Mùa Hè Hoang Dã - Toàn Nhị
Chương 148
Triển lãm quốc tế đang được chuẩn bị một cách ngăn nắp.
Hứa Chi Hạ vẫn nhắn tin cho Tiêu Dã, chia sẻ những câu chuyện thường nhật.
Tiêu Dã không phải tin nhắn nào cũng trả lời, thậm chí, tần suất hồi đáp ngày càng ít đi.
Hứa Chi Hạ cũng không còn gọi điện nữa.
Cô tự nhủ với bản thân:
Đừng suy nghĩ lung tung.
Đừng nghĩ nhiều.
Chỉ cần về nhà, mọi thứ sẽ ổn.
Thời gian trôi nhanh đến cuối tháng 3, giai đoạn cuối cùng của việc chuẩn bị triển lãm quốc tế.
Ban đêm, Hứa Chi Hạ được nhân viên gọi xuống khu vực kho của triển lãm để kiểm tra danh sách lần cuối.
Xong việc cô gập máy tính lại, nói bằng tiếng Anh: “Cảm ơn anh, thật vất vả rồi.”
Người đàn ông da trắng cúi thấp nhìn cô, lịch sự mời mọc: “Tối nay thật lãng mạn, em có muốn đi uống chút gì không?”
Nghe vậy, Hứa Chi Hạ cụp mi mắt, nhất thời thất thần.
Cô chợt nhớ đến Tiêu Dã.
Nhớ cách anh không cho cô uống rượu, rất để ý, rất lo lắng mỗi khi cô uống.
Những ký ức ấy thật ấm áp.
Bỗng một bóng đen đổ xuống.
Hứa Chi Hạ chưa kịp phản ứng thì bị người đàn ông da trắng ôm lấy, giọng nói ám muội: “Cần suy nghĩ lâu đến vậy sao? Hoặc… em muốn ghé qua nhà anh không?”
“Không! Không! Không!” Hứa Chi Hạ liên tục phủ nhận, dùng máy tính trong tay đẩy ra: “Anh hiểu lầm rồi! Tôi có bạn trai!!”
Cô cố gắng đẩy anh ta ra, người đàn ông lùi lại một bước.
Hứa Chi Hạ quay người cầm túi máy tính, không thèm xếp máy vào mà rảo bước rời đi.
Tiếng giày cao gót 4 cm gõ xuống sàn đá trong kho phát ra âm thanh lách cách lách cách.
Kho nằm ở tầng hầm B1.
Bên ngoài kho là một hành lang dài vắng lặng, hai bên là tường cao phủ dấu vết thời gian, ánh sáng từ đèn tường nhạt nhòa, chỉ có chiếc đèn chùm trước cửa thang máy là sáng rực.
Hành lang được trải thảm hoa văn, giày cao gót giẫm lên không phát ra âm thanh, giày da cũng vậy.
Hứa Chi Hạ nhìn chằm chằm vào ánh sáng từ chiếc đèn chùm, bước chân vội vã.
“Cô Hứa!” Một giọng nói từ phía sau vang lên.
Hứa Chi Hạ không đáp, bước đi càng nhanh.
Bất ngờ, một cánh tay đàn ông siết lấy eo cô mạnh mẽ kéo cô lại.
Hứa Chi Hạ rơi vào một vòng tay, hoảng loạn giãy giụa: “Anh hiểu lầm rồi! Thưa anh! Anh thực sự hiểu lầm rồi!!”
Người đàn ông không buông cô ra, mà còn kéo cô vào một cái ôm chặt hơn: “Nghe nói em còn đang học? Anh có thể cho em rất nhiều tài nguyên, vượt xa trí tưởng tượng của em!”
Hứa Chi Hạ đáp mạnh mẽ: “Tôi không cần! Xin hãy buông tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát tố cáo anh quấy rối—”
“Không!” Người đàn ông ngắt lời bằng một tiếng suỵt, “Đừng từ chối tấm chân tình của anh.”
Nói xong, hắn cúi xuống định hôn cô.
