Mùa Hè Hoang Dã - Toàn Nhị
Chương 117
Chiều hôm đó, Hứa Chi Hạ đứng ở tầng hai của một nhà trọ nhỏ, xuyên qua lớp cát bụi mờ mịt nhìn thấy một đoàn xe đang tiến đến.
Cô lập tức chạy xuống tầng dưới.
Nhưng niềm vui của cô hóa thành hư không, đó không phải đoàn xe của Sa Tử mà là một đội cứu hộ khác.
Hiện tại, nhà trọ nhỏ đã tập trung ba đội cứu hộ.
Ba đội cứu hộ ngồi lại thảo luận phương án cứu hộ, chưa nói được mấy câu đã xảy ra xung đột gay gắt.
Như đội cứu hộ địa phương nói:
“Đám các anh chỉ được cái trang bị tốt, cùng lắm thêm chút sức khỏe, nhưng vào nơi đó thì có trang bị gì, khỏe thế nào cũng vô ích! Chúng tôi sống chung với nó mấy chục năm còn không dám tùy tiện vào lúc thời tiết thế này, các anh vào chỉ là tự tìm đường chết! Con người làm sao thắng được thiên nhiên!”
Hứa Chi Hạ đứng nghe họ nói.
Nơi đó, nhiệt độ cao nhất buổi trưa lên tới gần 70℃, nếu rời khỏi xe, hoặc xe bị chết máy, chưa đầy nửa ngày con người sẽ khô quắt lại. Địa hình ở đó phức tạp, bao gồm cồn cát di động, cồn cát bán cố định và cồn cát cố định. Dưới ảnh hưởng của bão cát, các cồn cát liên tục di chuyển, nhẹ thì mất phương hướng, nặng thì bị chôn vùi…
Hứa Chi Hạ không dám nghe tiếp, cô bước đến phía bên kia của nhà trọ ngồi xuống.
Bên này cũng tụ tập không ít người, phần lớn là người thân của đội viên trong đoàn xe của Sa Tử.
Có những bậc cha mẹ già.
Có những người vợ trẻ.
Thậm chí có một học sinh trung học mặc đồng phục.
Cậu học sinh nói rằng mình đến để đợi ba. Ông bà nội đã qua đời, mẹ cũng đã rời đi, chỉ có cậu có thể đến đây…
Hứa Chi Hạ nghe họ phàn nàn, trách móc, mắng nhiếc những người coi thường tính mạng, gia đình mà chỉ mải mê theo đuổi thám hiểm, khám phá, không có trách nhiệm, ích kỷ…
Nhưng cuối cùng, họ cũng chỉ khóc, cầu nguyện mong họ bình an trở về.
Hứa Chính Khanh bước tới, bàn tay ấm áp đặt lên vai Hứa Chi Hạ siết nhẹ.
Hứa Chi Hạ ngẩng đầu: “Ba.”
Hứa Chính Khanh an ủi: “Không sao đâu, nghe nói họ mang đủ đồ tiếp tế, tình hình không tệ đến thế.”
Hứa Chi Hạ mắt đỏ hoe, ôm chặt Hứa Chính Khanh.
Mọi người đều nói “tuyệt vọng”, chỉ có Hứa Chính Khanh nói “không tệ đến thế”.
Ngày thứ ba, cơn bão cát đã dừng.
Hứa Chi Hạ đứng bên ngoài nhà trọ.
Trước mắt là một vùng hoang vu vô tận, mây đen cuồn cuộn như sóng biển, tựa như thế giới trong một trò chơi tăm tối.
Những giọt mưa đập vào mặt đau rát.
Đây không phải là thế giới trong trò chơi.
Đây là thế giới thực.
Cơn bão này đã cắt đứt mọi tín hiệu xung quanh.
Đội cứu hộ vẫn không thể triển khai kế hoạch cứu hộ.
Tin tức này lấy đi tia hy vọng cuối cùng của Hứa Chi Hạ, cô ngã quỵ xuống đất, không thể kìm chế được mà ôm mặt khóc nức nở.
Hứa Chính Khanh lao vào mưa, đỡ Hứa Chi Hạ đứng dậy:
“Chi Hạ, mau vào trong.”
Cơn mưa đến nhanh, đi cũng nhanh.
Hứa Chi Hạ ngồi ở tầng một của nhà trọ, có chút lạnh, cô ôm chặt lấy mình.
