Mùa Hè Hoang Dã - Toàn Nhị
Chương 162
Giáo viên Trương không ngờ rằng Hứa Chi Hạ lại kiên quyết như vậy.
Lẽ ra, cô chỉ là một người đến trường nửa ngày vì công việc, thậm chí còn không phải là giáo viên, đáng lẽ nên tránh xa rắc rối thì hơn?
Giáo viên Trương không biết rằng Hứa Chi Hạ đã từng trải qua bắt nạt trong trường học và gặp phải những giáo viên thờ ơ khiến cô phải trải qua một quãng thời gian khó khăn và u tối.
Bây giờ cô đã trưởng thành, không còn là cô bé ngây thơ như trước nữa.
Cô sẽ không làm ngơ.
Giáo viên Trương không còn cách nào khác, đành nói:
“Tôi sẽ xử lý chuyện này cẩn thận.”
Hứa Chi Hạ sợ giáo viên Trương chỉ đang nói qua loa, vì thế cô lấy điện thoại ra: “Em để lại thông tin liên lạc của mình đi.”
Hoàng Đinh lấy điện thoại ra, hai người trao đổi số điện thoại.
Mọi chuyện tạm thời dừng lại.
Hứa Chi Hạ đi về phía bãi đỗ xe.
Chưa đến bãi đỗ xe, Tiêu Dã đã đi từ phía đối diện.
Anh mặc đồ đen, tay cầm một túi nhỏ.
Khi lại gần Hứa Chi Hạ mới nhìn rõ, Tiêu Dã đang cầm một ly sữa đậu nành nướng.
Tiêu Dã đứng trước mặt Hứa Chi Hạ, cơ thể cao lớn chắn hết ánh nắng.
Anh cắm ống hút vào đưa cho cô.
Hứa Chi Hạ không nhận ngay lập tức.
Tiêu Dã hơi cúi đầu: “Sao thế? Giờ không thích uống nữa à?”
Hứa Chi Hạ ngẩng đầu nhìn Tiêu Dã, giọng nhẹ nhàng: “Thích.”
Cô đưa tay nhận lấy.
Hai người sánh vai đi về phía trước.
Hứa Chi Hạ hút một ngụm sữa, hỏi:
“Tiêu Dã, anh và Hoàng Đinh có quen không?”
Tiêu Dã dường như không bất ngờ khi Hứa Chi Hạ nhắc đến cái tên đó: “Em gặp con bé rồi à?”
Hứa Chi Hạ nắm chặt ly sữa:
“Em ấy hình như bị bắt nạt.”
Tiêu Dã nhíu mày:
“Làm sao thế?”
Hứa Chi Hạ không uống sữa nữa, cầm chặt ly trong tay, nói thật:
“Hôm nay em ấy không có bảng màu, không phải là quên mang mà nói rằng bị rơi mất. Tôi bảo em ấy mượn bạn nhưng em ấy không mượn, những bạn bên cạnh cũng không chủ động cho mượn.”
Tiêu Dã nghe đến đây:
“Bị cô lập?”
Hứa Chi Hạ thở dài:
“Sau đó khi nộp bài, có một cô bạn cùng phòng cố tình sơn lớp sơn trắng ở mặt sau bài của em ấy, muốn làm hỏng bài của em ấy. Em ấy cũng nói, cô bạn này ở ký túc xá luôn dẫn đầu việc cô lập em ấy.”
Tiêu Dã nheo mắt:
“Chả trách gần đây con bé cứ nói sẽ ngủ ở quán bar, không chịu về ký túc xá.”
Hứa Chi Hạ liếc Tiêu Dã, nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt anh là thật.
Cô hít một hơi rồi nói tiếp:
“Chuyện như thế xảy ra, không ai trong lớp lại gần hay an ủi em ấy mà ngược lại còn tụ tập lại và thì thầm nói xấu em ấy.”
Tiêu Dã suy nghĩ một chút rồi mở cửa xe:
“Lát nữa anh sẽ hỏi thăm tình hình của con bé”.
Hứa Chi Hạ ngồi vào xe, đợi Tiêu Dã lên xe rồi hỏi:
“Anh chỉ là ông chủ của em ấy, em ấy có nói với anh không?”
Tiêu Dã không cần suy nghĩ: “Có.”
Hứa Chi Hạ đặt ly sữa lên đùi, bình tĩnh nói: “Tôi muốn về nhà.”