Hứa Chi Hạ sợ hãi quay mặt đi, vừa đẩy ra vừa hét lên: “Không! Cứu tôi! Đừng—”
Tiếng hét kinh hoàng của cô vang vọng trong hành lang, cuối cùng tan biến trong im lặng.
Người đàn ông dùng một tay giữ chặt eo cô, tay kia bịt miệng cô lại.
Hứa Chi Hạ trợn tròn mắt, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Cô cào cấu, vung vẩy, đạp chân… tất cả đều vô ích.
Ánh sáng từ chiếc đèn chùm nhòe đi trong dòng nước mắt, ngày càng xa dần.
Rầm! Cánh cửa kho đóng sầm lại.
Hành lang chỉ còn lại một chiếc giày cao gót, một chiếc máy tính xách tay và túi đựng máy tính màu đen.
Bên trong kho.
Người đàn ông buông tay khỏi miệng Hứa Chi Hạ, cô hít thở dồn dập.
Cơ thể cô bị đè chặt xuống bàn làm việc không thể động đậy.
Hứa Chi Hạ khóc lóc, gào thét đến khản giọng.
Áo ngoài bị xé toạc, khuôn mặt hắn áp sát vào ngực cô.
Trong hoảng loạn, Hứa Chi Hạ vơ được một vật gì đó và mạnh tay đập vào đầu người đàn ông.
Hắn hét lên đau đớn.
Cô nhân cơ hội trượt xuống khỏi bàn, chạy ra ngoài.
Người đàn ông đuổi theo, hét lên một câu gì đó bằng tiếng nước ngoài mà cô không hiểu.
Hứa Chi Hạ không quay đầu, ánh mắt dán chặt vào chiếc đèn chùm, chạy thục mạng về phía trước.
Dưới ánh đèn, bóng dáng một người lướt qua bước ra từ thang máy.
Hứa Chi Hạ không kịp nhìn rõ là ai, vừa khóc vừa hét bằng tiếng Anh: “Cứu tôi! Làm ơn giúp tôi—”
Lê Thư Ninh đang ở tầng hai điều chỉnh lần cuối cho triển lãm, nghe nói Hứa Chi Hạ ở tầng hầm kiểm tra danh sách nên xuống xem.
Thấy Hứa Chi Hạ chạy nhào đến trong bộ dạng thảm hại, anh lập tức lao đến.
Hứa Chi Hạ ban đầu cũng sợ người xuất hiện bất ngờ này. Đến khi nhìn rõ là Lê Thư Ninh, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống thảm, run giọng nói bằng tiếng Trung:
“Lê… anh Lê.”
Người đàn ông da trắng đuổi tới, dừng lại ở khoảng cách không xa, từ từ tiến tới:
“Anh Lê, xin hãy nghe tôi giải thích. Cô ấy tự nguyện, tôi không hiểu vì sao cô ấy đột nhiên thay đổi ý định…”
Hứa Chi Hạ nhìn Lê Thư Ninh, vừa khóc vừa lắc đầu, thể hiện rằng không phải như vậy.
Hàm dưới của Lê Thư Ninh giật giật hai cái, anh bước thẳng đến chỗ người đàn ông da trắng đấm thẳng một cú.
Người đàn ông lảo đảo, bám lấy tường, khóe miệng rỉ máu:
“Anh Lê, xin hãy nghe tôi giải thích! Là cô ấy muốn trao đổi tài nguyên, chính cô ấy đã quyến rũ tôi!”
Lê Thư Ninh tháo cúc tay áo, tiến lên tóm lấy cổ áo của hắn đấm tới tấp.
Nửa đêm, Hứa Chi Hạ khoác áo vest của Lê Thư Ninh, hoàn tất việc lấy lời khai ở đồn cảnh sát rồi bước ra ngoài.
Lê Thư Ninh tiến tới hỏi:
“Chi Hạ, em ổn chứ?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu, cố tỏ vẻ mình không sao:
“Hôm nay cảm ơn anh, anh Lê.”