Bất chợt, cô nghe thấy tiếng hô ngoài kia.
Có người chạy ra ngoài.
Hứa Chi Hạ cũng chạy ra ngoài.
Trên nền cát vàng mênh mông, một đoàn xe giống như những con kiến đang lao tới…
Tiêu Dã luôn ở dưới gầm xe, hai tay đầy dầu nhớt và bụi bẩn.
Mỗi lần bò ra khỏi gầm xe, giây phút nhìn thấy ánh sáng, anh đều hít một hơi thật sâu.
Không còn cách nào khác, mùi dưới gầm xe quá khó chịu.
Ngay cả bản thân anh cũng thấy khó chịu, nhưng Hứa Chi Hạ lại nói không hôi.
Hứa Chi Hạ còn nói anh không bẩn.
Cô quá ngây thơ, quá trong sáng.
Cô không nhìn thấy lòng anh dơ bẩn thế nào.
Cô không biết anh muốn làm gì với cô.
Nhưng đêm đó, anh uống say.
Anh phá vỡ ranh giới cuối cùng giữa họ.
Năm nay, Lưu Thành Khâm 26 tuổi, gia đình đã đưa anh ta một khoản tiền, muốn anh rời tiệm sửa xe để ra ngoài lập nghiệp.
Lưu Thành Khâm muốn rủ Tiêu Dã cùng đi.
Đây là cơ hội đầu tiên của Tiêu Dã.
Năm nay, Sa Tử 36 tuổi, dự định kết thúc hành trình thám hiểm của mình, chặng cuối cùng anh ta muốn thử thách “Con mắt tử thần” – một vùng đất hoang dã không có sự sống.
Sa Tử muốn rủ Tiêu Dã cùng đi, nửa tháng, mười vạn đồng.
Đây là cơ hội thứ hai của Tiêu Dã.
Thù lao tỷ lệ thuận với nguy hiểm, vậy nên hành trình này không có sự an toàn.
Sa Tử đã mua bảo hiểm giá cao cho tất cả mọi người tham gia chuyến đi này.
Người thụ hưởng bảo hiểm của Tiêu Dã là Hứa Chi Hạ.
Nếu anh quay trở về, sẽ dùng số tiền này cùng Lưu Thành Khâm lập nghiệp.
Để Hứa Chi Hạ trở thành bà chủ nhỏ.
Nếu anh không trở về, có thể để lại cho cô một khoản tiền.
Ngày đầu tiên vào vùng đất hoang dã.
Đất trời hỗn độn, tín hiệu biến mất.
Trong đầu Tiêu Dã hiện lên câu: “Gửi kiếp phù du vào trời đất, như hạt bụi trong biển cả mênh mông.”
Anh cảm nhận sâu sắc sự nhỏ bé của con người.
Ngày thứ năm bước vào vùng đất hoang dã…
Đoàn xe tiến vào khu vực cồn cát di động nguy hiểm nhất.
Tiêu Dã dặn dò mọi người giảm áp suất lốp xuống mức 0.8–1.0, khi cảm thấy xe có dấu hiệu lún xuống thì lập tức dừng lại và giao cho anh xử lý.
Nhưng đây vốn không phải việc dễ dàng.
Trên nền cát mềm, chỉ cần tốc độ xe hơi nhanh hoặc tài xế lơ đễnh một chút, bánh xe đã có thể lún sâu.
Lần nghiêm trọng nhất, hơn nửa bánh xe đã bị lún xuống, không thể đặt tấm thoát hiểm vào được.
Với nhiệt độ không dưới 60℃, con người không thể ở ngoài trời quá nửa giờ, chưa nói đến làm việc nặng nhọc.
Cả nhóm đành phải dừng lại tại chỗ chờ đến đêm.
Họ sử dụng kích nâng bánh xe lên, thử đặt tấm thoát hiểm, nhưng sau nhiều lần thử vẫn không được.
Cuối cùng, họ sử dụng ròng rọc trên xe cùng một thanh thép cắm sâu vào cát để tạo lực, kết hợp với tấm thoát hiểm và dây kéo. Sau nhiều nỗ lực, xe mới thoát ra được.
Ngày thứ mười hai trong vùng đất hoang dã.
Đoàn xe đi qua một hồ nước.
Hồ có hình dáng giống như con mắt con người. Theo truyền thuyết, vượt qua hồ nước này chính là thổi kèn báo hiệu chiến thắng.
Ngày thứ mười ba trong vùng đất hoang dã.
