?” Tiêu Dã cười lạnh, “Tối qua em quên rồi à? Nói muốn chờ Lý Chí Minh, khóc lóc gọi cậu ấy cõng em!”
!!!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Hứa Chi Hạ bật dậy, đầu gối vô tình đụng vào chân bàn, đau đến nghiến răng.
Nhưng cô không để tâm đến đau, đỏ mặt, ấm ức phản bác: “Anh đừng nói bậy!”
Tiêu Dã thấy cô chối, càng bực hơn.
Anh đứng dậy, chống tay lên bàn, người hơi nghiêng tới, giọng vừa gay gắt vừa áp đặt: “Hứa Chi Hạ, tôi nói cho em biết, đừng nói là Lý Chí Minh, với ai cũng đừng mơ!”
Hứa Chi Hạ bị oan ức đến đỏ cả mắt, nhìn dáng vẻ hung dữ của anh lại càng cảm thấy tủi thân.
Cô cố không khóc, cắn chặt môi, người khẽ run lên vì nén tiếng nức nở.
Trông thật đáng thương lại cứng cỏi.
Tiêu Dã mềm lòng, yết hầu nhấp nhô, đôi môi mấp máy định nói gì đó.
Nhưng Hứa Chi Hạ đã cất tiếng, nghẹn ngào: “Dựa vào đâu?”
Tiêu Dã khựng lại: “Gì cơ?”
“Dựa vào đâu anh được phép, còn em thì không?” Hứa Chi Hạ lau nước mắt, “Anh đi xem mắt rồi, tại sao em không thể có người mình thích? Em không phải con nít! Tại sao không được?!”
Đây là lần đầu tiên Hứa Chi Hạ phản kháng lại Tiêu Dã.
Không gian tĩnh lặng trong vài giây.
Tiêu Dã nhếch môi cười, giọng trầm khàn, không cho phép phản bác: “Em muốn đưa ai về nhà tôi, chẳng lẽ tôi không được phép có ý kiến?”
Hứa Chi Hạ hít mũi, nước mắt rơi lã chã nhưng vẫn cố không khóc thành tiếng: “Thế thì nếu anh đưa ai về nhà, em cũng sẽ có ý kiến!”
Tiêu Dã sững người.
Hứa Chi Hạ siết chặt tay, lớn tiếng: “Em không đồng ý! Anh cũng không được phép!”
Tiêu Dã không ngờ cô vì Lý Chí Minh mà cãi lại anh đến mức này.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng: “Em có biết mình đang nói gì không?”
Hứa Chi Hạ bừng tỉnh.
Đôi mắt cô đầy rối loạn, lông mi khẽ run, ánh mắt hạ xuống.
Cô ngồi thụp xuống ghế.
Đúng vậy.
Cô đang nói cái gì vậy?
Cô chỉ là một người ngoài.
Tại sao lại dám làm chủ nơi này?
Cô lấy tư cách gì để nói những lời đó, đưa ra yêu cầu như vậy.
Hứa Chi Hạ nhìn Tiêu Dã, mím môi, rồi khóc òa chạy về phòng.
Những lời cô nói khi say cũng không phải là vô nghĩa.
Tiêu Dã bèn nói: “Tôi không hiểu con bé khóc vì cái gì nữa.”
Cái gì mà trẻ con chứ!
Cái gì mà đợi cô ấy trưởng thành!
Hóa ra là chuyện này sao!
Tiêu Dã gần như nghiến chặt răng, không nhẹ nhàng gì mà ấn Hứa Chi Hạ ngồi xuống ghế, kéo khóa áo phao của cô lên, không quên trách móc: “Tôi đã nói rồi, tại sao con bé cứ suốt ngày cười hề hề với cậu! Suốt ngày chạy đến cửa hàng sửa xe! Cậu bị bỏng một vết bé tí mà con bé cũng lo lắng đến mức đó! Bình thường thì ngoan ngoãn lắm, nhưng cậu vừa kích một chút là dám uống rượu rồi! Hóa ra cậu lén làm chuyện chẳng ra gì sau lưng tôi!”
Lý Chí Minh vẫn đang mải nghĩ về việc chia trách nhiệm cho ai vì chuyện uống rượu: “Đại ca! Là chính cậu bảo cô ấy uống rượu mà!”