Tiêu Dã nhìn qua gương chiếu hậu rồi lái xe ra khỏi bãi đỗ:
“Không phải chúng ta đi ăn trước à?”
Hứa Chi Hạ lặp lại: “Tôi muốn về nhà.”
Xe quay đầu, ra khỏi bãi đỗ xe.
Tiêu Dã liếc nhìn Hứa Chi Hạ, không hiểu: “Có chuyện gì à?”
Hứa Chi Hạ không trả lời.
Tiêu Dã lại nhìn Hứa Chi Hạ: “Hả?”
Hứa Chi Hạ vẫn im lặng.
Cuối cùng, Tiêu Dã nhận ra cảm xúc của Hứa Chi Hạ không ổn, quay tay lái đỗ xe bên đường, tháo dây an toàn rồi nghiêng người qua, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
Hứa Chi Hạ ngồi thẳng, không nhìn anh:
“Anh về quán bar trước đi, hỏi Hoàng Đinh chuyện của em ấy trước, chuyện của em ấy quan trọng hơn.”
Tiêu Dã vẫn tưởng Hứa Chi Hạ lo lắng cho Hoàng Đinh:
“Không sao đâu, anh có thể gọi điện hỏi sau, hoặc ngày mai quay lại.”
Ngày mai quay lại…
Hứa Chi Hạ hít một hơi dài:
“Anh đúng là ông chủ tốt!”
Tiêu Dã:
“Cũng coi như là em gái, không có gì đâu”.
Hứa Chi Hạ:
“Anh thật sự thích nhận người khác làm em gái, còn phải là một em gái học vẽ nữa!”
Tiêu Dã nhướng mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Chi Hạ đang tức giận.
Cả không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Tiêu Dã đưa tay nhẹ nhàng véo má Hứa Chi Hạ:
“Em ghen hả?”
Hứa Chi Hạ tim đập nhanh một nhịp.
Không khí trong xe lạnh mát từ điều hòa.
Ánh nắng chiếu vào trong xe, rơi lên mặt cô, hơi ấm.
Hứa Chi Hạ động tác nhanh chóng, đặt ly sữa vào chỗ để ly giữa ghế, rồi nghiêng người kéo cửa xe.
Cô thậm chí còn chưa tháo dây an toàn.
Tiêu Dã “chậc” một tiếng, tay anh vòng quanh cánh tay Hứa Chi Hạ:
“Tổ tông! Tổ tông! Tổ tông của anh!”
Tiêu Dã thật sự chịu không nổi:
“Tiểu tổ tông, nghe anh nói được không?”
Hứa Chi Hạ vẫn nắm lấy tay nắm cửa, dáng vẻ như đang đe dọa trẻ con.
Tiêu Dã kéo tay Hứa Chi Hạ, bàn tay mềm mại như bơ:
“Còn nhớ bà Tần ở đối diện không?”
Hứa Chi Hạ: “…”
Tiêu Dã: “Chồng bà ấy tên gì?”
Hứa Chi Hạ nghĩ mãi một lúc, cuối cùng mới nhớ ra là ông chủ nhà, ông Hoàng.
Hứa Chi Hạ quay lại nhìn Tiêu Dã: “Hoàng Đinh là…”
Tiêu Dã:
“Cháu gái của bà Tần”
Hứa Chi Hạ thắc mắc:
“Không phải gia đình con trai bà ấy đang sống ở nước ngoài sao?”
Tiêu Dã: “Ly hôn rồi, vụ kiện kéo dài nhiều năm, rất ồn ào. Hoàng Đinh không chịu nổi mới quay về nước, bà Đinh mất vào tháng 5. Bây giờ Hoàng Đinh chỉ còn một mình ở đây nên nếu có thể giúp đỡ thì anh sẽ giúp.”
Hứa Chi Hạ buông tay khỏi tay nắm cửa, nhẹ nhàng cắn môi dưới.
Tiêu Dã khẽ mỉm cười: “Sao lại dễ thương thế, hả?”
Hứa Chi Hạ mặt đỏ bừng quay đi.
Tiêu Dã không ngại mất mặt: “Bảo bối, cho anh một danh phận được không?”
Đôi môi đầy đặn của Hứa Chi Hạ hơi mở ra rồi lại khép lại, đôi mắt tròn xoe chớp chớp.