Mái tóc của Lê Thư Ninh không còn gọn gàng như thường ngày, vài lọn tóc xòa xuống trán:
“Đừng nói vậy. Chú Hứa giao em cho tôi vì tin tưởng tôi nhưng tôi đã không bảo vệ tốt cho em.”
Nhắc đến Hứa Chính Khanh, Hứa Chi Hạ vội hỏi:
“Anh không nói cho ba tôi biết chứ?”
Ánh mắt của Lê Thư Ninh dịu lại, anh lắc đầu.
Lúc báo cảnh sát, Hứa Chi Hạ đã dặn anh đừng nói với Hứa Chính Khanh.
Cô không bị thương, chỉ là sợ hãi. Mà Hứa Chính Khanh vốn là người nhạy cảm về mặt cảm xúc.
Lê Thư Ninh nói:
“Em hãy nghỉ ngơi vài ngày, tôi sẽ tìm người làm thay công việc của em.”
Hứa Chi Hạ lắc đầu:
“Không cần, tôi có thể tiếp tục. Phần này tôi phụ trách từ đầu, nên làm cho đến cùng.”
Lê Thư Ninh thấy cô kiên quyết, liền chuyển lời: “Được, để tôi đưa em về nhà.”
Hứa Chi Hạ gật đầu, rất lễ phép nói: “Vậy làm phiền anh.”
Lê Thư Ninh khẽ nhắm mắt, giọng nói có chút đau lòng:
“Sao em lại gặp chuyện như thế này…”
Hứa Chi Hạ theo phản xạ lùi lại nửa bước.
Cánh tay Lê Thư Ninh dừng lại giữa không trung vài giây rồi buông xuống:
“Xin lỗi, chỉ là tôi cảm thấy việc em gặp phải chuyện này thật sự khiến tôi thấy có lỗi với em.”
Hứa Chi Hạ chân thành đáp:
“Anh Lê anh đừng nghĩ vậy. Chuyện này không liên quan gì đến anh, hơn nữa tôi không sao.”
Lê Thư Ninh không nói thêm gì:
“Đi thôi, tôi đưa em về.”
Về đến nhà, Hứa Chi Hạ đi ngang qua phòng làm việc của Hứa Chính Khanh.
Cánh cửa hé một khe hở.
Nhìn vào trong, cô thấy ba mình đang vẽ tranh. Bức tranh này ông đã tập trung làm trong suốt một tuần.
Hứa Chi Hạ không quấy rầy, lặng lẽ về phòng.
Cô đóng cửa lại, cắn môi, vai sụp xuống, lưng tựa vào cửa, từ từ trượt xuống sàn nhà.
Phòng không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng từ trăng.
Hứa Chi Hạ lấy điện thoại ra, màn hình sáng lên soi rõ gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt.
Cô nhắn tin: [Tiêu Dã, anh bận không?]
Sáng hôm sau thức dậy, Hứa Chi Hạ cảm thấy tim đập nhanh, bồn chồn.
Cô sờ lấy điện thoại mở ra.
Không có tin nhắn từ Tiêu Dã.
Nước mắt lặng lẽ rơi.
Hứa Chi Hạ mở nhật ký cuộc gọi, ngây người một lúc, lau nước mắt rồi gọi đi.
Đến cuộc gọi thứ ba, Tiêu Dã mới bắt máy.
Giọng anh nghe có vẻ khó chịu: “Alo!”
Hứa Chi Hạ nghẹn ngào:
“Tiêu Dã, anh bận lắm không? Nếu không bận, anh có thể đến gặp em không? Em nhớ anh, rất nhớ anh.”
Tiêu Dã: “Hứa Chi Hạ, em là người trưởng thành rồi. Đừng có cái kiểu sống mà không thể thiếu ai được như thế.”
Hứa Chi Hạ không kìm được nước mắt, khóc lóc: “Không phải như vậy…”
Tiêu Dã ngắt lời: “Em lúc nào cũng khóc. Nửa đêm gọi anh dậy chỉ để nghe em khóc sao?”