Cả đoàn vui vẻ hát hò suốt dọc đường, tối đến còn uống rượu mừng chiến thắng của chuyến thám hiểm.
Tiêu Dã không uống rượu. Anh nằm trên sa mạc, ngắm nhìn dải Ngân Hà rực rỡ.
Anh sắp trở về rồi.
Anh rất nhớ Hứa Chi Hạ.
Ngày thứ mười bốn trong vùng đất hoang dã.
Thời tiết thay đổi đột ngột, có dấu hiệu của một cơn bão cát.
Hướng dẫn viên khuyên tìm nơi trú ẩn gần đó, chẳng hạn như vách đá mà họ đã đi qua hôm qua.
Nhưng quay lại thì mọi người không đồng ý.
Họ quyết định tăng tốc, hy vọng vượt qua vùng đất hoang dã trước khi bão cát ập đến.
Nhưng xe cộ làm sao chạy nhanh hơn bão cát?
Trong cơn nguy cấp, họ buộc phải đổi hướng để tránh bão.
Họ mất tín hiệu vệ tinh, mất thiết bị liên lạc, mất một nửa nguồn cung cấp và mất cả một chiếc xe.
Nhưng ít nhất, mọi người vẫn an toàn.
Cơn bão cát kéo dài không dứt.
Trước thiên nhiên không thể kiểm soát, không thể chiến thắng, tất cả đều mất đi vẻ tự tin ban đầu.
Họ bắt đầu oán trách, chỉ trích lẫn nhau.
Họ khóc, nhớ gia đình.
Có người còn lấy giấy bút, nhờ Tiêu Dã viết tên tuổi và lời trăn trối.
Tiêu Dã chần chừ mãi vẫn không viết.
Cuối cùng, anh vò nát tờ giấy ném đi.
Trước khi đến đây, Tiêu Dã xem nhẹ chuyện sống chết.
Anh thậm chí nghĩ rằng nếu chết đi, để lại tiền bảo hiểm cho Hứa Chi Hạ cũng coi như không uổng công.
Nhưng khi thực sự đối mặt với cái chết, anh không muốn chết nữa. Anh muốn ôm Hứa Chi Hạ, hôn cô ấy, và làm nhiều hơn thế nữa…
Những giấc mơ ám ảnh anh, những khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng.
Anh còn chưa làm được gì!
Cô ấy vẫn đang chờ anh!
Anh không thể dễ dàng bỏ cuộc!
Tiêu Dã cùng hướng dẫn viên mang theo lương thực hai ngày, lái xe đi tìm đường.
Rời khỏi đoàn, không nói đến việc lạc trong biển cát hay thời tiết cực đoan, chỉ cần xe mắc kẹt thôi cũng đủ chấm dứt mọi hy vọng.
Nhưng lần này, có lẽ Thượng Đế đã ưu ái anh.
Họ tìm thấy “Con mắt tử thần”.
“Con mắt tử thần” chỉ cho họ hướng đi để sống sót.
Ngày thứ hai mươi hai trong vùng đất hoang dã.
Đoàn xe vượt qua sa mạc mênh mông, cuối cùng thoát khỏi vùng đất hoang dã.
Ngay sau đó, họ lại đối mặt với một trận mưa bão dữ dội.
Họ tạm dừng để nghỉ ngơi, sau đó theo kế hoạch tiến đến nhà trọ gần ranh giới vùng đất hoang dã.
Tiêu Dã là người đi cuối đoàn.
Mưa vừa dứt, đoàn xe đã tới nhà trọ.
Xe dừng lại lần lượt bên đường, mọi người lần lượt xuống xe.
Rất nhiều người ùa tới, phần lớn là người thân của các thành viên trong đoàn xe.
Họ khóc, vừa mắng vừa đánh, cuối cùng lại ôm nhau khóc nức nở.
Tiêu Dã không có người thân, anh bước về phía trước.
Đột nhiên, anh khựng lại.
Hứa Chi Hạ đứng trước mặt anh, mặc quần jean, áo thun trắng, bên ngoài là chiếc áo khoác len màu xám nhạt, một bên vai áo rơi xuống mà cô cũng không để ý.
Tay nhỏ siết chặt.
Mái tóc mái bằng, buộc đuôi ngựa thấp, hơi rối.
Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh không rời.
Cô trông tiều tụy mà khiến người ta đau lòng.