Dáng vẻ e thẹn và bối rối của Hứa Chi Hạ phản chiếu rõ ràng trong kính xe.
Tiêu Dã nhìn thấy tất cả, trong lòng bùng lên ngọn lửa, khiến trái tim anh ngứa ngáy khó chịu. Anh không bỏ lỡ cơ hội, nói ngay: “Yêu đương, bạn trai, được không?”
Hứa Chi Hạ ngừng lại vài giây, nuốt một ngụm nước bọt: “Anh nói không yêu thì là không yêu, bây giờ nói muốn yêu thì phải yêu à?”
Câu cuối cùng, giọng điệu của cô trượt xuống, có chút tủi thân.
Tiêu Dã trong lòng thầm thở dài, cảm thấy trái tim mềm nhũn và chua xót.
Anh từ từ đưa tay, vuốt tóc của Hứa Chi Hạ: “Vậy khi nào em muốn yêu thì chúng ta sẽ yêu, được không?”
Hứa Chi Hạ không đáp.
Tiêu Dã lại nói: “Từ nay về sau, tất cả đều nghe em.”
Hứa Chi Hạ im lặng.
Tiêu Dã lại nói: “Bây giờ, chúng ta đi ăn nhé?”
Hứa Chi Hạ hơi lưỡng lự, rồi thả lỏng tay: “Được.”
Tiêu Dã đưa cho cô ly sữa, đặt ống hút vào miệng cô.
Hứa Chi Hạ dùng hai tay cầm lấy, hút một ngụm, nhai thạch trong ly sữa, má cô hơi phồng lên.
Tiêu Dã kéo dây an toàn rồi cài lại, nhìn cô mà không kiềm chế được nụ cười: “Bảo bối, trước đây em đâu có như thế này!”
Hứa Chi Hạ xấu hổ, tai cô hơi đỏ: “Em luôn như thế!”
(Lúc này Hứa Chi Hạ đã thể hiện sự ghen tuông của mình ra, thật ra là nội tâm đã đồng ý làm lành với Tiêu Dã rồi nhưng ngoài mặt vẫn chưa chính thức thôi. Vì thế xưng hô bắt đầu chuyển sang em-anh chứ không phải tôi-anh như lúc còn giận)
“Đúng vậy.” Tiêu Dã kéo dài âm điệu, khởi động xe lại, “Lúc nào cũng đáng yêu như thế.”
Hứa Chi Hạ trong miệng lẩm bẩm: “Trước đây anh cũng không như thế.”
Thực ra, cô tự nhận mình luôn như thế.
Cô rất dễ ghen.
Đã từng ghen rất nhiều lần.
Hoàng Mai, Vũ Tiểu Tiểu, Ngô Thanh Nhã, Hoàng Đinh…
Thậm chí là những cô gái xinh đẹp trong quán bar hay những thí sinh nữ trong kỳ thi ở Bắc Đô muốn trao đổi thông tin liên lạc…
Trước đây, cô chỉ không dám thể hiện ra thôi…
Tiêu Dã luôn quan tâm đến chuyện của Hoàng Đinh, thậm chí còn gặp thầy cô và cố vấn ở trường với tư cách là người giám hộ.
Hoàng Đinh thực sự bị bắt nạt.
Ngay từ khi cô ấy vào học với tư cách là thí sinh nước ngoài.
Sau đó, chuyện dần biến thành những lời đồn thổi.
Tiếp theo là sự cô lập công khai và những trò bắt nạt ngầm.
Hoàng Đinh trước đây cũng bị bắt nạt khi học ở nước ngoài. Theo lời cô ấy nói thì: “Không sao đâu, dù sao thì chẳng ai để ý, nếu cô ấy thực sự chọc giận tôi, tôi sẽ cùng cô ta xuống vực.”
Lời nói của một cô gái trẻ chưa hiểu chuyện, nhưng lại buộc người ta phải chú ý.
Chuyện của Hoàng Đinh khiến Hứa Chi Hạ nhớ lại quá khứ của mình, cộng thêm việc gần đây cô thấy nhiều vụ bạo lực học đường trên mạng xã hội, Hứa Chi Hạ quyết định thêm vào hai tác phẩm vào triển lãm, cũng hy vọng qua trải nghiệm của bản thân có thể kêu gọi sự chú ý của xã hội đến vấn đề bạo lực học đường.
