Mùa Hè Hoang Dã - Toàn Nhị
Chương 126
Hứa Chi Hạ giờ không còn trốn ra ngoài để gọi điện nữa, mà công khai phát “cẩu lương” ngay trong ký túc xá.
Cuối tháng Chín, buổi tối.
Hứa Chi Hạ và Hàn Vũ Tuyền cùng xem một bộ phim tựa đề ‘2012’, phim từ vài năm trước, kể về cuộc chạy trốn trong ngày tận thế.
Xem xong, Hứa Chi Hạ đi tắm rồi leo lên giường.
Cô gọi điện cho Tiêu Dã, hỏi anh đã tan làm chưa, đã đặt vé máy bay chưa.
Tiêu Dã đang trên đường về nhà, nói rằng ngày mai sẽ đặt vé.
Hứa Chi Hạ nhắc anh mang áo khoác theo, Bắc Đô không giống Ngọc Hòa, sáng sớm và tối nhiệt độ rất thấp.
Cuối cùng, cô kể cho anh nghe về bộ phim vừa xem.
Gần đến giờ tắt đèn, họ mới kết thúc cuộc gọi.
Vừa dập máy, cô đã bị Bạch Hân trêu chọc:
“Chi Hạ, vậy Quốc khánh cậu không về ký túc ngủ phải không?”
Hứa Chi Hạ suy nghĩ một lúc, rồi đáp vẻ bối rối:
“Nói linh tinh gì thế? Tớ chắc chắn sẽ về mà!”
Bạch Hân nheo mắt, chậm rãi nói từng chữ:
“Cậu… chắc… chứ?”
“Tớ…” Hứa Chi Hạ nghẹn lời, sau đó nghiêm túc nói:
“Anh ấy không có ý đó đâu!”
Bạch Hân bật cười:
“Anh ấy nói với cậu hả? Nói anh ấy không có ý đó? Tớ nói cậu nghe, thà tin trên đời có ma còn hơn tin vào miệng đàn ông!”
Hứa Chi Hạ tự tin đáp: “Tớ tin anh ấy!”
“Hừ!” Bạch Hân cười khẩy, ánh mắt như nhìn thấu tất cả:
“Cậu chờ xem đi, đến lúc đó kiểu gì anh ấy cũng tìm lý do không cho cậu về ký túc, tớ nói trước rồi đấy!”
Hứa Chi Hạ vội vàng phản bác:
“Dù… dù không về thì cũng không phải như cậu nghĩ đâu!”
Hứa Chi Hạ đã từng ở chung phòng và ngủ cùng giường với Tiêu Dã.
Như lần trước, cô mơ màng hôn anh, vậy mà anh lại giữ cằm cô và cắn nhẹ để làm cô tỉnh.
Chỉ nghĩ đến hành động chủ động hôm đó thôi, Hứa Chi Hạ đã cảm thấy xấu hổ.
Đúng giờ, ký túc xá tắt đèn.
Bạch Hân leo lên giường trong bóng tối, thảnh thơi nói:
“Đừng ngây thơ nữa! Đàn ông không thể không nghĩ đến chuyện đó, trừ khi anh ta không thích cậu!”
“Ôi trời!” Hàn Vũ Tuyền chen vào:
“Lúc các cậu nói chuyện này có thể nghĩ đến con cẩu độc thân như tớ không? Tớ còn chưa được ngửi mùi đàn ông bao giờ!”
Nói xong, Hàn Vũ Tuyền quyết tâm:
“Không được! Trong hai tháng tới, tớ nhất định phải có người yêu. Tớ không thể để đến ngày tận thế mà vẫn làm cẩu độc thân được!”
Hàn Vũ Tuyền nhắc đến ngày tận thế là lời tiên đoán của người Maya đang gây sốt trên mạng, rằng ngày 21 tháng 12 năm 2012 thế giới sẽ hủy diệt.
Hứa Chi Hạ không tin.
Trên thế giới, ai cũng bận rộn với công việc của mình, chỉ có sinh viên đại học là rảnh rỗi tranh luận xem lời tiên đoán đó có đúng hay không.