Tiêu Dã chợt nhớ ra, anh có người thân.
Hứa Chi Hạ.
Bảo vật quý giá nhất trong cuộc đời bất hạnh của anh.
Cô lập tức chạy xuống tầng dưới.
Nhưng niềm vui của cô hóa thành hư không, đó không phải đoàn xe của Sa Tử mà là một đội cứu hộ khác.
Hiện tại, nhà trọ nhỏ đã tập trung ba đội cứu hộ.
Ba đội cứu hộ ngồi lại thảo luận phương án cứu hộ, chưa nói được mấy câu đã xảy ra xung đột gay gắt.
Như đội cứu hộ địa phương nói:
“Đám các anh chỉ được cái trang bị tốt, cùng lắm thêm chút sức khỏe, nhưng vào nơi đó thì có trang bị gì, khỏe thế nào cũng vô ích! Chúng tôi sống chung với nó mấy chục năm còn không dám tùy tiện vào lúc thời tiết thế này, các anh vào chỉ là tự tìm đường chết! Con người làm sao thắng được thiên nhiên!”
Hứa Chi Hạ đứng nghe họ nói.
Nơi đó, nhiệt độ cao nhất buổi trưa lên tới gần 70℃, nếu rời khỏi xe, hoặc xe bị chết máy, chưa đầy nửa ngày con người sẽ khô quắt lại. Địa hình ở đó phức tạp, bao gồm cồn cát di động, cồn cát bán cố định và cồn cát cố định. Dưới ảnh hưởng của bão cát, các cồn cát liên tục di chuyển, nhẹ thì mất phương hướng, nặng thì bị chôn vùi…
Hứa Chi Hạ không dám nghe tiếp, cô bước đến phía bên kia của nhà trọ ngồi xuống.
Bên này cũng tụ tập không ít người, phần lớn là người thân của đội viên trong đoàn xe của Sa Tử.
Có những bậc cha mẹ già.
Có những người vợ trẻ.
Thậm chí có một học sinh trung học mặc đồng phục.
Cậu học sinh nói rằng mình đến để đợi ba. Ông bà nội đã qua đời, mẹ cũng đã rời đi, chỉ có cậu có thể đến đây…
Hứa Chi Hạ nghe họ phàn nàn, trách móc, mắng nhiếc những người coi thường tính mạng, gia đình mà chỉ mải mê theo đuổi thám hiểm, khám phá, không có trách nhiệm, ích kỷ…
Nhưng cuối cùng, họ cũng chỉ khóc, cầu nguyện mong họ bình an trở về.
Hứa Chính Khanh bước tới, bàn tay ấm áp đặt lên vai Hứa Chi Hạ siết nhẹ.
Hứa Chi Hạ ngẩng đầu: “Ba.”
Hứa Chính Khanh an ủi: “Không sao đâu, nghe nói họ mang đủ đồ tiếp tế, tình hình không tệ đến thế.”
Hứa Chi Hạ mắt đỏ hoe, ôm chặt Hứa Chính Khanh.
Mọi người đều nói “tuyệt vọng”, chỉ có Hứa Chính Khanh nói “không tệ đến thế”.
Ngày thứ ba, cơn bão cát đã dừng.
Hứa Chi Hạ đứng bên ngoài nhà trọ.
Trước mắt là một vùng hoang vu vô tận, mây đen cuồn cuộn như sóng biển, tựa như thế giới trong một trò chơi tăm tối.
Những giọt mưa đập vào mặt đau rát.
Đây không phải là thế giới trong trò chơi.
Đây là thế giới thực.
Cơn bão này đã cắt đứt mọi tín hiệu xung quanh.
Đội cứu hộ vẫn không thể triển khai kế hoạch cứu hộ.
Tin tức này lấy đi tia hy vọng cuối cùng của Hứa Chi Hạ, cô ngã quỵ xuống đất, không thể kìm chế được mà ôm mặt khóc nức nở.
Hứa Chính Khanh lao vào mưa, đỡ Hứa Chi Hạ đứng dậy:
“Chi Hạ, mau vào trong.”
Cơn mưa đến nhanh, đi cũng nhanh.
Hứa Chi Hạ ngồi ở tầng một của nhà trọ, có chút lạnh, cô ôm chặt lấy mình.
Bất chợt, cô nghe thấy tiếng hô ngoài kia.
Có người chạy ra ngoài.
Hứa Chi Hạ cũng chạy ra ngoài.