Hứa Chi Hạ đã tìm gặp Lê Thư Ninh để trao đổi ý tưởng, lần đầu tiên bị từ chối thẳng thừng.
Hứa Chi Hạ không bỏ cuộc, lại tìm gặp Lê Thư Ninh.
Lê Thư Ninh đang họp, Hứa Chi Hạ đợi ở ngoài.
Đến hơn 10 giờ tối.
Tiêu Dã: [Khi nào xong nói anh.]
Hứa Chi Hạ nhìn qua cuộc họp vẫn tiếp tục: [Không biết khi nào mới xong, ở bảo tàng có tài xế, anh không cần lo cho em.]
Tiêu Dã: [Em không cần lo cho anh]
Hứa Chi Hạ: ….
Cửa phòng họp mở.
Lê Thư Ninh dẫn đầu bước ra, nhìn thấy Hứa Chi Hạ có chút ngạc nhiên: “Chi Hạ, sao em lại ở đây?”
Hứa Chi Hạ: “Vẫn là chuyện lần trước.”
Lê Thư Ninh kiên nhẫn giải thích: “Chi Hạ, tôi không đồng ý không phải vì vấn đề nhân lực hay vật lực, mà là vì hiện tại em vẫn đang trong giai đoạn lên ý tưởng, tác phẩm chỉ ở trong đầu em, cần thời gian, em có thể bảo đảm…”
“Tôi có thể!” Hứa Chi Hạ lập tức cắt ngang, nói: “Tôi thật sự có thể, không phải là cố tỏ ra mạnh mẽ, cũng không phải nhất thời bốc đồng, tôi biết khả năng của mình, tôi có thể làm được, vì vậy mong anh tin tôi! Anh Lê, đây là triển lãm cá nhân đầu tiên của tôi trong cuộc đời, ngoài việc nghe theo kế hoạch của công ty, tôi thật sự hy vọng có thể trình bày một phần nội tâm của mình!”
Hứa Chi Hạ lý luận đầy tình cảm và lý trí.
Lê Thư Ninh không thể phản bác: “Nếu không làm được, đừng ép mình quá, có vấn đề gì hãy kịp thời báo với tôi, tôi sẽ sắp xếp.”
Hứa Chi Hạ: “Tôi thật sự có thể! Cảm ơn anh, anh Lê!”
Lê Thư Ninh nhìn đồng hồ: “Muộn rồi, để tôi đưa em về.”
Hứa Chi Hạ định từ chối.
Lê Thư Ninh: “Nhân tiện em mô tả lại cho tôi một chút về ý tưởng của em.”
Hứa Chi Hạ gật đầu.
Lê Thư Ninh giao phó vài câu cho thư ký rồi quay lại nói với Hứa Chi Hạ: “Chúng ta đi thôi.”
Hứa Chi Hạ bước theo Lê Thư Ninh, lấy điện thoại ra.
Hứa Chi Hạ: [Em sẽ tự về.]
Tiêu Dã: [Bây giờ?]
Hứa Chi Hạ: [Ừ.]
Cửa thang máy mở, Lê Thư Ninh nghiêng người, đưa tay chặn cửa thang máy: “Chi Hạ, tôi phải nhắc lại lần nữa, triển lãm của em còn 52 ngày nữa…”
Hứa Chi Hạ cất điện thoại vào túi, bước vào thang máy, trò chuyện cùng Lê Thư Ninh.
Tài xế của Lê Thư Ninh đã đậu xe trước cổng bảo tàng.
Hứa Chi Hạ đi cùng Lê Thư Ninh ra ngoài, đi cạnh nhau.
Tài xế mở cửa xe cho họ.
Hứa Chi Hạ vừa định lên xe thì bỗng dừng lại, quay đầu.
Ánh mắt giao nhau.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn đường lặng lẽ tỏa sáng, đêm tối nhuốm một màu vàng mờ dịu.
Tiêu Dã đứng đó, dáng người cao ráo, thẳng tắp, mặc áo đen quần đen, hòa lẫn vào bóng tối.
Tiêu Dã bước đến.
Ánh mắt sâu thẳm của anh lướt qua, nhìn về phía Lê Thư Ninh. Anh đưa tay: “Anh Lê, lâu rồi không gặp.”
Lê Thư Ninh cũng đưa tay: “Lâu rồi không gặp.”