Không chỉ vậy, như bộ phim vừa xem cũng dựa vào đó để thu hút chủ đề bàn luận.
Dù không tin vào ngày tận thế, Hứa Chi Hạ vẫn nhắn tin.
Hạ Hạ: [Anh, anh có tin ngày 21 tháng 12 thế giới sẽ hủy diệt không?]
Tiêu Dã: [?]
Hạ Hạ: [Nếu thật sự là ngày tận thế thì sao? Anh sẽ đến tìm em chứ?]
Tiêu Dã: [Ít xem phim lại!]
Hứa Chi Hạ bị lời nói thẳng thắn của anh chàng thiếu lãng mạn chọc cười.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười cô cứng lại.
Hứa Chi Hạ chợt nhớ tới lời của Bạch Hân:
— Đàn ông không thể không nghĩ đến chuyện đó, trừ khi anh ta không thích cậu!
Điện thoại trong tay rung lên.
Hứa Chi Hạ mở ra xem.
Tiêu Dã: [Có phải xem phim xong sợ đến mức không ngủ được?]
Hứa Chi Hạ có chút kiêu kỳ của con gái nhỏ, cố tình đáp: [Ừ.]
Muốn xem anh phản ứng thế nào.
Tiêu Dã: [Lần sau đừng xem mấy phim kiểu đó một mình, muốn xem thì về nhà mà xem.]
Hứa Chi Hạ: [Về nhà xem cũng sẽ sợ mà.]
Tiêu Dã: [Xem xong thì ngủ cùng nhau.]
Ngủ cùng nhau?
Như hôm cô bệnh, anh ôm cô ngủ sao?
Hứa Chi Hạ cầm điện thoại trong một tay, tay kia che miệng, mắt lấp lánh như sao trong bóng tối.
Về chuyện Quốc khánh, liệu Tiêu Dã có giữ Hứa Chi Hạ không cho về ký túc xá hay không vẫn chưa có câu trả lời.
Vì trước thềm Quốc khánh, Tiêu Dã gọi điện đến.
Không phải anh bận việc không thể đến Bắc Đô, mà là cảnh sát Ngô muốn hỏi xem Hứa Chi Hạ có rảnh để nói chuyện không.
Tiêu Dã hủy vé máy bay đi Bắc Đô.
Hứa Chi Hạ mua vé máy bay ngày 1 tháng 10 về Ngọc Hòa.
Khi Tiêu Dã đón cô ở sân bay, khuôn mặt cô không còn chút sắc máu.
Tiêu Dã chạm vào má cô: “Bệnh à?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu, giờ nói chuyện đó cũng không còn ngại ngùng nữa: “Em đến kỳ rồi.”
Tiêu Dã nắm tay cô dẫn đến bãi đỗ xe, bàn tay cô lạnh ngắt, lòng bàn tay ướt mồ hôi: “Đau lắm không?”
Hứa Chi Hạ cố gắng nở nụ cười: “Cũng ổn ạ, em đã uống thuốc rồi.”
Họ hẹn gặp cảnh sát Ngô tại một tiệm bánh ngọt ở trung tâm thành phố.
Hôm đó đường vào trung tâm rất tắc, Tiêu Dã và Hứa Chi Hạ đến muộn.
Tiêu Dã để Hứa Chi Hạ xuống trước để cô đi vào trước còn anh đi tìm chỗ đỗ xe.
Hứa Chi Hạ tìm được tiệm bánh.
Tiệm khá lớn, vừa bước vào đã thấy một tủ kính bày đầy những chiếc bánh nhỏ được trang trí tinh xảo.
Cô đảo mắt tìm người.
Cảnh sát Ngô nhìn thấy Hứa Chi Hạ trước, đứng lên gọi:
“Hứa Chi Hạ, bên này!”
Hứa Chi Hạ chạy tới, áy náy nói:
“Xin lỗi chú Ngô, đường tắc quá nên cháu đến muộn.”
Cảnh sát Ngô xua tay:
“Không sao, dịp lễ mà! Lại đây, để chú giới thiệu một chút.”
