Mùa Hè Hoang Dã - Toàn Nhị
Chương 38: Cảm ơn anh
Hứa Chi Hạ đi đến trước bơm nước, bơm ra một ít nước giếng rửa tay, rồi gọi Tiêu Dã vào nhà, bật quạt cho anh.
Cô chưa kịp nói gì, bên ngoài đã vang lên tiếng gọi Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ “ê” một tiếng, quay sang Tiêu Dã nói: “Anh chờ em một chút.”
Cô chạy ra ngoài.
Tiêu Dã nhìn quanh, đứng dậy đi ra ngoài.
Cậu nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Người đàn ông hỏi: “Sao cháu còn ở nhà?”
Hứa Chi Hạ cười: “Cháu không đi đâu.”
Người đàn ông: “Hôm nay là ngày cưới của Ngô béo, mợ cháu không thể làm gì cháu đâu?”
Hứa Chi Hạ: “Mọi người đi đi.”
Người đàn ông: “Đi đi, chú ba đưa cháu đi, lát nữa cháu sẽ ngồi cùng bàn với dì ba”.
Hứa Chi Hạ có phần khó xử: “Cháu còn chút việc…”
Người phụ nữ chen vào: “Có phải mợ cháu lại sai cháu làm gì phải không? Cho heo ăn hay hái đậu, hay lại bẻ bắp?”
Hứa Chi Hạ nhắc nhở: “chú ba, hai người nhanh đi đi, không thì sẽ muộn giờ ăn đó.”
Người đàn ông: “Thật là không thể chịu nổi…”
Người phụ nữ ngắt lời: “Thôi, thôi, nếu như thật sự để Hạ Hạ đi cùng chúng ta, thì sau này con bé sẽ bị làm khó nữa”
Người đàn ông thở dài: “Vậy chú với dì đi nhé, cháu đừng để bụng đói.”
Hứa Chi Hạ: “Dạ.”
Hứa Chi Hạ quay lại.
Cô không biết Tiêu Dã đã nghe thấy những lời đó, cô nhìn Tiêu Dã, cẩn thận hỏi: “Anh đã ăn chưa?”
Tiêu Dã dừng lại hai giây: “Ăn rồi.”
Hứa Chi Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Tiêu Dã chưa ăn, cô thật sự không biết phải làm sao.
Nhà chỉ có cháo, không thể đãi khách bằng cháo được chứ?
Hơn nữa, Tiêu Dã ăn cháo thì chẳng thể no được.
Tiêu Dã đột nhiên hỏi: “Em ăn chưa?”
Hứa Chi Hạ ngẩn người hai giây, gật đầu nhẹ: “Ừm, ăn rồi.”
Tiêu Dã lại nhìn quanh: “Em ở đâu?”
Hứa Chi Hạ rõ ràng cảm thấy câu hỏi này có chút đột ngột, mắt cô tròn xoe: “Hả?”
Tiêu Dã đã đứng dậy, ba lô treo trên vai phải, đi rất tự nhiên: “Xem một chút.”
Hứa Chi Hạ theo sau Tiêu Dã, như thể cậu mới là chủ của ngôi nhà này.
Cho đến khi đến cầu thang, Hứa Chi Hạ vội vàng lên trước, nắm lấy cánh tay Tiêu Dã.
Không thể lên tầng hai!
Nếu mợ phát hiện ra, cô sẽ không gánh nổi hậu quả.
Trong ấn tượng của Tiêu Dã, đây là lần đầu tiên Hứa Chi Hạ chủ động nắm tay anh.
Anh không khỏi nhìn xuống bàn tay nhỏ bé ấy.
Anh thấy mu bàn tay cô có những vết thương nhỏ như bị gì đó đâm vào.
Tiêu Dã hỏi thẳng: “Tay em làm sao vậy?”
Hứa Chi Hạ rút tay lại giấu ra sau lưng: “Không sao đâu.”
Cô ngại ngùng nhìn Tiêu Dã, nở nụ cười như giải thích: “Bị đâm khi hái đậu. Anh có thể không biết, đầu đậu rất nhọn, chuyện này rất bình thường.”