Ngay sau đó Lê Thư Ninh buông tay nhìn về phía Hứa Chi Hạ: “Chi Hạ, chúng ta còn chưa nói xong.”
Lẽ ra, cô chỉ là một người đến trường nửa ngày vì công việc, thậm chí còn không phải là giáo viên, đáng lẽ nên tránh xa rắc rối thì hơn?
Giáo viên Trương không biết rằng Hứa Chi Hạ đã từng trải qua bắt nạt trong trường học và gặp phải những giáo viên thờ ơ khiến cô phải trải qua một quãng thời gian khó khăn và u tối.
Bây giờ cô đã trưởng thành, không còn là cô bé ngây thơ như trước nữa.
Cô sẽ không làm ngơ.
Giáo viên Trương không còn cách nào khác, đành nói:
“Tôi sẽ xử lý chuyện này cẩn thận.”
Hứa Chi Hạ sợ giáo viên Trương chỉ đang nói qua loa, vì thế cô lấy điện thoại ra: “Em để lại thông tin liên lạc của mình đi.”
Hoàng Đinh lấy điện thoại ra, hai người trao đổi số điện thoại.
Mọi chuyện tạm thời dừng lại.
Hứa Chi Hạ đi về phía bãi đỗ xe.
Chưa đến bãi đỗ xe, Tiêu Dã đã đi từ phía đối diện.
Anh mặc đồ đen, tay cầm một túi nhỏ.
Khi lại gần Hứa Chi Hạ mới nhìn rõ, Tiêu Dã đang cầm một ly sữa đậu nành nướng.
Tiêu Dã đứng trước mặt Hứa Chi Hạ, cơ thể cao lớn chắn hết ánh nắng.
Anh cắm ống hút vào đưa cho cô.
Hứa Chi Hạ không nhận ngay lập tức.
Tiêu Dã hơi cúi đầu: “Sao thế? Giờ không thích uống nữa à?”
Hứa Chi Hạ ngẩng đầu nhìn Tiêu Dã, giọng nhẹ nhàng: “Thích.”
Cô đưa tay nhận lấy.
Hai người sánh vai đi về phía trước.
Hứa Chi Hạ hút một ngụm sữa, hỏi:
“Tiêu Dã, anh và Hoàng Đinh có quen không?”
Tiêu Dã dường như không bất ngờ khi Hứa Chi Hạ nhắc đến cái tên đó: “Em gặp con bé rồi à?”
Hứa Chi Hạ nắm chặt ly sữa:
“Em ấy hình như bị bắt nạt.”
Tiêu Dã nhíu mày:
“Làm sao thế?”
Hứa Chi Hạ không uống sữa nữa, cầm chặt ly trong tay, nói thật:
“Hôm nay em ấy không có bảng màu, không phải là quên mang mà nói rằng bị rơi mất. Tôi bảo em ấy mượn bạn nhưng em ấy không mượn, những bạn bên cạnh cũng không chủ động cho mượn.”
Tiêu Dã nghe đến đây:
“Bị cô lập?”
Hứa Chi Hạ thở dài:
“Sau đó khi nộp bài, có một cô bạn cùng phòng cố tình sơn lớp sơn trắng ở mặt sau bài của em ấy, muốn làm hỏng bài của em ấy. Em ấy cũng nói, cô bạn này ở ký túc xá luôn dẫn đầu việc cô lập em ấy.”
Tiêu Dã nheo mắt:
“Chả trách gần đây con bé cứ nói sẽ ngủ ở quán bar, không chịu về ký túc xá.”
Hứa Chi Hạ liếc Tiêu Dã, nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt anh là thật.
Cô hít một hơi rồi nói tiếp:
“Chuyện như thế xảy ra, không ai trong lớp lại gần hay an ủi em ấy mà ngược lại còn tụ tập lại và thì thầm nói xấu em ấy.”
Tiêu Dã suy nghĩ một chút rồi mở cửa xe:
“Lát nữa anh sẽ hỏi thăm tình hình của con bé”.
Hứa Chi Hạ ngồi vào xe, đợi Tiêu Dã lên xe rồi hỏi:
“Anh chỉ là ông chủ của em ấy, em ấy có nói với anh không?”
Tiêu Dã không cần suy nghĩ: “Có.”
Hứa Chi Hạ đặt ly sữa lên đùi, bình tĩnh nói: “Tôi muốn về nhà.”
