Mùa Hè Hoang Dã - Toàn Nhị
Chương 180
Hứa Chi Hạ không nói gì, chỉ thầm nghĩ rằng độ tuổi này Tiêu Dã làm ba hẳn đã vượt qua mức trung bình cả nước.
Vậy thì, chắc là… già thật rồi.
Tiêu Dã nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Chi Hạ, hơi bực mình, hừ một tiếng: “Anh đây không khiến em hài lòng à?”
Hứa Chi Hạ lập tức đỏ mặt, dù biết xung quanh không có ai, vẫn liếc nhìn trái phải: “Anh đừng nói mấy lời đó ở ngoài…”
“Miễn hài lòng là được.” Tiêu Dã cúi đầu, tiếp tục lục tìm.
Một lúc sau, Hứa Chi Hạ mới lên tiếng: “Tiêu Dã, anh không thích trẻ con sao?”
Tiêu Dã trả lời giọng điệu thản nhiên: “Nếu là con của em thì được.”
Hứa Chi Hạ: “Thế tại sao…”
Tiêu Dã tìm được chiếc khuy kim loại nhỏ, lật qua lật lại kiểm tra trong lòng bàn tay đang đeo găng: “Em lo chuyện của em trước đi.”
Hứa Chi Hạ: “Chuyện của em?”
Tiêu Dã ngẩng đầu, ánh mắt phản chiếu ánh đèn sáng rực: “Lúc cầu hôn, anh đã nói gì?”
Nói xong, anh đứng dậy, bước dài đến chỗ chiếc xe tiếp tục làm việc.
Tiêu Dã không đợi Hứa Chi Hạ đáp lại.
Có lẽ anh chắc chắn rằng Hứa Chi Hạ nhớ lời mình.
Hứa Chi Hạ quả thực nhớ rõ.
Khi cầu hôn, câu đầu tiên Tiêu Dã nói là: “Hứa Chi Hạ, cuộc đời này, em muốn làm gì, muốn theo đuổi điều gì, cứ mạnh dạn tiến về phía trước không cần lo lắng điều gì cả. Anh yêu con người như thế của em.”
Vì thế…
Hứa Chi Hạ chính là ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời của Tiêu Dã.
Anh muốn cô ở độ tuổi đẹp nhất chỉ sống cho chính mình.
Hứa Chi Hạ nhìn theo bóng dáng Tiêu Dã kéo dài dưới ánh đèn: “Tiêu Dã.”
Tiêu Dã tập trung làm việc: “Ừ.”
Hứa Chi Hạ: “Anh làm em thấy thật hạnh phúc.”
Tiêu Dã nghiêng đầu, liếc nhìn Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ.
Em rất tuyệt vời.
Em có một người mẹ tuyệt vời.
Có một người ba tuyệt vời.
Anh nghĩ rằng, dù em yêu ai, em cũng sẽ hạnh phúc.
Nhưng anh thì khác.
Hình như, chỉ khi yêu em…
Anh mới thấy hạnh phúc.
Mới thấy bản thân cũng không tệ…
Tối trước ngày hạ chí năm 2021.
Tại khu vườn khách sạn, Tiệc tiền hôn lễ của Tiêu Dã và Hứa Chi Hạ.
Hoa tươi, âm nhạc, tháp rượu champagne, cùng bể bơi lớn.
Khách mời toàn là bạn trẻ.
Lý Chí Minh nhân lúc không ai chú ý, đến gần Hứa Chi Hạ, chỉ ly rượu về phía một cô gái: “Chi Hạ, cô gái kia là ai thế?”
Hứa Chi Hạ nhìn theo: “Bạn cùng phòng đại học của em, Bạch Hân.”
Lý Chí Minh đầy ý đồ: “Cô ấy có người yêu chưa?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu, bổ sung: “Nhưng mẹ cô ấy không cho lấy chồng xa.”
Hứa Chi Hạ nhớ hồi tốt nghiệp, Bạch Hân và Phạm Chính Dương chia tay cũng vì lý do đó.
Lý Chí Minh tỏ vẻ hào hứng: “Anh có thể ở rể mà!”
Hứa Chi Hạ không biết Lý Chí Minh có nói thật hay không, chỉ hơi ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Dã để cầu cứu.