Tiêu Dã chẳng thèm lý lẽ: “Tôi bảo uống là cô ấy uống à?!”
Lý Chí Minh: “…”
Hứa Chi Hạ ngồi trên ghế, khóa áo phao được Tiêu Dã kéo đến tận cằm, chỉ để lộ một chút gò má.
Cô duỗi tay về phía Lý Chí Minh, đôi mắt đỏ hoe, giọng mềm mại và yếu đuối: “Anh Chí Minh…”
Tiêu Dã lập tức đập tay Hứa Chi Hạ: “Em thử gọi thêm lần nữa xem!”
Hứa Chi Hạ nhìn Tiêu Dã, ôm tay mình, mím môi đầy tủi thân nhưng thực sự không dám gọi thêm lần nào nữa.
Tiêu Dã kìm nén cảm xúc, xoay người kéo tay Hứa Chi Hạ lên vai, định cõng cô.
Hứa Chi Hạ không hợp tác, cứ đẩy ra không chịu.
Sự kiên nhẫn của Tiêu Dã cạn sạch khi cô lại gọi thêm một tiếng “Anh Chí Minh”.
Anh xoay người, một tay ôm eo cô, tay kia luồn qua chân bế ngang người cô lên và bước đi.
Lý Chí Minh lúc này như hiểu ra điều gì đó, hoảng hốt kêu lên: “Tôi oan quá mà! Làm gì có chuyện tôi cướp vị trí của cậu vậy chứ!”
Anh đuổi theo, đôi mắt tròn xoe như hai quả chuông đồng, không tin nổi: “Khoan đã! Ý cậu là Hứa Chi Hạ thích tôi sao?”
Lại dám nhắc đến chuyện này!
Cổ Tiêu Dã đỏ bừng vì tức: “Cô ấy thích cậu à? Cô ấy mù thì có!”
Lý Chí Minh nghe mà tâm trạng vừa khó chịu vừa bối rối, nghĩ ngợi: “Không phải chứ? Anh em với nhau bao nhiêu năm mà cậu nói thế thì quá tổn thương rồi!”
Tiêu Dã không nể nang: “Cút đi!”
Lý Chí Minh thấy mình cũng hơi có lỗi, nhỏ giọng phân bua: “Nhưng mà tôi đâu có kiểm soát được sức hút của mình…”
Tiêu Dã dừng bước, lườm sang.
Nếu không phải đang bế người có khi anh đã xông đến đấm Lý Chí Minh vài cái.
Lý Chí Minh hiểu chuyện, tặc lưỡi: “Thôi được, tôi đi đây…”
Anh vừa quay đi lại quay lại, liếc nhìn Hứa Chi Hạ trong vòng tay Tiêu Dã: “Đường xa thế này, cậu định bế cô ấy về thật sao? Có cần tôi gọi xe cho không…”
Tiêu Dã: “CÚT!”
Lý Chí Minh hết cách, lắc đầu cười: “Thôi được, đi đây! Nhưng cậu là anh trai, phải nói chuyện nghiêm túc với Chi Hạ đấy nhé, tôi cũng oan uổng lắm.”
Tiêu Dã không thèm để ý, bước đi thật nhanh.
Cảm giác nặng nề trên tay, anh đổi tư thế, ôm cô chặt hơn.
Đột nhiên, Hứa Chi Hạ rên lên: “Đau…”
Tiêu Dã phát hiện chiếc cúc bạc sắc cạnh trên áo anh đã vô tình cào lên má cô.
Anh bước nhanh vào bến xe buýt gần đó, đặt cô xuống ghế.
Hứa Chi Hạ hé mắt nhìn, đôi mắt mơ màng.
Tiêu Dã nghiêm giọng: “Ngồi im!”
Anh cởi áo khoác, chỉ còn lại chiếc áo thun mỏng rồi dùng áo khoác quấn quanh hông, thắt nút lại.
Lần này khi cúi xuống bế cô, ánh mắt anh dịu lại khi thấy vết đỏ nhạt trên má cô.
Ngón tay anh khẽ chạm vào, vuốt ve nhẹ nhàng.
Tim anh bỗng co thắt, một cảm giác vừa ngứa ngáy vừa đau đớn len lỏi.
Hứa Chi Hạ mở to đôi mắt mờ sương, dần dần lấy nét gương mặt anh.