Lúc này Hứa Chi Hạ mới chú ý đến cô gái trẻ đang ngồi bên cạnh.
Cô gái có vẻ ngoài thanh tú, tóc ngắn ngang vai được cột gọn thành một chỏm nhỏ phía sau đầu.
Cảnh sát Ngô giới thiệu:
“Đây là con gái chú, Ngô Thanh Nhã, hơn cháu hai tuổi.”
Trước mặt Ngô Thanh Nhã là một bát bánh ngọt đã ăn dở, kem hòa quyện cùng đậu đỏ.
Cô ấy giơ tay lên, ngoắc nhẹ ngón tay:
“Chào em nhé!”
Hứa Chi Hạ gật đầu lễ phép:
“Chào chị Thanh Nhã.”
Cảnh sát Ngô nhìn quanh:
“Tiêu Dã đâu rồi?”
“Anh ấy đang đi đỗ xe.” Hứa Chi Hạ liếm môi khô, cố gắng mỉm cười:
“Chú Ngô, về chuyện của mẹ cháu, có tin gì mới không ạ?”
“Đừng vội! Chờ anh cháu đến đã!” Cảnh sát Ngô kéo ghế ngồi xuống, đưa thực đơn cho Hứa Chi Hạ:
“Cháu xem muốn ăn gì, chú mời, Thanh Nhã nói các cô gái trẻ đều thích ăn mấy món này.”
Ngô Thanh Nhã giơ tay chỉ vào thực đơn:
“Món kem hai viên ‘Núi Lửa’ này ngon lắm, mỗi lần buồn em ăn món này là thấy khá hơn ngay!”
Cảnh sát Ngô vỗ nhẹ vào sau đầu con gái.
Ngô Thanh Nhã xoa xoa đầu, nổi cáu:
“Ba làm gì thế? Không phải ba bảo cố gắng làm cho cô ấy bớt buồn sao?”
“Con!” Cảnh sát Ngô trách móc, “Không suy nghĩ gì cả!”
Hứa Chi Hạ nghe thấy hết:
“Chú Ngô, chú cứ nói đi ạ, không cần chờ anh cháu đâu.”
Cảnh sát Ngô nghĩ một lúc rồi bảo Ngô Thanh Nhã:
“Con ra ngoài chờ ba!”
Ngô Thanh Nhã nhanh chóng xúc hai muỗng kem vào miệng, miễn cưỡng rời đi.
Cảnh sát Ngô đan tay vào nhau, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Hôm nay chú hẹn cháu ra đây là hành động cá nhân, không liên quan đến cơ quan.”
Hứa Chi Hạ ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Cảnh sát Ngô thở dài:
“Vụ án của mẹ cháu đã trôi qua 4 năm rưỡi rồi, nhưng vẫn chưa có tiến triển gì.”
Hứa Chi Hạ lại gật đầu: “Dạ.”
Cảnh sát Ngô tiếp lời: “Mỗi tháng các cháu đều đến cơ quan hỏi, chúng tôi cũng rất trăn trở.”
Hứa Chi Hạ mím môi: “Có phải cháu đã làm phiền mọi người không? Cháu xin lỗi.”
Cảnh sát Ngô xua tay:
“Không, không phải vậy. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy các cháu thất vọng… Thôi! Hôm nay chú hẹn cháu ra đây, là để khuyên cháu nên buông bỏ.”
Hứa Chi Hạ cụp mắt, im lặng.
Cảnh sát Ngô nói tiếp:
“Cháu tin ở chúng tôi. Chỉ cần có chút manh mối nào, chúng tôi sẽ lập tức truy tìm và thông báo cho cháu ngay. Chuyện của mẹ cháu, cứ giao cho chúng tôi. Còn cháu, hãy sống cuộc sống của mình, đừng để mình mắc kẹt trong chuyện này, biết chưa?”
Hứa Chi Hạ cúi đầu, khẽ đáp: “Dạ.”
Cảnh sát Ngô không biết an ủi thế nào, định hỏi xem cô muốn gọi món gì không thì thấy Tiêu Dã bước vào tiệm bánh.
Ông giơ tay gọi: “Tiêu Dã!”