Tiêu Dã chuyển ánh nhìn, mắt hơi nheo lại.
Cô có vết đỏ ở bên cổ.
Anh nghiêng đầu lại gần: “Cổ em bị làm sao vậy?”
Nói xong, anh nhướng mắt nhìn cô.
Hứa Chi Hạ lùi lại một bước, sờ sờ cổ: “Bị lá bắp làm trầy, không sao đâu.”
Không ai muốn thể hiện sự thảm hại trước mặt người khác, Hứa Chi Hạ cũng không ngoại lệ.
Cô sợ Tiêu Dã tiếp tục hỏi, quay người, chuyển chủ đề: “Em ở bên kia, anh có muốn xem không?”
Tiêu Dã “ừ” một tiếng.
Hứa Chi Hạ ở cuối dãy nhà, nơi đó mát mẻ, cả ngày không có ánh sáng.
Nếu trời mưa, không biết sẽ ẩm thấp thế nào.
Hứa Chi Hạ bật đèn.
Căn phòng được dọn dẹp rất gọn gàng.
Cô nói: “Lúc đầu em không ở đây, lần động đất trước làm sập trần căn phòng em ở. Cậu em bảo chọn phòng khác, em thấy ở đây mát nên chuyển đến.”
Tự chọn sao?
Tiêu Dã có phần nghi ngờ.
Nhưng anh không nói thêm gì, mắt nhìn quanh.
Hứa Chi Hạ có chút lo lắng, hỏi Tiêu Dã: “Anh có muốn ăn một chút cháo lạnh không? Không đầy bụng mà ăn vào mát lắm!”
Tiêu Dã: “Thật không?”
Câu hỏi gì vậy?
Hứa Chi Hạ gật đầu, rất ngoan ngoãn: “Thật.”
Hứa Chi Hạ lấy từ trong tủ lạnh ra một chén cháo đậu.
Cô vốn định lấy dưa muối, cuối cùng lại không lấy.
Hứa Chi Hạ múc hai chén cháo: “Thời tiết nóng quá, nếu không có cảm giác thèm ăn thì ăn cái này cho dễ chịu.”
Tiêu Dã ăn được hai muỗng, ngẩng mắt lên: “Trường của em khi nào khai giảng?”
Hứa Chi Hạ: “Tuần sau thì phải.”
Tiêu Dã gật đầu, ăn hết chén cháo lạnh.
Anh ngồi một lúc nữa.
Anh cảm thấy từ trong ra ngoài đều không thoải mái.
Anh xách ba lô lên, đứng dậy: “Tôi đi đây.”
Hứa Chi Hạ không dám giữ Tiêu Dã lại lâu: “Được, em tiễn anh.”
Tiêu Dã: “Không cần.”
Hứa Chi Hạ vẫn đi theo Tiêu Dã, tiễn anh một đoạn.
Bên ao nhỏ.
Con ếch bỗng nhiên nhảy xuống nước, tạo thành những vòng sóng.
Tiêu Dã dừng bước, quay lại, từ túi quần lấy ra một chiếc điện thoại cũ: “Để lại số điện thoại của em nhé, nếu như… có đồ gì đó của em để quên, tôi sẽ gọi cho em.”
Tiêu Dã nhớ Hứa Chi Hạ có một chiếc điện thoại, màu hồng, treo một chuỗi hạt.
Cô rất quý chiếc điện thoại đó.
Hứa Chi Hạ không trả lời, cười cứng nhắc: “Điện thoại của em hỏng rồi.”
Tiêu Dã gật đầu, cho điện thoại vào túi quần: “Em về đi!”
Hứa Chi Hạ cúi mắt, các ngón tay nắm chặt vào vạt quần: “Ừm.”
Tiêu Dã bước đi.
Ánh nắng chói chang như có một áp lực vô hình, đè nặng từng bước chân của anh, nặng đến mức không thể nâng lên.
“Cái đó…” Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một giọng yếu ớt.
Tiêu Dã chậm rãi và cứng ngắc dừng bước.
Anh quay đầu, mắt hơi nheo lại, cố gắng nhìn rõ hình bóng gầy gò ấy: “Có chuyện gì?”