Tiêu Dã nhìn qua gương chiếu hậu rồi lái xe ra khỏi bãi đỗ:
“Không phải chúng ta đi ăn trước à?”
Hứa Chi Hạ lặp lại: “Tôi muốn về nhà.”
Xe quay đầu, ra khỏi bãi đỗ xe.
Tiêu Dã liếc nhìn Hứa Chi Hạ, không hiểu: “Có chuyện gì à?”
Hứa Chi Hạ không trả lời.
Tiêu Dã lại nhìn Hứa Chi Hạ: “Hả?”
Hứa Chi Hạ vẫn im lặng.
Cuối cùng, Tiêu Dã nhận ra cảm xúc của Hứa Chi Hạ không ổn, quay tay lái đỗ xe bên đường, tháo dây an toàn rồi nghiêng người qua, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
Hứa Chi Hạ ngồi thẳng, không nhìn anh:
“Anh về quán bar trước đi, hỏi Hoàng Đinh chuyện của em ấy trước, chuyện của em ấy quan trọng hơn.”
Tiêu Dã vẫn tưởng Hứa Chi Hạ lo lắng cho Hoàng Đinh:
“Không sao đâu, anh có thể gọi điện hỏi sau, hoặc ngày mai quay lại.”
Ngày mai quay lại…
Hứa Chi Hạ hít một hơi dài:
“Anh đúng là ông chủ tốt!”
Tiêu Dã:
“Cũng coi như là em gái, không có gì đâu”.
Hứa Chi Hạ:
“Anh thật sự thích nhận người khác làm em gái, còn phải là một em gái học vẽ nữa!”
Tiêu Dã nhướng mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Chi Hạ đang tức giận.
Cả không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Tiêu Dã đưa tay nhẹ nhàng véo má Hứa Chi Hạ:
“Em ghen hả?”
Hứa Chi Hạ tim đập nhanh một nhịp.
Không khí trong xe lạnh mát từ điều hòa.
Ánh nắng chiếu vào trong xe, rơi lên mặt cô, hơi ấm.
Hứa Chi Hạ động tác nhanh chóng, đặt ly sữa vào chỗ để ly giữa ghế, rồi nghiêng người kéo cửa xe.
Cô thậm chí còn chưa tháo dây an toàn.
Tiêu Dã “chậc” một tiếng, tay anh vòng quanh cánh tay Hứa Chi Hạ:
“Tổ tông! Tổ tông! Tổ tông của anh!”
Tiêu Dã thật sự chịu không nổi:
“Tiểu tổ tông, nghe anh nói được không?”
Hứa Chi Hạ vẫn nắm lấy tay nắm cửa, dáng vẻ như đang đe dọa trẻ con.
Tiêu Dã kéo tay Hứa Chi Hạ, bàn tay mềm mại như bơ:
“Còn nhớ bà Tần ở đối diện không?”
Hứa Chi Hạ: “…”
Tiêu Dã: “Chồng bà ấy tên gì?”
Hứa Chi Hạ nghĩ mãi một lúc, cuối cùng mới nhớ ra là ông chủ nhà, ông Hoàng.
Hứa Chi Hạ quay lại nhìn Tiêu Dã: “Hoàng Đinh là…”
Tiêu Dã:
“Cháu gái của bà Tần”
Hứa Chi Hạ thắc mắc:
“Không phải gia đình con trai bà ấy đang sống ở nước ngoài sao?”
Tiêu Dã: “Ly hôn rồi, vụ kiện kéo dài nhiều năm, rất ồn ào. Hoàng Đinh không chịu nổi mới quay về nước, bà Đinh mất vào tháng 5. Bây giờ Hoàng Đinh chỉ còn một mình ở đây nên nếu có thể giúp đỡ thì anh sẽ giúp.”
Hứa Chi Hạ buông tay khỏi tay nắm cửa, nhẹ nhàng cắn môi dưới.
Tiêu Dã khẽ mỉm cười: “Sao lại dễ thương thế, hả?”
Hứa Chi Hạ mặt đỏ bừng quay đi.
Tiêu Dã không ngại mất mặt: “Bảo bối, cho anh một danh phận được không?”
Đôi môi đầy đặn của Hứa Chi Hạ hơi mở ra rồi lại khép lại, đôi mắt tròn xoe chớp chớp.
Dáng vẻ e thẹn và bối rối của Hứa Chi Hạ phản chiếu rõ ràng trong kính xe.