Môi cô mấp máy khẽ run rẩy: “Anh… Anh Chí Minh đâu rồi?”
Lời muốn hỏi “Em có đau không” nghẹn lại trong cổ họng anh.
Tiêu Dã xoay tay, bẻ nhẹ khuôn mặt cô sang hướng khác.
Hứa Chi Hạ lảo đảo suýt ngã, may mà anh đỡ kịp.
Cơn tức của anh sôi lên, bế cô lên và sải bước về nhà.
Về đến nơi, anh đặt cô lên giường, cởi áo khoác của cô ra, đắp mền lên người cô.
Anh cầm khăn mặt nhúng nước ấm lau sạch gương mặt cô.
Thấy vết đỏ trên má đã mờ đi, anh thở phào, đứng nhìn cô một lát rồi mới rời đi.
Sáng hôm sau, Hứa Chi Hạ tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, toàn thân mệt mỏi.
Cô chầm chậm mở mắt, cảm giác như vừa bị một trận đòn.
Cô nhớ lại và nhận ra: Mình đã say rượu, còn mất trí nhớ ngắn hạn.
Ký ức cuối cùng của cô là ở quán cá nướng.
Hứa Chi Hạ chỉ có thể đoán mình đã được Tiêu Dã đưa về nhà.
Cô không hoảng hốt, chỉ cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ bao trùm.
Những điều đó đã chiếm trọn trái tim cô.
Tiêu Dã đã đi xem mắt.
Anh lén cô đi xem mắt.
Khi cô dẫn đội tập huấn, mang trong lòng hy vọng về tương lai, thì anh lại đi xem mắt…
Hứa Chi Hạ ngẩng lên, nhìn chuỗi hạt đeo trên cổ tay trái.
Nhìn rất lâu, đến mức mắt lại nhòe đi.
Cô hít một hơi, tháo chuỗi hạt ra, cất vào trong ngăn kéo.
Hứa Chi Hạ cầm điện thoại lên, nhìn thời gian, đã gần 10 giờ.
Giờ này, chắc chắn Tiêu Dã đã đến tiệm sửa xe rồi.
Cô đứng dậy, mở cửa phòng bước ra ngoài.
Trong nhà im phăng phắc, chỉ nghe tiếng bước chân của cô.
Phía sau…
“Thức rồi à?”
Lưng Hứa Chi Hạ cứng đờ, giật mình quay lại.
Tiêu Dã đang tựa vào ban công, môi ngậm một điếu thuốc.
Anh híp mắt, ngón tay kẹp điếu thuốc, giọng nghiêm khắc: “Đi rửa mặt, ăn sáng!”
Đầu óc Hứa Chi Hạ vẫn nặng trĩu, chưa kịp tỉnh táo, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, mơ màng đáp: “Dạ.”
Hứa Chi Hạ rửa mặt xong, chỉnh đốn lại cảm xúc rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Tiêu Dã đã ngồi ở bàn ăn, trên bàn là hai chén cháo.
Hứa Chi Hạ tiến đến ngồi xuống.
Cô khuấy chén cháo bí đỏ, nhìn sắc mặt anh: “Anh, sao anh không đi làm?”
Tiêu Dã cúi đầu ăn cháo, không trả lời mà hỏi lại: “Em biết tối qua mình về nhà thế nào không?”
Cô uống say, chắc chắn anh đang giận.
Hứa Chi Hạ nghĩ vậy.
Cô vội xin lỗi: “Xin lỗi anh, em uống quá chén.”
Tiêu Dã liếc nhìn Hứa Chi Hạ hai giây: “Cháo không nóng.”
Hứa Chi Hạ khẽ đáp “Ừm” một tiếng, cúi đầu ăn cháo.
Cháo mềm mịn, mang hương vị ngọt ngào của bí đỏ, ăn vào thấy dễ chịu.
Thấy cô đã ăn được hơn nửa chén, Tiêu Dã đặt thìa xuống, tựa lưng vào ghế vào thẳng vấn đề: “Hứa Chi Hạ, hôm em về em nói nghe hay lắm.”
“Hả?” Hứa Chi Hạ mơ màng.
Tiêu Dã trách: “Nói gì mà sẽ chăm chỉ học hành, không để tâm đến chuyện khác!”