Hứa Chi Hạ đôi mắt có chút đỏ: “Anh có thể…”
Cô vừa mới mở miệng, nước mắt đã tuôn ra.
Cô vặn vẹo các ngón tay, cố gắng nói hết câu: “Anh có thể nửa tháng….”
Cô lắc đầu, cảm thấy phiền phức, đổi lời: “Mỗi tháng… khi nào có thời gian, anh có thể ghé một lần vào đồn cảnh sát, hỏi về chuyện của mẹ em…”
Cô hít mũi, lau nước mắt: “Ở đây xa quá… xa quá…”
Cô nói thêm: “Nếu có tin tức gì xin hãy đến báo cho em biết…”
Cô chân thành cúi người, ngoài ra không có gì để bày tỏ lòng cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Tiêu Dã nhìn sâu vào mắt Hứa Chi Hạ.
Anh quay người, tiếp tục bước đi: “Được.”
Hứa Chi Hạ nhìn về bóng lưng anh, lớn tiếng gọi, mang theo nỗi nghẹn ngào: “Cảm ơn anh!”
Tiêu Dã bước nhanh hơn.
Đôi dép của anh bước trên những viên đá nhỏ, phát ra tiếng động.
Trái tim anh dường như cũng bị mài mòn bởi những viên đá sắc nhọn.
Phía trước có bốn người đi tới.
Một cặp vợ chồng, một thanh niên và một cô bé.
Người phụ nữ túm tai cậu thanh niên, giọng the thé:
“Mắt mày dán vào cái điện thoại rồi hả? Đi đường cũng bấm! Cất ngay cho tao!”
Tiêu Dã vốn không để ý, nghe vậy liền quay đầu nhìn.
Cậu thanh niên cầm một chiếc điện thoại màu hồng, có treo một chuỗi hạt.
Tiêu Dã dừng chân, quay người nhìn bóng dáng bốn người phía trước.
Người phụ nữ vẫn tiếp tục mắng:
“Học thì chẳng ra hồn, chỉ biết ôm điện thoại. Người ta Ngô Béo lớn hơn mày có mấy tuổi? Người ta cưới vợ rồi, mày thì ra cái thể thống gì? Tao ngồi ăn cơm mà thấy xấu hổ thay cho mày!”
Cậu thanh niên bịt tai, lớn tiếng cãi lại:
“Người ta Ngô Béo cưới vợ, mẹ có biết nhà người ta đưa bao nhiêu sính lễ không? Mẹ đã chuẩn bị sính lễ cho con chưa?”
Người phụ nữ thả tay, khoanh tay trước ngực:
“Đợi vài năm nữa em gái mày gả đi, lấy sính lễ về, không phải mày sẽ có sính lễ cưới vợ sao?”
Cậu thanh niên chẳng buồn nghe, tiếp tục chơi điện thoại.
Lúc này, người đàn ông lên tiếng:
“Nó mới có mười tuổi, bà nghĩ gì vậy?”
Người phụ nữ hét lên:
“Tôi đang nói Nhụy Nhụy chắc? Tôi nói con bé Hạ Hạ đấy!”
Người đàn ông:
“Hạ Hạ tháng sau mới mười lăm tuổi! Vài năm nữa cũng mới mười bảy! Bà có bị điên không?”
Người phụ nữ:
“Mẹ tôi mười bảy tuổi đã sinh tôi rồi, nó có nhỏ nhắn gì đâu? Nó chờ được, nhưng con trai ông có chờ nổi không? Hay định để ế vợ?”
Người đàn ông cúi đầu, im lặng.
Người phụ nữ tiếp tục:
“Thì cứ cưới trước, sinh con xong đến tuổi rồi đi đăng ký, bây giờ đầy người làm vậy! Có vấn đề gì đâu?!”
Người đàn ông:
“Không phải bà đã hứa để nó đi học học kỳ sau sao?”
Người phụ nữ đấm vào lưng ông mấy cái:
“Ông thật sự nghĩ là tôi bảo nó làm việc rồi kỳ sau cho nó đi học chắc? Tôi không nói thế thì nó có làm việc chăm chỉ vậy không? Nói chung chuyện này không mượn ông phải lo, tôi đã tính hết cả rồi!”