Trên nền cát vàng mênh mông, một đoàn xe giống như những con kiến đang lao tới…
Tiêu Dã luôn ở dưới gầm xe, hai tay đầy dầu nhớt và bụi bẩn.
Mỗi lần bò ra khỏi gầm xe, giây phút nhìn thấy ánh sáng, anh đều hít một hơi thật sâu.
Không còn cách nào khác, mùi dưới gầm xe quá khó chịu.
Ngay cả bản thân anh cũng thấy khó chịu, nhưng Hứa Chi Hạ lại nói không hôi.
Hứa Chi Hạ còn nói anh không bẩn.
Cô quá ngây thơ, quá trong sáng.
Cô không nhìn thấy lòng anh dơ bẩn thế nào.
Cô không biết anh muốn làm gì với cô.
Nhưng đêm đó, anh uống say.
Anh phá vỡ ranh giới cuối cùng giữa họ.
Năm nay, Lưu Thành Khâm 26 tuổi, gia đình đã đưa anh ta một khoản tiền, muốn anh rời tiệm sửa xe để ra ngoài lập nghiệp.
Lưu Thành Khâm muốn rủ Tiêu Dã cùng đi.
Đây là cơ hội đầu tiên của Tiêu Dã.
Năm nay, Sa Tử 36 tuổi, dự định kết thúc hành trình thám hiểm của mình, chặng cuối cùng anh ta muốn thử thách “Con mắt tử thần” – một vùng đất hoang dã không có sự sống.
Sa Tử muốn rủ Tiêu Dã cùng đi, nửa tháng, mười vạn đồng.
Đây là cơ hội thứ hai của Tiêu Dã.
Thù lao tỷ lệ thuận với nguy hiểm, vậy nên hành trình này không có sự an toàn.
Sa Tử đã mua bảo hiểm giá cao cho tất cả mọi người tham gia chuyến đi này.
Người thụ hưởng bảo hiểm của Tiêu Dã là Hứa Chi Hạ.
Nếu anh quay trở về, sẽ dùng số tiền này cùng Lưu Thành Khâm lập nghiệp.
Để Hứa Chi Hạ trở thành bà chủ nhỏ.
Nếu anh không trở về, có thể để lại cho cô một khoản tiền.
Ngày đầu tiên vào vùng đất hoang dã.
Đất trời hỗn độn, tín hiệu biến mất.
Trong đầu Tiêu Dã hiện lên câu: “Gửi kiếp phù du vào trời đất, như hạt bụi trong biển cả mênh mông.”
Anh cảm nhận sâu sắc sự nhỏ bé của con người.
Ngày thứ năm bước vào vùng đất hoang dã…
Đoàn xe tiến vào khu vực cồn cát di động nguy hiểm nhất.
Tiêu Dã dặn dò mọi người giảm áp suất lốp xuống mức 0.8–1.0, khi cảm thấy xe có dấu hiệu lún xuống thì lập tức dừng lại và giao cho anh xử lý.
Nhưng đây vốn không phải việc dễ dàng.
Trên nền cát mềm, chỉ cần tốc độ xe hơi nhanh hoặc tài xế lơ đễnh một chút, bánh xe đã có thể lún sâu.
Lần nghiêm trọng nhất, hơn nửa bánh xe đã bị lún xuống, không thể đặt tấm thoát hiểm vào được.
Với nhiệt độ không dưới 60℃, con người không thể ở ngoài trời quá nửa giờ, chưa nói đến làm việc nặng nhọc.
Cả nhóm đành phải dừng lại tại chỗ chờ đến đêm.
Họ sử dụng kích nâng bánh xe lên, thử đặt tấm thoát hiểm, nhưng sau nhiều lần thử vẫn không được.
Cuối cùng, họ sử dụng ròng rọc trên xe cùng một thanh thép cắm sâu vào cát để tạo lực, kết hợp với tấm thoát hiểm và dây kéo. Sau nhiều nỗ lực, xe mới thoát ra được.
Ngày thứ mười hai trong vùng đất hoang dã.
Đoàn xe đi qua một hồ nước.
Hồ có hình dáng giống như con mắt con người. Theo truyền thuyết, vượt qua hồ nước này chính là thổi kèn báo hiệu chiến thắng.
Ngày thứ mười ba trong vùng đất hoang dã.
Cả đoàn vui vẻ hát hò suốt dọc đường, tối đến còn uống rượu mừng chiến thắng của chuyến thám hiểm.