“Em…” Hứa Chi Hạ ôm lấy ngực, nhìn xa xăm, ánh mắt trống rỗng. Cuối cùng, cô không nhịn được nữa mà chất vấn: “Tiêu Dã, tại sao anh lại như vậy?”
“Vậy anh nên thế nào?” Tiêu Dã hỏi lại, “Anh cũng là con người, anh có công việc, anh mệt mỏi, buồn ngủ không được sao?”
Nước mắt Hứa Chi Hạ tuôn rơi, cô nghẹn ngào: “Nhưng anh thậm chí không hỏi em đã xảy ra chuyện gì.”
Tiêu Dã: “Em có chuyện thì nên tìm ba em. Ông ấy ở bên em mới có thể giúp em. Anh ở xa như vậy, em tìm anh có ích gì? Anh giúp được gì cho em?”
Hứa Chi Hạ như mọi khi, cố gắng tiêu hóa những lời nói của Tiêu Dã, cố gắng hiểu lập trường và lý do của anh.
Nhưng lúc này cô không thể.
Cô cảm thấy không nên như vậy.
Giọng Hứa Chi Hạ trở nên nặng nề: “Nhưng anh là bạn trai của em. Chẳng lẽ anh không nên quan tâm em sao?”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi giọng nói điềm tĩnh vang lên:
“Bạn trai à? Có lẽ anh không xứng. Nhưng em có thể tìm một người biết quan tâm em.”
Hứa Chi Hạ cảm thấy tim mình ngừng đập, tai ù lên.
Khi cô nhận ra, nước mắt đã khô, giọng nói run rẩy:
“Anh… anh nói gì?”
Tiêu Dã chậm rãi nói, rõ ràng từng chữ:
“Anh nói, em có thể—”
Hứa Chi Hạ rời điện thoại khỏi tai, nhanh tay nhấn nút tắt liên tục mấy lần.
Cuộc gọi vừa kết thúc, cô hoảng loạn chuyển trang, đầu ngón tay run rẩy gõ vài chữ:
[Em không sao.]
[Em có việc rồi.]
[Anh ngủ đi, chúc anh ngủ ngon.]
Hứa Chi Hạ vẫn nhắn tin cho Tiêu Dã, chia sẻ những câu chuyện thường nhật.
Tiêu Dã không phải tin nhắn nào cũng trả lời, thậm chí, tần suất hồi đáp ngày càng ít đi.
Hứa Chi Hạ cũng không còn gọi điện nữa.
Cô tự nhủ với bản thân:
Đừng suy nghĩ lung tung.
Đừng nghĩ nhiều.
Chỉ cần về nhà, mọi thứ sẽ ổn.
Thời gian trôi nhanh đến cuối tháng 3, giai đoạn cuối cùng của việc chuẩn bị triển lãm quốc tế.
Ban đêm, Hứa Chi Hạ được nhân viên gọi xuống khu vực kho của triển lãm để kiểm tra danh sách lần cuối.
Xong việc cô gập máy tính lại, nói bằng tiếng Anh: “Cảm ơn anh, thật vất vả rồi.”
Người đàn ông da trắng cúi thấp nhìn cô, lịch sự mời mọc: “Tối nay thật lãng mạn, em có muốn đi uống chút gì không?”
Nghe vậy, Hứa Chi Hạ cụp mi mắt, nhất thời thất thần.
Cô chợt nhớ đến Tiêu Dã.
Nhớ cách anh không cho cô uống rượu, rất để ý, rất lo lắng mỗi khi cô uống.
Những ký ức ấy thật ấm áp.
Bỗng một bóng đen đổ xuống.
Hứa Chi Hạ chưa kịp phản ứng thì bị người đàn ông da trắng ôm lấy, giọng nói ám muội: “Cần suy nghĩ lâu đến vậy sao? Hoặc… em muốn ghé qua nhà anh không?”
“Không! Không! Không!” Hứa Chi Hạ liên tục phủ nhận, dùng máy tính trong tay đẩy ra: “Anh hiểu lầm rồi! Tôi có bạn trai!!”
