Mùa Hè Hoang Dã - Toàn Nhị
Chương 75: Anh có thể thích em không?
Lý Chí Minh từng chỉ tay vào Tiêu Dã mà mắng:
“Cậu đúng là y hệt ba tôi, độc tài chuyên chế! Chẳng nói được lời nào tử tế! Chỉ có Chi Hạ tính cách hiền lành mới để cậu bắt nạt, cậu thử đổi sang người khác thử xem!”
Đổi người khác?
Khi đó, Tiêu Dã đang thay lốp xe, vừa siết chặt đinh ốc, đặt dụng cụ xuống, rồi nhanh chóng dùng tay nới lỏng các đinh ốc.
Trán anh lấm tấm mồ hôi, liếc Lý Chí Minh một cái đầy khinh thường:
“Đổi ai?”
Anh đâu rảnh rỗi đến mức đó?
Chẳng lẽ ra ngoài đường tùy tiện nhặt ai đó về, mất công mất sức chăm sóc?
Lý Chí Minh thấy không nói được lý lẽ, liền buông lời:
“Cứ đợi mà xem, đợi Chi Hạ vài năm nữa lớn lên, chắc chắn sẽ nổi dậy, lật đổ chế độ độc tài của cậu!”
Tiêu Dã càng khinh thường hơn.
Hứa Chi Hạ mềm yếu như một cục bông, chỉ cần bên chân cô có một con thỏ, anh cũng lo sợ cô bị cắn.
Nói gì đến “nổi dậy”?
Trong mắt Tiêu Dã, Hứa Chi Hạ giống như người mà anh bảo vệ hết lòng, đổi lại cô phải hoàn toàn nghe lời anh — kiểu bá đạo.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, Tiêu Dã bắt đầu tự suy ngẫm.
Hứa Chi Hạ bình thường ngoan ngoãn là thế.
Hôm nay lại giận dỗi đến mức này, chắc chắn là cô thực sự buồn và uất ức.
Con gái lớn rồi, bắt đầu yêu cái đẹp, quan tâm đến ngoại hình, không thể coi đó là “vô lý” như anh vẫn nghĩ.
Cô không phải là một con mèo hay con chó bị anh “nuôi nhốt” không có ý thức riêng.
Khi buồn, sao lại không thể tỏ thái độ với anh?
Huống chi hôm nay là sinh nhật cô vậy mà anh lại làm cô tổn thương đến thế.
Thật sự không nên.
Dỗ dành.
Tiêu Dã thực sự không biết cách.
Anh kéo Hứa Chi Hạ vào lòng, bàn tay cứng đờ vuốt nhẹ tóc cô, vỗ vỗ lên lưng.
Nhưng kết quả, Hứa Chi Hạ càng khóc dữ hơn, úp mặt vào ngực anh, như muốn trút hết mọi nỗi ấm ức trong lòng.
Tiêu Dã cảm giác như đang đứng dưới một cơn mưa lớn, bị dội ướt sũng từ đầu đến chân.
Anh rối bời, ghé sát tai cô, giọng trầm thấp: “Tôi là đồ ngốc 250, được chưa?”
Hứa Chi Hạ ngừng khóc, ngơ ngác ngẩng đầu.
Khuôn mặt đẫm lệ như hoa lê trong mưa.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Trong vài giây.
Tiêu Dã nhếch nhẹ khóe miệng, dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má cô: “Chỉ vì chuyện này thôi đúng không?”
Hứa Chi Hạ hít một hơi, vẫn còn nghẹn ngào.
Tiêu Dã tỏ ra bất cần, nói với vẻ thoải mái: “Được! Tôi là đồ ngốc 250!”
Hứa Chi Hạ: “…”
Tiêu Dã lại nói thêm:”Em là tổ tông của tôi, được chưa?”
Tiêu Dã nhìn vào đôi mắt vẫn còn hơi đỏ và sưng của Hứa Chi Hạ:
“Không khóc nữa chứ?”
Hứa Chi Hạ ngại ngùng quay mặt đi, lắc đầu.
Tiêu Dã mỉm cười, thật giống như một đứa trẻ, đúng là làm người ta đau đầu.
