Mưa Hè Bất Chợt - Thất Duyên Lý
Chương 36: Sủi cảo và chè trôi nước
Nghe thấy cái tên quen thuộc, hàng mi Thời Thần run lên, cô cúi đầu nhìn mũi chân, không muốn ngẩng lên chào hỏi. Thầm nghĩ, có lẽ anh là người rất coi trọng lễ nghi.
Dì căng tin làm việc rất nhanh, dù hàng người xếp hàng dài dằng dặc, nhưng sủi cảo được đựng trong những chiếc thùng nhỏ bằng thép không gỉ, treo trên thành nồi áp suất. Mỗi lần vớt lên là đủ cho vài người.
Thời Thần đặt một suất "toàn gia phúc", bao gồm tất cả các loại nhân của quầy sủi cảo này, rất phù hợp với cô, một người mắc chứng "khó lựa chọn".
Cô cẩn thận nhận khay cơm từ tay dì căng tin, sủi cảo nóng hổi được đặt trên một chiếc đĩa. Thời Thần cầm chắc một góc khay, dựa vào mép quầy, thêm gia vị.
Trên khay cơm có một đĩa nhỏ đựng giấm và một chút dầu mè do dì căng tin rót.
Phải nói là…
Keo kiệt, keo kiệt đến mức không thể keo kiệt hơn.
Số giấm đó đối với Thời Thần thậm chí còn không đủ để nếm thử vị, chất lỏng màu nâu đã bị pha loãng thành màu nâu nhạt, thậm chí vị chua cũng hơi ngọt. Còn dầu mè, không nhìn thấy lớp dầu nổi trên mặt, cứ tự nhủ là có là được.
Thời Thần múc hai muỗng tỏi ngâm dầu mè, lại múc thêm một muỗng ớt vào bên cạnh. Chiều nay cô không có tiết học nào, cô dự định ở lì trong ký túc xá cả ngày, không phải ra ngoài, có thể thỏa thích ăn những món "không tốt cho sức khỏe".
Tỏi trong tỏi ngâm dầu mè đã được giã nhuyễn, không còn vị cay nồng và mùi hăng của tỏi nữa, ăn rất ngon miệng. Bây giờ Thời Thần đã có thể ăn được một chút ớt, độ chịu cay của cô đã tăng lên không biết bao nhiêu lần, tuy vẫn bị bạn cùng phòng coi thường.
Ví dụ như Thôi Cáo Nguyệt.
Thôi Cáo Nguyệt cắn một miếng chè trôi nước, để lại nửa miếng trên thìa, nhìn chằm chằm vào khay cơm của Thời Thần, vẻ mặt khó hiểu: "Cậu có thể ăn sống nhiều tỏi như vậy, sao lại không ăn được một chút ớt chiên?"
Cô nàng và Thời Thần hoàn toàn ngược nhau, có thể ăn bánh mì kèm tương ớt, nhưng chỉ thêm được một chút tỏi khi ăn lẩu.
Thời Thần nuốt miếng sủi cảo nhân bắp cải thịt heo xuống, ngẩng đầu nhìn cô nàng một cái, lười biếng giải thích: "Cậu không hiểu đâu."
Cô thật sự lười giải thích, không thể nói là lúc nhỏ xem tivi thấy người ta nói allicin trong tỏi có thể diệt khuẩn, khử trùng, nói chung là có rất nhiều lợi ích. Thỉnh thoảng mẹ cô lại chỉ huy cô bưng ghế nhỏ ngồi bên thùng rác bóc tỏi.
Dương nữ sĩ nhà cô thật sự lo lắng rằng, sau này lớn lên, ra ngoài người toàn mùi tỏi thì biết làm sao đây.
Ví dụ như bây giờ.
"Thời Thần ơi, hứa với tớ đi, bây giờ cậu độc thân thì không sao. Nhưng sau này có bạn trai rồi, thì đừng có đụng vào thứ này nữa." Thôi Cáo Nguyệt đẩy bát của mình ra: "Con gái phải thơm tho, ngọt ngào, giống như tớ này."
Triệu Mạnh Địch liếc nhìn cô nàng: "Cậu còn mặt mũi nào mà tự khen mình thế?"