Tiêu Dã khoác vai Lý Chí Minh, kéo anh đi: “Uống nhiều thì ngủ sớm đi! Trong mơ cái gì cũng có!”
Hứa Chi Hạ tiếp tục trò chuyện với bạn bè.
Đang nói chuyện thì phía sau vang lên tiếng “ùm”.
Mọi người đều nhìn về phía bể bơi.
Tiêu Dã và Lý Chí Minh đã rơi xuống nước.
Hứa Chi Hạ vội chạy tới: “Hai người không sao chứ?”
Tiêu Dã đứng lên từ bể bơi, mạnh tay lau nước trên mặt.
Nước bể bơi chỉ ngập đến ngực anh.
Chiếc áo sơ mi dính chặt vào cơ bắp rắn chắc.
Tiêu Dã kéo Lý Chí Minh đang vùng vẫy lên, gọi lớn với Hứa Chi Hạ: “Không sao đâu!”
Hai người rời bể bơi.
Tiệc sắp kết thúc, trời lại mùa hè nên họ không thay quần áo.
Lý Chí Minh ngồi trên ghế trong suốt, dùng khăn lau tóc: “Có cần làm quá vậy không?”
Tiêu Dã tóc ngắn, không quan tâm.
Áo sơ mi dính sát người rất khó chịu, anh từ từ cởi từng nút áo: “Tôi chỉ muốn làm cậu tỉnh táo thôi.”
Lúc nãy, Lý Chí Minh đột ngột quay lại, nói một câu đe dọa: “Nếu cậu không để Chi Hạ giới thiệu, tôi sẽ kể với Chi Hạ chuyện cậu thi đại học…”
Có lẽ do Lý Chí Minh hơi say, nếu không anh ta đã không dám nói ra câu đó.
Anh ta biết Tiêu Dã bảo vệ Hứa Chi Hạ đến mức nào.
Bí mật này cả đời Tiêu Dã sẽ không nói với cô.
Bây giờ Lý Chí Minh thực sự đã tỉnh.
Lý Chí Minh quăng khăn lên đầu, với mái tóc rối bù như tổ quạ: “Cậu thật sự không hối hận sao?”
Hình như biết trước câu trả lời, Lý Chí Minh đổi cách hỏi: “Cậu thật sự không thấy tiếc sao?”
Tiêu Dã nhìn về phía xa, nơi Hứa Chi Hạ đang đứng.
Hôm nay Hứa Chi Hạ mặc một chiếc váy dây màu đỏ.
Phần ngực xẻ hình vòng cung, hai sợi dây mảnh nối bằng hai nút kim loại tròn không đều nhau, eo ôm sát, chân váy kiểu đuôi cá.
Chất vải lấp lánh theo từng chuyển động.
Rất đẹp.
Rất rực rỡ.
Ánh mắt Tiêu Dã bất giác dịu dàng.
Anh thu lại ánh nhìn, cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm, vắt mạnh nước, rồi nói bằng giọng điệu hờ hững: “Có gì mà tiếc?”
Lý Chí Minh bất bình: “Năm lớp 12, cậu thức khuya dậy sớm học hành chăm chỉ mà!”
Năm cuối cấp, Tiêu Dã bỗng nhiên học ngày học đêm như biến thành một người khác.
Ban đầu, bạn cùng lớp cười nhạo anh, nói anh giả bộ, thậm chí cá cược xem anh sẽ “diễn” được bao lâu.
Nhưng ngày qua ngày, chẳng ai còn chế giễu người thực sự nỗ lực.
Thời điểm đó, Tiêu Dã thậm chí đã truyền cảm hứng cho cả lớp học tập.
Lý Chí Minh dù ở độ tuổi này nhưng khi nghĩ lại vẫn còn cảm thấy máu nóng sục sôi.
Vì vậy anh càng tiếc nuối thay Tiêu Dã.
Lý Chí Minh vừa lau đầu vừa nói: “Tôi còn thấy tiếc nữa là.”
Nhưng chẳng ai có thể tiếc nuối thay Tiêu Dã.
Vì đó là cuộc đời của chính anh.
Năm lớp 12 dường như là một giấc mơ tươi đẹp trong thanh xuân của Tiêu Dã.