Cô cố gắng đẩy anh ta ra, người đàn ông lùi lại một bước.
Hứa Chi Hạ quay người cầm túi máy tính, không thèm xếp máy vào mà rảo bước rời đi.
Tiếng giày cao gót 4 cm gõ xuống sàn đá trong kho phát ra âm thanh lách cách lách cách.
Kho nằm ở tầng hầm B1.
Bên ngoài kho là một hành lang dài vắng lặng, hai bên là tường cao phủ dấu vết thời gian, ánh sáng từ đèn tường nhạt nhòa, chỉ có chiếc đèn chùm trước cửa thang máy là sáng rực.
Hành lang được trải thảm hoa văn, giày cao gót giẫm lên không phát ra âm thanh, giày da cũng vậy.
Hứa Chi Hạ nhìn chằm chằm vào ánh sáng từ chiếc đèn chùm, bước chân vội vã.
“Cô Hứa!” Một giọng nói từ phía sau vang lên.
Hứa Chi Hạ không đáp, bước đi càng nhanh.
Bất ngờ, một cánh tay đàn ông siết lấy eo cô mạnh mẽ kéo cô lại.
Hứa Chi Hạ rơi vào một vòng tay, hoảng loạn giãy giụa: “Anh hiểu lầm rồi! Thưa anh! Anh thực sự hiểu lầm rồi!!”
Người đàn ông không buông cô ra, mà còn kéo cô vào một cái ôm chặt hơn: “Nghe nói em còn đang học? Anh có thể cho em rất nhiều tài nguyên, vượt xa trí tưởng tượng của em!”
Hứa Chi Hạ đáp mạnh mẽ: “Tôi không cần! Xin hãy buông tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát tố cáo anh quấy rối—”
“Không!” Người đàn ông ngắt lời bằng một tiếng suỵt, “Đừng từ chối tấm chân tình của anh.”
Nói xong, hắn cúi xuống định hôn cô.
Hứa Chi Hạ sợ hãi quay mặt đi, vừa đẩy ra vừa hét lên: “Không! Cứu tôi! Đừng—”
Tiếng hét kinh hoàng của cô vang vọng trong hành lang, cuối cùng tan biến trong im lặng.
Người đàn ông dùng một tay giữ chặt eo cô, tay kia bịt miệng cô lại.
Hứa Chi Hạ trợn tròn mắt, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Cô cào cấu, vung vẩy, đạp chân… tất cả đều vô ích.
Ánh sáng từ chiếc đèn chùm nhòe đi trong dòng nước mắt, ngày càng xa dần.
Rầm! Cánh cửa kho đóng sầm lại.
Hành lang chỉ còn lại một chiếc giày cao gót, một chiếc máy tính xách tay và túi đựng máy tính màu đen.
Bên trong kho.
Người đàn ông buông tay khỏi miệng Hứa Chi Hạ, cô hít thở dồn dập.
Cơ thể cô bị đè chặt xuống bàn làm việc không thể động đậy.
Hứa Chi Hạ khóc lóc, gào thét đến khản giọng.
Áo ngoài bị xé toạc, khuôn mặt hắn áp sát vào ngực cô.
Trong hoảng loạn, Hứa Chi Hạ vơ được một vật gì đó và mạnh tay đập vào đầu người đàn ông.
Hắn hét lên đau đớn.
Cô nhân cơ hội trượt xuống khỏi bàn, chạy ra ngoài.
Người đàn ông đuổi theo, hét lên một câu gì đó bằng tiếng nước ngoài mà cô không hiểu.
Hứa Chi Hạ không quay đầu, ánh mắt dán chặt vào chiếc đèn chùm, chạy thục mạng về phía trước.
Dưới ánh đèn, bóng dáng một người lướt qua bước ra từ thang máy.
Hứa Chi Hạ không kịp nhìn rõ là ai, vừa khóc vừa hét bằng tiếng Anh: “Cứu tôi! Làm ơn giúp tôi—”
Lê Thư Ninh đang ở tầng hai điều chỉnh lần cuối cho triển lãm, nghe nói Hứa Chi Hạ ở tầng hầm kiểm tra danh sách nên xuống xem.