Thôi Cáo Nguyệt hừ một tiếng: "Không tin cậu hỏi Khương Nhị đi."
"Đừng nhìn tớ, tớ bị dị ứng với mùi tỏi." Khương Nhị còn bổ sung thêm một câu: "Bạn trai tớ cũng không ăn tỏi."
"Hứ."
"Đừng để ý đến bọn họ, muốn ăn thì cứ ăn, đàn ông thì có gì đáng quan tâm chứ." Triệu Mạnh Địch nói.
Tuy nói là vậy, nhưng đũa của Thời Thần cũng không gắp thêm tỏi nữa.
Chỉ là nhà cô cũng không ăn ớt, thỉnh thoảng ăn bánh bao, uống giấm, cô sẽ ăn thêm một chút tỏi. Nhưng trước đây khi đi học, cô đều kiềm chế bản thân.
Đúng vậy, cô còn thích uống giấm, rót ra bát uống trực tiếp.
Thôi Cáo Nguyệt ăn xong chè trôi nước trong thìa, nói với giọng nói không rõ ràng: "Bao giờ chúng ta lại hẹn nhau đi ăn lẩu nhỉ, Giáng sinh được không?"
Khương Nhị ngẩng đầu lên, run rẩy giơ tay, nhỏ giọng nói: "Tớ không được, bạn trai tớ sẽ đến vào ngày Giáng sinh."
"Thôi được rồi, cậu bỏ cuộc đi." Thôi Cáo Nguyệt liếc nhìn cô nàng.
Triệu Mạnh Địch thấy vậy cũng nhanh chóng nói: "Tớ cũng không được, tớ phải về quê làm phù dâu."
Thôi Cáo Nguyệt nhìn chằm chằm Thời Thần, ánh mắt đầy vẻ oan ức, im lặng hỏi cô "còn cậu thì sao?".
Thời Thần chậm rãi ăn xong miếng sủi cảo cuối cùng, thở dài một hơi, rồi mới nói: "Tớ thì rảnh, có thể đi ăn cùng cậu."
"Cậu còn giả vờ, còn giả vờ." Thôi Cáo Nguyệt nhìn thấy cô bình thản như không, như thể muốn nhảy dựng lên đánh cô.
Thời Thần lại nói: "Để tớ nghĩ xem, hình như tớ có việc bận thì phải."
Triệu Mạnh Địch nhìn hai người đùa giỡn, nhớ ra một chuyện: "Hai cậu ở lại ký túc xá, có thể đến khu vui chơi mới mở chơi miễn phí đấy."
Thời Thần và Thôi Cáo Nguyệt quay sang nhìn cô nàng, đợi cô nàng nói tiếp, Triệu Mạnh Địch tiếp tục nói: "Khoa chúng ta phối hợp với bên đó tổ chức một hoạt động, đến đó ‘làm khán giả’, chính là tối Noel, hai cậu cũng có thể đăng ký tham gia."
"Tuy khu vui chơi không lớn lắm, nhưng chắc là cũng đủ cho hai cậu chơi một vòng, còn có vòng xoay lớn nữa."
Thôi Cáo Nguyệt ánh mắt long lanh nhìn Thời Thần: "Đi không?"
"Đi."
Một ngày trước lễ Noel, trong phòng chỉ còn lại Thời Thần và Thôi Cáo Nguyệt. Thôi Cáo Nguyệt đứng trước tủ quần áo, lục lọi quần áo, trên bàn, trên ghế đều là quần áo bị lôi ra.
Thời Thần vừa lau tóc vừa dựa vào thành giường, chiếc khăn lau tóc bao bọc mái tóc ướt sũng, cũng che khuất gương mặt hồng hào của cô, cô nói với giọng ồm ồm: "Cậu dọn nhà à?"
Thôi Cáo Nguyệt thò đầu ra khỏi tủ quần áo, cầm đống quần áo bừa bộn trên ghế đặt lên bàn, nhường ra một khoảng trống, ngồi phịch xuống, tuyệt vọng nhìn lên trần nhà: "Tớ thật sự không có một bộ quần áo nào khiến tớ tự tin tỏa sáng cả."
Thời Thần tháo khăn lau tóc ra, tay xoắn xoắn tóc, không ngẩng đầu lên an ủi cô nàng: "Cậu đã đủ xinh đẹp rồi."