Tiêu Dã nhìn thấy tất cả, trong lòng bùng lên ngọn lửa, khiến trái tim anh ngứa ngáy khó chịu. Anh không bỏ lỡ cơ hội, nói ngay: “Yêu đương, bạn trai, được không?”
Hứa Chi Hạ ngừng lại vài giây, nuốt một ngụm nước bọt: “Anh nói không yêu thì là không yêu, bây giờ nói muốn yêu thì phải yêu à?”
Câu cuối cùng, giọng điệu của cô trượt xuống, có chút tủi thân.
Tiêu Dã trong lòng thầm thở dài, cảm thấy trái tim mềm nhũn và chua xót.
Anh từ từ đưa tay, vuốt tóc của Hứa Chi Hạ: “Vậy khi nào em muốn yêu thì chúng ta sẽ yêu, được không?”
Hứa Chi Hạ không đáp.
Tiêu Dã lại nói: “Từ nay về sau, tất cả đều nghe em.”
Hứa Chi Hạ im lặng.
Tiêu Dã lại nói: “Bây giờ, chúng ta đi ăn nhé?”
Hứa Chi Hạ hơi lưỡng lự, rồi thả lỏng tay: “Được.”
Tiêu Dã đưa cho cô ly sữa, đặt ống hút vào miệng cô.
Hứa Chi Hạ dùng hai tay cầm lấy, hút một ngụm, nhai thạch trong ly sữa, má cô hơi phồng lên.
Tiêu Dã kéo dây an toàn rồi cài lại, nhìn cô mà không kiềm chế được nụ cười: “Bảo bối, trước đây em đâu có như thế này!”
Hứa Chi Hạ xấu hổ, tai cô hơi đỏ: “Em luôn như thế!”
(Lúc này Hứa Chi Hạ đã thể hiện sự ghen tuông của mình ra, thật ra là nội tâm đã đồng ý làm lành với Tiêu Dã rồi nhưng ngoài mặt vẫn chưa chính thức thôi. Vì thế xưng hô bắt đầu chuyển sang em-anh chứ không phải tôi-anh như lúc còn giận)
“Đúng vậy.” Tiêu Dã kéo dài âm điệu, khởi động xe lại, “Lúc nào cũng đáng yêu như thế.”
Hứa Chi Hạ trong miệng lẩm bẩm: “Trước đây anh cũng không như thế.”
Thực ra, cô tự nhận mình luôn như thế.
Cô rất dễ ghen.
Đã từng ghen rất nhiều lần.
Hoàng Mai, Vũ Tiểu Tiểu, Ngô Thanh Nhã, Hoàng Đinh…
Thậm chí là những cô gái xinh đẹp trong quán bar hay những thí sinh nữ trong kỳ thi ở Bắc Đô muốn trao đổi thông tin liên lạc…
Trước đây, cô chỉ không dám thể hiện ra thôi…
Tiêu Dã luôn quan tâm đến chuyện của Hoàng Đinh, thậm chí còn gặp thầy cô và cố vấn ở trường với tư cách là người giám hộ.
Hoàng Đinh thực sự bị bắt nạt.
Ngay từ khi cô ấy vào học với tư cách là thí sinh nước ngoài.
Sau đó, chuyện dần biến thành những lời đồn thổi.
Tiếp theo là sự cô lập công khai và những trò bắt nạt ngầm.
Hoàng Đinh trước đây cũng bị bắt nạt khi học ở nước ngoài. Theo lời cô ấy nói thì: “Không sao đâu, dù sao thì chẳng ai để ý, nếu cô ấy thực sự chọc giận tôi, tôi sẽ cùng cô ta xuống vực.”
Lời nói của một cô gái trẻ chưa hiểu chuyện, nhưng lại buộc người ta phải chú ý.
Chuyện của Hoàng Đinh khiến Hứa Chi Hạ nhớ lại quá khứ của mình, cộng thêm việc gần đây cô thấy nhiều vụ bạo lực học đường trên mạng xã hội, Hứa Chi Hạ quyết định thêm vào hai tác phẩm vào triển lãm, cũng hy vọng qua trải nghiệm của bản thân có thể kêu gọi sự chú ý của xã hội đến vấn đề bạo lực học đường.
Hứa Chi Hạ đã tìm gặp Lê Thư Ninh để trao đổi ý tưởng, lần đầu tiên bị từ chối thẳng thừng.