Thấy Hứa Chi Hạ chạy nhào đến trong bộ dạng thảm hại, anh lập tức lao đến.
Hứa Chi Hạ ban đầu cũng sợ người xuất hiện bất ngờ này. Đến khi nhìn rõ là Lê Thư Ninh, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống thảm, run giọng nói bằng tiếng Trung:
“Lê… anh Lê.”
Người đàn ông da trắng đuổi tới, dừng lại ở khoảng cách không xa, từ từ tiến tới:
“Anh Lê, xin hãy nghe tôi giải thích. Cô ấy tự nguyện, tôi không hiểu vì sao cô ấy đột nhiên thay đổi ý định…”
Hứa Chi Hạ nhìn Lê Thư Ninh, vừa khóc vừa lắc đầu, thể hiện rằng không phải như vậy.
Hàm dưới của Lê Thư Ninh giật giật hai cái, anh bước thẳng đến chỗ người đàn ông da trắng đấm thẳng một cú.
Người đàn ông lảo đảo, bám lấy tường, khóe miệng rỉ máu:
“Anh Lê, xin hãy nghe tôi giải thích! Là cô ấy muốn trao đổi tài nguyên, chính cô ấy đã quyến rũ tôi!”
Lê Thư Ninh tháo cúc tay áo, tiến lên tóm lấy cổ áo của hắn đấm tới tấp.
Nửa đêm, Hứa Chi Hạ khoác áo vest của Lê Thư Ninh, hoàn tất việc lấy lời khai ở đồn cảnh sát rồi bước ra ngoài.
Lê Thư Ninh tiến tới hỏi:
“Chi Hạ, em ổn chứ?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu, cố tỏ vẻ mình không sao:
“Hôm nay cảm ơn anh, anh Lê.”
Mái tóc của Lê Thư Ninh không còn gọn gàng như thường ngày, vài lọn tóc xòa xuống trán:
“Đừng nói vậy. Chú Hứa giao em cho tôi vì tin tưởng tôi nhưng tôi đã không bảo vệ tốt cho em.”
Nhắc đến Hứa Chính Khanh, Hứa Chi Hạ vội hỏi:
“Anh không nói cho ba tôi biết chứ?”
Ánh mắt của Lê Thư Ninh dịu lại, anh lắc đầu.
Lúc báo cảnh sát, Hứa Chi Hạ đã dặn anh đừng nói với Hứa Chính Khanh.
Cô không bị thương, chỉ là sợ hãi. Mà Hứa Chính Khanh vốn là người nhạy cảm về mặt cảm xúc.
Lê Thư Ninh nói:
“Em hãy nghỉ ngơi vài ngày, tôi sẽ tìm người làm thay công việc của em.”
Hứa Chi Hạ lắc đầu:
“Không cần, tôi có thể tiếp tục. Phần này tôi phụ trách từ đầu, nên làm cho đến cùng.”
Lê Thư Ninh thấy cô kiên quyết, liền chuyển lời: “Được, để tôi đưa em về nhà.”
Hứa Chi Hạ gật đầu, rất lễ phép nói: “Vậy làm phiền anh.”
Lê Thư Ninh khẽ nhắm mắt, giọng nói có chút đau lòng:
“Sao em lại gặp chuyện như thế này…”
Hứa Chi Hạ theo phản xạ lùi lại nửa bước.
Cánh tay Lê Thư Ninh dừng lại giữa không trung vài giây rồi buông xuống:
“Xin lỗi, chỉ là tôi cảm thấy việc em gặp phải chuyện này thật sự khiến tôi thấy có lỗi với em.”
Hứa Chi Hạ chân thành đáp:
“Anh Lê anh đừng nghĩ vậy. Chuyện này không liên quan gì đến anh, hơn nữa tôi không sao.”
Lê Thư Ninh không nói thêm gì:
“Đi thôi, tôi đưa em về.”