Trong giấc mơ ấy, anh vì ước mơ mà phấn đấu, nhìn về tương lai đầy khát vọng.
Tiêu Dã đã từng trải nghiệm sự tươi đẹp như thế.
Vì vậy…
Sự tươi đẹp như vậy…
Hứa Chi Hạ nhất định phải luôn có.
Mới được.
Lý Chí Minh đột nhiên ngẩng đầu: “Nói thật, Chi Hạ ngày càng đứng ở vị trí cao, cậu không cảm thấy hụt hẫng sao?”
“Không.” Tiêu Dã trả lời dứt khoát, như thể không cần nghĩ ngợi.
Anh cầm chiếc áo sơ mi đã vắt khô, giũ ra.
Nhíu mày.
Chiếc áo này, sau màn vắt nước, nhăn nhúm như vừa được lấy ra từ vại muối dưa.
Lý Chí Minh vẫn tiếp tục: “Nhưng cậu vốn có thể đứng ở vị trí cao hơn cơ mà!”
Tiêu Dã chưa kịp đáp, một tiếng gọi vang lên đầy phấn khích: “Tiêu Dã!”
Tiêu Dã nhìn qua.
Hứa Chi Hạ dùng hai tay làm loa: “Mọi người muốn chụp một tấm ảnh tập thể!”
Tiêu Dã cầm chiếc áo sơ mi bước tới, Lý Chí Minh vẫn ngồi im.
Tiêu Dã ngoái lại: “Chụp ảnh kìa!”
Lý Chí Minh: “Đầu tóc tôi rối bù, không chụp!”
Dù sao ngày mai cũng có nhiếp ảnh theo suốt.
Trước tháp rượu champagne.
Hứa Chi Hạ nhìn thoáng qua Lý Chí Minh đang ngồi lẻ loi, lo lắng: “Anh Chí Minh sao không qua đây?”
“Say rồi.” Tiêu Dã nói.
Bạn bè tụ tập xung quanh cô dâu chú rể, nhiếp ảnh gia đứng phía trước chỉ đạo ánh sáng.
Tiêu Dã đang định mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm.
Nhiếp ảnh gia buông máy ảnh xuống: “Chú rể dáng đẹp thế này, cơ ngực cơ bụng rõ nét, khỏi mặc đi!”
Nói xong, bạn bè liền hùa theo, đẩy hai người lại gần nhau.
Hứa Chi Hạ đang đi giày cao gót, Tiêu Dã sợ cô ngã, liền tự nhiên ôm lấy cô.
Hứa Chi Hạ hoàn toàn dựa vào lồng ngực trần trụi của Tiêu Dã, bàn tay nhỏ đặt lên cơ bắp săn chắc, cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Nhiếp ảnh gia: “Chú rể, cô dâu thoải mái chút nào.”
Tiêu Dã cúi mắt nhìn Hứa Chi Hạ trong vòng tay: “Ngại gì chứ?”
Chẳng phải đã nhìn qua.
Đã chạm qua.
Đã hôn qua rồi sao.
Hứa Chi Hạ không đáp, chỉ cảm thấy bị mọi người hùa theo làm cô đỏ mặt.
Tiêu Dã cười bất lực, vứt chiếc áo sơ mi trong tay sang một bên, cúi người, dùng một tay bế bổng Hứa Chi Hạ lên.
Hứa Chi Hạ càng đỏ mặt hơn nhưng vẫn phải ôm chặt cổ Tiêu Dã.
Bạn bè reo hò, vỗ tay.
Nhiếp ảnh gia: “Rất tốt, rất tốt, nhìn vào ống kính nào!”
Hứa Chi Hạ vội quay sang nhìn máy ảnh, mỉm cười.
Tiêu Dã nhìn Hứa Chi Hạ đang được nâng lên cao, trong đầu vang lên lời Lý Chí Minh vừa nói.
— “Chi Hạ ngày càng đứng ở vị trí cao, cậu không cảm thấy hụt hẫng sao?”
— “Nhưng cậu vốn có thể đứng ở vị trí cao hơn cơ mà!”
Tiêu Dã vững vàng nâng đỡ Hứa Chi Hạ, nhìn vào ống kính ghi lại hạnh phúc.