"Lừa tớ." Thôi Cáo Nguyệt đứng dậy, chuyển mục tiêu: "Cậu thì sao, mai cậu mặc gì, cho tớ tham khảo một chút."
"Kia kìa."
Thôi Cáo Nguyệt nhìn theo hướng tay Thời Thần chỉ, trên lưng ghế có một chiếc áo hoodie đen, một chiếc quần thể thao đen, một chiếc áo phao đen. Cô nàng buột miệng nói: "Chẳng lẽ còn có cả một đôi giày thể thao đen nữa sao?"
Thời Thần đặt chiếc khăn lau tóc ướt sũng xuống, nhìn cô nàng một cái: "Sao cậu biết?"
Cô còn chưa lấy ra, vẫn đang để trong hộp giày.
Thôi Cáo Nguyệt cạn lời một lúc, khuyên nhủ: "Mai dù sao cũng là đi công viên giải trí, công, viên, giải, trí, cậu hiểu không? Chưa từng đi à?"
"Chưa từng đi." Thời Thần trả lời, cô thật sự chưa từng đi.
"Chưa ăn thịt lợn cũng phải từng thấy lợn chạy chứ?" Thôi Cáo Nguyệt nói, sau đó "nhồi sọ" cô: "Mai là ngày gì?"
"Thứ Bảy." Thời Thần mở điện thoại ra xem.
"Tớ biết là thứ Bảy." Thôi Cáo Nguyệt không mong chờ gì ở cô nữa, tự mình nói: "Đêm Noel đấy."
"Ồ." Thời Thần sờ sờ mũi, trên lịch cũng không ghi là "đêm Noel", cô không nhớ ra cũng là điều dễ hiểu mà.
Thôi Cáo Nguyệt: "Mai mặc như vậy ra ngoài, cậu muốn cosplay ‘Góa Phụ Đen’ à? Hơn nữa, cũng không phải là leo núi, sao không lấy váy ra mặc hả?"
Thời Thần suy nghĩ hai giây, cô luôn cảm thấy ngày mai sẽ không dễ chịu, cô đã tham gia không ít hoạt động kiểu này, nói trắng ra là lao động miễn phí. Cho dù không vất vả như leo núi, nhưng chắc chắn sẽ không để cậu miễn phí sử dụng các trò chơi của người ta.
Người ta có ngu đâu mà bỏ tiền ra thuê quần chúng!
Nhìn thấy vẻ mặt mong chờ và nụ cười không ngừng của Thôi Cáo Nguyệt, Thời Thần không nỡ phá hỏng ảo tưởng của cô nàng, ngược lại còn khiêm tốn hỏi: "Vậy theo cậu, tớ nên mặc như thế nào?"
Thôi Cáo Nguyệt chớp chớp mắt: "Cho tớ xem tủ quần áo của cậu."
Thời Thần gật đầu, mở cửa tủ cho cô nàng tha hồ lựa chọn.
"Nhiều quần áo thế này sao không thấy cậu mặc bao giờ thế?" Thôi Cáo Nguyệt quay đầu nhìn cô: "Lãng phí thân hình đẹp của cậu."
Thời Thần cười một tiếng coi như trả lời, cô luôn biết thân biết phận, thân hình cô không đến nỗi gầy gò, nhưng cũng không thể nói là đẹp.
Học kỳ này, cô gầy đi khá nhiều, có lẽ là do lúc đi thực tập phải leo núi, cả người thon gọn hơn, tuy cũng có một chút mỡ thừa, nhưng lại không mọc ở những chỗ cần mọc.
Tiếng ồn của máy sấy tóc vang lên, át đi phần lớn âm thanh khác. Luồng gió nóng phả ra, thổi bay mái tóc, mái tóc dày luồn qua những ngón tay trắng nõn, lại một lần nữa rơi xuống vai.
Chờ đến khi Thời Thần sấy xong tóc, cất máy sấy vào tủ, cô liền nhìn thấy Thôi Cáo Nguyệt đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế của cô, bên cạnh là mấy bộ quần áo được lấy ra từ trong tủ. Cô uống một ngụm nước, cố nhịn cười hỏi: "Cậu làm gì thế?"