Về đến nhà, Hứa Chi Hạ đi ngang qua phòng làm việc của Hứa Chính Khanh.
Cánh cửa hé một khe hở.
Nhìn vào trong, cô thấy ba mình đang vẽ tranh. Bức tranh này ông đã tập trung làm trong suốt một tuần.
Hứa Chi Hạ không quấy rầy, lặng lẽ về phòng.
Cô đóng cửa lại, cắn môi, vai sụp xuống, lưng tựa vào cửa, từ từ trượt xuống sàn nhà.
Phòng không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng từ trăng.
Hứa Chi Hạ lấy điện thoại ra, màn hình sáng lên soi rõ gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt.
Cô nhắn tin: [Tiêu Dã, anh bận không?]
Sáng hôm sau thức dậy, Hứa Chi Hạ cảm thấy tim đập nhanh, bồn chồn.
Cô sờ lấy điện thoại mở ra.
Không có tin nhắn từ Tiêu Dã.
Nước mắt lặng lẽ rơi.
Hứa Chi Hạ mở nhật ký cuộc gọi, ngây người một lúc, lau nước mắt rồi gọi đi.
Đến cuộc gọi thứ ba, Tiêu Dã mới bắt máy.
Giọng anh nghe có vẻ khó chịu: “Alo!”
Hứa Chi Hạ nghẹn ngào:
“Tiêu Dã, anh bận lắm không? Nếu không bận, anh có thể đến gặp em không? Em nhớ anh, rất nhớ anh.”
Tiêu Dã: “Hứa Chi Hạ, em là người trưởng thành rồi. Đừng có cái kiểu sống mà không thể thiếu ai được như thế.”
Hứa Chi Hạ không kìm được nước mắt, khóc lóc: “Không phải như vậy…”
Tiêu Dã ngắt lời: “Em lúc nào cũng khóc. Nửa đêm gọi anh dậy chỉ để nghe em khóc sao?”
“Em…” Hứa Chi Hạ ôm lấy ngực, nhìn xa xăm, ánh mắt trống rỗng. Cuối cùng, cô không nhịn được nữa mà chất vấn: “Tiêu Dã, tại sao anh lại như vậy?”
“Vậy anh nên thế nào?” Tiêu Dã hỏi lại, “Anh cũng là con người, anh có công việc, anh mệt mỏi, buồn ngủ không được sao?”
Nước mắt Hứa Chi Hạ tuôn rơi, cô nghẹn ngào: “Nhưng anh thậm chí không hỏi em đã xảy ra chuyện gì.”
Tiêu Dã: “Em có chuyện thì nên tìm ba em. Ông ấy ở bên em mới có thể giúp em. Anh ở xa như vậy, em tìm anh có ích gì? Anh giúp được gì cho em?”
Hứa Chi Hạ như mọi khi, cố gắng tiêu hóa những lời nói của Tiêu Dã, cố gắng hiểu lập trường và lý do của anh.
Nhưng lúc này cô không thể.
Cô cảm thấy không nên như vậy.
Giọng Hứa Chi Hạ trở nên nặng nề: “Nhưng anh là bạn trai của em. Chẳng lẽ anh không nên quan tâm em sao?”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi giọng nói điềm tĩnh vang lên:
“Bạn trai à? Có lẽ anh không xứng. Nhưng em có thể tìm một người biết quan tâm em.”
Hứa Chi Hạ cảm thấy tim mình ngừng đập, tai ù lên.
Khi cô nhận ra, nước mắt đã khô, giọng nói run rẩy:
“Anh… anh nói gì?”
Tiêu Dã chậm rãi nói, rõ ràng từng chữ:
“Anh nói, em có thể—”
Hứa Chi Hạ rời điện thoại khỏi tai, nhanh tay nhấn nút tắt liên tục mấy lần.
Cuộc gọi vừa kết thúc, cô hoảng loạn chuyển trang, đầu ngón tay run rẩy gõ vài chữ:
[Em không sao.]
[Em có việc rồi.]
[Anh ngủ đi, chúc anh ngủ ngon.]