Mùa Hè Hoang Dã - Toàn Nhị
Chương 62: Cảm giác chiếm hữu
Điện thoại lại vang lên một tiếng.
Hoàng Mai: [Dù sao sớm muộn cậu cũng có chị dâu, tại sao không thể là tớ? [mặt cười]]
Hứa Chi Hạ nghiêm mặt, nhắn tin: [Cậu đừng đùa nữa!]
Hứa Chi Hạ nghĩ chắc chắn Hoàng Mai đang nói đùa.
Hứa Chi Hạ: [Cậu đã làm được mấy bài tập toán rồi?]
Hoàng Mai: [[phát điên][phát điên][phát điên] Tự nhiên lại hỏi cái này làm gì!]
Hứa Chi Hạ: [Mau làm đi, đừng chơi nữa!]
Hoàng Mai: [88 [khóc]]
Hứa Chi Hạ cầm điện thoại lên.
Nó thật sự rất đẹp.
Nhưng không hiểu sao, cô đột nhiên không còn tâm trạng để nghịch nữa.
Cô đặt điện thoại xuống và đi tắm.
Giữa tháng bảy, Tiêu Dã đến bệnh viện để tháo chỉ.
Hứa Chi Hạ tưởng là sẽ gây tê nhưng không có.
Bác sĩ dùng cái kìm đáng sợ để rút từng chiếc ghim bấm ra, tổng cộng hơn ba mươi chiếc.
Hứa Chi Hạ hỏi một câu cực kỳ ngớ ngẩn:
“Anh, anh có đau không?”
Tiêu Dã bình thản:
“Không đau.”
Hứa Chi Hạ nghĩ chắc Tiêu Dã sĩ diện nên mới nói vậy.
Trên đường về nhà, Hứa Chi Hạ nhất quyết đòi đỡ Tiêu Dã, kéo cánh tay anh khoác lên vai mình.
Tiêu Dã nghĩ mình đâu yếu đuối tới vậy?
Làm vậy khác gì coi thường anh?
Anh cố ý trêu cô, dồn hết sức nặng lên người cô, làm cô lảo đảo không vững.
Cô vẫn không kêu ca gì.
Tiêu Dã không nỡ trêu tiếp, giảm bớt sức nặng, chỉ để tay lên vai cô tượng trưng.
Theo lời khuyên của bác sĩ, Hứa Chi Hạ mỗi ngày đều hầm nước hoa cúc và ngải cứu cho Tiêu Dã ngâm chân, giúp tuần hoàn tĩnh mạch.
Tiêu Dã còn trẻ, sức khỏe tốt, lại được Hứa Chi Hạ chăm sóc chu đáo nên hồi phục rất nhanh.
Cuối tháng tám, Tiêu Dã quay lại làm việc ở xưởng sửa xe.
Chị Giang khuyên anh nên nghỉ thêm một thời gian nhưng Tiêu Dã khăng khăng không chịu.
Anh nói sửa xe đâu cần đứng làm.
Chị Giang không biết kiếm từ đâu ra một chiếc xe điện cho Tiêu Dã để anh đỡ phải đi bộ đi làm, giảm bớt áp lực cho chân.
Hứa Chi Hạ tuy giận Tiêu Dã cứng đầu nhưng vẫn ngày ngày mang canh đến cho anh không thiếu một bữa.
Nhưng lần nào cũng mặt nặng mày nhẹ.
Lưu Thành Khâm ngồi xổm bên cạnh một chiếc xe tải, gõ nhẹ vào gầm xe.
Tiêu Dã:
“Làm gì vậy?”
Lưu Thành Khâm:
“Cậu không nhận ra à? Em gái cậu giờ giống hệt cậu.”
Tiêu Dã không hiểu ý.
Lưu Thành Khâm đi làm tiếp.
Tiêu Dã từ dưới gầm xe trượt ra, trán lấm tấm mồ hôi, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Chi Hạ đang ngồi trong bóng râm.
Ánh mắt họ chạm nhau, Hứa Chi Hạ lập tức quay mặt đi.
Tiêu Dã khẽ cười khẩy.
Anh ho khẽ, gọi:
“Khát nước!”
Hứa Chi Hạ cắn môi, lấy ly nước.
Cô bước tới, cúi xuống nhìn Tiêu Dã đang nằm trên tấm ván, cầm ly đưa cho anh.