"Xong rồi à?" Thôi Cáo Nguyệt đứng dậy, kéo cô lại: "Mau xem đi, trẫm đã chọn cho khanh chiến bào rồi đây."
Thời Thần không để ý đến cách nói của cô nàng, nhìn mấy bộ quần áo trên ghế, nhíu mày.
Vất vả cho cô nàng rồi, mấy bộ quần áo này mà cô nàng cũng tìm ra được.
Đặc điểm của mấy bộ quần áo này rất đơn giản, chỉ có hai chữ: dễ thương. Thời Thần cảm thấy mấy bộ quần áo này không còn phù hợp với hình tượng sinh viên trưởng thành, chững chạc của cô nữa.
Cô suy nghĩ một chút, cúi người nhìn vào tủ: "Không còn quần áo nào khác sao? Trong tủ tớ còn rất nhiều mà."
Thôi Cáo Nguyệt ôm lấy cô, bất lực nói: "Cậu để dành mấy bộ này để sinh con trai à?"
Thời Thần cười khanh khách, không phản bác: "Nếu chúng có thể sinh con trai thì cũng tốt, tớ có thể dựa vào chúng để phát tài."
"Ơ, mơ mộng cái gì thế?" Thôi Cáo Nguyệt lấy một bộ quần áo ra: "Nhanh chọn đi."
Thời Thần đau đầu liếc nhìn, bỏ qua mấy chiếc váy ngắn bên ngoài, chọn một chiếc quần jean bóp chân và một chiếc áo len có hình hoạt hình.
Thôi Cáo Nguyệt vỗ trán, giọng nói mệt mỏi: "Chỉ có bộ này là bình thường nhất. Cậu có giày boot không? Mặc như vậy mà đi giày thể thao thì không hợp lắm."
"Có." Cô có một đôi giày boot cao cổ màu đen, lúc mua, cô nghĩ rất đơn giản, giày boot cao cổ có thể giữ ấm hơn.
Chiều hôm sau, tập trung ngay tại cổng khu vui chơi, bọn họ không cần phải dậy sớm, có thể ngủ nướng đến trưa, đặt đồ ăn ngoài làm bữa trưa, trang điểm đơn giản, sau đó mới thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Mặc dù trời nắng đẹp, nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn không nương tay phả vào mặt.
Thời Thần giấu mặt trong khăn quàng cổ, chỉ để lộ ra đôi mắt hạnh, nghiêng đầu hỏi Thôi Cáo Nguyệt: "Cậu có lạnh không? Hôm nay trời nắng đẹp như vậy, sao tớ vẫn cảm thấy lạnh run người thế này?"
Thôi Cáo Nguyệt buông tay cô ra, nhìn ánh nắng phía sau, nhíu mày nói: "Hôm nay cũng bình thường mà, cậu còn mặc cả áo phao nữa."
Thời Thần vẫn nhớ sáng nay, Thôi Cáo Nguyệt chỉ mặc một chiếc quần legging mỏng, cô như một bà mẹ già khuyên nhủ: "Cậu thật sự không tìm một chiếc quần legging dày hơn sao?"
Thôi Cáo Nguyệt: "Không cần, người đẹp không sợ lạnh."
Có một khoảnh khắc, Thời Thần cảm thấy mình như một thằng con trai "thẳng như ruột ngựa", à không, phải là con gái chứ.
Hai người run rẩy đi đến cổng khu vui chơi, gặp được vài người quen trong khoa. Quả nhiên, nhìn là biết họ đã chuẩn bị kỹ càng cho lễ Giáng sinh, trang phục và phụ kiện đều mang không khí Giáng sinh.
"Những bạn nào tham gia hoạt động, xin mời qua đây."
Một nhân viên mặc đồng phục đi đến, hét lớn với đám đông đang tụ tập trước cổng.
"Nói chúng ta à?" Thôi Cáo Nguyệt ghé sát tai Thời Thần, nhỏ giọng hỏi.
Thời Thần lắc đầu, bọn họ vừa mới đến, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể quan sát hành động của người khác. Thấy mấy người quen biết đi theo, bọn họ cũng bước theo.