Tiêu Dã bước tới, ánh mắt dừng trên người Hứa Chi Hạ.
Anh không ngồi, mà ngồi xổm xuống nắm lấy tay cô.
Ngón tay Hứa Chi Hạ khẽ run, ngơ ngác quay đầu nhìn Tiêu Dã.
Một lúc sau, cô ngẩng lên, nói với cảnh sát Ngô:
“Chú Ngô, cháu hiểu rồi. Cảm ơn chú!”
Cảnh sát Ngô gật đầu hài lòng.
Hứa Chi Hạ xin lỗi: “Cháu hơi mệt, nếu không còn chuyện gì nữa…”
“Không còn gì đâu, không sao cả!” Cảnh sát Ngô xua tay.
Hứa Chi Hạ đứng dậy, cúi đầu chào: “Chào chú ạ!”
Quay đi, giọng cô có chút nghẹn ngào: “Anh, chúng ta về nhà thôi.”
Tiêu Dã gật đầu chào cảnh sát Ngô, rồi vòng tay ôm lấy Hứa Chi Hạ rời đi.
Ngô Thanh Nhã đang đứng ở cửa, vẻ buồn chán.
Cửa tiệm bánh có hai bậc thang, Hứa Chi Hạ không chú ý, trượt chân ngã nhưng được Tiêu Dã kịp thời đỡ lấy.
Ngô Thanh Nhã nhìn thấy, liền hỏi: “Xong rồi hả? Em ổn chứ?”
Hứa Chi Hạ ngẩng lên, ngẩn người vài giây rồi đáp: “Ừm.”
“Ba còn lo em sẽ khóc, nhìn em thế này ổn mà!” Ngô Thanh Nhã liếc sang Tiêu Dã:
“Anh là anh trai cô ấy, Tiêu…?”
Tiêu Dã không quen biết người lạ này.
Hứa Chi Hạ vội giới thiệu: “Anh, đây là con gái chú Ngô, Ngô Thanh Nhã.”
Tiêu Dã nhìn Ngô Thanh Nhã: “Tiêu Dã.”
“Ồ~” Ngô Thanh Nhã lặp lại: “Tiêu… Dã!”
Cuối tháng Chín, buổi tối.
Hứa Chi Hạ và Hàn Vũ Tuyền cùng xem một bộ phim tựa đề ‘2012’, phim từ vài năm trước, kể về cuộc chạy trốn trong ngày tận thế.
Xem xong, Hứa Chi Hạ đi tắm rồi leo lên giường.
Cô gọi điện cho Tiêu Dã, hỏi anh đã tan làm chưa, đã đặt vé máy bay chưa.
Tiêu Dã đang trên đường về nhà, nói rằng ngày mai sẽ đặt vé.
Hứa Chi Hạ nhắc anh mang áo khoác theo, Bắc Đô không giống Ngọc Hòa, sáng sớm và tối nhiệt độ rất thấp.
Cuối cùng, cô kể cho anh nghe về bộ phim vừa xem.
Gần đến giờ tắt đèn, họ mới kết thúc cuộc gọi.
Vừa dập máy, cô đã bị Bạch Hân trêu chọc:
“Chi Hạ, vậy Quốc khánh cậu không về ký túc ngủ phải không?”
Hứa Chi Hạ suy nghĩ một lúc, rồi đáp vẻ bối rối:
“Nói linh tinh gì thế? Tớ chắc chắn sẽ về mà!”
Bạch Hân nheo mắt, chậm rãi nói từng chữ:
“Cậu… chắc… chứ?”
“Tớ…” Hứa Chi Hạ nghẹn lời, sau đó nghiêm túc nói:
“Anh ấy không có ý đó đâu!”
Bạch Hân bật cười:
“Anh ấy nói với cậu hả? Nói anh ấy không có ý đó? Tớ nói cậu nghe, thà tin trên đời có ma còn hơn tin vào miệng đàn ông!”
Hứa Chi Hạ tự tin đáp: “Tớ tin anh ấy!”