Sau này nếu ai nói anh nóng tính, cứ để Hứa Chi Hạ đứng ra làm chứng.
Tiêu Dã thay giày, bước vào nhà.
Hứa Chi Hạ đi theo: “Anh, em nhìn thấy quà sinh nhật rồi. Sao anh lại nghĩ đến việc tặng em đôi giày cao gót?”
Món quà này thực sự khiến cô bất ngờ.
Tiêu Dã quay lại: “Nghe nói lên đại học cần dùng.”
Anh nhún vai: “Nhưng tôi chưa từng học đại học, cũng không rõ, chỉ là nghe người ta nói.”
Anh hơi nhướng mày lên: “Thử chưa?”
Hứa Chi Hạ gật đầu: “Rồi ạ.”
Tiêu Dã hỏi: “Cỡ giày vừa không?”
Hứa Chi Hạ: “Vừa ạ.”
Tiêu Dã nhìn cô: “Thích không?”
Hứa Chi Hạ mỉm cười, đôi mắt cong cong, gật đầu: “Rất thích.”
Tiêu Dã tự nhiên đưa ra yêu cầu:
“Để tôi xem thử.”
Hứa Chi Hạ hiểu ý, đặt bánh kem xuống, quay về phòng thay giày.
Tiêu Dã đứng bên bàn ăn, mở hộp bánh kem.
Chiếc bánh màu trắng tinh khiết, ở giữa có một cô công chúa nhỏ, xung quanh là những bông hoa xinh xắn, trên bề mặt rắc những hạt ngọc trai nhỏ.
Trên đó viết: “Hạ Hạ, sinh nhật vui vẻ.”
Khi cắm nến, Tiêu Dã cẩn thận tránh những dòng chữ đó.
Anh ngước mắt, liếc nhìn về phòng Hứa Chi Hạ.
Cửa phòng mở, cô ngồi trên giường, cúi người, duỗi thẳng chân, mang giày cao gót vào.
Khoảnh khắc đó, Tiêu Dã thực sự cảm nhận được Hứa Chi Hạ đã lớn.
Cô bước ra, đi chậm rãi vì chưa quen, trông như một cô bé múa ba lê trong hộp nhạc, nhẹ nhàng xoay một vòng.
Hôm nay cô mặc quần short jeans, không hoàn toàn hợp với giày, nhưng đôi chân cô dưới đôi giày cao gót lại thon thả, thẳng tắp và cân đối.
Da còn trắng đến chói mắt.
Tiêu Dã không hề có ý nghĩ xấu xa nào với đôi chân ấy, chỉ cảm thán:
“Con gái đúng là hiểu con gái.”
Hứa Chi Hạ không hiểu: “Hả?”
Tiêu Dã nói giọng thản nhiên:”Chiều nay Vũ Tiểu Tiểu giúp tôi chọn đấy. Tôi thật sự không biết phải mua thế nào.”
Hứa Chi Hạ khựng lại nửa giây, nhớ đến cảnh chiều nay hai người họ đi xe máy cùng nhau.
Cả hai đều là những người tốt.
Cô mỉm cười thoải mái: “Anh, giúp em cảm ơn chị Tiểu Tiểu nhé.”
Tiêu Dã thu lại ánh mắt, châm nến một cách chậm rãi: “Em không có miệng à?”
Hứa Chi Hạ lập tức đổi lời: “Vậy để em tự cảm ơn chị ấy.”
Tiêu Dã “ừm” một tiếng: “Có thời gian thì hẹn chị ấy đi mua vài bộ quần áo.”
Chưa đợi Hứa Chi Hạ phản ứng, Tiêu Dã thêm một câu: “Vào đại học rồi, phải xinh đẹp lên.”
Hứa Chi Hạ vừa ấm áp vừa chua xót trong lòng: “Dạ.”
Tiêu Dã châm nến xong: “Qua đây ước đi.”
Hứa Chi Hạ bước tới.
Tiêu Dã đi tắt đèn.
Khi lướt qua nhau, Hứa Chi Hạ nghiêng nhìn Tiêu Dã, tinh nghịch kiễng chân.