Nhân viên dẫn bọn họ đến một căn phòng nhỏ bên cạnh phòng bảo vệ, kéo tấm rèm dày ra, hét lên: "Vào trong trang điểm đi."
Nguồn: Tấn Giang
Editor: Gà
Dì căng tin làm việc rất nhanh, dù hàng người xếp hàng dài dằng dặc, nhưng sủi cảo được đựng trong những chiếc thùng nhỏ bằng thép không gỉ, treo trên thành nồi áp suất. Mỗi lần vớt lên là đủ cho vài người.
Thời Thần đặt một suất "toàn gia phúc", bao gồm tất cả các loại nhân của quầy sủi cảo này, rất phù hợp với cô, một người mắc chứng "khó lựa chọn".
Cô cẩn thận nhận khay cơm từ tay dì căng tin, sủi cảo nóng hổi được đặt trên một chiếc đĩa. Thời Thần cầm chắc một góc khay, dựa vào mép quầy, thêm gia vị.
Trên khay cơm có một đĩa nhỏ đựng giấm và một chút dầu mè do dì căng tin rót.
Phải nói là…
Keo kiệt, keo kiệt đến mức không thể keo kiệt hơn.
Số giấm đó đối với Thời Thần thậm chí còn không đủ để nếm thử vị, chất lỏng màu nâu đã bị pha loãng thành màu nâu nhạt, thậm chí vị chua cũng hơi ngọt. Còn dầu mè, không nhìn thấy lớp dầu nổi trên mặt, cứ tự nhủ là có là được.
Thời Thần múc hai muỗng tỏi ngâm dầu mè, lại múc thêm một muỗng ớt vào bên cạnh. Chiều nay cô không có tiết học nào, cô dự định ở lì trong ký túc xá cả ngày, không phải ra ngoài, có thể thỏa thích ăn những món "không tốt cho sức khỏe".
Tỏi trong tỏi ngâm dầu mè đã được giã nhuyễn, không còn vị cay nồng và mùi hăng của tỏi nữa, ăn rất ngon miệng. Bây giờ Thời Thần đã có thể ăn được một chút ớt, độ chịu cay của cô đã tăng lên không biết bao nhiêu lần, tuy vẫn bị bạn cùng phòng coi thường.
Ví dụ như Thôi Cáo Nguyệt.
Thôi Cáo Nguyệt cắn một miếng chè trôi nước, để lại nửa miếng trên thìa, nhìn chằm chằm vào khay cơm của Thời Thần, vẻ mặt khó hiểu: "Cậu có thể ăn sống nhiều tỏi như vậy, sao lại không ăn được một chút ớt chiên?"
Cô nàng và Thời Thần hoàn toàn ngược nhau, có thể ăn bánh mì kèm tương ớt, nhưng chỉ thêm được một chút tỏi khi ăn lẩu.
Thời Thần nuốt miếng sủi cảo nhân bắp cải thịt heo xuống, ngẩng đầu nhìn cô nàng một cái, lười biếng giải thích: "Cậu không hiểu đâu."
Cô thật sự lười giải thích, không thể nói là lúc nhỏ xem tivi thấy người ta nói allicin trong tỏi có thể diệt khuẩn, khử trùng, nói chung là có rất nhiều lợi ích. Thỉnh thoảng mẹ cô lại chỉ huy cô bưng ghế nhỏ ngồi bên thùng rác bóc tỏi.
Dương nữ sĩ nhà cô thật sự lo lắng rằng, sau này lớn lên, ra ngoài người toàn mùi tỏi thì biết làm sao đây.
Ví dụ như bây giờ.
"Thời Thần ơi, hứa với tớ đi, bây giờ cậu độc thân thì không sao. Nhưng sau này có bạn trai rồi, thì đừng có đụng vào thứ này nữa." Thôi Cáo Nguyệt đẩy bát của mình ra: "Con gái phải thơm tho, ngọt ngào, giống như tớ này."
Triệu Mạnh Địch liếc nhìn cô nàng: "Cậu còn mặt mũi nào mà tự khen mình thế?"
Thôi Cáo Nguyệt hừ một tiếng: "Không tin cậu hỏi Khương Nhị đi."
"Đừng nhìn tớ, tớ bị dị ứng với mùi tỏi." Khương Nhị còn bổ sung thêm một câu: "Bạn trai tớ cũng không ăn tỏi."