Sự rực rỡ của Hứa Chi Hạ.
Là vinh quang của đời tôi!
Tiêu Dã!
Vậy thì, chắc là… già thật rồi.
Tiêu Dã nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Chi Hạ, hơi bực mình, hừ một tiếng: “Anh đây không khiến em hài lòng à?”
Hứa Chi Hạ lập tức đỏ mặt, dù biết xung quanh không có ai, vẫn liếc nhìn trái phải: “Anh đừng nói mấy lời đó ở ngoài…”
“Miễn hài lòng là được.” Tiêu Dã cúi đầu, tiếp tục lục tìm.
Một lúc sau, Hứa Chi Hạ mới lên tiếng: “Tiêu Dã, anh không thích trẻ con sao?”
Tiêu Dã trả lời giọng điệu thản nhiên: “Nếu là con của em thì được.”
Hứa Chi Hạ: “Thế tại sao…”
Tiêu Dã tìm được chiếc khuy kim loại nhỏ, lật qua lật lại kiểm tra trong lòng bàn tay đang đeo găng: “Em lo chuyện của em trước đi.”
Hứa Chi Hạ: “Chuyện của em?”
Tiêu Dã ngẩng đầu, ánh mắt phản chiếu ánh đèn sáng rực: “Lúc cầu hôn, anh đã nói gì?”
Nói xong, anh đứng dậy, bước dài đến chỗ chiếc xe tiếp tục làm việc.
Tiêu Dã không đợi Hứa Chi Hạ đáp lại.
Có lẽ anh chắc chắn rằng Hứa Chi Hạ nhớ lời mình.
Hứa Chi Hạ quả thực nhớ rõ.
Khi cầu hôn, câu đầu tiên Tiêu Dã nói là: “Hứa Chi Hạ, cuộc đời này, em muốn làm gì, muốn theo đuổi điều gì, cứ mạnh dạn tiến về phía trước không cần lo lắng điều gì cả. Anh yêu con người như thế của em.”
Vì thế…
Hứa Chi Hạ chính là ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời của Tiêu Dã.
Anh muốn cô ở độ tuổi đẹp nhất chỉ sống cho chính mình.
Hứa Chi Hạ nhìn theo bóng dáng Tiêu Dã kéo dài dưới ánh đèn: “Tiêu Dã.”
Tiêu Dã tập trung làm việc: “Ừ.”
Hứa Chi Hạ: “Anh làm em thấy thật hạnh phúc.”
Tiêu Dã nghiêng đầu, liếc nhìn Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ.
Em rất tuyệt vời.
Em có một người mẹ tuyệt vời.
Có một người ba tuyệt vời.
Anh nghĩ rằng, dù em yêu ai, em cũng sẽ hạnh phúc.
Nhưng anh thì khác.
Hình như, chỉ khi yêu em…
Anh mới thấy hạnh phúc.
Mới thấy bản thân cũng không tệ…
Tối trước ngày hạ chí năm 2021.
Tại khu vườn khách sạn, Tiệc tiền hôn lễ của Tiêu Dã và Hứa Chi Hạ.
Hoa tươi, âm nhạc, tháp rượu champagne, cùng bể bơi lớn.
Khách mời toàn là bạn trẻ.
Lý Chí Minh nhân lúc không ai chú ý, đến gần Hứa Chi Hạ, chỉ ly rượu về phía một cô gái: “Chi Hạ, cô gái kia là ai thế?”
Hứa Chi Hạ nhìn theo: “Bạn cùng phòng đại học của em, Bạch Hân.”
Lý Chí Minh đầy ý đồ: “Cô ấy có người yêu chưa?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu, bổ sung: “Nhưng mẹ cô ấy không cho lấy chồng xa.”
Hứa Chi Hạ nhớ hồi tốt nghiệp, Bạch Hân và Phạm Chính Dương chia tay cũng vì lý do đó.
Lý Chí Minh tỏ vẻ hào hứng: “Anh có thể ở rể mà!”
Hứa Chi Hạ không biết Lý Chí Minh có nói thật hay không, chỉ hơi ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Dã để cầu cứu.
Tiêu Dã khoác vai Lý Chí Minh, kéo anh đi: “Uống nhiều thì ngủ sớm đi! Trong mơ cái gì cũng có!”