Tiêu Dã giơ hai tay đầy dầu mỡ:
“Tôi uống kiểu gì đây?”
Hứa Chi Hạ hơi run rẩy lông mi, ngồi xuống, vặn nắp ly, cẩn thận đưa lên cho anh uống.
Tiêu Dã uống mấy ngụm rồi nghiêng đầu ra hiệu đủ rồi.
Dù Hứa Chi Hạ rút ly về kịp thời nhưng vẫn có chút nước tràn ra, chảy dọc theo cằm sắc bén xuống cổ.
Hứa Chi Hạ theo phản xạ tự nhiên, đưa tay lau giúp anh.
Ánh nắng hơi gắt.
Tiêu Dã nheo mắt, khóe môi cong lên:
“Còn học ai giận dỗi nữa cơ!”
Nói rồi, anh lại trượt xuống dưới gầm xe.
Tháng chín, khai giảng.
Hứa Chi Hạ hiếm khi đãng trí, quên mang thẻ ăn.
Cô gọi điện cho Tiêu Dã, anh bảo cô đợi rồi về nhà lấy thẻ mang đến.
Hứa Chi Hạ đứng chờ ở cổng trường.
Không lâu sau, Tiêu Dã đi xe điện đến.
Hứa Chi Hạ khẽ mỉm cười, chạy hai bước nhưng rồi bất chợt dừng lại, nụ cười cũng từ từ tắt.
Tiêu Dã mặc áo thun đen, trên vai có hai bàn tay trắng nõn đặt hờ.
Một cô gái đang ngồi phía sau anh.
Hứa Chi Hạ bỗng cảm thấy mắt mình cay cay, trong lòng như bị nghẹn lại.
Giống như… rất buồn.
Đến gần hơn, Hứa Chi Hạ mới nhận ra người ngồi sau Tiêu Dã là Hoàng Mai.
Xe điện dừng lại, Tiêu Dã chống chân nghiêng xe một chút để Hoàng Mai bước xuống.
Hai người trò chuyện.
Không biết họ nói về chuyện gì, nhưng hết câu này đến câu khác, rất nhiều lời qua lại.
Hoàng Mai cao ráo, mảnh mai, khuôn mặt xinh xắn, là ủy viên văn nghệ được cả lớp bầu chọn.
Hứa Chi Hạ đứng yên tại chỗ, mắt dõi theo cảnh tượng trước mặt.
Tiêu Dã cũng nhìn thấy cô.
Cô mặc đồng phục, áo sơ mi xanh nhạt, váy xanh đậm, tóc buộc đuôi ngựa.
Nhưng anh không gọi cô, chỉ nói thêm vài câu với Hoàng Mai rồi quay đầu xe rời đi.
Hoàng Mai chạy đến chỗ Hứa Chi Hạ, giơ chiếc thẻ ăn lên:
“Chi Hạ, thẻ ăn của cậu đây!”
Hứa Chi Hạ đưa tay nhận lấy.
Cô quên mất phải nói cảm ơn.
Hoàng Mai khoác tay Hứa Chi Hạ, kéo cô đi vào trường, miệng huyên thuyên đầy phấn khích: “May quá, gặp được anh cậu! Nếu không tớ sẽ trễ học mất, chắc chắn bị trừ điểm hạnh kiểm! May thật, may thật!”
Hứa Chi Hạ im lặng, không nói lời nào.
Hoàng Mai nhận ra Hứa Chi Hạ có gì đó không ổn, liền hỏi: “Cậu sao thế?”
“Hả?” Hứa Chi Hạ chớp mắt, đáp qua loa: “Không có gì, tớ chỉ đang nghĩ ngợi thôi.”
“Ồ.” Hoàng Mai đổi chủ đề: “Cậu đã làm được bao nhiêu bài tập toán rồi?”
Hứa Chi Hạ: “16 bài.”
Hoàng Mai ngạc nhiên: “Hết tất cả luôn à?”
Hứa Chi Hạ: “Ừ.”
Hoàng Mai: “Thầy chỉ bảo làm 12 bài, còn lại tự nguyện mà! Tớ chỉ làm 12 bài thôi…”
Hoàng Mai cứ huyên thuyên, nhưng Hứa Chi Hạ chẳng nghe lọt tai.
Khi gần đến lớp học, Hứa Chi Hạ bất ngờ dừng lại, nghiêm mặt kéo Hoàng Mai đi ngược lại.