Người đàn ông:
“Tùy bà! Tôi cũng không quản nổi…”
Cô chưa kịp nói gì, bên ngoài đã vang lên tiếng gọi Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ “ê” một tiếng, quay sang Tiêu Dã nói: “Anh chờ em một chút.”
Cô chạy ra ngoài.
Tiêu Dã nhìn quanh, đứng dậy đi ra ngoài.
Cậu nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Người đàn ông hỏi: “Sao cháu còn ở nhà?”
Hứa Chi Hạ cười: “Cháu không đi đâu.”
Người đàn ông: “Hôm nay là ngày cưới của Ngô béo, mợ cháu không thể làm gì cháu đâu?”
Hứa Chi Hạ: “Mọi người đi đi.”
Người đàn ông: “Đi đi, chú ba đưa cháu đi, lát nữa cháu sẽ ngồi cùng bàn với dì ba”.
Hứa Chi Hạ có phần khó xử: “Cháu còn chút việc…”
Người phụ nữ chen vào: “Có phải mợ cháu lại sai cháu làm gì phải không? Cho heo ăn hay hái đậu, hay lại bẻ bắp?”
Hứa Chi Hạ nhắc nhở: “chú ba, hai người nhanh đi đi, không thì sẽ muộn giờ ăn đó.”
Người đàn ông: “Thật là không thể chịu nổi…”
Người phụ nữ ngắt lời: “Thôi, thôi, nếu như thật sự để Hạ Hạ đi cùng chúng ta, thì sau này con bé sẽ bị làm khó nữa”
Người đàn ông thở dài: “Vậy chú với dì đi nhé, cháu đừng để bụng đói.”
Hứa Chi Hạ: “Dạ.”
Hứa Chi Hạ quay lại.
Cô không biết Tiêu Dã đã nghe thấy những lời đó, cô nhìn Tiêu Dã, cẩn thận hỏi: “Anh đã ăn chưa?”
Tiêu Dã dừng lại hai giây: “Ăn rồi.”
Hứa Chi Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Tiêu Dã chưa ăn, cô thật sự không biết phải làm sao.
Nhà chỉ có cháo, không thể đãi khách bằng cháo được chứ?
Hơn nữa, Tiêu Dã ăn cháo thì chẳng thể no được.
Tiêu Dã đột nhiên hỏi: “Em ăn chưa?”
Hứa Chi Hạ ngẩn người hai giây, gật đầu nhẹ: “Ừm, ăn rồi.”
Tiêu Dã lại nhìn quanh: “Em ở đâu?”
Hứa Chi Hạ rõ ràng cảm thấy câu hỏi này có chút đột ngột, mắt cô tròn xoe: “Hả?”
Tiêu Dã đã đứng dậy, ba lô treo trên vai phải, đi rất tự nhiên: “Xem một chút.”
Hứa Chi Hạ theo sau Tiêu Dã, như thể cậu mới là chủ của ngôi nhà này.
Cho đến khi đến cầu thang, Hứa Chi Hạ vội vàng lên trước, nắm lấy cánh tay Tiêu Dã.
Không thể lên tầng hai!
Nếu mợ phát hiện ra, cô sẽ không gánh nổi hậu quả.
Trong ấn tượng của Tiêu Dã, đây là lần đầu tiên Hứa Chi Hạ chủ động nắm tay anh.
Anh không khỏi nhìn xuống bàn tay nhỏ bé ấy.
Anh thấy mu bàn tay cô có những vết thương nhỏ như bị gì đó đâm vào.
Tiêu Dã hỏi thẳng: “Tay em làm sao vậy?”
Hứa Chi Hạ rút tay lại giấu ra sau lưng: “Không sao đâu.”
Cô ngại ngùng nhìn Tiêu Dã, nở nụ cười như giải thích: “Bị đâm khi hái đậu. Anh có thể không biết, đầu đậu rất nhọn, chuyện này rất bình thường.”
Tiêu Dã chuyển ánh nhìn, mắt hơi nheo lại.
Cô có vết đỏ ở bên cổ.