"Hứ."
"Đừng để ý đến bọn họ, muốn ăn thì cứ ăn, đàn ông thì có gì đáng quan tâm chứ." Triệu Mạnh Địch nói.
Tuy nói là vậy, nhưng đũa của Thời Thần cũng không gắp thêm tỏi nữa.
Chỉ là nhà cô cũng không ăn ớt, thỉnh thoảng ăn bánh bao, uống giấm, cô sẽ ăn thêm một chút tỏi. Nhưng trước đây khi đi học, cô đều kiềm chế bản thân.
Đúng vậy, cô còn thích uống giấm, rót ra bát uống trực tiếp.
Thôi Cáo Nguyệt ăn xong chè trôi nước trong thìa, nói với giọng nói không rõ ràng: "Bao giờ chúng ta lại hẹn nhau đi ăn lẩu nhỉ, Giáng sinh được không?"
Khương Nhị ngẩng đầu lên, run rẩy giơ tay, nhỏ giọng nói: "Tớ không được, bạn trai tớ sẽ đến vào ngày Giáng sinh."
"Thôi được rồi, cậu bỏ cuộc đi." Thôi Cáo Nguyệt liếc nhìn cô nàng.
Triệu Mạnh Địch thấy vậy cũng nhanh chóng nói: "Tớ cũng không được, tớ phải về quê làm phù dâu."
Thôi Cáo Nguyệt nhìn chằm chằm Thời Thần, ánh mắt đầy vẻ oan ức, im lặng hỏi cô "còn cậu thì sao?".
Thời Thần chậm rãi ăn xong miếng sủi cảo cuối cùng, thở dài một hơi, rồi mới nói: "Tớ thì rảnh, có thể đi ăn cùng cậu."
"Cậu còn giả vờ, còn giả vờ." Thôi Cáo Nguyệt nhìn thấy cô bình thản như không, như thể muốn nhảy dựng lên đánh cô.
Thời Thần lại nói: "Để tớ nghĩ xem, hình như tớ có việc bận thì phải."
Triệu Mạnh Địch nhìn hai người đùa giỡn, nhớ ra một chuyện: "Hai cậu ở lại ký túc xá, có thể đến khu vui chơi mới mở chơi miễn phí đấy."
Thời Thần và Thôi Cáo Nguyệt quay sang nhìn cô nàng, đợi cô nàng nói tiếp, Triệu Mạnh Địch tiếp tục nói: "Khoa chúng ta phối hợp với bên đó tổ chức một hoạt động, đến đó ‘làm khán giả’, chính là tối Noel, hai cậu cũng có thể đăng ký tham gia."
"Tuy khu vui chơi không lớn lắm, nhưng chắc là cũng đủ cho hai cậu chơi một vòng, còn có vòng xoay lớn nữa."
Thôi Cáo Nguyệt ánh mắt long lanh nhìn Thời Thần: "Đi không?"
"Đi."
Một ngày trước lễ Noel, trong phòng chỉ còn lại Thời Thần và Thôi Cáo Nguyệt. Thôi Cáo Nguyệt đứng trước tủ quần áo, lục lọi quần áo, trên bàn, trên ghế đều là quần áo bị lôi ra.
Thời Thần vừa lau tóc vừa dựa vào thành giường, chiếc khăn lau tóc bao bọc mái tóc ướt sũng, cũng che khuất gương mặt hồng hào của cô, cô nói với giọng ồm ồm: "Cậu dọn nhà à?"
Thôi Cáo Nguyệt thò đầu ra khỏi tủ quần áo, cầm đống quần áo bừa bộn trên ghế đặt lên bàn, nhường ra một khoảng trống, ngồi phịch xuống, tuyệt vọng nhìn lên trần nhà: "Tớ thật sự không có một bộ quần áo nào khiến tớ tự tin tỏa sáng cả."
Thời Thần tháo khăn lau tóc ra, tay xoắn xoắn tóc, không ngẩng đầu lên an ủi cô nàng: "Cậu đã đủ xinh đẹp rồi."
"Lừa tớ." Thôi Cáo Nguyệt đứng dậy, chuyển mục tiêu: "Cậu thì sao, mai cậu mặc gì, cho tớ tham khảo một chút."