Ở góc hành lang.
Hoàng Mai ngơ ngác: “Sao thế?”
Hứa Chi Hạ nhìn Hoàng Mai: “Hoàng Mai, cậu thật sự thích anh tớ à?”
Câu hỏi đột ngột khiến Hoàng Mai sững người.
Hứa Chi Hạ nắm cổ tay Hoàng Mai, nhấn mạnh: “Không đùa đâu, cậu có thật sự thích anh tớ không?”
Cô nhấn mạnh: “Là kiểu thích đó!”
Hoàng Mai mở miệng, rồi bất chợt cười: “À, không có đâu!”
Hứa Chi Hạ tròn xoe mắt, nhìn chăm chú đợi câu trả lời: “Hả?”
Nhìn bộ dạng của Hứa Chi Hạ, Hoàng Mai chậc lưỡi: “Làm sao nhỉ? Nếu là trước đây…”
Hoàng Mai dừng lại, rồi nói: “Nhưng mà, cậu đừng giận nha!”
Hứa Chi Hạ lo lắng đến nghẹn thở, nắm chặt tay: “Ừ.”
Hoàng Mai thành thật: “Nếu là trước đây, hồi anh ấy còn đi học, thì tớ cũng có chút cảm tình. Nhưng bây giờ…”
Hoàng Mai ngập ngừng: “Tớ còn phải thi đại học, anh ấy…”
Hoàng Mai lưỡng lự, nói khéo: “Tớ và anh ấy có khoảng cách hơi lớn, đúng không?”
Câu trả lời của Hoàng Mai khiến Hứa Chi Hạ ngỡ ngàng.
Cô vốn nghĩ rằng mình chỉ nhận được câu trả lời “thích” hoặc “không thích.”
Không ngờ Hoàng Mai lại đưa ra một câu trả lời trưởng thành và thực tế.
Nói những lời này, Hoàng Mai cũng thấy hơi ngượng ngùng.
Nhưng đúng là sự thật.
Hoàng Mai giơ tay thề: “Chi Hạ, tớ thề là tớ không hề xem thường nghề sửa xe! Thật sự không có!!”
Hứa Chi Hạ không biết phải đáp lại thế nào.
Lời thề của Hoàng Mai dường như càng chứng minh rằng nghề sửa xe bị coi thường.
Thực ra, Hứa Chi Hạ hiểu rõ rằng, cái “xem thường” này không mang ý chê bai.
Có lẽ, “không đánh giá cao” mới đúng hơn.
Mỗi người khi chọn một nửa của mình, đều có những yêu cầu, mong đợi, mơ ước, đó là chuyện bình thường.
“Reng reng reng——” Chuông vào lớp vang lên.
Hoàng Mai lập tức chạy đi, quay đầu gọi: “Chi Hạ, nhanh lên! Vào lớp rồi!”
Hứa Chi Hạ chậm rãi bước theo sau.
Lớp học náo loạn, các lớp trưởng môn thi nhau thu bài tập hè, một số bạn vẫn tranh thủ làm nốt.
Trong tiếng ồn ào, lớp trưởng tiếng Anh quay lại nói: “Hứa Chi Hạ, sao cậu lại đưa tớ bài kiểm tra môn Văn?”
Hứa Chi Hạ vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tớ nhầm.”
Cô đưa bài kiểm tra môn tiếng Anh ra.
Cả ngày hôm đó, Hứa Chi Hạ cứ thất thần.
Cô nghĩ đi nghĩ lại những lời Hoàng Mai nói, thấy lòng thật nặng nề.
Bởi cô hiểu, suy nghĩ của Hoàng Mai không chỉ là cá nhân, mà còn phản ánh thực tế xã hội.
Tiêu Dã không đáng bị xem thường chỉ vì nghề sửa xe.
Anh rõ ràng là người tốt đến thế.
Anh rõ ràng xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này.
Đồng thời, Hứa Chi Hạ lại thấy bản thân thật kỳ lạ.
Bởi cô nhận ra rất rõ, khi nghe Hoàng Mai nói rằng cô ấy không có tình cảm gì với Tiêu Dã, trái tim cô liền nhẹ nhõm hẳn.
Hình như… cô có một loại cảm giác chiếm hữu không nên có đối với Tiêu Dã.