Tiêu Dã trêu: “Đắc ý gì chứ! Ngã một cái lại khóc nữa thì sao!”
Hứa Chi Hạ ngượng ngùng bĩu môi, đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Đèn tắt, chỉ còn ánh nến.
Ngọn lửa chập chờn trên đầu nến, vươn lên cao.
Hai cái bóng phản chiếu trên tường.
Hứa Chi Hạ chắp tay trước ngực: “Anh, không phải anh nói việc này trẻ con sao?”
Tiêu Dã tựa lưng thoải mái: “Đúng vậy, em trẻ con.”
Anh ngồi thẳng dậy, như không còn kiên nhẫn: “Mau làm việc trẻ con đi, nến sắp cháy hết rồi!”
Hứa Chi Hạ nhắm mắt lại.
Tiêu Dã nhìn cô, ánh mắt dần dừng lại trên mái tóc mái của Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ rất tham lam, cô ước ba điều rồi mới thổi tắt nến.
Những làn khói mỏng tan biến dần.
Tiêu Dã bật đèn, căn phòng sáng rực: “Ước gì vậy?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu, không nói.
Tiêu Dã ngồi xuống, khá tò mò, dụ dỗ cô: “Nói ra đi, tôi sẽ thực hiện cho em.”
Hứa Chi Hạ ngừng lại một chút, vừa rút nến vừa cắn môi, lắc đầu.
Tiêu Dã bật cười, gạt tay cô ra, tự mình rút nến: “Miệng kín thật đấy!”
Ăn xong bánh, Hứa Chi Hạ về phòng, cẩn thận lau sạch đế giày rồi cất lại vào hộp.
Ước gì nhỉ?
Điều ước thứ nhất, mong kẻ đã hại mẹ sớm bị bắt.
Điều ước thứ hai, mong Tiêu Dã luôn khỏe mạnh và vui vẻ.
Điều ước thứ ba…
Cũng không biết có tính là điều ước không.
Bởi vì, điều ước phải là một câu khẳng định, là một kết quả.
Nhưng ngay trước khi thổi tắt nến, câu cuối cùng cô thầm nói là:
“Tiêu Dã, anh có thể thích em không?”
“Cậu đúng là y hệt ba tôi, độc tài chuyên chế! Chẳng nói được lời nào tử tế! Chỉ có Chi Hạ tính cách hiền lành mới để cậu bắt nạt, cậu thử đổi sang người khác thử xem!”
Đổi người khác?
Khi đó, Tiêu Dã đang thay lốp xe, vừa siết chặt đinh ốc, đặt dụng cụ xuống, rồi nhanh chóng dùng tay nới lỏng các đinh ốc.
Trán anh lấm tấm mồ hôi, liếc Lý Chí Minh một cái đầy khinh thường:
“Đổi ai?”
Anh đâu rảnh rỗi đến mức đó?
Chẳng lẽ ra ngoài đường tùy tiện nhặt ai đó về, mất công mất sức chăm sóc?
Lý Chí Minh thấy không nói được lý lẽ, liền buông lời:
“Cứ đợi mà xem, đợi Chi Hạ vài năm nữa lớn lên, chắc chắn sẽ nổi dậy, lật đổ chế độ độc tài của cậu!”
Tiêu Dã càng khinh thường hơn.
Hứa Chi Hạ mềm yếu như một cục bông, chỉ cần bên chân cô có một con thỏ, anh cũng lo sợ cô bị cắn.
Nói gì đến “nổi dậy”?
Trong mắt Tiêu Dã, Hứa Chi Hạ giống như người mà anh bảo vệ hết lòng, đổi lại cô phải hoàn toàn nghe lời anh — kiểu bá đạo.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, Tiêu Dã bắt đầu tự suy ngẫm.
Hứa Chi Hạ bình thường ngoan ngoãn là thế.
Hôm nay lại giận dỗi đến mức này, chắc chắn là cô thực sự buồn và uất ức.
Con gái lớn rồi, bắt đầu yêu cái đẹp, quan tâm đến ngoại hình, không thể coi đó là “vô lý” như anh vẫn nghĩ.