“Hừ!” Bạch Hân cười khẩy, ánh mắt như nhìn thấu tất cả:
“Cậu chờ xem đi, đến lúc đó kiểu gì anh ấy cũng tìm lý do không cho cậu về ký túc, tớ nói trước rồi đấy!”
Hứa Chi Hạ vội vàng phản bác:
“Dù… dù không về thì cũng không phải như cậu nghĩ đâu!”
Hứa Chi Hạ đã từng ở chung phòng và ngủ cùng giường với Tiêu Dã.
Như lần trước, cô mơ màng hôn anh, vậy mà anh lại giữ cằm cô và cắn nhẹ để làm cô tỉnh.
Chỉ nghĩ đến hành động chủ động hôm đó thôi, Hứa Chi Hạ đã cảm thấy xấu hổ.
Đúng giờ, ký túc xá tắt đèn.
Bạch Hân leo lên giường trong bóng tối, thảnh thơi nói:
“Đừng ngây thơ nữa! Đàn ông không thể không nghĩ đến chuyện đó, trừ khi anh ta không thích cậu!”
“Ôi trời!” Hàn Vũ Tuyền chen vào:
“Lúc các cậu nói chuyện này có thể nghĩ đến con cẩu độc thân như tớ không? Tớ còn chưa được ngửi mùi đàn ông bao giờ!”
Nói xong, Hàn Vũ Tuyền quyết tâm:
“Không được! Trong hai tháng tới, tớ nhất định phải có người yêu. Tớ không thể để đến ngày tận thế mà vẫn làm cẩu độc thân được!”
Hàn Vũ Tuyền nhắc đến ngày tận thế là lời tiên đoán của người Maya đang gây sốt trên mạng, rằng ngày 21 tháng 12 năm 2012 thế giới sẽ hủy diệt.
Hứa Chi Hạ không tin.
Trên thế giới, ai cũng bận rộn với công việc của mình, chỉ có sinh viên đại học là rảnh rỗi tranh luận xem lời tiên đoán đó có đúng hay không.
Không chỉ vậy, như bộ phim vừa xem cũng dựa vào đó để thu hút chủ đề bàn luận.
Dù không tin vào ngày tận thế, Hứa Chi Hạ vẫn nhắn tin.
Hạ Hạ: [Anh, anh có tin ngày 21 tháng 12 thế giới sẽ hủy diệt không?]
Tiêu Dã: [?]
Hạ Hạ: [Nếu thật sự là ngày tận thế thì sao? Anh sẽ đến tìm em chứ?]
Tiêu Dã: [Ít xem phim lại!]
Hứa Chi Hạ bị lời nói thẳng thắn của anh chàng thiếu lãng mạn chọc cười.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười cô cứng lại.
Hứa Chi Hạ chợt nhớ tới lời của Bạch Hân:
— Đàn ông không thể không nghĩ đến chuyện đó, trừ khi anh ta không thích cậu!
Điện thoại trong tay rung lên.
Hứa Chi Hạ mở ra xem.
Tiêu Dã: [Có phải xem phim xong sợ đến mức không ngủ được?]
Hứa Chi Hạ có chút kiêu kỳ của con gái nhỏ, cố tình đáp: [Ừ.]
Muốn xem anh phản ứng thế nào.
Tiêu Dã: [Lần sau đừng xem mấy phim kiểu đó một mình, muốn xem thì về nhà mà xem.]
Hứa Chi Hạ: [Về nhà xem cũng sẽ sợ mà.]
Tiêu Dã: [Xem xong thì ngủ cùng nhau.]
Ngủ cùng nhau?
Như hôm cô bệnh, anh ôm cô ngủ sao?
Hứa Chi Hạ cầm điện thoại trong một tay, tay kia che miệng, mắt lấp lánh như sao trong bóng tối.
Về chuyện Quốc khánh, liệu Tiêu Dã có giữ Hứa Chi Hạ không cho về ký túc xá hay không vẫn chưa có câu trả lời.
Vì trước thềm Quốc khánh, Tiêu Dã gọi điện đến.
Không phải anh bận việc không thể đến Bắc Đô, mà là cảnh sát Ngô muốn hỏi xem Hứa Chi Hạ có rảnh để nói chuyện không.