Anh nghiêng đầu lại gần: “Cổ em bị làm sao vậy?”
Nói xong, anh nhướng mắt nhìn cô.
Hứa Chi Hạ lùi lại một bước, sờ sờ cổ: “Bị lá bắp làm trầy, không sao đâu.”
Không ai muốn thể hiện sự thảm hại trước mặt người khác, Hứa Chi Hạ cũng không ngoại lệ.
Cô sợ Tiêu Dã tiếp tục hỏi, quay người, chuyển chủ đề: “Em ở bên kia, anh có muốn xem không?”
Tiêu Dã “ừ” một tiếng.
Hứa Chi Hạ ở cuối dãy nhà, nơi đó mát mẻ, cả ngày không có ánh sáng.
Nếu trời mưa, không biết sẽ ẩm thấp thế nào.
Hứa Chi Hạ bật đèn.
Căn phòng được dọn dẹp rất gọn gàng.
Cô nói: “Lúc đầu em không ở đây, lần động đất trước làm sập trần căn phòng em ở. Cậu em bảo chọn phòng khác, em thấy ở đây mát nên chuyển đến.”
Tự chọn sao?
Tiêu Dã có phần nghi ngờ.
Nhưng anh không nói thêm gì, mắt nhìn quanh.
Hứa Chi Hạ có chút lo lắng, hỏi Tiêu Dã: “Anh có muốn ăn một chút cháo lạnh không? Không đầy bụng mà ăn vào mát lắm!”
Tiêu Dã: “Thật không?”
Câu hỏi gì vậy?
Hứa Chi Hạ gật đầu, rất ngoan ngoãn: “Thật.”
Hứa Chi Hạ lấy từ trong tủ lạnh ra một chén cháo đậu.
Cô vốn định lấy dưa muối, cuối cùng lại không lấy.
Hứa Chi Hạ múc hai chén cháo: “Thời tiết nóng quá, nếu không có cảm giác thèm ăn thì ăn cái này cho dễ chịu.”
Tiêu Dã ăn được hai muỗng, ngẩng mắt lên: “Trường của em khi nào khai giảng?”
Hứa Chi Hạ: “Tuần sau thì phải.”
Tiêu Dã gật đầu, ăn hết chén cháo lạnh.
Anh ngồi một lúc nữa.
Anh cảm thấy từ trong ra ngoài đều không thoải mái.
Anh xách ba lô lên, đứng dậy: “Tôi đi đây.”
Hứa Chi Hạ không dám giữ Tiêu Dã lại lâu: “Được, em tiễn anh.”
Tiêu Dã: “Không cần.”
Hứa Chi Hạ vẫn đi theo Tiêu Dã, tiễn anh một đoạn.
Bên ao nhỏ.
Con ếch bỗng nhiên nhảy xuống nước, tạo thành những vòng sóng.
Tiêu Dã dừng bước, quay lại, từ túi quần lấy ra một chiếc điện thoại cũ: “Để lại số điện thoại của em nhé, nếu như… có đồ gì đó của em để quên, tôi sẽ gọi cho em.”
Tiêu Dã nhớ Hứa Chi Hạ có một chiếc điện thoại, màu hồng, treo một chuỗi hạt.
Cô rất quý chiếc điện thoại đó.
Hứa Chi Hạ không trả lời, cười cứng nhắc: “Điện thoại của em hỏng rồi.”
Tiêu Dã gật đầu, cho điện thoại vào túi quần: “Em về đi!”
Hứa Chi Hạ cúi mắt, các ngón tay nắm chặt vào vạt quần: “Ừm.”
Tiêu Dã bước đi.
Ánh nắng chói chang như có một áp lực vô hình, đè nặng từng bước chân của anh, nặng đến mức không thể nâng lên.
“Cái đó…” Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một giọng yếu ớt.
Tiêu Dã chậm rãi và cứng ngắc dừng bước.
Anh quay đầu, mắt hơi nheo lại, cố gắng nhìn rõ hình bóng gầy gò ấy: “Có chuyện gì?”
Hứa Chi Hạ đôi mắt có chút đỏ: “Anh có thể…”
Cô vừa mới mở miệng, nước mắt đã tuôn ra.