Cô không phải là một con mèo hay con chó bị anh “nuôi nhốt” không có ý thức riêng.
Khi buồn, sao lại không thể tỏ thái độ với anh?
Huống chi hôm nay là sinh nhật cô vậy mà anh lại làm cô tổn thương đến thế.
Thật sự không nên.
Dỗ dành.
Tiêu Dã thực sự không biết cách.
Anh kéo Hứa Chi Hạ vào lòng, bàn tay cứng đờ vuốt nhẹ tóc cô, vỗ vỗ lên lưng.
Nhưng kết quả, Hứa Chi Hạ càng khóc dữ hơn, úp mặt vào ngực anh, như muốn trút hết mọi nỗi ấm ức trong lòng.
Tiêu Dã cảm giác như đang đứng dưới một cơn mưa lớn, bị dội ướt sũng từ đầu đến chân.
Anh rối bời, ghé sát tai cô, giọng trầm thấp: “Tôi là đồ ngốc 250, được chưa?”
Hứa Chi Hạ ngừng khóc, ngơ ngác ngẩng đầu.
Khuôn mặt đẫm lệ như hoa lê trong mưa.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Trong vài giây.
Tiêu Dã nhếch nhẹ khóe miệng, dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má cô: “Chỉ vì chuyện này thôi đúng không?”
Hứa Chi Hạ hít một hơi, vẫn còn nghẹn ngào.
Tiêu Dã tỏ ra bất cần, nói với vẻ thoải mái: “Được! Tôi là đồ ngốc 250!”
Hứa Chi Hạ: “…”
Tiêu Dã lại nói thêm:”Em là tổ tông của tôi, được chưa?”
Tiêu Dã nhìn vào đôi mắt vẫn còn hơi đỏ và sưng của Hứa Chi Hạ:
“Không khóc nữa chứ?”
Hứa Chi Hạ ngại ngùng quay mặt đi, lắc đầu.
Tiêu Dã mỉm cười, thật giống như một đứa trẻ, đúng là làm người ta đau đầu.
Sau này nếu ai nói anh nóng tính, cứ để Hứa Chi Hạ đứng ra làm chứng.
Tiêu Dã thay giày, bước vào nhà.
Hứa Chi Hạ đi theo: “Anh, em nhìn thấy quà sinh nhật rồi. Sao anh lại nghĩ đến việc tặng em đôi giày cao gót?”
Món quà này thực sự khiến cô bất ngờ.
Tiêu Dã quay lại: “Nghe nói lên đại học cần dùng.”
Anh nhún vai: “Nhưng tôi chưa từng học đại học, cũng không rõ, chỉ là nghe người ta nói.”
Anh hơi nhướng mày lên: “Thử chưa?”
Hứa Chi Hạ gật đầu: “Rồi ạ.”
Tiêu Dã hỏi: “Cỡ giày vừa không?”
Hứa Chi Hạ: “Vừa ạ.”
Tiêu Dã nhìn cô: “Thích không?”
Hứa Chi Hạ mỉm cười, đôi mắt cong cong, gật đầu: “Rất thích.”
Tiêu Dã tự nhiên đưa ra yêu cầu:
“Để tôi xem thử.”
Hứa Chi Hạ hiểu ý, đặt bánh kem xuống, quay về phòng thay giày.
Tiêu Dã đứng bên bàn ăn, mở hộp bánh kem.
Chiếc bánh màu trắng tinh khiết, ở giữa có một cô công chúa nhỏ, xung quanh là những bông hoa xinh xắn, trên bề mặt rắc những hạt ngọc trai nhỏ.
Trên đó viết: “Hạ Hạ, sinh nhật vui vẻ.”
Khi cắm nến, Tiêu Dã cẩn thận tránh những dòng chữ đó.
Anh ngước mắt, liếc nhìn về phòng Hứa Chi Hạ.
Cửa phòng mở, cô ngồi trên giường, cúi người, duỗi thẳng chân, mang giày cao gót vào.
Khoảnh khắc đó, Tiêu Dã thực sự cảm nhận được Hứa Chi Hạ đã lớn.