Anh thực sự giận đến mất ngủ cả đêm, nghĩ mãi không thông.
Anh cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với cô, tự nhủ vấn đề chắc chắn không nằm ở cô vì cô ngoan ngoãn và đơn thuần. Chắc chắn là do Lý Chí Minh.
Nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, giọng điệu không khỏi nặng nề hơn: “Hóa ra, em không muốn đến Bắc Đô mà định ở lại Ngọc Hòa đúng không?”
Hứa Chi Hạ không hiểu: “Ý anh là gì?”
Tiêu Dã nhắm mắt lại, ngón tay gõ lên bàn, nói thẳng: “Anh nói cho em biết! Em với Lý Chí Minh, không bao giờ có cửa!”
“…?”
“Anh hỏi em, em thích Lý Chí Minh từ bao giờ?”
“!” Hả?
“Và, có phải hai người đang lén lút liên lạc với nhau không?”
“!?” Gì cơ?
Tiêu Dã nghiêm nghị: “Hứa Chi Hạ, từ hôm nay hãy dẹp ngay ý nghĩ đó đi!”
Hứa Chi Hạ không chịu nổi nữa: “Anh đang nói cái gì vậy?!”
“Tôi nói cái gì?” Tiêu Dã cười lạnh, “Tối qua em quên rồi à? Nói muốn chờ Lý Chí Minh, khóc lóc gọi cậu ấy cõng em!”
!!!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Hứa Chi Hạ bật dậy, đầu gối vô tình đụng vào chân bàn, đau đến nghiến răng.
Nhưng cô không để tâm đến đau, đỏ mặt, ấm ức phản bác: “Anh đừng nói bậy!”
Tiêu Dã thấy cô chối, càng bực hơn.
Anh đứng dậy, chống tay lên bàn, người hơi nghiêng tới, giọng vừa gay gắt vừa áp đặt: “Hứa Chi Hạ, tôi nói cho em biết, đừng nói là Lý Chí Minh, với ai cũng đừng mơ!”
Hứa Chi Hạ bị oan ức đến đỏ cả mắt, nhìn dáng vẻ hung dữ của anh lại càng cảm thấy tủi thân.
Cô cố không khóc, cắn chặt môi, người khẽ run lên vì nén tiếng nức nở.
Trông thật đáng thương lại cứng cỏi.
Tiêu Dã mềm lòng, yết hầu nhấp nhô, đôi môi mấp máy định nói gì đó.
Nhưng Hứa Chi Hạ đã cất tiếng, nghẹn ngào: “Dựa vào đâu?”
Tiêu Dã khựng lại: “Gì cơ?”
“Dựa vào đâu anh được phép, còn em thì không?” Hứa Chi Hạ lau nước mắt, “Anh đi xem mắt rồi, tại sao em không thể có người mình thích? Em không phải con nít! Tại sao không được?!”
Đây là lần đầu tiên Hứa Chi Hạ phản kháng lại Tiêu Dã.
Không gian tĩnh lặng trong vài giây.
Tiêu Dã nhếch môi cười, giọng trầm khàn, không cho phép phản bác: “Em muốn đưa ai về nhà tôi, chẳng lẽ tôi không được phép có ý kiến?”
Hứa Chi Hạ hít mũi, nước mắt rơi lã chã nhưng vẫn cố không khóc thành tiếng: “Thế thì nếu anh đưa ai về nhà, em cũng sẽ có ý kiến!”
Tiêu Dã sững người.
Hứa Chi Hạ siết chặt tay, lớn tiếng: “Em không đồng ý! Anh cũng không được phép!”
Tiêu Dã không ngờ cô vì Lý Chí Minh mà cãi lại anh đến mức này.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng: “Em có biết mình đang nói gì không?”
Hứa Chi Hạ bừng tỉnh.
Đôi mắt cô đầy rối loạn, lông mi khẽ run, ánh mắt hạ xuống.
Cô ngồi thụp xuống ghế.
Đúng vậy.
Cô đang nói cái gì vậy?
Cô chỉ là một người ngoài.
Tại sao lại dám làm chủ nơi này?
Cô lấy tư cách gì để nói những lời đó, đưa ra yêu cầu như vậy.
Hứa Chi Hạ nhìn Tiêu Dã, mím môi, rồi khóc òa chạy về phòng.