Cô vặn vẹo các ngón tay, cố gắng nói hết câu: “Anh có thể nửa tháng….”
Cô lắc đầu, cảm thấy phiền phức, đổi lời: “Mỗi tháng… khi nào có thời gian, anh có thể ghé một lần vào đồn cảnh sát, hỏi về chuyện của mẹ em…”
Cô hít mũi, lau nước mắt: “Ở đây xa quá… xa quá…”
Cô nói thêm: “Nếu có tin tức gì xin hãy đến báo cho em biết…”
Cô chân thành cúi người, ngoài ra không có gì để bày tỏ lòng cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Tiêu Dã nhìn sâu vào mắt Hứa Chi Hạ.
Anh quay người, tiếp tục bước đi: “Được.”
Hứa Chi Hạ nhìn về bóng lưng anh, lớn tiếng gọi, mang theo nỗi nghẹn ngào: “Cảm ơn anh!”
Tiêu Dã bước nhanh hơn.
Đôi dép của anh bước trên những viên đá nhỏ, phát ra tiếng động.
Trái tim anh dường như cũng bị mài mòn bởi những viên đá sắc nhọn.
Phía trước có bốn người đi tới.
Một cặp vợ chồng, một thanh niên và một cô bé.
Người phụ nữ túm tai cậu thanh niên, giọng the thé:
“Mắt mày dán vào cái điện thoại rồi hả? Đi đường cũng bấm! Cất ngay cho tao!”
Tiêu Dã vốn không để ý, nghe vậy liền quay đầu nhìn.
Cậu thanh niên cầm một chiếc điện thoại màu hồng, có treo một chuỗi hạt.
Tiêu Dã dừng chân, quay người nhìn bóng dáng bốn người phía trước.
Người phụ nữ vẫn tiếp tục mắng:
“Học thì chẳng ra hồn, chỉ biết ôm điện thoại. Người ta Ngô Béo lớn hơn mày có mấy tuổi? Người ta cưới vợ rồi, mày thì ra cái thể thống gì? Tao ngồi ăn cơm mà thấy xấu hổ thay cho mày!”
Cậu thanh niên bịt tai, lớn tiếng cãi lại:
“Người ta Ngô Béo cưới vợ, mẹ có biết nhà người ta đưa bao nhiêu sính lễ không? Mẹ đã chuẩn bị sính lễ cho con chưa?”
Người phụ nữ thả tay, khoanh tay trước ngực:
“Đợi vài năm nữa em gái mày gả đi, lấy sính lễ về, không phải mày sẽ có sính lễ cưới vợ sao?”
Cậu thanh niên chẳng buồn nghe, tiếp tục chơi điện thoại.
Lúc này, người đàn ông lên tiếng:
“Nó mới có mười tuổi, bà nghĩ gì vậy?”
Người phụ nữ hét lên:
“Tôi đang nói Nhụy Nhụy chắc? Tôi nói con bé Hạ Hạ đấy!”
Người đàn ông:
“Hạ Hạ tháng sau mới mười lăm tuổi! Vài năm nữa cũng mới mười bảy! Bà có bị điên không?”
Người phụ nữ:
“Mẹ tôi mười bảy tuổi đã sinh tôi rồi, nó có nhỏ nhắn gì đâu? Nó chờ được, nhưng con trai ông có chờ nổi không? Hay định để ế vợ?”
Người đàn ông cúi đầu, im lặng.
Người phụ nữ tiếp tục:
“Thì cứ cưới trước, sinh con xong đến tuổi rồi đi đăng ký, bây giờ đầy người làm vậy! Có vấn đề gì đâu?!”
Người đàn ông:
“Không phải bà đã hứa để nó đi học học kỳ sau sao?”
Người phụ nữ đấm vào lưng ông mấy cái:
“Ông thật sự nghĩ là tôi bảo nó làm việc rồi kỳ sau cho nó đi học chắc? Tôi không nói thế thì nó có làm việc chăm chỉ vậy không? Nói chung chuyện này không mượn ông phải lo, tôi đã tính hết cả rồi!”
Người đàn ông:
“Tùy bà! Tôi cũng không quản nổi…”