Hứa Chi Hạ tiếp tục trò chuyện với bạn bè.
Đang nói chuyện thì phía sau vang lên tiếng “ùm”.
Mọi người đều nhìn về phía bể bơi.
Tiêu Dã và Lý Chí Minh đã rơi xuống nước.
Hứa Chi Hạ vội chạy tới: “Hai người không sao chứ?”
Tiêu Dã đứng lên từ bể bơi, mạnh tay lau nước trên mặt.
Nước bể bơi chỉ ngập đến ngực anh.
Chiếc áo sơ mi dính chặt vào cơ bắp rắn chắc.
Tiêu Dã kéo Lý Chí Minh đang vùng vẫy lên, gọi lớn với Hứa Chi Hạ: “Không sao đâu!”
Hai người rời bể bơi.
Tiệc sắp kết thúc, trời lại mùa hè nên họ không thay quần áo.
Lý Chí Minh ngồi trên ghế trong suốt, dùng khăn lau tóc: “Có cần làm quá vậy không?”
Tiêu Dã tóc ngắn, không quan tâm.
Áo sơ mi dính sát người rất khó chịu, anh từ từ cởi từng nút áo: “Tôi chỉ muốn làm cậu tỉnh táo thôi.”
Lúc nãy, Lý Chí Minh đột ngột quay lại, nói một câu đe dọa: “Nếu cậu không để Chi Hạ giới thiệu, tôi sẽ kể với Chi Hạ chuyện cậu thi đại học…”
Có lẽ do Lý Chí Minh hơi say, nếu không anh ta đã không dám nói ra câu đó.
Anh ta biết Tiêu Dã bảo vệ Hứa Chi Hạ đến mức nào.
Bí mật này cả đời Tiêu Dã sẽ không nói với cô.
Bây giờ Lý Chí Minh thực sự đã tỉnh.
Lý Chí Minh quăng khăn lên đầu, với mái tóc rối bù như tổ quạ: “Cậu thật sự không hối hận sao?”
Hình như biết trước câu trả lời, Lý Chí Minh đổi cách hỏi: “Cậu thật sự không thấy tiếc sao?”
Tiêu Dã nhìn về phía xa, nơi Hứa Chi Hạ đang đứng.
Hôm nay Hứa Chi Hạ mặc một chiếc váy dây màu đỏ.
Phần ngực xẻ hình vòng cung, hai sợi dây mảnh nối bằng hai nút kim loại tròn không đều nhau, eo ôm sát, chân váy kiểu đuôi cá.
Chất vải lấp lánh theo từng chuyển động.
Rất đẹp.
Rất rực rỡ.
Ánh mắt Tiêu Dã bất giác dịu dàng.
Anh thu lại ánh nhìn, cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm, vắt mạnh nước, rồi nói bằng giọng điệu hờ hững: “Có gì mà tiếc?”
Lý Chí Minh bất bình: “Năm lớp 12, cậu thức khuya dậy sớm học hành chăm chỉ mà!”
Năm cuối cấp, Tiêu Dã bỗng nhiên học ngày học đêm như biến thành một người khác.
Ban đầu, bạn cùng lớp cười nhạo anh, nói anh giả bộ, thậm chí cá cược xem anh sẽ “diễn” được bao lâu.
Nhưng ngày qua ngày, chẳng ai còn chế giễu người thực sự nỗ lực.
Thời điểm đó, Tiêu Dã thậm chí đã truyền cảm hứng cho cả lớp học tập.
Lý Chí Minh dù ở độ tuổi này nhưng khi nghĩ lại vẫn còn cảm thấy máu nóng sục sôi.
Vì vậy anh càng tiếc nuối thay Tiêu Dã.
Lý Chí Minh vừa lau đầu vừa nói: “Tôi còn thấy tiếc nữa là.”
Nhưng chẳng ai có thể tiếc nuối thay Tiêu Dã.
Vì đó là cuộc đời của chính anh.
Năm lớp 12 dường như là một giấc mơ tươi đẹp trong thanh xuân của Tiêu Dã.
Trong giấc mơ ấy, anh vì ước mơ mà phấn đấu, nhìn về tương lai đầy khát vọng.