Cô không muốn có bất kỳ cô gái nào khác ở bên cạnh anh.
Hoàng Mai: [Dù sao sớm muộn cậu cũng có chị dâu, tại sao không thể là tớ? [mặt cười]]
Hứa Chi Hạ nghiêm mặt, nhắn tin: [Cậu đừng đùa nữa!]
Hứa Chi Hạ nghĩ chắc chắn Hoàng Mai đang nói đùa.
Hứa Chi Hạ: [Cậu đã làm được mấy bài tập toán rồi?]
Hoàng Mai: [[phát điên][phát điên][phát điên] Tự nhiên lại hỏi cái này làm gì!]
Hứa Chi Hạ: [Mau làm đi, đừng chơi nữa!]
Hoàng Mai: [88 [khóc]]
Hứa Chi Hạ cầm điện thoại lên.
Nó thật sự rất đẹp.
Nhưng không hiểu sao, cô đột nhiên không còn tâm trạng để nghịch nữa.
Cô đặt điện thoại xuống và đi tắm.
Giữa tháng bảy, Tiêu Dã đến bệnh viện để tháo chỉ.
Hứa Chi Hạ tưởng là sẽ gây tê nhưng không có.
Bác sĩ dùng cái kìm đáng sợ để rút từng chiếc ghim bấm ra, tổng cộng hơn ba mươi chiếc.
Hứa Chi Hạ hỏi một câu cực kỳ ngớ ngẩn:
“Anh, anh có đau không?”
Tiêu Dã bình thản:
“Không đau.”
Hứa Chi Hạ nghĩ chắc Tiêu Dã sĩ diện nên mới nói vậy.
Trên đường về nhà, Hứa Chi Hạ nhất quyết đòi đỡ Tiêu Dã, kéo cánh tay anh khoác lên vai mình.
Tiêu Dã nghĩ mình đâu yếu đuối tới vậy?
Làm vậy khác gì coi thường anh?
Anh cố ý trêu cô, dồn hết sức nặng lên người cô, làm cô lảo đảo không vững.
Cô vẫn không kêu ca gì.
Tiêu Dã không nỡ trêu tiếp, giảm bớt sức nặng, chỉ để tay lên vai cô tượng trưng.
Theo lời khuyên của bác sĩ, Hứa Chi Hạ mỗi ngày đều hầm nước hoa cúc và ngải cứu cho Tiêu Dã ngâm chân, giúp tuần hoàn tĩnh mạch.
Tiêu Dã còn trẻ, sức khỏe tốt, lại được Hứa Chi Hạ chăm sóc chu đáo nên hồi phục rất nhanh.
Cuối tháng tám, Tiêu Dã quay lại làm việc ở xưởng sửa xe.
Chị Giang khuyên anh nên nghỉ thêm một thời gian nhưng Tiêu Dã khăng khăng không chịu.
Anh nói sửa xe đâu cần đứng làm.
Chị Giang không biết kiếm từ đâu ra một chiếc xe điện cho Tiêu Dã để anh đỡ phải đi bộ đi làm, giảm bớt áp lực cho chân.
Hứa Chi Hạ tuy giận Tiêu Dã cứng đầu nhưng vẫn ngày ngày mang canh đến cho anh không thiếu một bữa.
Nhưng lần nào cũng mặt nặng mày nhẹ.
Lưu Thành Khâm ngồi xổm bên cạnh một chiếc xe tải, gõ nhẹ vào gầm xe.
Tiêu Dã:
“Làm gì vậy?”
Lưu Thành Khâm:
“Cậu không nhận ra à? Em gái cậu giờ giống hệt cậu.”
Tiêu Dã không hiểu ý.
Lưu Thành Khâm đi làm tiếp.
Tiêu Dã từ dưới gầm xe trượt ra, trán lấm tấm mồ hôi, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Chi Hạ đang ngồi trong bóng râm.
Ánh mắt họ chạm nhau, Hứa Chi Hạ lập tức quay mặt đi.
Tiêu Dã khẽ cười khẩy.
Anh ho khẽ, gọi:
“Khát nước!”
Hứa Chi Hạ cắn môi, lấy ly nước.
Cô bước tới, cúi xuống nhìn Tiêu Dã đang nằm trên tấm ván, cầm ly đưa cho anh.
Tiêu Dã giơ hai tay đầy dầu mỡ:
“Tôi uống kiểu gì đây?”