Tiêu Dã không uống rượu. Anh nằm trên sa mạc, ngắm nhìn dải Ngân Hà rực rỡ.
Anh sắp trở về rồi.
Anh rất nhớ Hứa Chi Hạ.
Ngày thứ mười bốn trong vùng đất hoang dã.
Thời tiết thay đổi đột ngột, có dấu hiệu của một cơn bão cát.
Hướng dẫn viên khuyên tìm nơi trú ẩn gần đó, chẳng hạn như vách đá mà họ đã đi qua hôm qua.
Nhưng quay lại thì mọi người không đồng ý.
Họ quyết định tăng tốc, hy vọng vượt qua vùng đất hoang dã trước khi bão cát ập đến.
Nhưng xe cộ làm sao chạy nhanh hơn bão cát?
Trong cơn nguy cấp, họ buộc phải đổi hướng để tránh bão.
Họ mất tín hiệu vệ tinh, mất thiết bị liên lạc, mất một nửa nguồn cung cấp và mất cả một chiếc xe.
Nhưng ít nhất, mọi người vẫn an toàn.
Cơn bão cát kéo dài không dứt.
Trước thiên nhiên không thể kiểm soát, không thể chiến thắng, tất cả đều mất đi vẻ tự tin ban đầu.
Họ bắt đầu oán trách, chỉ trích lẫn nhau.
Họ khóc, nhớ gia đình.
Có người còn lấy giấy bút, nhờ Tiêu Dã viết tên tuổi và lời trăn trối.
Tiêu Dã chần chừ mãi vẫn không viết.
Cuối cùng, anh vò nát tờ giấy ném đi.
Trước khi đến đây, Tiêu Dã xem nhẹ chuyện sống chết.
Anh thậm chí nghĩ rằng nếu chết đi, để lại tiền bảo hiểm cho Hứa Chi Hạ cũng coi như không uổng công.
Nhưng khi thực sự đối mặt với cái chết, anh không muốn chết nữa. Anh muốn ôm Hứa Chi Hạ, hôn cô ấy, và làm nhiều hơn thế nữa…
Những giấc mơ ám ảnh anh, những khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng.
Anh còn chưa làm được gì!
Cô ấy vẫn đang chờ anh!
Anh không thể dễ dàng bỏ cuộc!
Tiêu Dã cùng hướng dẫn viên mang theo lương thực hai ngày, lái xe đi tìm đường.
Rời khỏi đoàn, không nói đến việc lạc trong biển cát hay thời tiết cực đoan, chỉ cần xe mắc kẹt thôi cũng đủ chấm dứt mọi hy vọng.
Nhưng lần này, có lẽ Thượng Đế đã ưu ái anh.
Họ tìm thấy “Con mắt tử thần”.
“Con mắt tử thần” chỉ cho họ hướng đi để sống sót.
Ngày thứ hai mươi hai trong vùng đất hoang dã.
Đoàn xe vượt qua sa mạc mênh mông, cuối cùng thoát khỏi vùng đất hoang dã.
Ngay sau đó, họ lại đối mặt với một trận mưa bão dữ dội.
Họ tạm dừng để nghỉ ngơi, sau đó theo kế hoạch tiến đến nhà trọ gần ranh giới vùng đất hoang dã.
Tiêu Dã là người đi cuối đoàn.
Mưa vừa dứt, đoàn xe đã tới nhà trọ.
Xe dừng lại lần lượt bên đường, mọi người lần lượt xuống xe.
Rất nhiều người ùa tới, phần lớn là người thân của các thành viên trong đoàn xe.
Họ khóc, vừa mắng vừa đánh, cuối cùng lại ôm nhau khóc nức nở.
Tiêu Dã không có người thân, anh bước về phía trước.
Đột nhiên, anh khựng lại.
Hứa Chi Hạ đứng trước mặt anh, mặc quần jean, áo thun trắng, bên ngoài là chiếc áo khoác len màu xám nhạt, một bên vai áo rơi xuống mà cô cũng không để ý.
Tay nhỏ siết chặt.
Mái tóc mái bằng, buộc đuôi ngựa thấp, hơi rối.
Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh không rời.
Cô trông tiều tụy mà khiến người ta đau lòng.
Tiêu Dã chợt nhớ ra, anh có người thân.
Hứa Chi Hạ.
Bảo vật quý giá nhất trong cuộc đời bất hạnh của anh.