Hứa Chi Hạ không bỏ cuộc, lại tìm gặp Lê Thư Ninh.
Lê Thư Ninh đang họp, Hứa Chi Hạ đợi ở ngoài.
Đến hơn 10 giờ tối.
Tiêu Dã: [Khi nào xong nói anh.]
Hứa Chi Hạ nhìn qua cuộc họp vẫn tiếp tục: [Không biết khi nào mới xong, ở bảo tàng có tài xế, anh không cần lo cho em.]
Tiêu Dã: [Em không cần lo cho anh]
Hứa Chi Hạ: ….
Cửa phòng họp mở.
Lê Thư Ninh dẫn đầu bước ra, nhìn thấy Hứa Chi Hạ có chút ngạc nhiên: “Chi Hạ, sao em lại ở đây?”
Hứa Chi Hạ: “Vẫn là chuyện lần trước.”
Lê Thư Ninh kiên nhẫn giải thích: “Chi Hạ, tôi không đồng ý không phải vì vấn đề nhân lực hay vật lực, mà là vì hiện tại em vẫn đang trong giai đoạn lên ý tưởng, tác phẩm chỉ ở trong đầu em, cần thời gian, em có thể bảo đảm…”
“Tôi có thể!” Hứa Chi Hạ lập tức cắt ngang, nói: “Tôi thật sự có thể, không phải là cố tỏ ra mạnh mẽ, cũng không phải nhất thời bốc đồng, tôi biết khả năng của mình, tôi có thể làm được, vì vậy mong anh tin tôi! Anh Lê, đây là triển lãm cá nhân đầu tiên của tôi trong cuộc đời, ngoài việc nghe theo kế hoạch của công ty, tôi thật sự hy vọng có thể trình bày một phần nội tâm của mình!”
Hứa Chi Hạ lý luận đầy tình cảm và lý trí.
Lê Thư Ninh không thể phản bác: “Nếu không làm được, đừng ép mình quá, có vấn đề gì hãy kịp thời báo với tôi, tôi sẽ sắp xếp.”
Hứa Chi Hạ: “Tôi thật sự có thể! Cảm ơn anh, anh Lê!”
Lê Thư Ninh nhìn đồng hồ: “Muộn rồi, để tôi đưa em về.”
Hứa Chi Hạ định từ chối.
Lê Thư Ninh: “Nhân tiện em mô tả lại cho tôi một chút về ý tưởng của em.”
Hứa Chi Hạ gật đầu.
Lê Thư Ninh giao phó vài câu cho thư ký rồi quay lại nói với Hứa Chi Hạ: “Chúng ta đi thôi.”
Hứa Chi Hạ bước theo Lê Thư Ninh, lấy điện thoại ra.
Hứa Chi Hạ: [Em sẽ tự về.]
Tiêu Dã: [Bây giờ?]
Hứa Chi Hạ: [Ừ.]
Cửa thang máy mở, Lê Thư Ninh nghiêng người, đưa tay chặn cửa thang máy: “Chi Hạ, tôi phải nhắc lại lần nữa, triển lãm của em còn 52 ngày nữa…”
Hứa Chi Hạ cất điện thoại vào túi, bước vào thang máy, trò chuyện cùng Lê Thư Ninh.
Tài xế của Lê Thư Ninh đã đậu xe trước cổng bảo tàng.
Hứa Chi Hạ đi cùng Lê Thư Ninh ra ngoài, đi cạnh nhau.
Tài xế mở cửa xe cho họ.
Hứa Chi Hạ vừa định lên xe thì bỗng dừng lại, quay đầu.
Ánh mắt giao nhau.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn đường lặng lẽ tỏa sáng, đêm tối nhuốm một màu vàng mờ dịu.
Tiêu Dã đứng đó, dáng người cao ráo, thẳng tắp, mặc áo đen quần đen, hòa lẫn vào bóng tối.
Tiêu Dã bước đến.
Ánh mắt sâu thẳm của anh lướt qua, nhìn về phía Lê Thư Ninh. Anh đưa tay: “Anh Lê, lâu rồi không gặp.”
Lê Thư Ninh cũng đưa tay: “Lâu rồi không gặp.”
Ngay sau đó Lê Thư Ninh buông tay nhìn về phía Hứa Chi Hạ: “Chi Hạ, chúng ta còn chưa nói xong.”