Tiêu Dã đã từng trải nghiệm sự tươi đẹp như thế.
Vì vậy…
Sự tươi đẹp như vậy…
Hứa Chi Hạ nhất định phải luôn có.
Mới được.
Lý Chí Minh đột nhiên ngẩng đầu: “Nói thật, Chi Hạ ngày càng đứng ở vị trí cao, cậu không cảm thấy hụt hẫng sao?”
“Không.” Tiêu Dã trả lời dứt khoát, như thể không cần nghĩ ngợi.
Anh cầm chiếc áo sơ mi đã vắt khô, giũ ra.
Nhíu mày.
Chiếc áo này, sau màn vắt nước, nhăn nhúm như vừa được lấy ra từ vại muối dưa.
Lý Chí Minh vẫn tiếp tục: “Nhưng cậu vốn có thể đứng ở vị trí cao hơn cơ mà!”
Tiêu Dã chưa kịp đáp, một tiếng gọi vang lên đầy phấn khích: “Tiêu Dã!”
Tiêu Dã nhìn qua.
Hứa Chi Hạ dùng hai tay làm loa: “Mọi người muốn chụp một tấm ảnh tập thể!”
Tiêu Dã cầm chiếc áo sơ mi bước tới, Lý Chí Minh vẫn ngồi im.
Tiêu Dã ngoái lại: “Chụp ảnh kìa!”
Lý Chí Minh: “Đầu tóc tôi rối bù, không chụp!”
Dù sao ngày mai cũng có nhiếp ảnh theo suốt.
Trước tháp rượu champagne.
Hứa Chi Hạ nhìn thoáng qua Lý Chí Minh đang ngồi lẻ loi, lo lắng: “Anh Chí Minh sao không qua đây?”
“Say rồi.” Tiêu Dã nói.
Bạn bè tụ tập xung quanh cô dâu chú rể, nhiếp ảnh gia đứng phía trước chỉ đạo ánh sáng.
Tiêu Dã đang định mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm.
Nhiếp ảnh gia buông máy ảnh xuống: “Chú rể dáng đẹp thế này, cơ ngực cơ bụng rõ nét, khỏi mặc đi!”
Nói xong, bạn bè liền hùa theo, đẩy hai người lại gần nhau.
Hứa Chi Hạ đang đi giày cao gót, Tiêu Dã sợ cô ngã, liền tự nhiên ôm lấy cô.
Hứa Chi Hạ hoàn toàn dựa vào lồng ngực trần trụi của Tiêu Dã, bàn tay nhỏ đặt lên cơ bắp săn chắc, cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Nhiếp ảnh gia: “Chú rể, cô dâu thoải mái chút nào.”
Tiêu Dã cúi mắt nhìn Hứa Chi Hạ trong vòng tay: “Ngại gì chứ?”
Chẳng phải đã nhìn qua.
Đã chạm qua.
Đã hôn qua rồi sao.
Hứa Chi Hạ không đáp, chỉ cảm thấy bị mọi người hùa theo làm cô đỏ mặt.
Tiêu Dã cười bất lực, vứt chiếc áo sơ mi trong tay sang một bên, cúi người, dùng một tay bế bổng Hứa Chi Hạ lên.
Hứa Chi Hạ càng đỏ mặt hơn nhưng vẫn phải ôm chặt cổ Tiêu Dã.
Bạn bè reo hò, vỗ tay.
Nhiếp ảnh gia: “Rất tốt, rất tốt, nhìn vào ống kính nào!”
Hứa Chi Hạ vội quay sang nhìn máy ảnh, mỉm cười.
Tiêu Dã nhìn Hứa Chi Hạ đang được nâng lên cao, trong đầu vang lên lời Lý Chí Minh vừa nói.
— “Chi Hạ ngày càng đứng ở vị trí cao, cậu không cảm thấy hụt hẫng sao?”
— “Nhưng cậu vốn có thể đứng ở vị trí cao hơn cơ mà!”
Tiêu Dã vững vàng nâng đỡ Hứa Chi Hạ, nhìn vào ống kính ghi lại hạnh phúc.
Sự rực rỡ của Hứa Chi Hạ.
Là vinh quang của đời tôi!
Tiêu Dã!