Hứa Chi Hạ hơi run rẩy lông mi, ngồi xuống, vặn nắp ly, cẩn thận đưa lên cho anh uống.
Tiêu Dã uống mấy ngụm rồi nghiêng đầu ra hiệu đủ rồi.
Dù Hứa Chi Hạ rút ly về kịp thời nhưng vẫn có chút nước tràn ra, chảy dọc theo cằm sắc bén xuống cổ.
Hứa Chi Hạ theo phản xạ tự nhiên, đưa tay lau giúp anh.
Ánh nắng hơi gắt.
Tiêu Dã nheo mắt, khóe môi cong lên:
“Còn học ai giận dỗi nữa cơ!”
Nói rồi, anh lại trượt xuống dưới gầm xe.
Tháng chín, khai giảng.
Hứa Chi Hạ hiếm khi đãng trí, quên mang thẻ ăn.
Cô gọi điện cho Tiêu Dã, anh bảo cô đợi rồi về nhà lấy thẻ mang đến.
Hứa Chi Hạ đứng chờ ở cổng trường.
Không lâu sau, Tiêu Dã đi xe điện đến.
Hứa Chi Hạ khẽ mỉm cười, chạy hai bước nhưng rồi bất chợt dừng lại, nụ cười cũng từ từ tắt.
Tiêu Dã mặc áo thun đen, trên vai có hai bàn tay trắng nõn đặt hờ.
Một cô gái đang ngồi phía sau anh.
Hứa Chi Hạ bỗng cảm thấy mắt mình cay cay, trong lòng như bị nghẹn lại.
Giống như… rất buồn.
Đến gần hơn, Hứa Chi Hạ mới nhận ra người ngồi sau Tiêu Dã là Hoàng Mai.
Xe điện dừng lại, Tiêu Dã chống chân nghiêng xe một chút để Hoàng Mai bước xuống.
Hai người trò chuyện.
Không biết họ nói về chuyện gì, nhưng hết câu này đến câu khác, rất nhiều lời qua lại.
Hoàng Mai cao ráo, mảnh mai, khuôn mặt xinh xắn, là ủy viên văn nghệ được cả lớp bầu chọn.
Hứa Chi Hạ đứng yên tại chỗ, mắt dõi theo cảnh tượng trước mặt.
Tiêu Dã cũng nhìn thấy cô.
Cô mặc đồng phục, áo sơ mi xanh nhạt, váy xanh đậm, tóc buộc đuôi ngựa.
Nhưng anh không gọi cô, chỉ nói thêm vài câu với Hoàng Mai rồi quay đầu xe rời đi.
Hoàng Mai chạy đến chỗ Hứa Chi Hạ, giơ chiếc thẻ ăn lên:
“Chi Hạ, thẻ ăn của cậu đây!”
Hứa Chi Hạ đưa tay nhận lấy.
Cô quên mất phải nói cảm ơn.
Hoàng Mai khoác tay Hứa Chi Hạ, kéo cô đi vào trường, miệng huyên thuyên đầy phấn khích: “May quá, gặp được anh cậu! Nếu không tớ sẽ trễ học mất, chắc chắn bị trừ điểm hạnh kiểm! May thật, may thật!”
Hứa Chi Hạ im lặng, không nói lời nào.
Hoàng Mai nhận ra Hứa Chi Hạ có gì đó không ổn, liền hỏi: “Cậu sao thế?”
“Hả?” Hứa Chi Hạ chớp mắt, đáp qua loa: “Không có gì, tớ chỉ đang nghĩ ngợi thôi.”
“Ồ.” Hoàng Mai đổi chủ đề: “Cậu đã làm được bao nhiêu bài tập toán rồi?”
Hứa Chi Hạ: “16 bài.”
Hoàng Mai ngạc nhiên: “Hết tất cả luôn à?”
Hứa Chi Hạ: “Ừ.”
Hoàng Mai: “Thầy chỉ bảo làm 12 bài, còn lại tự nguyện mà! Tớ chỉ làm 12 bài thôi…”
Hoàng Mai cứ huyên thuyên, nhưng Hứa Chi Hạ chẳng nghe lọt tai.
Khi gần đến lớp học, Hứa Chi Hạ bất ngờ dừng lại, nghiêm mặt kéo Hoàng Mai đi ngược lại.