"Kia kìa."
Thôi Cáo Nguyệt nhìn theo hướng tay Thời Thần chỉ, trên lưng ghế có một chiếc áo hoodie đen, một chiếc quần thể thao đen, một chiếc áo phao đen. Cô nàng buột miệng nói: "Chẳng lẽ còn có cả một đôi giày thể thao đen nữa sao?"
Thời Thần đặt chiếc khăn lau tóc ướt sũng xuống, nhìn cô nàng một cái: "Sao cậu biết?"
Cô còn chưa lấy ra, vẫn đang để trong hộp giày.
Thôi Cáo Nguyệt cạn lời một lúc, khuyên nhủ: "Mai dù sao cũng là đi công viên giải trí, công, viên, giải, trí, cậu hiểu không? Chưa từng đi à?"
"Chưa từng đi." Thời Thần trả lời, cô thật sự chưa từng đi.
"Chưa ăn thịt lợn cũng phải từng thấy lợn chạy chứ?" Thôi Cáo Nguyệt nói, sau đó "nhồi sọ" cô: "Mai là ngày gì?"
"Thứ Bảy." Thời Thần mở điện thoại ra xem.
"Tớ biết là thứ Bảy." Thôi Cáo Nguyệt không mong chờ gì ở cô nữa, tự mình nói: "Đêm Noel đấy."
"Ồ." Thời Thần sờ sờ mũi, trên lịch cũng không ghi là "đêm Noel", cô không nhớ ra cũng là điều dễ hiểu mà.
Thôi Cáo Nguyệt: "Mai mặc như vậy ra ngoài, cậu muốn cosplay ‘Góa Phụ Đen’ à? Hơn nữa, cũng không phải là leo núi, sao không lấy váy ra mặc hả?"
Thời Thần suy nghĩ hai giây, cô luôn cảm thấy ngày mai sẽ không dễ chịu, cô đã tham gia không ít hoạt động kiểu này, nói trắng ra là lao động miễn phí. Cho dù không vất vả như leo núi, nhưng chắc chắn sẽ không để cậu miễn phí sử dụng các trò chơi của người ta.
Người ta có ngu đâu mà bỏ tiền ra thuê quần chúng!
Nhìn thấy vẻ mặt mong chờ và nụ cười không ngừng của Thôi Cáo Nguyệt, Thời Thần không nỡ phá hỏng ảo tưởng của cô nàng, ngược lại còn khiêm tốn hỏi: "Vậy theo cậu, tớ nên mặc như thế nào?"
Thôi Cáo Nguyệt chớp chớp mắt: "Cho tớ xem tủ quần áo của cậu."
Thời Thần gật đầu, mở cửa tủ cho cô nàng tha hồ lựa chọn.
"Nhiều quần áo thế này sao không thấy cậu mặc bao giờ thế?" Thôi Cáo Nguyệt quay đầu nhìn cô: "Lãng phí thân hình đẹp của cậu."
Thời Thần cười một tiếng coi như trả lời, cô luôn biết thân biết phận, thân hình cô không đến nỗi gầy gò, nhưng cũng không thể nói là đẹp.
Học kỳ này, cô gầy đi khá nhiều, có lẽ là do lúc đi thực tập phải leo núi, cả người thon gọn hơn, tuy cũng có một chút mỡ thừa, nhưng lại không mọc ở những chỗ cần mọc.
Tiếng ồn của máy sấy tóc vang lên, át đi phần lớn âm thanh khác. Luồng gió nóng phả ra, thổi bay mái tóc, mái tóc dày luồn qua những ngón tay trắng nõn, lại một lần nữa rơi xuống vai.
Chờ đến khi Thời Thần sấy xong tóc, cất máy sấy vào tủ, cô liền nhìn thấy Thôi Cáo Nguyệt đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế của cô, bên cạnh là mấy bộ quần áo được lấy ra từ trong tủ. Cô uống một ngụm nước, cố nhịn cười hỏi: "Cậu làm gì thế?"
"Xong rồi à?" Thôi Cáo Nguyệt đứng dậy, kéo cô lại: "Mau xem đi, trẫm đã chọn cho khanh chiến bào rồi đây."