Tiêu Dã hủy vé máy bay đi Bắc Đô.
Hứa Chi Hạ mua vé máy bay ngày 1 tháng 10 về Ngọc Hòa.
Khi Tiêu Dã đón cô ở sân bay, khuôn mặt cô không còn chút sắc máu.
Tiêu Dã chạm vào má cô: “Bệnh à?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu, giờ nói chuyện đó cũng không còn ngại ngùng nữa: “Em đến kỳ rồi.”
Tiêu Dã nắm tay cô dẫn đến bãi đỗ xe, bàn tay cô lạnh ngắt, lòng bàn tay ướt mồ hôi: “Đau lắm không?”
Hứa Chi Hạ cố gắng nở nụ cười: “Cũng ổn ạ, em đã uống thuốc rồi.”
Họ hẹn gặp cảnh sát Ngô tại một tiệm bánh ngọt ở trung tâm thành phố.
Hôm đó đường vào trung tâm rất tắc, Tiêu Dã và Hứa Chi Hạ đến muộn.
Tiêu Dã để Hứa Chi Hạ xuống trước để cô đi vào trước còn anh đi tìm chỗ đỗ xe.
Hứa Chi Hạ tìm được tiệm bánh.
Tiệm khá lớn, vừa bước vào đã thấy một tủ kính bày đầy những chiếc bánh nhỏ được trang trí tinh xảo.
Cô đảo mắt tìm người.
Cảnh sát Ngô nhìn thấy Hứa Chi Hạ trước, đứng lên gọi:
“Hứa Chi Hạ, bên này!”
Hứa Chi Hạ chạy tới, áy náy nói:
“Xin lỗi chú Ngô, đường tắc quá nên cháu đến muộn.”
Cảnh sát Ngô xua tay:
“Không sao, dịp lễ mà! Lại đây, để chú giới thiệu một chút.”
Lúc này Hứa Chi Hạ mới chú ý đến cô gái trẻ đang ngồi bên cạnh.
Cô gái có vẻ ngoài thanh tú, tóc ngắn ngang vai được cột gọn thành một chỏm nhỏ phía sau đầu.
Cảnh sát Ngô giới thiệu:
“Đây là con gái chú, Ngô Thanh Nhã, hơn cháu hai tuổi.”
Trước mặt Ngô Thanh Nhã là một bát bánh ngọt đã ăn dở, kem hòa quyện cùng đậu đỏ.
Cô ấy giơ tay lên, ngoắc nhẹ ngón tay:
“Chào em nhé!”
Hứa Chi Hạ gật đầu lễ phép:
“Chào chị Thanh Nhã.”
Cảnh sát Ngô nhìn quanh:
“Tiêu Dã đâu rồi?”
“Anh ấy đang đi đỗ xe.” Hứa Chi Hạ liếm môi khô, cố gắng mỉm cười:
“Chú Ngô, về chuyện của mẹ cháu, có tin gì mới không ạ?”
“Đừng vội! Chờ anh cháu đến đã!” Cảnh sát Ngô kéo ghế ngồi xuống, đưa thực đơn cho Hứa Chi Hạ:
“Cháu xem muốn ăn gì, chú mời, Thanh Nhã nói các cô gái trẻ đều thích ăn mấy món này.”
Ngô Thanh Nhã giơ tay chỉ vào thực đơn:
“Món kem hai viên ‘Núi Lửa’ này ngon lắm, mỗi lần buồn em ăn món này là thấy khá hơn ngay!”
Cảnh sát Ngô vỗ nhẹ vào sau đầu con gái.
Ngô Thanh Nhã xoa xoa đầu, nổi cáu:
“Ba làm gì thế? Không phải ba bảo cố gắng làm cho cô ấy bớt buồn sao?”
“Con!” Cảnh sát Ngô trách móc, “Không suy nghĩ gì cả!”
Hứa Chi Hạ nghe thấy hết:
“Chú Ngô, chú cứ nói đi ạ, không cần chờ anh cháu đâu.”
Cảnh sát Ngô nghĩ một lúc rồi bảo Ngô Thanh Nhã:
“Con ra ngoài chờ ba!”