Ở góc hành lang.
Hoàng Mai ngơ ngác: “Sao thế?”
Hứa Chi Hạ nhìn Hoàng Mai: “Hoàng Mai, cậu thật sự thích anh tớ à?”
Câu hỏi đột ngột khiến Hoàng Mai sững người.
Hứa Chi Hạ nắm cổ tay Hoàng Mai, nhấn mạnh: “Không đùa đâu, cậu có thật sự thích anh tớ không?”
Cô nhấn mạnh: “Là kiểu thích đó!”
Hoàng Mai mở miệng, rồi bất chợt cười: “À, không có đâu!”
Hứa Chi Hạ tròn xoe mắt, nhìn chăm chú đợi câu trả lời: “Hả?”
Nhìn bộ dạng của Hứa Chi Hạ, Hoàng Mai chậc lưỡi: “Làm sao nhỉ? Nếu là trước đây…”
Hoàng Mai dừng lại, rồi nói: “Nhưng mà, cậu đừng giận nha!”
Hứa Chi Hạ lo lắng đến nghẹn thở, nắm chặt tay: “Ừ.”
Hoàng Mai thành thật: “Nếu là trước đây, hồi anh ấy còn đi học, thì tớ cũng có chút cảm tình. Nhưng bây giờ…”
Hoàng Mai ngập ngừng: “Tớ còn phải thi đại học, anh ấy…”
Hoàng Mai lưỡng lự, nói khéo: “Tớ và anh ấy có khoảng cách hơi lớn, đúng không?”
Câu trả lời của Hoàng Mai khiến Hứa Chi Hạ ngỡ ngàng.
Cô vốn nghĩ rằng mình chỉ nhận được câu trả lời “thích” hoặc “không thích.”
Không ngờ Hoàng Mai lại đưa ra một câu trả lời trưởng thành và thực tế.
Nói những lời này, Hoàng Mai cũng thấy hơi ngượng ngùng.
Nhưng đúng là sự thật.
Hoàng Mai giơ tay thề: “Chi Hạ, tớ thề là tớ không hề xem thường nghề sửa xe! Thật sự không có!!”
Hứa Chi Hạ không biết phải đáp lại thế nào.
Lời thề của Hoàng Mai dường như càng chứng minh rằng nghề sửa xe bị coi thường.
Thực ra, Hứa Chi Hạ hiểu rõ rằng, cái “xem thường” này không mang ý chê bai.
Có lẽ, “không đánh giá cao” mới đúng hơn.
Mỗi người khi chọn một nửa của mình, đều có những yêu cầu, mong đợi, mơ ước, đó là chuyện bình thường.
“Reng reng reng——” Chuông vào lớp vang lên.
Hoàng Mai lập tức chạy đi, quay đầu gọi: “Chi Hạ, nhanh lên! Vào lớp rồi!”
Hứa Chi Hạ chậm rãi bước theo sau.
Lớp học náo loạn, các lớp trưởng môn thi nhau thu bài tập hè, một số bạn vẫn tranh thủ làm nốt.
Trong tiếng ồn ào, lớp trưởng tiếng Anh quay lại nói: “Hứa Chi Hạ, sao cậu lại đưa tớ bài kiểm tra môn Văn?”
Hứa Chi Hạ vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tớ nhầm.”
Cô đưa bài kiểm tra môn tiếng Anh ra.
Cả ngày hôm đó, Hứa Chi Hạ cứ thất thần.
Cô nghĩ đi nghĩ lại những lời Hoàng Mai nói, thấy lòng thật nặng nề.
Bởi cô hiểu, suy nghĩ của Hoàng Mai không chỉ là cá nhân, mà còn phản ánh thực tế xã hội.
Tiêu Dã không đáng bị xem thường chỉ vì nghề sửa xe.
Anh rõ ràng là người tốt đến thế.
Anh rõ ràng xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này.
Đồng thời, Hứa Chi Hạ lại thấy bản thân thật kỳ lạ.
Bởi cô nhận ra rất rõ, khi nghe Hoàng Mai nói rằng cô ấy không có tình cảm gì với Tiêu Dã, trái tim cô liền nhẹ nhõm hẳn.
Hình như… cô có một loại cảm giác chiếm hữu không nên có đối với Tiêu Dã.
Cô không muốn có bất kỳ cô gái nào khác ở bên cạnh anh.