Thời Thần không để ý đến cách nói của cô nàng, nhìn mấy bộ quần áo trên ghế, nhíu mày.
Vất vả cho cô nàng rồi, mấy bộ quần áo này mà cô nàng cũng tìm ra được.
Đặc điểm của mấy bộ quần áo này rất đơn giản, chỉ có hai chữ: dễ thương. Thời Thần cảm thấy mấy bộ quần áo này không còn phù hợp với hình tượng sinh viên trưởng thành, chững chạc của cô nữa.
Cô suy nghĩ một chút, cúi người nhìn vào tủ: "Không còn quần áo nào khác sao? Trong tủ tớ còn rất nhiều mà."
Thôi Cáo Nguyệt ôm lấy cô, bất lực nói: "Cậu để dành mấy bộ này để sinh con trai à?"
Thời Thần cười khanh khách, không phản bác: "Nếu chúng có thể sinh con trai thì cũng tốt, tớ có thể dựa vào chúng để phát tài."
"Ơ, mơ mộng cái gì thế?" Thôi Cáo Nguyệt lấy một bộ quần áo ra: "Nhanh chọn đi."
Thời Thần đau đầu liếc nhìn, bỏ qua mấy chiếc váy ngắn bên ngoài, chọn một chiếc quần jean bóp chân và một chiếc áo len có hình hoạt hình.
Thôi Cáo Nguyệt vỗ trán, giọng nói mệt mỏi: "Chỉ có bộ này là bình thường nhất. Cậu có giày boot không? Mặc như vậy mà đi giày thể thao thì không hợp lắm."
"Có." Cô có một đôi giày boot cao cổ màu đen, lúc mua, cô nghĩ rất đơn giản, giày boot cao cổ có thể giữ ấm hơn.
Chiều hôm sau, tập trung ngay tại cổng khu vui chơi, bọn họ không cần phải dậy sớm, có thể ngủ nướng đến trưa, đặt đồ ăn ngoài làm bữa trưa, trang điểm đơn giản, sau đó mới thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Mặc dù trời nắng đẹp, nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn không nương tay phả vào mặt.
Thời Thần giấu mặt trong khăn quàng cổ, chỉ để lộ ra đôi mắt hạnh, nghiêng đầu hỏi Thôi Cáo Nguyệt: "Cậu có lạnh không? Hôm nay trời nắng đẹp như vậy, sao tớ vẫn cảm thấy lạnh run người thế này?"
Thôi Cáo Nguyệt buông tay cô ra, nhìn ánh nắng phía sau, nhíu mày nói: "Hôm nay cũng bình thường mà, cậu còn mặc cả áo phao nữa."
Thời Thần vẫn nhớ sáng nay, Thôi Cáo Nguyệt chỉ mặc một chiếc quần legging mỏng, cô như một bà mẹ già khuyên nhủ: "Cậu thật sự không tìm một chiếc quần legging dày hơn sao?"
Thôi Cáo Nguyệt: "Không cần, người đẹp không sợ lạnh."
Có một khoảnh khắc, Thời Thần cảm thấy mình như một thằng con trai "thẳng như ruột ngựa", à không, phải là con gái chứ.
Hai người run rẩy đi đến cổng khu vui chơi, gặp được vài người quen trong khoa. Quả nhiên, nhìn là biết họ đã chuẩn bị kỹ càng cho lễ Giáng sinh, trang phục và phụ kiện đều mang không khí Giáng sinh.
"Những bạn nào tham gia hoạt động, xin mời qua đây."
Một nhân viên mặc đồng phục đi đến, hét lớn với đám đông đang tụ tập trước cổng.
"Nói chúng ta à?" Thôi Cáo Nguyệt ghé sát tai Thời Thần, nhỏ giọng hỏi.
Thời Thần lắc đầu, bọn họ vừa mới đến, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể quan sát hành động của người khác. Thấy mấy người quen biết đi theo, bọn họ cũng bước theo.
Nhân viên dẫn bọn họ đến một căn phòng nhỏ bên cạnh phòng bảo vệ, kéo tấm rèm dày ra, hét lên: "Vào trong trang điểm đi."
Nguồn: Tấn Giang
Editor: Gà