Cô bước ra, đi chậm rãi vì chưa quen, trông như một cô bé múa ba lê trong hộp nhạc, nhẹ nhàng xoay một vòng.
Hôm nay cô mặc quần short jeans, không hoàn toàn hợp với giày, nhưng đôi chân cô dưới đôi giày cao gót lại thon thả, thẳng tắp và cân đối.
Da còn trắng đến chói mắt.
Tiêu Dã không hề có ý nghĩ xấu xa nào với đôi chân ấy, chỉ cảm thán:
“Con gái đúng là hiểu con gái.”
Hứa Chi Hạ không hiểu: “Hả?”
Tiêu Dã nói giọng thản nhiên:”Chiều nay Vũ Tiểu Tiểu giúp tôi chọn đấy. Tôi thật sự không biết phải mua thế nào.”
Hứa Chi Hạ khựng lại nửa giây, nhớ đến cảnh chiều nay hai người họ đi xe máy cùng nhau.
Cả hai đều là những người tốt.
Cô mỉm cười thoải mái: “Anh, giúp em cảm ơn chị Tiểu Tiểu nhé.”
Tiêu Dã thu lại ánh mắt, châm nến một cách chậm rãi: “Em không có miệng à?”
Hứa Chi Hạ lập tức đổi lời: “Vậy để em tự cảm ơn chị ấy.”
Tiêu Dã “ừm” một tiếng: “Có thời gian thì hẹn chị ấy đi mua vài bộ quần áo.”
Chưa đợi Hứa Chi Hạ phản ứng, Tiêu Dã thêm một câu: “Vào đại học rồi, phải xinh đẹp lên.”
Hứa Chi Hạ vừa ấm áp vừa chua xót trong lòng: “Dạ.”
Tiêu Dã châm nến xong: “Qua đây ước đi.”
Hứa Chi Hạ bước tới.
Tiêu Dã đi tắt đèn.
Khi lướt qua nhau, Hứa Chi Hạ nghiêng nhìn Tiêu Dã, tinh nghịch kiễng chân.
Tiêu Dã trêu: “Đắc ý gì chứ! Ngã một cái lại khóc nữa thì sao!”
Hứa Chi Hạ ngượng ngùng bĩu môi, đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Đèn tắt, chỉ còn ánh nến.
Ngọn lửa chập chờn trên đầu nến, vươn lên cao.
Hai cái bóng phản chiếu trên tường.
Hứa Chi Hạ chắp tay trước ngực: “Anh, không phải anh nói việc này trẻ con sao?”
Tiêu Dã tựa lưng thoải mái: “Đúng vậy, em trẻ con.”
Anh ngồi thẳng dậy, như không còn kiên nhẫn: “Mau làm việc trẻ con đi, nến sắp cháy hết rồi!”
Hứa Chi Hạ nhắm mắt lại.
Tiêu Dã nhìn cô, ánh mắt dần dừng lại trên mái tóc mái của Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ rất tham lam, cô ước ba điều rồi mới thổi tắt nến.
Những làn khói mỏng tan biến dần.
Tiêu Dã bật đèn, căn phòng sáng rực: “Ước gì vậy?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu, không nói.
Tiêu Dã ngồi xuống, khá tò mò, dụ dỗ cô: “Nói ra đi, tôi sẽ thực hiện cho em.”
Hứa Chi Hạ ngừng lại một chút, vừa rút nến vừa cắn môi, lắc đầu.
Tiêu Dã bật cười, gạt tay cô ra, tự mình rút nến: “Miệng kín thật đấy!”
Ăn xong bánh, Hứa Chi Hạ về phòng, cẩn thận lau sạch đế giày rồi cất lại vào hộp.
Ước gì nhỉ?
Điều ước thứ nhất, mong kẻ đã hại mẹ sớm bị bắt.
Điều ước thứ hai, mong Tiêu Dã luôn khỏe mạnh và vui vẻ.
Điều ước thứ ba…
Cũng không biết có tính là điều ước không.
Bởi vì, điều ước phải là một câu khẳng định, là một kết quả.
Nhưng ngay trước khi thổi tắt nến, câu cuối cùng cô thầm nói là:
“Tiêu Dã, anh có thể thích em không?”