Ngô Thanh Nhã nhanh chóng xúc hai muỗng kem vào miệng, miễn cưỡng rời đi.
Cảnh sát Ngô đan tay vào nhau, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Hôm nay chú hẹn cháu ra đây là hành động cá nhân, không liên quan đến cơ quan.”
Hứa Chi Hạ ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Cảnh sát Ngô thở dài:
“Vụ án của mẹ cháu đã trôi qua 4 năm rưỡi rồi, nhưng vẫn chưa có tiến triển gì.”
Hứa Chi Hạ lại gật đầu: “Dạ.”
Cảnh sát Ngô tiếp lời: “Mỗi tháng các cháu đều đến cơ quan hỏi, chúng tôi cũng rất trăn trở.”
Hứa Chi Hạ mím môi: “Có phải cháu đã làm phiền mọi người không? Cháu xin lỗi.”
Cảnh sát Ngô xua tay:
“Không, không phải vậy. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy các cháu thất vọng… Thôi! Hôm nay chú hẹn cháu ra đây, là để khuyên cháu nên buông bỏ.”
Hứa Chi Hạ cụp mắt, im lặng.
Cảnh sát Ngô nói tiếp:
“Cháu tin ở chúng tôi. Chỉ cần có chút manh mối nào, chúng tôi sẽ lập tức truy tìm và thông báo cho cháu ngay. Chuyện của mẹ cháu, cứ giao cho chúng tôi. Còn cháu, hãy sống cuộc sống của mình, đừng để mình mắc kẹt trong chuyện này, biết chưa?”
Hứa Chi Hạ cúi đầu, khẽ đáp: “Dạ.”
Cảnh sát Ngô không biết an ủi thế nào, định hỏi xem cô muốn gọi món gì không thì thấy Tiêu Dã bước vào tiệm bánh.
Ông giơ tay gọi: “Tiêu Dã!”
Tiêu Dã bước tới, ánh mắt dừng trên người Hứa Chi Hạ.
Anh không ngồi, mà ngồi xổm xuống nắm lấy tay cô.
Ngón tay Hứa Chi Hạ khẽ run, ngơ ngác quay đầu nhìn Tiêu Dã.
Một lúc sau, cô ngẩng lên, nói với cảnh sát Ngô:
“Chú Ngô, cháu hiểu rồi. Cảm ơn chú!”
Cảnh sát Ngô gật đầu hài lòng.
Hứa Chi Hạ xin lỗi: “Cháu hơi mệt, nếu không còn chuyện gì nữa…”
“Không còn gì đâu, không sao cả!” Cảnh sát Ngô xua tay.
Hứa Chi Hạ đứng dậy, cúi đầu chào: “Chào chú ạ!”
Quay đi, giọng cô có chút nghẹn ngào: “Anh, chúng ta về nhà thôi.”
Tiêu Dã gật đầu chào cảnh sát Ngô, rồi vòng tay ôm lấy Hứa Chi Hạ rời đi.
Ngô Thanh Nhã đang đứng ở cửa, vẻ buồn chán.
Cửa tiệm bánh có hai bậc thang, Hứa Chi Hạ không chú ý, trượt chân ngã nhưng được Tiêu Dã kịp thời đỡ lấy.
Ngô Thanh Nhã nhìn thấy, liền hỏi: “Xong rồi hả? Em ổn chứ?”
Hứa Chi Hạ ngẩng lên, ngẩn người vài giây rồi đáp: “Ừm.”
“Ba còn lo em sẽ khóc, nhìn em thế này ổn mà!” Ngô Thanh Nhã liếc sang Tiêu Dã:
“Anh là anh trai cô ấy, Tiêu…?”
Tiêu Dã không quen biết người lạ này.
Hứa Chi Hạ vội giới thiệu: “Anh, đây là con gái chú Ngô, Ngô Thanh Nhã.”
Tiêu Dã nhìn Ngô Thanh Nhã: “Tiêu Dã.”
“Ồ~” Ngô Thanh Nhã lặp lại: “Tiêu… Dã!”